Chương 3850: Đánh bại
Vũ Phong
24/03/2017
Phù Tô thúc dục Đại Lãng Viêm Hỏa Chưởng, ngay cả nàng cũng không dám
chủ quan, tu vị Niết Bàn Cảnh trung giai khó có người chống lại, dường
như Lục Thiếu Du cũng chỉ là chuẩn Niết Bàn mà thôi, là kẻ yếu trong ba
mươi người ở đây.
Cho nên vào lúc này Hoàng Lạc Nhan cũng không đặt Lục Thiếu Du vào trong mắt, một nhân vật không danh tiếng trong Vô Sắc thế giới lại dám khiêu khích Nguyệt Hoàng thế giới, như vậy nhất định phải giáo huấn mới tốt.
- Thực lực không kém, không hổ là thế hệ trẻ đỉnh phong của Nguyệt Hoàng thế giới.
Vào lúc chưởng ấn mang theo hỏa viêm khủng bố đánh thẳng tới phía trước, chỉ trong chốc lát ánh mắt Lục Thiếu Du chấn động, khóe miệng cười vui vẻ, từng đường cong huyền ảo xẹt qua như thiểm điện.
Cùng một thời gian, kim, thanh, lam, xích, hoàng năm loại hào quang thuộc tính lóe lên, hư không trong Tương Hoàng Không Gian đột nhiên xuất hiện hắc động hai màu đen trắng, chính giữa là vòng cung tương liên với nhau hình thành đồ án đen trắng xoay tròn, trong chốc lát cả hư không chấn động dữ dội.
- Thời không lao ngục!
Trong thời gian ngắn ngủi, một đạo hào quang chói mắt lóe lên quanh người Lục Thiếu Du, thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’ lan tràn, trực tiếp bao phủ không gian, thủy thuộc tính bàng bạc lóe lên các nơi.
Linh hồn áo nghĩa, thời gian áo nghĩa tăng thêm không gian áo nghĩa, ngũ hành áo nghĩa tương khắc tương sinh dung hợp vào nhau.
Oanh.
Nhiệt độ cả không gian lạnh giá lại, làm cho người ta có cảm giác như rơi vào trong hầm băng, cảm giác hàn băng lạnh giá tới mức tận cùng, dường như năng lượng trong phiến thiên địa này bị đóng băng, biên giới không gian lập tức nứt vỡ, không gian gió nổi mây phun, cũng bao phủ hư không vị trí Phù Tô vào trong.
Tạch...
Đồng thời trong ‘ thời không lao ngục ’ không gian bị đóng băng, trực tiếp đóng băng hỏa diễm chưởng của Phù Tô, hàn khí đông cứng hư không, khí tức hủy diệt của hỏa diễm chưởng biến mất không còn.
Trong không gian quỷ dị này, Phù Tô đằng đằng sát khí biến sắc, trong không gian hàn băng khủng bố này, hắn mới thấy lực công kích quỷ dị như vậy lần đầu tiên, giống như có vô số áo nghĩa tương dung với nhau, trong đó còn có một đạo áo nghĩa quỷ dị làm cho hỏa thuộc tính của hắn bị áp chế.
Biến hóa như vậy làm cho Phù Tô có cảm giác không thể chống lại, cũng không cách nào giãy giụa ra ngoài, lực lượng hàn băng bao phủ thân thể, không gian đều bị hàn băng bao phủ, còn có linh hồn lực khủng bố quét qua các nơi.
- Còn có thủ đoạn này!
Khi Lục Thiếu Du thúc dục thời không lao ngục, rất nhiều áo nghĩa xuất hiện, từng ánh mắt nhìn qua đầy kinh hãi.
- Một người có thể tu luyện nhiều áo nghĩa như thế, thiên phú thật khủng khiếp.
Ánh mắt Tịnh Vô Ngân, Hoàng Lạc Nhan, Nhâm Tiêu Diêu nhìn Lục Thiếu Du đầy chấn động.
- Dung hợp áo nghĩa thật khủng khiếp, Thiếu chủ không phải là người bình thường.
Trong nội cung xa xa, ánh mắt Bắc Đông rung rung, uy năng lan tràn trên không trung, làm cho hắn cảm giác sợ hãi, cũng cảm thấy khó mà chống lại.
- Phá cho ta!
Trong thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’, Phù Tô kinh hãi, áo giáo màu đỏ quanh người bộc phát nguyên lực phô thiên cái địa ra chung quanh, chung quanh thân thể xuất hiện hàn băng, hắn chấn vỡ hàn băng sinh ra khe nứt không gian.
- Ngươi đã mất cơ hội nhận thua, sống hay chết phải xem thiên ý như thế nào.
Lục Thiếu Du đứng giữa không gian, áo bào xanh bay phất phới, tiếng gầm truyền ra, vừa dứt lời khí tức hàn băng bộc phát, năm ngón tay xiết chặc, thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’ run lên, thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’ co rút lại, không gian to như thế bắt đầu vặn vẹo đáng sợ.
Xoẹt.
Trong khoảng thời gian ngắn, không gian đóng băng, khí tức hàn băng vô hình bao phủ hư không, không gian hàn băng lớn vạn mét nhanh chóng hóa thành ngọn núi băng ngàn mét.
Trong băng sơn có đồ án âm dương không ngừng xoay tròn.
Trong giây phút này không gian run lên, bỗng nhiên mây đen hiển hiện, thiểm điện lôi minh, thiên uy cuồn cuộn.
- Loại thủ đoạn nào lại có thể dẫn phát thiên uy hàng lâm.
Từng ánh mắt như nhìn thấy quỷ, không gian hàn băng khủng bố này lại dẫn phát thiên uy xuất hiện, giờ phút không gian hàn băng dày đặc, hư không lan tỏa hàn khí rất mạnh, mọi người cảm nhận khí tức hủy diệt đang tới gần.
Phù Tô muốn lùi lại nhưng không gian chung quanh đều đóng băng cả, dưới thiên uy mênh mông, trong nội tâm lo sợ kinh hãi, sâu trong linh hồn ép hắn phải nhận thua.
Ầm ầm!
Băng sơn rơi xuống, nương theo thiên uy cuồn cuộn nện thẳng vào Phù Tô, không gian chung quanh bị đóng băng tan vỡ sinh ra khe nứt không gian đen kịt.
Phanh!
Âm thanh nổ tung trầm đục như sấm sét rền vang, hư không chung quanh chấn động, không gian sụp đổ như thác lũ, khí tức hàn băng quét qua tất cả các nơi, hư không bao la sinh ra không ít vết nứt không gian, không gian giống như biến thành mạng nhện.
Hàn băng dày đặc bao phủ tảng đá màu vàng dưới chân, vụng băng bay đầy trời.
Ầm ầm!
PHỤT!
Sau khi hư không khôi phục bình thường, trên tảng đá màu vàng, thân ảnh Phù Tô xuất hiện trong mắt mọi người, hắn phun một ngụm máu hóa thành băng sương ra ngoài, áo nghĩa linh khí phòng ngự của hắn xuất hiện không ít vết rạn nứt lớn.
Phù Tô lúc này toàn thân vết máu loan lỗ, khí tức uể oải đến mức tận cùng, dựa vào áo giáo áo nghĩa linh khí phòng ngự mới có thể nhặt về một cái mạng, nhưng hắn cũng không còn lực tái chiến.
- Ta nhận thua.
Phù Tô vừa dứt lời, huyết vụ không ngừng tung tóe, không chủ động nhận thua sẽ bị giết không tha, có quy tắc này cho nên không ai dám cao ngạo trên Phong Thần đài.
- Vô Sắc trung thiên thế giới Lục Thiếu Du thắng.
- Thực lực thật mạnh, thanh niên kia là ai?
Những người trong không gian chung quanh vô cùng ngạc nhiên, không ít người khiếp sợ khi nhìn Lục Thiếu Du, thực lực cỡ này thật đáng sợ.
Hừ!
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Hoàng Lạc Nhan chấn động, nàng nhíu mày suy tư.
Lục Thiếu Du thu liễm khí tức, hắn cũng có phần ngạc nhiên, áo giáp phòng ngự của Phù Tô cũng không kém, nếu không có áo giáp áo nghĩa linh khí phòng ngự này, chỉ sợ Phù Tô không phải trọng thương đơn giản như thế.
Nhìn qua chung quanh, lúc này tất cả mọi người đã giải quyết đối thủ của mình, trong đám người chỉ còn lại hai người đang đấu nhau.
Đó là thanh niên áo vàng và thanh niên mặc trường bào, hai người đều có tu vị Niết Bàn Cảnh sơ giai, thực lực cũng sàn sàn nhau, ngay cả linh khí giao thủ cũng không chênh lệch nhau, giao thủ khó phân thắng bại.
- Hẳn là thanh niên áo vàng sẽ chiến thắng!
Lục Thiếu Du sinh ra hứng thú, thanh niên áo vàng là thổ thuộc tính, mà thanh niên mặc trường bào là thủy thuộc tính, tuy hai người không có lĩnh ngộ thuộc tính tương khắc, nhưng trong ảnh hưởng vô hình, thực lực hai người không chênh lệch nhau nhiều, cho nên lâu dài thanh niên mặc trường bào sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Đúng như Lục Thiếu Du suy đoán, sau mấy chiêu thanh niên áo vàng tìm được cơ hội, thừa cơ thi triển át chủ bài công kích đánh bại thanh niên mặc trường bào, lúc này ba mươi Chiến Tôn đã có mười lăm người bị đánh bại.
Cho nên vào lúc này Hoàng Lạc Nhan cũng không đặt Lục Thiếu Du vào trong mắt, một nhân vật không danh tiếng trong Vô Sắc thế giới lại dám khiêu khích Nguyệt Hoàng thế giới, như vậy nhất định phải giáo huấn mới tốt.
- Thực lực không kém, không hổ là thế hệ trẻ đỉnh phong của Nguyệt Hoàng thế giới.
Vào lúc chưởng ấn mang theo hỏa viêm khủng bố đánh thẳng tới phía trước, chỉ trong chốc lát ánh mắt Lục Thiếu Du chấn động, khóe miệng cười vui vẻ, từng đường cong huyền ảo xẹt qua như thiểm điện.
Cùng một thời gian, kim, thanh, lam, xích, hoàng năm loại hào quang thuộc tính lóe lên, hư không trong Tương Hoàng Không Gian đột nhiên xuất hiện hắc động hai màu đen trắng, chính giữa là vòng cung tương liên với nhau hình thành đồ án đen trắng xoay tròn, trong chốc lát cả hư không chấn động dữ dội.
- Thời không lao ngục!
Trong thời gian ngắn ngủi, một đạo hào quang chói mắt lóe lên quanh người Lục Thiếu Du, thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’ lan tràn, trực tiếp bao phủ không gian, thủy thuộc tính bàng bạc lóe lên các nơi.
Linh hồn áo nghĩa, thời gian áo nghĩa tăng thêm không gian áo nghĩa, ngũ hành áo nghĩa tương khắc tương sinh dung hợp vào nhau.
Oanh.
Nhiệt độ cả không gian lạnh giá lại, làm cho người ta có cảm giác như rơi vào trong hầm băng, cảm giác hàn băng lạnh giá tới mức tận cùng, dường như năng lượng trong phiến thiên địa này bị đóng băng, biên giới không gian lập tức nứt vỡ, không gian gió nổi mây phun, cũng bao phủ hư không vị trí Phù Tô vào trong.
Tạch...
Đồng thời trong ‘ thời không lao ngục ’ không gian bị đóng băng, trực tiếp đóng băng hỏa diễm chưởng của Phù Tô, hàn khí đông cứng hư không, khí tức hủy diệt của hỏa diễm chưởng biến mất không còn.
Trong không gian quỷ dị này, Phù Tô đằng đằng sát khí biến sắc, trong không gian hàn băng khủng bố này, hắn mới thấy lực công kích quỷ dị như vậy lần đầu tiên, giống như có vô số áo nghĩa tương dung với nhau, trong đó còn có một đạo áo nghĩa quỷ dị làm cho hỏa thuộc tính của hắn bị áp chế.
Biến hóa như vậy làm cho Phù Tô có cảm giác không thể chống lại, cũng không cách nào giãy giụa ra ngoài, lực lượng hàn băng bao phủ thân thể, không gian đều bị hàn băng bao phủ, còn có linh hồn lực khủng bố quét qua các nơi.
- Còn có thủ đoạn này!
Khi Lục Thiếu Du thúc dục thời không lao ngục, rất nhiều áo nghĩa xuất hiện, từng ánh mắt nhìn qua đầy kinh hãi.
- Một người có thể tu luyện nhiều áo nghĩa như thế, thiên phú thật khủng khiếp.
Ánh mắt Tịnh Vô Ngân, Hoàng Lạc Nhan, Nhâm Tiêu Diêu nhìn Lục Thiếu Du đầy chấn động.
- Dung hợp áo nghĩa thật khủng khiếp, Thiếu chủ không phải là người bình thường.
Trong nội cung xa xa, ánh mắt Bắc Đông rung rung, uy năng lan tràn trên không trung, làm cho hắn cảm giác sợ hãi, cũng cảm thấy khó mà chống lại.
- Phá cho ta!
Trong thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’, Phù Tô kinh hãi, áo giáo màu đỏ quanh người bộc phát nguyên lực phô thiên cái địa ra chung quanh, chung quanh thân thể xuất hiện hàn băng, hắn chấn vỡ hàn băng sinh ra khe nứt không gian.
- Ngươi đã mất cơ hội nhận thua, sống hay chết phải xem thiên ý như thế nào.
Lục Thiếu Du đứng giữa không gian, áo bào xanh bay phất phới, tiếng gầm truyền ra, vừa dứt lời khí tức hàn băng bộc phát, năm ngón tay xiết chặc, thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’ run lên, thủy thuộc tính ‘ thời không lao ngục ’ co rút lại, không gian to như thế bắt đầu vặn vẹo đáng sợ.
Xoẹt.
Trong khoảng thời gian ngắn, không gian đóng băng, khí tức hàn băng vô hình bao phủ hư không, không gian hàn băng lớn vạn mét nhanh chóng hóa thành ngọn núi băng ngàn mét.
Trong băng sơn có đồ án âm dương không ngừng xoay tròn.
Trong giây phút này không gian run lên, bỗng nhiên mây đen hiển hiện, thiểm điện lôi minh, thiên uy cuồn cuộn.
- Loại thủ đoạn nào lại có thể dẫn phát thiên uy hàng lâm.
Từng ánh mắt như nhìn thấy quỷ, không gian hàn băng khủng bố này lại dẫn phát thiên uy xuất hiện, giờ phút không gian hàn băng dày đặc, hư không lan tỏa hàn khí rất mạnh, mọi người cảm nhận khí tức hủy diệt đang tới gần.
Phù Tô muốn lùi lại nhưng không gian chung quanh đều đóng băng cả, dưới thiên uy mênh mông, trong nội tâm lo sợ kinh hãi, sâu trong linh hồn ép hắn phải nhận thua.
Ầm ầm!
Băng sơn rơi xuống, nương theo thiên uy cuồn cuộn nện thẳng vào Phù Tô, không gian chung quanh bị đóng băng tan vỡ sinh ra khe nứt không gian đen kịt.
Phanh!
Âm thanh nổ tung trầm đục như sấm sét rền vang, hư không chung quanh chấn động, không gian sụp đổ như thác lũ, khí tức hàn băng quét qua tất cả các nơi, hư không bao la sinh ra không ít vết nứt không gian, không gian giống như biến thành mạng nhện.
Hàn băng dày đặc bao phủ tảng đá màu vàng dưới chân, vụng băng bay đầy trời.
Ầm ầm!
PHỤT!
Sau khi hư không khôi phục bình thường, trên tảng đá màu vàng, thân ảnh Phù Tô xuất hiện trong mắt mọi người, hắn phun một ngụm máu hóa thành băng sương ra ngoài, áo nghĩa linh khí phòng ngự của hắn xuất hiện không ít vết rạn nứt lớn.
Phù Tô lúc này toàn thân vết máu loan lỗ, khí tức uể oải đến mức tận cùng, dựa vào áo giáo áo nghĩa linh khí phòng ngự mới có thể nhặt về một cái mạng, nhưng hắn cũng không còn lực tái chiến.
- Ta nhận thua.
Phù Tô vừa dứt lời, huyết vụ không ngừng tung tóe, không chủ động nhận thua sẽ bị giết không tha, có quy tắc này cho nên không ai dám cao ngạo trên Phong Thần đài.
- Vô Sắc trung thiên thế giới Lục Thiếu Du thắng.
- Thực lực thật mạnh, thanh niên kia là ai?
Những người trong không gian chung quanh vô cùng ngạc nhiên, không ít người khiếp sợ khi nhìn Lục Thiếu Du, thực lực cỡ này thật đáng sợ.
Hừ!
Trên dung nhan tuyệt mỹ của Hoàng Lạc Nhan chấn động, nàng nhíu mày suy tư.
Lục Thiếu Du thu liễm khí tức, hắn cũng có phần ngạc nhiên, áo giáp phòng ngự của Phù Tô cũng không kém, nếu không có áo giáp áo nghĩa linh khí phòng ngự này, chỉ sợ Phù Tô không phải trọng thương đơn giản như thế.
Nhìn qua chung quanh, lúc này tất cả mọi người đã giải quyết đối thủ của mình, trong đám người chỉ còn lại hai người đang đấu nhau.
Đó là thanh niên áo vàng và thanh niên mặc trường bào, hai người đều có tu vị Niết Bàn Cảnh sơ giai, thực lực cũng sàn sàn nhau, ngay cả linh khí giao thủ cũng không chênh lệch nhau, giao thủ khó phân thắng bại.
- Hẳn là thanh niên áo vàng sẽ chiến thắng!
Lục Thiếu Du sinh ra hứng thú, thanh niên áo vàng là thổ thuộc tính, mà thanh niên mặc trường bào là thủy thuộc tính, tuy hai người không có lĩnh ngộ thuộc tính tương khắc, nhưng trong ảnh hưởng vô hình, thực lực hai người không chênh lệch nhau nhiều, cho nên lâu dài thanh niên mặc trường bào sẽ ăn thiệt thòi không nhỏ.
Đúng như Lục Thiếu Du suy đoán, sau mấy chiêu thanh niên áo vàng tìm được cơ hội, thừa cơ thi triển át chủ bài công kích đánh bại thanh niên mặc trường bào, lúc này ba mươi Chiến Tôn đã có mười lăm người bị đánh bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.