Linh Sát

Quyển 3 - Chương 39: Quá sai

Hướng Dương

20/04/2015

Hơn một tháng sau, nam nhân nằm ở trên giường rốt cục cũng mở mắt, một đôi mắt màu bạc mang theo sắc thái mê muội. Sau khi chớp chớp vài lần đôi lông mi dài rậm hắn mới dần dần thanh tỉnh lại, mang theo cảnh giác đánh giá hoàn cảnh trước mắt.

“Ngươi tỉnh rồi.” Một thanh âm già nua truyền đến.

Lãnh Tiêu Nhiên nghiêng đầu, phát hiện Mặc Vô đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa phòng, vội vàng dãy dụa đứng dậy.

Vốn dĩ nghĩ hắn vừa mới bị bệnh nặng hơn nữa còn nằm trên giường hơn một tháng, hẳn là không thể tự mình ngồi dậy, nào biết tên tiểu tử Lãnh Tiêu Nhiên dựa vào ý chí của bản thân kiên cường lại có thể ngồi dậy. Tuy rằng sau đó lại thở dốc dựa vào đầu giường.

Mà câu đầu tiên của Lãnh Tiêu Nhiên cũng khiến Mặc Vô ngoài ý muốn. Hắn không hỏi mình vì sao lại hôn mê bất tỉnh mà lại hỏi kết quả của trận đấu kia.

Mặc Vô tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn nói cho Lãnh Tiêu Nhiên nghe những chuyện xảy ra sau khi hắn hôn mê. Lúc này Lãnh Tiêu Nhiên mới biết ba ngày trước khi hắn tỉnh dậy thì Sở Lạc Lạc đã rời khỏi Thánh Vân học viện, lúc này hẳn là đang trên đường đi tới sơn mạch ma thú.

Đối với việc Lãnh Tiêu Nhiên đã gặp phải chuyện gì, tại sao khi đó lại đột nhiên ngất xỉu, nếu hắn không nói, Mặc Vô cũng sẽ không hỏi.

Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên biết, nếu ngày đó không phải nhờ Mặc lão ra tay, chỉ sợ tính mạng hắn khó bảo toàn, tuy vô cùng cảm kích nhưng trong đầu hắn lại tràn ngập hình ảnh cô gái ngày ấy.

Dung mạo kia hắn tuy rằng chỉ thấy qua một lần nhưng tuyệt đối sẽ không quên, Sở Lạc Lạc! Đôi tay mảnh khảnh, dáng người lơ lửng giữa không trung và thủ pháp thao túng con rồng lửa kia hắn đã vô cùng chắc chắn, nàng tuyệt đối là người mặc áo đen ngày đó.

Sở dĩ nàng đội mặt nạ chỉ sợ là vì muốn gạt Sở Hiên, một cô gái ẩn cư nơi sơn dã là sao có thể học được pháp thuật cao minh như thế, lời giải thích duy nhất chỉ có thể là…

Trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên lúc này vừa mừng vừa sợ.

Sợ, là vì chính mình mấy lần thiếu chút nữa là làm người kia bị thương.

Mừng, là vì phán đoán trong lòng hắn rốt cục cũng được chứng thực.

Khó trách, khi nàng nghe thấy chính mình hô cái tên kia, bước chân dừng lại nhưng sau đó lại nói với hắn những lời châm chọc kia. Thì ra thân phận hiện nay của nàng…

Cổ Vân Lạc…

Nhớ đến hơn mười năm nay, cái tên vẫn luôn khắc sâu trong đầu, đôi mắt của Lãnh Tiêu Nhiên không khỏi thấp thoáng ánh lệ.

Lúc này, thanh âm của Mặc Vô lại một lần nữa truyền đến: “Vì sao ngươi lại muốn nghe chuyện của nàng?”

Nàng ở đây, tất nhiên là Sở Lạc Lạc.

Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, yên lặng cúi đầu, máu tóc dài che lại đôi mắt hẹp dài kia. Sau đó hắn kể lại cho Mặc Vô nghe chuyện về thân phân của Sở Hiên và Sở Lạc Lạc cùng với quan hệ giữa Sở gia và Lãnh gia. Nhưng là hắn không có nói cho Mặc Vô phán đoán trong lòng hắn.



