Chương 919: Huyết mạch thiên phú
Nghịch Thương Thiên
08/06/2020
Hắn tin tưởng dưới hai con thi yêu hợp sức, đại đa số cường giả ba tầng hồn đàn cũng phải phí một phen công phu, mới có thể dần dần tìm được phương pháp ứng phó.
Nhưng Ngài Địch lại ở nháy mắt đã áp chế mũi nhọn của hai thi yêu.
“Người này rất khó giải quyết. Cận Đào, tuyệt đối không được sơ ý”. Miêu Phong Thiên âm trầm nhắc nhở.
Cận Đào cũng tu luyện Huyết Linh quyết, từ ngàn năm trước đã kề vai chiến đấu với Khương Chú Triết, chính là cường giả mới tiến giai hai tầng hồn đàn.
Hắn cũng đang âm thầm quan sát Ngài Địch, mắt thấy Ngài Địch rất nhẹ nhàng đã đem hai con thi yêu ngăn chặn, tâm thần hắn cũng cả kinh.
“Đồn đại ba đại cường tộc của U Minh giới, từng ở trung ương thế giới của linh vực từng có một đoạn thời kỳ huy hoàng, không ngờ được bọn họ thật đúng là đáng sợ như thế”. Cận Đào âm thầm nói.
Hắn phát hiện hắn cũng đã đánh giá thấp Ngài Địch.
Cận Đào rốt cuộc cũng nghiêm túc đối đãi Ngải Địch.
Bên kia.
Bị thi khí nồng đậm bao lấy, Tần Liệt như hãm sâu đầm lầy nước bùn, những thi khí đó tựa như rắn bùn âm trầm băng lạnh quấn chặt ở trên người hắn.
Các tia thi khí theo lỗ chân lông hắn thẩm thấu hướng máu thịt gân mạch của hắn.
Hắn lập tức phát hiện, Lôi Phách đao trong tay hắn như trở nên nặng tựa vạn quân, tỏ ra vô cùng nặng nề.
Sau đó, hắn phát hiện toàn bộ thân thể hắn, đều dần dần dùng không ra sức.
Một lá cờ da người chế thành kia lẳng lặng lơ lửng ở chỗ mười thước trên đỉnh đầu hắn, thi khí trắng xóa như thác nước từ trong lá cờ bay trút xuống.
Thiên địa quanh thân hắn bị thi khí hoàn toàn bao phủ.
“Huyết mạch lực, lột xác!”. Hắn gầm khẽ.
Trong chốc lát, huyết mạch toàn thân hắn sôi trào, như núi lửa phun trào lửa nóng, rất nhót Liệt Diễm thần văn nhảy nhót ra.
Huyết mạch lực cuồng bạo như tràn ngập tứ chi bách hải.
“Rắc rắc rắc!”.
Xương khớp nổ vang một trận, thân thể hắn cứng rắn cất cao mấy tấc, một mái tóc dài đen nhánh, lại ở thời gian ngắn ngủi biến thành như ngọn lửa màu đỏ rực như máu tươi.
Trong tòa U Ảnh địa cung này, mọi người đều biết hắn mang huyết mạch Bác Thiên tộc, ở đây hắn căn bản không cần che che giấu giấu.
Vì thế hắn lần đầu tiên ngông cuồng kích phát huyết mạch lực.
Thời gian ngắn ngủi mười hơi thở, lực lượng cuồng bạo của huyết mạch Bác Thiên tộc của hắn tuôn trào ra, làm cả người hắn tràn đầy lực lượng giống như vô biên.
Những thi khí theo lỗ chân lông hắn, thẩm thấu trong cơ thể hắn, ngay trong nháy mắt này, đã bị lực lượng huyết mạch sôi trào thiêu đốt sạch sẽ.
Các tia lừa xen lẫn tia chớp, không ngừng ở ngoài thân hắn bắn nhanh chớp lên, làm khí thế hắn giờ khắc này leo lên đỉnh phong.
“Nước lôi trì!”.
Các giọt chất lỏng lôi điện chất chứa ở trong huyệt khiếu, theo Thiên Lôi Cức điên cuồng vận chuyển, nhất nhất rơi vào trong Lôi Phách đao.
“Cửu Lôi Oanh!”.
Lôi Phách đao xoay chuyển, như quấy động ra vòng xoáy sấm sét hủy thiên diệt địa, chín quả cầu ánh sáng lôi điện cực lớn, ngay trong sương mù thi thể nồng đậm lấp lánh đi ra.
“Oành đùng đùng!”.
Chín quả cầu lôi điện cùng lúc truyền đến tiếng nổ vang rung chuyển trời đất.
Vô số tia chớp như con rồng dài qua lại khắp nơi.
Thi khí bao phủ hắn, theo sét đánh cùng luồng điện bị gột rửa không còn.
Cùng lúc đó, một cột sáng do sấm chớp ngưng luyện ra, hung hăng va chạm ở ngực Miêu Phong Thiên.
Lực chú ý của Miêu Phong Thiên đặt ở trên người Ngài Địch, vừa mới phản ứng lại, chưa kịp làm ra bất cứ động tác gì, đã bị cột sáng lôi điện lóa mắt đánh trúng.
Hắn thật như bị cột đá chống trời hung hăng húc vào, thân thể chợt bay ngược, sau lưng nặng nề va chạm ở trên kết giới tường đá U Ảnh địa cung.
“Thịch!”.
Miêu Phong Thiên ầm ầm chấn động mạnh, thân thể tê dại, bò đầy tia chớp đan xen.
Mà cột sáng lôi điện vẫn chống ở chỗ ngực hắn.
Hắn bị cột sáng làm hai chân lơ lửng đội ở trên tường đá, trên khuôn mặt trắng bệch hiện ra biểu cảm rất kỳ dị.
Hắn sững sờ nhìn về phía Tần Liệt.
Hắn tựa như không thể tin được, không thể tin được hắn là bị Tần Liệt đánh trúng, làm cho chật vật như vậy.
Hắn chú ý tới, một mái tóc đen của Tần Liệt, đã biến thành đỏ đậm như máu, thân thể vốn tinh luyện trở nên cường tráng vô cùng, vóc dáng cũng dài thêm một đoạn.
Một cỗ khí tức cuồng bạo nóng bức không thể ức chế, giống như từ mỗi một lỗ chân lông của Tần Liệt hướng ra phía ngoài phát tiết, làm khí thế của hắn giờ phút này cường đại căn bản không giống một võ giả mới vào Phá Toái cảnh.
“Huyết Long Ngâm!”.
Ở dưới hắn nhìn chăm chú, Tần Liệt gầm lên lao đến, vô số huyết quang từ lỗ chân lông toàn thân hắn bắn ra, đột nhiên ngưng tụ thành một con rồng dài đầm đìa máu.
Trên thân con rồng máu, từng đám lửa xen lẫn Liệt Diễm thần văn đang hừng hực thiêu đốt.
Miêu Phong Thiên từ trong ngọn lửa đó ngửi được một loại khí tức nguy hiểm, sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng lên.
“Ngươi dù sao chỉ là Phá Toái cảnh”.
Miêu Phong Thiên nhìn về phía Tần Liệt, tay trái thi mao rậm rạp nhẹ nhàng đặt ở cột sáng lôi điện nọ chống ở ngực hắn.
“Bồng!”.
Một quầng sáng trắng xóa từ tay trái hắn phóng ra, trong những tia sáng trắng xóa đó lóe ra từng điểm lân độc.
Các mảnh xương trắng phau phau, long lanh như bạch ngọc, từ trong những tia sáng đó gào thét mà ra.
Cột sáng lấy ‘nước lôi trì’ ngưng tụ thành, bị những mảnh xương sắc bén kia cắt, bắn tung tóe ra điện quang sáng lạn mỹ lệ.
Cột sáng dần dần vỡ thành mảnh nhỏ.
Thân thể Miêu Phong Thiên dựng ở trên tường đá của U Ảnh địa cung nhẹ nhàng bay tới, trên thi mao rậm rạp lại có các mảnh giáp xương trắng.
Hắn lại vươn tay đi bắt lấy con rồng máu Huyết Linh quyết ngưng tụ thành.
Đầu năm ngón tay của hắn, từng luồng thi khí âm trầm ngưng luyện, ngưng tụ thành năm con thi xà linh động.
Thi xà cựa quậy, há mồm hút mạnh, chỉ thấy trong rất nhiều quan tài trong U Ảnh địa cung, có thi khí nồng đậm bị dẫn dắt ra.
“Răng rắc! Răng rác!”.
Trong quan tài hoa mỹ tôn quý, năm nam tử anh vĩ mặc long bào, đầu đội vương miện đế vương, đột nhiên lật nắp quan đi ra.
“Đi!”.
Miêu Phong Thiên tùy tay vung một cái.
Năm con thi xà linh động nuốt thi khí, như điện chui vào trong cái mồm há to của năm xác cổ.
Thi xà nháy mắt dung nhập thân thể xác cổ.
Năm xác cổ hoàng tộc Chân Long quốc không có sự sống, đột nhiên trong cơ thể bùng lên một cỗ lực lượng âm trầm, băng lạnh, tà ác.
Thân thể cứng ngắc của bọn họ cũng đột nhiên trở nên linh hoạt hẳn lên, chạy ‘thịch thịch thịch’, nhanh chóng tụ tập đến bên cạnh Miêu Phong Thiên.
Bóng người Miêu Phong Thiên lóe lên, thong dong né tránh con ‘rồng dài khát máu’ kia, lấy tâm thần chỉ dẫn xác cổ vây đánh Tần Liệt.
“Ngọn lửa trên người ngươi mang theo khí tức hủy diệt, cho dù là ta dính vào, chỉ sợ cũng sẽ có chút nguy hiểm”. Sắc mặt Miêu Phong Thiên hờ hững, thản nhiên nói: “Cũng may tòa U Ảnh địa cung ẩn sâu dưới lòng đất này, vốn còn có không ít xác cổ hoàng tộc Chân Long quốc, vừa vặn để cho ta sử dụng”.
Nhưng Ngài Địch lại ở nháy mắt đã áp chế mũi nhọn của hai thi yêu.
“Người này rất khó giải quyết. Cận Đào, tuyệt đối không được sơ ý”. Miêu Phong Thiên âm trầm nhắc nhở.
Cận Đào cũng tu luyện Huyết Linh quyết, từ ngàn năm trước đã kề vai chiến đấu với Khương Chú Triết, chính là cường giả mới tiến giai hai tầng hồn đàn.
Hắn cũng đang âm thầm quan sát Ngài Địch, mắt thấy Ngài Địch rất nhẹ nhàng đã đem hai con thi yêu ngăn chặn, tâm thần hắn cũng cả kinh.
“Đồn đại ba đại cường tộc của U Minh giới, từng ở trung ương thế giới của linh vực từng có một đoạn thời kỳ huy hoàng, không ngờ được bọn họ thật đúng là đáng sợ như thế”. Cận Đào âm thầm nói.
Hắn phát hiện hắn cũng đã đánh giá thấp Ngài Địch.
Cận Đào rốt cuộc cũng nghiêm túc đối đãi Ngải Địch.
Bên kia.
Bị thi khí nồng đậm bao lấy, Tần Liệt như hãm sâu đầm lầy nước bùn, những thi khí đó tựa như rắn bùn âm trầm băng lạnh quấn chặt ở trên người hắn.
Các tia thi khí theo lỗ chân lông hắn thẩm thấu hướng máu thịt gân mạch của hắn.
Hắn lập tức phát hiện, Lôi Phách đao trong tay hắn như trở nên nặng tựa vạn quân, tỏ ra vô cùng nặng nề.
Sau đó, hắn phát hiện toàn bộ thân thể hắn, đều dần dần dùng không ra sức.
Một lá cờ da người chế thành kia lẳng lặng lơ lửng ở chỗ mười thước trên đỉnh đầu hắn, thi khí trắng xóa như thác nước từ trong lá cờ bay trút xuống.
Thiên địa quanh thân hắn bị thi khí hoàn toàn bao phủ.
“Huyết mạch lực, lột xác!”. Hắn gầm khẽ.
Trong chốc lát, huyết mạch toàn thân hắn sôi trào, như núi lửa phun trào lửa nóng, rất nhót Liệt Diễm thần văn nhảy nhót ra.
Huyết mạch lực cuồng bạo như tràn ngập tứ chi bách hải.
“Rắc rắc rắc!”.
Xương khớp nổ vang một trận, thân thể hắn cứng rắn cất cao mấy tấc, một mái tóc dài đen nhánh, lại ở thời gian ngắn ngủi biến thành như ngọn lửa màu đỏ rực như máu tươi.
Trong tòa U Ảnh địa cung này, mọi người đều biết hắn mang huyết mạch Bác Thiên tộc, ở đây hắn căn bản không cần che che giấu giấu.
Vì thế hắn lần đầu tiên ngông cuồng kích phát huyết mạch lực.
Thời gian ngắn ngủi mười hơi thở, lực lượng cuồng bạo của huyết mạch Bác Thiên tộc của hắn tuôn trào ra, làm cả người hắn tràn đầy lực lượng giống như vô biên.
Những thi khí theo lỗ chân lông hắn, thẩm thấu trong cơ thể hắn, ngay trong nháy mắt này, đã bị lực lượng huyết mạch sôi trào thiêu đốt sạch sẽ.
Các tia lừa xen lẫn tia chớp, không ngừng ở ngoài thân hắn bắn nhanh chớp lên, làm khí thế hắn giờ khắc này leo lên đỉnh phong.
“Nước lôi trì!”.
Các giọt chất lỏng lôi điện chất chứa ở trong huyệt khiếu, theo Thiên Lôi Cức điên cuồng vận chuyển, nhất nhất rơi vào trong Lôi Phách đao.
“Cửu Lôi Oanh!”.
Lôi Phách đao xoay chuyển, như quấy động ra vòng xoáy sấm sét hủy thiên diệt địa, chín quả cầu ánh sáng lôi điện cực lớn, ngay trong sương mù thi thể nồng đậm lấp lánh đi ra.
“Oành đùng đùng!”.
Chín quả cầu lôi điện cùng lúc truyền đến tiếng nổ vang rung chuyển trời đất.
Vô số tia chớp như con rồng dài qua lại khắp nơi.
Thi khí bao phủ hắn, theo sét đánh cùng luồng điện bị gột rửa không còn.
Cùng lúc đó, một cột sáng do sấm chớp ngưng luyện ra, hung hăng va chạm ở ngực Miêu Phong Thiên.
Lực chú ý của Miêu Phong Thiên đặt ở trên người Ngài Địch, vừa mới phản ứng lại, chưa kịp làm ra bất cứ động tác gì, đã bị cột sáng lôi điện lóa mắt đánh trúng.
Hắn thật như bị cột đá chống trời hung hăng húc vào, thân thể chợt bay ngược, sau lưng nặng nề va chạm ở trên kết giới tường đá U Ảnh địa cung.
“Thịch!”.
Miêu Phong Thiên ầm ầm chấn động mạnh, thân thể tê dại, bò đầy tia chớp đan xen.
Mà cột sáng lôi điện vẫn chống ở chỗ ngực hắn.
Hắn bị cột sáng làm hai chân lơ lửng đội ở trên tường đá, trên khuôn mặt trắng bệch hiện ra biểu cảm rất kỳ dị.
Hắn sững sờ nhìn về phía Tần Liệt.
Hắn tựa như không thể tin được, không thể tin được hắn là bị Tần Liệt đánh trúng, làm cho chật vật như vậy.
Hắn chú ý tới, một mái tóc đen của Tần Liệt, đã biến thành đỏ đậm như máu, thân thể vốn tinh luyện trở nên cường tráng vô cùng, vóc dáng cũng dài thêm một đoạn.
Một cỗ khí tức cuồng bạo nóng bức không thể ức chế, giống như từ mỗi một lỗ chân lông của Tần Liệt hướng ra phía ngoài phát tiết, làm khí thế của hắn giờ phút này cường đại căn bản không giống một võ giả mới vào Phá Toái cảnh.
“Huyết Long Ngâm!”.
Ở dưới hắn nhìn chăm chú, Tần Liệt gầm lên lao đến, vô số huyết quang từ lỗ chân lông toàn thân hắn bắn ra, đột nhiên ngưng tụ thành một con rồng dài đầm đìa máu.
Trên thân con rồng máu, từng đám lửa xen lẫn Liệt Diễm thần văn đang hừng hực thiêu đốt.
Miêu Phong Thiên từ trong ngọn lửa đó ngửi được một loại khí tức nguy hiểm, sắc mặt hắn dần dần ngưng trọng lên.
“Ngươi dù sao chỉ là Phá Toái cảnh”.
Miêu Phong Thiên nhìn về phía Tần Liệt, tay trái thi mao rậm rạp nhẹ nhàng đặt ở cột sáng lôi điện nọ chống ở ngực hắn.
“Bồng!”.
Một quầng sáng trắng xóa từ tay trái hắn phóng ra, trong những tia sáng trắng xóa đó lóe ra từng điểm lân độc.
Các mảnh xương trắng phau phau, long lanh như bạch ngọc, từ trong những tia sáng đó gào thét mà ra.
Cột sáng lấy ‘nước lôi trì’ ngưng tụ thành, bị những mảnh xương sắc bén kia cắt, bắn tung tóe ra điện quang sáng lạn mỹ lệ.
Cột sáng dần dần vỡ thành mảnh nhỏ.
Thân thể Miêu Phong Thiên dựng ở trên tường đá của U Ảnh địa cung nhẹ nhàng bay tới, trên thi mao rậm rạp lại có các mảnh giáp xương trắng.
Hắn lại vươn tay đi bắt lấy con rồng máu Huyết Linh quyết ngưng tụ thành.
Đầu năm ngón tay của hắn, từng luồng thi khí âm trầm ngưng luyện, ngưng tụ thành năm con thi xà linh động.
Thi xà cựa quậy, há mồm hút mạnh, chỉ thấy trong rất nhiều quan tài trong U Ảnh địa cung, có thi khí nồng đậm bị dẫn dắt ra.
“Răng rắc! Răng rác!”.
Trong quan tài hoa mỹ tôn quý, năm nam tử anh vĩ mặc long bào, đầu đội vương miện đế vương, đột nhiên lật nắp quan đi ra.
“Đi!”.
Miêu Phong Thiên tùy tay vung một cái.
Năm con thi xà linh động nuốt thi khí, như điện chui vào trong cái mồm há to của năm xác cổ.
Thi xà nháy mắt dung nhập thân thể xác cổ.
Năm xác cổ hoàng tộc Chân Long quốc không có sự sống, đột nhiên trong cơ thể bùng lên một cỗ lực lượng âm trầm, băng lạnh, tà ác.
Thân thể cứng ngắc của bọn họ cũng đột nhiên trở nên linh hoạt hẳn lên, chạy ‘thịch thịch thịch’, nhanh chóng tụ tập đến bên cạnh Miêu Phong Thiên.
Bóng người Miêu Phong Thiên lóe lên, thong dong né tránh con ‘rồng dài khát máu’ kia, lấy tâm thần chỉ dẫn xác cổ vây đánh Tần Liệt.
“Ngọn lửa trên người ngươi mang theo khí tức hủy diệt, cho dù là ta dính vào, chỉ sợ cũng sẽ có chút nguy hiểm”. Sắc mặt Miêu Phong Thiên hờ hững, thản nhiên nói: “Cũng may tòa U Ảnh địa cung ẩn sâu dưới lòng đất này, vốn còn có không ít xác cổ hoàng tộc Chân Long quốc, vừa vặn để cho ta sử dụng”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.