Chương 998: Vân vũ giao tập
Vũ Phong
30/10/2016
- Sao vậy, chẳng lẽ huynh còn muốn tìm nữ nhân khác nữa hay sao?
Lữ Tiểu Linh chu miệng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
- Không có, huynh cũng không dám!
Lục Thiếu Du tà khí cười, dưới bóng đêm ngắm nhìn nữ tử tuyệt mỹ, đột nhiên kéo nàng vào lòng.
- Huynh muốn làm gì, chung quanh còn có người đâu!
Lữ Tiểu Linh thẹn thùng nói, nhưng không giãy dụa mà thuận thế dựa vào ngực Lục Thiếu Du.
Nửa canh giờ sau, trong khuê phòng của Lữ Tiểu Linh, hai thân ảnh ôm nhau, môi dây dưa gắt gao, Lục Thiếu Du ôm chặt thiếu nữ trong lòng, tay phải vuốt xuống bờ mông rắn chắc, lập tức luồn vào bên trong mông của nàng.
Lữ Tiểu Linh chưa hiểu việc đời, làm sao chịu được khiêu khích này, nhất thời thân hình run lên, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỵ xuống dưới.
- Đừng mà Thiếu Du!
Lữ Tiểu Linh đột nhiên thanh tỉnh, giãy dụa thoát khỏi tay Lục Thiếu Du, đôi mắt nóng cháy lại mê ly.
Lục Thiếu Du cũng không buông nàng ra, một tay đặt lên mông nàng, tay kia dán lên ngực nàng, hai người lập tức như bị điện giật rùng mình run rẩy.
- Chúng ta đã có hôn ước, có một số việc đã có thể làm!
Lục Thiếu Du rỉ tai Lữ Tiểu Linh, cắn vài vành tai nàng, ngón tay vuốt nhẹ khe mông, thân hình Lữ Tiểu Linh nhất thời nhũn ra.
- Tiểu lừa gạt, mẹ muội nói không thể cho huynh chiếm tiện nghi sớm như vậy!
Lữ Tiểu Linh hoàn toàn mềm nhũn, vô lực giãy dụa, nói chuyện đã thở dốc.
- Đừng nghe lời lão yêu…đừng nghe lời nhạc mẫu!
Lục Thiếu Du thì thầm, không có ý tứ buông nàng ra, trong lòng đã dâng lên lửa nóng, vật bên dưới trở nên cứng rắn, tìm được vị trí chính xác ngược lại rất nhanh đã đội lên chỗ cấm địa của Lữ Tiểu Linh.
- Ân, tiểu lừa gạt, huynh nhẹ một chút, bị huynh làm đau!
Lữ Tiểu Linh nhẹ giọng mắng một tiếng, tựa hồ ngầm đồng ý điều gì.
Lục Thiếu Du đã không còn nhẫn nại, rời khỏi Lục Vô Song cùng Vân Hồng Lăng đã hơn một năm, trong lòng sớm đè nén, nghe được lời của Lữ Tiểu Linh, nhất thời trong lòng không còn băn khoăn, dùng sức vuốt mạnh lên mông nàng, cảm giác thỏa mãn vô cùng.
- Tiểu lừa gạt, huynh nhẹ một chút!
Lữ Tiểu Linh mê ly nhìn nam tử ở trên người mình, bị hắn đè ép làm cho nàng sắp hết hơi, nhưng tận sâu trong đáy lòng ngược lại còn hi vọng được siết chặt thêm một ít…
Giờ khắc này chân khí của Lữ Tiểu Linh cũng thay đổi, bắt đầu thở gấp, thân hình mềm nhũn nằm trên giường, đôi tay ôm chặt thắt lưng Lục Thiếu Du, cuốn lấy hắn chặt chẽ.
Cảm nhận được phản ứng của nàng, Lục Thiếu Du vô cùng cuồng nhiệt, muốn một lần phóng thích ra áp lực hơn một năm nay, đôi môi dán chặt lên môi của nàng.
- Huynh là bại hoại, nhẹ một chút đi!
Lữ Tiểu Linh thì thầm bên tai Lục Thiếu Du, thanh âm biến thành dồn dập.
Lữ Tiểu Linh bất an giãy dụa, khẽ run rẩy, nhắm nghiền mắt ôm chặt Lục Thiếu Du, hơi thở như lan:
- Thiếu Du, anh phải nhẹ một chút nga, muội nghe người ta nói, lần đầu tiên sẽ rất đau!
- Huynh sẽ!
Lục Thiếu Du khẽ đáp, lại hôn nàng, bàn tay không ngừng vuốt ve, hơi thở của Lữ Tiểu Linh lại trở nên dồn dập, hoàn toàn mềm yếu trên giường, trong lòng chờ đợi mưa rền gió dữ sắp tới.
Giờ này khắc này Lục Thiếu Du đã không khả năng nhẫn nhịn, lập tức ôm lấy thân thể động lòng người, nhắm ngay ngọc môn dụng lực đẩy vào.
Xuy!
Giờ khắc này long đầu phá cửa mà vào, trực đảo hoàng long.
- A!
Lữ Tiểu Linh rên lên một tiếng, thân hình buột chặt, thở gấp:
- Thiếu Du, đau quá, đừng động!
- Một chút sẽ hết!
Lục Thiếu Du đau lòng bế thiếu nữ lên, Lữ Tiểu Linh thẹn thùng nhắm nghiền mắt, trong lòng như nai con đập loạn, thở gấp không ngừng, không dám nhìn vào nam tử trước mắt.
Động tác của Lục Thiếu Du thật nhẹ nhàng, bắt đầu chậm rãi ra vào, chỉ sợ làm đau thiếu nữ trong lòng mình.
Hai người dây dưa lẫn nhau, nhưng trong đình viện lại không người nào phát hiện.
Một thân ảnh xinh đẹp đứng bên ngoài đình viện, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ cười, lẩm bẩm:
- Người trẻ tuổi a, vẫn nhịn không được!
Người này không phải ai khác, chính là nhạc mẫu Lư Khâu Mỹ Vi.
- Tiểu tử kia cũng gấp như cha Linh nhi năm xưa thôi!
Dứt lời, bà lặng yên không tiếng động rời đi.
Dưới trời cao, ánh trăng bao phủ mặt đất, đôi nam nữ dây dưa không rời, bên trong phòng tràn đầy xuân sắc…
Cuộc chiến không biết kéo dài bao lâu mới hành quân lặng lẽ.
Một đêm chậm rãi trôi qua, trăng sáng biến mất, trong Linh Thiên môn gió sớm thổi vào, mang theo hương hoa đào thơm ngát.
Trong khuê phòng của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du tỉnh lại, trong lòng hắn ôm chặt một thân thể mềm mại mê người, nở rộ một mảnh đỏ nhạt yêu kiều.
Nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, nhìn thiếu nữ còn đang ngủ say trong lòng, ma chưởng bắt đầu du động, không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại, vật dưới bụng lại cứng rắn, lập tức áp thân mà lên.
- Tiểu lừa gạt, huynh đã tỉnh rồi sao?
Thiếu nữ mở mắt, nhìn Lục Thiếu Du hỏi, bị hắn sờ loạn một trận nên cũng sớm tỉnh giấc, chỉ là thẹn thùng không dám mở mắt.
- Chúng ta làm tiếp một lần!
Lục Thiếu Du mỉm cười nói, long đầu lại động thân mà vào.
- Đừng, huynh không mệt nhưng người ta còn đau…
Lữ Tiểu Linh còn chưa nói xong, không kịp ngăn trở đã thốt ra:
- A!
Ngay lập tức trong phòng lại tràn đầy xuân sắc…
Một canh giờ sau, trong phòng mới hành quân lặng lẽ.
- Huynh là bại hoại, lần sau không cho huynh vào phòng muội!
Sau một phen mây mưa, Lữ Tiểu Linh thẹn thùng đấm vào trên người Lục Thiếu Du.
- Vậy vừa rồi là ai muốn huynh nhanh một chút?
Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi.
- Huynh còn nói, không thèm để ý huynh!
Lữ Tiểu Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức trữ vật giới chỉ chợt lóe, lấy ra hai hộp ngọc nói:
- Đây là hai viên Trú Nhan đan, huynh đưa cho Vô Song tỷ cùng Hồng Lăng tỷ đi, xem như là lễ vật muội tặng các nàng!
- Trú Nhan đan!
Lục Thiếu Du thu lại, mỉm cười nói:
- Linh nhi, còn Trú Nhan đan nữa hay không?
Trú Nhan đan chính là bảo vật, là do Linh Thiên môn luyện chế, tuy rằng bên ngoài đồn đãi mỗi năm chỉ luyện được mười lăm viên, nhưng Lục Thiếu Du không tin, nếu hắn có thể chuẩn bị nhiều một chút dùng tặng người rất tốt.
- Huynh cần Trú Nhan đan làm gì, có phải huynh lại có nữ nhân khác hay không?
Lữ Tiểu Linh trừng mắt hỏi.
- Không có, thật quá oan uổng!
Lục Thiếu Du ủy khuất nói:
- Muội cũng biết Phi Linh môn có không ít nữ đệ tử, huynh nghĩ đưa cho Toa Toa, Nhan Kỳ, còn có Tân Kỳ các nàng, tặng Trú Nhan đan là tốt nhất.
Ánh mắt Lữ Tiểu Linh chợt lóe, nói:
- Được rồi, muội tin huynh, cho huynh!
Dứt lời nàng lấy ra bảy tám hộp ngọc, nói:
- Trong người muội chỉ có bao nhiêu, đây là do muội trộm từ chỗ của mẹ đó.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Lục Thiếu Du hài lòng cười, không khách khí thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
- Lần này huynh trở về phải cẩn thận một chút, cha muốn muội bế quan đột phá linh soái, chờ muội đột phá xong có thể dùng Địa Linh Dịch rồi sẽ đi tìm huynh.
Lữ Tiểu Linh nói.
- Huynh sẽ chú ý!
Lục Thiếu Du trầm xuống, lập tức nói:
- Linh nhi, chuyện huynh là linh võ song tu, tạm thời đừng nói với ai, được không?
Lữ Tiểu Linh chu miệng, hờn dỗi trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du.
- Không có, huynh cũng không dám!
Lục Thiếu Du tà khí cười, dưới bóng đêm ngắm nhìn nữ tử tuyệt mỹ, đột nhiên kéo nàng vào lòng.
- Huynh muốn làm gì, chung quanh còn có người đâu!
Lữ Tiểu Linh thẹn thùng nói, nhưng không giãy dụa mà thuận thế dựa vào ngực Lục Thiếu Du.
Nửa canh giờ sau, trong khuê phòng của Lữ Tiểu Linh, hai thân ảnh ôm nhau, môi dây dưa gắt gao, Lục Thiếu Du ôm chặt thiếu nữ trong lòng, tay phải vuốt xuống bờ mông rắn chắc, lập tức luồn vào bên trong mông của nàng.
Lữ Tiểu Linh chưa hiểu việc đời, làm sao chịu được khiêu khích này, nhất thời thân hình run lên, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỵ xuống dưới.
- Đừng mà Thiếu Du!
Lữ Tiểu Linh đột nhiên thanh tỉnh, giãy dụa thoát khỏi tay Lục Thiếu Du, đôi mắt nóng cháy lại mê ly.
Lục Thiếu Du cũng không buông nàng ra, một tay đặt lên mông nàng, tay kia dán lên ngực nàng, hai người lập tức như bị điện giật rùng mình run rẩy.
- Chúng ta đã có hôn ước, có một số việc đã có thể làm!
Lục Thiếu Du rỉ tai Lữ Tiểu Linh, cắn vài vành tai nàng, ngón tay vuốt nhẹ khe mông, thân hình Lữ Tiểu Linh nhất thời nhũn ra.
- Tiểu lừa gạt, mẹ muội nói không thể cho huynh chiếm tiện nghi sớm như vậy!
Lữ Tiểu Linh hoàn toàn mềm nhũn, vô lực giãy dụa, nói chuyện đã thở dốc.
- Đừng nghe lời lão yêu…đừng nghe lời nhạc mẫu!
Lục Thiếu Du thì thầm, không có ý tứ buông nàng ra, trong lòng đã dâng lên lửa nóng, vật bên dưới trở nên cứng rắn, tìm được vị trí chính xác ngược lại rất nhanh đã đội lên chỗ cấm địa của Lữ Tiểu Linh.
- Ân, tiểu lừa gạt, huynh nhẹ một chút, bị huynh làm đau!
Lữ Tiểu Linh nhẹ giọng mắng một tiếng, tựa hồ ngầm đồng ý điều gì.
Lục Thiếu Du đã không còn nhẫn nại, rời khỏi Lục Vô Song cùng Vân Hồng Lăng đã hơn một năm, trong lòng sớm đè nén, nghe được lời của Lữ Tiểu Linh, nhất thời trong lòng không còn băn khoăn, dùng sức vuốt mạnh lên mông nàng, cảm giác thỏa mãn vô cùng.
- Tiểu lừa gạt, huynh nhẹ một chút!
Lữ Tiểu Linh mê ly nhìn nam tử ở trên người mình, bị hắn đè ép làm cho nàng sắp hết hơi, nhưng tận sâu trong đáy lòng ngược lại còn hi vọng được siết chặt thêm một ít…
Giờ khắc này chân khí của Lữ Tiểu Linh cũng thay đổi, bắt đầu thở gấp, thân hình mềm nhũn nằm trên giường, đôi tay ôm chặt thắt lưng Lục Thiếu Du, cuốn lấy hắn chặt chẽ.
Cảm nhận được phản ứng của nàng, Lục Thiếu Du vô cùng cuồng nhiệt, muốn một lần phóng thích ra áp lực hơn một năm nay, đôi môi dán chặt lên môi của nàng.
- Huynh là bại hoại, nhẹ một chút đi!
Lữ Tiểu Linh thì thầm bên tai Lục Thiếu Du, thanh âm biến thành dồn dập.
Lữ Tiểu Linh bất an giãy dụa, khẽ run rẩy, nhắm nghiền mắt ôm chặt Lục Thiếu Du, hơi thở như lan:
- Thiếu Du, anh phải nhẹ một chút nga, muội nghe người ta nói, lần đầu tiên sẽ rất đau!
- Huynh sẽ!
Lục Thiếu Du khẽ đáp, lại hôn nàng, bàn tay không ngừng vuốt ve, hơi thở của Lữ Tiểu Linh lại trở nên dồn dập, hoàn toàn mềm yếu trên giường, trong lòng chờ đợi mưa rền gió dữ sắp tới.
Giờ này khắc này Lục Thiếu Du đã không khả năng nhẫn nhịn, lập tức ôm lấy thân thể động lòng người, nhắm ngay ngọc môn dụng lực đẩy vào.
Xuy!
Giờ khắc này long đầu phá cửa mà vào, trực đảo hoàng long.
- A!
Lữ Tiểu Linh rên lên một tiếng, thân hình buột chặt, thở gấp:
- Thiếu Du, đau quá, đừng động!
- Một chút sẽ hết!
Lục Thiếu Du đau lòng bế thiếu nữ lên, Lữ Tiểu Linh thẹn thùng nhắm nghiền mắt, trong lòng như nai con đập loạn, thở gấp không ngừng, không dám nhìn vào nam tử trước mắt.
Động tác của Lục Thiếu Du thật nhẹ nhàng, bắt đầu chậm rãi ra vào, chỉ sợ làm đau thiếu nữ trong lòng mình.
Hai người dây dưa lẫn nhau, nhưng trong đình viện lại không người nào phát hiện.
Một thân ảnh xinh đẹp đứng bên ngoài đình viện, khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ cười, lẩm bẩm:
- Người trẻ tuổi a, vẫn nhịn không được!
Người này không phải ai khác, chính là nhạc mẫu Lư Khâu Mỹ Vi.
- Tiểu tử kia cũng gấp như cha Linh nhi năm xưa thôi!
Dứt lời, bà lặng yên không tiếng động rời đi.
Dưới trời cao, ánh trăng bao phủ mặt đất, đôi nam nữ dây dưa không rời, bên trong phòng tràn đầy xuân sắc…
Cuộc chiến không biết kéo dài bao lâu mới hành quân lặng lẽ.
Một đêm chậm rãi trôi qua, trăng sáng biến mất, trong Linh Thiên môn gió sớm thổi vào, mang theo hương hoa đào thơm ngát.
Trong khuê phòng của Lữ Tiểu Linh, Lục Thiếu Du tỉnh lại, trong lòng hắn ôm chặt một thân thể mềm mại mê người, nở rộ một mảnh đỏ nhạt yêu kiều.
Nghĩ tới cảnh tượng đêm qua, nhìn thiếu nữ còn đang ngủ say trong lòng, ma chưởng bắt đầu du động, không ngừng vuốt ve thân thể mềm mại, vật dưới bụng lại cứng rắn, lập tức áp thân mà lên.
- Tiểu lừa gạt, huynh đã tỉnh rồi sao?
Thiếu nữ mở mắt, nhìn Lục Thiếu Du hỏi, bị hắn sờ loạn một trận nên cũng sớm tỉnh giấc, chỉ là thẹn thùng không dám mở mắt.
- Chúng ta làm tiếp một lần!
Lục Thiếu Du mỉm cười nói, long đầu lại động thân mà vào.
- Đừng, huynh không mệt nhưng người ta còn đau…
Lữ Tiểu Linh còn chưa nói xong, không kịp ngăn trở đã thốt ra:
- A!
Ngay lập tức trong phòng lại tràn đầy xuân sắc…
Một canh giờ sau, trong phòng mới hành quân lặng lẽ.
- Huynh là bại hoại, lần sau không cho huynh vào phòng muội!
Sau một phen mây mưa, Lữ Tiểu Linh thẹn thùng đấm vào trên người Lục Thiếu Du.
- Vậy vừa rồi là ai muốn huynh nhanh một chút?
Lục Thiếu Du mỉm cười hỏi.
- Huynh còn nói, không thèm để ý huynh!
Lữ Tiểu Linh trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, lập tức trữ vật giới chỉ chợt lóe, lấy ra hai hộp ngọc nói:
- Đây là hai viên Trú Nhan đan, huynh đưa cho Vô Song tỷ cùng Hồng Lăng tỷ đi, xem như là lễ vật muội tặng các nàng!
- Trú Nhan đan!
Lục Thiếu Du thu lại, mỉm cười nói:
- Linh nhi, còn Trú Nhan đan nữa hay không?
Trú Nhan đan chính là bảo vật, là do Linh Thiên môn luyện chế, tuy rằng bên ngoài đồn đãi mỗi năm chỉ luyện được mười lăm viên, nhưng Lục Thiếu Du không tin, nếu hắn có thể chuẩn bị nhiều một chút dùng tặng người rất tốt.
- Huynh cần Trú Nhan đan làm gì, có phải huynh lại có nữ nhân khác hay không?
Lữ Tiểu Linh trừng mắt hỏi.
- Không có, thật quá oan uổng!
Lục Thiếu Du ủy khuất nói:
- Muội cũng biết Phi Linh môn có không ít nữ đệ tử, huynh nghĩ đưa cho Toa Toa, Nhan Kỳ, còn có Tân Kỳ các nàng, tặng Trú Nhan đan là tốt nhất.
Ánh mắt Lữ Tiểu Linh chợt lóe, nói:
- Được rồi, muội tin huynh, cho huynh!
Dứt lời nàng lấy ra bảy tám hộp ngọc, nói:
- Trong người muội chỉ có bao nhiêu, đây là do muội trộm từ chỗ của mẹ đó.
- Đủ rồi, đủ rồi.
Lục Thiếu Du hài lòng cười, không khách khí thu vào trong trữ vật giới chỉ của mình.
- Lần này huynh trở về phải cẩn thận một chút, cha muốn muội bế quan đột phá linh soái, chờ muội đột phá xong có thể dùng Địa Linh Dịch rồi sẽ đi tìm huynh.
Lữ Tiểu Linh nói.
- Huynh sẽ chú ý!
Lục Thiếu Du trầm xuống, lập tức nói:
- Linh nhi, chuyện huynh là linh võ song tu, tạm thời đừng nói với ai, được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.