Chương 29: Lời đe doạ có thiện ý
San
24/05/2023
Trương Oanh Oanh chìa tay ra, Bà Tăng Thanh liền đưa cây bút sang. Giáo viên này còn rất biết cách thử sức, từ đầu chí cuối chiếc máy tính được đặt trong cặp không hề đưa cho cô.
Quyển sách mà giáo viên dạy toán chuẩn bị là dạng bài tập nâng cao, giải hết quyển này có thể không cần học tiết toán trong thời gian tới, trực tiếp làm bài thi cuối kỳ.
Một ít phút trôi qua căn phòng có thêm sự xuất hiện của vài người nữa.
Mặc dù Bà Tăng Thanh có ra dấu hiệu giữ trật tự để không làm phiền đến Trương Oanh Oanh, với sự nhạy bén được rèn luyện từ nhỏ, có tập trung đến đâu cô vẫn giữ được vài ba phần cảnh giác xung quanh. Bọn người này cách phòng ba mét đã cảm nhận được, không cần phải đợi đến khi đặt chân vào bên trong.
Trương Oanh Oanh chọn phần không liên quan đến hình học để làm trước, làm bài nào là chắc chắn bài đấy. Thời gian giải lao đã hết, thành quả từ nãy đến giờ cô làm được tổng cộng mười trang, ba mươi phút để làm mười trang vượt ngoài sức tưởng tượng của Bà Tăng Thanh.
Tổng kết mà giáo viên toán rút ra, Trương Oanh Oanh không gặp vấn đề với bất kỳ bài toán nào của lớp mười, lớp mười hai cũng hoàn thành tốt, lớp mười một ngoại trừ phần hình học thì còn lại rất tốt. Bà Tăng Thanh không ngờ lại gặp được một thiên tài xuất sắc đến vậy, mà nói đi cũng phải nói lại có một khuyết điểm là phần hình học của lớp mười một, mặc dù chương trình chưa dạy đến đó.
“Em sao lại chừa hình học của lớp mười một?” Giáo viên ngước nhìn Trương Oanh Oanh.
Một tay chống cầm, một tay cầm, cầm bút nghiêm túc bao nhiêu, tư thế nào lại chán nản bấy nhiêu, Trương Oanh Oanh: “Cô nói là trong giờ giải lao xem giải được bao nhiêu, đương nhiên phải tránh những câu mất thời gian.”
“Em không biết làm?”
“Cũng không hẳn, tiết đầu giờ cô bắt em giải một bài trong này rồi còn gì?” Trương Oanh Oanh nói với giọng điệu khó ở, nói đúng hơn là cô ghét những dạng toán của hình học không gian.
Ban đầu Bà Tăng Thanh còn muốn giới thiệu cho Trương Oanh Oanh quen biết những thành viên trong đội thi tuyển olympic toán, có gì không hiểu thì nhờ họ giúp đỡ, xem ra không cần thiết.
“Được rồi, tập trung vào phần đó thôi, quyển sách này cho em thời hạn một tuần để hoàn thành, nếu không… Du Minh.” Nói đến đây thì không nói tiếp.
Trương Oanh Oanh điều hiểu cả rồi, bê quyển sách trở về lớp. Tiếng trống đã đánh được một lúc, cách lớp mười mét đã nghe thấy tiếng ồn ào điếc hết cả tai, chỉ khi gương mặt đằng đằng sát khí của cô xuất hiện, thành viên trong lớp không hẹn cùng nhau im lặng.
Không lâu trước đây Trương Oanh Oanh đã từng nói “Xếp vào một lớp được xem là không có hy vọng, cầm sách làm gì?” bây giờ trên tay là gì đây? Quyển sách gây sự chú ý không hề nhẹ, vào đến chỗ ngồi đã thấy Nhuệ Luân đã gục đầu xuống bàn ngủ mất đất. Cả buổi không chú tâm trên bục giảng là cô hay thầy, dạy môn gì? Nội dung đã đến bài mấy?
Thứ quan trọng bây giờ là làm cho xong cái quyển bí thuật truyền lại nhiều đời của mụ phù thủy. Gọi như vậy chẳng sai vào đâu được, bởi vì Trương Oanh Oanh phát hiện giáo viên dạy toán có họ y như người cầm sổ. Trước đây cứ ngỡ chữ Bà trước tên La Sát là gọi cho vui, ai biết được đó là một họ.
Dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến, đến tạp âm cũng không bỏ vài tai, ngay cả khi tiếng trống vang vọng cả trường Trương Oanh Oanh cũng không bị lay động, trong đầu chỉ có một ý nghĩ làm cho xong cái này.
Thoáng chốc trong lớp chỉ còn lại tiếng quạt và hai bóng người, một của Nhuệ Luân đang ngủ như chết, một của Trương Oanh Oanh chăm chỉ làm bài. Chỉ khi Du Minh đến tận lớp tìm, cậu ta vì đợi người quá lâu nên đã đi tìm. Còn nghĩ rằng Trương Oanh Oanh vì quên béng đi mất nên đã leo lên xe buýt đi về, nhưng vẫn cứ cố chấp đến lớp xem cho yên tâm.
Quyết định này quả nhiên là đúng đắn, nhìn qua cửa kính Du Minh quan sát được gương mặt nghiêm túc làm bài của cô. Tại thời điểm này cậu ta dường như thấy được đứa em gái này đẹp đến lạ thường, người ta khi nghiêm túc điều toát lên vẻ đẹp.
Trương Oanh cảm nhận được bản thân đang bị người khác nhìn chầm chầm, tay cầm bút vẫn giữ nguyên tay còn lại sớm đã đặt lên đùi trái, nơi mà con dao găm vốn được an bài.
Người kia bước vào lớp cũng là lúc con dao găm được cầm chắc trong tay, xác định là người vô hại lập tức cho về chỗ cũ, sắc mặt không chút biến đổi. Tay cầm bút vẫn di chuyển đều đặn chỉ khi Du Minh nhấc bước chân đi đến gần mới dừng bút.
“Tiểu Trương còn bận việc gì sao?” Cậu ta cất giọng hỏi.
Trương Oanh Oanh cười xòa đáp: “Mãi làm bài tập nên em quên mất thời gian.”
Cô đống quyển sách dày cộm, cây bút của Bà Tăng Thanh được cô thuận tiện đem về lớp làm bài từ nãy giờ, mực có trong ruột bút vơi đi không ít. Túi chéo đã tùy tiện ném đi chỉ có thể cầm nó bằng tay, Du Minh thấy thế đã lên tiếng: “Để tôi giữ giúp em."
“Nặng lắm.” Cô không nhẫn tâm đến như vậy, máu lạnh cũng có mức độ của máu lạnh.
Nhuệ Luân ngóc đầu dậy nhìn quanh lớp học sau đó vươn vai, nhìn thấy cảnh hữu tình của Du Minh và Trương Oanh Oanh.
Giải thích thế nào không biết, chỉ biết nhìn vào ánh mắt của người kia Trương Oanh Oanh đã biết bản thân đã bị hiểu nhầm. Nhuệ Luân lấy balo đứng dậy không nói lời nào, cả hai chẳng phải bạn bè, cô đi với ai, Nhuệ Luân không có quyền trách móc.
“Em quen người kia sao?” Du Minh đánh tiếng hỏi trước.
“Có nói vài câu.”
Nhuệ Luân chưa ra khỏi lớp đã bị câu nói này đâm vào tim, bước chân bị đông cứng cũng phải cố gắng nhấc lên rời khỏi lớp. Trương Oanh Oanh ít nhiều cũng biết Nhuệ Luân không vui, giống như Hàm Nghiêm trước đây, có điều sự biểu thị này rõ hơn Hàm Nghiêm rất nhiều lần.
Quyển sách mà giáo viên dạy toán chuẩn bị là dạng bài tập nâng cao, giải hết quyển này có thể không cần học tiết toán trong thời gian tới, trực tiếp làm bài thi cuối kỳ.
Một ít phút trôi qua căn phòng có thêm sự xuất hiện của vài người nữa.
Mặc dù Bà Tăng Thanh có ra dấu hiệu giữ trật tự để không làm phiền đến Trương Oanh Oanh, với sự nhạy bén được rèn luyện từ nhỏ, có tập trung đến đâu cô vẫn giữ được vài ba phần cảnh giác xung quanh. Bọn người này cách phòng ba mét đã cảm nhận được, không cần phải đợi đến khi đặt chân vào bên trong.
Trương Oanh Oanh chọn phần không liên quan đến hình học để làm trước, làm bài nào là chắc chắn bài đấy. Thời gian giải lao đã hết, thành quả từ nãy đến giờ cô làm được tổng cộng mười trang, ba mươi phút để làm mười trang vượt ngoài sức tưởng tượng của Bà Tăng Thanh.
Tổng kết mà giáo viên toán rút ra, Trương Oanh Oanh không gặp vấn đề với bất kỳ bài toán nào của lớp mười, lớp mười hai cũng hoàn thành tốt, lớp mười một ngoại trừ phần hình học thì còn lại rất tốt. Bà Tăng Thanh không ngờ lại gặp được một thiên tài xuất sắc đến vậy, mà nói đi cũng phải nói lại có một khuyết điểm là phần hình học của lớp mười một, mặc dù chương trình chưa dạy đến đó.
“Em sao lại chừa hình học của lớp mười một?” Giáo viên ngước nhìn Trương Oanh Oanh.
Một tay chống cầm, một tay cầm, cầm bút nghiêm túc bao nhiêu, tư thế nào lại chán nản bấy nhiêu, Trương Oanh Oanh: “Cô nói là trong giờ giải lao xem giải được bao nhiêu, đương nhiên phải tránh những câu mất thời gian.”
“Em không biết làm?”
“Cũng không hẳn, tiết đầu giờ cô bắt em giải một bài trong này rồi còn gì?” Trương Oanh Oanh nói với giọng điệu khó ở, nói đúng hơn là cô ghét những dạng toán của hình học không gian.
Ban đầu Bà Tăng Thanh còn muốn giới thiệu cho Trương Oanh Oanh quen biết những thành viên trong đội thi tuyển olympic toán, có gì không hiểu thì nhờ họ giúp đỡ, xem ra không cần thiết.
“Được rồi, tập trung vào phần đó thôi, quyển sách này cho em thời hạn một tuần để hoàn thành, nếu không… Du Minh.” Nói đến đây thì không nói tiếp.
Trương Oanh Oanh điều hiểu cả rồi, bê quyển sách trở về lớp. Tiếng trống đã đánh được một lúc, cách lớp mười mét đã nghe thấy tiếng ồn ào điếc hết cả tai, chỉ khi gương mặt đằng đằng sát khí của cô xuất hiện, thành viên trong lớp không hẹn cùng nhau im lặng.
Không lâu trước đây Trương Oanh Oanh đã từng nói “Xếp vào một lớp được xem là không có hy vọng, cầm sách làm gì?” bây giờ trên tay là gì đây? Quyển sách gây sự chú ý không hề nhẹ, vào đến chỗ ngồi đã thấy Nhuệ Luân đã gục đầu xuống bàn ngủ mất đất. Cả buổi không chú tâm trên bục giảng là cô hay thầy, dạy môn gì? Nội dung đã đến bài mấy?
Thứ quan trọng bây giờ là làm cho xong cái quyển bí thuật truyền lại nhiều đời của mụ phù thủy. Gọi như vậy chẳng sai vào đâu được, bởi vì Trương Oanh Oanh phát hiện giáo viên dạy toán có họ y như người cầm sổ. Trước đây cứ ngỡ chữ Bà trước tên La Sát là gọi cho vui, ai biết được đó là một họ.
Dường như mọi thứ xung quanh đều tan biến, đến tạp âm cũng không bỏ vài tai, ngay cả khi tiếng trống vang vọng cả trường Trương Oanh Oanh cũng không bị lay động, trong đầu chỉ có một ý nghĩ làm cho xong cái này.
Thoáng chốc trong lớp chỉ còn lại tiếng quạt và hai bóng người, một của Nhuệ Luân đang ngủ như chết, một của Trương Oanh Oanh chăm chỉ làm bài. Chỉ khi Du Minh đến tận lớp tìm, cậu ta vì đợi người quá lâu nên đã đi tìm. Còn nghĩ rằng Trương Oanh Oanh vì quên béng đi mất nên đã leo lên xe buýt đi về, nhưng vẫn cứ cố chấp đến lớp xem cho yên tâm.
Quyết định này quả nhiên là đúng đắn, nhìn qua cửa kính Du Minh quan sát được gương mặt nghiêm túc làm bài của cô. Tại thời điểm này cậu ta dường như thấy được đứa em gái này đẹp đến lạ thường, người ta khi nghiêm túc điều toát lên vẻ đẹp.
Trương Oanh cảm nhận được bản thân đang bị người khác nhìn chầm chầm, tay cầm bút vẫn giữ nguyên tay còn lại sớm đã đặt lên đùi trái, nơi mà con dao găm vốn được an bài.
Người kia bước vào lớp cũng là lúc con dao găm được cầm chắc trong tay, xác định là người vô hại lập tức cho về chỗ cũ, sắc mặt không chút biến đổi. Tay cầm bút vẫn di chuyển đều đặn chỉ khi Du Minh nhấc bước chân đi đến gần mới dừng bút.
“Tiểu Trương còn bận việc gì sao?” Cậu ta cất giọng hỏi.
Trương Oanh Oanh cười xòa đáp: “Mãi làm bài tập nên em quên mất thời gian.”
Cô đống quyển sách dày cộm, cây bút của Bà Tăng Thanh được cô thuận tiện đem về lớp làm bài từ nãy giờ, mực có trong ruột bút vơi đi không ít. Túi chéo đã tùy tiện ném đi chỉ có thể cầm nó bằng tay, Du Minh thấy thế đã lên tiếng: “Để tôi giữ giúp em."
“Nặng lắm.” Cô không nhẫn tâm đến như vậy, máu lạnh cũng có mức độ của máu lạnh.
Nhuệ Luân ngóc đầu dậy nhìn quanh lớp học sau đó vươn vai, nhìn thấy cảnh hữu tình của Du Minh và Trương Oanh Oanh.
Giải thích thế nào không biết, chỉ biết nhìn vào ánh mắt của người kia Trương Oanh Oanh đã biết bản thân đã bị hiểu nhầm. Nhuệ Luân lấy balo đứng dậy không nói lời nào, cả hai chẳng phải bạn bè, cô đi với ai, Nhuệ Luân không có quyền trách móc.
“Em quen người kia sao?” Du Minh đánh tiếng hỏi trước.
“Có nói vài câu.”
Nhuệ Luân chưa ra khỏi lớp đã bị câu nói này đâm vào tim, bước chân bị đông cứng cũng phải cố gắng nhấc lên rời khỏi lớp. Trương Oanh Oanh ít nhiều cũng biết Nhuệ Luân không vui, giống như Hàm Nghiêm trước đây, có điều sự biểu thị này rõ hơn Hàm Nghiêm rất nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.