Chương 3920: Thanh niên mặc áo bào màu vàng 2
Vũ Phong
27/05/2017
Người này xuất hiện, năng lượng thiên địa trong
không trung bắt đầu bị ảnh hưởng. năng lượng mang theo khí tức nóng bỏng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, năm ngón tay nắm chặt thành quyền. Trước
nắm tay, bằng mắt thường cũng có thể thể thấy được hỏa diễm màu vàng
đang nhảy nhót, không có một chút chậm trễ nào, một đạo quyền ấn va chạm với chưởng ấn cường giả Tuyên Cổ cảnh sơ giai của Thiên Long tông.
Oanh.
Va chạm như vậy khiến cho cả không gian run rẩy, không gian phong vân biến sắc, âm thanh trầm đục cùng với tiếng sấm vang vọng. Năng lượng khủng bố bắn tứ tung, trên nắm tay, lực lượng mang theo hỏa diễm màu vàng trút vào trong chưởng ấn.
Trong chớp mắt này, chưởng ấn của Tuyên Cổ cảnh sơ giai của Thiên Long tông kia bị phá hủy dễ dàng. Năng lượng khủng bố rung động rồi khuếch tán, đánh nát vô số đỉnh núi trong sơn mạch U Cốc phía dưới. Nhất thời sơn băng địa liệt, khí tức hủy diệt bắn ra bốn phía.
Phốc phốc.
Trên không trung, trong chớp mắt ngắn ngủi, người có tu vi Tuyên Cổ cảnh sơ giai kia há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình bị đánh bay về phía sau, không gian chung quanh thân hình bị đụng vỡ nát. Khi thân hình bị đánh bay ổn định lại, chỉ một thoáng sắc mặt người có tu vi Tuyên Cổ cảnh này trở nên tái nhợt như tro tàn, khóe miệng tràn ngập máu tươi. Người có tu vi Tuyên Cổ cảnh sơ giai, thế nhưng trong vòng một chiêu đã bị đối phương đánh cho trọng thương.
- Thực lực thật mạnh, kia là người phương nào?
Đám người đứng xem náo nhiệt bên ngoài lúc này lập tức nhìn về phía thân ảnh mặc áo bào màu vàng kia, mà ngay cả đám người Liên Bất Bại, còn có Huyền Tuyết Ngưng, Vô Tướng, Hoàng Linh Lạc và những người khác rung động.
Dưới vô số ánh mắt nhìn vào, đạo thân ảnh màu vàng trên không trung dần dần hiện lên, khóe miệng mang theo nụ cười, người này quay người nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du, Bạch Linh, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Lăng Thanh Tuyền, Lục Du Thược trong đội hình Phi Linh môn.
Thân ảnh mặc áo bào màu vàng này lăng không đứng đó, áo bào màu vàng bay phất phới, đây là một thanh niên tuấn tú tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi năm, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, lộ ra khí tức tôn quý không có cách nào che dấu. Dưới mái tóc màu vàng là đôi mắt sáng ngời giống như chỉ cần nhìn vào cũng khiến cho người ta thần phục. Trong mi tâm có một ấn ký màu vàng, ấn ký màu vàng này giống như con mắ dựng đứng, lộ ra vẻ thần bí mà yêu dị.
Nhìn qua đạo thân ảnh này, ánh mắt Lục Thiếu Du bỗng nhiên run lên, ánh mắt đám người Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Lăng Thanh Tuyền, Lục Du Thược rung động.
Sưu Sưu.
Không trung lần nữa bị xé rách, từng đạo thân ảnh nhảy ra, khí tức cường hãn lan tràn, gần ba trăm người đều cung kính đứng sau lưng thanh niên mặc áo bào màu vàng. Từ khí tức nhìn lại, ít nhất cũng có năm mươi Niết Bàn cảnh, còn lại đều là người có tu vi Đại Đạo cảnh.
- Lão đại, đệ nhớ huynh muốn chết, đệ không tới muộn chứ?
Thanh niên mặc áo bào màu vàng xẹt qua không gian, đi tới trước người Lục Thiếu Du, căn bản không thèm để ý tới người của Thiên Long tông, khóe miệng mỉm cười lao thẳng tới trước mặt Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử nhà đệ, không có việc gì là tốt rồi. Đệ tới cũng không sớm cũng không quá muộn, tới vừa kịp lúc.
Lục Thiếu Du cười cười, hai người ôm nhau, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Đặc biệt đối với Lục Thiếu Du mà nói, Du Thược cùng đám người Vô Song, Bạch Linh tuy rằng thân có thương tích, thế nhưng ít nhất cũng không có việc gì. Còn có Tiểu Long xuất hiện cho nên hiện tại không có việc gì khiến cho hắn vui mừng hơn việc này.
- Tuyên Cổ cảnh sơ giai, xem ra những năm này tiểu tử đệ tiến bộ còn hơn ta a.
Nhìn thanh niên mặc áo bào màu vàng trước mặt, cảm nhận khí tức trên người đối phương, Lục Thiếu Du cũng có chút khiếp sợ. Tiểu Long không ngờ lại đạt tới Tuyên Cổ cảnh sơ giai, từ một chiêu đánh trọng thương Tuyên Cổ cảnh sơ giai của Thiên Long tông Lục Thiếu Du đã biết được thực lực của Tiểu Long lúc này vô cùng khủng bố.
- Lão đại, đệ có cảm giác, huynh không dễ trêu vào a.
Tiểu Long nói với Lục Thiếu Du xong, thân ảnh đi tới trước mặt đám người Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Lăng Thanh Tuyền, Lục Du Thược, nói:
- Bạch Linh tỷ, Vô Song tỷ, Cảnh Văn tỷ, Thanh Tuyền tỷ, không ngờ mọi người đều tới.
- Tiểu gia hỏa, lần này lớn thật rồi.
Bạch Linh vuốt ve mái tóc xoăn màu vàng trên đầu Tiểu Long, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười mị hoặc chúng sinh.
- Hắc hắc.
Tiểu Long cười hắc hắc, lập tức nhìn qua Lục Du Thược nói:
- Tiểu nha đầu, còn không chào hỏi, không biết ta hay sao?
- Tiểu Long thúc.
Lục Du Thược nói, có chút xấu hổ, cũng không phải vì bộ dáng của Tiểu Long so với nàng cũng không lớn là bao, loại xấu hổ này có nguyên do từ trước đó, khúc mắc trong lòng nàng tuy rằng đã tiêu tán, thế nhưng kỳ thực ở sâu trong lòng có lưu lại dấu vết không thể phai mờ.
- Được rồi tiểu nha đầu, chuyện đại khái ta đã biết rõ, yên tâm đi. Có Tiểu Long thúc của ngươi cùng với phụ thân ngươi ở đây, không có ai dám động vào một cọng tóc của ngươi. Ngày hôm nay Thiên Long tông nhất định phải trả giá thật nhiều.
Tiểu Long nói với Lục Du Thược xong, thân ảnh màu vàng lóe lên đi tới bên người Lục Thiếu Du, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía đội ngũ của Thiên Long tông.
- Lão đại, đối phương có bốn Tuyên Cổ cảnh, một Tuyên Cổ cảnh dường như là trung giai, huynh đối phó với mấy người?
Tiểu Long thu hồi ánh mắt từ phía đội ngũ của Thiên Long tông, cũng không để ý quá nhiều mà nhìn qua Lục Thiếu Du rồi hỏi.
- Tuyên Cổ cảnh trung giai kia đã có người đối phó, chúng ta đối phó với người khác là được.
Lục Thiếu Du nhìn Liên Bất Bại, vốn hắn còn lo lắng trong đội ngũ của mình không có đủ Tuyên Cổ cảnh, thế nhưng lúc này tăng thêm Tiểu Long, đủ để áp chế Thiên Long tông.
Tiểu Long nghe vậy khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nói:
- Lão đại, lâu như vậy không gặp, chúng ta thi đấu một lần được không? Để xem Tuyên Cổ cảnh và Niết Bàn cảnh ai giết được nhiều hơn.
- Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Du gật đầu, hắn cũng rất muốn biết hiện tại thực lực của Tiểu Long đã tới tình trạng nào.
Lục Thiếu Du, Tiểu Long, hai người đạp không đứng lơ lửng, âm thanh truyền ra không đặt đám người Thiên Long tông vào trong mắt, giống như người Thiên Long tông lúc này ở trong mắt hai người chính là cừu non chờ làm thịt vậy. Loại cuồng ngạo này khiến cho cường giả Thiên Long tông cũng không nhịn được, ánh mắt giống như toát ra lửa.
- Ngạo Long đội nghe lệnh, tru sát Thiên Long tông, không cần khách khí.
Tiểu Long phất tay với đám người phía sau mình, nói với mấy trăm người sau lưng hắn.
- Vâng.
Sau lưng Tiểu Long, từng tiếng hét lớn vang lên, khí thế khủng bố trong cơ thể gần ba trăm người này lập tức phô thiên cái địa phóng ra.
- Giết không tha.
