Chương 716: Bắt giữ Đới Cương Tử
Vũ Phong
30/10/2016
Lục Thiếu Du lạnh nhạt cười.
- Tiểu tử, muốn chết. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Đới Cương Tử lập tức cả giận nói.
- Vậy thì cứ tới thử xem, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó. Bằng không chức vị tông chủ Quỷ Vũ Tông tại sao lại không tới tay ngươi.
Lục Thiếu Du khẽ cười nói.
- Tiểu tử, nhận lấy cái chết.
Đới Cương Tử cả giận nói, không gian quanh người giống như co lại, trong nháy mắt lao thẳng về phía Lục Thiếu Du. Một cỗ chân khí bàng bạc tuôn ra.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư rung lên, hai cỗ khí lưu trong nháy mắt được đánh ra, thân thể hóa thành một đạo bạch quang trong nháy mắt bắn về phía trước.
- Tiểu tử, xem ngươi trốn chỗ nào.
Đới Cương Tử phẫn nộ quát một tiếng, thân thể nhanh như thiểm điện lăng không đuổi theo. Một vũ giả Vũ Suất, tốc độ hiện tại không thua kém Thiên Sí Tuyết Sư chút nào.
- Đới Cương Tử, có bản lĩnh thì tới đây, chỉ sợ ngươi không có loại bổn sự này.
Lục Thiếu Du cười to, Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng bắn về phía xa.
- Đừng tưởng rằng có Thiên Sí Tuyết Sư mà ngươi có thể chạy thoát.
Đới Cương Tử nổi giận lập tức điên cuồng đuổi theo. Trong nháy mắt vọt qua mấy đỉnh núi rồi biến mất trong không trung.
Trước cửa Phi Linh môn, hai nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông vô cùng sửng sốt. Trên lưng yêu thú phi hành kia, mấy trưởng lão Vũ Tướng và hộ pháp Vũ Phách cũng như vậy. Đới Cương Tử đuổi theo Lục Thiếu Du, bọn họ cũng không biết nên chạy vào trong Phi Linh môn mới tốt, hay là ở bên ngoài mới tốt. Cuối cùng bọn họ không biết làm gì khác hơn là ở ngoài Phi LInh môn chờ Đới Cương Tử trở về.
Bên trong Phi Linh môn vô cùng yên tĩnh, dường như căn bản mọi người không biết Quỷ Vũ Tông tới, yên tĩnh một cách thần kỳ.
Phía xa, lúc này đã có không ít người nhìn vào Phi Linh môn, bọn họ muốn xem náo nhiệt, thế nhưng một màn này cũng khiến cho không ít người kinh ngạc. Vốn tưởng rằng lúc này sẽ có chém giết, không ngờ lại yên ắng tới như vậy.
Sưu.
Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng bay đi, tốc độ nhanh như thiểm điện, đây cũng là tốc độ nhanh nhất của nó hiện tại.
- Lão đại. Đới Cương Tử kia đang đuổi phía sau.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du chắp tay đứng đó. Tiểu Long quay đầu nhìn về phía sau, Đới Cương Tử vẫn đang đuổi theo, cự ly đang được kéo lại gần, tốc độ Thiên Sí Tuyết Sư hiện tại dường như không thể thoát khỏi Đới Cương Tử.
- Đới Cương Tử, ngươi nhanh lên một chút đi. Tốc độ của ngươi dường như quá chậm rồi.
Lục Thiếu Du quay đầu lại mỉm cười nói.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Đới Cương Tử cả giận lớn tiếng nói.
Sưu Sưu.
Thân ảnh một người hai thú tức thì xẹt qua không trung, rời khỏi sơn mạch Phi Linh.
Một lát sau, khoảng các giữa một người một thú lập tức được kéo lại gần, sắc mặt Đới Cương Tử càng lúc càng âm trầm.
Sưu.
Tại một ngọn núi khác, Thiên Sí Tuyết Sư trong nháy mắt quay đầu lại, Lục Thiếu Du chắp tay đứng đó, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Trong nháy mắt, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước. Một thanh âm bạo liệt vang lên, ngay sau đó, thân ảnh Đới Cương Tử nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Sưu.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du đứng đó, Đới Cương Tử bỗng nhiên cảm thấy được cái gì không đúng, hắn liền ổn định lại thân hình, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trên người Lục Thiếu Du rồi nói:
- Tiểu tử, tự biết mình trốn không thoát sao?
- Đới Cương Tử, chê cười, ta làm sao phải chạy trốn?
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.
- Vậy thì ngươi chuẩn bị chết đi, hôm nay bản tông sẽ cho ngươi, cho Phi Linh môn các ngươi biết, các ngươi chỉ là thế lực ngoại vi của Quỷ Vũ Tông mà thôi.
