Chương 919: Mở ra cấm chế (1)
Vũ Phong
30/10/2016
- Ta muốn đi tìm phụ thân và mẫu thân.
Đôi mắt của Tiểu Long liền ươn ướt.
- Tiểu bất điểm, thực lực của ngươi hiện tại vẫn còn quá thấp, bất kể là tới Tổ Yêu lâm hay Linh Hoàng nhai đều sẽ gặp nguy hiểm, ngươi có muốn đi cũng vô dụng mà thôi.
Thiên Độc Yêu Long nhìn Tiểu Long rồi nói.
- Ta mặc kệ, ta nhất định phải đi.
Tiểu Long nói với vẻ kiên quyết.
- Tiểu bất điểm à, thực lực của ngươi căn bản có đi thì cũng vô dụng mà thôi, bất kể là Thanh Long Hoàng Tộc hay là Huyền Vũ Hoàng Tộc cũng sẽ không tha thứ cho sự tồn tại của ngươi, nếu như ngươi muốn đi, trừ phi là thực lực của ngươi đã cao tới mức không ai làm gì được ngươi mới được.
Thiên Độc Yêu Long nói.
Lục Thiếu Du vẫn đang trầm tư, hoá ra thân phận của Tiểu Long chính là như vậy, chẳng trách Nam thúc một mực không chịu nói ra thân phận của Tiểu Long, cũng chẳng trách lúc trước Tiểu Long lại bị Linh thú đuổi giết, xem ra, tình cảnh của Tiểu Long đúng là có chút nguy hiểm.
- Ta không sợ, ta muốn đi tìm phụ thân và mẫu thân của ta.
Đôi mắt của Tiểu Long ửng đỏ lên, bộ dạng uỷ khuất như trẻ con, làm cho người ta nhìn thấy mà thấy trong lòng cũng chua xót theo.
- Tiểu bất điểm ngươi không giống như ta, cha mẹ ta mặc dù là long giao, nhưng đều ở cùng một tộc, cho nên ta trở về, cùng lắm thì chính là trở thành nô bộc mà thôi, mà thực lực thất giai của ta hiện tại, sẽ thoát khỏi thân phận nô bộc, cùng lắm là trở về sẽ chẳng có địa vị gì mà thôi. Còn ngươi thì lại có liên hệ tới mặt mũi của hai tộc Yêu hoàng tộc và Linh hoàng tộc và những chuyện khác nữa, ngươi trở về sẽ chỉ lành ít dữ nhiều mà thôi, huyết mạch của ngươi rất cao, thực lực sớm muộn gì cũng sẽ trở nên rất cường đại, chờ tới lúc thực lực của ngươi trở nên cường đại thì lại trở về cũng không muộn.
Thiên Độc Yêu Long nói, nhìn về phía Tiểu Long, trong ánh mắt mang theo sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối, dù huyết mạch của hai người không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có chút liên hệ, đều có huyết mạch của Thanh Long Hoàng Tộc, thân phận của cả hai lại khá là giống nhau nữa.
- Tiểu Long, Thiên Độc Yêu Long nói đúng lắm, ngươi vẫn chưa thể trở về được đâu, cho ta một chút thời gian, sau này ta sẽ trở về cùng ngươi, cho dù là Thanh Long Hoàng Tộc cũng chẳng có gì, đến lúc đó ta cũng chẳng sợ hắn.
Bạch Linh nhìn Tiểu Long rồi nói.
- Lão đại, đệ nên làm gì bây giờ đây?
Tiểu Long quay đầu lại hỏi Lục Thiếu Du, trong mắt chỉ toàn vẻ uỷ khuất không thôi.
- Ta biết rõ đệ rất nhớ cha mẹ, bất quá bây giờ đệ thật sự không thể trở về được, tới lúc thích hợp, lão đại sẽ trở về cùng đệ, bây giờ đệ phải cố gắng tu luyện, chờ thực lực của đệ mạnh hơn thì lại trở về cũng không muộn mà.
Lục Thiếu Du vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Tiểu Long rồi nói.
- Vâng.
Tiểu Long gật đầu.
- Hô!
Lục Thiếu Du hít sâu vào một hơi, thân phận địa vị của Tiểu Long quá lớn, cho nên nó cũng mang tới phiền toái rất lớn, Thanh Long Hoàng Tộc và Huyền Vũ Hoàng Tộc, thực lực của mấy loại tộc đàn như thế này, sợ là không có mấy cỗ thế lực dám chống lại.
Thiên Sí Tuyết Sư vội vàng vỗ cánh bay về, xuyên qua từng dãy núi bên trong sơn mạch Vụ Hải, tốc độ tuy bị ảnh hưởng đôi chút những vẫn vô cùng nhanh.
