Linh Vực

Chương 19: Bế quan

Nghịch Thương Thiên

04/09/2013

Do Lăng Thừa Nghiệp không cấm tộc nhân vào quáng động dưới dược sơn nữa, nên quáng động đột nhiên vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày có không ít tộc nhân Lăng gia mang theo hy vọng tiến vào điều tra, nhưng kết quả đều là tay trắng quay về. Cả Lăng Thừa Nghiệp khai nguyên cảnh còn không thể xuyên qua kỳ trận nữa là những tộc nhân bình thường.

Sau năm lần bảy lượt thấy bại, cuối cùng rất nhiều người thay đổi phương pháp, coi Tần Liệt là chìa khóa. Sau đó, có không ít người Lăng gia cứ sáng sớm là theo sau Tần Liệt tiến vào quáng động, nghĩ theo chân Tần Liệt vào trung tâm quáng động. Đáng tiếc, mỗi lần bọn họ đều đột nhiên mất dấu Tần Liệt, trong thạch động rõ ràng tồn tại huyễn trận, làm không thể thấy được người đã tiến vào bên trong. Sau vài lần cố gắng, dần dần mọi người bắt đầu chán nản, tuy vẫn hiếu kỳ với Tần Liệt, nhưng do không thể theo sau hắn, nên dần cũng bỏ mặc.

Lăng Thừa Nghiệp biết rõ Đỗ Kiều Lan lòng dạ hẹp hòi, sợ nàng lén hạ độc thủ với Tần Liệt, nên lệnh Lăng Phong, Lăng Dĩnh mỗi ngày bảo vệ Tần Liệt tiến vào quáng động. Lăng Thừa Nghiệp an bài như vậy làm Đỗ Kiều Lan không tìm được cơ hội ra tay, nàng càng thêm căm hận người nhà Lăng gia, cũng càng thêm coi Tần Liệt là gai trong mắt.

Sau khi nghi thức đính hôn hoàn thành, số lần Lăng Ngữ Thi đến nhà Tần Liệt càng lúc càn nhiều, có đôi khi sáng sớm nàng đã mang cơm canh đến, giúp Tần Liệt không phải đến sảnh đường ăn. Chạng vạng tối, khi Tần Liệt trở về thì nàng đã đến rồi. Chuẩn bị nước, sắp xếp chăn chiếu, quét dọn vệ sinh… những việc này nàng càng lúc càng quen thuộc, mà nàng vẫn duy trì thói quen nói một mình, giúp Tần Liệt hiểu rõ các việc trong Lăng gia.

Có đôi khi Lăng Ngữ Thi đột nhiên không nói gì, chỉ hai tay chống cằm nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt nàng như muốn nhìn xuyên thấu hắn, hiểu rõ bí mật ẩn sâu trong lòng hắn. Những lúc như vậy, Tần Liệt sẽ đột nhiên khẩn trương, hắn chỉ đành cẩn thận duy trì thần tình đờ đẫn. Lăng Ngữ Thi khi thì thất vọng than nhẹ, lúc thì khẽ cười mỉm, càng làm Tần Liệt không thể đoán ra trong lòng nàng nghĩ gì.

Tần Liệt bình thường tu luyện không chịu chút ảnh hưởng nào từ dược sơn náo nhiệt, hắn vẫn tiếp tục khắc khổ tu luyện, chưa từng buông lỏng.

Từng ngày trôi qua, sâu trong dược sơn, Tần Liệt dựa vào một trụ đá, nín thở ngưng thần, dùng thú hạch u ảnh điện điêu để tu luyện. Bên cạnh hắn, có một lượng lớn phấn xám, đây đều là do thú hạch sau khi bị hấp thu hết lực lượng tạo thành. Đến giờ hơn bốn mươi viên thú hạch đã dùng gần hết, mà băng hành thảo thì đã hết sạch.

Không biết qua bao lâu, thú hạch trong tay hắn lại vỡ vụn thành bụi phấn, hắn thần tình nghiêm túc, lặng lẽ vận chuyển linh lực. Từng tia linh lực từ linh hải đan điền hắn vận chuyển theo gân mạch, dần dần hội tụ tay trái hắn. Linh lực dần gia tốc, như sóng to gió lớn lao đến ngón trỏ tay trái hắn!

Tách tách tách! Thanh âm dòng điện vang lên từ ngón trỏ của hắn, lúc này ngón tay hắn bị linh lực làm căng đau, đỏ hồng lên.

Ầm! Linh lực cuộn trào như chạm phải vách ngăn vô hình, không thể đột phá ngón tay, lại đột nhiên quay về làm tay hắn tê liệt, nháy mắt mất đi cảm giác.

"Vẫn chưa được…"

Tần Liệt chậm rãi mở mắt ra, đung đưa tay trái, trên gương mặt tuấn tú của hắn tràn ngập âu lo đành chịu.

Gần đây hắn sau khi mượn thú hạch làm đầy linh lực trong linh hải, hắn chuẩn bị xung kích luyện thể tầng bảy, đáng tiếc xung kích mấy lần đều thất bại.



Luyện thể chia làm chín tầng, sáu tầng đầu tu luyện tương đối đơn giản, chủ yếu là tụ tập linh lực, khai thác linh hải, sau đó không ngừng dùng linh lực nuôi dưỡng máu thịt, làm gân mạch cứng cỏi, sáu tầng đầu đột phá tương đối dễ dàng. Trong lúc này, võ giả giao chiến chủ yếu cậy vào cường độ thân thể, còn chưa thể sử dụng linh kỹ, cũng không thể bạo phát linh lực gây sát thương với người khác được. Sở dĩ như vậy vì lúc này võ giả còn chưa thể thả linh lực ra ngoài được. Linh lực không thể ra ngoài thân thể, như vậy không có lực sát thương, cũng không thể rót vào linh khí tăng sức chiến đấu được.

Chỉ khi đột phá luyện thể tầng bảy, võ giả mới có thể bạo phát linh lực, thông qua bộ phận thân thể tạo thành sát thương, hoặc đưa linh lực vào linh khí, phát huy uy lực của linh khí. Võ giả cấp bậc này còn có thể dùng linh lực tôi luyện xương cốt, cốt tủy và nội tạng, làm cường độ thân thể cường tráng hơn. Bởi thế luyện thể tầng sáu và tầng bảy cách biệt hoàn toàn dù chỉ kém một tầng.

Lúc đó, khi đấu với võ giả Toái Băng phủ, sấm sét quấn quanh người hắn không phải do linh lực tạo thành, mà là sấm sét đánh xuống hắn, nhờ một phần nhỏ linh lực hắn dẫn đường tạo thành, chủ yếu vẫn là sấm sét tự nhiên.

Không có sấm sét, hắn không thể làm được như vậy, sau này khi chiến đấu với địch nhân, hắn cũng không thể hy vọng mỗi lúc trời đều đổ mưa, cho nên phải nhanh chóng đột phá tầng bảy. Luyện thể tầng bảy, còn có thể đưa linh lực vào xương cốt, nội tạng, trợ giúp hắn tu luyện thiên lôi cức.

Trong mắt rất nhiều người, chỉ có võ giả bước vào luyện thể tầng bảy mới có thể được xưng là võ giả, còn từ tầng sáu trở xuống chỉ được gọi là quân nhân mà thôi. Lăng Dĩnh hâm mộ Lăng Phong là vì Lăng Phong đã đột phá luyện thể tầng bảy, trở thành võ giả chân chính.

"Nhất định phải mau chóng đột phá!" Tần Liệt nghỉ ngơi một lát, đợi cảm giác tê liệt trôi qua, hắn lấy ra thú hạch u ảnh điện điêu kiểm kê: "Còn ba viên, phải mau chóng đột phá. Những linh thạch, linh dược đem về từ Cực Hàn sơn mạch cũng phải đột phá luyện thể tầng bảy mới có thể sử dụng."

Hắn chỉ lấy một phần linh đan, linh thạch ra làm sính lễ, vẫn còn giữ lại kha khá để bản thân dùng.

Tách tách tách! Lát sau, ngón tay hắn vang lên tiếng giòn vang, như muốn nứt gãy vậy, nhưng là linh lực xông vào vẫn không thể phá được rào cản, không thể xông ra ngón tay được.

Trong sơn động, Tần Liệt lần lượt xung kích, lần lượt thử, lần lượt thất bại.

"Không được, như này không ổn, phải có phương pháp tốt hơn." Tần Liệt híp mắt lại nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra: "Trấn Hồn châu! Vô pháp vô niệm!"

Cũng bất kể bao lâu mới tỉnh lại, hắn hít sâu một hơi, tinh thần ý thức tập trung, dần dần, linh hồn như phiêu hốt rời khỏi não, bay hướng Trấn Hồn châu. Thời gian trôi qua, hắn tụ tập càng nhiều linh hồn ý thức, không ngừng bay hướng Trấn Hồn châu. Trấn Hồn châu ẩn trong mi tâm hắn lúc này dần sáng lên, như con ngươi đen nhánh. Trong động, Trấn Hồn châu âm u lóe sáng, vô cùng quỷ dị.

Dần dần, cảm giác linh hồn xuất khiếu lại dần đến, linh hồn hắn phảng phất đi đến một không gian hỗn độn, có thể nhìn thấy từng hoạt động nhỏ của thân thể, thậm chí có thể đơn giản khống chế thân thể, làm thân thể theo bản năng tu hành.

Trong không gian kỳ diệu, hắn có thể cảm nhận rõ nét linh khí thiên địa trong sơn động đang dùng tốc độ nhanh tụ tập đến thân thể hắn, còn có thể nhìn thấy từng tia linh khí nhỏ bé dần tán ra khỏi lỗ chân lông của hắn. Lỗ chân lông bình thường có trừng mắt cũng không thấy được thì dưới trạng thái này như được phóng to mấy lần, có thể thấy rõ.

Trong cảnh giới vô pháp vô niệm thần kỳ, linh hồn hắn thủy chung nằm ở trạng thái phiêu dật, nhưng hiểu biết đối với thân thể của hắn không ngừng tăng nhanh. Dưới trạng thái này, thân hắn như kêu gọi thiên địa, trong quá trình tu luyện hấp dẫn thêm càng nhiều linh khí…



Linh hồn ẩn sâu trong Trấn Hồn châu, Tần Liệt nhìn vào thân thể hắn đang theo bản năng tu luyện, nhìn vào linh lực lưu chuyển trong gân mạch dần dần gia tốc, lần lượt xông hướng ngón tay!

Hắn phát hiện theo tu luyện tăng cường, tầng ngăn luyện thể tầng bảy càng lúc càng mỏng. Tâm hắn như trong sáng, dần dần nhận thức trạng thái tu luyện vô pháp vô niệm, linh lực tụ tập càng lúc càng nhanh, tốc độ lưu chuyển trong gân mạch cũng nhanh hơn nhiều. Thân thể theo bản năng tu luyện có thể không ngừng điều chỉnh để đạt đến trạng thái tốt nhất, thần kỳ đến hắn cảm thấy linh hồn tồn tại là dư thừa.

Thật kỳ diệu!

Phốc! Không biết qua bao lâu, từ đầu ngón tay hắn bắn ra một tia thiểm điện, điện quang chợt lóe, đánh nát một khối đá trước mặt.

Linh hồn phiêu hốt nhìn thấy một tia thiểm điện này vui mừng đến cực điểm, sau đó liều mạng giãy dụa, mượn tâm tình hưng phấn và kích động không ngừng xung kích hạt châu.

Oành! Não hải chấn động mạnh một cái, cảm giác linh hồn quay về trào dâng.

Tần Liệt nháy mắt tỉnh lại. Năm năm, đây là lần đầu tiên hắn không dùng ngoại lực kích thích, có thể thoát khỏi trạng thái vô pháp vô niệm.

- Ha ha ha.

Tần Liệt dựa lưng vào thạch trụ không ngừng cười lớn.

Nhờ trạng thái vô pháp vô niệm, hắn chẳng những thành công đột phá luyện thể tầng bảy, mà còn có thể cảm thụ cảnh giới vô pháp vô niệm, lại thêm năng lực tự bản thân thoát khỏi cảnh giới này, làm lòng tin vào tương lai của hắn tăng lớn.

- óc ách!

Bụng hắn kêu lên đói khát đánh thức hắn từ mộng đẹp, lúc này hắn mới phát hiện thân thể hắn gầy quắt lại, cũng không biết đã đói bao lâu. Quá lâu không ăn gì, bước chân hắn có chút phiêu hốt, nắm lấy tường đá, sắc mặt hắn tái nhợt chậm rãi đi ra khỏi sơn động.

Ở cửa động, Lăng Ngữ Thi sắc mặt tiều tụy, trong mắt tràn ngập lo lắng nhìn nơi xa, cũng không biết nàng trông chờ đã bao lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook