Chương 1385: Khách từ Cửu U đến? (2)
Nghịch Thương Thiên
08/06/2020
Các tầng gợn sóng linh hồn, như sóng nước, lặng lẽ ập về phía Ám Diệu Thạch.
Trên khối Ám Diệu Thạch kia, ác ma bậc cao lấy Y Nặc Ti cầm đầu, đột nhiên, lại sinh ra cảm thụ quỷ dị linh hồn không khống chế được.
Những người này như nhìn thấy một biển linh hồn thâm u bao phủ đến, tựa như muốn dẫn dắt linh hồn bọn họ, làm bọn họ chết chìm hết trong đó.
“Hồn Ngục!”
Trong Ám Diệu Thạch, thủ lĩnh ác ma tên là Địch Già chợt kinh ngạc kêu lên.
Một quang ảnh màu tím đậm đột nhiên từ Ám Diệu Thạch lao vút đến.
Một lát sau, quang ảnh màu tím đậm đó ngưng tụ thành một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ như nữ nhân, khí chất cũng âm nhu vô cùng.
Ác ma bậc cao này tuấn mỹ vô cùng, mặc một bộ quần áo thêu rất rất nhiều hoa văn màu tím, hắn thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, tựa như so với toàn bộ ác ma ở đây còn trẻ tuổi hơn.
Hắn vừa tới, Vi Sâm Đặc chủ động lùi lại chút, đem tất cả giao cho hắn làm chủ.
Ác ma bậc cao này vốn ngồi ngay ngắn ở trên Ám Diệu Thạch, vừa thấy hắn đi ra, vội vàng bay hết xuống.
“Địch Già, làm sao vậy?” Y Nặc Ti vội chạy tới truy hỏi.
“Nữ nhân này có gì khác sao?” Có ác ma bậc cao khác hỏi.
Rất đông ác ma bậc cao cường đại, từng tầm mắt kinh dị, đều rơi ở trên người Địch Già cùng Lăng Ngữ Thi.
Địch Già bộ dáng tuấn mỹ, khí chất âm nhu như nước, thì là nhìn Lăng Ngữ Thi thật sâu.
Lăng Ngữ Thi cũng âm thầm ngạc nhiên, nói: “Ngươi sao biết tên thiên phú huyết mạch của ta?”
Nàng vừa rồi còn chưa hoàn toàn thi triển ra thiên phú huyết mạch, tên vừa vặn gọi là “Hồn Ngục”. Thiên phú này nàng không lâu trước đây mới thức tỉnh, nàng đến nay còn chưa thể vận dụng thuần thục.
Địch Già chưa chờ nàng hoàn toàn đem “Hồn ngục” phóng thích, liền vội vàng từ trong Ám Diệu Thạch bay ra, hơn nữa chuẩn xác gọi ra cái tên “Hồn Ngục”, cũng làm nàng rất nghi hoặc.
Ở dưới ánh mắt của nàng, Địch Già cười khổ, nói: “Tỷ tỷ đến từ Cửu U, ngươi không cần chơi trò này với chúng ta.”
“Cửu U!”
“Nàng vậy mà là đến từ Cửu U!”
“Khó trách Địch Già coi trọng như thế!”
Ác ma bậc cao các tầng, vừa nghe Địch Già nói như vậy, đều bừng tỉnh đại ngộ.
Chỉ cần ác ma bậc cao hiểu biết “Cửu U” ý nghĩa thế nào, khi nhìn lại Lăng Ngữ Thi, ánh mắt thoáng cái đều thay đổi.
Trong các chùm ánh mắt đó xen lẫn sợ hãi, kính sợ, kiêng kị, bất an vân vân các cảm xúc khác nhau.
Cái đó và khi bọn họ nhìn về phía Địch Già giống nhau như đúc.
“Tỷ tỷ, Cửu U. Nói đùa...”
Lăng Ngữ Thi ngạc nhiên, không hiểu ra sao, giống như không biết đã xảy ra cái gì.
Đám người Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong cùng Cao Vũ phía sau nàng cũng là vẻ mặt không rõ nguyên do.
Bọn họ đều cảm thấy kỳ quái vì phản ứng của ác ma này.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Lăng Ngữ Thi đột nhiên nói.
“Ta nói tỷ tỷ, ngươi không cần tiếp tục đùa giỡn được không? Cùng lắm thì... Ta giao ra quyền lãnh đạo là được.” Địch Già buông tay, vẻ mặt vô tội, cười khổ nói: “Ta không biết ngươi cũng ở nơi này, ta cho rằng... Chỉ có một mình ta đến từ tám tầng dưới.”
Trong đôi mắt màu tím của Lăng Ngữ Thi đột nhiên hiện một ánh sáng kỳ lạ. Nàng nhìn về phía những ác ma bậc cao kia, sau đó phát hiện lúc những kẻ đó nhìn về phía nàng, rõ ràng mang theo sợ hãi cùng kính sợ.
Nàng vốn là lan tâm huệ chất, chỉ thoáng nghĩ một chút, nàng liền đại khái biết được nguyên do.
Nàng bỗng hé miệng cười, như một đóa hoa hồng màu tím nở rộ ra sự mĩ lệ kinh người, nói: “Ngươi đến từ một tầng nào?”
“Ta đến từ Hoàng Tuyền.” Địch Già nghiêm túc đáp, “Ta ở Hoàng Tuyền Luyện Ngục, còn ở trên tầng Cửu U Luyện Ngục đó của ngươi, mà thiên phú huyết mạch ngươi vừa rồi thi triển là ‘Hồn Ngục’, đó là...”
Hắn do dự một chút, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, kính sợ nói: “Đó là thiên phú huyết mạch chỉ ác ma quân chủ của Cửu U Luyện Ngục có.”
Nói đến đây, hắn cẩn thận quan sát Lăng Ngữ Thi, sau khi phát hiện ánh mắt Lăng Ngữ Thi hờ hững, chưa có bất cứ phản ứng nào, mới tiếp tục nói: “Ta nghe nói quân chủ của Cửu U Luyện Ngục, chỉ có bảy con trai cùng ba con gái. Ngươi nhất định là rất được hắn sủng ái, mới có thể được đưa vào Bổn Nguyên Thủy Giới này, đúng không?”
Lăng Ngữ Thi mỉm cười, lại chưa trả lời.
Ngược lại là Địch Già sắc mặt tối sầm lại, lại tự nói một mình: “Ta lại không may mắn như ngươi. Ta tuy là con trai quân chủ Hoàng Tuyền, nhưng cha ta có mấy trăm đứa con. Hơn nữa, ta còn là ở dưới tình huống chưa được cho phép, tự tiện rời khỏi Hoàng Tuyền Luyện Ngục. Nếu không thể ở Bổn Nguyên Thủy Giới có thu hoạch to lớn, ta chỉ sợ cũng... Xong đời.”
“Ồ, như vậy, vậy vẫn do ngươi lãnh đạo bọn họ đi.” Lăng Ngữ Thi nghĩ một chút, mỉm cười, nói: “Ta không tranh với ngươi mấy thứ kia là được.”
Địch Già sửng sốt một chút, chợt khom người vái sát, nở nụ cười chân thành, nói: “Tỷ tỷ, ngươi về sau sẽ là chị ruột của ta!”
***
Dưới ánh sáng màu vàng tối của Ám Diệu Thạch, tộc nhân ba gia tộc lớn của Thần tộc đều đang im lặng tĩnh tu.
Lưu Dạng ngồi xếp bằng ở cạnh Tần Liệt, thường thường liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm chờ mong.
“Quần Nhiên Huyết Thuật...”
Đối với bí thuật đó có thể tăng cường lực lượng huyết mạch của toàn bộ tộc nhân Liệt Diễm gia tộc, nàng và Kiền Thăng, Nam Khi giống nhau, đều cảm thấy chấn động.
Nàng ở dưới Kiền Thăng an bài, tới đây thủ hộ ở bên Tần Liệt, cho nên cũng chưa nghe được phen lời nọ Thương Diệp nói với đám người Kiền Thăng.
Nàng cũng liền không có nhận thức gì đặc biệt đối với thân phận Tần Liệt.
Nàng luôn cảm thấy, ở trên người Tần Liệt bọc một tầng áo khoác thần bí, tầng áo khoác thần bí đó làm Tần Liệt rất hấp dẫn nàng.
“Hỗn huyết giả chẳng những có thể bước vào Hỗn Độn Huyết Vực, còn có thể đạt được bí thuật huyết mạch mạnh như vậy, gia hỏa này thật là lợi hại nha.” Nàng nói thầm.
“Hô!”
Các vầng ánh lửa màu đỏ sậm, lấy Tần Liệt làm trung tâm, lặng yên ngưng luyện.
Ngắn ngủn mấy thời gian, một cái Viêm Giới lấp lánh hình thành ngay tại quanh thân Tần Liệt.
Tần Liệt chậm rãi mở mắt ra.
Trong mắt hắn, như có các luồng lửa chớp động, cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện những luồng lửa đó là văn tự kỳ dị của Thần tộc.
“Như thế nào?” Lưu Dạng dạt dào hứng thú nói.
Tần Liệt nhếch miệng cười, nói: “Ngươi cách ta gần chút, nhìn xem sau khi dựa sát ta, huyết mạch trong cơ thể có thể có biến hóa đặc biệt hay không.”
Hắn gần đây đều đang cảm ngộ bí quyết “Quần Nhiên Huyết Thuật”, bởi đám người Thương Diệp, Huyền Lạc, Kiền Thăng đã tụ tập, hắn ngay cả Hư Hồn Chi Linh cũng thu vào Trấn Hồn Châu.
Bí thuật huyết mạch mới, nếu muốn thành công phóng thích, phải nắm giữ thuần thục trước.
Hắn thông qua một đoạn thời gian tìm hiểu, chậm rãi lý giải đối với “Quần Nhiên Huyết Thuật”, nhưng dù sao lần đầu tiên thử, hắn cũng không xác định thật có thể hiệu quả.
Cũng bởi thế, hắn cần Lưu Dạng chẳng những ở trong Viêm Giới, còn hy vọng Lưu Dạng tận lực tới gần hắn.
Trên khối Ám Diệu Thạch kia, ác ma bậc cao lấy Y Nặc Ti cầm đầu, đột nhiên, lại sinh ra cảm thụ quỷ dị linh hồn không khống chế được.
Những người này như nhìn thấy một biển linh hồn thâm u bao phủ đến, tựa như muốn dẫn dắt linh hồn bọn họ, làm bọn họ chết chìm hết trong đó.
“Hồn Ngục!”
Trong Ám Diệu Thạch, thủ lĩnh ác ma tên là Địch Già chợt kinh ngạc kêu lên.
Một quang ảnh màu tím đậm đột nhiên từ Ám Diệu Thạch lao vút đến.
Một lát sau, quang ảnh màu tím đậm đó ngưng tụ thành một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ như nữ nhân, khí chất cũng âm nhu vô cùng.
Ác ma bậc cao này tuấn mỹ vô cùng, mặc một bộ quần áo thêu rất rất nhiều hoa văn màu tím, hắn thoạt nhìn chỉ mười sáu mười bảy tuổi, tựa như so với toàn bộ ác ma ở đây còn trẻ tuổi hơn.
Hắn vừa tới, Vi Sâm Đặc chủ động lùi lại chút, đem tất cả giao cho hắn làm chủ.
Ác ma bậc cao này vốn ngồi ngay ngắn ở trên Ám Diệu Thạch, vừa thấy hắn đi ra, vội vàng bay hết xuống.
“Địch Già, làm sao vậy?” Y Nặc Ti vội chạy tới truy hỏi.
“Nữ nhân này có gì khác sao?” Có ác ma bậc cao khác hỏi.
Rất đông ác ma bậc cao cường đại, từng tầm mắt kinh dị, đều rơi ở trên người Địch Già cùng Lăng Ngữ Thi.
Địch Già bộ dáng tuấn mỹ, khí chất âm nhu như nước, thì là nhìn Lăng Ngữ Thi thật sâu.
Lăng Ngữ Thi cũng âm thầm ngạc nhiên, nói: “Ngươi sao biết tên thiên phú huyết mạch của ta?”
Nàng vừa rồi còn chưa hoàn toàn thi triển ra thiên phú huyết mạch, tên vừa vặn gọi là “Hồn Ngục”. Thiên phú này nàng không lâu trước đây mới thức tỉnh, nàng đến nay còn chưa thể vận dụng thuần thục.
Địch Già chưa chờ nàng hoàn toàn đem “Hồn ngục” phóng thích, liền vội vàng từ trong Ám Diệu Thạch bay ra, hơn nữa chuẩn xác gọi ra cái tên “Hồn Ngục”, cũng làm nàng rất nghi hoặc.
Ở dưới ánh mắt của nàng, Địch Già cười khổ, nói: “Tỷ tỷ đến từ Cửu U, ngươi không cần chơi trò này với chúng ta.”
“Cửu U!”
“Nàng vậy mà là đến từ Cửu U!”
“Khó trách Địch Già coi trọng như thế!”
Ác ma bậc cao các tầng, vừa nghe Địch Già nói như vậy, đều bừng tỉnh đại ngộ.
Chỉ cần ác ma bậc cao hiểu biết “Cửu U” ý nghĩa thế nào, khi nhìn lại Lăng Ngữ Thi, ánh mắt thoáng cái đều thay đổi.
Trong các chùm ánh mắt đó xen lẫn sợ hãi, kính sợ, kiêng kị, bất an vân vân các cảm xúc khác nhau.
Cái đó và khi bọn họ nhìn về phía Địch Già giống nhau như đúc.
“Tỷ tỷ, Cửu U. Nói đùa...”
Lăng Ngữ Thi ngạc nhiên, không hiểu ra sao, giống như không biết đã xảy ra cái gì.
Đám người Lăng Huyên Huyên, Lăng Phong cùng Cao Vũ phía sau nàng cũng là vẻ mặt không rõ nguyên do.
Bọn họ đều cảm thấy kỳ quái vì phản ứng của ác ma này.
“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Lăng Ngữ Thi đột nhiên nói.
“Ta nói tỷ tỷ, ngươi không cần tiếp tục đùa giỡn được không? Cùng lắm thì... Ta giao ra quyền lãnh đạo là được.” Địch Già buông tay, vẻ mặt vô tội, cười khổ nói: “Ta không biết ngươi cũng ở nơi này, ta cho rằng... Chỉ có một mình ta đến từ tám tầng dưới.”
Trong đôi mắt màu tím của Lăng Ngữ Thi đột nhiên hiện một ánh sáng kỳ lạ. Nàng nhìn về phía những ác ma bậc cao kia, sau đó phát hiện lúc những kẻ đó nhìn về phía nàng, rõ ràng mang theo sợ hãi cùng kính sợ.
Nàng vốn là lan tâm huệ chất, chỉ thoáng nghĩ một chút, nàng liền đại khái biết được nguyên do.
Nàng bỗng hé miệng cười, như một đóa hoa hồng màu tím nở rộ ra sự mĩ lệ kinh người, nói: “Ngươi đến từ một tầng nào?”
“Ta đến từ Hoàng Tuyền.” Địch Già nghiêm túc đáp, “Ta ở Hoàng Tuyền Luyện Ngục, còn ở trên tầng Cửu U Luyện Ngục đó của ngươi, mà thiên phú huyết mạch ngươi vừa rồi thi triển là ‘Hồn Ngục’, đó là...”
Hắn do dự một chút, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, kính sợ nói: “Đó là thiên phú huyết mạch chỉ ác ma quân chủ của Cửu U Luyện Ngục có.”
Nói đến đây, hắn cẩn thận quan sát Lăng Ngữ Thi, sau khi phát hiện ánh mắt Lăng Ngữ Thi hờ hững, chưa có bất cứ phản ứng nào, mới tiếp tục nói: “Ta nghe nói quân chủ của Cửu U Luyện Ngục, chỉ có bảy con trai cùng ba con gái. Ngươi nhất định là rất được hắn sủng ái, mới có thể được đưa vào Bổn Nguyên Thủy Giới này, đúng không?”
Lăng Ngữ Thi mỉm cười, lại chưa trả lời.
Ngược lại là Địch Già sắc mặt tối sầm lại, lại tự nói một mình: “Ta lại không may mắn như ngươi. Ta tuy là con trai quân chủ Hoàng Tuyền, nhưng cha ta có mấy trăm đứa con. Hơn nữa, ta còn là ở dưới tình huống chưa được cho phép, tự tiện rời khỏi Hoàng Tuyền Luyện Ngục. Nếu không thể ở Bổn Nguyên Thủy Giới có thu hoạch to lớn, ta chỉ sợ cũng... Xong đời.”
“Ồ, như vậy, vậy vẫn do ngươi lãnh đạo bọn họ đi.” Lăng Ngữ Thi nghĩ một chút, mỉm cười, nói: “Ta không tranh với ngươi mấy thứ kia là được.”
Địch Già sửng sốt một chút, chợt khom người vái sát, nở nụ cười chân thành, nói: “Tỷ tỷ, ngươi về sau sẽ là chị ruột của ta!”
***
Dưới ánh sáng màu vàng tối của Ám Diệu Thạch, tộc nhân ba gia tộc lớn của Thần tộc đều đang im lặng tĩnh tu.
Lưu Dạng ngồi xếp bằng ở cạnh Tần Liệt, thường thường liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm chờ mong.
“Quần Nhiên Huyết Thuật...”
Đối với bí thuật đó có thể tăng cường lực lượng huyết mạch của toàn bộ tộc nhân Liệt Diễm gia tộc, nàng và Kiền Thăng, Nam Khi giống nhau, đều cảm thấy chấn động.
Nàng ở dưới Kiền Thăng an bài, tới đây thủ hộ ở bên Tần Liệt, cho nên cũng chưa nghe được phen lời nọ Thương Diệp nói với đám người Kiền Thăng.
Nàng cũng liền không có nhận thức gì đặc biệt đối với thân phận Tần Liệt.
Nàng luôn cảm thấy, ở trên người Tần Liệt bọc một tầng áo khoác thần bí, tầng áo khoác thần bí đó làm Tần Liệt rất hấp dẫn nàng.
“Hỗn huyết giả chẳng những có thể bước vào Hỗn Độn Huyết Vực, còn có thể đạt được bí thuật huyết mạch mạnh như vậy, gia hỏa này thật là lợi hại nha.” Nàng nói thầm.
“Hô!”
Các vầng ánh lửa màu đỏ sậm, lấy Tần Liệt làm trung tâm, lặng yên ngưng luyện.
Ngắn ngủn mấy thời gian, một cái Viêm Giới lấp lánh hình thành ngay tại quanh thân Tần Liệt.
Tần Liệt chậm rãi mở mắt ra.
Trong mắt hắn, như có các luồng lửa chớp động, cẩn thận nhìn, sẽ phát hiện những luồng lửa đó là văn tự kỳ dị của Thần tộc.
“Như thế nào?” Lưu Dạng dạt dào hứng thú nói.
Tần Liệt nhếch miệng cười, nói: “Ngươi cách ta gần chút, nhìn xem sau khi dựa sát ta, huyết mạch trong cơ thể có thể có biến hóa đặc biệt hay không.”
Hắn gần đây đều đang cảm ngộ bí quyết “Quần Nhiên Huyết Thuật”, bởi đám người Thương Diệp, Huyền Lạc, Kiền Thăng đã tụ tập, hắn ngay cả Hư Hồn Chi Linh cũng thu vào Trấn Hồn Châu.
Bí thuật huyết mạch mới, nếu muốn thành công phóng thích, phải nắm giữ thuần thục trước.
Hắn thông qua một đoạn thời gian tìm hiểu, chậm rãi lý giải đối với “Quần Nhiên Huyết Thuật”, nhưng dù sao lần đầu tiên thử, hắn cũng không xác định thật có thể hiệu quả.
Cũng bởi thế, hắn cần Lưu Dạng chẳng những ở trong Viêm Giới, còn hy vọng Lưu Dạng tận lực tới gần hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.