Đới Cương Tử lạnh nhạt nói.
- Đới Cương Tử, lẽ nào ngươi không cảm thấy hoài nghi, Đới Đường kia sao lại phái ngươi tới đây sao?
Sắc mặt Lục Thiếu Du bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Đới Cương Tử.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, cơ mặt Đới Cương Tử co quắp một chút, lập tức nói:
- Hai người chúng ta ai tới cũng như nhau, đủ để diệt Phi Linh môn ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt Đới Cương Tử lúc này, Lục Thiếu Du nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Ha ha, chỉ mong như vậy, lẽ nào ngươi thực sự nghĩ chỉ bằng vào ngươi có thể đối phó với ta sao? Nhìn đằng sau ngươi đi.
Nghe vậy, sắc mặt Đới Cương Tử lập tức đại biến, dường như hắn cũng đã cảm nhận được cái gì tức thì xoay người ra phía sau. Trong nháy mắt vẻ mặt hắn hoảng sợ. Phía sau hắn lúc này không biết từ khi nào đã vô thanh vô tức xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Hai người này, một lão giả mặc tố y, trong hai mắt mang theo vẻ âm lệ. Một lão giả gầy gò mặc trường bào, người này như một que củi, da bọc xương, hai con mắt lồi ra, vẻ mặt âm trầm giống như u linh lệ quỷ.
- Các người là Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ.
Nhìn hai người, sắc mặt Đới Cương Tử lập tức trở nên xấu xí. Ở trong Cổ Vực, tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt hai người này, thế nhưng tên tuổi và dáng dấp của hai người hắn cũng đã từng nghe nói qua. Huống chi từ khí tức âm lệ trên người hai người hắn đã lập tức nghĩ tới hai cái tên này.
- Nhi tử của Đới lão quỷ đều kiêu ngạo vậy sao?
Lộc Sơn lão nhân lạnh nhạt nói. Trong mắt bắn ra hàn ý, hai người xuất hiện lúc này không phải là ai khác mà chính là Thanh Hỏa lão quỷ cùng với Lộc Sơn lão nhân.
- Hai vị tiền bối lẽ nào có liên quan tới Phi Linh môn, nếu như có liên quan vậy ta sẽ lập tức rời đi.
Nhìn thấy hai người này Đới Cương Tử lập tức thu lại sự tức giận trong lòng. Bằng vào thực lực của hắn hiện tại làm sao dám kiêu ngạo trước hai người có hung danh trong Cổ Vực cơ chứ.
- Hừ, nói tới là tới, nói đi là đi. Ngươi cho rằng chúng ta rảnh rỗi muốn đùa giỡn với ngươi sao?
Thanh Hỏa lão quỷ lạnh nhạt nói, thanh âm mang theo vẻ lạnh lùng khiến cho Đới Cương Tử cảm thấy lạnh lẽo.
- Khong biết hai vị tiền bối ở trong Phi Linh môn, tại hạ thất lễ, hôm nào đó nhất định gia phụ sẽ tự mình tới tạ tội với hai vị tiền bối.
Đới Cương Tử nhìn hai người nói.
- Nực cười, dám dùng Đới lão quỷ ra uy hiếp chúng ta sao? Đới lão quỷ tự mình tới thì sao?
Lộc Sơn lão nhân âm trầm quát, chân khí quanh người đột nhiên bạo phát.
- Lộc Sơn, ngươi nói nhảm với hắn làm gì.
Thanh Hỏa lão quỷ lạnh lùng quát một tiếng, căn bản không để ý tới Đới Cương Tử, ánh mắt lạnh lùng bắn ra, bàn chân khẽ bước một bước, thân hình giống như quỷ mị đánh về phía Đới Cương Tử.
Trong nháy mắt, một cỗ chân khí nóng bỏng bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra khiến cho không gian chung quanh nóng bỏng, lao về phía Đới Cương Tử.
Sắc mặt Đới Cương Tử vô cùng khó coi. Hắn thật không ngờ, trong Phi Linh môn này còn có Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ, lúc này ngay cả dũng khí phản kháng hắn cũng không có, chỉ có nhanh chóng chạy trốn mà thôi.
Sưu.
Đới Cương Tử nhanh chóng lao đi, chân khí quanh thân tràn ra khiến cho không gian dao động. Tốc độ nhanh như thiểm điện bắn về phía sau, quanh người được bao phủ bởi một vòng quang tráo thuộc tính phong.
- Tiểu tử, muốn chết. Ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay.
Đới Cương Tử lập tức cả giận nói.
- Vậy thì cứ tới thử xem, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó. Bằng không chức vị tông chủ Quỷ Vũ Tông tại sao lại không tới tay ngươi.
Lục Thiếu Du khẽ cười nói.
- Tiểu tử, nhận lấy cái chết.
Đới Cương Tử cả giận nói, không gian quanh người giống như co lại, trong nháy mắt lao thẳng về phía Lục Thiếu Du. Một cỗ chân khí bàng bạc tuôn ra.
Hai cánh Thiên Sí Tuyết Sư rung lên, hai cỗ khí lưu trong nháy mắt được đánh ra, thân thể hóa thành một đạo bạch quang trong nháy mắt bắn về phía trước.
- Tiểu tử, xem ngươi trốn chỗ nào.
Đới Cương Tử phẫn nộ quát một tiếng, thân thể nhanh như thiểm điện lăng không đuổi theo. Một vũ giả Vũ Suất, tốc độ hiện tại không thua kém Thiên Sí Tuyết Sư chút nào.
- Đới Cương Tử, có bản lĩnh thì tới đây, chỉ sợ ngươi không có loại bổn sự này.
Lục Thiếu Du cười to, Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng bắn về phía xa.
- Đừng tưởng rằng có Thiên Sí Tuyết Sư mà ngươi có thể chạy thoát.
Đới Cương Tử nổi giận lập tức điên cuồng đuổi theo. Trong nháy mắt vọt qua mấy đỉnh núi rồi biến mất trong không trung.
Trước cửa Phi Linh môn, hai nghìn đệ tử Quỷ Vũ Tông vô cùng sửng sốt. Trên lưng yêu thú phi hành kia, mấy trưởng lão Vũ Tướng và hộ pháp Vũ Phách cũng như vậy. Đới Cương Tử đuổi theo Lục Thiếu Du, bọn họ cũng không biết nên chạy vào trong Phi Linh môn mới tốt, hay là ở bên ngoài mới tốt. Cuối cùng bọn họ không biết làm gì khác hơn là ở ngoài Phi LInh môn chờ Đới Cương Tử trở về.
Bên trong Phi Linh môn vô cùng yên tĩnh, dường như căn bản mọi người không biết Quỷ Vũ Tông tới, yên tĩnh một cách thần kỳ.
Phía xa, lúc này đã có không ít người nhìn vào Phi Linh môn, bọn họ muốn xem náo nhiệt, thế nhưng một màn này cũng khiến cho không ít người kinh ngạc. Vốn tưởng rằng lúc này sẽ có chém giết, không ngờ lại yên ắng tới như vậy.
Sưu.
Thiên Sí Tuyết Sư nhanh chóng bay đi, tốc độ nhanh như thiểm điện, đây cũng là tốc độ nhanh nhất của nó hiện tại.
- Lão đại. Đới Cương Tử kia đang đuổi phía sau.
Trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Thiếu Du chắp tay đứng đó. Tiểu Long quay đầu nhìn về phía sau, Đới Cương Tử vẫn đang đuổi theo, cự ly đang được kéo lại gần, tốc độ Thiên Sí Tuyết Sư hiện tại dường như không thể thoát khỏi Đới Cương Tử.
- Đới Cương Tử, ngươi nhanh lên một chút đi. Tốc độ của ngươi dường như quá chậm rồi.
Lục Thiếu Du quay đầu lại mỉm cười nói.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Đới Cương Tử cả giận lớn tiếng nói.
Sưu Sưu.
Thân ảnh một người hai thú tức thì xẹt qua không trung, rời khỏi sơn mạch Phi Linh.
Một lát sau, khoảng các giữa một người một thú lập tức được kéo lại gần, sắc mặt Đới Cương Tử càng lúc càng âm trầm.
Sưu.
Tại một ngọn núi khác, Thiên Sí Tuyết Sư trong nháy mắt quay đầu lại, Lục Thiếu Du chắp tay đứng đó, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
Trong nháy mắt, Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn về phía trước. Một thanh âm bạo liệt vang lên, ngay sau đó, thân ảnh Đới Cương Tử nhanh chóng xuất hiện trước mặt.
Sưu.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du đứng đó, Đới Cương Tử bỗng nhiên cảm thấy được cái gì không đúng, hắn liền ổn định lại thân hình, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trên người Lục Thiếu Du rồi nói:
- Tiểu tử, tự biết mình trốn không thoát sao?
- Đới Cương Tử, chê cười, ta làm sao phải chạy trốn?
Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói.
- Vậy thì ngươi chuẩn bị chết đi, hôm nay bản tông sẽ cho ngươi, cho Phi Linh môn các ngươi biết, các ngươi chỉ là thế lực ngoại vi của Quỷ Vũ Tông mà thôi.
Đới Cương Tử lạnh nhạt nói.
- Đới Cương Tử, lẽ nào ngươi không cảm thấy hoài nghi, Đới Đường kia sao lại phái ngươi tới đây sao?
Sắc mặt Lục Thiếu Du bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Đới Cương Tử.
Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, cơ mặt Đới Cương Tử co quắp một chút, lập tức nói:
- Hai người chúng ta ai tới cũng như nhau, đủ để diệt Phi Linh môn ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt Đới Cương Tử lúc này, Lục Thiếu Du nở nụ cười quỷ dị, nói:
- Ha ha, chỉ mong như vậy, lẽ nào ngươi thực sự nghĩ chỉ bằng vào ngươi có thể đối phó với ta sao? Nhìn đằng sau ngươi đi.
Nghe vậy, sắc mặt Đới Cương Tử lập tức đại biến, dường như hắn cũng đã cảm nhận được cái gì tức thì xoay người ra phía sau. Trong nháy mắt vẻ mặt hắn hoảng sợ. Phía sau hắn lúc này không biết từ khi nào đã vô thanh vô tức xuất hiện hai đạo thân ảnh.
Hai người này, một lão giả mặc tố y, trong hai mắt mang theo vẻ âm lệ. Một lão giả gầy gò mặc trường bào, người này như một que củi, da bọc xương, hai con mắt lồi ra, vẻ mặt âm trầm giống như u linh lệ quỷ.
- Các người là Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ.
Nhìn hai người, sắc mặt Đới Cương Tử lập tức trở nên xấu xí. Ở trong Cổ Vực, tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt hai người này, thế nhưng tên tuổi và dáng dấp của hai người hắn cũng đã từng nghe nói qua. Huống chi từ khí tức âm lệ trên người hai người hắn đã lập tức nghĩ tới hai cái tên này.
- Nhi tử của Đới lão quỷ đều kiêu ngạo vậy sao?
Lộc Sơn lão nhân lạnh nhạt nói. Trong mắt bắn ra hàn ý, hai người xuất hiện lúc này không phải là ai khác mà chính là Thanh Hỏa lão quỷ cùng với Lộc Sơn lão nhân.
- Hai vị tiền bối lẽ nào có liên quan tới Phi Linh môn, nếu như có liên quan vậy ta sẽ lập tức rời đi.
Nhìn thấy hai người này Đới Cương Tử lập tức thu lại sự tức giận trong lòng. Bằng vào thực lực của hắn hiện tại làm sao dám kiêu ngạo trước hai người có hung danh trong Cổ Vực cơ chứ.
- Hừ, nói tới là tới, nói đi là đi. Ngươi cho rằng chúng ta rảnh rỗi muốn đùa giỡn với ngươi sao?
Thanh Hỏa lão quỷ lạnh nhạt nói, thanh âm mang theo vẻ lạnh lùng khiến cho Đới Cương Tử cảm thấy lạnh lẽo.
- Khong biết hai vị tiền bối ở trong Phi Linh môn, tại hạ thất lễ, hôm nào đó nhất định gia phụ sẽ tự mình tới tạ tội với hai vị tiền bối.
Đới Cương Tử nhìn hai người nói.
- Nực cười, dám dùng Đới lão quỷ ra uy hiếp chúng ta sao? Đới lão quỷ tự mình tới thì sao?
Lộc Sơn lão nhân âm trầm quát, chân khí quanh người đột nhiên bạo phát.
- Lộc Sơn, ngươi nói nhảm với hắn làm gì.
Thanh Hỏa lão quỷ lạnh lùng quát một tiếng, căn bản không để ý tới Đới Cương Tử, ánh mắt lạnh lùng bắn ra, bàn chân khẽ bước một bước, thân hình giống như quỷ mị đánh về phía Đới Cương Tử.
Trong nháy mắt, một cỗ chân khí nóng bỏng bỗng nhiên từ trong cơ thể hắn bắn ra khiến cho không gian chung quanh nóng bỏng, lao về phía Đới Cương Tử.
Sắc mặt Đới Cương Tử vô cùng khó coi. Hắn thật không ngờ, trong Phi Linh môn này còn có Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quỷ, lúc này ngay cả dũng khí phản kháng hắn cũng không có, chỉ có nhanh chóng chạy trốn mà thôi.
Sưu.
Đới Cương Tử nhanh chóng lao đi, chân khí quanh thân tràn ra khiến cho không gian dao động. Tốc độ nhanh như thiểm điện bắn về phía sau, quanh người được bao phủ bởi một vòng quang tráo thuộc tính phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.