Chương 1266: Huyết chiến đỉnh núi (2)
Nghịch Thương Thiên
08/06/2020
Tần Liệt vốn tưởng rằng, Kha Đế Tư sáu tầng hồn đàn, thực lực thật sự sẽ không quá thua kém thâm uyên lĩnh chủ.
Nhưng, lúc Kha Đế Tư dẫn các cường giả đồng tộc Hư Không cảnh, hướng tới A Đặc Kim Tư, bị gợn sóng màu vàng đánh cho lung lay muốn ngã, hắn mới hiểu ra thâm uyên lĩnh chủ huyết mạch cấp chín mạnh bao nhiêu.
Hắn cũng rốt cuộc hiểu, vì sao Liệt Diễm Võng sẽ nói chủng tộc thâm uyên ác ma, cùng Thần tộc, Linh tộc, Hồn tộc chính là chủng tộc chiến lực ngang nhau.
“Không ổn, thâm uyên lĩnh chủ này vậy mà lại mạnh như thế, chẳng lẽ thật phải đem phân thân Hồn Thú gọi ra cùng tác chiến?” Hắn đột nhiên đau đầu hẳn lên.
Thật sự đối mặt thâm uyên lĩnh chủ huyết mạch cấp chín, hắn mới biết, Tu La tộc Kha Đế Tư những kẻ gọi là đồng cấp này, sức chiến đấu căn bản không phải một tầng thứ.
Hắn ý thức được, có thể chỉ có phân thân Hồn Thú của hắn, mới có thể chiến đấu một đối một với A Đặc Kim Tư không rơi xuống hạ phong.
Nhưng căn cứ lời Liệt Diễm Võng, Hồn tộc và Thần tộc huyết chiến hàng năm, một khi hắn đem phân thân Hồn Thú gọi tới, hắn và Hồn tộc tồn tại quan hệ, chẳng lẽ không phải lập tức bại lộ?
“Mẹ! Cho dù là liều mạng tiêu hao, cũng phải hao chết thâm uyên lĩnh chủ này!”
***
Đỉnh núi, A Đặc Kim Tư chấn vỡ cổ điện, thân thể máu thịt như ngọn núi cuồn cuộn đến.
Đầu hắn có cái sừng nhọn như cây cột khổng lồ màu vàng, phóng ra các gợn sóng màu vàng, nơi những cơn sóng đó đi qua, núi sập đất nứt, không khí rít lên liên tục.
Cường giả Hư Không cảnh lấy Kha Đế Tư cầm đầu, lúc tới gần thân thể khổng lồ của A Đặc Kim Tư, đã bị gợn sóng màu vàng đánh cho lung lay muốn ngã.
Các thi yêu Miêu Phong Thiên luyện chế, đều là tầng thứ cấp tám, lại ở dưới gợn sóng màu vàng tấn công không chịu nổi một đòn.
Từng con thi yêu như bị kiếm sắc xuyên thủng thân thể, trên người nứt ra cái hốc, kim quang từ trong cửa hang đó bay vụt ra, chói làm mắt người ta cũng mơ hồ đau đớn.
“Quá mạnh rồi!”
Khương Chú Triết mang theo những thị huyết giả kia, vốn muốn xung phong tới, vừa thấy A Đặc Kim Tư triển lộ ra hung uy, cũng sợ hãi biến sắc.
Hắn nâng cánh tay làm ra một cái thủ thế.
Rất nhiều thị huyết giả lấy hắn cầm đầu, sau khi nhìn thấy cái động tác tay kia, đều lập tức ngừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Liệt, trên mặt tràn ra một tia khổ sở, nói: “Thâm uyên lĩnh chủ cấp chín, chúng ta còn chưa có năng lực chống lại.”
Vẻ mặt Tần Liệt thâm trầm, gật gật đầu, chỉ hướng khe núi phía dưới đỉnh núi, nói: “Đi đối phó những gia hỏa kia đi.”
“Được.”
Khương Chú Triết hóa thành một đạo huyết quang, dẫn các thị huyết giả kia, từ đỉnh núi lao về phía khe núi bên dưới.
Phía dưới, bên các dòng suối nham thạch nóng chảy, rất nhiều Kim Giác Man Ma cấp sáu, cấp bảy, cấp tám hoạt động, đang hướng tới nơi này tụ tập.
Ở dưới Tần Liệt gợi ý, Khương Chú Triết cùng những thị huyết giả kia, đem các thâm uyên ác ma cấp sáu, cấp bảy, cấp tám bên dưới coi là mục tiêu.
“Bảo thi yêu cũng đi xuống đi.” Tần Liệt tiếp tục phân phó.
Miêu Phong Thiên gật gật đầu, lắc chuông thi, tiến hành điều khiển đối với thi yêu.
Những thi yêu bị xuyên thủng cơ thể, trên người có thêm rất nhiều lỗ thủng, lại chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Không có linh hồn, không phải lấy sinh mệnh khí tức làm năng lượng, thi yêu chỉ cần không phải bị chặt đứt tứ chi đầu, liền vẫn còn sức đánh tiếp.
Theo tiếng chuông thi, thi yêu nhất nhất từ đỉnh núi nhảy nhót xuống, bị Miêu Phong Thiên điều khiển, cũng giết xuống thâm uyên ác ma phía dưới.
Đột nhiên, ở một khu vực này của Tần Liệt, chỉ còn lại có đám người Kiền Bao lơ lửng giữa không trung, còn có đám người Tư Kha Đế Tư tấn công về phía A Đặc Kim.
“Xuất hiện đi!”
Một mái tóc dài đỏ rực của Tần Liệt tung bay, đột nhiên hướng tới bầu trời kêu to, chỗ vai trái hào quang như dệt.
Chín mảng ánh trăng, như chín vầng trăng cong cong, lóe lên ở bầu trời đỏ rực.
“Giao cho ngươi.” Tần Liệt câu thông với U Dạ.
Thâm uyên, không có nhật nguyệt tinh tú, chỉ có vô tận hư vô, cùng lục địa một tầng thâm uyên khác vắt ngang ở đỉnh đầu.
Nhưng, ở lúc “Nguyệt Lệ” hiện lên hư không, đột nhiên, một tầng Cực Viêm Thâm Uyên này như biến thành ban đêm ở Bạc La giới.
Như có thêm chín mặt trăng.
“Ồ!”
Tần Liệt hô khẽ một tiếng, nhìn thật sâu về phía Nguyệt Lệ, trên mặt hiện ra một tia kinh dị.
Ngay tại một khắc đó Nguyệt Lệ nổi lên hư không, hắn sâu sắc phát giác được, bất luận là khí tức của khí hồn U Dạ, hay là bản thân Nguyệt Lệ, đều giống như đã mạnh lên rất nhiều.
Trước kia, ánh trăng Nguyệt Lệ nở rộ ra, cũng tuyệt đối không lóe sáng lung linh như vậy.
Nhưng hiện tại, Nguyệt Lệ này hiện ra, thế mà thật sự giống như mặt trăng.
“Nguyệt Lệ thực sự tiến giai rồi...”
Nhưng vào lúc này, linh hồn ý niệm của U Dạ, ngưng hiện ra ở trong tâm hải của Tần Liệt.
Tần Liệt nháy mắt phản ứng lại.
Sâu trong hư không loạn lưu, U Dạ hấp thu Nguyệt Chi Tinh Hạch, trải qua một đoạn thời gian tích lũy rất dài, như đem Nguyệt Lệ từ nhất phẩm thần khí, tăng lên tới nhị phẩm.
Cái này làm Nguyệt Lệ và U Dạ thân là khí hồn đều trở nên càng thêm mạnh hơn.
“Hô hô hô!”
Chín vầng trăng, ở dưới khí hồn U Dạ điều khiển, lơ lửng ở phía trên A Đặc Kim Tư.
Ánh trăng màu bạc sáng như thác nước, từ trên các vầng trăng rơi xuống, như màn ánh sáng buông ở trên những gợn sóng màu vàng kia.
Vô số hào quang màu vàng cùng màu bạc kịch liệt va chạm, bắn tung tóe ra hào quang làm người ta hoa mắt thần mê.
Ánh trăng màu bạc sáng từ trên thần khí Nguyệt Lệ rơi xuống, giống như gánh vác lực lượng sắc bén của gợn sóng màu vàng, làm áp lực của đám người Kha Đế Tư giảm hẳn.
Vốn, hồn đàn của bọn Kha Đế Tư, ở dưới gợn sóng màu vàng tấn công đều lung lay sắp đổ.
Lúc này, hồn đàn dưới thân Kha Đế Tư và những cường giả Hư Không cảnh kia đều đột nhiên trở nên vững như Thái Sơn.
Những hồn đàn đó mang theo tiếng rít kinh người, như các chùm tia sáng đen tuyền, nháy mắt xuyên qua gợn sóng màu vàng ngăn cản, đến thẳng bên cạnh A Đặc Kim Tư.
“Kẻ ngoại vực nhỏ yếu, cũng dám đến Cực Viêm Thâm Uyên ta chịu chết!”
A Đặc Kim Tư cười hung dữ hắc hắc, cái chân thật lớn nâng lên, đánh ra lung tung ở trên những hồn đàn quanh thân.
“Bồng!”
Kha Đế Tư sáu tầng hồn đàn, hồn đàn dưới thân hắn bị cái vó ánh vàng rực rỡ của A Đặc Kim Tư đập một cái, nháy mắt chợt hiện ra vết rạn.
Kha Đế Tư thét lớn một tiếng, khóe miệng nhịn không được chảy ra máu tươi, hai tay hắn không ngừng vung, đem vô số ngọn lửa màu đen trong hồn đàn dưới thân kéo ra.
Những ngọn lửa màu đen yêu dị đó, như các đóa yêu hoa màu đen, rơi hết ở trên thân A Đặc Kim Tư.
“Xèo! Xèo!”
Ngọn lửa màu đen thiêu đốt mãnh liệt ở trên người A Đặc Kim Tư, giống như đang phá hủy phòng ngự thân thể của thâm uyên ác ma này.
Nhưng, lúc Kha Đế Tư dẫn các cường giả đồng tộc Hư Không cảnh, hướng tới A Đặc Kim Tư, bị gợn sóng màu vàng đánh cho lung lay muốn ngã, hắn mới hiểu ra thâm uyên lĩnh chủ huyết mạch cấp chín mạnh bao nhiêu.
Hắn cũng rốt cuộc hiểu, vì sao Liệt Diễm Võng sẽ nói chủng tộc thâm uyên ác ma, cùng Thần tộc, Linh tộc, Hồn tộc chính là chủng tộc chiến lực ngang nhau.
“Không ổn, thâm uyên lĩnh chủ này vậy mà lại mạnh như thế, chẳng lẽ thật phải đem phân thân Hồn Thú gọi ra cùng tác chiến?” Hắn đột nhiên đau đầu hẳn lên.
Thật sự đối mặt thâm uyên lĩnh chủ huyết mạch cấp chín, hắn mới biết, Tu La tộc Kha Đế Tư những kẻ gọi là đồng cấp này, sức chiến đấu căn bản không phải một tầng thứ.
Hắn ý thức được, có thể chỉ có phân thân Hồn Thú của hắn, mới có thể chiến đấu một đối một với A Đặc Kim Tư không rơi xuống hạ phong.
Nhưng căn cứ lời Liệt Diễm Võng, Hồn tộc và Thần tộc huyết chiến hàng năm, một khi hắn đem phân thân Hồn Thú gọi tới, hắn và Hồn tộc tồn tại quan hệ, chẳng lẽ không phải lập tức bại lộ?
“Mẹ! Cho dù là liều mạng tiêu hao, cũng phải hao chết thâm uyên lĩnh chủ này!”
***
Đỉnh núi, A Đặc Kim Tư chấn vỡ cổ điện, thân thể máu thịt như ngọn núi cuồn cuộn đến.
Đầu hắn có cái sừng nhọn như cây cột khổng lồ màu vàng, phóng ra các gợn sóng màu vàng, nơi những cơn sóng đó đi qua, núi sập đất nứt, không khí rít lên liên tục.
Cường giả Hư Không cảnh lấy Kha Đế Tư cầm đầu, lúc tới gần thân thể khổng lồ của A Đặc Kim Tư, đã bị gợn sóng màu vàng đánh cho lung lay muốn ngã.
Các thi yêu Miêu Phong Thiên luyện chế, đều là tầng thứ cấp tám, lại ở dưới gợn sóng màu vàng tấn công không chịu nổi một đòn.
Từng con thi yêu như bị kiếm sắc xuyên thủng thân thể, trên người nứt ra cái hốc, kim quang từ trong cửa hang đó bay vụt ra, chói làm mắt người ta cũng mơ hồ đau đớn.
“Quá mạnh rồi!”
Khương Chú Triết mang theo những thị huyết giả kia, vốn muốn xung phong tới, vừa thấy A Đặc Kim Tư triển lộ ra hung uy, cũng sợ hãi biến sắc.
Hắn nâng cánh tay làm ra một cái thủ thế.
Rất nhiều thị huyết giả lấy hắn cầm đầu, sau khi nhìn thấy cái động tác tay kia, đều lập tức ngừng lại.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tần Liệt, trên mặt tràn ra một tia khổ sở, nói: “Thâm uyên lĩnh chủ cấp chín, chúng ta còn chưa có năng lực chống lại.”
Vẻ mặt Tần Liệt thâm trầm, gật gật đầu, chỉ hướng khe núi phía dưới đỉnh núi, nói: “Đi đối phó những gia hỏa kia đi.”
“Được.”
Khương Chú Triết hóa thành một đạo huyết quang, dẫn các thị huyết giả kia, từ đỉnh núi lao về phía khe núi bên dưới.
Phía dưới, bên các dòng suối nham thạch nóng chảy, rất nhiều Kim Giác Man Ma cấp sáu, cấp bảy, cấp tám hoạt động, đang hướng tới nơi này tụ tập.
Ở dưới Tần Liệt gợi ý, Khương Chú Triết cùng những thị huyết giả kia, đem các thâm uyên ác ma cấp sáu, cấp bảy, cấp tám bên dưới coi là mục tiêu.
“Bảo thi yêu cũng đi xuống đi.” Tần Liệt tiếp tục phân phó.
Miêu Phong Thiên gật gật đầu, lắc chuông thi, tiến hành điều khiển đối với thi yêu.
Những thi yêu bị xuyên thủng cơ thể, trên người có thêm rất nhiều lỗ thủng, lại chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Không có linh hồn, không phải lấy sinh mệnh khí tức làm năng lượng, thi yêu chỉ cần không phải bị chặt đứt tứ chi đầu, liền vẫn còn sức đánh tiếp.
Theo tiếng chuông thi, thi yêu nhất nhất từ đỉnh núi nhảy nhót xuống, bị Miêu Phong Thiên điều khiển, cũng giết xuống thâm uyên ác ma phía dưới.
Đột nhiên, ở một khu vực này của Tần Liệt, chỉ còn lại có đám người Kiền Bao lơ lửng giữa không trung, còn có đám người Tư Kha Đế Tư tấn công về phía A Đặc Kim.
“Xuất hiện đi!”
Một mái tóc dài đỏ rực của Tần Liệt tung bay, đột nhiên hướng tới bầu trời kêu to, chỗ vai trái hào quang như dệt.
Chín mảng ánh trăng, như chín vầng trăng cong cong, lóe lên ở bầu trời đỏ rực.
“Giao cho ngươi.” Tần Liệt câu thông với U Dạ.
Thâm uyên, không có nhật nguyệt tinh tú, chỉ có vô tận hư vô, cùng lục địa một tầng thâm uyên khác vắt ngang ở đỉnh đầu.
Nhưng, ở lúc “Nguyệt Lệ” hiện lên hư không, đột nhiên, một tầng Cực Viêm Thâm Uyên này như biến thành ban đêm ở Bạc La giới.
Như có thêm chín mặt trăng.
“Ồ!”
Tần Liệt hô khẽ một tiếng, nhìn thật sâu về phía Nguyệt Lệ, trên mặt hiện ra một tia kinh dị.
Ngay tại một khắc đó Nguyệt Lệ nổi lên hư không, hắn sâu sắc phát giác được, bất luận là khí tức của khí hồn U Dạ, hay là bản thân Nguyệt Lệ, đều giống như đã mạnh lên rất nhiều.
Trước kia, ánh trăng Nguyệt Lệ nở rộ ra, cũng tuyệt đối không lóe sáng lung linh như vậy.
Nhưng hiện tại, Nguyệt Lệ này hiện ra, thế mà thật sự giống như mặt trăng.
“Nguyệt Lệ thực sự tiến giai rồi...”
Nhưng vào lúc này, linh hồn ý niệm của U Dạ, ngưng hiện ra ở trong tâm hải của Tần Liệt.
Tần Liệt nháy mắt phản ứng lại.
Sâu trong hư không loạn lưu, U Dạ hấp thu Nguyệt Chi Tinh Hạch, trải qua một đoạn thời gian tích lũy rất dài, như đem Nguyệt Lệ từ nhất phẩm thần khí, tăng lên tới nhị phẩm.
Cái này làm Nguyệt Lệ và U Dạ thân là khí hồn đều trở nên càng thêm mạnh hơn.
“Hô hô hô!”
Chín vầng trăng, ở dưới khí hồn U Dạ điều khiển, lơ lửng ở phía trên A Đặc Kim Tư.
Ánh trăng màu bạc sáng như thác nước, từ trên các vầng trăng rơi xuống, như màn ánh sáng buông ở trên những gợn sóng màu vàng kia.
Vô số hào quang màu vàng cùng màu bạc kịch liệt va chạm, bắn tung tóe ra hào quang làm người ta hoa mắt thần mê.
Ánh trăng màu bạc sáng từ trên thần khí Nguyệt Lệ rơi xuống, giống như gánh vác lực lượng sắc bén của gợn sóng màu vàng, làm áp lực của đám người Kha Đế Tư giảm hẳn.
Vốn, hồn đàn của bọn Kha Đế Tư, ở dưới gợn sóng màu vàng tấn công đều lung lay sắp đổ.
Lúc này, hồn đàn dưới thân Kha Đế Tư và những cường giả Hư Không cảnh kia đều đột nhiên trở nên vững như Thái Sơn.
Những hồn đàn đó mang theo tiếng rít kinh người, như các chùm tia sáng đen tuyền, nháy mắt xuyên qua gợn sóng màu vàng ngăn cản, đến thẳng bên cạnh A Đặc Kim Tư.
“Kẻ ngoại vực nhỏ yếu, cũng dám đến Cực Viêm Thâm Uyên ta chịu chết!”
A Đặc Kim Tư cười hung dữ hắc hắc, cái chân thật lớn nâng lên, đánh ra lung tung ở trên những hồn đàn quanh thân.
“Bồng!”
Kha Đế Tư sáu tầng hồn đàn, hồn đàn dưới thân hắn bị cái vó ánh vàng rực rỡ của A Đặc Kim Tư đập một cái, nháy mắt chợt hiện ra vết rạn.
Kha Đế Tư thét lớn một tiếng, khóe miệng nhịn không được chảy ra máu tươi, hai tay hắn không ngừng vung, đem vô số ngọn lửa màu đen trong hồn đàn dưới thân kéo ra.
Những ngọn lửa màu đen yêu dị đó, như các đóa yêu hoa màu đen, rơi hết ở trên thân A Đặc Kim Tư.
“Xèo! Xèo!”
Ngọn lửa màu đen thiêu đốt mãnh liệt ở trên người A Đặc Kim Tư, giống như đang phá hủy phòng ngự thân thể của thâm uyên ác ma này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.