Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 811: Linh hồn ly thể (2)

Vũ Phong

30/10/2016

- Khổ cực cho các vị trưởng lão rồi.

Lục Thiếu Du cúi người thi lễ, thân phận người này Lục Thiếu Du đương nhiên biết rõ.

- Ngươi không có việc gì là được rồi, chúng ta một đường tới đây, may mà lúc cuối cùng tới kịp.

Vũ Vương che mặt khẽ cười nói.

Bên này đám người Phi Linh môn cũng thở dài một hơi, thế nhưng lúc này cũng có người kinh hãi, vẻ mặt kinh hoàng. Chính là ba Vũ Suất và Linh Suất của Hắc Sát giáo.

- Còn có mấy người giải quyết luôn đi.

Mấy người Vân Dương Tông quét mắt nhìn đám người Tưởng Lượng Nguyệt, một cỗ sát ý tràn ra.

- Phi Linh môn, các ngươi giết chúng ta, Hắc Sát giáo sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Sắc mặt đám người Tưởng Lượng Nguyệt vô cùng khó coi. Nhìn đám cường giả Phi Linh môn vừa mới xuất hiện bọn hắn thậm chí không có ý nghĩ chạy trốn. Trước mặt một Vũ Vương, bọn hắn không có một chút cơ hội nào.

- Ha ha, đừng mang Hắc Sát giáo ra uy hiếp ta. Ngươi nhầm rồi. Cho dù là Đồng Quy Tinh ở trước mặt bản vương ta cũng không lo lắng. Hắc Sát giáo tuy rằng thực lực không kém, thế nhưng không đủ uy hiếp ta.

Vũ Vương che mặt lãnh đạm quát một tiếng, thủ ấn trong tay không ngừng biến hóa. Dường như muốn xuất thủ.

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Mắt thấy uy hiếp cuối cùng của mình không có tác dụng, Tưởng Lượng Nguyệt vô cùng kinh hãi. Đối phương có thể gọi thẳng tên giáo chủ đã chứng minh thân phận của đối phương không hề tầm thường.

- Là người Hắc Sát giáo ngươi cũng không dám trêu trọc.

Vũ Vương che mặt quát, một cỗ sát ý tràn ra.

- Trưởng lão, nể mặt ta tha cho hắn một mạng đi.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống rồi nói với Vũ Vương che mặt.



- Hừ, Vũ Suất cửu trọng nho nhỏ mà thôi, tạm tha cho hắn một mạng. Lần sau dám dùng Hắc Sát giáo uy hiếp bản vương, bản vương nhất định sẽ giết chết không tha.

Vũ Vương che mặt âm trầm nói.

- Tưởng Lượng Nguyệt, mang theo đám người Hắc Sát giáo của ngươi rút lui đi. Trở về nói với giáo chủ ngươi một tiếng, Phi Linh môn ta tuy rằng nhỏ, thế nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà có thể tùy ý khi dễ. Ngày hôm nay thả các ngươi đi không phải sợ Hắc Sát giáo các ngươi, ngày khác nếu còn dám đụng tới Phi Linh môn ta, vậy thì tốt hơn hết nên chờ Phi Linh môn ta điên cuồng trả thù đi.

Chân khí Lục Thiếu Du chợt lóe, vừa rồi vận chuyển Âm Dương Linh Vũ Quyết thôn phệ không ít đan dược, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục một ít chân khí. Lục Thiếu Du thi triển phong chi dực, thân ảnh xuất hiện trong không trung.

Nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt ba người Tưởng Lượng Nguyệt, Hoàng Hán Lương, Tiễn Trường Vân biến hóa, lập tức cúi đầu xuống phía dưới nói với đám đệ tử phía dưới:

- Chúng ta đi.

Trong vực sâu, gần ba nghìn đệ tử mang theo thương thế uể oải lúc này cũng thở ra một hơi, nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

- Ta nói người Hắc Sát giáo có thể đi, đám người Địa Cương môn, Đoàn Tụ tông, Côn Sơn môn lưu lại đi.

Ánh mắt Lục Thiếu Du trầm xuống, một cỗ hàn ý tràn ra.

Hắc Sát giáo này Lục Thiếu Du phải bận tâm, mặc dù đã kết minh với Vân Dương Tông. Thế nhưng cường giả Vân Dương Tông không phải lúc nào cũng bảo vệ Phi LInh môn. Tuy rằng Lục Thiếu Du cũng không muốn thả người Hắc Sát giáo rời đi, thế nhưng quái vật lớn như Hắc Sát giáo Phi Linh môn phải nhượng bộ.

Tuy rằng hôm nay có năng lực đánh chết đám người Hắc Sát giáo, thế nhưng Lục Thiếu Du biết rõ, đây chỉ là cái dũng của thất phu mà thôi. Nếu như đánh chết hết những người này hoàn toàn chính là không để ý tới mặt mũi của Hắc Sát giáo. Chỉ sợ tới lúc đó, Hắc Sát giáo vì mặt mũi sẽ đối phó với Phi Linh môn.

Về phần hiện tại, hắn đã giữ lại cho Hắc Sát giáo mặt mũi, thế nhưng Hắc Sát giáo cũng tổn thất thảm trọng. Đồng thời diệt đám sơn môn như Địa Cương môn, Phi Linh môn cũng làm cho vô số kẻ kinh sợ, kết quả như vậy cũng được rồi.

Nghe Lục Thiếu Du nói vậy, không ít người Hắc Sát giáo phía dưới lắc mình chạy nhanh hơn, dường như sợ tai bay vạ gió vậy.

Mà đám đệ tử mấy sơn môn như Địa Cương môn lúc này hoảng hốt. Vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng đã nhặt lại một cái mạng, thế nhưng lúc này xem ra đã vui mừng quá sớm.

- Hoa đường chủ, Hoàng Phủ đường chủ, linh giả của Địa Cương môn, Đoàn Tụ tông, Côn Sơn môn lưu lại áp giải về Phi Linh môn. Những người khác một người cũng không lưu lại. Để cho toàn bộ Cổ Vực biết Phi Linh môn ta không phải là người dễ chọc.

Lục Thiếu Du nói xong, lập tức nói với đám người Vân Dương Tông:



- Chư vị trưởng lão, chúng ta về trước trò chuyện một chút.

- Cũng tốt.

Vũ Vương che mặt nhìn thoáng qua đám người phía dưới rồi lập tức đi tới bên người Lục Thiếu Du.

- Oánh tỷ, Đông lão, Bạch Linh, chúng ta cũng về trước thôi.

Lục Thiếu Du lập tức nói với Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, Thôi Hồn Độc Suất Đông Vô Mệnh, còn có Bạch Linh.

Lục Thiếu Du thu hồi khôi lỗi. Thủ ấn biến hóa sau đó thu hồi từng đạo lưu quang trong đống phế tích. Một lát sau, hơn mười người trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư lập tức rời đi.

- Giết hết cho ta. Một người cũng không để lại.

Sau khi Lục Thiếu Du rời khỏi, trong vực sâu vang lên tiếng hét lớn của Hoa Mãn lâu.

Đám người Tưởng Lượng Nguyệt của Hắc Sát giáo cùng với không tới một nghìn đệ tử Hắc Sát giáo còn chưa đi xa, ánh mắt nhìn lại cảnh tượng đồ sát này sắc mặt trắng bệch, mang theo sự kinh hoảng. Trong lòng bọn họ lúc này đã biết, rốt cuộc cái mạng mình đã giữ được.

Phía xa, lúc này cũng có không ít người chưa hồi phục tinh thần lại. Không ít người có thực lực thấp lúc này trực tiếp bị đánh chết. Rõ ràng bọn họ đã bị Thiên Âm Trấn Hồn Khúc của Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh lan tới đánh chết. Tiếng đàn này tuy rằng không phải nhắm vào bọn họ. Thế nhưng thực lực bọn họ quá thấp, bị lan tới một chút cũng đủ để mất mạng.

- Cường giả Vũ Vương, Phi Linh môn không ngờ còn có Vũ Vương sao?

- Phi Linh môn rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, còn có Thôi Mệnh phán quan kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Chúng ta mau trở về, chuyện này phải mau chóng bẩm báo cho người trong môn biết.

Từng đạo thân ảnh trong vực sâu trực tiếp rời đi. Tất cả mọi người rời đi đều mang the sự kinh hãi.

Trong vực sâu rộng lớn lúc này đã trở thành một đống phế tích. Tiếng chém giết vang vọng, cảnh tượng chung quanh đã trở thành tàn sát. Người có thể sống tới bây giờ đều là một ít người Địa Cương môn, Đoàn Tụ tông, Côn Sơn môn tới đây. Người có thực lực mạnh như Linh Tướng, Vũ Tướng, Linh Phách, Vũ Phách cũng có rất nhiều. Thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể tiếp nhận tàn sát mà thôi.

Trong vực sâu lúc này máu chảy thành sông, sát khí lượn lờ trong không trung khiến cho những người ở xa cũng có thể cảm nhận được, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Phi Linh môn, ở trong đại điện yên tĩnh lúc này có mười người ngồi đó. Tổng cộng có sáu người của Vân Dương Tông tháo xuống khăn che mặt. Chính là Lôi trưởng lão cũng với Dương trưởng lão vừa tới. Tạ trưởng lão, Tống trưởng lão, Tôn trưởng lão và Ngô trưởng lão.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Vũ Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook