Chương 3871: Thắng bại?
Vũ Phong
27/05/2017
- Thiên địa dị tượng, Lục Thiếu Du lại có thể dẫn động thiên địa dị tượng.
- Một kiếm của Tịnh Vô Ngân mang theo thiên uy, một đao của Lục Thiếu Du dẫn động thiên địa dị tượng.
- Khí tức lạ lẫm và quen thuộc này quá quái dị.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du dẫn động thiên địa dị tượng, nhiều người khiếp sợ.
Tiết Mặc Kỳ, Long Bàn Hổ Cứ, Hoàng Sa, Quỷ Oa, Tử Viêm nghẹn họng nhìn trân trối, kích động nhìn qua hư không, biến hóa cỡ này làm bọn họ khó tin nổi.
Xoẹt!
Đao kiếm đụng nhau, hai người lao thẳng vào nhau, Huyết Lục đấu trường kiếm, hào quang chói mắt xé rách không gian chung quanh khu vực va chạm, năng lượng thiên địa quét qua các hướng.
Ken két.
- Quá mạnh mẽ.
Lực lượng khủng bố quét qua tất cả, mọi người khiếp sợ nhìn năng lượng hủy diệt trước mặt, giờ phút này mọi người biết thế nào là quyết đấu đỉnh phong.
Sau khi giằng co trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt rung động khiếp sợ, chỉ thấy một đao một kiếm làm không gian nứt vỡ, kiếm quang bị lực lượng nào đó áp chế, khí tức hủy diệt lan ra ngoài, quét qua Tịnh Vô Ngân, hai thân ảnh của bọn họ bị không gian che khuất.
Trong không gian hỗn loạn này, hàng tỉ đôi mắt ở thành Vô Sắc nhìn vào không gian đang từ từ khôi phục kia, lúc này hai đạo thân ảnh từ từ xuất hiện ở giữa bầu trời.
Thân ảnh mang theo áo giáp lân phiến màu vàng cầm huyết đao trong tay, bá đạo đến cực điểm. Một người khác mang theo áo giáp màu trắng bảo hộ thân thể, dáng người cao ngất đạp không, cầm trường kiếm với khí thế lăng lệ ác liệt.
- Bất phân thắng bại sao?
Hàng tỉ ánh mắt nhìn chằm chằm vào, lúc này mọi người không dám thở mạnh.
Trong Tương Hoàng Không Gian, không gian lúc này khôi phục bình thường, từng ánh mắt rung động quan sát hai thân ảnh trên cao kia.
Trong nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
- Lục Thiếu Du bại sao?
Bị nhiều đôi mắt quan sát như thế, chỉ thấy lân phiến màu vàng trên người Lục Thiếu Du sinh ra không ít vết rách, có máu tươi chảy ra ngoài.
Hừ!
Vào lúc này, Tịnh Vô Ngân ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt khẽ nhúc nhích, áo giáp màu trắng trên người hắn từ từ tan rã, ngay sau đó yết hầu có tiếng ùng ực vang lên, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
PHỤT.
Khi Tịnh Vô Ngân phun máu tươi ra ngoài, rất nhiều ánh mắt rung lên.
- Ta thua.
Áo giáp trắng trên người Tịnh Vô Ngân thu liễm không thấy, sắc mặt tái nhợt nói:
- Trời ạ, Tịnh Vô Ngân lại thua!
- Đây là thật sao, Lục Thiếu Du tu vị chuẩn Niết Bàn chiến thắng Tịnh Vô Ngân, đây là chuyện khó tin nổi.
- Lục Thiếu Du lại mạnh tới thế sao, hắn là hắc mã lớn nhất trong Vạn Thế đối quyết lần này.
Trong hư không không ngừng có tiếng nghị luận vang lên, Tịnh Vô Ngân bị thua làm người ta khó tin nổi, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên áo xanh kia, trong mắt mang theo kính sợ không nhỏ.
Nếu nói Lục Thiếu Du lúc trước đánh bại man quyền Giang Đảo Lưu đã làm mọi người rung động.
Hiện tại đánh bại Tịnh Vô Ngân, không thể nghi ngờ đã làm nhiều người kính sợ. Nếu nói trước khi quyết đấu Tịnh Vô Ngân, Lục Thiếu Du dám quyết đấu với bốn người, mọi người cho rằng hắn cuồng vọng.
Sau khi đánh bại Tịnh Vô Ngân đã chứng minh tất cả, cho dù Lục Thiếu Du cuồng vọng cũng có tiền vốn cuồng vọng, thực lực như thế đã chứng minh mọi thứ.
Sau lưng đám trưởng thượng, rất nhiều cường giả nhìn nhau, rung động khó phục hồi tinh thần.
Tịnh Kiếm Hoàng hít sâu một hơi, lúc này hắn quan sát Lục Thiếu Du đã khác với trước kia rất nhiều.
- Tịnh Vô Ngân thất bại, Đại Hư Thần Kiếm thất bại!
Ánh mắt Linh Thai hoàng giả vô cùng rung động, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tam Kỳ, dường như muốn biết Tam Kỳ tìm được Lục Thiếu Du từ nơi nào, đánh bại Tịnh Vô Ngân thúc dục Đại Hư Thần Kiếm, mà thực lực bản thân chỉ là chuẩn Niết Bàn mà thôi, mọi người hiểu rõ làm được như vậy cần phải có thực lực thế nào!
Hỏa Loan vào lúc này nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du, đôi mắt mang theo lãnh ý, nội tâm vô cùng khó chịu.
- Trên người Lục Thiếu Du có khí tức kỳ lạ, chẳng lẽ...
Kiền Khôn chân nhân nhíu mày, suy nghĩ gì đó.
Tam Kỳ lão nhân bắt chéo hai chân, nhìn như phong khinh vân đạm, bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt của hắn rung động chứng tỏ hắn cũng khẩn trương tới cực điểm.
Trên quảng trường màu vàng, Hoài Linh Ngọc nhìn trận quyết đấu, hắn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt Hoàng Lạc Nhan nhìn Lục Thiếu Du sinh ra chấn động, chấn động này làm người ta cảm thấy lạnh cả người.
Huyền Tuyết Ngưng ôm Nguyên Cổ Linh Tinh Thú đứng từ xa nhìn qua, giờ phút này ánh mứt cũng rung động không nhỏ.
Tịnh Vô Ngân lau vết máu trên miệng, nói với Lục Thiếu Du:
- Lúc này ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng lần tới ta sẽ chiến thắng ngươi!
- Ta sẽ chờ.
Lục Thiếu Du thu hồi Thanh Linh Khải Giáp cùng Huyết Lục, hắn không ngừng ăn đan dược chữa thương, hắn tươi cười vui vẻ nói với Tịnh Vô Ngân:
- Nhưng mà lần tiếp theo, ngươi vẫn thất bại!
- Vậy phải gặp mới biết được, hiện tại, ngươi cần phải đối phó ba người đấy.
Tịnh Vô Ngân nhìn Lục Thiếu Du, hắn ôm trường kiếm nhảy lên không trung, thân ảnh tiến ra khỏi quảng trường.
Nhìn thân ảnh Tịnh Vô Ngân rời đi, lúc này Tịnh Vô Ngân bại, nhưng mọi người vô cùng sợ hãi, thực lực Tịnh Vô Ngân không cần phải chứng minh cái gì, Tịnh Vô Ngân bại nhưng hắn vẫn là Kinh Thiên Nhất Kiếm Tịnh Vô Ngân.
Đạp không đứng đó, ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn thẳng vào Hoài Linh Ngọc, Mạc Kình Thiên và Hoàng Lạc Nhan ba người, đợt thứ hai hắn chỉ có thể lựa chọn Hoàng Lạc Nhan.
Lục Thiếu Du nhìn Hoàng Lạc Nhan, thân ảnh lung linh mặc quần áo đen, kiều nhan động lòng người, khí chất cao ngạo, không thể phủ nhận Hoàng Lạc Nhan là mỹ nhân tuyệt thế, tuy không thể so với Huyền Tuyết Ngưng, nhưng cũng không thua gì Tiết Mặc Kỳ và Tôn Tiểu Nhã.
Lục Thiếu Du cũng không khách khí, ánh mắt hơi trầm xuống, đạm mạc nói:
- Hoàng Lạc Nhan, tới ngươi rồi!
- Hừ, không biết lượng sức.
Đôi mắt Hoàng Lạc Nhan trầm xuống, môi son khẽ mở, giọng nói lạnh lẽo vang lên, nàng bước xuống quảng trường, lúc này xuất hiện cách Lục Thiếu Du vài chục mét, ánh mắt mang theo lãnh ý nhàn nhạt, nhưng đã không còn khinh thường như lúc trước.
Trên bệ đá, Hỏa Loan nhìn Hoàng Lạc Nhan cùng Lục Thiếu Du, đôi mắt trong lúc mơ hồ mang theo hàn ý đáng sợ.
- Có tự lượng sức hay không, lát nữa ngươi sẽ rõ, bây giờ nói sớm cũng không chứng minh được gì.
Lục Thiếu Du nhìn thẳng Hoàng Lạc Nhan, ánh mắt chấn động, hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Hoàng Lạc Nhan này, nữ nhân này có cảm giác ưu việt quá lớn, chính cảm giác ưu việt này đã làm Lục Thiếu Du không cần cho nàng mặt mũi.
Hoàng Lạc Nhan nghe vậy, trầm giọng nói:
- Lục Thiếu Du, ngươi cho rằng ngươi có thể chiến thắng Tịnh Vô Ngân thì ngươi có tư cách kêu gào trước mặt ta hay sao, lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, cho dù ngươi có thể đánh bại Tịnh Vô Ngân, ngươi vẫn không có tư cách này, tiểu tử vô danh không biết tới từ đâu, có chút thực lực đã cảm thấy khó lường, trận đấu này ngươi sẽ vô cùng thê thảm, loại người như ngươi ta đã thấy quá nhiều.
- Một kiếm của Tịnh Vô Ngân mang theo thiên uy, một đao của Lục Thiếu Du dẫn động thiên địa dị tượng.
- Khí tức lạ lẫm và quen thuộc này quá quái dị.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du dẫn động thiên địa dị tượng, nhiều người khiếp sợ.
Tiết Mặc Kỳ, Long Bàn Hổ Cứ, Hoàng Sa, Quỷ Oa, Tử Viêm nghẹn họng nhìn trân trối, kích động nhìn qua hư không, biến hóa cỡ này làm bọn họ khó tin nổi.
Xoẹt!
Đao kiếm đụng nhau, hai người lao thẳng vào nhau, Huyết Lục đấu trường kiếm, hào quang chói mắt xé rách không gian chung quanh khu vực va chạm, năng lượng thiên địa quét qua các hướng.
Ken két.
- Quá mạnh mẽ.
Lực lượng khủng bố quét qua tất cả, mọi người khiếp sợ nhìn năng lượng hủy diệt trước mặt, giờ phút này mọi người biết thế nào là quyết đấu đỉnh phong.
Sau khi giằng co trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt rung động khiếp sợ, chỉ thấy một đao một kiếm làm không gian nứt vỡ, kiếm quang bị lực lượng nào đó áp chế, khí tức hủy diệt lan ra ngoài, quét qua Tịnh Vô Ngân, hai thân ảnh của bọn họ bị không gian che khuất.
Trong không gian hỗn loạn này, hàng tỉ đôi mắt ở thành Vô Sắc nhìn vào không gian đang từ từ khôi phục kia, lúc này hai đạo thân ảnh từ từ xuất hiện ở giữa bầu trời.
Thân ảnh mang theo áo giáp lân phiến màu vàng cầm huyết đao trong tay, bá đạo đến cực điểm. Một người khác mang theo áo giáp màu trắng bảo hộ thân thể, dáng người cao ngất đạp không, cầm trường kiếm với khí thế lăng lệ ác liệt.
- Bất phân thắng bại sao?
Hàng tỉ ánh mắt nhìn chằm chằm vào, lúc này mọi người không dám thở mạnh.
Trong Tương Hoàng Không Gian, không gian lúc này khôi phục bình thường, từng ánh mắt rung động quan sát hai thân ảnh trên cao kia.
Trong nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, hai người bốn mắt nhìn nhau.
- Lục Thiếu Du bại sao?
Bị nhiều đôi mắt quan sát như thế, chỉ thấy lân phiến màu vàng trên người Lục Thiếu Du sinh ra không ít vết rách, có máu tươi chảy ra ngoài.
Hừ!
Vào lúc này, Tịnh Vô Ngân ngẩng đầu nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt khẽ nhúc nhích, áo giáp màu trắng trên người hắn từ từ tan rã, ngay sau đó yết hầu có tiếng ùng ực vang lên, hắn phun ra một ngụm máu tươi.
PHỤT.
Khi Tịnh Vô Ngân phun máu tươi ra ngoài, rất nhiều ánh mắt rung lên.
- Ta thua.
Áo giáp trắng trên người Tịnh Vô Ngân thu liễm không thấy, sắc mặt tái nhợt nói:
- Trời ạ, Tịnh Vô Ngân lại thua!
- Đây là thật sao, Lục Thiếu Du tu vị chuẩn Niết Bàn chiến thắng Tịnh Vô Ngân, đây là chuyện khó tin nổi.
- Lục Thiếu Du lại mạnh tới thế sao, hắn là hắc mã lớn nhất trong Vạn Thế đối quyết lần này.
Trong hư không không ngừng có tiếng nghị luận vang lên, Tịnh Vô Ngân bị thua làm người ta khó tin nổi, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên áo xanh kia, trong mắt mang theo kính sợ không nhỏ.
Nếu nói Lục Thiếu Du lúc trước đánh bại man quyền Giang Đảo Lưu đã làm mọi người rung động.
Hiện tại đánh bại Tịnh Vô Ngân, không thể nghi ngờ đã làm nhiều người kính sợ. Nếu nói trước khi quyết đấu Tịnh Vô Ngân, Lục Thiếu Du dám quyết đấu với bốn người, mọi người cho rằng hắn cuồng vọng.
Sau khi đánh bại Tịnh Vô Ngân đã chứng minh tất cả, cho dù Lục Thiếu Du cuồng vọng cũng có tiền vốn cuồng vọng, thực lực như thế đã chứng minh mọi thứ.
Sau lưng đám trưởng thượng, rất nhiều cường giả nhìn nhau, rung động khó phục hồi tinh thần.
Tịnh Kiếm Hoàng hít sâu một hơi, lúc này hắn quan sát Lục Thiếu Du đã khác với trước kia rất nhiều.
- Tịnh Vô Ngân thất bại, Đại Hư Thần Kiếm thất bại!
Ánh mắt Linh Thai hoàng giả vô cùng rung động, đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Tam Kỳ, dường như muốn biết Tam Kỳ tìm được Lục Thiếu Du từ nơi nào, đánh bại Tịnh Vô Ngân thúc dục Đại Hư Thần Kiếm, mà thực lực bản thân chỉ là chuẩn Niết Bàn mà thôi, mọi người hiểu rõ làm được như vậy cần phải có thực lực thế nào!
Hỏa Loan vào lúc này nhìn thẳng vào Lục Thiếu Du, đôi mắt mang theo lãnh ý, nội tâm vô cùng khó chịu.
- Trên người Lục Thiếu Du có khí tức kỳ lạ, chẳng lẽ...
Kiền Khôn chân nhân nhíu mày, suy nghĩ gì đó.
Tam Kỳ lão nhân bắt chéo hai chân, nhìn như phong khinh vân đạm, bất động thanh sắc, nhưng ánh mắt của hắn rung động chứng tỏ hắn cũng khẩn trương tới cực điểm.
Trên quảng trường màu vàng, Hoài Linh Ngọc nhìn trận quyết đấu, hắn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt Hoàng Lạc Nhan nhìn Lục Thiếu Du sinh ra chấn động, chấn động này làm người ta cảm thấy lạnh cả người.
Huyền Tuyết Ngưng ôm Nguyên Cổ Linh Tinh Thú đứng từ xa nhìn qua, giờ phút này ánh mứt cũng rung động không nhỏ.
Tịnh Vô Ngân lau vết máu trên miệng, nói với Lục Thiếu Du:
- Lúc này ta thua tâm phục khẩu phục, nhưng lần tới ta sẽ chiến thắng ngươi!
- Ta sẽ chờ.
Lục Thiếu Du thu hồi Thanh Linh Khải Giáp cùng Huyết Lục, hắn không ngừng ăn đan dược chữa thương, hắn tươi cười vui vẻ nói với Tịnh Vô Ngân:
- Nhưng mà lần tiếp theo, ngươi vẫn thất bại!
- Vậy phải gặp mới biết được, hiện tại, ngươi cần phải đối phó ba người đấy.
Tịnh Vô Ngân nhìn Lục Thiếu Du, hắn ôm trường kiếm nhảy lên không trung, thân ảnh tiến ra khỏi quảng trường.
Nhìn thân ảnh Tịnh Vô Ngân rời đi, lúc này Tịnh Vô Ngân bại, nhưng mọi người vô cùng sợ hãi, thực lực Tịnh Vô Ngân không cần phải chứng minh cái gì, Tịnh Vô Ngân bại nhưng hắn vẫn là Kinh Thiên Nhất Kiếm Tịnh Vô Ngân.
Đạp không đứng đó, ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn thẳng vào Hoài Linh Ngọc, Mạc Kình Thiên và Hoàng Lạc Nhan ba người, đợt thứ hai hắn chỉ có thể lựa chọn Hoàng Lạc Nhan.
Lục Thiếu Du nhìn Hoàng Lạc Nhan, thân ảnh lung linh mặc quần áo đen, kiều nhan động lòng người, khí chất cao ngạo, không thể phủ nhận Hoàng Lạc Nhan là mỹ nhân tuyệt thế, tuy không thể so với Huyền Tuyết Ngưng, nhưng cũng không thua gì Tiết Mặc Kỳ và Tôn Tiểu Nhã.
Lục Thiếu Du cũng không khách khí, ánh mắt hơi trầm xuống, đạm mạc nói:
- Hoàng Lạc Nhan, tới ngươi rồi!
- Hừ, không biết lượng sức.
Đôi mắt Hoàng Lạc Nhan trầm xuống, môi son khẽ mở, giọng nói lạnh lẽo vang lên, nàng bước xuống quảng trường, lúc này xuất hiện cách Lục Thiếu Du vài chục mét, ánh mắt mang theo lãnh ý nhàn nhạt, nhưng đã không còn khinh thường như lúc trước.
Trên bệ đá, Hỏa Loan nhìn Hoàng Lạc Nhan cùng Lục Thiếu Du, đôi mắt trong lúc mơ hồ mang theo hàn ý đáng sợ.
- Có tự lượng sức hay không, lát nữa ngươi sẽ rõ, bây giờ nói sớm cũng không chứng minh được gì.
Lục Thiếu Du nhìn thẳng Hoàng Lạc Nhan, ánh mắt chấn động, hắn cũng không có bao nhiêu hảo cảm với Hoàng Lạc Nhan này, nữ nhân này có cảm giác ưu việt quá lớn, chính cảm giác ưu việt này đã làm Lục Thiếu Du không cần cho nàng mặt mũi.
Hoàng Lạc Nhan nghe vậy, trầm giọng nói:
- Lục Thiếu Du, ngươi cho rằng ngươi có thể chiến thắng Tịnh Vô Ngân thì ngươi có tư cách kêu gào trước mặt ta hay sao, lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, cho dù ngươi có thể đánh bại Tịnh Vô Ngân, ngươi vẫn không có tư cách này, tiểu tử vô danh không biết tới từ đâu, có chút thực lực đã cảm thấy khó lường, trận đấu này ngươi sẽ vô cùng thê thảm, loại người như ngươi ta đã thấy quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.