Linh Vực

Chương 128: Khảo hạch

Nghịch Thương Thiên

24/01/2014

Thanh niên lạnh lùng chính là Tần Liệt.

Sau khi Lý Mục và Nham Băng Tuyết Lang Vương rời đi, hắn ở một mình trong căn nhà nhỏ, dùng Hàn Băng chi nhãn ra vào vùng sông băng trong lòng đất Cực Hàn Sơn Mạch.

Ở đó, hắn bắt đầu tìm hiểu bức tranh thế giới băng.

Mỗi khi hắn thể ngộ bức hoạ, linh khí thiên địa của khắp vùng sông băng đều tụ về chỗ hắn.

Hôm nay, trong băng cầu hình dạng nguyên phủ còn yếu trước kia, hàn khí đã đậm đặc hơn, băng lực đã đầy muốn tràn.

Trong cơ thể hắn cũng đầy khí tức u hàn, khiến cho khí chất của hắn càng thêm biến đổi, thành một người lạnh băng không thấy tình cảm.

Vì hắn vẫn còn chưa hiểu được hết bức tranh nên hắn vẫn chưa dùng được lực hàn băng trong nguyên phủ băng cầu, cũng không thể thu liễm lực hàn băng trong khắp cơ thể, không thể khống chế được khí chất.

Nhưng do khắp toàn thân đều có hàn khí, nên chỉ cần hắn giơ tay nhấc chân là đã tỏa ra đầy hàn khí.

Nên dù chỉ là một chiêu thức bình thường nhất cũng mang theo hiệu quả sương giá.

Điền Kiến Hào chỉ là trúng một chiêu đơn giản, nhưng vì bị khiến cho băng hàn toàn thân, nên trong lòng mới kiêng kị.

Có lẽ vì gần đây thường xuyên thể ngộ huyền diệu của hàn ý, nên khí chất và tính cách hắn cũng dần chịu ảnh hưởng, trở nên chậm rãi, lạnh lùng...

"Két..!"

Cửa Khí Cụ Tông rộng mở, Đồng Tể Hoa và sáu đệ tử đi ra bắt đầu nhận báo danh.

Hắn quét mắt quanh quảng trường thanh niên, kinh ngạc: "Lần này nhân số cũng không ít a, không biết cuối cùng có bao nhiêu người có thể thông qua khảo hạch đây."

Đồng Tể Hoa là trưởng lão ngoại tông, chuyên phụ trách tuyển đệ tử mới hàng năm, hắn chỉ cần nhìn số người trước mặt cũng đủ biết Luyện Khí Sư có lực hấp dẫn đến mức nào đối với đám thanh niên.

Chỉ có điều việc tuyển nhận đệ tử ngoại tông từ trước đến nay luôn nghiêm khắc gian nan.

Thường mười mấy người báo danh thì chỉ có một hai người có thể thông qua khảo hạch.

Những người qua được vòng này lại tiếp tục bị khảo hạch. Nếu trong một thời gian ngắn không thể hiện được tiềm chất của Luyện Khí Sư, cũng sẽ bị đào thải.

Mỗi năm đều có mấy trăm người từ các thế lực khắp nơi đến đây báo danh, nhưng cuối cùng thông qua khảo hạch chỉ có hai ba mươi người.

Hai ba mươi người này qua mấy tháng quan sát, sẽ tiếp tục bị loại bỏ hơn phân nửa, cuối cùng có thể thực sự trở thành đệ tử ngoại tông chỉ còn không quá mười người.

Trong số mấy người còn lại, có thể chỉ một hai người là có thiên phú tốt, được nhận vào làm đệ tử nội tông.

Cũng vì vậy nên năm nào Khí Cụ Tông cũng cần phải tuyển thêm đệ tử.

"Quy củ mọi người có lẽ cũng đều biết cả rồi, ta không cần nói thêm nữa. Để phòng ngừa có người giở trò quấy rối, mỗi người báo danh đều phải nộp một viên linh thạch Huyền cấp Nhất phẩm, bất kể có thông qua khảo hạch hay không, linh thạch này đều sẽ không trả lại. Nếu không ai thắc mắc gì, thì bắt đầu từ người đầu tiên đi. Bắt đầu báo danh, người thứ nhất!"

"Lương Thiếu Dương!"

"Thứ hai!"

"Âu Dương Tinh Tinh!"

"..."

Đồng Tể Hoa ngồi ở trước cửa, hỏi tên, nhận một viên linh thạch Huyền cấp Nhất phẩm, rồi cho phép người báo danh tiến vào trong.

Hắn không hỏi thân phận cảnh giới, cũng không hỏi lai lịch xuất xứ, giống như không hề quan tâm những điều này.

Qua nửa canh giờ, rốt cục đến phiên Tần Liệt.

"Tên!"

"Tần Băng!"

Tần Liệt đọc ngay tên giả, đưa ra một viên linh thạch Huyền cấp Nhất phẩm.



Đồng Tể Hoa cầm lấy, tiện tay ném ngay vào cái sọt sau lưng.

Hắn nhớ kỹ cái tên, ném cho Tần Liệt một tấm thạch bài có đánh số, không hỏi gì thêm, gật đầu cho phép Tần Liệt đi vào.

"Số 230." Tần Liệt nhìn thoáng qua thạch bài, nhấc chân đi vào.

"Bên này." Trong một cái sân rộng, có mấy võ giả Khí Cụ Tông phụ trách dẫn đường, dẫn Tần Liệt vào một gian phòng cạnh đó, sắp xếp cho hắn ngồi, đưa giấy bút.

Tần Liệt không nói gì, ngồi xuống nhìn cuộn giấy, thấy trên đó hỏi vài vấn đề về đặc điểm các loại linh tài.

Viêm Dương Ngọc kết hợp với linh tài gì thì có thể đem tăng độ nóng trong ngọc? Đặc điểm chủ yếu của Càn vân tinh? Ba tác dụng của Long Cốt ngọc...

Đều là các câu hỏi kiểu như vậy.

Tần Liệt đi theo Diêu Thái hơn nửa năm, đã học bản chép tay về đặc điểm linh tài của Diêu Thái rất kỹ, nên những câu hỏi này không là gì đối với hắn.

Hắn múa bút thành văn, một hơi không nghỉ trả lời tất cả các câu hỏi, kiểm tra thêm một lần, rồi gọi người gác thi, nộp đáp án.

"Tốc độ của ngươi thật là nhanh." Đệ tử kia khẽ gật đầu, chỉ về phía một căn phòng khác: "Qua bên kia chờ kết quả."

Tần Liệt hờ hững, không nói một lời tiến về gian phòng đó, vừa đi vào, đã có mấy ánh mắt phóng tới.

Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh, Dĩ Uyên cũng ở trong đó, đang ngồi trên băng ghế dài.

Lương Thiếu Dương và Âu Dương Tinh Tinh nhìn Tần Liệt một cái rồi thu hồi ánh mắt, lãnh đạm.

Chỉ có Tử Vụ Hải Dĩ Uyên, chẳng những mỉm cười với Tần Liệt mỉm mà còn chủ động nghiêng người, dành chỗ cho hắn.

Tần Liệt hờ hững gật đầu, cũng không khách khí, tới ngồi bên cạnh Dĩ Uyên, quan sát tình hình trong phòng.

Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh và Dĩ Uyên, trong phòng còn bảy người nữa, trang phục người nào cũng đẹp đẽ quý giá, xem ra đều có gốc gác lớn.

Bảy người kia ngồi khắp phòng, những ai biết nhau thì thấp giọng nói chuyện với nhau, cũng có người cúi đầu im lặng.

"Ta đến từ Tử Vụ Hải, tên là Dĩ Uyên, bằng hữu ngươi từ đâu tới vậy?" Dĩ Uyên quay sang cười với Tần Liệt.

"Tần Băng, chỉ là một địa phương nhỏ bé thôi, không đáng nhắc tới." Tần Liệt lạnh lùng.

Dĩ Uyên nhẹ nhàng, "Đến từ đâu cũng được, chỉ cần có thể trở thành đệ tử nội tông của Khí Cụ Tông thì tương lại đều rộng mở." Tần Liệt nhíu mày, không nói gì.

Lại có thêm vài người tới, ai đi vào cũng quét mắt một vòng, tìm chỗ ngồi.

Nhưng có ba người không ai dám tới ngồi gần, chính là Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh và Tần Liệt...

Về sau, trong phòng kín người hết chỗ, nhưng cạnh Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh cùng Tần Liệt cũng vẫn còn chỗ, nhưng những kẻ đến sau thà đứng chứ không dám tới đó ngồi.

Hai canh giờ sau, đã đến giữa trưa.

Trong sân bỗng vang lên giọng Đồng Tể Hoa: "Đợt khảo hạch thứ hai, những ai được đọc số thứ tự thì ra sân, những ai không được đọc vui lòng rời đi. Số 1, Số 2, Số 9, số 17..."

Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh ngạo nghễ đứng dậy, nối nhau đi ra sân.

"97."

Dĩ Uyên đứng lên, nho nhã cười cười, "Ta đi trước nhé."

Đồng Tể Hoa tiếp tục đọc số.

"230."

Tần Liệt đứng dậy.

Trong sân để rất nhiều lò luyện nhỏ, phía dưới lót Hỏa Tinh Thạch cấp thấp nhất, trên mặt bàn bên cạnh để vài loại linh tài cấp bậc thấp.

Tần Liệt cầm thạch bài, được dẫn đến một cái lò luyện, thấy Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh, Dĩ Uyên đều ở phía trước mình không xa, im lặng chờ đợi.

Khoảng mười đệ tử ngoại tôngKhí Cụ Tông, tản khắp rìa sân, thần sắc nghiêm túc nhìn những người trong sân.



Mỗi người được đọc số đều được an bài một lò luyện, đứng chờ.

Đồng Tể Hoa đọc xong, đi vào trong sân, cửa sân đóng lại, những ai không được đọc số nghĩa là đã bị đào thải.

Trong số tổng cộng hơn bốn trăm người báo danh, qua vòng thứ nhất còn lại có chừng một trăm người, đào thải hơn ba phần tư.

"Mọi thứ đã có sẵn, muốn các ngươi làm cái gì chắc ai cũng đoán ra rồi. Đúng vậy, hãy luyện ra một thứ gì đó. Trong ngũ hành, kim luyện ra đồ tốt nhất, dung luyện dung hợp cũng đơn giản nhất. Các ngươi tự chọn loại linh tài sẵn có để luyện, bất cứ cái gì, đao, búa, kiếm, chùy, chỉ cần thành hình dùng được là được!"

Đồng Tể Hoa lùi lại, giương giọng quát: "Hiện tại bắt đầu!"

Lương Thiếu Dương, Dĩ Uyên, Âu Dương Tinh Tinh lập tức ra tay, đốt Hỏa Tinh Thạch.

Những người còn lại sau khoảnh khắc sững sờ, cũng đều nhao nhao động thủ, toàn bộ đều là đốt Hỏa Tinh Thạch đầu tiên.

Tần Liệt không hề vội vã đốt hỏa, mà là kiểm tra từng món linh tài trước.

"Lưu Sa Kim, Lam Quang Đồng, thủy ngân..."

Trong đầu hắn hiện lên quá trình dung luyện Tịch Diệt Huyền Lôi, đây là món đồ duy nhất hắn từng luyện thành.

Linh tài của Khí Cụ Tông đưa ra đương nhiên không phải để luyện Tịch Diệt Huyền Lôi, nhưng linh tài thuộc tính Kim rất dễ luyện, muốn luyện thành cái gì cũng không khó.

Nghĩ ngợi một chút, Tần Liệt không dám mạo hiểm, quyết định luyện thành hình Tịch Diệt Huyền Lôi để đỡ sai sót, mất cơ hội.

Hắn luyện lại quá trình tạo Tịch Diệt Huyền Lôi trong đầu một lần, sau đó mới nhóm Hỏa Tinh Thạch, nét mặt vốn dần nghiêm nghị hẳn.

Đồng Tể Hoa đi loanh quanh, quan sát từng người, trọng điểm là nhìn ba người Lương Thiếu Dương, Âu Dương Tinh Tinh và Dĩ Uyên, có đi lòng vòng cũng sẽ không cách họ quá xa.

Trong số người tham gia khảo hạch, ba người này có cảnh giới võ đạo cao nhất, địa vị cũng không nhỏ, có lẽ tại thế lực của mình đã học qua phương diện luyện khí.

Nên kinh nghiệm và thủ pháp đều già dặn, chuẩn xác, khiến Đồng Tể Hoa phải thầm gật đầu.

Hắn khẳng định ba người này chắc chắn có thể thuận lợi thông qua khảo hạch, cũng sẽ là mũi nhọn lần này, thậm chí có cơ hội bước vào nội tông.

Đối với những người có khả năng trở thành đệ tử nội tông, Đồng Tể Hoa tự nhiên sẽ chú ý nhiều hơn một ít...

"Đường sư tỷ!"

"Đường sư tỷ, sao tỷ tới đây?"

"Đường sư tỷ!"

Một thân ảnh màu hồng nhanh nhẹn đi vào sân.

Một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc trường bào Luyện Khí Sư rộng thùng thình, nhưng vẫn không che được dáng người đẹp đẽ của cô.

Cô vừa xuất hiện trong sân, đôi mắt đám đệ tử Khí Cụ Tông đều nóng rực, ưỡn ngực nghiêm mặt chào hỏi.

Rất nhiều người bị khảo hạch đang chuyên tâm luyện khí cũng bị phân tâm, vừa luyện khí vừa thỉnh thoảng liếc nhìn cô, dõi theo bóng dáng của cô...

"Tư Kỳ, sao hôm nay lại tới đây?" Đồng Tể Hoa cười, miệng hô: "Tới càng tốt, giúp ta nhìn xem, lần này có mấy tiểu tử không tồi, ngươi có thể chọn trước, mấy ngày nữa có thể tới đòi người..."

"Đồng thúc thúc, ta tới sớm chính là để chọn người trước. Mấy lần trước những hạt giống tốt đều bị các sư huynh cướp mất, lần này ta phải nhìn kỹ, không để bị thiệt thòi nữa." Đường Tư Kỳ mắt lấp lánh, nét mặt tươi tắn như mùa xuân, mị ý nhàn nhạt, khiến người ta dễ xúc động.

"Ha ha, ai bảo ngươi mấy lần trước tự cao tự đại làm gì?" Đồng Tể Hoa cười to, "Lần nào ngươi cũng bảo không có hạt giống tốt, không chịu xem kỹ, cuối cùng lại lòi ra mấy người xuất chúng, giúp sư huynh của ngươi bao nhiêu đấy thôi?"

"Ai bảo cả đám đó đều thuộc loại không đứng đắn? Một điểm tốt cũng không có, làm ta không thấy có hy vọng, nên mới không để ý nữa. " Đường Tư Kỳ đáp ngay.

"Vậy lần này ngươi hãy coi cho kỹ." Đồng Tể Hoa cười nói.

Đường Tư Kỳ gật đầu, như một ngọn lửa đi loanh quanh khắp sân, xem từng người một dung khí.

Người nào bị cô tới gần, cũng đều ngửi thấy một mùi thơm say lòng người, lập tức bị phân tâm, thủ pháp chậm hẳn đi.

Đường Tư Kỳ thất vọng lắc đầu, xoay người rời đi, đến chỗ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Linh Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook