Chương 303: Hắn trước năm mười tuổi…
Nghịch Thương Thiên
28/01/2015
Vô số Phạm Nhạc ùn ùn kéo đến rợp trời rợp đất.
Từng gã Phạm Nhạc đều từ một loại hỗn hợp giữa linh lực và khí tức dâm mỹ tạo thành, còn mang dao động linh hồn yếu ớt.
Mà chân thân Phạm Nhạc lại là biến mất vô ảnh làm cho Tần Liệt không thể bắt giữ, cũng không thể cảm giác.
Tần Liệt đột nhiên ngồi xuống tại chỗ.
Nhắm mắt lại, hai lòng bàn tay hắn gần chập vào nhau, một đoàn lôi điện xanh sẫm như pháo hoa rực rỡ nhanh chóng ngưng kết thành trước lồng ngực hắn.
- Lôi Điện cầu!
Hét thầm một tiếng, Tần Liệt toàn lực triệu tập Lôi Đình lực. Lực lượng sấm sét từ Nguyên phủ, xương cốt, nội tạng, huyệt khiếu kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc hội tụ trong quả cầu lôi điện.
Lôi điện cầu kia như quả bóng được thổi hơi, nhanh chóng phình to ra, trong thời gian ngắn đã bao phủ thân thể hắn.
- Tạch tạch tạch!
Tia chớp dày đặc đan vào nhau, thân hình Tần Liệt ở trung ương Lôi Điện cầu, tóc dài không gió mà bay, trong hai tròng mắt điện xà nhảy múa.
- Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!
Chỉ thấy Phạm Nhạc đầy trời đánh tới chưa đụng chạm lấy Tần Liệt đã bị điện quang trong Lôi Điện cầu bắn ra dữ dội, đánh thẳng và. Từng tia điện sét đánh ra như ánh sáng văng tung tóe.
Lấy Lôi Điện cầu làm trung tâm, không gian xung quanh có vô số ánh sáng mãnh liệt chiếu ra. Năng lượng thuần túy nổ tung kéo theo hàng loạt đường lửa dài trên mặt đất.
Không bao lâu sau, tất cả thân ảnh Phạm Nhạc huyễn hóa ra đều bị Lôi Điện cầu đánh thành phấn vụn.
Phạm Nhạc vẫn vô tung vô ảnh.
- Tiềm ảnh tùy hành! Tần Liệt, bóng của ngươi!
Tiếng kêu khẽ của Tống Đình Ngọc truyền tới từ một gốc cây ổ thụ rậm rạp cách đó không xa.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía bóng của Tần Liệt.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống, bóng đen sau lưng Tần Liệt kéo dài trên mặt đất, Phạm Nhạc đột nhiên xông ra từ đó.
Quạt trắng trong tay gã đột nhiên tỏa hào quang vạn trượng. Một dòng năng lượng mãnh liệt như biển khơi bất ngờ bộc phát. Quạt trắng khép lại, điểm thẳng tới hậu tâm Tần Liệt.
- Rầm!
Điện xà trong Lôi Điện cầu đột nhiên hỗn loạn, một tiếng nổ vang, vô số tia chớp mất khống chế bắn ra tứ phương.
Theo sau đó, Lôi Điện cầu cũng giải thể.
Quạt giấy tiến quân thần tốc, điểm thẳng hậu tâm tới Tần Liệt. Dòng năng lượng mãnh liệt như biển kia lập tức ầm ầm bùng nổ trong cơ thể Tần Liệt.
Tần Liệt như bị Hồng Hoang mãnh thú hung hăng va chạm từ phía sau, thân hình văng mạnh tới trước.
Người giữa không trung, máu đã phun ra từ miệng hắn như bão táp. Xương cốt toàn thân như bị núi đá đè, phát ra từng tiếng vỡ vụn.
- Tần Liệt!
- Tần Liệt!
- Tần Liệt!
Tống Đình Ngọc, Lăng Ngữ Thi, Phùng Dung, Khang trí, Hàn Khánh Thụy, người quen thuộc với hắn đều không nhịn được phải la hoảng lên, biến sắc.
Sắc mặt Lang Tà trầm xuống.
Ứng Hưng Nhiên và La Chí Xương, Tương Hạo, Phòng Kỳ âm thầm trao đổi một ánh mắt, bỗng nhiên yên lòng.
- Phạm Nhạc! Chỉ lấy trụ Linh văn. Trăm triệu lần đừng tổn thương tánh mạng Tần Liệt!
Ứng Hưng Nhiên đè nén vui sướng trong lòng, vẻ mặt vờ nghiêm túc gào lên.
- Hắc hắc, ngươi nói có vẻ đã muộn, mạng tiểu tử đó... Đã không được rồi.
Phạm Nhạc tin tưởng mười phần, liếc mắt về phía Ứng Hưng Nhiên một cái, ngạo nghễ nói:
- Nhận một kích Sơn Hồng Bạo đừng nói Vạn Tượng sơ kỳ như hắn, cho dù là trung hậu kỳ cũng không còn mấy người có thể còn sống sót!
Lời vừa nói ra, phần đông võ giả Khí Cụ tông đều giận dữ.
Nhất là Huyết Mâu võ giả, có không ít người mặt đã âm trầm, huyết khí toàn thân bắt đầu khởi động, mắt đầy tơ máu trừng lên với Phạm Nhạc.
Lăng Ngữ Thi lại càng trợn tròn mắt, trong đồng tử màu tím của nàng có rất nhiều đám lửa tím đang chậm rãi tụ tập.
Một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người nàng truyền đến. Nàng giống như một tòa núi lửa đã yên lặng lâu nay, tùy thời đều có thể bộc phá ra lửa thiêu diệt thế.
Ngay cả Lang Tà cũng có vẻ kinh ngạc, ánh mắt vòng qua người Tần Liệt, nhìn lên người nàng.
- Ngươi, ngươi làm bậy rồi!
Ứng Hưng Nhiên cũng bị đông đảo ánh mắt phẫn nộ bao phủ, lão bất chấp, giận dữ mắng mỏ Phạm Nhạc:
- Ai bảo ngươi giết hắn ? Ta chỉ muốn ngươi lấy trụ Linh văn là được, tại sao ngươi lại tay nặng như vậy, vì sao không giữ mạng hắn lại?
- Chính hắn đã nói bất kể sống chết.
Phạm Nhạc dang tay, vẻ mặt vô tội.
- Thế này, thế này…
Ứng Hưng Nhiên thở dài, vẻ mặt tiếc nuối, nói với Lang Tà:
- Ngươi xem, chuyện thành như vậy, cần gì chứ? Ngươi chịu ra tay thì sao loạn thành như vậy? Ngươi hoàn toàn có thể khống chế cục diện, vì sao ngồi yên không lý đến, là ngươi hại Tần Liệt a!
Lang Tà sửng sốt, ông ta thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lăng Ngữ Thi, từ xa liếc mắt nhìn Ứng Hưng Nhiên một cái, nói :
- Ngài nói là ta hại Tần Liệt?
- Ta, ta cũng không có ý này, là ta nói nếu ngươi chịu ra tay thì Tần Liệt tuyệt đối sẽ không bị...
Ứng Hưng Nhiên bị nhìn một cái lập tức mềm oặt, ngập ngừng nói.
- Ai nói Tần Liệt có việc?
Lang Tà biểu tình cổ quái, hừ một tiếng, sau đó quát:
- Tên đó mới Khai Nguyên Cảnh đã có thể đánh nhau sống chết trong Huyết Trì với Vạn Tượng cảnh trung hậu kỳ, nếu ngay cả một đòn “Sơn Hồng Bạo” của Hợp Hoan tông đều không chịu nổi thì sao có thể còn sống mà trở về từ U Minh giới?
Phùng Dung ngẩn ngơ, bỗng nhiên kịp phản ứng, mắng:
- Tần Liệt! Ngươi giở trò quỷ gì thế?
Đến lúc này nàng mới nhớ ra, nửa năm trước nàng đã tự mình đưa Tần Liệt đi tu luyện với Huyết Mâu, tự mình giám sát hắn ngâm trong Huyết Trì. So với bất kỳ kẻ nào nàng càng hiểu Tần Liệt hơn, hiểu hắn biến thái đến mức nào!
Cái tên có thân thể cường hãn phi nhân như hắn sao không chịu nổi như vậy? Sao có thể một đòn đã nát?
Kẻ đang đưa lưng lên trời, vùi đầu xuống đất kia nếu thực sự là Tần Liệt, thì sao có thể bị giết đơn giản như vậy?
Nếu đã không sao, vậy cuối cùng Tần Liệt đang làm gì đó?
- Tần Liệt!
Lang Tà quát lạnh.
Đám Ứng Hưng Nhiên, còn có Phạm Nhạc kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Liệt.
Ánh mắt mọi người bị tiếng quát của Lang Tà dẫn dắt về phía Tần Liệt.
Kết quả là chết hay chưa?
Đang lúc mọi người nghi hoặc, Tần Liệt bỗng nhiên cuốn thân mình, khóe miệng hắn có máu đen rõ ràng, hắn ngồi đả tọa tại chỗ.
Trong mắt của hắn có vẻ nghi hoặc, dường như đang sửa sang trí nhớ, dường như đang nhớ lại điều gì đó...
Tình trạng này, giống như người đã ngủ say rất lâu bỗng nhiên tỉnh lại, cho nên nhất thời cảm thấy mê man mịt mù.
Không có ai biết, một đạo phong ấn trong Trấn Hồn Châu bị một đòn bất ngờ của Phạm Nhạc xé rách một góc... tính cách mà Tần Liệt dưỡng thành từ năm mười tuổi đến nay như bị chìm vào một dòng suối tinh thần, lẫn với bản thân hiện tại của hắn.
Trước mười tuổi, là hắn. Sau mười tuổi, cũng là hắn.
Nhưng, vì trí nhớ trước mười tuổi đều bị Trấn Hồn Châu phong ấn, cái người “Hắn” vẫn bị giam cầm trong đó, thủy chung không thể tỉnh lại, cũng không thể ảnh hưởng đến hắn hiện tại.
Nhưng hiện giờ, một người “Hắn” từ lúc phong ấn trong Trấn Hồn Châu vỡ bỗng nhiên phi ra mạnh mẽ mà kỳ diệu, cùng với “Hắn” hiện tại hòa làm một thể.
Hai tính cách dần dần dung hợp...
Hắn vẫn không nhớ rõ chuyện xảy ra trước mười tuổi, nhưng hắn, đã dần dần hiểu được hắn trước mười tuổi là người thế nào, có lẽ không thể xưng là “Người”…
Đó là một “Người” cực độ âm độc, cực độ điên cuồng, cực độ méo mó, cực độ thô bạo, gần như mất đi nhân tính!
Trước mười tuổi, hắn chỉ là đứa nhỏ, một đứa bé… vì sao lại có tính cách điên cuồng méo mó như thế?
Ngồi dưới đất, Tần Liệt nhíu chặt mày, sắc mặt biến ảo.
Từ lúc phong ấn trong Trấn Hồn Châu bị xé rách, hắn không tìm được trí nhớ mong muốn, lại tìm được cái kẻ mười năm trước kia, “Hắn”.
- Tần Liệt, huynh, huynh không sao chứ?
Lăng Ngữ Thi thở nhẹ, vẻ mặt thân thiết hỏi.
Tần Liệt quay đầu lại, ánh mắt có chút xa lạ, nhìn nàng một cái.
- Huynh làm sao vậy?
Lăng Ngữ Thi tâm run lên.
- Giả thần giả quỷ!
Phạm Nhạc nhếch miệng cười lạnh, phe phẩy quạt giấy trắng. Gã lại đi tới Tần Liệt, không kiên nhẫn nói :
- Ngoan ngoãn giao ra mười hai cây trụ Linh văn, ta sẽ để ngươi chết thoải mái!
Bỗng nhiên đứng lên, Tần Liệt liếc mắt nhìn Phạm Nhạc một cái, đột nhiên nói:
- Ta cũng không để người khác chết thoải mái.
- Rầm!
Một khí thế thô bạo điên cuồng từ trên người hắn đột nhiên bùng phát ra, mùi máu tươi nồng nặc gay cả mũi nháy mắt tràn ngập toàn trường.
- Huyết Linh Quyết!
Phần đông Huyết Mâu võ giả nhất tề kinh hãi quát.
- Ngưng thể!
Tần Liệt nâng tay ấn xuống bùn lầy trước người, lòng bàn tay hướng lên trên dùng sức nhấc lên. Một đại mãng xà ngưng kết từ bùn lầy thành, như bị hắn móc ra từ trong bùn.
Đây là lực lượng của đại địa.
- Băng xương!
Tần Liệt quát khẽ.
Một cây xương cốt trong suốt từ hàn băng lực ngưng tụ thành, tràn ngập trong cơ thể mãng xà.
- Huyết khí!
Tần Liệt quát khẽ.
Sương máu liên tiếp phóng ra từ người hắn, chui vào cơ thể mãng xà, hóa thành máu tươi của mãng xà.
- Lôi Điện!
Tần Liệt lại quát.
Một tia chớp dài như dải lụa, như điện xà, như cầu vồng quấn lấy quanh thân xà.
Mãng xà vì thế có hình thể, có máu tươi gân mạch, có hài cốt, có Lôi Điện lực.
Mãng xà này như được trao sinh mệnh, như thực sự sống lại, đột nhiên lao tới Phạm Nhạc.
Từng gã Phạm Nhạc đều từ một loại hỗn hợp giữa linh lực và khí tức dâm mỹ tạo thành, còn mang dao động linh hồn yếu ớt.
Mà chân thân Phạm Nhạc lại là biến mất vô ảnh làm cho Tần Liệt không thể bắt giữ, cũng không thể cảm giác.
Tần Liệt đột nhiên ngồi xuống tại chỗ.
Nhắm mắt lại, hai lòng bàn tay hắn gần chập vào nhau, một đoàn lôi điện xanh sẫm như pháo hoa rực rỡ nhanh chóng ngưng kết thành trước lồng ngực hắn.
- Lôi Điện cầu!
Hét thầm một tiếng, Tần Liệt toàn lực triệu tập Lôi Đình lực. Lực lượng sấm sét từ Nguyên phủ, xương cốt, nội tạng, huyệt khiếu kèm theo tiếng sấm đinh tai nhức óc hội tụ trong quả cầu lôi điện.
Lôi điện cầu kia như quả bóng được thổi hơi, nhanh chóng phình to ra, trong thời gian ngắn đã bao phủ thân thể hắn.
- Tạch tạch tạch!
Tia chớp dày đặc đan vào nhau, thân hình Tần Liệt ở trung ương Lôi Điện cầu, tóc dài không gió mà bay, trong hai tròng mắt điện xà nhảy múa.
- Xẹt xẹt! Xẹt xẹt!
Chỉ thấy Phạm Nhạc đầy trời đánh tới chưa đụng chạm lấy Tần Liệt đã bị điện quang trong Lôi Điện cầu bắn ra dữ dội, đánh thẳng và. Từng tia điện sét đánh ra như ánh sáng văng tung tóe.
Lấy Lôi Điện cầu làm trung tâm, không gian xung quanh có vô số ánh sáng mãnh liệt chiếu ra. Năng lượng thuần túy nổ tung kéo theo hàng loạt đường lửa dài trên mặt đất.
Không bao lâu sau, tất cả thân ảnh Phạm Nhạc huyễn hóa ra đều bị Lôi Điện cầu đánh thành phấn vụn.
Phạm Nhạc vẫn vô tung vô ảnh.
- Tiềm ảnh tùy hành! Tần Liệt, bóng của ngươi!
Tiếng kêu khẽ của Tống Đình Ngọc truyền tới từ một gốc cây ổ thụ rậm rạp cách đó không xa.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhất tề nhìn về phía bóng của Tần Liệt.
Ánh nắng chói chang chiếu xuống, bóng đen sau lưng Tần Liệt kéo dài trên mặt đất, Phạm Nhạc đột nhiên xông ra từ đó.
Quạt trắng trong tay gã đột nhiên tỏa hào quang vạn trượng. Một dòng năng lượng mãnh liệt như biển khơi bất ngờ bộc phát. Quạt trắng khép lại, điểm thẳng tới hậu tâm Tần Liệt.
- Rầm!
Điện xà trong Lôi Điện cầu đột nhiên hỗn loạn, một tiếng nổ vang, vô số tia chớp mất khống chế bắn ra tứ phương.
Theo sau đó, Lôi Điện cầu cũng giải thể.
Quạt giấy tiến quân thần tốc, điểm thẳng hậu tâm tới Tần Liệt. Dòng năng lượng mãnh liệt như biển kia lập tức ầm ầm bùng nổ trong cơ thể Tần Liệt.
Tần Liệt như bị Hồng Hoang mãnh thú hung hăng va chạm từ phía sau, thân hình văng mạnh tới trước.
Người giữa không trung, máu đã phun ra từ miệng hắn như bão táp. Xương cốt toàn thân như bị núi đá đè, phát ra từng tiếng vỡ vụn.
- Tần Liệt!
- Tần Liệt!
- Tần Liệt!
Tống Đình Ngọc, Lăng Ngữ Thi, Phùng Dung, Khang trí, Hàn Khánh Thụy, người quen thuộc với hắn đều không nhịn được phải la hoảng lên, biến sắc.
Sắc mặt Lang Tà trầm xuống.
Ứng Hưng Nhiên và La Chí Xương, Tương Hạo, Phòng Kỳ âm thầm trao đổi một ánh mắt, bỗng nhiên yên lòng.
- Phạm Nhạc! Chỉ lấy trụ Linh văn. Trăm triệu lần đừng tổn thương tánh mạng Tần Liệt!
Ứng Hưng Nhiên đè nén vui sướng trong lòng, vẻ mặt vờ nghiêm túc gào lên.
- Hắc hắc, ngươi nói có vẻ đã muộn, mạng tiểu tử đó... Đã không được rồi.
Phạm Nhạc tin tưởng mười phần, liếc mắt về phía Ứng Hưng Nhiên một cái, ngạo nghễ nói:
- Nhận một kích Sơn Hồng Bạo đừng nói Vạn Tượng sơ kỳ như hắn, cho dù là trung hậu kỳ cũng không còn mấy người có thể còn sống sót!
Lời vừa nói ra, phần đông võ giả Khí Cụ tông đều giận dữ.
Nhất là Huyết Mâu võ giả, có không ít người mặt đã âm trầm, huyết khí toàn thân bắt đầu khởi động, mắt đầy tơ máu trừng lên với Phạm Nhạc.
Lăng Ngữ Thi lại càng trợn tròn mắt, trong đồng tử màu tím của nàng có rất nhiều đám lửa tím đang chậm rãi tụ tập.
Một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người nàng truyền đến. Nàng giống như một tòa núi lửa đã yên lặng lâu nay, tùy thời đều có thể bộc phá ra lửa thiêu diệt thế.
Ngay cả Lang Tà cũng có vẻ kinh ngạc, ánh mắt vòng qua người Tần Liệt, nhìn lên người nàng.
- Ngươi, ngươi làm bậy rồi!
Ứng Hưng Nhiên cũng bị đông đảo ánh mắt phẫn nộ bao phủ, lão bất chấp, giận dữ mắng mỏ Phạm Nhạc:
- Ai bảo ngươi giết hắn ? Ta chỉ muốn ngươi lấy trụ Linh văn là được, tại sao ngươi lại tay nặng như vậy, vì sao không giữ mạng hắn lại?
- Chính hắn đã nói bất kể sống chết.
Phạm Nhạc dang tay, vẻ mặt vô tội.
- Thế này, thế này…
Ứng Hưng Nhiên thở dài, vẻ mặt tiếc nuối, nói với Lang Tà:
- Ngươi xem, chuyện thành như vậy, cần gì chứ? Ngươi chịu ra tay thì sao loạn thành như vậy? Ngươi hoàn toàn có thể khống chế cục diện, vì sao ngồi yên không lý đến, là ngươi hại Tần Liệt a!
Lang Tà sửng sốt, ông ta thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lăng Ngữ Thi, từ xa liếc mắt nhìn Ứng Hưng Nhiên một cái, nói :
- Ngài nói là ta hại Tần Liệt?
- Ta, ta cũng không có ý này, là ta nói nếu ngươi chịu ra tay thì Tần Liệt tuyệt đối sẽ không bị...
Ứng Hưng Nhiên bị nhìn một cái lập tức mềm oặt, ngập ngừng nói.
- Ai nói Tần Liệt có việc?
Lang Tà biểu tình cổ quái, hừ một tiếng, sau đó quát:
- Tên đó mới Khai Nguyên Cảnh đã có thể đánh nhau sống chết trong Huyết Trì với Vạn Tượng cảnh trung hậu kỳ, nếu ngay cả một đòn “Sơn Hồng Bạo” của Hợp Hoan tông đều không chịu nổi thì sao có thể còn sống mà trở về từ U Minh giới?
Phùng Dung ngẩn ngơ, bỗng nhiên kịp phản ứng, mắng:
- Tần Liệt! Ngươi giở trò quỷ gì thế?
Đến lúc này nàng mới nhớ ra, nửa năm trước nàng đã tự mình đưa Tần Liệt đi tu luyện với Huyết Mâu, tự mình giám sát hắn ngâm trong Huyết Trì. So với bất kỳ kẻ nào nàng càng hiểu Tần Liệt hơn, hiểu hắn biến thái đến mức nào!
Cái tên có thân thể cường hãn phi nhân như hắn sao không chịu nổi như vậy? Sao có thể một đòn đã nát?
Kẻ đang đưa lưng lên trời, vùi đầu xuống đất kia nếu thực sự là Tần Liệt, thì sao có thể bị giết đơn giản như vậy?
Nếu đã không sao, vậy cuối cùng Tần Liệt đang làm gì đó?
- Tần Liệt!
Lang Tà quát lạnh.
Đám Ứng Hưng Nhiên, còn có Phạm Nhạc kia cũng ngạc nhiên nhìn về phía Tần Liệt.
Ánh mắt mọi người bị tiếng quát của Lang Tà dẫn dắt về phía Tần Liệt.
Kết quả là chết hay chưa?
Đang lúc mọi người nghi hoặc, Tần Liệt bỗng nhiên cuốn thân mình, khóe miệng hắn có máu đen rõ ràng, hắn ngồi đả tọa tại chỗ.
Trong mắt của hắn có vẻ nghi hoặc, dường như đang sửa sang trí nhớ, dường như đang nhớ lại điều gì đó...
Tình trạng này, giống như người đã ngủ say rất lâu bỗng nhiên tỉnh lại, cho nên nhất thời cảm thấy mê man mịt mù.
Không có ai biết, một đạo phong ấn trong Trấn Hồn Châu bị một đòn bất ngờ của Phạm Nhạc xé rách một góc... tính cách mà Tần Liệt dưỡng thành từ năm mười tuổi đến nay như bị chìm vào một dòng suối tinh thần, lẫn với bản thân hiện tại của hắn.
Trước mười tuổi, là hắn. Sau mười tuổi, cũng là hắn.
Nhưng, vì trí nhớ trước mười tuổi đều bị Trấn Hồn Châu phong ấn, cái người “Hắn” vẫn bị giam cầm trong đó, thủy chung không thể tỉnh lại, cũng không thể ảnh hưởng đến hắn hiện tại.
Nhưng hiện giờ, một người “Hắn” từ lúc phong ấn trong Trấn Hồn Châu vỡ bỗng nhiên phi ra mạnh mẽ mà kỳ diệu, cùng với “Hắn” hiện tại hòa làm một thể.
Hai tính cách dần dần dung hợp...
Hắn vẫn không nhớ rõ chuyện xảy ra trước mười tuổi, nhưng hắn, đã dần dần hiểu được hắn trước mười tuổi là người thế nào, có lẽ không thể xưng là “Người”…
Đó là một “Người” cực độ âm độc, cực độ điên cuồng, cực độ méo mó, cực độ thô bạo, gần như mất đi nhân tính!
Trước mười tuổi, hắn chỉ là đứa nhỏ, một đứa bé… vì sao lại có tính cách điên cuồng méo mó như thế?
Ngồi dưới đất, Tần Liệt nhíu chặt mày, sắc mặt biến ảo.
Từ lúc phong ấn trong Trấn Hồn Châu bị xé rách, hắn không tìm được trí nhớ mong muốn, lại tìm được cái kẻ mười năm trước kia, “Hắn”.
- Tần Liệt, huynh, huynh không sao chứ?
Lăng Ngữ Thi thở nhẹ, vẻ mặt thân thiết hỏi.
Tần Liệt quay đầu lại, ánh mắt có chút xa lạ, nhìn nàng một cái.
- Huynh làm sao vậy?
Lăng Ngữ Thi tâm run lên.
- Giả thần giả quỷ!
Phạm Nhạc nhếch miệng cười lạnh, phe phẩy quạt giấy trắng. Gã lại đi tới Tần Liệt, không kiên nhẫn nói :
- Ngoan ngoãn giao ra mười hai cây trụ Linh văn, ta sẽ để ngươi chết thoải mái!
Bỗng nhiên đứng lên, Tần Liệt liếc mắt nhìn Phạm Nhạc một cái, đột nhiên nói:
- Ta cũng không để người khác chết thoải mái.
- Rầm!
Một khí thế thô bạo điên cuồng từ trên người hắn đột nhiên bùng phát ra, mùi máu tươi nồng nặc gay cả mũi nháy mắt tràn ngập toàn trường.
- Huyết Linh Quyết!
Phần đông Huyết Mâu võ giả nhất tề kinh hãi quát.
- Ngưng thể!
Tần Liệt nâng tay ấn xuống bùn lầy trước người, lòng bàn tay hướng lên trên dùng sức nhấc lên. Một đại mãng xà ngưng kết từ bùn lầy thành, như bị hắn móc ra từ trong bùn.
Đây là lực lượng của đại địa.
- Băng xương!
Tần Liệt quát khẽ.
Một cây xương cốt trong suốt từ hàn băng lực ngưng tụ thành, tràn ngập trong cơ thể mãng xà.
- Huyết khí!
Tần Liệt quát khẽ.
Sương máu liên tiếp phóng ra từ người hắn, chui vào cơ thể mãng xà, hóa thành máu tươi của mãng xà.
- Lôi Điện!
Tần Liệt lại quát.
Một tia chớp dài như dải lụa, như điện xà, như cầu vồng quấn lấy quanh thân xà.
Mãng xà vì thế có hình thể, có máu tươi gân mạch, có hài cốt, có Lôi Điện lực.
Mãng xà này như được trao sinh mệnh, như thực sự sống lại, đột nhiên lao tới Phạm Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.