Chương 64: Quá khứ của Du Minh
San
30/06/2023
Trương Oanh Oanh thì thầm vào tai Quan Nghi mấy chữ, cậu nhấc chân rời
đi nào ngờ La Ứng Lan kéo tay cậu lại, vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi.
“Cảnh sát điều tra thì bọn tôi phải làm sao? Mọi người vừa đến tên sát nhân liền tự vẫn, chẳng phải sẽ bị tình nghi sao?”
“Chị hai à? Trương Oanh Oanh nó không đụng vào chị nhưng tôi có thể đấy.” Quan Nghi dứt khoát hất tay La Ứng Lan “Giờ thì không còn tình nghi nữa rồi, trực tiếp đến đồn cảnh sát luôn thấy thế nào?”
La Ứng Lan vừa khóc thút thít vừa ủy khuất, cái hất tay kia hình như biết tiết chế lực, nào có đau như cô ta đang diễn. Nhuệ Luân tiến lên một bước liền nghe thấy giọng nói của cô.
“Lo lắng sao? Đau lòng sao? Mày thừa nhận thì không cần ở lại đây nữa.”
Số 0 thở ra một hơi, căn nhà này vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của Trương Oanh Oanh từ khi nào lại biến thành trại trẻ mồ côi, cho ăn cho mặc. Bầu không khí yên tĩnh cứ như vậy bị phá vỡ, anh gập sách rời khỏi giường. Trước khi đi còn cho Trương Oanh Oanh một ánh mắt, cô biết anh khó chịu rồi lập tức đi theo phía sau.
Tề Băng cũng đi theo Trương Oanh Oanh, dẫn đến việc một cái đuôi dài ngoằn. Từ phòng Trương Oanh Oanh đi xuống phòng khách có khác gì đâu chứ, La Ứng Lan còn thút thít xem đến chán.
Tề Bằng khinh thường nói: “Em không đuổi loại người này ra khỏi nhà.”
“Trong nhà có chó có mèo vẫn vui hơn.” Trương Oanh Oanh có chút bất lực, đuổi đến khô cả cổ mà người vẫn chưa chịu đi.
Lúc trước bỏ qua vài chi tiết với Du Minh, cùng sống với nhau cảm thấy rất yên bình, hệt như một người anh trai. Mặc dù niềm tin, tình cảm chưa bằng một phần mười đối với bọn người Hàm Nghiêm nhưng hiện tại cô cảm thấy khó mà lờ đi được.
Biết rõ thì làm sao mà giả vờ?
Du Minh cất giọng nhắc nhở: “Đã mười một giờ hơn rồi, Tiểu Trương có muốn dùng bữa không?”
Trương Oanh Oanh vô thức sững người vài giây, bản thân chưa tìm được lý do để đối mặt với Du Minh. Đối phương tìm đến cô sớm như vậy, chỉ sợ bản thân không được tự nhiên. Đắn đo một lúc quyết định tạm gác chuyện này sang một bên, động vật đói thì tìm thức ăn quy luật đơn giản như vậy cô biết chứ.
Ánh mắt chậm rãi nhìn qua chỗ số 0, người này im lặng như Hàm Nghiêm nhưng sự hiện diện vô cùng vô cùng cao.
Mắt số 0 giữ mãi ở một điểm, cất giọng hỏi: “Đói thì ăn.”
Cô vui mừng nhấc bước chân rời đi, ngồi vào ghế tự khắc Du Minh sẽ mang thức ăn ra. Thân thể tồi tàn của Trương Oanh Oanh có thể hoạt động bình thường, bình thường đến nổi phải rít vài hơi để nén cơn đau mỗi khi di chuyển.
Trong khi mọi người dùng bữa số 0 ngồi lỳ ở phòng khách, Trương Oanh Oanh chẳng biết là chuyện gì, trước mắt là quên mời cái vị cao cao tại thượng kia dùng bữa rồi, cô muốn đứng rồi lại thôi.
Vết thương trên người là do ai? Nhịn một bữa có thể chết sao?
Rồi cô chợt nhớ đến cái hôm trước khi rời đi, hoàn cảnh này khiến cô nghĩ nó giống nhau. Nếu là Hàm Nghiêm có đau cũng phải bật dậy mời anh đi ăn, chung quy anh đã chết rồi.
Càng nghĩ ngợi hành động của Trương Oanh Oanh càng chậm chạp, Tề Băng ngồi cạnh bên đã phát giác ra cô em gái này giữ suy nghĩ gì, cô ấy đặt đũa xuống nhẹ nhàng mở lời: “Vẫn còn buồn sao?”
Cô khẽ cười rồi lắc đầu: “Vẫn còn chị và Quan Nghi, buồn không lâu.”
La Ứng Lan lại chĩa mũi vào câu chuyện của bọn họ hỏi: “Cô, cô buồn chuyện gì thế, nói ra để mọi người còn có thể an ủi.”
Sau một khoảng thời gian dài rốt cuộc cái người này cũng nói được một câu chạm đến trái tim Trương Oanh Oanh, suýt nữa đã cảm động đến rơi nước mắt. Câu này quan tâm đấy nhưng cũng đụng đến chỗ khó nói, cô giải thích thế nào mới hợp lý?
Nói cái người thích thầm chết rồi hay sao? Liệu bọn họ có hỏi đến hoàn cảnh của cô hay không là điều không thể nói trước, tránh được thì tránh Trương Oanh Oanh tỏ ra bình thản đối đáp: “Người nhà mất.”
Khuôn mặt La Ứng Lan tỏ rõ sự đau thương lời nói thì xát muối không ít: “Cô không về để tang sao?”
Trương Oanh Oanh biết, đều biết cả, đối phương chẳng bao giờ để tâm rồi an ủi hay đại loại giống như vậy, thời gian qua biểu hiện và hành động đã nói lên điều đó. Nếu mục đích không phải an ủi thì thật quá đáng lắm rồi, đối với cô nó càng nhạy cảm hơn.
Tuy người chết thi thể đều được xử lý rất sạch sẽ nhưng cô biết để tang là gì, một lần mọi người bàn luận về chủ đề này nên Trương Oanh Oanh nhớ đến tận bây giờ.
Không khí trên bàn ăn cực kỳ tệ, bàn tay Du Minh vô thức siết chặt dưới bàn đến mức trắng nhợt. Ngay khi cái người đeo kính râm bước vào nhà cậu ta đã cảm nhận được một điều không đúng, đối phương chắc chắn là người không tầm thường, ngay khi đối phương ra tay với Trương Oanh Oanh, cậu ta xém chút nữa đã lộ ra bản chất thật.
Ngay khi thấy Trương Oanh Oanh như cái xác không hồn Du Minh mơ hồ đoán cái người mà Trương Oanh Oanh thích thầm đã chết rồi, cậu ta từ khi sinh ra chưa biết được tình cảm gia đình như thế nào, nó là một điều vô cùng nực cười khi nghe người khác nhắc đến. Bản thân Du Minh càng căm ghét mà chẳng bao giờ để những từ ngữ đó phát ra khỏi miệng.
Khi lợi dụng hai chữ ‘Người nhà’ để tiếp cận Trương Oanh Oanh, cậu ta phải che giấu cái cảm giác sởn gai ốc của mình.
Ngay khi cô bỏ qua vô số điểm hiềm nghi để tiếp nhận Du Minh, cậu ta lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, rụt rè ẩn sau đó là một trạng thái hoàn toàn khác. Người lạ với nhau ít nhất sẽ trưng ra trạng thái thương cảm khi nhìn thấy người khác bị xâm hại, Trương Oanh Oanh làm cậu ta ngạc nhiên đến ấm ức.
Mặc dù kế hoạch là tự mình dựng lên rồi tự mình chịu cảm giác bị lờ đi, như thể nói bản thân cậu ta bị điều đó là bình thường.
Năm tám tuổi Du Minh bị người ba dượng xâm hại không chút thương tiếc, cậu ta sống trong cảnh bạo lực đến khổ sở. Một ngày nọ đến khi thân thể cậu ta không khác gì cái nùi giẻ thì người mẹ Du Minh yêu thương nhất đã bán cậu ta đi để đổi lấy tiền.
Cậu ta khóc lóc van xin để cậu ở lại cho dù là có chịu đựng những gì đi nữa đều nguyện ý chấp nhận, thứ Du Minh nếu kéo là mối quan hệ có sự ràng buộc với bà ta, chỉ cần có mẹ bên cạnh cậu ta đều không màn, muốn đánh muốn mắng đều được cả. Muốn cậu ta ngoan ngoãn nằm dưới thân người ba dượng để ông ta thỏa mãn cơn dục vọng cậu ta đều nghe theo.
Đứa con trai không bằng số tiền nhỏ nhoi kia, rốt cuộc Du Minh phải sống trong những ngày huấn luyện nghiêm khắc, đối với cậu ta mà nói chỉ đổi từ địa ngục này sang địa ngục khác chỉ là thiếu đi một người mẹ.
Tám năm không bằng mấy ngày ngắn ngủi, sự vô tâm của Trương Oanh Oanh khiến Du Minh tức giận, khiến cậu ta muốn cô chú ý nhiều hơn, muốn làm nhiều thứ để cô nhìn đến chỗ cậu ta. Hiện tại, Du Minh bất giác nhận ra một điều có một đứa em gái thật tốt.
Cái hình tượng cậu thiếu niên ôn nhu, yếu đuối này Du Minh sắp không diễn được nữa rồi.
“Câm miệng lại đi.” Giọng nói khác hẳn ngày thường, khi lời này phát ra khỏi miệng Du Minh, người bên cạnh đã cảm nhận được rồi.
Càng chắc chắn hơn Du Minh là một trong những thế lực được cử đến đây để thăm dò thứ được gọi là ‘Thủy Ngân Đỏ’. Trương Oanh Oanh từ đầu đã lườn trước được loại chuyện này, cô không hay nghĩ đến nhưng không có nghĩa là không biết.
Nụ cười miễn cưỡng biểu hiện rõ trên khuôn mặt, mấy ngày ngắn ngủi đã lún sâu như thế rồi sao? Trương Oanh Oanh tự chế giễu chính mình, biết trước đã mặc xác đối phương ở nơi đáng sợ kia rồi.
La Ứng Lan sững người khi bị Du Minh trừng mắt, cô ta ngạc nhiên như vậy chắc là không đoán được trước thân phận của Du Minh.
Thanh Anh mặc kệ những người này đấu đá cái gì, buồn bã cái gì cậu ấy ăn cái đã. Mặc dù buổi sáng được Du Minh tiếp đãi rồi nhưng cậu ấy đang ở độ tuổi phát triển, gì cũng được phải ăn ngủ mới có thể yên tâm.
Sau khi ăn xong một nửa đi rửa bát, Trương Oanh Oanh phải công nhận rất thích cái điểm này.
Cô ngồi ở ngoài phòng khách chỗ đối diện với số 0, bên trái là Tề Bằng bên phải là Du Minh, phía kia còn có Đổng Vi. Nhìn cái hoàn cảnh ở hiện tại thì biết được trong bếp có người làm kỳ đà cản mũi rồi, Thanh Anh đúng là tên nhóc cực kỳ đáng yêu khiến La Ửng Lan tức chết mất thôi.
Choang!
Trương Oanh Oanh đang tận hưởng thứ niềm vui mà Thanh Anh mang đến rồi phải nhíu mày một cái, bát nhà cô có tội tình gì đâu sao bọn người này cứ trút giận lên nó vậy?
Du Minh vừa động cô đã kéo người lại, nhẹ giọng nói: “Anh không cần tức giận vì bọn họ, có khi phải tức chết đó.”
Lời nói đều tốt, biểu đạt vô cùng xuất sắc có điều Du Minh nghe ra không còn chút quan tâm nào đối với cậu ta cả. Số 0 ngồi ở phía đối diện mắt nhìn vào sách nhưng cũng chú ý đến điều này, mặc dù không có phản ứng gì nhưng bản thân anh đã tường tận.
Nhiệt tình của Trương Oanh Oanh đối với Du Minh đều ném cho chó ăn mất rồi, trước đây vô tâm là do bản năng hiện tại là hoàn toàn cố ý.
Hành động của Du Minh là vì cô mà ra mặt, cô ngăn cản nhưng chẳng ra thể thống gì. Nói thẳng ra thì giống như kiểu đừng làm cái gì cho tôi nữa, thật đấy!
Người bên cạnh nghe đau một thì người được tặng cái câu đấy đau mười, cái cách cô nói câu đó khác gì La Ứng Lan lúc nãy, học tập nhanh về khoảng này có lẽ khá tốt đấy chứ.
Ánh mắt của Du Minh nhìn xuống, để bọn giết người không chút ghê tay biểu lộ cảm xúc thật, người nhìn vào đánh chết cũng không tin.
“Cảnh sát điều tra thì bọn tôi phải làm sao? Mọi người vừa đến tên sát nhân liền tự vẫn, chẳng phải sẽ bị tình nghi sao?”
“Chị hai à? Trương Oanh Oanh nó không đụng vào chị nhưng tôi có thể đấy.” Quan Nghi dứt khoát hất tay La Ứng Lan “Giờ thì không còn tình nghi nữa rồi, trực tiếp đến đồn cảnh sát luôn thấy thế nào?”
La Ứng Lan vừa khóc thút thít vừa ủy khuất, cái hất tay kia hình như biết tiết chế lực, nào có đau như cô ta đang diễn. Nhuệ Luân tiến lên một bước liền nghe thấy giọng nói của cô.
“Lo lắng sao? Đau lòng sao? Mày thừa nhận thì không cần ở lại đây nữa.”
Số 0 thở ra một hơi, căn nhà này vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của Trương Oanh Oanh từ khi nào lại biến thành trại trẻ mồ côi, cho ăn cho mặc. Bầu không khí yên tĩnh cứ như vậy bị phá vỡ, anh gập sách rời khỏi giường. Trước khi đi còn cho Trương Oanh Oanh một ánh mắt, cô biết anh khó chịu rồi lập tức đi theo phía sau.
Tề Băng cũng đi theo Trương Oanh Oanh, dẫn đến việc một cái đuôi dài ngoằn. Từ phòng Trương Oanh Oanh đi xuống phòng khách có khác gì đâu chứ, La Ứng Lan còn thút thít xem đến chán.
Tề Bằng khinh thường nói: “Em không đuổi loại người này ra khỏi nhà.”
“Trong nhà có chó có mèo vẫn vui hơn.” Trương Oanh Oanh có chút bất lực, đuổi đến khô cả cổ mà người vẫn chưa chịu đi.
Lúc trước bỏ qua vài chi tiết với Du Minh, cùng sống với nhau cảm thấy rất yên bình, hệt như một người anh trai. Mặc dù niềm tin, tình cảm chưa bằng một phần mười đối với bọn người Hàm Nghiêm nhưng hiện tại cô cảm thấy khó mà lờ đi được.
Biết rõ thì làm sao mà giả vờ?
Du Minh cất giọng nhắc nhở: “Đã mười một giờ hơn rồi, Tiểu Trương có muốn dùng bữa không?”
Trương Oanh Oanh vô thức sững người vài giây, bản thân chưa tìm được lý do để đối mặt với Du Minh. Đối phương tìm đến cô sớm như vậy, chỉ sợ bản thân không được tự nhiên. Đắn đo một lúc quyết định tạm gác chuyện này sang một bên, động vật đói thì tìm thức ăn quy luật đơn giản như vậy cô biết chứ.
Ánh mắt chậm rãi nhìn qua chỗ số 0, người này im lặng như Hàm Nghiêm nhưng sự hiện diện vô cùng vô cùng cao.
Mắt số 0 giữ mãi ở một điểm, cất giọng hỏi: “Đói thì ăn.”
Cô vui mừng nhấc bước chân rời đi, ngồi vào ghế tự khắc Du Minh sẽ mang thức ăn ra. Thân thể tồi tàn của Trương Oanh Oanh có thể hoạt động bình thường, bình thường đến nổi phải rít vài hơi để nén cơn đau mỗi khi di chuyển.
Trong khi mọi người dùng bữa số 0 ngồi lỳ ở phòng khách, Trương Oanh Oanh chẳng biết là chuyện gì, trước mắt là quên mời cái vị cao cao tại thượng kia dùng bữa rồi, cô muốn đứng rồi lại thôi.
Vết thương trên người là do ai? Nhịn một bữa có thể chết sao?
Rồi cô chợt nhớ đến cái hôm trước khi rời đi, hoàn cảnh này khiến cô nghĩ nó giống nhau. Nếu là Hàm Nghiêm có đau cũng phải bật dậy mời anh đi ăn, chung quy anh đã chết rồi.
Càng nghĩ ngợi hành động của Trương Oanh Oanh càng chậm chạp, Tề Băng ngồi cạnh bên đã phát giác ra cô em gái này giữ suy nghĩ gì, cô ấy đặt đũa xuống nhẹ nhàng mở lời: “Vẫn còn buồn sao?”
Cô khẽ cười rồi lắc đầu: “Vẫn còn chị và Quan Nghi, buồn không lâu.”
La Ứng Lan lại chĩa mũi vào câu chuyện của bọn họ hỏi: “Cô, cô buồn chuyện gì thế, nói ra để mọi người còn có thể an ủi.”
Sau một khoảng thời gian dài rốt cuộc cái người này cũng nói được một câu chạm đến trái tim Trương Oanh Oanh, suýt nữa đã cảm động đến rơi nước mắt. Câu này quan tâm đấy nhưng cũng đụng đến chỗ khó nói, cô giải thích thế nào mới hợp lý?
Nói cái người thích thầm chết rồi hay sao? Liệu bọn họ có hỏi đến hoàn cảnh của cô hay không là điều không thể nói trước, tránh được thì tránh Trương Oanh Oanh tỏ ra bình thản đối đáp: “Người nhà mất.”
Khuôn mặt La Ứng Lan tỏ rõ sự đau thương lời nói thì xát muối không ít: “Cô không về để tang sao?”
Trương Oanh Oanh biết, đều biết cả, đối phương chẳng bao giờ để tâm rồi an ủi hay đại loại giống như vậy, thời gian qua biểu hiện và hành động đã nói lên điều đó. Nếu mục đích không phải an ủi thì thật quá đáng lắm rồi, đối với cô nó càng nhạy cảm hơn.
Tuy người chết thi thể đều được xử lý rất sạch sẽ nhưng cô biết để tang là gì, một lần mọi người bàn luận về chủ đề này nên Trương Oanh Oanh nhớ đến tận bây giờ.
Không khí trên bàn ăn cực kỳ tệ, bàn tay Du Minh vô thức siết chặt dưới bàn đến mức trắng nhợt. Ngay khi cái người đeo kính râm bước vào nhà cậu ta đã cảm nhận được một điều không đúng, đối phương chắc chắn là người không tầm thường, ngay khi đối phương ra tay với Trương Oanh Oanh, cậu ta xém chút nữa đã lộ ra bản chất thật.
Ngay khi thấy Trương Oanh Oanh như cái xác không hồn Du Minh mơ hồ đoán cái người mà Trương Oanh Oanh thích thầm đã chết rồi, cậu ta từ khi sinh ra chưa biết được tình cảm gia đình như thế nào, nó là một điều vô cùng nực cười khi nghe người khác nhắc đến. Bản thân Du Minh càng căm ghét mà chẳng bao giờ để những từ ngữ đó phát ra khỏi miệng.
Khi lợi dụng hai chữ ‘Người nhà’ để tiếp cận Trương Oanh Oanh, cậu ta phải che giấu cái cảm giác sởn gai ốc của mình.
Ngay khi cô bỏ qua vô số điểm hiềm nghi để tiếp nhận Du Minh, cậu ta lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, rụt rè ẩn sau đó là một trạng thái hoàn toàn khác. Người lạ với nhau ít nhất sẽ trưng ra trạng thái thương cảm khi nhìn thấy người khác bị xâm hại, Trương Oanh Oanh làm cậu ta ngạc nhiên đến ấm ức.
Mặc dù kế hoạch là tự mình dựng lên rồi tự mình chịu cảm giác bị lờ đi, như thể nói bản thân cậu ta bị điều đó là bình thường.
Năm tám tuổi Du Minh bị người ba dượng xâm hại không chút thương tiếc, cậu ta sống trong cảnh bạo lực đến khổ sở. Một ngày nọ đến khi thân thể cậu ta không khác gì cái nùi giẻ thì người mẹ Du Minh yêu thương nhất đã bán cậu ta đi để đổi lấy tiền.
Cậu ta khóc lóc van xin để cậu ở lại cho dù là có chịu đựng những gì đi nữa đều nguyện ý chấp nhận, thứ Du Minh nếu kéo là mối quan hệ có sự ràng buộc với bà ta, chỉ cần có mẹ bên cạnh cậu ta đều không màn, muốn đánh muốn mắng đều được cả. Muốn cậu ta ngoan ngoãn nằm dưới thân người ba dượng để ông ta thỏa mãn cơn dục vọng cậu ta đều nghe theo.