Nếu Cổ Vân Lạc muốn dùng một cái thân phận mới để sống ở thế gian này, như vậy , hắn sẽ vĩnh viễn bảo vệ bí mật này.

Tuy rằng một phần cũng xuất phát từ tâm tư riêng của hắn, chỉ vì hắn không muốn chia sẻ bí mật này với ai khác, cho dù người đó là sư phụ của nàng.

Ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định, con ngươi lạnh lùng của Lãnh Tiêu Nhiên toả ra thần thái hoa mĩ. Bước tiếp theo hắn phải làm là đi tìm thiếu niên kia.

--

“Là ngươi!”

Sở Hiên vốn cảm thấy kì quái, tại sao lại có người xa lạ đến tìm mình, đợi đến khi hắn thấy rõ bộ mặt của người kia lại không khỏi thốt ra, câu nói kia, trong mắt là tia cảnh giác.

“Xem ra thế tử thời gian này trôi qua thực không tồi a!” Nam nhân yêu nghiệt nói, trên gương mặt tái nhợt lộ ra vài phần tà khí.

Lãnh Tiêu Nhiên này không biết lại sử dụng quỷ kế gì, nghĩ tới ngày ấy gặp hắn ở Vân Quy Thành, Sở Hiên không khỏi nghĩ thầm.

“Hôm nay ta đến là muốn cho ngươi thấy quyết tâm của ta.” Lãnh Tiêu Nhiên nói như thế: “Chính xác hơn chính là một cái giao dịch.”

“Giao dịch?”

Sở Hiên hơi nhíu mày, tuy là hắn rất thông minh nhưng cũng không đoán được ý tưởng của Lãnh Tiêu Nhiên, dường như mỗi lần Lãnh Tiêu Nhiên xuất hiên đều có biến hoá khiến cho người ta không hiểu được rốt cục hắn đang nghĩ gì.

“Đám hỏi.” Miệng của Lãnh Tiêu Nhiên nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

Sở Hiên sửng sốt, ý của lời này là muốn có được lực lượng của Lãnh Tiêu Nhiên vậy thì hai nhà Sở Lãnh kết làm thông gia. Mà cái gọi là Sở gia ở đây, cũng chỉ có hắn và muội muội mà thôi.

Sở Hiên do dự một chút nói: “Tuyệt đối không có khả năng này.”

Tuy là hắn rất muốn có được lực lượng của Lãnh Tiêu Nhiên nhưng hắn sao có thể giao Lạc Lạc cho loại người như Lãnh Tiêu Nhiên được.

Nghe vậy, Lãnh Tiêu Nhiên cũng nở nụ cười, tóc dài màu trằng bạc lay động theo thân thể của hắn.

“Dường như thế tử hiểu lầm, ngươi nghĩ rằng ta sẽ coi trong một con nhóc con sao?” Ánh mắt Lãnh Tiêu Nhiên lưu chuyển, toả sáng bức người.

Thì ra đám hỏi trong lời Lãnh Tiêu Nhiên nói chính là sau này Sở Hiên phải cưới cô nương của Lãnh gia. Rất nhanh hai người liền đạt được hiệp nghị. Lãnh Tiêu Nhiên hứa hẹn sẽ dốc toàn lực điều tra chân tướng năm đó, nhưng là chuyện này dường như có liên quan đến người của hoàng thất, thật ra có chút khó giải quyết.



Trước khi rời đi Lãnh Tiêu Nhiên có nhắc nhở Sở Hiên: “Thế tử, nghe nói ngươi thường hay lui tới với Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc. Ngươi trăm ngàn lần phải cẩn thân, mẹ đẻ của Đại hoàng tử chính là Hoàng hậu của Thiên Kì Quốc, bên người của bà ta có một cao thủ, cái chết của Sở Vương phi chỉ sợ không thoát khỏi liên can đến người này.”

“Cái chết của mẫu thân?! Sở Hiên nghe xong, vẻ mặt phức tạp, nhưng là hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Lãnh Tiêu Nhiên.

Lãnh Tiêu Nhiên xoay người, thần sắc đột nhiên biến đổi, ý cười tự giễu treo ở khoé miệng, hắn thực sự không coi trong nha đầu kia sao?

Chỉ là hắn không nghĩ có được nàng bằng cách này, có lẽ, chỉ cần nàng còn sống tốt trên đời này, với hắn, cũng là quá đủ rồi đi?

--

Sau một hồi cân nhắc của Mặc Vô, cuối cùng ông cũng không thu Mạc Tuyết làm đồ đệ, nàng không phải là học viên của lớp đặc biệt hơn nữa thân phận của nàng có chút đặc thù. Ông cũng không thích hợp làm sư phụ của nàng.

Mặc Tuyết tuy có chút bất mãn nhưng Mặc Vô tuy không thu nàng làm đồ đệ nhưng cũng đồng ý là sẽ dạy cho nàng một chút.

Cô gái mười lăm tuổi này thật ra cũng không thực sự muốn bái Mặc Vô làm thầy, chỉ cần bản lĩnh của mẫu thân cũng đủ cho nàng học cả đời. Nguyên nhân nàng nhất quyết dây dưa không dứt chính là vì cái thiếu niên tóc xanh kia.

Ở trên đường đi tới sơn mạch ma thú, Mặc Tuyết luôn đến đến trước mặt của Lệ Vô Ngân, ân cần hỏi han.

Nhưng chỉ cần nhớ tới cô gái này đã đánh bại chiêu thức của hắn thì sắc mặt Lệ Vô Ngân càng thêm lạnh lẽo. Mặc kệ cô gái kia dây dưa thế nào thì hắn vẫn như cũ không nói một lời.

Nhưng thật ra cái tên tiểu tử Đông Phương Ngạo có lòng hiếu kì lớn, bắt chuyện cùng với Mạc Tuyết.

“Này, ngươi ngày đó dùng chiêu thức gì để làm cho tên tiểu tử kia liên tục lùi về sau, không hề có lực chống đỡ?” Đông Phương Ngạo không hề e dè hỏi.

Đôi mắt to tròn của Mặc Tuyết chuyển động lại chỉ nhìn được vẻ mặt lạnh nhạt của Lệ Vô Ngân, khẽ cắn môi, hừ, nàng cũng không tin khi nàng nói ra phương pháp thắng hắn, hắn còn có thể thờ ơ như cũ.

“Đông Phương đại ca, ngươi muốn biết?” Mạc Tuyết thần bí nói: “Nhìn vào mặt mũi Đông Phương đại ca đích thân hỏi ta, ta liền lộ một chút thông tin cho huynh.”

Sở Lạc Lạc ở một bên không khỏi cười thầm, người không hiểu được ý đồ của ngươi chỉ sợ chỉ có tên ngốc Đông Phương Ngạo này thôi. Ngay cả xưng hô cũng rõ ràng như vậy, đối với Lệ Vô Ngân thì gọi là Vô Ngân ca ca, đối với Đông Phương Ngạo lại chỉ là Đông Phương đại ca.

“Chiêu kia gọi là công kích tinh thần.” Mạc Tuyết nhẹ nhàng nói, tròng mắt giảo hoạt cũng ân thầm đánh giá Lệ Vô Ngân.

Bốn chữ ‘Công kích tinh thần’ vừa nói ra không hề ngoài ý muốn đều được ba người chú ý. Đông Phương Ngạo nghe không hiểu ra sao, Lệ Vô Ngân tuy vẻ mặt chưa biến nhưng đôi mắt màu lam sâu như đầm băng cũng nổi lên gợn sóng. Chỉ có Sở Lạc Lạc thì khoé miệng lộ ra ý cười hiểu rõ, quá nhiên nàng đoán không sai.

Lúc này Sở Lạc Lạc cũng không biết, nam nhân tóc bạc mắt bạc đã ra khỏi cửa lớn của Thánh Vân học viện. Đôi mắt hắn hướng về phía Thiên Kì Quốc nhưng trong lòng lại thì thầm gọi tên một người: Cổ Vân Lạc….

Lãnh Tiêu Nhiên đã biết bí mật của Lạc Lạc rồi, mọi chuyện sẽ ra sao đây. Đã xuất hiện người có thể trị vẻ lạnh lùng của Lệ Vô Ngân rồi. Mình thấy hai bạn này rất dễ thương, cứ như oan gia ý. Ai vote cho cúp bồ này giơ tay nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Sát

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook