Chương 94: Bát cực ly hoả trận
Nghịch Thương Thiên
12/12/2013
Trong sơn cốc có rất nhiều khe rãnh dài hẹp, các khe rãnh như linh tuyến chạy vòng quanh như một đồ án lớn.
Bên trên khe phủ một tầng đất mềm, dưới lớp đất ẩn ẩn lóe sáng như có tinh thạch ở đó.
Trên bầu trời sơn cốc, hàng trăm đám mây đen to bằng chậu rửa mặt nghìn nghịt che khuất ánh nắng mặt trời.
Tất cả đều là phân hồ của Phệ hồn thú.
Lúc này, những phân hồn vẫn còn đang từ từ áp dần xuống mặt đất.
Lúc trước trên đầu bọn Tần Liệt luôn có U linh điểu hoạt động, Lương Trung nhờ U linh điểu mới có được vị trí chuẩn xác và nắm vững động tĩnh trong cốc.
Nhưng bây giờ trên đầu họ không còn con chim nào nữa, chỉ có phân hồn của Phệ hồn thú mà thôi.
-Không một con U linh điểu nào dám bay trên khu vực của Phệ hồn thú.
Từ cửa thạch động thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng Phệ hồn thú gào thét, khiến cột đá trong sơn cốc rung chuyển, sơn cốc gần muốn sụp đổ.
Câu liêm đao biến mất, Tạ Tĩnh Tuyền nhảy xuống khỏi Huyền minh thú, như một u linh lướt quanh sơn cốc.
Đám Ban Hồng đều ở bên ngoài cốc, cầm sẵn binh khí, sẵn sàng nghênh chiến.
“Xuống đi!” Lương Trung khẽ quát, dẫn đầu nhảy xuống khỏi Huyền minh thú, sắc mặt ngưng trọng đi về phía Ban Hồng.
Tần Liệt Cao Vũ vừa rời khỏi, con Huyền minh thú lập tức lùi ra khỏi cốc, đứng chung với đám độc giác mã và con Huyền minh thú kia.
“Lúc Phệ hồn thú đột phá giai thường đều tìm chỗ âm hàn, huyệt động kia dẫn thẳng tới một con suối trong lòng đất, để đối phó nó, chúng ta đã chuẩn bị sẵn từ nửa năm trước.”
Lương Trung cau mày: “Phệ hồn thú sợ hai thứ, một là lôi đình, hai là hỏa diễm, hai thứ này đều diệt sát được chúng.”
“Nhưng lực lôi đình rất khó kiếm, càng không dễ dẫn ra được, nên chúng ta đã lấy con suối này làm trung tâm bố trí một cái Bát cực ly hỏa trận. linh lực càng dồi dào càng phát huy được uy lực của trận, nên chúng ta mới thu mua nhiều Tụ linh bài, hy vọng tăng thế lửa của trận tới mức lớn nhất…”
“vù vù vù!”
Trong khi Lương Trung đang nói, trong cốc truyền ra từng đợt gió lạnh căm căm, khiến cả cốc đều dần trở nên âm hàn, khó thở.
Một khí tức nặng nề điên cuồng tràn ngập khắp sơn cốc, áp lực lên từng người.
Ai nấy đều biến sắc, vì ai cũng cảm thấy có một ý niệm tà ác đang dần hiện ra trong đầu mình.
“Tĩnh tâm lại hết cho ta!” Lương Trung quát to.
Mọi người giật mình, đều quay sang nhìn hắn.
“Phệ hồn thú phá giai cần phải hút từng phân hồn trở về bản thể. Những phân hồn kia đã nuốt quá nhiều hồn phách, những hồn phách đó xen lẫn rất nhiều oán hận, sợ hãi, điên cuồng, vân vân, đủ loại cảm xúc.”
Lương Trung ngẩng đầu nhìn lên trời: “Lúc nó tiến giai cần phải thanh lọc tất cả những cảm xúc này trong phân hồn đi rồi mới hấp thu phân hồn được. các ngươi để ý xem, trong không trung đang có gợn sóng chấn động, gợn sóng này chính là để tinh lọc những cảm xúc trong phân hồn.”
Tần Liệt vội ngửa đầu, tập trung cảm thụ, phát hiện cách đỉnh đầu hắn khoảng mười mét quả nhiên có những tầng chấn động như gợn sóng.
Những phân hồn đều từ từ xuyên qua gợn sóng kia mà áp dần xuống đất.
Phân hồn khi tiếp xúc với gợn sóng đều toát ra sương mù màu xám.
Sương xám này khi rời khỏi Phệ hồn thú, liền tán ra, lan tràn đến khắp ngõ ngách trong sơn cốc, mang theo những cảm xúc tiêu cực, ảnh hưởng tới bản tâm của võ giả.
“Những cảm xúc tiêu cực, trí nhớ hỗn loạn này sẽ càng lúc càng nhiều, tràn ngập khắp nơi, dần ăn mòn ý chí của các ngươi.” Lương Trung chợt quay sang nhìn Tần Liệt Cao Vũ: “Hai người các ngươi cảnh giới thấp nhất, dễ bị ăn mòn tâm linh nhất, nên phải chú ý giữ lấy bản tâm. Nhớ kỹ, nhất định p hải giữ vững bản tâm, không được để cho những cảm xúc tiêu cực kia ảnh hưởng, nếu không chẳng những các ngươi không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng cho chúng ta.”
“Hiểu rõ.” Tần Liệt Cao Vũ đồng thanh.
Lúc này Tạ Tĩnh Tuyền đã sắp đặt hoàn tất Tụ linh bài, thiên địa linh khí trong cốc càng lúc càng nồng nặc.
“Ta mở trận, các ngươi hộ pháp cho ta, coi chừng hung hồn công kích!” Tạ Tĩnh Tuyền đột ngột hiện ra cạnh Lương Trung, ngồi xuống cạnh một cái rãnh.
Một ánh lửa đỏ thẫm lóe lên từ chiếc nhẫn không gian trên tay Tạ Tĩnh Tuyền, mà chính xác là từ một viên ngọc thạch to bằng đầungón tay.
Ngọc thạch này hình như là hồng phỉ thúy, mà hồng thuần túy, bên trong như phong ấn một ngọn lửa đỏ thẫm.
Ánh lửa chính là phát ra từ ngọn lửa bên trong này, ban đầu chỉ là một tia nhỏ, rồi lớn dần lên.
Một ngọn lửa to cỡ nắm tay hình thành rồi phóng ra như chim tước, bắn vào trong cái khe bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền.
“Oanh!”
Cái khe bốc cháy, sức nóng kinh thiên, cái khe biến thành một con rồng lửa.
Khe này dài mấy chục mét, rộng bằng một cánh tay, lúc này bốc lửa hừng hực, quét sạch khí tức âm hàn xung quanh.
Tần Liệt tới trước nhìn kỹ, thấy quả nhiên là có Nhật diệu thạch bên dưới lớp đất phủ cái khe.
Đây là một loại linh tài huyền cấp nhị phẩm, cao hơn hỏa tinh thạch một cấp, là một loại mồi lửa thiết yếu để luyện linh khí huyền cấp.
Lửa của Nhật diệu thạch có thể nung chảy thiết thạch huyền cấp thành nước, độ nóng của nó vô cùng đáng sợ.
Một khi đốt lên, nếu không có thủ pháp đặc thù kềm hãm, Nhật diệu thạch sẽ có thể cháy suốt mấy ngày mấy đêm.
Cái khe dài cả mười thước, vậy mà đều phủ một lớp Nhật diệu thạch, ra tay lớn như vậy khiến Tần Liệt kinh hãi.
“Hộ pháp cho ta!”
Tạ Tĩnh Tuyền khẽ quát, rồi nhắm mắt lại, tập trung kích hoạt ngọn lửa bên trong ngọc thạch, muốn dùng nó để nhen nhóm tất cả các khe rãnh trong sơn cốc.
Trong thạch động, con Phệ hồn thú cảm ứng được thay đổi, lập tức gào to, những đợt gió mạnh lạnh như băng bay ra khỏi huyệt động.
Những phân hồn trên trời biến đổi.
Cứ khoảng mười phân hồn, không xuyên qua tinh lọc nữa, mà hội lại với nhau, biến thành một con lệ quỷ mặt xanh nanh vàng một mắt.
Những cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong cốc tụ về vây quanh con lệ quỷ kia, nhắm ngay đỉnh đầu Tạ Tĩnh Tuyền phóng tới.
Khí tức lạnh giá tà ác ào ạt công tới chỗ Tạ Tĩnh Tuyền.
Bốn phương tám hướng hiện lên đủ loại quỷ quái yêu ma ào ạt xông tới, khiến Tần Liệt Cao Vũ có cảm giác mình đang bị nhốt trong địa ngục, bị vô số yêu ma vây quanh gặm dần huyết nhục…
Hai người đều cảm thấy như hai tay, hai chân, thậm chí trái tim mình đang bị đám lệ quỷ yêu ma kia xé rách, nhai nuốt.
Đó là một loại cảm giác khủng khiếp khó nói thành lời, khiến cho mọi ý chí của con người đều bị đánh tan, không thể tỉnh lại được.
Đây là tuyệt chiêu chấn động linh hồn của Phệ hồn thú, chuyên môn nhắm vào tấn công linh hồn, tàn phá bản tâm của con người!
Giờ phút này, Tần Liệt không còn nhìn thấy ai nữa, chỉ thấy đủ loại ma quỷ đang vây quanh, chỉ thấy thân thể mình đang bị cắn xé, đang dần trở nên không trọn vẹn.
“Không!”
Tần Liệt cuồng loạn hét lên, dùng hết khí lực để hét, muốn chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp này.
Nhưng yêu ma ác quỷ như vô tận, cuồn cuộn cuộn không thấy bến bờ, cười vang dữ tợn, nhắm ngay hắn mà vọt tới…
Giống như hắn là một món mỹ vị khiến cả thế giới yêu ma tà ác này đều thèm thuồng.
“Không!” Tần Liệt điên cuồng gào hét, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Ngay khi hắn sắp hoàn toàn sụp đổ, thì một cảm giác mát lạnh từ mi tâm hắn từ từ xuất hiện…
Nó như một tia sáng, đi đến đâu, tất cả những tà ác, những hình ảnh yêu ma ghê rợn biến mất tới đó.
Trong tích tắc, tất cả những hình ảnh đáng sợ đó đều bị phá tan, hắn trở về với thực tại.
Hắn rốt cục nhìn thấy được người bên cạnh.
Trong sơn cốc, một đám lệ quỷ đang nhao nhao nhào tới phía võ giả.
Lương Trung và võ giả Sâm La điện ai cũng vung vẩy linh khí, tạo thành một tầng quang thuẫn đầy mỹ lệ, ngăn cản tất cả lệ quỷ bên ngoài.
Ai cũng hết sức tập trung ,thần sắc ngưng trọng.
Cao Vũ đứng cạnh hắn thì thào luôn miệng, thần sắc khi thì dữ tợn, lúc lại sợ hãi vô cùng.
-hắn vẫn chưa thoát khỏi sự ảnh hưởng của Phệ hồn thú.
Tạ Tĩnh Tuyền nhắm mắt, từng ngọn lửa trong ngọc thạch bay ra, bắn về phía những khe rãnh khác, tạo thành những con hỏa long mới.
Trong cốc đã có bảy con hỏa long thành hình, sức nóng tỏa ra bừng bừng, đốt cháy những cột đá bên cạnh.
Những cột đá này sau khi bị đốt, lộ ra linh văn màu đỏ, những linh văn này hô ứng với lửa, trở nên sinh động lập lòe, khiến cột đá trông như cũng đang bốc cháy.
Bát cực ly hỏa trận đang từ từ thành hình.
Bên trên khe phủ một tầng đất mềm, dưới lớp đất ẩn ẩn lóe sáng như có tinh thạch ở đó.
Trên bầu trời sơn cốc, hàng trăm đám mây đen to bằng chậu rửa mặt nghìn nghịt che khuất ánh nắng mặt trời.
Tất cả đều là phân hồ của Phệ hồn thú.
Lúc này, những phân hồn vẫn còn đang từ từ áp dần xuống mặt đất.
Lúc trước trên đầu bọn Tần Liệt luôn có U linh điểu hoạt động, Lương Trung nhờ U linh điểu mới có được vị trí chuẩn xác và nắm vững động tĩnh trong cốc.
Nhưng bây giờ trên đầu họ không còn con chim nào nữa, chỉ có phân hồn của Phệ hồn thú mà thôi.
-Không một con U linh điểu nào dám bay trên khu vực của Phệ hồn thú.
Từ cửa thạch động thỉnh thoảng lại vọng ra tiếng Phệ hồn thú gào thét, khiến cột đá trong sơn cốc rung chuyển, sơn cốc gần muốn sụp đổ.
Câu liêm đao biến mất, Tạ Tĩnh Tuyền nhảy xuống khỏi Huyền minh thú, như một u linh lướt quanh sơn cốc.
Đám Ban Hồng đều ở bên ngoài cốc, cầm sẵn binh khí, sẵn sàng nghênh chiến.
“Xuống đi!” Lương Trung khẽ quát, dẫn đầu nhảy xuống khỏi Huyền minh thú, sắc mặt ngưng trọng đi về phía Ban Hồng.
Tần Liệt Cao Vũ vừa rời khỏi, con Huyền minh thú lập tức lùi ra khỏi cốc, đứng chung với đám độc giác mã và con Huyền minh thú kia.
“Lúc Phệ hồn thú đột phá giai thường đều tìm chỗ âm hàn, huyệt động kia dẫn thẳng tới một con suối trong lòng đất, để đối phó nó, chúng ta đã chuẩn bị sẵn từ nửa năm trước.”
Lương Trung cau mày: “Phệ hồn thú sợ hai thứ, một là lôi đình, hai là hỏa diễm, hai thứ này đều diệt sát được chúng.”
“Nhưng lực lôi đình rất khó kiếm, càng không dễ dẫn ra được, nên chúng ta đã lấy con suối này làm trung tâm bố trí một cái Bát cực ly hỏa trận. linh lực càng dồi dào càng phát huy được uy lực của trận, nên chúng ta mới thu mua nhiều Tụ linh bài, hy vọng tăng thế lửa của trận tới mức lớn nhất…”
“vù vù vù!”
Trong khi Lương Trung đang nói, trong cốc truyền ra từng đợt gió lạnh căm căm, khiến cả cốc đều dần trở nên âm hàn, khó thở.
Một khí tức nặng nề điên cuồng tràn ngập khắp sơn cốc, áp lực lên từng người.
Ai nấy đều biến sắc, vì ai cũng cảm thấy có một ý niệm tà ác đang dần hiện ra trong đầu mình.
“Tĩnh tâm lại hết cho ta!” Lương Trung quát to.
Mọi người giật mình, đều quay sang nhìn hắn.
“Phệ hồn thú phá giai cần phải hút từng phân hồn trở về bản thể. Những phân hồn kia đã nuốt quá nhiều hồn phách, những hồn phách đó xen lẫn rất nhiều oán hận, sợ hãi, điên cuồng, vân vân, đủ loại cảm xúc.”
Lương Trung ngẩng đầu nhìn lên trời: “Lúc nó tiến giai cần phải thanh lọc tất cả những cảm xúc này trong phân hồn đi rồi mới hấp thu phân hồn được. các ngươi để ý xem, trong không trung đang có gợn sóng chấn động, gợn sóng này chính là để tinh lọc những cảm xúc trong phân hồn.”
Tần Liệt vội ngửa đầu, tập trung cảm thụ, phát hiện cách đỉnh đầu hắn khoảng mười mét quả nhiên có những tầng chấn động như gợn sóng.
Những phân hồn đều từ từ xuyên qua gợn sóng kia mà áp dần xuống đất.
Phân hồn khi tiếp xúc với gợn sóng đều toát ra sương mù màu xám.
Sương xám này khi rời khỏi Phệ hồn thú, liền tán ra, lan tràn đến khắp ngõ ngách trong sơn cốc, mang theo những cảm xúc tiêu cực, ảnh hưởng tới bản tâm của võ giả.
“Những cảm xúc tiêu cực, trí nhớ hỗn loạn này sẽ càng lúc càng nhiều, tràn ngập khắp nơi, dần ăn mòn ý chí của các ngươi.” Lương Trung chợt quay sang nhìn Tần Liệt Cao Vũ: “Hai người các ngươi cảnh giới thấp nhất, dễ bị ăn mòn tâm linh nhất, nên phải chú ý giữ lấy bản tâm. Nhớ kỹ, nhất định p hải giữ vững bản tâm, không được để cho những cảm xúc tiêu cực kia ảnh hưởng, nếu không chẳng những các ngươi không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng cho chúng ta.”
“Hiểu rõ.” Tần Liệt Cao Vũ đồng thanh.
Lúc này Tạ Tĩnh Tuyền đã sắp đặt hoàn tất Tụ linh bài, thiên địa linh khí trong cốc càng lúc càng nồng nặc.
“Ta mở trận, các ngươi hộ pháp cho ta, coi chừng hung hồn công kích!” Tạ Tĩnh Tuyền đột ngột hiện ra cạnh Lương Trung, ngồi xuống cạnh một cái rãnh.
Một ánh lửa đỏ thẫm lóe lên từ chiếc nhẫn không gian trên tay Tạ Tĩnh Tuyền, mà chính xác là từ một viên ngọc thạch to bằng đầungón tay.
Ngọc thạch này hình như là hồng phỉ thúy, mà hồng thuần túy, bên trong như phong ấn một ngọn lửa đỏ thẫm.
Ánh lửa chính là phát ra từ ngọn lửa bên trong này, ban đầu chỉ là một tia nhỏ, rồi lớn dần lên.
Một ngọn lửa to cỡ nắm tay hình thành rồi phóng ra như chim tước, bắn vào trong cái khe bên cạnh Tạ Tĩnh Tuyền.
“Oanh!”
Cái khe bốc cháy, sức nóng kinh thiên, cái khe biến thành một con rồng lửa.
Khe này dài mấy chục mét, rộng bằng một cánh tay, lúc này bốc lửa hừng hực, quét sạch khí tức âm hàn xung quanh.
Tần Liệt tới trước nhìn kỹ, thấy quả nhiên là có Nhật diệu thạch bên dưới lớp đất phủ cái khe.
Đây là một loại linh tài huyền cấp nhị phẩm, cao hơn hỏa tinh thạch một cấp, là một loại mồi lửa thiết yếu để luyện linh khí huyền cấp.
Lửa của Nhật diệu thạch có thể nung chảy thiết thạch huyền cấp thành nước, độ nóng của nó vô cùng đáng sợ.
Một khi đốt lên, nếu không có thủ pháp đặc thù kềm hãm, Nhật diệu thạch sẽ có thể cháy suốt mấy ngày mấy đêm.
Cái khe dài cả mười thước, vậy mà đều phủ một lớp Nhật diệu thạch, ra tay lớn như vậy khiến Tần Liệt kinh hãi.
“Hộ pháp cho ta!”
Tạ Tĩnh Tuyền khẽ quát, rồi nhắm mắt lại, tập trung kích hoạt ngọn lửa bên trong ngọc thạch, muốn dùng nó để nhen nhóm tất cả các khe rãnh trong sơn cốc.
Trong thạch động, con Phệ hồn thú cảm ứng được thay đổi, lập tức gào to, những đợt gió mạnh lạnh như băng bay ra khỏi huyệt động.
Những phân hồn trên trời biến đổi.
Cứ khoảng mười phân hồn, không xuyên qua tinh lọc nữa, mà hội lại với nhau, biến thành một con lệ quỷ mặt xanh nanh vàng một mắt.
Những cảm xúc tiêu cực tràn ngập trong cốc tụ về vây quanh con lệ quỷ kia, nhắm ngay đỉnh đầu Tạ Tĩnh Tuyền phóng tới.
Khí tức lạnh giá tà ác ào ạt công tới chỗ Tạ Tĩnh Tuyền.
Bốn phương tám hướng hiện lên đủ loại quỷ quái yêu ma ào ạt xông tới, khiến Tần Liệt Cao Vũ có cảm giác mình đang bị nhốt trong địa ngục, bị vô số yêu ma vây quanh gặm dần huyết nhục…
Hai người đều cảm thấy như hai tay, hai chân, thậm chí trái tim mình đang bị đám lệ quỷ yêu ma kia xé rách, nhai nuốt.
Đó là một loại cảm giác khủng khiếp khó nói thành lời, khiến cho mọi ý chí của con người đều bị đánh tan, không thể tỉnh lại được.
Đây là tuyệt chiêu chấn động linh hồn của Phệ hồn thú, chuyên môn nhắm vào tấn công linh hồn, tàn phá bản tâm của con người!
Giờ phút này, Tần Liệt không còn nhìn thấy ai nữa, chỉ thấy đủ loại ma quỷ đang vây quanh, chỉ thấy thân thể mình đang bị cắn xé, đang dần trở nên không trọn vẹn.
“Không!”
Tần Liệt cuồng loạn hét lên, dùng hết khí lực để hét, muốn chạy trốn khỏi nơi khủng khiếp này.
Nhưng yêu ma ác quỷ như vô tận, cuồn cuộn cuộn không thấy bến bờ, cười vang dữ tợn, nhắm ngay hắn mà vọt tới…
Giống như hắn là một món mỹ vị khiến cả thế giới yêu ma tà ác này đều thèm thuồng.
“Không!” Tần Liệt điên cuồng gào hét, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
Ngay khi hắn sắp hoàn toàn sụp đổ, thì một cảm giác mát lạnh từ mi tâm hắn từ từ xuất hiện…
Nó như một tia sáng, đi đến đâu, tất cả những tà ác, những hình ảnh yêu ma ghê rợn biến mất tới đó.
Trong tích tắc, tất cả những hình ảnh đáng sợ đó đều bị phá tan, hắn trở về với thực tại.
Hắn rốt cục nhìn thấy được người bên cạnh.
Trong sơn cốc, một đám lệ quỷ đang nhao nhao nhào tới phía võ giả.
Lương Trung và võ giả Sâm La điện ai cũng vung vẩy linh khí, tạo thành một tầng quang thuẫn đầy mỹ lệ, ngăn cản tất cả lệ quỷ bên ngoài.
Ai cũng hết sức tập trung ,thần sắc ngưng trọng.
Cao Vũ đứng cạnh hắn thì thào luôn miệng, thần sắc khi thì dữ tợn, lúc lại sợ hãi vô cùng.
-hắn vẫn chưa thoát khỏi sự ảnh hưởng của Phệ hồn thú.
Tạ Tĩnh Tuyền nhắm mắt, từng ngọn lửa trong ngọc thạch bay ra, bắn về phía những khe rãnh khác, tạo thành những con hỏa long mới.
Trong cốc đã có bảy con hỏa long thành hình, sức nóng tỏa ra bừng bừng, đốt cháy những cột đá bên cạnh.
Những cột đá này sau khi bị đốt, lộ ra linh văn màu đỏ, những linh văn này hô ứng với lửa, trở nên sinh động lập lòe, khiến cột đá trông như cũng đang bốc cháy.
Bát cực ly hỏa trận đang từ từ thành hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.