Quyển 3 - Chương 9: Ma Ảnh ở thôn bị bỏ hoang
Hướng Dương
18/12/2014
Ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, lá vàng bay tán loạn, một chiếc xe ngựa to đang chạy trên đường rừng.
Bên trong xe ngựa là ba thiếu niên, một người nhắm mắt dưỡng thần, một người ngồi yên tu luyện, người còn lại phiền chán đứng ngồi không yên.
Người nhắm mắt dưỡng thần chính là Sở Lạc Lạc, để cho thuận tiện hơn, nàng lúc này đang cải nam trang, nàng đem mái tóc đen dài búi lên cao, một thân mặc y phục đen, bên hông còn buộc một thanh kiếm. Y phục đen, làn da trằng muốt như ngọc, hai tròng mắt hổ phách linh động bức người, giữa mi tâm cũng có vài phần anh khí.
“Thiếu gia, theo như bản đồ, không xa phía trước có một thôn trang.” Đại thúc lái xe lớn tiếng nói.
Thiếu niên tóc hồng đang buồn chán nghe vậy vui vẻ nói: “Trước khi mặt trời lặn phải tới được thôn đó!”
Tính ra, bọn họ cũng đã đi đường bốn ngày rồi nhưng mà đường đến Thủy Hàn Thành đều vô cùng hoang vắng, dân cư thưa thớt, liên tục ba buổi tốt đều là ngủ bên ngoài, Đông Phương Ngạo luôn quen sống sung sướng đã sớm nghẹn ra một bụng oán khí. Chỉ là nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc hắn lại nhịn xuống, miễn cho hai người kia lại coi thướng hắn. Lúc này, nghe thấy phía trước có thô trang, tâm tình hắn liền lập tức tốt hơn rất nhiều.
Mặt trời đã ngả về tây, đoàn người đi xa vẫn tiếp tục rong ruổi trê đường.
Khi ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm đó biến mất, trời đất nhất thời bị một mảnh bóng tối bao phủ, thôn xóm phía trước hiện lên vài đốm lửa nhỏ, nhứng đốm lửa mọc lên như nhứng ngôi sao, trong đêm tối nhìn vô cùng rõ ràng.
Xe ngựa nhanh chòng đi tới thôn trang, trên bầu trời, một vầng trăng khuyết đỏ như máu thong thả mọc lên.
Khi đi vào thôn trang, trong thôn là một mảnh yên tĩnh, ba người Sở Lạc Lạc xuống xe, đại thúc đánh xe lôi kéo dây cương, dắt ngựa đi bộ, bốn người đi vào bên trong thôn trang. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đồng thời dừng bước quan sát, cũng không tiếp tục đi sâu vào trong, thôn trang yên tính làn cho bọn họ có một loại cảm giác quỷ dị dị thường.
Đột nhiên, một trận thanh âm phá vỡ tính mịch, thanh âm nghe qua giống như tiếng gió thổi qua lá cây, tuy rằng bước rất nhẹ nhưng do số lượng lớn cho nên ở trong màn đêm tính mịch càng khiến cho người khác chú ý. Thì ra ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy trước đó không phải là ánh lửa, mà là ánh mắt của bọn chúng.
Thanh âm từ xa đến gần, hành độn cực nhanh, rất nhanh ba người Sở Lạc Lạc liền nhìn thấy nhứng vị khách không mời đông đảo trải rộng trên đất.
“Là nhện nước! Ma thú hệ thủy sợ lửa!” Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, hai tròng mắt màu lam đột nhiên lộ ra hàn quang.
Trong mắt Sở Lạc Lạc cũng hiện lên tia nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Nhện nước, trời sinh tính tình nhu hòa, bình thường rất ít khi chủ động công kích, ngay cả khi tấn công cũng là một mình chiến đấu, đây là…”
Đông Phương Ngạo cũng không nói nhiều lời vô nghĩ, trực tiếp dùng Hỏa Cầu Thuật tấn công, kì lạ là, công kích lại không có tác dụng.
Đại thúc đánh xe cũng phát hiện ra tình huống, sợ hãi kêu một tiếng: “Thiếu gia…”
Đông Phương Ngạo cũng không quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Đứng yên đó đứng nhúc nhích!”
Hai mắt màu lam của Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằm đám khách không mời mà đến kia, mày kiếm khẽ nhướng: “Đám ma thú này, có điều gì đó không thích hợp!”
“Thứ Hồn – Hóa Vũ!”
Đông Phương Ngạo thúc giục đấu khí trong cơ thể, trên thân kiếm lưu động một luồng hồng quang, khi kiếm vung ra mang theo tinh quang đỏ rực như máu, trong nháy mắt, kiếm quang ngang dọc. Thân hình cao lớn rắn chắc ngẩng cao đầu đứng ở phía trước Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên vài thước, đón đánh đám nhện nước đang giương nanh múa vuốt. Đông Phương Ngạo cầm thanh kiếm lớn trong tay, tóc ngắn màu đỏ đón gió đong đưa, đôi mắt sáng ngời hữu thần dưới đôi lông mày rậm không hề có một tia sợ hãi. Một kiếm chém ra, đấu khí màu đỏ giống như mưa phùn từ trên trời rơi xuống. Mưa bụi đỏ rực rơi xuống trong phạm vi vài thước xung quanh, đánh cho bọn nhên nước phải liên tục lùi về sau.
Đó là kiếm khí từ tay hắn đánh ra, trong phút chốc không biết đồng thời chém ra bao nhiêu nhát thế nhưng lại có thể làm cho đấu khí màu đỏ bay đầy trời giống như mưa bụi.
Sở Lạc Lạc tuy rằng đứng sau nhưng cũng không yếu thế chút nào, chỉ thấy nàng nhẹ nâng bàn tay phải, vẽ lên không trung một đoàn lửa đỏ hình bán nguyệt, dưới sự thúc dục của ma lực, ánh lửa ngày càng rực rỡ. Cánh tay nhìn như tùy ý vung nhẹ, lửa đỏ lại như từng trận sóng cuộn trào, cuốn tới vây lấy hơn mười con nhện nước.
“Hỏa Diễm Tu La!”
Hỏa diễm màu đỏ rực mang theo cả lửa xanh thiêu cháy đám nhện nước còn phát ra tiếng xèo xèo. Ngọn lửa còn thiếu chút nữa lan tới người Đông Phương Ngạo đang đánh với đàn nhện nước ở phía trước, hắn không khỏi thét lên một tiếng quái dị, hình tượng uy phong lẫm liệt vừa rồi lập tức hoàn toàn sụp đổ, mang vẻ mặt tức giận lủi về bên cạnh Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân.
Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm làm cho mọi người có thể nhìn rõ bộ dạng dữ tợn xấu xí của đám nhện nước.
Mà ánh lửa đỏ này cũng chiếu sáng thôn xóm, nhìn thấy tình huống ở trong thôn, Đông Phương Ngạo vấn muốn rống giận với Sở Lạc Lạc cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay cả trong mắt Lệ Vô Ngân vẫn luôn lạnh lùng cũng ẩn ẩn hiện lên tia giận dữ.
Trong thôn trang trải rộng đám nhện nước tám chân to lớn, gương mặt nhện lộ ra đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ, một số con vẫn còn cầm những phần cơ thể con người còn sót lại như cánh tay, đôi chân đã gẫy, không ngừng đưa lên miệng. Thanh âm nhai thịt gặm xương cũng vì thị giác bị khích thích mà lại càng rõ ràng, giống như ở ngay bên tai, kẽo kẹt kẽo kẹt vang mãi không ngừng.
Đông Phương Ngạo là người đầu tiên không nhịn nổi, trên gương mặt anh tuấn tràn ngập phẫn nộ, hét lớn một tiếng: “Súc sinh!”
Nói xong, Đông Phương Ngạo lại một lần nữa xông lên, muốn xẻ đám nhện nước trước mắt thành tám khối, nhưng là hắn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe được thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm của Lệ Vô Ngân: “Băng Hàn Thấu Xương.”
Trên tay Lệ Vô Ngân xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam của băng tuyết, hắn hơi khuỵu một gối, nửa quỳ trên đấu, bàn tay phải mang theo đạo ánh sáng màu lam chói mắt ấn xuống mặt đất dưới chân.
Ánh sáng màu lam từ dưới chân Lệ Vô Ngân nhanh chòng khuếch tán về phía đàn nhện nước, những nơi ánh sáng đi qua, lạnh đến thấu xương, trên đất xuất hiện một tầng băng mỏng, tỏa ra lãnh khí nhàn nhạt.
Nước lửa tương khắc, Sở Lạc Lạc cũng phản ứng vô cùng nhanh, lật tay thu hồi ma pháp hệ hỏa lúc trước, vẻ mặt bình thản nhìn đàn nhện nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hào quang màu lam bao phủ một lượng lớn nhện nước, lớp băng trên đất cũng làm cho đám nhện nước chậm lại, tám cái chân đạp qua đạp lại, dường như không chịu được nhiệt độ lạnh thấu xương như thế.
Trên trán Lệ Vô Ngân ẩn hiện vài đạo gân xanh, hắn cắn răng dùng tay trái ấn vào trên tay phải, nhất thời ánh sáng màu lam tỏa ra càng thêm rực rỡ, sáng lạn vô cùng xinh đẹp. Nhưng loại xinh đẹp này lại mang theo nguy hiểm trí mạng. Khi ánh sáng trở nên mạnh mẽ hơn thì mặt đất vốn đóng băng lại dài ra vài cây băng thương. Băng thương cứng rắn kia đâm xuyên qua tám chân của nhện nước, có cây còn trực tiếp đâm vào bụng, đàn nhện phía trên bị những cây băng thương vừa xuất hiện làm cho rối loạn trận tuyến. Đau đớn làm cho bọn chúng rống như ruồi bọ không biết phân biệt phương hướng chạy loạn, bọn chúng chạy loạn làm cho những cánh tay, đôi chân chưa kịp tiêu hóa cùng với thịt vụn và dịch dạ dày màu xanh lục rơi xuống đất, cảnh tượng này làm cho Đông Phương Ngạo không nhịn được lại nôn khan vài lần.
Nhện nước ở phía trước một mảnh lại một mảnh ngã xuống nhưng mà vẫn có từng đàn, từng đần nhện nước khác cuồn cuộn không ngừng xuất hiện.
Trên cái trán trơn bóng của Lệ Vô Ngân cũng chảy ra nhứng giọt mồ hôi lạnh, trong ánh mắt màu lam ẩn ẩn có chút mệt mỏi nhưng lại thấy nhện nước không ngừng nối tiếp nhau không dứt, Lệ Vô Ngân không khỏi cắn chặt răng, hai tay tập trung lực lượng, đang định tiếp tục thi triển pháp thuật thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên vai hắn, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên bên tai hắn: “Đủ rồi, để ta.”
Bên trong xe ngựa là ba thiếu niên, một người nhắm mắt dưỡng thần, một người ngồi yên tu luyện, người còn lại phiền chán đứng ngồi không yên.
Người nhắm mắt dưỡng thần chính là Sở Lạc Lạc, để cho thuận tiện hơn, nàng lúc này đang cải nam trang, nàng đem mái tóc đen dài búi lên cao, một thân mặc y phục đen, bên hông còn buộc một thanh kiếm. Y phục đen, làn da trằng muốt như ngọc, hai tròng mắt hổ phách linh động bức người, giữa mi tâm cũng có vài phần anh khí.
“Thiếu gia, theo như bản đồ, không xa phía trước có một thôn trang.” Đại thúc lái xe lớn tiếng nói.
Thiếu niên tóc hồng đang buồn chán nghe vậy vui vẻ nói: “Trước khi mặt trời lặn phải tới được thôn đó!”
Tính ra, bọn họ cũng đã đi đường bốn ngày rồi nhưng mà đường đến Thủy Hàn Thành đều vô cùng hoang vắng, dân cư thưa thớt, liên tục ba buổi tốt đều là ngủ bên ngoài, Đông Phương Ngạo luôn quen sống sung sướng đã sớm nghẹn ra một bụng oán khí. Chỉ là nhìn bộ dạng lạnh nhạt của Lệ Vô Ngân và Sở Lạc Lạc hắn lại nhịn xuống, miễn cho hai người kia lại coi thướng hắn. Lúc này, nghe thấy phía trước có thô trang, tâm tình hắn liền lập tức tốt hơn rất nhiều.
Mặt trời đã ngả về tây, đoàn người đi xa vẫn tiếp tục rong ruổi trê đường.
Khi ánh chiều tà cuối cùng của ngày hôm đó biến mất, trời đất nhất thời bị một mảnh bóng tối bao phủ, thôn xóm phía trước hiện lên vài đốm lửa nhỏ, nhứng đốm lửa mọc lên như nhứng ngôi sao, trong đêm tối nhìn vô cùng rõ ràng.
Xe ngựa nhanh chòng đi tới thôn trang, trên bầu trời, một vầng trăng khuyết đỏ như máu thong thả mọc lên.
Khi đi vào thôn trang, trong thôn là một mảnh yên tĩnh, ba người Sở Lạc Lạc xuống xe, đại thúc đánh xe lôi kéo dây cương, dắt ngựa đi bộ, bốn người đi vào bên trong thôn trang. Chỉ chốc lát sau, bọn họ đồng thời dừng bước quan sát, cũng không tiếp tục đi sâu vào trong, thôn trang yên tính làn cho bọn họ có một loại cảm giác quỷ dị dị thường.
Đột nhiên, một trận thanh âm phá vỡ tính mịch, thanh âm nghe qua giống như tiếng gió thổi qua lá cây, tuy rằng bước rất nhẹ nhưng do số lượng lớn cho nên ở trong màn đêm tính mịch càng khiến cho người khác chú ý. Thì ra ánh sáng mà bọn họ nhìn thấy trước đó không phải là ánh lửa, mà là ánh mắt của bọn chúng.
Thanh âm từ xa đến gần, hành độn cực nhanh, rất nhanh ba người Sở Lạc Lạc liền nhìn thấy nhứng vị khách không mời đông đảo trải rộng trên đất.
“Là nhện nước! Ma thú hệ thủy sợ lửa!” Lệ Vô Ngân hơi nhíu mày, hai tròng mắt màu lam đột nhiên lộ ra hàn quang.
Trong mắt Sở Lạc Lạc cũng hiện lên tia nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Nhện nước, trời sinh tính tình nhu hòa, bình thường rất ít khi chủ động công kích, ngay cả khi tấn công cũng là một mình chiến đấu, đây là…”
Đông Phương Ngạo cũng không nói nhiều lời vô nghĩ, trực tiếp dùng Hỏa Cầu Thuật tấn công, kì lạ là, công kích lại không có tác dụng.
Đại thúc đánh xe cũng phát hiện ra tình huống, sợ hãi kêu một tiếng: “Thiếu gia…”
Đông Phương Ngạo cũng không quay đầu lại, lớn tiếng quát: “Đứng yên đó đứng nhúc nhích!”
Hai mắt màu lam của Lệ Vô Ngân nhìn chằm chằm đám khách không mời mà đến kia, mày kiếm khẽ nhướng: “Đám ma thú này, có điều gì đó không thích hợp!”
“Thứ Hồn – Hóa Vũ!”
Đông Phương Ngạo thúc giục đấu khí trong cơ thể, trên thân kiếm lưu động một luồng hồng quang, khi kiếm vung ra mang theo tinh quang đỏ rực như máu, trong nháy mắt, kiếm quang ngang dọc. Thân hình cao lớn rắn chắc ngẩng cao đầu đứng ở phía trước Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên vài thước, đón đánh đám nhện nước đang giương nanh múa vuốt. Đông Phương Ngạo cầm thanh kiếm lớn trong tay, tóc ngắn màu đỏ đón gió đong đưa, đôi mắt sáng ngời hữu thần dưới đôi lông mày rậm không hề có một tia sợ hãi. Một kiếm chém ra, đấu khí màu đỏ giống như mưa phùn từ trên trời rơi xuống. Mưa bụi đỏ rực rơi xuống trong phạm vi vài thước xung quanh, đánh cho bọn nhên nước phải liên tục lùi về sau.
Đó là kiếm khí từ tay hắn đánh ra, trong phút chốc không biết đồng thời chém ra bao nhiêu nhát thế nhưng lại có thể làm cho đấu khí màu đỏ bay đầy trời giống như mưa bụi.
Sở Lạc Lạc tuy rằng đứng sau nhưng cũng không yếu thế chút nào, chỉ thấy nàng nhẹ nâng bàn tay phải, vẽ lên không trung một đoàn lửa đỏ hình bán nguyệt, dưới sự thúc dục của ma lực, ánh lửa ngày càng rực rỡ. Cánh tay nhìn như tùy ý vung nhẹ, lửa đỏ lại như từng trận sóng cuộn trào, cuốn tới vây lấy hơn mười con nhện nước.
“Hỏa Diễm Tu La!”
Hỏa diễm màu đỏ rực mang theo cả lửa xanh thiêu cháy đám nhện nước còn phát ra tiếng xèo xèo. Ngọn lửa còn thiếu chút nữa lan tới người Đông Phương Ngạo đang đánh với đàn nhện nước ở phía trước, hắn không khỏi thét lên một tiếng quái dị, hình tượng uy phong lẫm liệt vừa rồi lập tức hoàn toàn sụp đổ, mang vẻ mặt tức giận lủi về bên cạnh Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân.
Ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm làm cho mọi người có thể nhìn rõ bộ dạng dữ tợn xấu xí của đám nhện nước.
Mà ánh lửa đỏ này cũng chiếu sáng thôn xóm, nhìn thấy tình huống ở trong thôn, Đông Phương Ngạo vấn muốn rống giận với Sở Lạc Lạc cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngay cả trong mắt Lệ Vô Ngân vẫn luôn lạnh lùng cũng ẩn ẩn hiện lên tia giận dữ.
Trong thôn trang trải rộng đám nhện nước tám chân to lớn, gương mặt nhện lộ ra đều đã bị máu tươi nhiễm đỏ, một số con vẫn còn cầm những phần cơ thể con người còn sót lại như cánh tay, đôi chân đã gẫy, không ngừng đưa lên miệng. Thanh âm nhai thịt gặm xương cũng vì thị giác bị khích thích mà lại càng rõ ràng, giống như ở ngay bên tai, kẽo kẹt kẽo kẹt vang mãi không ngừng.
Đông Phương Ngạo là người đầu tiên không nhịn nổi, trên gương mặt anh tuấn tràn ngập phẫn nộ, hét lớn một tiếng: “Súc sinh!”
Nói xong, Đông Phương Ngạo lại một lần nữa xông lên, muốn xẻ đám nhện nước trước mắt thành tám khối, nhưng là hắn chưa kịp làm gì thì đột nhiên nghe được thanh âm lạnh lẽo đến cực điểm của Lệ Vô Ngân: “Băng Hàn Thấu Xương.”
Trên tay Lệ Vô Ngân xuất hiện một đạo ánh sáng màu lam của băng tuyết, hắn hơi khuỵu một gối, nửa quỳ trên đấu, bàn tay phải mang theo đạo ánh sáng màu lam chói mắt ấn xuống mặt đất dưới chân.
Ánh sáng màu lam từ dưới chân Lệ Vô Ngân nhanh chòng khuếch tán về phía đàn nhện nước, những nơi ánh sáng đi qua, lạnh đến thấu xương, trên đất xuất hiện một tầng băng mỏng, tỏa ra lãnh khí nhàn nhạt.
Nước lửa tương khắc, Sở Lạc Lạc cũng phản ứng vô cùng nhanh, lật tay thu hồi ma pháp hệ hỏa lúc trước, vẻ mặt bình thản nhìn đàn nhện nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hào quang màu lam bao phủ một lượng lớn nhện nước, lớp băng trên đất cũng làm cho đám nhện nước chậm lại, tám cái chân đạp qua đạp lại, dường như không chịu được nhiệt độ lạnh thấu xương như thế.
Trên trán Lệ Vô Ngân ẩn hiện vài đạo gân xanh, hắn cắn răng dùng tay trái ấn vào trên tay phải, nhất thời ánh sáng màu lam tỏa ra càng thêm rực rỡ, sáng lạn vô cùng xinh đẹp. Nhưng loại xinh đẹp này lại mang theo nguy hiểm trí mạng. Khi ánh sáng trở nên mạnh mẽ hơn thì mặt đất vốn đóng băng lại dài ra vài cây băng thương. Băng thương cứng rắn kia đâm xuyên qua tám chân của nhện nước, có cây còn trực tiếp đâm vào bụng, đàn nhện phía trên bị những cây băng thương vừa xuất hiện làm cho rối loạn trận tuyến. Đau đớn làm cho bọn chúng rống như ruồi bọ không biết phân biệt phương hướng chạy loạn, bọn chúng chạy loạn làm cho những cánh tay, đôi chân chưa kịp tiêu hóa cùng với thịt vụn và dịch dạ dày màu xanh lục rơi xuống đất, cảnh tượng này làm cho Đông Phương Ngạo không nhịn được lại nôn khan vài lần.
Nhện nước ở phía trước một mảnh lại một mảnh ngã xuống nhưng mà vẫn có từng đàn, từng đần nhện nước khác cuồn cuộn không ngừng xuất hiện.
Trên cái trán trơn bóng của Lệ Vô Ngân cũng chảy ra nhứng giọt mồ hôi lạnh, trong ánh mắt màu lam ẩn ẩn có chút mệt mỏi nhưng lại thấy nhện nước không ngừng nối tiếp nhau không dứt, Lệ Vô Ngân không khỏi cắn chặt răng, hai tay tập trung lực lượng, đang định tiếp tục thi triển pháp thuật thì đột nhiên một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên vai hắn, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên bên tai hắn: “Đủ rồi, để ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.