Đứa con trai không bằng số tiền nhỏ nhoi kia, rốt cuộc Du Minh phải sống trong những ngày huấn luyện nghiêm khắc, đối với cậu ta mà nói chỉ đổi từ địa ngục này sang địa ngục khác chỉ là thiếu đi một người mẹ.
Tám năm không bằng mấy ngày ngắn ngủi, sự vô tâm của Trương Oanh Oanh khiến Du Minh tức giận, khiến cậu ta muốn cô chú ý nhiều hơn, muốn làm nhiều thứ để cô nhìn đến chỗ cậu ta. Hiện tại, Du Minh bất giác nhận ra một điều có một đứa em gái thật tốt.
Cái hình tượng cậu thiếu niên ôn nhu, yếu đuối này Du Minh sắp không diễn được nữa rồi.
“Câm miệng lại đi.” Giọng nói khác hẳn ngày thường, khi lời này phát ra khỏi miệng Du Minh, người bên cạnh đã cảm nhận được rồi.
Càng chắc chắn hơn Du Minh là một trong những thế lực được cử đến đây để thăm dò thứ được gọi là ‘Thủy Ngân Đỏ’. Trương Oanh Oanh từ đầu đã lườn trước được loại chuyện này, cô không hay nghĩ đến nhưng không có nghĩa là không biết.
Nụ cười miễn cưỡng biểu hiện rõ trên khuôn mặt, mấy ngày ngắn ngủi đã lún sâu như thế rồi sao? Trương Oanh Oanh tự chế giễu chính mình, biết trước đã mặc xác đối phương ở nơi đáng sợ kia rồi.
La Ứng Lan sững người khi bị Du Minh trừng mắt, cô ta ngạc nhiên như vậy chắc là không đoán được trước thân phận của Du Minh.
Thanh Anh mặc kệ những người này đấu đá cái gì, buồn bã cái gì cậu ấy ăn cái đã. Mặc dù buổi sáng được Du Minh tiếp đãi rồi nhưng cậu ấy đang ở độ tuổi phát triển, gì cũng được phải ăn ngủ mới có thể yên tâm.
Sau khi ăn xong một nửa đi rửa bát, Trương Oanh Oanh phải công nhận rất thích cái điểm này.
Cô ngồi ở ngoài phòng khách chỗ đối diện với số 0, bên trái là Tề Bằng bên phải là Du Minh, phía kia còn có Đổng Vi. Nhìn cái hoàn cảnh ở hiện tại thì biết được trong bếp có người làm kỳ đà cản mũi rồi, Thanh Anh đúng là tên nhóc cực kỳ đáng yêu khiến La Ửng Lan tức chết mất thôi.
Choang!
Trương Oanh Oanh đang tận hưởng thứ niềm vui mà Thanh Anh mang đến rồi phải nhíu mày một cái, bát nhà cô có tội tình gì đâu sao bọn người này cứ trút giận lên nó vậy?
Du Minh vừa động cô đã kéo người lại, nhẹ giọng nói: “Anh không cần tức giận vì bọn họ, có khi phải tức chết đó.”
Lời nói đều tốt, biểu đạt vô cùng xuất sắc có điều Du Minh nghe ra không còn chút quan tâm nào đối với cậu ta cả. Số 0 ngồi ở phía đối diện mắt nhìn vào sách nhưng cũng chú ý đến điều này, mặc dù không có phản ứng gì nhưng bản thân anh đã tường tận.
Nhiệt tình của Trương Oanh Oanh đối với Du Minh đều ném cho chó ăn mất rồi, trước đây vô tâm là do bản năng hiện tại là hoàn toàn cố ý.
Hành động của Du Minh là vì cô mà ra mặt, cô ngăn cản nhưng chẳng ra thể thống gì. Nói thẳng ra thì giống như kiểu đừng làm cái gì cho tôi nữa, thật đấy!
Người bên cạnh nghe đau một thì người được tặng cái câu đấy đau mười, cái cách cô nói câu đó khác gì La Ứng Lan lúc nãy, học tập nhanh về khoảng này có lẽ khá tốt đấy chứ.
Ánh mắt của Du Minh nhìn xuống, để bọn giết người không chút ghê tay biểu lộ cảm xúc thật, người nhìn vào đánh chết cũng không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.