Gần như là cùng lúc, ống tay áo màu xanh của Lục Thiếu Du run lên, khẽ phất tay một cái.
Oanh.
Va chạm như vậy khiến cho cả không gian run rẩy, không gian phong vân biến sắc, âm thanh trầm đục cùng với tiếng sấm vang vọng. Năng lượng khủng bố bắn tứ tung, trên nắm tay, lực lượng mang theo hỏa diễm màu vàng trút vào trong chưởng ấn.
Trong chớp mắt này, chưởng ấn của Tuyên Cổ cảnh sơ giai của Thiên Long tông kia bị phá hủy dễ dàng. Năng lượng khủng bố rung động rồi khuếch tán, đánh nát vô số đỉnh núi trong sơn mạch U Cốc phía dưới. Nhất thời sơn băng địa liệt, khí tức hủy diệt bắn ra bốn phía.
Phốc phốc.
Trên không trung, trong chớp mắt ngắn ngủi, người có tu vi Tuyên Cổ cảnh sơ giai kia há mồm phun ra một ngụm máu tươi. Thân hình bị đánh bay về phía sau, không gian chung quanh thân hình bị đụng vỡ nát. Khi thân hình bị đánh bay ổn định lại, chỉ một thoáng sắc mặt người có tu vi Tuyên Cổ cảnh này trở nên tái nhợt như tro tàn, khóe miệng tràn ngập máu tươi. Người có tu vi Tuyên Cổ cảnh sơ giai, thế nhưng trong vòng một chiêu đã bị đối phương đánh cho trọng thương.
- Thực lực thật mạnh, kia là người phương nào?
Đám người đứng xem náo nhiệt bên ngoài lúc này lập tức nhìn về phía thân ảnh mặc áo bào màu vàng kia, mà ngay cả đám người Liên Bất Bại, còn có Huyền Tuyết Ngưng, Vô Tướng, Hoàng Linh Lạc và những người khác rung động.
Dưới vô số ánh mắt nhìn vào, đạo thân ảnh màu vàng trên không trung dần dần hiện lên, khóe miệng mang theo nụ cười, người này quay người nhìn về phía đám người Lục Thiếu Du, Bạch Linh, Bắc Cung Vô Song, Độc Cô Cảnh Văn, Lăng Thanh Tuyền, Lục Du Thược trong đội hình Phi Linh môn.
Thân ảnh mặc áo bào màu vàng này lăng không đứng đó, áo bào màu vàng bay phất phới, đây là một thanh niên tuấn tú tuổi chừng hai mươi bốn hai mươi năm, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, lộ ra khí tức tôn quý không có cách nào che dấu. Dưới mái tóc màu vàng là đôi mắt sáng ngời giống như chỉ cần nhìn vào cũng khiến cho người ta thần phục. Trong mi tâm có một ấn ký màu vàng, ấn ký màu vàng này giống như con mắ dựng đứng, lộ ra vẻ thần bí mà yêu dị.
Nhìn qua đạo thân ảnh này, ánh mắt Lục Thiếu Du bỗng nhiên run lên, ánh mắt đám người Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Lăng Thanh Tuyền, Lục Du Thược rung động.
Sưu Sưu.
Không trung lần nữa bị xé rách, từng đạo thân ảnh nhảy ra, khí tức cường hãn lan tràn, gần ba trăm người đều cung kính đứng sau lưng thanh niên mặc áo bào màu vàng. Từ khí tức nhìn lại, ít nhất cũng có năm mươi Niết Bàn cảnh, còn lại đều là người có tu vi Đại Đạo cảnh.
- Lão đại, đệ nhớ huynh muốn chết, đệ không tới muộn chứ?
Thanh niên mặc áo bào màu vàng xẹt qua không gian, đi tới trước người Lục Thiếu Du, căn bản không thèm để ý tới người của Thiên Long tông, khóe miệng mỉm cười lao thẳng tới trước mặt Lục Thiếu Du.
- Tiểu tử nhà đệ, không có việc gì là tốt rồi. Đệ tới cũng không sớm cũng không quá muộn, tới vừa kịp lúc.
Lục Thiếu Du cười cười, hai người ôm nhau, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Đặc biệt đối với Lục Thiếu Du mà nói, Du Thược cùng đám người Vô Song, Bạch Linh tuy rằng thân có thương tích, thế nhưng ít nhất cũng không có việc gì. Còn có Tiểu Long xuất hiện cho nên hiện tại không có việc gì khiến cho hắn vui mừng hơn việc này.
- Tuyên Cổ cảnh sơ giai, xem ra những năm này tiểu tử đệ tiến bộ còn hơn ta a.
Nhìn thanh niên mặc áo bào màu vàng trước mặt, cảm nhận khí tức trên người đối phương, Lục Thiếu Du cũng có chút khiếp sợ. Tiểu Long không ngờ lại đạt tới Tuyên Cổ cảnh sơ giai, từ một chiêu đánh trọng thương Tuyên Cổ cảnh sơ giai của Thiên Long tông Lục Thiếu Du đã biết được thực lực của Tiểu Long lúc này vô cùng khủng bố.
- Lão đại, đệ có cảm giác, huynh không dễ trêu vào a.
Tiểu Long nói với Lục Thiếu Du xong, thân ảnh đi tới trước mặt đám người Bạch Linh, Độc Cô Cảnh Văn, Bắc Cung Vô Song, Lăng Thanh Tuyền, Lục Du Thược, nói:
- Bạch Linh tỷ, Vô Song tỷ, Cảnh Văn tỷ, Thanh Tuyền tỷ, không ngờ mọi người đều tới.
- Tiểu gia hỏa, lần này lớn thật rồi.
Bạch Linh vuốt ve mái tóc xoăn màu vàng trên đầu Tiểu Long, nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười mị hoặc chúng sinh.
- Hắc hắc.
Tiểu Long cười hắc hắc, lập tức nhìn qua Lục Du Thược nói:
- Tiểu nha đầu, còn không chào hỏi, không biết ta hay sao?
- Tiểu Long thúc.
Lục Du Thược nói, có chút xấu hổ, cũng không phải vì bộ dáng của Tiểu Long so với nàng cũng không lớn là bao, loại xấu hổ này có nguyên do từ trước đó, khúc mắc trong lòng nàng tuy rằng đã tiêu tán, thế nhưng kỳ thực ở sâu trong lòng có lưu lại dấu vết không thể phai mờ.
- Được rồi tiểu nha đầu, chuyện đại khái ta đã biết rõ, yên tâm đi. Có Tiểu Long thúc của ngươi cùng với phụ thân ngươi ở đây, không có ai dám động vào một cọng tóc của ngươi. Ngày hôm nay Thiên Long tông nhất định phải trả giá thật nhiều.
Tiểu Long nói với Lục Du Thược xong, thân ảnh màu vàng lóe lên đi tới bên người Lục Thiếu Du, ánh mắt lúc này mới nhìn về phía đội ngũ của Thiên Long tông.
- Lão đại, đối phương có bốn Tuyên Cổ cảnh, một Tuyên Cổ cảnh dường như là trung giai, huynh đối phó với mấy người?
Tiểu Long thu hồi ánh mắt từ phía đội ngũ của Thiên Long tông, cũng không để ý quá nhiều mà nhìn qua Lục Thiếu Du rồi hỏi.
- Tuyên Cổ cảnh trung giai kia đã có người đối phó, chúng ta đối phó với người khác là được.
Lục Thiếu Du nhìn Liên Bất Bại, vốn hắn còn lo lắng trong đội ngũ của mình không có đủ Tuyên Cổ cảnh, thế nhưng lúc này tăng thêm Tiểu Long, đủ để áp chế Thiên Long tông.
Tiểu Long nghe vậy khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, nói:
- Lão đại, lâu như vậy không gặp, chúng ta thi đấu một lần được không? Để xem Tuyên Cổ cảnh và Niết Bàn cảnh ai giết được nhiều hơn.
- Không thành vấn đề.
Lục Thiếu Du gật đầu, hắn cũng rất muốn biết hiện tại thực lực của Tiểu Long đã tới tình trạng nào.
Lục Thiếu Du, Tiểu Long, hai người đạp không đứng lơ lửng, âm thanh truyền ra không đặt đám người Thiên Long tông vào trong mắt, giống như người Thiên Long tông lúc này ở trong mắt hai người chính là cừu non chờ làm thịt vậy. Loại cuồng ngạo này khiến cho cường giả Thiên Long tông cũng không nhịn được, ánh mắt giống như toát ra lửa.
- Ngạo Long đội nghe lệnh, tru sát Thiên Long tông, không cần khách khí.
Tiểu Long phất tay với đám người phía sau mình, nói với mấy trăm người sau lưng hắn.
- Vâng.
Sau lưng Tiểu Long, từng tiếng hét lớn vang lên, khí thế khủng bố trong cơ thể gần ba trăm người này lập tức phô thiên cái địa phóng ra.
- Giết không tha.
Gần như là cùng lúc, ống tay áo màu xanh của Lục Thiếu Du run lên, khẽ phất tay một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.