Chương 4061: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ nấp đằng sau.
Vũ Phong
29/05/2017
Âm Hồn âm thầm nuốt nước bọt, từ một đao khủng bố
và thông linh bảo khí của Lục Thiếu Du hiện tại, vốn hắn còn tưởng rằng
hắn có thể dễ dàng đánh chết Lục Thiếu Du, dù sao đây chỉ là tiểu tử
chưa tới Tuyên Cổ Cảnh mà thôi.
Hiện tại, Âm Hồn biết đại khái đám người Diệt Hồn lúc trước chết như thế nào, trước đó hắn cũng không tin tưởng. Lục Thiếu Du quá mạnh mẽ, ngay cả đám Diệt Hồn cũng chết trong tay tiểu biến thái này.
- Không nghĩ tới trên người một tiểu tử sinh tử Niết Bàn lại có thông linh bảo khí, đây là chuyện rất bất ngờ, lúc này lời lớn rồi.
Hỏa diễm cự nhân rung động, ánh mắt tham lam nhìn vào Thanh Trụ Hư Không Dực trên lưng Lục Thiếu Du.
Thông linh bảo khí, đối với Hóa Hồng Cảnh cũng là trọng bảo, tất cả Hóa Hồng Cảnh đều mơ ước thông linh bảo khí, nhưng người có được không nhiều, ít nhất dùng địa vị và thực lực của hắn trong Dạ Xoa nhất tộc không có tư cách có được thông linh bảo khí.
- Vậy phải xem thực lực của ngươi có đủ hay không.
Hai cánh Lục Thiếu Du hơi chấn động, nói với hỏa diễm cự nhân.
- Ngươi muốn thôn phệ Âm Hồn âm thầm tăng cường thực lực, mượn nhờ tay người khác đùa bỡn hắn tới tay, thật sự là hảo thủ đoạn, bội phục.
- Khặc khặc, ta không chỉ thôn phệ hắn, còn muốn thôn phệ tất cả mọi người, ngươi có thông linh bảo khí cuối cùng cũng là của ta.
Hỏa diễm cự nhân lạnh nhạt nói với Lục Thiếu Du, một kiện thông linh bảo khí đưa tới cửa làm tâm tình của hắn tốt lên.
Lục Thiếu Du khinh thường nhìn hỏa diễm cự nhân, trong ánh mắt mang theo một ít thương cảm, nói:
- Ta nói không phải ngươi, ta đang nói với Thiên Huyền Tinh Thần Diễm kìa, ngươi cho rằng ngươi thực đoạt xá Thiên Huyền Tinh Thần Diễm sao, đường đường Thiên Huyền Tinh Thần Diễm sao có thể bị một tên Hóa Hồng Cảnh còn nửa cái mạng đoạt xá, thật chê cười.
Lục Thiếu Du tiếp tục nhìn hỏa diễm cự nhân, khóe miệng cười giả tạo, nói:
- Có phải ngươi cảm giác sau khi thôn phệ đám tiểu tử Phệ Hồn nhất tộc cùng Lang Linh nhất tộc thì bản thân đạt được chỗ tốt cực lớn, nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, chỗ tốt lớn nhất đã sớm bị Thiên Huyền Tinh Thần Diễm lấy được, ngươi đoạt xá tiêu hao quá nhiều, hiện tại chúng ta giao thủ lâu như vậy, tiêu hao đã đến cực hạn rồi, mà bây giờ ngươi vẫn còn ở trong thế giới Thiên Huyền Tinh Thần Diễm, vốn Thiên Huyền Tinh Thần Diễm muốn thôn phệ nửa cái mạng Hóa Hồng Cảnh của ngươi không dễ dàng, huống chi trong không gian này có bố trí của ngươi, lại càng không dễ dàng, nhưng bây giờ sợ rằng đã muộn, ngươi có hối hận cũng không kịp.
