Quyển 3 - Chương 67: Một giấc mộng ba năm
Hướng Dương
30/07/2015
Sở Lạc Lạc vẫn ở trong trạng thái sững sờ vì hành động bất ngờ của hắn thì không ngờ hắn lại nói ra một câu khiến cho nàng càng thêm sững sờ. Nàng vừa rồi nói rõ ràng là ba năm không gặp, tại sao đến miệng hắn lại biến thành theo hắn ba năm rồi?!
Sở Lạc Lạc khẽ nhíu mày, đang muốn đứng dậy nhưng nàng vừa động đậy thì cánh tay của Vân Khuynh cũng gắt gao nắm chặt thắt lưng của nàng, nàng lại ngã vào lòng hắn.
Ngay vào lúc Sở Lạc Lạc nhíu mày muốn đứng dậy thì có hai nam nhân trăm miệng một lời hô: "Buông nàng ra!"
Đồng tử màu vàng mang theo ý cười, nghênh đón lửa giận của hai người.
U Phượng nhìn thấy một màn kia, trong lòng giận dữ, hắn hận không thể lập tức sử dụng Vô Sắc Chi Hỏa để thiêu cánh tay đang đặt trên eo nàng thành tro bụi. Lúc này hắn đã sớm quên nam nhân trước mặt là nhân vật mấu chốt để tìm ra Phong Thanh Vân.
Mà trong đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên cũng lộ ra sát ý, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ khiến cho người ta vô cùng ngoài ý muốn: "Phong Thanh Vân!"
Ba chữ Phong Thanh Vân này làm kinh động tất cả mọi người, bao gồm cả vị Đại lĩnh chủ đang ôm Sở Lạc Lạc kia. Thủ hạ của hắn thậm chí tất cả đều rút ra bảo kiếm, chỉ vào Lãnh Tiêu Nhiên.
Thừa dịp Vân Khuynh đang thất thần, Sở Lạc Lạc liền dùng sức thoát khỏi cánh tay của hắn, nhanh chóng đứng dậy. Trong khi Vân Khuynh nở nụ cười khiến cho người ta khó hiểu thì nàng đã trở về bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.
"Làm càn, ai cho các ngươi rút kiếm." Đại lĩnh chủ quát lớn với thủ hạ: "Đây là đạo đãi khách mà ta dạy các ngươi sao?"
Vẻ mặt mang ý cười, trong đôi mắt màu vàng hiện ra tia hứng thú, hắn đảo mắt qua vẻ mặt để lộ giận dữ của U Phượng và đôi mắt đầy sát ý của Lãnh Tiêu Nhiên, còn có cái vị tiểu cô nương tự nhận là mẫu thân của hắn, nói: "Giỏi cho một trái tim thất khiếu linh lung, ngươi biết ta là Phong Thanh Vân từ khi nào?"
Thấy Sở Lạc Lạc đã an toàn ở lại bên cạnh, Lãnh Tiêu Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không dấu diếm nói: "Ta cũng chỉ mới nhận ra không lâu, kì thật trong lời nói của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp còn có cả Lang Vương đều vô tình để lộ ra tin tức Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, chỉ là chính bọn họ không phát hiện ra thôi."
Lang Tà nghe vậy cũng không khỏi tinh tế cân nhắc lại lời nói của mình, quả thật, trong lúc vô tình hắn đã đánh đồng địa vị của Đại lĩnh chủ và Phong Thanh Vân. Chính là bởi vì hắn biết Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân.
Chuyện bí mật này chỉ có các vị thủ lĩnh của các bộ lạc của bình nguyên Hồng Hoang mới biết, hôm nay cư nhiên lại bị người ngoài biết được.
"Ha ha ha..." Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân bỗng nhiên phát ra một tiếng cười to, nói với Lang Tà và thủ vệ xung quanh: "Tốt lắm, không cần khẩn trương. Tin tức ta là Phong Thanh Vân, cũng vẫn còn sống chỉ sợ đã sớm truyền ra ngoài, nếu không tại sao mấy tháng gần đây lại có nhiều thám tử của các quốc gia đến nơi này như vậy."
Sở Lạc Lạc và U Phượng cũng là người thông minh, chỉ là tâm tư không kín đáo bằng Lãnh Tiêu Nhiên cho nên khi bọn họ cẩn thân nhớ lại lời của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp và lời của Lang Tà thì cũng nghĩ ra. Hơn nữa vừa rồi Đại lĩnh chủ cũng tự mình thừa nhận chuyện hắn chính là Phong Thanh Vân.
Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, nói như vậy thì Phong Thanh Vân vốn đã gặp nạn nhưng lại không biết bằng cách nào biến mình thành hung linh, cho nên mới bị mất tích suốt mười năm. Thì ra hắn sau khi biến thành hung linh thì vẫn luôn du đãng ở Thánh Vân đại lục.
Cho đến khi hung linh Phong Thanh Vân xâm nhập vào Huyết Sắc Chi Lâm, gặp Cổ Vân Lạc, cũng bị nàng chộp tới làm thí nghiệm, đặt cho cái tên Vân Khuynh. Mà ba năm trước đây, khi Cổ Vân Lạc bị đâm chết thì thí nghiệm của nàng cũng thành công, cho nên ba năm trước Phong Thanh Vân trở về bình nguyên Hồng Hoang, trở về làm Đại lĩnh chủ của hắn.
Lúc này trong lòng Sở Lạc Lạc xuất hiện tia hy vọng, nếu người trước mặt chính là Phong Thanh Vân, cũng là đứa con của nàng Vân Khuynh, tuy rằng nhìn thái độ của hắn thì có vẻ hắn cũng không muốn nhận vị mẫu thân là nàng, nhưng mà nàng đã không cần lo lắng chuyện chữa bệnh nữa.
Bởi vì hắn là một tay nàng chế tạo ra, cho nên nàng biết rõ nhược điểm của hắn.
" Ngươi tìm ta vì chuyện gì?" Đôi mắt màu vàng nhìn Sở Lạc Lạc hỏi.
Không đợi nàng mở miệng hắn đã lên tiếng hỏi trước, Sở Lạc Lạc liền trả lời chi tiết: "Trên ngực của ta vốn có vết thương cũ, sau đó lại bị ma kiếm gây thương tích, hiện nay không thể tụ tập ma lực."
Lạc Lạc? Ánh mắt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần kinh ngạc. Lạc Lạc sao lại có thể dễ dàng đem sự thật nói cho Đại lĩnh chủ, chẳng lẽ nàng chắc chắn hắn sẽ chữa thương cho nàng sao?
Mặt này Vân Khuynh đều là ý cười, nói: "Ngươi đã nói muốn lưu lại theo ta ba năm, như vậy ngươi chính là người của ta. Vết thương của ngươi chỉ là việc rất nhỏ, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Lời nói của Vân Khuynh khiến cho hai nam nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng khiến cho thủ vệ xung quanh kinh ngạc đến nỗi tròng mắt dường như rơi xuống đất. Lần này sau khi Đại lĩnh chủ trở về có thay đổi rất lớn, nhất là bắt đầu không gần nữ sắc. Thì ra là Đại lĩnh chủ lại là Đoạn tay áo chi phích*! ( Cụm từ Đoạn tay áo chi phích này vốn bắt nguồn từ mối tình đoạn tụ của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, về sau thường được dùng để chỉ những người đoạn tụ. Bạn nào muốn biết thêm có thể google.)
Sở Lạc Lạc thực sự không hiểu hàm ý trong lời nói của Vân Khuynh, nhưng mà chỉ cần hắn đã đáp ứng chữa trị cho nàng là đủ rồi. Về phần cái gì ba năm hay không ba năm, nếu như chữa thương được thì việc đi hay ở là do nàng quyết định. Vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng gật đầu.
"Lạc Lạc?!" U Phượng khó hiểu, chẳng lẽ Lạc Lạc thực sự nói vậy, hắn lo lắng quát.
Sở Lạc Lạc nhìn lại hai người, thấy trong mắt họ đều là tình cảm thân thiết, chớp chớp mắt, nở nụ cười khiến cho bọn họ yên tâm.
Sở Lạc Lạc không biết nụ cười vừa rồi của nàng mê người như thế nào. Những người ở đây đều sửng sốt, trong lòng cảm thán, thiếu niên này quả nhiên có chút tư sắc.
--
Nội thất trắng lệ, mỗi đồ vật ở bên trong đều là vô cùng tinh xảo.
Lúc này chỉ có Sở Lạc Lạc và Vân Khuynh ở trong này.
Nếu Vân Khuynh đã ở miệng đáp ứng sẽ chữa thương cho nàng thì Sở Lạc Lạc cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa.
Lúc nàng đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy lời nói khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: "Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."
Lamsarale: Nàng đoán cũng đúng một nửa rồi nhé! Vân Khuynh là Đại lĩnh chủ, Đại lĩnh chủ là Phong Thanh Vân. Chuyện này có đoán cũng không đoán ra nổi! Hắc Hắc!!
Lúc nàng đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy lời nói khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: " Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."
Cái gì?! Nàng không có nghe nhầm chứ! Sở Lạc Lạc mở to đôi mắt màu hổ phách, Vân Khuynh đang đùa giỡn nàng sao?
"Ai, đừng có nghĩ nhiều, ngươi không cởi, ta là sao xem được vết thương trên ngực ngươi?" Vân Khuynh nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói lại mang theo vài phần ý cười.
Nhẫn! Sở Lạc Lạc cắn răng một cái, dù sao người trước mắt chỉ là đứa nhỏ do nàng tạo ra thôi. Nàng cởi áo, để lộ ra vết sẹo trước ngực.
Nhưng là khi ngón tay hơi lạnh chạm vào vết sẹo kia, thân thể của nàng vẫn là không nhịn được mà run run.
"Đáng thương."
Nhìn vẻ mặt Sở Lạc Lạc chỉ có nhẫn nại, không hề có chút e lệ nào, Vân Khuynh bỗng nhiên nói. Lúc nàng đây, giọng điệu của hắn dường như là cảm thán mà thở dài.
"Ngươi nói đáng thương, là nói ta sao?" Sở Lạc Lạc nhíu mày hỏi, tuy rằng hiện nay nàng mất đi ma lực nhưng mà nàng cũng không cảm thấy là mình đáng thương.
"Ta là nói hai nam nhân bên ngoài kia, thật là đáng thương."
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng? Có ý gì? Bọn họ cũng không có bị thương nha. Sở Lạc Lạc vẻ mặt mê mang không hiểu.
Hai nam nhân xuất sắc như thế lại cố tình yêu một cô gái không hiểu ái tình, thực là đáng thương, Vân Khuynh nghĩ như vậy. Thực không nhìn ra vị tiểu mẫu thân này của hắn lại có sức quyến rũ như vậy, thế nhưng nàng cái gì cũng không biết.
Thanh danh của thiên tài ma pháp Cổ Vân Lạc, lúc trước cũng coi như là người nổi tiếng khắp Thánh Vân đại lục. Tin đồn có liên quan đến nàng hắn thân là luyện dược sư tất nhiên là có nghe đến, chỉ là Vân Khuynh cũng không đoán được bọn họ lại lấy cách này để gặp lại.
Nữ nhân trong cuộc đời ngoại trừ ma pháp ra thì không có gì khác này, khi được sống lại dường như có gì đó không giống trước kia.
Vừa rồi lời nói của Vân Khuynh ở trong đại sảnh chỉ là để thử phản ứng của mọi người, mà hiệu quả, khiến hắn vô cùng vừa lòng. Cho nên, vì hạnh phúc chung thân đại sự của tiểu mẫu thân của hắn, hắn quyết định cho nàng một kinh hỉ.
" Nha..." Vân Khuynh không biết lấy từ nơi nào ra một cái chai, nói: "Ba viên, không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn."
Sở Lạc Lạc mở chai ra, nhíu nhíu mày nhìn về phía Vân Khuynh.
"Thuốc chữa thương." Vân Khuynh nói xong, giọng điệu lại biến chuyển, vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ tiểu mẫu thân của con muốn con chính miệng mớm cho người sao?"
Không cần so đo với hắn! Sở Lạc Lạc đổ từ trong bình ra ba viên thuốc màu xanh biếc, không hề do dự mà nuốt vào. Trong nháy mắt, trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia thưởng thức, săn sóc đưa cho nàng một chén nước.
Viên thuốc trôi xuống bụng, Sở Lạc Lạc cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên từ lòng bàn chân.
Vân Khuynh vươn cánh tay phải nói: "Tiểu mẫu thân, đi theo ta."
Đôi mắt màu vàng chớp động hứng thú. Sở Lạc Lạc không hề nghi ngờ, hay nói cách khác, lúc này nàng chỉ có thể tin hắn. Đưa tay nắm lấy tay hắn, một lúc sau, nàng nằm trong một cái ao tản ra mùi hương thơm ngát. Đợi toàn bộ thân hình của nàng ngập trong ao thì ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.
"Ha ha... Tiểu mẫu thân của ta, hưởng thụ cảm giác ngủ say thật tốt đi, đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đến đánh thức ngươi." Khóe miệng Vân Khuynh bỗng nhiên nở rộ một nụ cười giảo hoạt khi đã thực hiện được ý đồ.
Thời gian bị Cổ Vân Lạc sử dụng làm thí nghiệm thì hắn đã khôi phục ý thức từ rất sớm, chỉ là ngâm mình trong nước ma pháp cho nên không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện. Hắn không thể chịu nổi nàng mỗi ngày lải nhải bên tai hắn.
Khi đó hắn rất muốn nói: Cổ Vân Lạc, tuy rằng ngươi là thiên tài ma pháp nhưng mà nước thuốc mà ngươi chế tạo thực sự quá kém. Dược liệu trân quý như thế, dùng để đắp nặn một thân thể cư nhiên phải mất ba tháng mới có thể hoàn thành.
Vốn dĩ sau khi hắn tỉnh lại cũng muốn cho nàng nếm trải đau khổ như vậy. Nhưng là, không nghĩ tới, thời khắc khi hắn có thể động đậy cũng là thời khắc tử vong của nàng.
Hắn vốn tưởng rằng đời này đều phải nợ một phần nhân tình, không ngờ, hắn còn có một ngày có thể báo ân.
Tuy rằng ân tình muốn báo đáp nhưng mà những đau khổ mà hắn từng trải qua hắn cũng không có quên, cho nên, Vân Khuynh ngồi bên cạnh ao, vô cùng đắc ý nở nụ cười.
--
Ba ngày nay, trong tòa thành của Đại lĩnh chủ dường như bề bộn nhiều việc.
Không biết vì sao, đại lĩnh chủ có niềm yêu thích mới, hắn triệu tập nhóm thợ may xuất sắc nhất bình nguyên Hồng Hoang, yêu cầu nội trong một ngày may ra rất nhiều y phục của nữ nhân vô cùng tinh xảo, mỹ lệ. Nhưng mà ngày hôm sau, hắn lại để cho những thị nữ xinh đẹp ở trong tòa thành không ngừng thay những bộ đồ này, triển lãm trước mặt của hắn.
Mỗi khi cảm thấy thích, hắn liền lười biếng nâng ngón tay lên điểm một chút. Thời điểm thị nữ bị điểm trúng vô cùng cao hứng thì lại được biết hắn chỉ và vừa ý quần áo trên người nàng thôi.
Thị nữ xinh đẹp này vô cùng mất mát, các nàng từ nhỏ đã nghe được câu nói lưu truyền trong bình nguyên Hồng Hoang kia: "Đại lĩnh chủ, chỉ uống loại rượu ngon nhất, mặc ý phục tốt nhất, ngủ vớ nữ tử xinh đẹp nhất."
Đại lĩnh chủ trong câu nói này cũng không phải là nói đến mỗi vị Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang mà chỉ duy nhất nói đến Phong Thanh Vân mà thôi.
Cho nên, có thể hầu hạ Đại lĩnh chủ là mơ ước khi còn bé của mỗi cô gái ở bình nguyên Hồng Hoang. Nhưng mà hơn mười năm trước, Đại lĩnh chủ bỗng nhiên biến mất, vào lúc cư dân bình nguyên Hồng Hoang nghĩ rằng hắn đã tạ thế thì hắn lại trở về, dung mạo không hề thay đổi. Ba năm này hắn chỉ triệu duy nhất một nữ tử tuyệt sắc thị tẩm chính là nữ nhân đã phát điên kia. Vào hai ngày trước, mọi người trong tòa thành mới biết Đại lĩnh chủ chưa từng chạm vào nữ nhân kia. Các thiều nữ vốn vô cùng ghen ghét nữ nhân kia, trong lòng lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
--
Nghe được tiếng gọi ở bên tai, Sở Lạc Lạc từ trong mộng tỉnh lại. Khi nàng mở hai mắt ra thì phát hiện ra mình đang ngâm trong nước, trong lòng hoảng hốt, uống phải vài ngụm nước. Bên cạnh có một bàn tay to bắt được bả vai của nàng, kéo nàng lên trên.
"Khụ Khụ..." Sở Lạc Lạc không cẩn thận bị sặc, phát ra vài tiếng ho khan.
Ngẩng đầu lên, đối mặt là một đôi mắt màu vàng, trong mắt hàm chứa ý cười, đúng là Vân Khuynh.
Nàng từ trong ao nước đi ra, tiếng nước vang lên, cảm thấy cả người ướt đẫm, quần áo chật chội dán sát vào thân thể mơ hồ khiến nàng không thở nổi.
Vân Khuynh đứng ở bên hồ, giả vờ lưu manh, hướng nàng huýt sáo một tiếng vang dội.
Sở Lạc Lạc thật là khó hiểu, đôi mắt hổ phách hung hăng trừng mắt với hắn một cái, Vân Khuynh bỗng nhiên ngây người.
Nàng hoàn toàn không để ý hắn muốn làm gì, ma lực có khôi phục hay không mới là chuyện Sở Lạc Lạc quan tâm nhất. Nàng liền thử vận hành ma lực, biểu tình vui sướng từ từ lộ ra trên gương mặt của nàng. Ma lực của nàng đã khôi phục. Không những khôi phục mà nàng còn cảm thấy kinh mạch vốn đã mở rộng đến cực hạn hiện nay đã có thêm không ít không gian. Điều này có nghĩa là ma lực của nàng có thể đề cao thêm rất nhiều so với hiện nay, phát hiện này khiến cho nàng vui sướng không thôi.
"Ngươi vừa lòng sao?" Vân Khuynh nhìn biểu tình vui sướng của nàng, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười, hồ ma pháp này là do hắn tỉ mỉ chế tạo, sao có thể không tốt chứ.
"Như vậy, mời thay quần áo trước đi."
Vân Khuynh đưa tay chỉ, Sở Lạc Lạc nhìn theo phương hướng kia, chỉ thấy hàng trăm bộ quần áo tinh xảo màu sắc khác nhau treo ở mộ bên.
Sở Lạc Lạc cũng không khách khí với hắn, đi về hướng kia. Tuy rằng quần áo rất tinh mĩ nhưng mà có phải là hơi lớn so với nàng sao?
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy trên vách tường, có một chiếc gương lớn làm từ đá ma pháp trong suốt, nhìn qua, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Trong gương, là một cô gái xinh đẹp, tóc đen dài như tơ lụa, đôi mắt hổ phách, cánh mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm. Người trong gương, đúng là nàng, Sở Lạc Lạc!
Nhưng mà, bộ dạng kia, không phải là một cô gái mười ba tuổi!
Xiêm y ướt đẫm, đối với nàng mà nói hiện tại y phục này có chút nhỏ, nhưng vẫn là nam trang màu đen kia. Chiều dài của chiếc quần chỉ thới mắt cá chân, cổ tay áo ngắn đi vài tấc. Mấu chốt nhất là, khi người trong gương hô hấp thì bộ ngực cao ngất cũng chuyển động theo. Khó trách nàng cảm thấy khó thở.
"Chết tiệt! Cơ thể của ta tại sao lại bỗng dưng trưởng thành!" Sở Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt hổ phách tràn đầy lửa giận.
Vân Khuynh cười khẽ nói: "Ngươi đã mười sáu tuổi, thân thể tất nhiên là như thế này, có gì kì quái."
Cái gì?! Nàng cư nhiên lại ở trong cái hồ kia ba năm mới tỉnh lại, Sở Lạc Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thời gian ba năm cứ trôi qua như vậy!
"Vậy bọn họ đâu?" Nàng vội vàng hỏi.
"Bọn họ?" Biểu tình của Vân Khuynh có chút mê mang, sau đó mới bừng tỉnh nói: "Ngươi là nói đến hai nam nhân kia sao? Bọn họ dường như đã đợi hơn một năm..."
"Vậy hiện tại thì sao?" Sở Lạc Lạc khẩn trương hỏi.
"Đương nhiên là rời đi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ ở chỗ này chờ ngươi ba năm sao?" Vân Khuynh nhùn nhún vai nói.
Chết tiệt, thì ra hắn nói muón ở lại theo hắn ba năm là ý này. Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí, cùng lắm chỉ nghĩ đến chậm trễ mấy tháng, ba năm, thế giới bên ngoài không biết là có bộ dạng gì nữa, còn có ca ca Sở Hiên của nàng. Trời ạ! Chỉ sợ hắn đã tốt nghiệp học viện, trở lại Thiên Kỳ Quốc rồi!
"Ta nghĩ ngươi trước tiên vẫn là nên đổi quần ào đi. Ta nhìn ngươi cũng sắp chết rét rồi." Vân Khuynh từ từ nói.
Sở Lạc Lạc lại trừng mắt, từ trong đống quần áo kia lấy ra một bộ màu đen có hoa văn chìm tinh xảo, chỉ là nam nhân kia vẫn còn đứng đó, không nhúc nhích. Lúc này, trong lòng nàng tức giận, nghĩ muốn trực tiếp dùng ma pháp một chiêu giết chết hắn.
"Ai..." Vân Khuynh phát ra một tiếng thở dài đáng tiếc, đi về phía cửa, thở điểm đóng cửa còn nheo mắt nói: "Về sau ngươi vẫn là nên ít trừng người khác đi, bằng không, sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Hiểu lầm cái gì?! Sở Lạc Lạc lúc này căm tức, quả thật muốn hủy chỗ này đi. Nàng nhanh chóng thay ý phục, muốn lập tức rời khỏi đây.
Nhưng là, khi nàng vội vàng bước đến đại sảnh, hai nam tử vốn đã rời đi lại rõ ràng đứng ở đó.
"Các ngươi... không rời đi?" Sở Lạc Lạc hỏi, một đôi mắt đẹp lộ ra vui sướng, còn có cảm động.
Thì ra Vân Khuynh đang lừa gạt nàng, bọn họ vẫn ở chỗ này, chờ nàng ba năm.
Nhưng mà, khi Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn thấy nàng, vào thời khắc đó, liền ngây dại ra, dường như không tin vào hai mắt của mình. Bọn họ không phải là đang nằm mơ chứ, nhưng mà bọn họ rõ ràng thấy được bóng dáng thướt tha khi lớn lên của Sở Lạc Lạc, tựa như kinh hồng, nhanh nhẹn đi đến.
Cô gái đúng như thiếu nữ tuổi mười sáu đang độ xuân thì, con mắt sáng, đôi môi đỏ mọng, gấm vóc màu đen càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng. Tay áo dài phất phơ, y phục trên người triển lãm hoàn toàn dáng người xinh đẹp của nàng. Dường như là vì sốt ruột, nàng đã quên mang giầy, lộ ra một đôi chân mĩ lệ như bạch ngọc.
Đôi mắt đẹp đang ngóng nhìn, giống như sao sớm, thanh lệ thoát tục, khó có thể hình dung, khiến cho người ta đui mù.
"Ha ha ha..."
Ngay vào lúc ba người đang nhìn nhau thì một tiếng cười vui vẻ truyền tới, người tới đúng là Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân, cũng là Vân Khuynh trong miệng Sở Lạc Lạc.
"Xem ra các ngươi đều rất vừa lòng." Vân Khuynh sung sướng nói, cảnh này chính là cảnh hắn chờ mong đã lâu.
Sở Lạc Lạc nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Khuynh, lại nhìn bộ dạng khiếp sợ của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng, dường như hiểu được có gì đó không đúng. Thì ra là cũng không phải là nàng ở đây ba năm như lời hắn nói, tên kia thế như lại dám đùa giớn nàng. Sở Lạc Lạc không khỏi giận run, nàng trừng mắt nói: "Ngươi cư nhiên dám gạt ta!"
Nàng không biết, cái trừng mắt của nàng dưới ánh mắt của bọn họ lại là phong tình vô hạn.
Vân Khuynh phát ra một tiếng thở dài: "Ta đã nói rồi, về sau vẫn là không nên dùng cặp mắt kia để trừng người khác, bằng không, sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Sở Lạc Lạc khẽ nhíu mày, đang muốn đứng dậy nhưng nàng vừa động đậy thì cánh tay của Vân Khuynh cũng gắt gao nắm chặt thắt lưng của nàng, nàng lại ngã vào lòng hắn.
Ngay vào lúc Sở Lạc Lạc nhíu mày muốn đứng dậy thì có hai nam nhân trăm miệng một lời hô: "Buông nàng ra!"
Đồng tử màu vàng mang theo ý cười, nghênh đón lửa giận của hai người.
U Phượng nhìn thấy một màn kia, trong lòng giận dữ, hắn hận không thể lập tức sử dụng Vô Sắc Chi Hỏa để thiêu cánh tay đang đặt trên eo nàng thành tro bụi. Lúc này hắn đã sớm quên nam nhân trước mặt là nhân vật mấu chốt để tìm ra Phong Thanh Vân.
Mà trong đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên cũng lộ ra sát ý, hắn nghiến răng nghiến lợi phun ra ba chữ khiến cho người ta vô cùng ngoài ý muốn: "Phong Thanh Vân!"
Ba chữ Phong Thanh Vân này làm kinh động tất cả mọi người, bao gồm cả vị Đại lĩnh chủ đang ôm Sở Lạc Lạc kia. Thủ hạ của hắn thậm chí tất cả đều rút ra bảo kiếm, chỉ vào Lãnh Tiêu Nhiên.
Thừa dịp Vân Khuynh đang thất thần, Sở Lạc Lạc liền dùng sức thoát khỏi cánh tay của hắn, nhanh chóng đứng dậy. Trong khi Vân Khuynh nở nụ cười khiến cho người ta khó hiểu thì nàng đã trở về bên cạnh Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng.
"Làm càn, ai cho các ngươi rút kiếm." Đại lĩnh chủ quát lớn với thủ hạ: "Đây là đạo đãi khách mà ta dạy các ngươi sao?"
Vẻ mặt mang ý cười, trong đôi mắt màu vàng hiện ra tia hứng thú, hắn đảo mắt qua vẻ mặt để lộ giận dữ của U Phượng và đôi mắt đầy sát ý của Lãnh Tiêu Nhiên, còn có cái vị tiểu cô nương tự nhận là mẫu thân của hắn, nói: "Giỏi cho một trái tim thất khiếu linh lung, ngươi biết ta là Phong Thanh Vân từ khi nào?"
Thấy Sở Lạc Lạc đã an toàn ở lại bên cạnh, Lãnh Tiêu Nhiên thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không dấu diếm nói: "Ta cũng chỉ mới nhận ra không lâu, kì thật trong lời nói của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp còn có cả Lang Vương đều vô tình để lộ ra tin tức Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, chỉ là chính bọn họ không phát hiện ra thôi."
Lang Tà nghe vậy cũng không khỏi tinh tế cân nhắc lại lời nói của mình, quả thật, trong lúc vô tình hắn đã đánh đồng địa vị của Đại lĩnh chủ và Phong Thanh Vân. Chính là bởi vì hắn biết Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân.
Chuyện bí mật này chỉ có các vị thủ lĩnh của các bộ lạc của bình nguyên Hồng Hoang mới biết, hôm nay cư nhiên lại bị người ngoài biết được.
"Ha ha ha..." Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân bỗng nhiên phát ra một tiếng cười to, nói với Lang Tà và thủ vệ xung quanh: "Tốt lắm, không cần khẩn trương. Tin tức ta là Phong Thanh Vân, cũng vẫn còn sống chỉ sợ đã sớm truyền ra ngoài, nếu không tại sao mấy tháng gần đây lại có nhiều thám tử của các quốc gia đến nơi này như vậy."
Sở Lạc Lạc và U Phượng cũng là người thông minh, chỉ là tâm tư không kín đáo bằng Lãnh Tiêu Nhiên cho nên khi bọn họ cẩn thân nhớ lại lời của trưởng lão bộ tộc Mạc Lạp và lời của Lang Tà thì cũng nghĩ ra. Hơn nữa vừa rồi Đại lĩnh chủ cũng tự mình thừa nhận chuyện hắn chính là Phong Thanh Vân.
Đại lĩnh chủ chính là Phong Thanh Vân, nói như vậy thì Phong Thanh Vân vốn đã gặp nạn nhưng lại không biết bằng cách nào biến mình thành hung linh, cho nên mới bị mất tích suốt mười năm. Thì ra hắn sau khi biến thành hung linh thì vẫn luôn du đãng ở Thánh Vân đại lục.
Cho đến khi hung linh Phong Thanh Vân xâm nhập vào Huyết Sắc Chi Lâm, gặp Cổ Vân Lạc, cũng bị nàng chộp tới làm thí nghiệm, đặt cho cái tên Vân Khuynh. Mà ba năm trước đây, khi Cổ Vân Lạc bị đâm chết thì thí nghiệm của nàng cũng thành công, cho nên ba năm trước Phong Thanh Vân trở về bình nguyên Hồng Hoang, trở về làm Đại lĩnh chủ của hắn.
Lúc này trong lòng Sở Lạc Lạc xuất hiện tia hy vọng, nếu người trước mặt chính là Phong Thanh Vân, cũng là đứa con của nàng Vân Khuynh, tuy rằng nhìn thái độ của hắn thì có vẻ hắn cũng không muốn nhận vị mẫu thân là nàng, nhưng mà nàng đã không cần lo lắng chuyện chữa bệnh nữa.
Bởi vì hắn là một tay nàng chế tạo ra, cho nên nàng biết rõ nhược điểm của hắn.
" Ngươi tìm ta vì chuyện gì?" Đôi mắt màu vàng nhìn Sở Lạc Lạc hỏi.
Không đợi nàng mở miệng hắn đã lên tiếng hỏi trước, Sở Lạc Lạc liền trả lời chi tiết: "Trên ngực của ta vốn có vết thương cũ, sau đó lại bị ma kiếm gây thương tích, hiện nay không thể tụ tập ma lực."
Lạc Lạc? Ánh mắt của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn về phía nàng đều mang theo vài phần kinh ngạc. Lạc Lạc sao lại có thể dễ dàng đem sự thật nói cho Đại lĩnh chủ, chẳng lẽ nàng chắc chắn hắn sẽ chữa thương cho nàng sao?
Mặt này Vân Khuynh đều là ý cười, nói: "Ngươi đã nói muốn lưu lại theo ta ba năm, như vậy ngươi chính là người của ta. Vết thương của ngươi chỉ là việc rất nhỏ, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Lời nói của Vân Khuynh khiến cho hai nam nhân hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng khiến cho thủ vệ xung quanh kinh ngạc đến nỗi tròng mắt dường như rơi xuống đất. Lần này sau khi Đại lĩnh chủ trở về có thay đổi rất lớn, nhất là bắt đầu không gần nữ sắc. Thì ra là Đại lĩnh chủ lại là Đoạn tay áo chi phích*! ( Cụm từ Đoạn tay áo chi phích này vốn bắt nguồn từ mối tình đoạn tụ của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, về sau thường được dùng để chỉ những người đoạn tụ. Bạn nào muốn biết thêm có thể google.)
Sở Lạc Lạc thực sự không hiểu hàm ý trong lời nói của Vân Khuynh, nhưng mà chỉ cần hắn đã đáp ứng chữa trị cho nàng là đủ rồi. Về phần cái gì ba năm hay không ba năm, nếu như chữa thương được thì việc đi hay ở là do nàng quyết định. Vì thế dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng gật đầu.
"Lạc Lạc?!" U Phượng khó hiểu, chẳng lẽ Lạc Lạc thực sự nói vậy, hắn lo lắng quát.
Sở Lạc Lạc nhìn lại hai người, thấy trong mắt họ đều là tình cảm thân thiết, chớp chớp mắt, nở nụ cười khiến cho bọn họ yên tâm.
Sở Lạc Lạc không biết nụ cười vừa rồi của nàng mê người như thế nào. Những người ở đây đều sửng sốt, trong lòng cảm thán, thiếu niên này quả nhiên có chút tư sắc.
--
Nội thất trắng lệ, mỗi đồ vật ở bên trong đều là vô cùng tinh xảo.
Lúc này chỉ có Sở Lạc Lạc và Vân Khuynh ở trong này.
Nếu Vân Khuynh đã ở miệng đáp ứng sẽ chữa thương cho nàng thì Sở Lạc Lạc cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa.
Lúc nàng đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy lời nói khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: "Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."
Lamsarale: Nàng đoán cũng đúng một nửa rồi nhé! Vân Khuynh là Đại lĩnh chủ, Đại lĩnh chủ là Phong Thanh Vân. Chuyện này có đoán cũng không đoán ra nổi! Hắc Hắc!!
Lúc nàng đang muốn mở miệng thì lại nghe thấy lời nói khiến cho nàng muốn hộc máu từ trong miệng của Vân Khuynh bay ra: " Cởi quần áo ra, tiểu mẫu thân của ta."
Cái gì?! Nàng không có nghe nhầm chứ! Sở Lạc Lạc mở to đôi mắt màu hổ phách, Vân Khuynh đang đùa giỡn nàng sao?
"Ai, đừng có nghĩ nhiều, ngươi không cởi, ta là sao xem được vết thương trên ngực ngươi?" Vân Khuynh nhẹ nhàng trả lời, trong giọng nói lại mang theo vài phần ý cười.
Nhẫn! Sở Lạc Lạc cắn răng một cái, dù sao người trước mắt chỉ là đứa nhỏ do nàng tạo ra thôi. Nàng cởi áo, để lộ ra vết sẹo trước ngực.
Nhưng là khi ngón tay hơi lạnh chạm vào vết sẹo kia, thân thể của nàng vẫn là không nhịn được mà run run.
"Đáng thương."
Nhìn vẻ mặt Sở Lạc Lạc chỉ có nhẫn nại, không hề có chút e lệ nào, Vân Khuynh bỗng nhiên nói. Lúc nàng đây, giọng điệu của hắn dường như là cảm thán mà thở dài.
"Ngươi nói đáng thương, là nói ta sao?" Sở Lạc Lạc nhíu mày hỏi, tuy rằng hiện nay nàng mất đi ma lực nhưng mà nàng cũng không cảm thấy là mình đáng thương.
"Ta là nói hai nam nhân bên ngoài kia, thật là đáng thương."
Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng? Có ý gì? Bọn họ cũng không có bị thương nha. Sở Lạc Lạc vẻ mặt mê mang không hiểu.
Hai nam nhân xuất sắc như thế lại cố tình yêu một cô gái không hiểu ái tình, thực là đáng thương, Vân Khuynh nghĩ như vậy. Thực không nhìn ra vị tiểu mẫu thân này của hắn lại có sức quyến rũ như vậy, thế nhưng nàng cái gì cũng không biết.
Thanh danh của thiên tài ma pháp Cổ Vân Lạc, lúc trước cũng coi như là người nổi tiếng khắp Thánh Vân đại lục. Tin đồn có liên quan đến nàng hắn thân là luyện dược sư tất nhiên là có nghe đến, chỉ là Vân Khuynh cũng không đoán được bọn họ lại lấy cách này để gặp lại.
Nữ nhân trong cuộc đời ngoại trừ ma pháp ra thì không có gì khác này, khi được sống lại dường như có gì đó không giống trước kia.
Vừa rồi lời nói của Vân Khuynh ở trong đại sảnh chỉ là để thử phản ứng của mọi người, mà hiệu quả, khiến hắn vô cùng vừa lòng. Cho nên, vì hạnh phúc chung thân đại sự của tiểu mẫu thân của hắn, hắn quyết định cho nàng một kinh hỉ.
" Nha..." Vân Khuynh không biết lấy từ nơi nào ra một cái chai, nói: "Ba viên, không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn."
Sở Lạc Lạc mở chai ra, nhíu nhíu mày nhìn về phía Vân Khuynh.
"Thuốc chữa thương." Vân Khuynh nói xong, giọng điệu lại biến chuyển, vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ tiểu mẫu thân của con muốn con chính miệng mớm cho người sao?"
Không cần so đo với hắn! Sở Lạc Lạc đổ từ trong bình ra ba viên thuốc màu xanh biếc, không hề do dự mà nuốt vào. Trong nháy mắt, trong mắt Vân Khuynh hiện lên một tia thưởng thức, săn sóc đưa cho nàng một chén nước.
Viên thuốc trôi xuống bụng, Sở Lạc Lạc cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên từ lòng bàn chân.
Vân Khuynh vươn cánh tay phải nói: "Tiểu mẫu thân, đi theo ta."
Đôi mắt màu vàng chớp động hứng thú. Sở Lạc Lạc không hề nghi ngờ, hay nói cách khác, lúc này nàng chỉ có thể tin hắn. Đưa tay nắm lấy tay hắn, một lúc sau, nàng nằm trong một cái ao tản ra mùi hương thơm ngát. Đợi toàn bộ thân hình của nàng ngập trong ao thì ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.
"Ha ha... Tiểu mẫu thân của ta, hưởng thụ cảm giác ngủ say thật tốt đi, đến thời điểm thích hợp, ta sẽ đến đánh thức ngươi." Khóe miệng Vân Khuynh bỗng nhiên nở rộ một nụ cười giảo hoạt khi đã thực hiện được ý đồ.
Thời gian bị Cổ Vân Lạc sử dụng làm thí nghiệm thì hắn đã khôi phục ý thức từ rất sớm, chỉ là ngâm mình trong nước ma pháp cho nên không thể nhúc nhích, cũng không thể nói chuyện. Hắn không thể chịu nổi nàng mỗi ngày lải nhải bên tai hắn.
Khi đó hắn rất muốn nói: Cổ Vân Lạc, tuy rằng ngươi là thiên tài ma pháp nhưng mà nước thuốc mà ngươi chế tạo thực sự quá kém. Dược liệu trân quý như thế, dùng để đắp nặn một thân thể cư nhiên phải mất ba tháng mới có thể hoàn thành.
Vốn dĩ sau khi hắn tỉnh lại cũng muốn cho nàng nếm trải đau khổ như vậy. Nhưng là, không nghĩ tới, thời khắc khi hắn có thể động đậy cũng là thời khắc tử vong của nàng.
Hắn vốn tưởng rằng đời này đều phải nợ một phần nhân tình, không ngờ, hắn còn có một ngày có thể báo ân.
Tuy rằng ân tình muốn báo đáp nhưng mà những đau khổ mà hắn từng trải qua hắn cũng không có quên, cho nên, Vân Khuynh ngồi bên cạnh ao, vô cùng đắc ý nở nụ cười.
--
Ba ngày nay, trong tòa thành của Đại lĩnh chủ dường như bề bộn nhiều việc.
Không biết vì sao, đại lĩnh chủ có niềm yêu thích mới, hắn triệu tập nhóm thợ may xuất sắc nhất bình nguyên Hồng Hoang, yêu cầu nội trong một ngày may ra rất nhiều y phục của nữ nhân vô cùng tinh xảo, mỹ lệ. Nhưng mà ngày hôm sau, hắn lại để cho những thị nữ xinh đẹp ở trong tòa thành không ngừng thay những bộ đồ này, triển lãm trước mặt của hắn.
Mỗi khi cảm thấy thích, hắn liền lười biếng nâng ngón tay lên điểm một chút. Thời điểm thị nữ bị điểm trúng vô cùng cao hứng thì lại được biết hắn chỉ và vừa ý quần áo trên người nàng thôi.
Thị nữ xinh đẹp này vô cùng mất mát, các nàng từ nhỏ đã nghe được câu nói lưu truyền trong bình nguyên Hồng Hoang kia: "Đại lĩnh chủ, chỉ uống loại rượu ngon nhất, mặc ý phục tốt nhất, ngủ vớ nữ tử xinh đẹp nhất."
Đại lĩnh chủ trong câu nói này cũng không phải là nói đến mỗi vị Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang mà chỉ duy nhất nói đến Phong Thanh Vân mà thôi.
Cho nên, có thể hầu hạ Đại lĩnh chủ là mơ ước khi còn bé của mỗi cô gái ở bình nguyên Hồng Hoang. Nhưng mà hơn mười năm trước, Đại lĩnh chủ bỗng nhiên biến mất, vào lúc cư dân bình nguyên Hồng Hoang nghĩ rằng hắn đã tạ thế thì hắn lại trở về, dung mạo không hề thay đổi. Ba năm này hắn chỉ triệu duy nhất một nữ tử tuyệt sắc thị tẩm chính là nữ nhân đã phát điên kia. Vào hai ngày trước, mọi người trong tòa thành mới biết Đại lĩnh chủ chưa từng chạm vào nữ nhân kia. Các thiều nữ vốn vô cùng ghen ghét nữ nhân kia, trong lòng lại một lần nữa dấy lên hy vọng.
--
Nghe được tiếng gọi ở bên tai, Sở Lạc Lạc từ trong mộng tỉnh lại. Khi nàng mở hai mắt ra thì phát hiện ra mình đang ngâm trong nước, trong lòng hoảng hốt, uống phải vài ngụm nước. Bên cạnh có một bàn tay to bắt được bả vai của nàng, kéo nàng lên trên.
"Khụ Khụ..." Sở Lạc Lạc không cẩn thận bị sặc, phát ra vài tiếng ho khan.
Ngẩng đầu lên, đối mặt là một đôi mắt màu vàng, trong mắt hàm chứa ý cười, đúng là Vân Khuynh.
Nàng từ trong ao nước đi ra, tiếng nước vang lên, cảm thấy cả người ướt đẫm, quần áo chật chội dán sát vào thân thể mơ hồ khiến nàng không thở nổi.
Vân Khuynh đứng ở bên hồ, giả vờ lưu manh, hướng nàng huýt sáo một tiếng vang dội.
Sở Lạc Lạc thật là khó hiểu, đôi mắt hổ phách hung hăng trừng mắt với hắn một cái, Vân Khuynh bỗng nhiên ngây người.
Nàng hoàn toàn không để ý hắn muốn làm gì, ma lực có khôi phục hay không mới là chuyện Sở Lạc Lạc quan tâm nhất. Nàng liền thử vận hành ma lực, biểu tình vui sướng từ từ lộ ra trên gương mặt của nàng. Ma lực của nàng đã khôi phục. Không những khôi phục mà nàng còn cảm thấy kinh mạch vốn đã mở rộng đến cực hạn hiện nay đã có thêm không ít không gian. Điều này có nghĩa là ma lực của nàng có thể đề cao thêm rất nhiều so với hiện nay, phát hiện này khiến cho nàng vui sướng không thôi.
"Ngươi vừa lòng sao?" Vân Khuynh nhìn biểu tình vui sướng của nàng, khóe miệng hiện lên một chút tươi cười, hồ ma pháp này là do hắn tỉ mỉ chế tạo, sao có thể không tốt chứ.
"Như vậy, mời thay quần áo trước đi."
Vân Khuynh đưa tay chỉ, Sở Lạc Lạc nhìn theo phương hướng kia, chỉ thấy hàng trăm bộ quần áo tinh xảo màu sắc khác nhau treo ở mộ bên.
Sở Lạc Lạc cũng không khách khí với hắn, đi về hướng kia. Tuy rằng quần áo rất tinh mĩ nhưng mà có phải là hơi lớn so với nàng sao?
Bỗng nhiên nàng nhìn thấy trên vách tường, có một chiếc gương lớn làm từ đá ma pháp trong suốt, nhìn qua, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Trong gương, là một cô gái xinh đẹp, tóc đen dài như tơ lụa, đôi mắt hổ phách, cánh mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm. Người trong gương, đúng là nàng, Sở Lạc Lạc!
Nhưng mà, bộ dạng kia, không phải là một cô gái mười ba tuổi!
Xiêm y ướt đẫm, đối với nàng mà nói hiện tại y phục này có chút nhỏ, nhưng vẫn là nam trang màu đen kia. Chiều dài của chiếc quần chỉ thới mắt cá chân, cổ tay áo ngắn đi vài tấc. Mấu chốt nhất là, khi người trong gương hô hấp thì bộ ngực cao ngất cũng chuyển động theo. Khó trách nàng cảm thấy khó thở.
"Chết tiệt! Cơ thể của ta tại sao lại bỗng dưng trưởng thành!" Sở Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói, đôi mắt hổ phách tràn đầy lửa giận.
Vân Khuynh cười khẽ nói: "Ngươi đã mười sáu tuổi, thân thể tất nhiên là như thế này, có gì kì quái."
Cái gì?! Nàng cư nhiên lại ở trong cái hồ kia ba năm mới tỉnh lại, Sở Lạc Lạc kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thời gian ba năm cứ trôi qua như vậy!
"Vậy bọn họ đâu?" Nàng vội vàng hỏi.
"Bọn họ?" Biểu tình của Vân Khuynh có chút mê mang, sau đó mới bừng tỉnh nói: "Ngươi là nói đến hai nam nhân kia sao? Bọn họ dường như đã đợi hơn một năm..."
"Vậy hiện tại thì sao?" Sở Lạc Lạc khẩn trương hỏi.
"Đương nhiên là rời đi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ ở chỗ này chờ ngươi ba năm sao?" Vân Khuynh nhùn nhún vai nói.
Chết tiệt, thì ra hắn nói muón ở lại theo hắn ba năm là ý này. Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lí, cùng lắm chỉ nghĩ đến chậm trễ mấy tháng, ba năm, thế giới bên ngoài không biết là có bộ dạng gì nữa, còn có ca ca Sở Hiên của nàng. Trời ạ! Chỉ sợ hắn đã tốt nghiệp học viện, trở lại Thiên Kỳ Quốc rồi!
"Ta nghĩ ngươi trước tiên vẫn là nên đổi quần ào đi. Ta nhìn ngươi cũng sắp chết rét rồi." Vân Khuynh từ từ nói.
Sở Lạc Lạc lại trừng mắt, từ trong đống quần áo kia lấy ra một bộ màu đen có hoa văn chìm tinh xảo, chỉ là nam nhân kia vẫn còn đứng đó, không nhúc nhích. Lúc này, trong lòng nàng tức giận, nghĩ muốn trực tiếp dùng ma pháp một chiêu giết chết hắn.
"Ai..." Vân Khuynh phát ra một tiếng thở dài đáng tiếc, đi về phía cửa, thở điểm đóng cửa còn nheo mắt nói: "Về sau ngươi vẫn là nên ít trừng người khác đi, bằng không, sẽ khiến người ta hiểu lầm."
Hiểu lầm cái gì?! Sở Lạc Lạc lúc này căm tức, quả thật muốn hủy chỗ này đi. Nàng nhanh chóng thay ý phục, muốn lập tức rời khỏi đây.
Nhưng là, khi nàng vội vàng bước đến đại sảnh, hai nam tử vốn đã rời đi lại rõ ràng đứng ở đó.
"Các ngươi... không rời đi?" Sở Lạc Lạc hỏi, một đôi mắt đẹp lộ ra vui sướng, còn có cảm động.
Thì ra Vân Khuynh đang lừa gạt nàng, bọn họ vẫn ở chỗ này, chờ nàng ba năm.
Nhưng mà, khi Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng nhìn thấy nàng, vào thời khắc đó, liền ngây dại ra, dường như không tin vào hai mắt của mình. Bọn họ không phải là đang nằm mơ chứ, nhưng mà bọn họ rõ ràng thấy được bóng dáng thướt tha khi lớn lên của Sở Lạc Lạc, tựa như kinh hồng, nhanh nhẹn đi đến.
Cô gái đúng như thiếu nữ tuổi mười sáu đang độ xuân thì, con mắt sáng, đôi môi đỏ mọng, gấm vóc màu đen càng làm nổi bật da thịt tuyết trắng. Tay áo dài phất phơ, y phục trên người triển lãm hoàn toàn dáng người xinh đẹp của nàng. Dường như là vì sốt ruột, nàng đã quên mang giầy, lộ ra một đôi chân mĩ lệ như bạch ngọc.
Đôi mắt đẹp đang ngóng nhìn, giống như sao sớm, thanh lệ thoát tục, khó có thể hình dung, khiến cho người ta đui mù.
"Ha ha ha..."
Ngay vào lúc ba người đang nhìn nhau thì một tiếng cười vui vẻ truyền tới, người tới đúng là Đại lĩnh chủ Phong Thanh Vân, cũng là Vân Khuynh trong miệng Sở Lạc Lạc.
"Xem ra các ngươi đều rất vừa lòng." Vân Khuynh sung sướng nói, cảnh này chính là cảnh hắn chờ mong đã lâu.
Sở Lạc Lạc nhìn vẻ mặt đắc ý của Vân Khuynh, lại nhìn bộ dạng khiếp sợ của Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng, dường như hiểu được có gì đó không đúng. Thì ra là cũng không phải là nàng ở đây ba năm như lời hắn nói, tên kia thế như lại dám đùa giớn nàng. Sở Lạc Lạc không khỏi giận run, nàng trừng mắt nói: "Ngươi cư nhiên dám gạt ta!"
Nàng không biết, cái trừng mắt của nàng dưới ánh mắt của bọn họ lại là phong tình vô hạn.
Vân Khuynh phát ra một tiếng thở dài: "Ta đã nói rồi, về sau vẫn là không nên dùng cặp mắt kia để trừng người khác, bằng không, sẽ khiến người ta hiểu lầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.