Chương 46:
Tốc Tốc Xuy Tuyết
10/12/2024
Đến lượt tưới nước cho cây dâu tây, Diệp Nhiên tiện tay hái hai quả, bắt đầu ngày mới ngọt ngào với vị ngọt tự nhiên của chúng.
Sau khi ăn xong, cô bắt đầu chuẩn bị giao hàng. Diệp Nhiên lần lượt hái theo từng đơn đặt hàng, những cây dâu tây loại thường lập tức trở nên trụi lủi. Dù không còn quả, các cây dâu vẫn thở và lan tỏa linh khí. Diệp Nhiên kiểm tra lần cuối, vừa định rời đi thì bỗng cảm nhận được một ý niệm đói khát mới.
Cô cẩn thận kiểm tra lại, biểu cảm có chút kỳ quặc.
Cây dâu mỹ nhân này hấp thụ linh khí nhiều hơn hẳn những cây khác, nhưng kích thước không lớn hơn là bao. Ở sâu trong cành lá, một nụ hoa nhỏ giấu mình, toàn bộ sức sống của cây đều tập trung tại đây.
Qua sự điểm hóa của linh khí, cây dâu này đã bắt đầu hóa yêu, nhưng do linh khí không đủ nên tốc độ rất chậm.
Diệp Nhiên rõ ràng đã cố ý kiểm soát lượng linh lực truyền vào, vậy mà vẫn vô tình thúc đẩy sự hóa yêu của cây này. Có vẻ như giới hạn với yêu tinh trong thế giới liên hành tinh này thấp hơn cô nghĩ. Lần sau, cô cần cẩn thận hơn nữa.
Tuy nhiên, Diệp Nhiên vốn đã định giữ lại cây dâu mỹ nhân này để tự thưởng thức, việc hóa yêu hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Cô quyết định giúp nó một tay.
Diệp Nhiên nhẹ nhàng chạm vào ngọn cành của cây dâu tây, truyền linh lực vào. Nụ hoa nhỏ bên trong chậm rãi lớn lên và nở rộ dưới sự thúc đẩy. Nhưng không giống những bông hoa bình thường, nó không héo rụng mà lại từ từ khép lại khi đang ở trạng thái rực rỡ nhất.
Linh lực phản hồi trở lại, Diệp Nhiên vận hành chu thiên, khi mở mắt ra, cô đã tiến lên giai đoạn hậu kỳ của Trúc Cơ.
Cây dâu đứng lặng lẽ tại chỗ, dù đã hóa yêu, Diệp Nhiên vẫn không thấy hình dáng người hiện ra trên cành lá, ngay cả bông hoa đóng lại kia cũng chẳng có dấu hiệu gì khác lạ.
Khi cô còn đang thắc mắc, bỗng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn từ trong hoa. Cô nhẹ nhàng vén cánh hoa ra.
“Á!”
Một sinh vật nhỏ bé đang ngồi trong cánh hoa, rụt rè nhìn ra ngoài, giật mình và ôm lấy mặt, trông như đang chơi trò che mắt.
Yêu tinh dâu tây tiêu thụ lượng linh lực nhiều hơn, nên mức độ hóa hình cao hơn hẳn yêu tinh cải xanh. Gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú và ngây thơ, trông giống một tiểu tiên hoa. Trên quả dâu tây đỏ mọng to lớn là bốn chi và cái đầu nhỏ nhắn, đôi tay và chân mảnh mai như cánh hoa. Phần đầu vẫn còn đội cuống lá dâu tây, chưa hoàn toàn hóa thành tóc.
Nhìn thật đáng yêu, nhưng cũng có chút kỳ lạ.
“Ta là Diệp Nhiên. Ngươi tên là gì?” Diệp Nhiên cười, đưa tay ra trước mặt nó.
Yêu tinh dâu tây chớp chớp đôi mắt nhỏ, dùng hai tay ôm lấy ngón tay của Diệp Nhiên, đỡ cái bụng tròn trịa bò ra khỏi bông hoa, ngồi trong lòng bàn tay cô, rồi nói:
“Ngươi thơm... thơm lắm, ta... thích ngươi. Ta là... Ừm... Hương Hương!”
Vừa mới mở miệng nói còn chút khó khăn, nhưng rất nhanh, giọng nói của Hương Hương trở nên trôi chảy hơn.
Bên cạnh, tiểu yêu tinh cải xanh vừa tỉnh giấc nghe thấy âm thanh, phát hiện có thêm một tiểu yêu khác. Nó trố mắt nhìn, rồi ủy khuất hét lên:
“Diệp! Ăn!”
Tiểu cải xanh tràn đầy cảm giác nguy cơ, như sợ rằng sẽ có kẻ đến tranh đồ ăn của mình.
Diệp Nhiên buồn cười bế yêu tinh dâu tây đến gần nó, dịu giọng giải thích:
“Các ngươi đều là tiểu yêu của ta. Nó là Cải Cải, còn ngươi là Hương Hương. Sau này đều ở trong vườn ươm, phải sống hòa thuận với nhau.”
Tiểu cải xanh ngẩn người, mắt mở to:
“Hương? Không! Xấu!”
Yêu tinh dâu tây nghe vậy tức giận, phồng má lên, quay lưng lại với nó, giận dỗi mách Diệp Nhiên:
“Nó xanh lè, xấu xí! Ngay cả tay cũng không có, đúng là đồ ngốc! Ta là Dâu Hương Hương, thơm tho thế này, không cần nó!”
Tiểu cải xanh nghe xong, mắt lập tức ngấn nước, quay sang nhìn Diệp Nhiên đầy tủi thân:
“Ngốc?”
Hai tiểu yêu tinh lần đầu gặp mặt, căng thẳng như nước với lửa.
Diệp Nhiên: ...
Cô trấn an: “Cải Cải chỉ do cơ thể ảnh hưởng nên hóa hình chậm hơn một chút, không ngốc đâu. Nếu các ngươi không muốn có thêm bạn nhỏ nào, vậy ta chỉ còn cách rời đi thôi. Ta không nỡ bỏ ai cả, biết làm sao đây? Hơn nữa, ta thấy các ngươi đều rất dễ thương mà.”
Tiểu cải xanh nghe vậy, nước mắt lập tức biến mất, há miệng cười rạng rỡ:
“Dễ thương!” Nó cố hết sức nói nốt: “Yêu!”
“Đừng... đừng đi!” Yêu tinh dâu tây đỏ mặt, nhỏ giọng thừa nhận: “Ở cùng thì ở cùng thôi mà.”
Nhờ kinh nghiệm từng hòa giải sư huynh sư tỷ, cộng với nuôi lớn biết bao yêu tinh trước đây, Diệp Nhiên thành công hóa giải mâu thuẫn giữa hai tiểu yêu tinh chỉ trong chớp mắt.
“Ngoan nào.” Cô xoa đầu cả hai tiểu yêu tinh, dịu dàng nói: “Cải Cải phải chăm chỉ hấp thụ linh khí, cố gắng hóa hình nhanh hơn. Còn Hương Hương, ngươi có cảm nhận được thiên phú của mình là gì không?”
Sau khi căn dặn, Diệp Nhiên bế yêu tinh dâu tây trở về chỗ của nó. Cô quyết định tạm thời cách ly hai đứa, tránh để chúng vì những lý do lặt vặt mà cãi nhau nữa.
Cô chuyển toàn bộ các chậu dâu tây đến khu vực phía đông gần tường sân, đảm bảo chúng có thể đón ánh nắng mặt trời nhưng không bị chiếu sáng liên tục làm héo úa.
Diệp Nhiên vừa đặt xong các chậu cây, yêu tinh dâu tây nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi tự mình trèo xuống khỏi tay cô, bò trở lại trên chiếc lá của cây mẹ và ôm lấy thân cây chính của mình.
Một lát sau, hơn chục nụ hoa nhỏ liền nhanh chóng xuất hiện.
Yêu tinh dâu tây lại tiếp tục "vượt núi băng rừng", bò từ chậu cây của mình sang chậu cây dâu tây thường bên cạnh. Nó ôm lấy thân cây, gắng sức đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng thúc đẩy ra được hai nụ hoa nhỏ.
“Phù... phù...” Yêu tinh dâu tây ngồi bệt xuống chậu, mồ hôi lấm tấm trên trán, mệt đến mức không đứng dậy nổi, nhưng vẫn bướng bỉnh chỉ vào chậu cây bên cạnh, nơi những hạt giống dâu tây vừa mới nhú mầm, nói:
“Ta... ta còn có thể làm chúng lớn lên! Phù... phù... ta nghỉ một chút là được...”
Sau khi ăn xong, cô bắt đầu chuẩn bị giao hàng. Diệp Nhiên lần lượt hái theo từng đơn đặt hàng, những cây dâu tây loại thường lập tức trở nên trụi lủi. Dù không còn quả, các cây dâu vẫn thở và lan tỏa linh khí. Diệp Nhiên kiểm tra lần cuối, vừa định rời đi thì bỗng cảm nhận được một ý niệm đói khát mới.
Cô cẩn thận kiểm tra lại, biểu cảm có chút kỳ quặc.
Cây dâu mỹ nhân này hấp thụ linh khí nhiều hơn hẳn những cây khác, nhưng kích thước không lớn hơn là bao. Ở sâu trong cành lá, một nụ hoa nhỏ giấu mình, toàn bộ sức sống của cây đều tập trung tại đây.
Qua sự điểm hóa của linh khí, cây dâu này đã bắt đầu hóa yêu, nhưng do linh khí không đủ nên tốc độ rất chậm.
Diệp Nhiên rõ ràng đã cố ý kiểm soát lượng linh lực truyền vào, vậy mà vẫn vô tình thúc đẩy sự hóa yêu của cây này. Có vẻ như giới hạn với yêu tinh trong thế giới liên hành tinh này thấp hơn cô nghĩ. Lần sau, cô cần cẩn thận hơn nữa.
Tuy nhiên, Diệp Nhiên vốn đã định giữ lại cây dâu mỹ nhân này để tự thưởng thức, việc hóa yêu hay không cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Cô quyết định giúp nó một tay.
Diệp Nhiên nhẹ nhàng chạm vào ngọn cành của cây dâu tây, truyền linh lực vào. Nụ hoa nhỏ bên trong chậm rãi lớn lên và nở rộ dưới sự thúc đẩy. Nhưng không giống những bông hoa bình thường, nó không héo rụng mà lại từ từ khép lại khi đang ở trạng thái rực rỡ nhất.
Linh lực phản hồi trở lại, Diệp Nhiên vận hành chu thiên, khi mở mắt ra, cô đã tiến lên giai đoạn hậu kỳ của Trúc Cơ.
Cây dâu đứng lặng lẽ tại chỗ, dù đã hóa yêu, Diệp Nhiên vẫn không thấy hình dáng người hiện ra trên cành lá, ngay cả bông hoa đóng lại kia cũng chẳng có dấu hiệu gì khác lạ.
Khi cô còn đang thắc mắc, bỗng cảm nhận được ánh mắt đang nhìn từ trong hoa. Cô nhẹ nhàng vén cánh hoa ra.
“Á!”
Một sinh vật nhỏ bé đang ngồi trong cánh hoa, rụt rè nhìn ra ngoài, giật mình và ôm lấy mặt, trông như đang chơi trò che mắt.
Yêu tinh dâu tây tiêu thụ lượng linh lực nhiều hơn, nên mức độ hóa hình cao hơn hẳn yêu tinh cải xanh. Gương mặt nhỏ nhắn, thanh tú và ngây thơ, trông giống một tiểu tiên hoa. Trên quả dâu tây đỏ mọng to lớn là bốn chi và cái đầu nhỏ nhắn, đôi tay và chân mảnh mai như cánh hoa. Phần đầu vẫn còn đội cuống lá dâu tây, chưa hoàn toàn hóa thành tóc.
Nhìn thật đáng yêu, nhưng cũng có chút kỳ lạ.
“Ta là Diệp Nhiên. Ngươi tên là gì?” Diệp Nhiên cười, đưa tay ra trước mặt nó.
Yêu tinh dâu tây chớp chớp đôi mắt nhỏ, dùng hai tay ôm lấy ngón tay của Diệp Nhiên, đỡ cái bụng tròn trịa bò ra khỏi bông hoa, ngồi trong lòng bàn tay cô, rồi nói:
“Ngươi thơm... thơm lắm, ta... thích ngươi. Ta là... Ừm... Hương Hương!”
Vừa mới mở miệng nói còn chút khó khăn, nhưng rất nhanh, giọng nói của Hương Hương trở nên trôi chảy hơn.
Bên cạnh, tiểu yêu tinh cải xanh vừa tỉnh giấc nghe thấy âm thanh, phát hiện có thêm một tiểu yêu khác. Nó trố mắt nhìn, rồi ủy khuất hét lên:
“Diệp! Ăn!”
Tiểu cải xanh tràn đầy cảm giác nguy cơ, như sợ rằng sẽ có kẻ đến tranh đồ ăn của mình.
Diệp Nhiên buồn cười bế yêu tinh dâu tây đến gần nó, dịu giọng giải thích:
“Các ngươi đều là tiểu yêu của ta. Nó là Cải Cải, còn ngươi là Hương Hương. Sau này đều ở trong vườn ươm, phải sống hòa thuận với nhau.”
Tiểu cải xanh ngẩn người, mắt mở to:
“Hương? Không! Xấu!”
Yêu tinh dâu tây nghe vậy tức giận, phồng má lên, quay lưng lại với nó, giận dỗi mách Diệp Nhiên:
“Nó xanh lè, xấu xí! Ngay cả tay cũng không có, đúng là đồ ngốc! Ta là Dâu Hương Hương, thơm tho thế này, không cần nó!”
Tiểu cải xanh nghe xong, mắt lập tức ngấn nước, quay sang nhìn Diệp Nhiên đầy tủi thân:
“Ngốc?”
Hai tiểu yêu tinh lần đầu gặp mặt, căng thẳng như nước với lửa.
Diệp Nhiên: ...
Cô trấn an: “Cải Cải chỉ do cơ thể ảnh hưởng nên hóa hình chậm hơn một chút, không ngốc đâu. Nếu các ngươi không muốn có thêm bạn nhỏ nào, vậy ta chỉ còn cách rời đi thôi. Ta không nỡ bỏ ai cả, biết làm sao đây? Hơn nữa, ta thấy các ngươi đều rất dễ thương mà.”
Tiểu cải xanh nghe vậy, nước mắt lập tức biến mất, há miệng cười rạng rỡ:
“Dễ thương!” Nó cố hết sức nói nốt: “Yêu!”
“Đừng... đừng đi!” Yêu tinh dâu tây đỏ mặt, nhỏ giọng thừa nhận: “Ở cùng thì ở cùng thôi mà.”
Nhờ kinh nghiệm từng hòa giải sư huynh sư tỷ, cộng với nuôi lớn biết bao yêu tinh trước đây, Diệp Nhiên thành công hóa giải mâu thuẫn giữa hai tiểu yêu tinh chỉ trong chớp mắt.
“Ngoan nào.” Cô xoa đầu cả hai tiểu yêu tinh, dịu dàng nói: “Cải Cải phải chăm chỉ hấp thụ linh khí, cố gắng hóa hình nhanh hơn. Còn Hương Hương, ngươi có cảm nhận được thiên phú của mình là gì không?”
Sau khi căn dặn, Diệp Nhiên bế yêu tinh dâu tây trở về chỗ của nó. Cô quyết định tạm thời cách ly hai đứa, tránh để chúng vì những lý do lặt vặt mà cãi nhau nữa.
Cô chuyển toàn bộ các chậu dâu tây đến khu vực phía đông gần tường sân, đảm bảo chúng có thể đón ánh nắng mặt trời nhưng không bị chiếu sáng liên tục làm héo úa.
Diệp Nhiên vừa đặt xong các chậu cây, yêu tinh dâu tây nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi tự mình trèo xuống khỏi tay cô, bò trở lại trên chiếc lá của cây mẹ và ôm lấy thân cây chính của mình.
Một lát sau, hơn chục nụ hoa nhỏ liền nhanh chóng xuất hiện.
Yêu tinh dâu tây lại tiếp tục "vượt núi băng rừng", bò từ chậu cây của mình sang chậu cây dâu tây thường bên cạnh. Nó ôm lấy thân cây, gắng sức đến mức mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng thúc đẩy ra được hai nụ hoa nhỏ.
“Phù... phù...” Yêu tinh dâu tây ngồi bệt xuống chậu, mồ hôi lấm tấm trên trán, mệt đến mức không đứng dậy nổi, nhưng vẫn bướng bỉnh chỉ vào chậu cây bên cạnh, nơi những hạt giống dâu tây vừa mới nhú mầm, nói:
“Ta... ta còn có thể làm chúng lớn lên! Phù... phù... ta nghỉ một chút là được...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.