Nghe vậy, ánh mắt hỏa diễm cự nhân đại biến, lập tức quan sát gì đó, ngay sau đó ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du, đắc ý cười to, nói:
- Tiểu tử, thiếu chút nữa bị ngươi dọa sợ. Ngươi cho rằng thiên phú đoạt xá của Dạ Xoa nhất tộc chúng ta là giả sao, thiên phú Dạ Xoa nhất tộc muốn đoạt xá cũng không khó, Thiên Huyền Tinh Thần Diễm chỉ là Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong, ta muốn đoạt xá có bao nhiêu khó khăn, buồn cười...
- Ai... .
Lục Thiếu Du nghe xong thở dài, thương cảm nhìn qua hỏa diễm cự nhân, đoạt xá và luyện hóa khác nhau, lúc trước sư bá Tam Kỳ lão nhân cũng là Hóa Hồng Cảnh ah, muốn triệt để luyện hóa Xích Linh Liệt Hỏa, tốn năm mươi vạn năm vẫn làm không được, kết quả còn bị phản kích. Mà thiên phú của Dạ Xoa nhất tộc là đoạt xá, nhưng linh vật trời sinh nếu dễ dàng bị đoạt xá như vậy, nó cũng không phải là linh vật trời sinh nữa rồi.
Thân có Thái Cổ U Minh Viêm, Lục Thiếu Du hiểu rõ muốn đoạt xá linh vật trời sinh, đặc biệt là linh vật trời sinh thuộc tính hỏa là chuyện khó khăn bao nhiêu.
Nhìn hỏa diễm cự nhân, Lục Thiếu Du nói:
- Ngươi cho rằng thiên phú Dạ Xoa nhất tộc sử dụng trên người linh vật trời sinh là dễ dàng sao, nếu dễ dàng bị ngươi đoạt xá như thế, nó cũng không phải linh vật trời sinh.
Dừng nói một lát, Lục Thiếu Du nhìn qua Âm Hồn bên cạnh, lại nói với hỏa diễm cự nhân.
- Thiên Diễm, ngươi còn không ra sao, chẳng lẽ ngươi còn đang chờ mượn tay hắn thôn phệ Âm Hồn sao, nhưng ta nói cho ngươi biết, đây là việc không thể nào, ta sẽ không để cho hắn thôn phệ thêm kẻ nào để cung cấp năng lượng cho ngươi đâu.
- Lục Thiếu Du, đa tạ ngươi tương trợ, ân oán giữa ngươi và Phệ Hồn nhất tộc, ta sau khi trở về nhất định sẽ hóa giải thay ngươi, ta cũng không tiếp tục đối phó ngươi nữa.
Âm Hồn nghe vậy, hắn nói với Lục Thiếu Du, thậm chí ánh mắt còn cảm kích Lục Thiếu Du.
Kì thực trong lòng Âm Hồn cũng không phải nghĩ như vậy, hắn có ý định lợi dụng đội hình và thông linh bảo khí của Lục Thiếu Du đấy, hắn một người thế đơn lực bạc, thâm thụ trọng thương, cũng căn bản không cách nào rời bỏ Lục Thiếu Du.
Cho nên Âm Hồn rất rõ ràng, hắn chỉ có đi ra ngoài mới có thể đối phó Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du đánh chết thiếu chủ, giết nhiều cường giả Phệ Hồn nhất tộc như vậy, làm sao có thể buông tha, huống chi còn có thông linh bảo khí, nếu như Phệ Hồn nhất tộc đạt được, đây chính là trọng bảo ah.
Lục Thiếu Du không để ý đến Âm Hồn, vẫn nhìn hỏa diễm cự nhân, mắt của hắn đầy xảo quyệt, nói:
- Ta sẽ không để cho ngươi thôn phệ hắn, bởi vì ta muốn thôn phệ hắn.
Vừa dứt lời, Lục Thiếu Du vung tay lên chụp lấy Âm Hồn, trong hổ chưởng sinh ra vòng xoáy nguyên lực, lúc này không gian run lên.
Sắc mặt Âm Hồn đại biến, hắn hiện tại trọng thương cho nên không thể giãy dụa, một cảm giác hàn ý sinh ra sâu trong linh hồn của hắn.
Dưới hấp lực cực lớn, Âm Hồn cảm giác nguyên lực trong người mình bị đối phương hấp thu cực nhanh, tăng thêm bản thân trọng thương, trong nháy mắt căn bản không có khả năng chống lại, lực lượng cắn nuốt này quá quỷ dị, hắn không thể giãy dụa chút nào.
Lục Thiếu Du thúc dục Hỗn Độn Âm Dương Quyết, Âm Hồn tuy trọng thương, nhưng dù sao cũng là cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai, cho nên Lục Thiếu Du dùng khí tức linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm áp chế Ám Hồn, lúc này mới an tâm thôn phệ.
Trực tiếp thôn phệ một cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai, nếu lúc bình thường người này trọng thương Lục Thiếu Du cũng tuyệt đối không dám, nhưng hiện tại bản thân cũng tiêu hao không còn, căn bản vô lực công kích, đối phương lại cần thôn phệ Âm Hồn khôi phục, bởi vậy Lục Thiếu Du không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn thôn phệ Âm Hồn, thôn phệ người này khôi phục bản thân, về phần tác dụng phụ, sau này nói tiếp.
- Ah...
Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên lực trong người bị đối phương thôn phệ nhanh chóng, Âm Hồn lập tức hét thảm lên, toàn thân run rẩy, thân hình khổng lồ bắt đầu héo rút, nguyên lực của hắn bị Lục Thiếu Du hấp thu cực nhanh.
Thuyền nát còn ba cân đinh, Âm Hồn tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai, tuy hắn bị trọng thương nhưng nguyên lực khổng lồ vẫn bị Lục Thiếu Du thôn phệ, đan điền khô cạn của Lục Thiếu Du đã bắt đầu khôi phục thật nhanh.
Đám người Nguyên Hạt, Xích Xà, Băng Thiên Lý, Huyết Ưng lúc này nhìn Lục Thiếu Du thi triển thủ đoạn thì khiếp sợ, nhìn Âm Hồn tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai bị thôn phệ.
Hiện tại, Âm Hồn biết đại khái đám người Diệt Hồn lúc trước chết như thế nào, trước đó hắn cũng không tin tưởng. Lục Thiếu Du quá mạnh mẽ, ngay cả đám Diệt Hồn cũng chết trong tay tiểu biến thái này.
- Không nghĩ tới trên người một tiểu tử sinh tử Niết Bàn lại có thông linh bảo khí, đây là chuyện rất bất ngờ, lúc này lời lớn rồi.
Hỏa diễm cự nhân rung động, ánh mắt tham lam nhìn vào Thanh Trụ Hư Không Dực trên lưng Lục Thiếu Du.
Thông linh bảo khí, đối với Hóa Hồng Cảnh cũng là trọng bảo, tất cả Hóa Hồng Cảnh đều mơ ước thông linh bảo khí, nhưng người có được không nhiều, ít nhất dùng địa vị và thực lực của hắn trong Dạ Xoa nhất tộc không có tư cách có được thông linh bảo khí.
- Vậy phải xem thực lực của ngươi có đủ hay không.
Hai cánh Lục Thiếu Du hơi chấn động, nói với hỏa diễm cự nhân.
- Ngươi muốn thôn phệ Âm Hồn âm thầm tăng cường thực lực, mượn nhờ tay người khác đùa bỡn hắn tới tay, thật sự là hảo thủ đoạn, bội phục.
- Khặc khặc, ta không chỉ thôn phệ hắn, còn muốn thôn phệ tất cả mọi người, ngươi có thông linh bảo khí cuối cùng cũng là của ta.
Hỏa diễm cự nhân lạnh nhạt nói với Lục Thiếu Du, một kiện thông linh bảo khí đưa tới cửa làm tâm tình của hắn tốt lên.
Lục Thiếu Du khinh thường nhìn hỏa diễm cự nhân, trong ánh mắt mang theo một ít thương cảm, nói:
- Ta nói không phải ngươi, ta đang nói với Thiên Huyền Tinh Thần Diễm kìa, ngươi cho rằng ngươi thực đoạt xá Thiên Huyền Tinh Thần Diễm sao, đường đường Thiên Huyền Tinh Thần Diễm sao có thể bị một tên Hóa Hồng Cảnh còn nửa cái mạng đoạt xá, thật chê cười.
Lục Thiếu Du tiếp tục nhìn hỏa diễm cự nhân, khóe miệng cười giả tạo, nói:
- Có phải ngươi cảm giác sau khi thôn phệ đám tiểu tử Phệ Hồn nhất tộc cùng Lang Linh nhất tộc thì bản thân đạt được chỗ tốt cực lớn, nhưng mà ta muốn nói cho ngươi biết, chỗ tốt lớn nhất đã sớm bị Thiên Huyền Tinh Thần Diễm lấy được, ngươi đoạt xá tiêu hao quá nhiều, hiện tại chúng ta giao thủ lâu như vậy, tiêu hao đã đến cực hạn rồi, mà bây giờ ngươi vẫn còn ở trong thế giới Thiên Huyền Tinh Thần Diễm, vốn Thiên Huyền Tinh Thần Diễm muốn thôn phệ nửa cái mạng Hóa Hồng Cảnh của ngươi không dễ dàng, huống chi trong không gian này có bố trí của ngươi, lại càng không dễ dàng, nhưng bây giờ sợ rằng đã muộn, ngươi có hối hận cũng không kịp.
Nghe vậy, ánh mắt hỏa diễm cự nhân đại biến, lập tức quan sát gì đó, ngay sau đó ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du, đắc ý cười to, nói:
- Tiểu tử, thiếu chút nữa bị ngươi dọa sợ. Ngươi cho rằng thiên phú đoạt xá của Dạ Xoa nhất tộc chúng ta là giả sao, thiên phú Dạ Xoa nhất tộc muốn đoạt xá cũng không khó, Thiên Huyền Tinh Thần Diễm chỉ là Tuyên Cổ Cảnh cao giai đỉnh phong, ta muốn đoạt xá có bao nhiêu khó khăn, buồn cười...
- Ai... .
Lục Thiếu Du nghe xong thở dài, thương cảm nhìn qua hỏa diễm cự nhân, đoạt xá và luyện hóa khác nhau, lúc trước sư bá Tam Kỳ lão nhân cũng là Hóa Hồng Cảnh ah, muốn triệt để luyện hóa Xích Linh Liệt Hỏa, tốn năm mươi vạn năm vẫn làm không được, kết quả còn bị phản kích. Mà thiên phú của Dạ Xoa nhất tộc là đoạt xá, nhưng linh vật trời sinh nếu dễ dàng bị đoạt xá như vậy, nó cũng không phải là linh vật trời sinh nữa rồi.
Thân có Thái Cổ U Minh Viêm, Lục Thiếu Du hiểu rõ muốn đoạt xá linh vật trời sinh, đặc biệt là linh vật trời sinh thuộc tính hỏa là chuyện khó khăn bao nhiêu.
Nhìn hỏa diễm cự nhân, Lục Thiếu Du nói:
- Ngươi cho rằng thiên phú Dạ Xoa nhất tộc sử dụng trên người linh vật trời sinh là dễ dàng sao, nếu dễ dàng bị ngươi đoạt xá như thế, nó cũng không phải linh vật trời sinh.
Dừng nói một lát, Lục Thiếu Du nhìn qua Âm Hồn bên cạnh, lại nói với hỏa diễm cự nhân.
- Thiên Diễm, ngươi còn không ra sao, chẳng lẽ ngươi còn đang chờ mượn tay hắn thôn phệ Âm Hồn sao, nhưng ta nói cho ngươi biết, đây là việc không thể nào, ta sẽ không để cho hắn thôn phệ thêm kẻ nào để cung cấp năng lượng cho ngươi đâu.
- Lục Thiếu Du, đa tạ ngươi tương trợ, ân oán giữa ngươi và Phệ Hồn nhất tộc, ta sau khi trở về nhất định sẽ hóa giải thay ngươi, ta cũng không tiếp tục đối phó ngươi nữa.
Âm Hồn nghe vậy, hắn nói với Lục Thiếu Du, thậm chí ánh mắt còn cảm kích Lục Thiếu Du.
Kì thực trong lòng Âm Hồn cũng không phải nghĩ như vậy, hắn có ý định lợi dụng đội hình và thông linh bảo khí của Lục Thiếu Du đấy, hắn một người thế đơn lực bạc, thâm thụ trọng thương, cũng căn bản không cách nào rời bỏ Lục Thiếu Du.
Cho nên Âm Hồn rất rõ ràng, hắn chỉ có đi ra ngoài mới có thể đối phó Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du đánh chết thiếu chủ, giết nhiều cường giả Phệ Hồn nhất tộc như vậy, làm sao có thể buông tha, huống chi còn có thông linh bảo khí, nếu như Phệ Hồn nhất tộc đạt được, đây chính là trọng bảo ah.
Lục Thiếu Du không để ý đến Âm Hồn, vẫn nhìn hỏa diễm cự nhân, mắt của hắn đầy xảo quyệt, nói:
- Ta sẽ không để cho ngươi thôn phệ hắn, bởi vì ta muốn thôn phệ hắn.
Vừa dứt lời, Lục Thiếu Du vung tay lên chụp lấy Âm Hồn, trong hổ chưởng sinh ra vòng xoáy nguyên lực, lúc này không gian run lên.
Sắc mặt Âm Hồn đại biến, hắn hiện tại trọng thương cho nên không thể giãy dụa, một cảm giác hàn ý sinh ra sâu trong linh hồn của hắn.
Dưới hấp lực cực lớn, Âm Hồn cảm giác nguyên lực trong người mình bị đối phương hấp thu cực nhanh, tăng thêm bản thân trọng thương, trong nháy mắt căn bản không có khả năng chống lại, lực lượng cắn nuốt này quá quỷ dị, hắn không thể giãy dụa chút nào.
Lục Thiếu Du thúc dục Hỗn Độn Âm Dương Quyết, Âm Hồn tuy trọng thương, nhưng dù sao cũng là cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai, cho nên Lục Thiếu Du dùng khí tức linh hồn phân thân Thái Cổ U Minh Viêm áp chế Ám Hồn, lúc này mới an tâm thôn phệ.
Trực tiếp thôn phệ một cường giả Tuyên Cổ Cảnh cao giai, nếu lúc bình thường người này trọng thương Lục Thiếu Du cũng tuyệt đối không dám, nhưng hiện tại bản thân cũng tiêu hao không còn, căn bản vô lực công kích, đối phương lại cần thôn phệ Âm Hồn khôi phục, bởi vậy Lục Thiếu Du không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể lựa chọn thôn phệ Âm Hồn, thôn phệ người này khôi phục bản thân, về phần tác dụng phụ, sau này nói tiếp.
- Ah...
Trong khoảng thời gian ngắn, nguyên lực trong người bị đối phương thôn phệ nhanh chóng, Âm Hồn lập tức hét thảm lên, toàn thân run rẩy, thân hình khổng lồ bắt đầu héo rút, nguyên lực của hắn bị Lục Thiếu Du hấp thu cực nhanh.
Thuyền nát còn ba cân đinh, Âm Hồn tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai, tuy hắn bị trọng thương nhưng nguyên lực khổng lồ vẫn bị Lục Thiếu Du thôn phệ, đan điền khô cạn của Lục Thiếu Du đã bắt đầu khôi phục thật nhanh.
Đám người Nguyên Hạt, Xích Xà, Băng Thiên Lý, Huyết Ưng lúc này nhìn Lục Thiếu Du thi triển thủ đoạn thì khiếp sợ, nhìn Âm Hồn tu vị Tuyên Cổ Cảnh cao giai bị thôn phệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.