Sương mù bao phủ, bên trong lâm hải, đại thụ che trời vây kín, có bốn đạo thân ảnh đứng ở trong rừng, chính là đám người thiếu tông chủ Tùng Bách Đào và ba trưởng lão của Thiên Quỷ tông ngày đó.
- Thiếu tông chủ, ta thấy tiểu tử kia hình như đang đi cùng với người của Linh Thiên Môn, vừa rồi người của Linh Thiên Môn vừa rời đi, nhưng không thấy tên tiểu tử kia đâu, hẳn là không có ý giữ lại, để hắn đi một mình.
Trong bốn người, tên Linh Suất tứ trọng kia nói với Tùng Bách Đào.
- Hừ, tên tiểu tử kia dám động tới Thiên Quỷ tông ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.
Ánh mắt của Tùng Bách Đào âm lệ nhìn về phía trước, ở bên trong Vụ Tinh Hải, Hồn Linh quả cũng bị thanh niên mặc áo xanh cướp đi, thù này đương nhiên là phải trả rồi.
- Thiếu tông chủ, sau này chúng ta nhất định sẽ tìm được tiểu tử kia, lần này thiếu tông chủ ngươi vào đại điện Vụ Tinh gặp được cơ duyên, vẫn là nên trở về tông trước đi đã, tránh cho tông chủ lo lắng, nếu như tông chủ biết được thì nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Một vị trưởng lão ngũ trọng Vũ Suất có thân hình hơi mập nói.
- Mau sai đệ tử trong tông đi dò la thân phận của tên tiểu tử kia, chúng ta về trước đi.
Ánh mắt của Tùng Bách Đào trầm xuống.
- Vâng.
Ba người thấp giọng đáp, sau đó bốn người liền biến mất trong rừng.
Núi non trùng điệp, từng tảng quái thạch kỳ lạ thay nhau chồng chất trên đỉnh núi cao, bên trong dãy núi bao la, trên một ngọn núi khổng lồ bị sương mù dày đặc che đậy, trước ngọn núi, chính là một mảnh bao la khôn cùng, sương trắng phía trước dày đặc lại mờ ảo như có như không lơ lửng giữa trời, như thể đây là nơi tận cùng của thế giới. Trong màn sương trắng dày đặc này, tựa như một thế giới do màn sương trời tạo thành, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ rung động.
- Tông chủ, vừa rồi người của Thanh Phong môn vội vàng rời khỏi, xem ra là đã biết tới chuyện cấm chế rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có trò hay xảy ra.
Trên ngọn núi, một người cất tiếng, người này chính là trưởng lão Hà Dược Đông của Hoá Vũ tông, đứng trước hắn là một người mặc áo bào trắng, là một vị đại hán trung niên mang theo sát khí, chính là Công Tôn Hoá Nhai.
- Chuyện này, phân phó cho người trong môn không được nhúng tay vào, lần này, ta muốn nhìn xem kẻ đứng sau lưng Phi Linh Môn rốt cuộc là ai, phải lôi hắn ra ánh sáng.
Ánh mắt của Công Tôn Hoá Nhai nhìn về phía màn sương trắng bao la trước mặt, nói:
- Người của Hắc sát giáo, Linh Thiên Môn, Lan Lăng sơn trang đã đi chưa?
- Người của ba sơn môn đều đi cả rồi.
Hà Dược Đông nói.
- Lần này đại điện Vụ Tinh đúng là có chút quỷ dị, không ngờ chỉ có sáu người đi vào, đây rốt cuộc là tại sao chứ?
Vết đao trên mặt Công Tôn Hoá Nhai run lên, trong mắt có chút nghi hoặc.
- Dựa theo những lần trước mà nói thì mỗi lần mở ra, hẳn là có mười người có thể đi vào, lần này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, dù sao đệ tử Hoá Vũ tông của chúng ta lần này cũng chiếm được một phần cơ duyên, xem như không thiệt thòi.
Hà Dược Đông nói.
- Phần cơ duyên này mặc dù không tệ, bất quá ta sợ là đại cơ duyên thật sự sẽ bị người ta lấy được, lúc này chỉ có sáu người tiến vào, chỉ mong đại điện Vụ Tinh thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì.
Công Tôn Hoá Nhai nói.
Trên lưng của Thiên Sí Tuyết Sư, mặc dù Thiên Sí Tuyết Sư đã đột phá tới ngũ giai, nhưng muốn về tới Phi Linh Môn thì cũng tốn khoảng thời gian không ngắn.
- Tên gia hoả này rốt cuộc là Linh Suất hay là Vũ Suất?
Trên lưng của Thiên Sí Tuyết Sư, Thiên Độc Yêu Long trừng to mắt ra nhìn, râu rồng run run, trợn mắt hoá mồm nhìn Lục Thiếu Du.
Đôi mắt của Tiểu Long liền ươn ướt.
- Tiểu bất điểm, thực lực của ngươi hiện tại vẫn còn quá thấp, bất kể là tới Tổ Yêu lâm hay Linh Hoàng nhai đều sẽ gặp nguy hiểm, ngươi có muốn đi cũng vô dụng mà thôi.
Thiên Độc Yêu Long nhìn Tiểu Long rồi nói.
- Ta mặc kệ, ta nhất định phải đi.
Tiểu Long nói với vẻ kiên quyết.
- Tiểu bất điểm à, thực lực của ngươi căn bản có đi thì cũng vô dụng mà thôi, bất kể là Thanh Long Hoàng Tộc hay là Huyền Vũ Hoàng Tộc cũng sẽ không tha thứ cho sự tồn tại của ngươi, nếu như ngươi muốn đi, trừ phi là thực lực của ngươi đã cao tới mức không ai làm gì được ngươi mới được.
Thiên Độc Yêu Long nói.
Lục Thiếu Du vẫn đang trầm tư, hoá ra thân phận của Tiểu Long chính là như vậy, chẳng trách Nam thúc một mực không chịu nói ra thân phận của Tiểu Long, cũng chẳng trách lúc trước Tiểu Long lại bị Linh thú đuổi giết, xem ra, tình cảnh của Tiểu Long đúng là có chút nguy hiểm.
- Ta không sợ, ta muốn đi tìm phụ thân và mẫu thân của ta.
Đôi mắt của Tiểu Long ửng đỏ lên, bộ dạng uỷ khuất như trẻ con, làm cho người ta nhìn thấy mà thấy trong lòng cũng chua xót theo.
- Tiểu bất điểm ngươi không giống như ta, cha mẹ ta mặc dù là long giao, nhưng đều ở cùng một tộc, cho nên ta trở về, cùng lắm thì chính là trở thành nô bộc mà thôi, mà thực lực thất giai của ta hiện tại, sẽ thoát khỏi thân phận nô bộc, cùng lắm là trở về sẽ chẳng có địa vị gì mà thôi. Còn ngươi thì lại có liên hệ tới mặt mũi của hai tộc Yêu hoàng tộc và Linh hoàng tộc và những chuyện khác nữa, ngươi trở về sẽ chỉ lành ít dữ nhiều mà thôi, huyết mạch của ngươi rất cao, thực lực sớm muộn gì cũng sẽ trở nên rất cường đại, chờ tới lúc thực lực của ngươi trở nên cường đại thì lại trở về cũng không muộn.
Thiên Độc Yêu Long nói, nhìn về phía Tiểu Long, trong ánh mắt mang theo sự quan tâm của trưởng bối dành cho vãn bối, dù huyết mạch của hai người không hoàn toàn giống nhau, nhưng cũng có chút liên hệ, đều có huyết mạch của Thanh Long Hoàng Tộc, thân phận của cả hai lại khá là giống nhau nữa.
- Tiểu Long, Thiên Độc Yêu Long nói đúng lắm, ngươi vẫn chưa thể trở về được đâu, cho ta một chút thời gian, sau này ta sẽ trở về cùng ngươi, cho dù là Thanh Long Hoàng Tộc cũng chẳng có gì, đến lúc đó ta cũng chẳng sợ hắn.
Bạch Linh nhìn Tiểu Long rồi nói.
- Lão đại, đệ nên làm gì bây giờ đây?
Tiểu Long quay đầu lại hỏi Lục Thiếu Du, trong mắt chỉ toàn vẻ uỷ khuất không thôi.
- Ta biết rõ đệ rất nhớ cha mẹ, bất quá bây giờ đệ thật sự không thể trở về được, tới lúc thích hợp, lão đại sẽ trở về cùng đệ, bây giờ đệ phải cố gắng tu luyện, chờ thực lực của đệ mạnh hơn thì lại trở về cũng không muộn mà.
Lục Thiếu Du vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của Tiểu Long rồi nói.
- Vâng.
Tiểu Long gật đầu.
- Hô!
Lục Thiếu Du hít sâu vào một hơi, thân phận địa vị của Tiểu Long quá lớn, cho nên nó cũng mang tới phiền toái rất lớn, Thanh Long Hoàng Tộc và Huyền Vũ Hoàng Tộc, thực lực của mấy loại tộc đàn như thế này, sợ là không có mấy cỗ thế lực dám chống lại.
Thiên Sí Tuyết Sư vội vàng vỗ cánh bay về, xuyên qua từng dãy núi bên trong sơn mạch Vụ Hải, tốc độ tuy bị ảnh hưởng đôi chút những vẫn vô cùng nhanh.
Sương mù bao phủ, bên trong lâm hải, đại thụ che trời vây kín, có bốn đạo thân ảnh đứng ở trong rừng, chính là đám người thiếu tông chủ Tùng Bách Đào và ba trưởng lão của Thiên Quỷ tông ngày đó.
- Thiếu tông chủ, ta thấy tiểu tử kia hình như đang đi cùng với người của Linh Thiên Môn, vừa rồi người của Linh Thiên Môn vừa rời đi, nhưng không thấy tên tiểu tử kia đâu, hẳn là không có ý giữ lại, để hắn đi một mình.
Trong bốn người, tên Linh Suất tứ trọng kia nói với Tùng Bách Đào.
- Hừ, tên tiểu tử kia dám động tới Thiên Quỷ tông ta, ta nhất định sẽ không tha cho hắn.
Ánh mắt của Tùng Bách Đào âm lệ nhìn về phía trước, ở bên trong Vụ Tinh Hải, Hồn Linh quả cũng bị thanh niên mặc áo xanh cướp đi, thù này đương nhiên là phải trả rồi.
- Thiếu tông chủ, sau này chúng ta nhất định sẽ tìm được tiểu tử kia, lần này thiếu tông chủ ngươi vào đại điện Vụ Tinh gặp được cơ duyên, vẫn là nên trở về tông trước đi đã, tránh cho tông chủ lo lắng, nếu như tông chủ biết được thì nhất định sẽ vô cùng cao hứng.
Một vị trưởng lão ngũ trọng Vũ Suất có thân hình hơi mập nói.
- Mau sai đệ tử trong tông đi dò la thân phận của tên tiểu tử kia, chúng ta về trước đi.
Ánh mắt của Tùng Bách Đào trầm xuống.
- Vâng.
Ba người thấp giọng đáp, sau đó bốn người liền biến mất trong rừng.
Núi non trùng điệp, từng tảng quái thạch kỳ lạ thay nhau chồng chất trên đỉnh núi cao, bên trong dãy núi bao la, trên một ngọn núi khổng lồ bị sương mù dày đặc che đậy, trước ngọn núi, chính là một mảnh bao la khôn cùng, sương trắng phía trước dày đặc lại mờ ảo như có như không lơ lửng giữa trời, như thể đây là nơi tận cùng của thế giới. Trong màn sương trắng dày đặc này, tựa như một thế giới do màn sương trời tạo thành, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ rung động.
- Tông chủ, vừa rồi người của Thanh Phong môn vội vàng rời khỏi, xem ra là đã biết tới chuyện cấm chế rồi, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ có trò hay xảy ra.
Trên ngọn núi, một người cất tiếng, người này chính là trưởng lão Hà Dược Đông của Hoá Vũ tông, đứng trước hắn là một người mặc áo bào trắng, là một vị đại hán trung niên mang theo sát khí, chính là Công Tôn Hoá Nhai.
- Chuyện này, phân phó cho người trong môn không được nhúng tay vào, lần này, ta muốn nhìn xem kẻ đứng sau lưng Phi Linh Môn rốt cuộc là ai, phải lôi hắn ra ánh sáng.
Ánh mắt của Công Tôn Hoá Nhai nhìn về phía màn sương trắng bao la trước mặt, nói:
- Người của Hắc sát giáo, Linh Thiên Môn, Lan Lăng sơn trang đã đi chưa?
- Người của ba sơn môn đều đi cả rồi.
Hà Dược Đông nói.
- Lần này đại điện Vụ Tinh đúng là có chút quỷ dị, không ngờ chỉ có sáu người đi vào, đây rốt cuộc là tại sao chứ?
Vết đao trên mặt Công Tôn Hoá Nhai run lên, trong mắt có chút nghi hoặc.
- Dựa theo những lần trước mà nói thì mỗi lần mở ra, hẳn là có mười người có thể đi vào, lần này có lẽ chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, dù sao đệ tử Hoá Vũ tông của chúng ta lần này cũng chiếm được một phần cơ duyên, xem như không thiệt thòi.
Hà Dược Đông nói.
- Phần cơ duyên này mặc dù không tệ, bất quá ta sợ là đại cơ duyên thật sự sẽ bị người ta lấy được, lúc này chỉ có sáu người tiến vào, chỉ mong đại điện Vụ Tinh thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì.
Công Tôn Hoá Nhai nói.
Trên lưng của Thiên Sí Tuyết Sư, mặc dù Thiên Sí Tuyết Sư đã đột phá tới ngũ giai, nhưng muốn về tới Phi Linh Môn thì cũng tốn khoảng thời gian không ngắn.
- Tên gia hoả này rốt cuộc là Linh Suất hay là Vũ Suất?
Trên lưng của Thiên Sí Tuyết Sư, Thiên Độc Yêu Long trừng to mắt ra nhìn, râu rồng run run, trợn mắt hoá mồm nhìn Lục Thiếu Du.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.