Chương 8: Bán chuyện
San
24/05/2023
Trương Oanh Oanh trưng bộ mặt còn thê thảm hơn lúc nãy, cái trò đi tìm chìa khóa hôm qua chưa đủ hay sao? Cô thật sự thừa nhận bản thân bất tài vô dụng không thể hiểu nổi vị cấp trên quyền lực này.
“Anh đừng chơi tôi nữa, nhịn đói rất giỏi nhưng hôm qua đến giờ, tôi… Là không chịu nổi nữa đâu.”
Cô không nói quá, đã từng nhịn đói ba bốn ngày vẫn không hề hấn gì tại thời điểm này lại biết đói. Trương Oanh Oanh chất chứa quá nhiều suy nghĩ dẫn đến bản thân khác lạ hơn ngày thường.
【Ừm.】
“Ừ cái gì mà ừ, tôi nói tôi xỉu là không ai biết đâu.” Miệng thì nói nhưng chân đã bắt đầu di chuyển lên tầng hai “Anh đừng trêu tôi nữa!”
【Không trêu.】
Nhìn xung quanh, cô định vị cái két sắt, tiến đến gần nó xem xét, còn đang nghĩ là người khác có đang thay thế số 0 để chỉ dẫn hay không, cô hỏi: “Anh là số 0?"
【Là tôi, mật mã là tháng sinh của cô cộng với của tôi.】
Trương Oanh Oanh muốn lăn đùng ra xỉu tại chỗ, bắt đi tìm chìa khóa còn khả thi hơn. Rốt cuộc loại người như cô không gây được thiện cảm cho người khác hay là người kia khó ở. Thông tin cá nhân của Quỹ Dữ được bảo mật tuyệt đối, tra thế nào được? Căn nhà này đoán chắc không có thiết bị điện tử, càng không thể.
Gương mặt không có quá nhiều biểu cảm, bao nhiêu sự bực tức điều để ở trong lòng, hít một hơi thật sâu: “Anh nghĩ tôi biết bấm tay đoán số à?”
【Tháng tư.】
Cơn tức giận phút chốc được xoa diệu, tháng tư cộng với tháng mười một, lần lượt cho ra mật mã một năm năm một, số 0 đương nhiên biết cô sẽ mò ra.
May cho cô hôm nay là chủ nhật, không thì phải vác cái bụng đói để đi học.
Trương Oanh Oanh không xem trọng tiền bạc nhưng nhìn số tiền mặt nhiều như vậy, có hơi dao động: “Nhiều quá rồi!”
【Vừa đủ.】
Còn tưởng bản thân sẽ an cư lạc nghiệp tự đi kiếm việc làm để bươn chải, ai ngờ phúc lợi lại lớn đến như vậy? Đặc biệt cấp trên của cô khác lạ hơn ngày hôm qua, điều này đáng để chú ý. Cầm một ít tiền mặt, Trương Oanh Oanh rời nhà mò mẫm đường đến chợ, đi một lúc lâu lại thấy một bóng trắng cách đất ba tất, bản thân không để tâm đến sự xuất hiện bất thường của thứ đó, lát sau lại nghe thấy tiếng hét kinh hãi, chim bay tứ hướng.
“Chuyện gì vậy?” Cô tự hỏi bản thân nhưng số 0 lại giải đáp thắc mắc giúp.
【Theo phân tích tiếng động vừa rồi là kinh hãi.】
“Ồ!”
Một vùng yên bình lại nổi lên một tin đồn, ngày nào mà chẳng có chuyện để nói. Hôm nay số lượng câu chuyện nhiều hơn, đặc biệt hơn một chút, từ chợ ở phía bắc qua tận phía nam, đông tây không thiếu, chỉ một ngày mà chuyện đã thêu dệt, nào là có kẻ tâm thần ngồi dưới gốc ‘Kim Đồng Nam’ tự lẩm bẩm một mình, chuyện này đặc biệt ở chỗ vùng đất mà cây ‘Kim Đồng Nam’ mộc lên là vùng đất xấu. Qua truyền miệng không biết bao nhiêu vong hồn vất vưởng ở đấy.
“Như vậy đã là gì?” Người kia nhăn mặt, vỗ đùi “Căn nhà mà mọi người đồn là nhà của Quỷ nay có người vào ở rồi, tôi nghe người ta nói lại căn nhà sáng đèn cả đêm, lại giết ai rồi đấy chứ!”
Ba bốn người xúm lại một chỗ, cái chợ không thành lại thành nơi buôn chuyện, hàng hóa có bề gì cũng không cản nổi cái miệng của họ.
“Cái gì?” Người nọ không tin “Bà nói cái gì đấy, thắp đèn rồi liên quan gì đến chuyện có người chết.”
Cả đám điều gật đầu nói ra nói vào: “Tôi thấy cũng hợp lý!”
“Trời, các người biết một mà không biết mười. Người dọn vào sớm muộn gì cũng bị Quỷ ám đến chết, ai lại xây căn nhà xa mọi người như vậy?”
Trương Oanh Oanh muốn hỏi mua một ít thịt không thấy người bán ở đâu, hỏi chỗ kế bên cũng trống không, kì lạ nhìn về phía xa xa, chốn kia người đứng người ngồi. Cô chạy lại, gõ nhẹ lên vai của một người!
“A a a a… Cứu cứu tôi!” Tiếng hét cực kì lớn, thê lương kéo dài không giống với tiếng thét lúc nãy mà cô nghe thấy, lúc nãy thét một hai giây đã tắt lịm.
Người kia nhìn thấy gương mặt phờ phạc dáng người mảnh mai lại bị dọa muốn tè ra quần: “Chết, chết rồi…”
Mọi người ai nấy điều cảnh giác nhìn về phía Trương Oanh Oanh, được nhìn nhiều như vậy nhất thời không biết cư xử làm sao.
【Cô đang dọa bọn họ.】
Trương Oanh Oanh nghe thấy lời nhắc nhở thì nở một nụ cười, lời vừa đến môi đã nghe thấy mấy chữ: “Quỷ, là quỷ!”
Hai chiếc răng khểnh bị mọi người nhầm tưởng thành răng nanh của Quỷ.
【Lui lại vài bước, mở miệng.】
Bản thân chưa rơi vào trường hợp khó xử như này bao giờ, nhất thời bất động may nhờ có giọng nói của số 0 trấn an. Bây giờ cô biết tác dụng của người cấp trên này rồi, chân lui ra vài bước, giọng nói to rõ: “Cháu mới đến đây, mong mọi người chiếu cố. Cháu muốn mua ít thịt nhưng lại không thấy ai bán."
Một người bước ra từ đám đông cười ngại ngùng: “Tôi mãi nhiều chuyện, lại đây lại đây!”
Đám đông dần giải tán, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy được tiếng xì xào bàn tán.
“Có phải là nó không?”
“Mặt lạ hoắc, chắc vậy rồi!”
“Tôi thấy ấn đường của nó đen thui!”
Là đói mới trở nên như vậy ấy chứ? Trương Oanh Oanh thở nhẹ ra một hơi thì nghe thấy tiếng ông chủ hỏi: “Cháu muốn mua bao nhiêu?”
Cô để ý trong nhà có tủ lạnh nên quyết định mua nhiều một chút, liền đáp lời: “Lấy cháu ba ký!”
【Cô thèm thịt sao?】
“Tôi mua nhiều quá sao?”
“Hả?” Người bán thịt đáp “Không nhiều đâu!”
【Nói gì cô cũng tin được.】
Trương Oanh Oanh bực bội đáp trả: “Tôi có đâu?"
Cô chỉ muốn trữ lại thôi mà? Ngày nào cũng đi chợ rất là phiền, việc tiếp xúc với nhiều người có thể moi được thông tin, nhưng không phải cứ đi đi lại lại như vậy, rất là phiền.
“Con gái không bị làm sao chứ?”
Con dao trên tay của ông chủ bán thịt bắt đầu dao động, hỏi một đằng đáp một nẻo, không ăn khớp thì thôi đi còn tự nói chuyện một mình như vậy có phải bị gì thật rồi không?
Cô ngại ngùng, thanh toán rồi nhanh chóng đi mua gạo.
“Làm sao bây giờ, hay là cháu mua trước một ít lần sau ghé lại lấy xe chở.” Người bán gạo nhìn thấy thân thể của Trương Oanh Oanh mỏng manh thì nói như thế.
“Chú xem nè!” Một tay cô đã nhấc bao gạo lên vai, bước đi nhẹ như không.
“Anh đừng chơi tôi nữa, nhịn đói rất giỏi nhưng hôm qua đến giờ, tôi… Là không chịu nổi nữa đâu.”
Cô không nói quá, đã từng nhịn đói ba bốn ngày vẫn không hề hấn gì tại thời điểm này lại biết đói. Trương Oanh Oanh chất chứa quá nhiều suy nghĩ dẫn đến bản thân khác lạ hơn ngày thường.
【Ừm.】
“Ừ cái gì mà ừ, tôi nói tôi xỉu là không ai biết đâu.” Miệng thì nói nhưng chân đã bắt đầu di chuyển lên tầng hai “Anh đừng trêu tôi nữa!”
【Không trêu.】
Nhìn xung quanh, cô định vị cái két sắt, tiến đến gần nó xem xét, còn đang nghĩ là người khác có đang thay thế số 0 để chỉ dẫn hay không, cô hỏi: “Anh là số 0?"
【Là tôi, mật mã là tháng sinh của cô cộng với của tôi.】
Trương Oanh Oanh muốn lăn đùng ra xỉu tại chỗ, bắt đi tìm chìa khóa còn khả thi hơn. Rốt cuộc loại người như cô không gây được thiện cảm cho người khác hay là người kia khó ở. Thông tin cá nhân của Quỹ Dữ được bảo mật tuyệt đối, tra thế nào được? Căn nhà này đoán chắc không có thiết bị điện tử, càng không thể.
Gương mặt không có quá nhiều biểu cảm, bao nhiêu sự bực tức điều để ở trong lòng, hít một hơi thật sâu: “Anh nghĩ tôi biết bấm tay đoán số à?”
【Tháng tư.】
Cơn tức giận phút chốc được xoa diệu, tháng tư cộng với tháng mười một, lần lượt cho ra mật mã một năm năm một, số 0 đương nhiên biết cô sẽ mò ra.
May cho cô hôm nay là chủ nhật, không thì phải vác cái bụng đói để đi học.
Trương Oanh Oanh không xem trọng tiền bạc nhưng nhìn số tiền mặt nhiều như vậy, có hơi dao động: “Nhiều quá rồi!”
【Vừa đủ.】
Còn tưởng bản thân sẽ an cư lạc nghiệp tự đi kiếm việc làm để bươn chải, ai ngờ phúc lợi lại lớn đến như vậy? Đặc biệt cấp trên của cô khác lạ hơn ngày hôm qua, điều này đáng để chú ý. Cầm một ít tiền mặt, Trương Oanh Oanh rời nhà mò mẫm đường đến chợ, đi một lúc lâu lại thấy một bóng trắng cách đất ba tất, bản thân không để tâm đến sự xuất hiện bất thường của thứ đó, lát sau lại nghe thấy tiếng hét kinh hãi, chim bay tứ hướng.
“Chuyện gì vậy?” Cô tự hỏi bản thân nhưng số 0 lại giải đáp thắc mắc giúp.
【Theo phân tích tiếng động vừa rồi là kinh hãi.】
“Ồ!”
Một vùng yên bình lại nổi lên một tin đồn, ngày nào mà chẳng có chuyện để nói. Hôm nay số lượng câu chuyện nhiều hơn, đặc biệt hơn một chút, từ chợ ở phía bắc qua tận phía nam, đông tây không thiếu, chỉ một ngày mà chuyện đã thêu dệt, nào là có kẻ tâm thần ngồi dưới gốc ‘Kim Đồng Nam’ tự lẩm bẩm một mình, chuyện này đặc biệt ở chỗ vùng đất mà cây ‘Kim Đồng Nam’ mộc lên là vùng đất xấu. Qua truyền miệng không biết bao nhiêu vong hồn vất vưởng ở đấy.
“Như vậy đã là gì?” Người kia nhăn mặt, vỗ đùi “Căn nhà mà mọi người đồn là nhà của Quỷ nay có người vào ở rồi, tôi nghe người ta nói lại căn nhà sáng đèn cả đêm, lại giết ai rồi đấy chứ!”
Ba bốn người xúm lại một chỗ, cái chợ không thành lại thành nơi buôn chuyện, hàng hóa có bề gì cũng không cản nổi cái miệng của họ.
“Cái gì?” Người nọ không tin “Bà nói cái gì đấy, thắp đèn rồi liên quan gì đến chuyện có người chết.”
Cả đám điều gật đầu nói ra nói vào: “Tôi thấy cũng hợp lý!”
“Trời, các người biết một mà không biết mười. Người dọn vào sớm muộn gì cũng bị Quỷ ám đến chết, ai lại xây căn nhà xa mọi người như vậy?”
Trương Oanh Oanh muốn hỏi mua một ít thịt không thấy người bán ở đâu, hỏi chỗ kế bên cũng trống không, kì lạ nhìn về phía xa xa, chốn kia người đứng người ngồi. Cô chạy lại, gõ nhẹ lên vai của một người!
“A a a a… Cứu cứu tôi!” Tiếng hét cực kì lớn, thê lương kéo dài không giống với tiếng thét lúc nãy mà cô nghe thấy, lúc nãy thét một hai giây đã tắt lịm.
Người kia nhìn thấy gương mặt phờ phạc dáng người mảnh mai lại bị dọa muốn tè ra quần: “Chết, chết rồi…”
Mọi người ai nấy điều cảnh giác nhìn về phía Trương Oanh Oanh, được nhìn nhiều như vậy nhất thời không biết cư xử làm sao.
【Cô đang dọa bọn họ.】
Trương Oanh Oanh nghe thấy lời nhắc nhở thì nở một nụ cười, lời vừa đến môi đã nghe thấy mấy chữ: “Quỷ, là quỷ!”
Hai chiếc răng khểnh bị mọi người nhầm tưởng thành răng nanh của Quỷ.
【Lui lại vài bước, mở miệng.】
Bản thân chưa rơi vào trường hợp khó xử như này bao giờ, nhất thời bất động may nhờ có giọng nói của số 0 trấn an. Bây giờ cô biết tác dụng của người cấp trên này rồi, chân lui ra vài bước, giọng nói to rõ: “Cháu mới đến đây, mong mọi người chiếu cố. Cháu muốn mua ít thịt nhưng lại không thấy ai bán."
Một người bước ra từ đám đông cười ngại ngùng: “Tôi mãi nhiều chuyện, lại đây lại đây!”
Đám đông dần giải tán, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy được tiếng xì xào bàn tán.
“Có phải là nó không?”
“Mặt lạ hoắc, chắc vậy rồi!”
“Tôi thấy ấn đường của nó đen thui!”
Là đói mới trở nên như vậy ấy chứ? Trương Oanh Oanh thở nhẹ ra một hơi thì nghe thấy tiếng ông chủ hỏi: “Cháu muốn mua bao nhiêu?”
Cô để ý trong nhà có tủ lạnh nên quyết định mua nhiều một chút, liền đáp lời: “Lấy cháu ba ký!”
【Cô thèm thịt sao?】
“Tôi mua nhiều quá sao?”
“Hả?” Người bán thịt đáp “Không nhiều đâu!”
【Nói gì cô cũng tin được.】
Trương Oanh Oanh bực bội đáp trả: “Tôi có đâu?"
Cô chỉ muốn trữ lại thôi mà? Ngày nào cũng đi chợ rất là phiền, việc tiếp xúc với nhiều người có thể moi được thông tin, nhưng không phải cứ đi đi lại lại như vậy, rất là phiền.
“Con gái không bị làm sao chứ?”
Con dao trên tay của ông chủ bán thịt bắt đầu dao động, hỏi một đằng đáp một nẻo, không ăn khớp thì thôi đi còn tự nói chuyện một mình như vậy có phải bị gì thật rồi không?
Cô ngại ngùng, thanh toán rồi nhanh chóng đi mua gạo.
“Làm sao bây giờ, hay là cháu mua trước một ít lần sau ghé lại lấy xe chở.” Người bán gạo nhìn thấy thân thể của Trương Oanh Oanh mỏng manh thì nói như thế.
“Chú xem nè!” Một tay cô đã nhấc bao gạo lên vai, bước đi nhẹ như không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.