Chương 233: Linh Văn trụ phóng lên trời!
Nghịch Thương Thiên
12/05/2014
Bên sườn Diễm Hỏa Sơn, một cái hang vốn đang đóng cửa, đột nhiên mở ra.
Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên đi ra cửa động.
Sáu viên Tịch Diệt huyền lôi nổ vang kinh thiên động địa, làm cho Diễm Hỏa Sơn rung chấn kịch liệt, hòn đá phong bế cửa hang bị hất tung ra.
Hai người sợ hang bị sụp, chôn vùi họ bên trong, nên không chờ người Thất Sát cốc tới gọi, vội vàng đi ra.
Ngoài cửa hiện giờ không còn Võ Giả Huyết Mâu nào canh chừng nữa, tất cả đều đã tụ tập ở quảng trường.
Nên hai tỉ muội thoải mái ra ngoài.
Hai người đi tới một vách đá, từ trên nhìn xuống quảng trường, thì nghe thấy tiếng gào thê lương của Cưu Lưu Du.
"Là sư phụ!"
Lăng Huyên Huyên kinh hô, nhìn quanh tìm kiếm, mới nhìn thấy sáu cái hố cực lớn như Thâm Uyên.
Cũng nhìn thấy tràng cảnh tàn khốc như Luyện Ngục nơi đó.
"Trời ơi!Chuyện gì vừa xảy ra? Sao như vậy? Sao như vậy?" gương mặt thanh tú của Lăng Ngữ Thi không giấu nổi vẻ sợ hãi, thân thể mềm mại run lên, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Nhiều người chết quá, người trong cốc ta đều chết hết, ta, ta nhìn thấy thi thể của họ, trời ơi, chết hết ..." Lăng Huyên Huyên run rẩy, gương mặt ngây thơ sợ hãi vô và.
"Sư phụ! Sư phụ đâu?"
Hai người cố gắng tìm hình ảnh Cưu Lưu Du.
"Tần Liệt! Lão thân muốn phanh thây xé xác ngươi! Rút gân lột da ngươi!" tiếng Cưu Lưu đột nhiên vang lên.
Cuối và, hai tỉ muội nhìn thấy người họ muốn tìm.
——tóc tai bù xù, nhìn như Lệ Quỷ, Cưu Lưu Du.
"Tỷ tỷ, sư phụ, sư phụ muốn giết Tần Liệt a!" Lăng Huyên Huyên hét ầm lên.
Toàn thân Lăng Ngữ Thi mềm nhũn, thiếu chút rớt khỏi vách đá, gương mặt xinh đẹp sợ hãi đến cực hạn.
"Bắt sống! Dùng cực hình luyện chết hắn!" tiếng Kỷ Liễu điên cuồng gào thét.
Lúc này hai người mới hiểu, Tần Liệt, đang là đích nhắm bị bao người chỉ trích, nhìn vào.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !" Lăng Huyên Huyên gấp rút đến cuống cuồng.
"Sư phụ! Xin người tha cho Tần Liệt!" Lăng Ngữ Thi đầy nước mắt, đau đớn kêu to.
Tiếng khóc la của nàng từ trên sườn núi vọng xuống, nhiều người đều nghe thấy.
Sắc mặt Cưu Lưu Du càng thêm dữ tợn, ánh mắt thêm băng hàn ác liệt, như Cửu U Lệ Quỷ, tốc đột nhiên nhanh hơn!
Kỷ Liễu, dẫn đầu những người còn sống của thế lực ngũ phương, không thèm bận tâm đến tiếng kêu của Lăng Ngữ Thi, như sài lang khát máu, tiếp tục phóng tới.
Ba Đại cung phụng và bảy đại trưởng lão tông, lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn giây phút kết thúc của Tần Liệt.
"Giết cho ta!" tiếng Phùng Dung bỗng nhiên vang lên.
Tất cả Võ Giả Huyết Mâu còn sống lập tức vây quanh ở Tần Liệt, quyết tâm bảo vệ hắn!
Đã trải qua hai lần tàn sát huyết tinh, số võ giả Huyết Mâu may mắn còn sống này, hiện giờ còn không tới hai thành.
Nhưng, dưới mệnh lệnh của Phùng Dung, họ vẫn dồn tới bảo vệ xung quanh Tần Liệt!
"Trước khi Tần Liệt chết! Các ngươi đều phải chết trước cho ta!" Phùng Dung nghiến răng đến bật máu, tàn khốc quát.
"Tuân lệnh Phùng huấn luyện viên!" Tất cả Võ Giả Huyết Mâu sát khí trùng thiên, gầm lên.
"Giết! Giết sạch bọn chúng!" Tương Viên hạ lệnh.
"Đều ra tay đi." Phó Trác Huy gật đầu.
Cao thủ ngũ phương còn lại, lướt qua sáu hố sâu, phóng tới quảng trường, và với Cưu Lưu Du, Kỷ Liễu, bắt đầu tàn sát.
Gió tanh mưa máu, lại bắt đầu!
Quảng trường, nơi có mười hai cây Linh Văn trụ, nằm dưới chân Diễm Hỏa Sơn, có một hồ nước lớn, nhiều tòa thạch lâu bao quanh, vô và rộng lớn.
Ba Đại cung phụng và bảy đại trưởng lão tông, Chiêm Thiên Dật, Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, ba người Tô Tử Anh, và Huyết Lệ, đều ở trên quảng trường.
Tần Liệt, tất cả đệ tử Khí Cụ Tông, Võ Giả Huyết Mâu, môn nhân còn sống, đều ở bên ngoài quảng trường.
Họ dùng thân mình tạo thành phòng tuyến, sống chết che chở cho Tần Liệt, che chở cho ba Đại cung phụng, bảy đại trưởng lão tông, che chở cho mười hai cây Linh Văn trụ, biểu tượng lập tông hơn chín trăm năm của Khí Cụ Tông!
"Huyền Âm Địa Quỷ Phiên!"
Cưu Lưu Du thét to, một lá cờ màu tím sậm, từ trong tay áo bà ta bay ra.
Trên cờ lưu chuyển những ngọn lửa màu tím, từng đợt Huyền Âm tà lực như muốn chôn vùi linh hồn, từ lá cờ bay ra, bắn về phía những người phòng hộ của Khí Cụ Tông i.
Những ngọn lửa tím này, chỉ cần chạm vào võ giả Khí Cụ Tông, là khiến người đó phải lập tức ôm đầu kêu lên thảm thiết, thất khiếu đều bốc khói tím.
"Lão quỷ bà! Ta liều mạng với ngươi!"
Phùng Dung xông ra, há mồm phun ra một búng máu tươi, búng máu xoay tròn, tỏa ra khí tức Huyết Sát cực mạnh, đập vào những lá cờ.
"Cút ngay!" Vân Tiêu Sơn Kỷ Liễu dữ dằn vọt tới.
Cả người hắn đâm thẳng vào Phùng Dung, một nắm đấm cuồn cuộn màu vàng xám, như thiên thạch đập vào búng máu của Phùng Dung.
Vân Tiêu Sơn Phù Thường cười nhạt, trong người bay ra năm thanh trường kiếm bạc, kéo theo hồng quang kinh người, chém thẳng vào Phùng Dung.
"Rầm rầm rầm!"
Thiên thạch màu vàng xám, đập vào búng máu, búng máu nổ tung.
Những giọt máu tươi cỡ đầu ngón tay bắn tung tóe lên đất đá xung quanh.
Phùng Dung rên lên , trọng thương chưa khỏi, lần này lại càng thêm nặng.
Đồng Tể Hoa, Trình Bình dốc hết sức quăng hết linh khí bên trong Không Gian Giới ra, cố gắng chống lại năm thanh kiếm bạc của Phù Thường, đỡ đòn giúp Phùng Dung thoát nạn.
"Phốc xích!"
Trình Bình, né không kịp, bị một thanh kiếm bạc xuyên qua ngực.
Khí tuyệt thân vong.
"Lão Trình!" Đồng Tể Hoa đỏ bừng mắt.
"Giết!" Tương Viên hét.
Những người còn sống sót sau vụ nổ của Tịch Diệt Huyền Lôi đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, là những người mạnh nhất, là hung tàn nhất!
Những người này, đều đang vây quanh Võ giả Khí Cụ Tông bên ngoài quảng trường vung vẩy dao mổ, không ngừng chém giết người của Khí Cụ Tông.
Cưu Lưu Du là người đầu tiên phá tan phòng tuyến, trên đỉnh đầu bà ta lơ lửng một cây cờ với những ngọn lửa tím cháy quanh, không ngừng tới lui, thiêu cháy Võ giả Khí Cụ Tông.
Không ai cản đường được bà ta!
Từng môn nhân Khí Cụ Tông, dùng chính thân thể mình làm vật chắn, mỗi người bị lá cờ kia đụng tới, đều thất khiếu bốc lửa tím, cả người bốc cháy.
Ánh mắt ngoan độc của bà ta luôn nhìn chằm chằm vào Tần Liệt, sắc mặt vô và tàn nhẫn điên cuồng.
Còn Tần Liệt, thì ánh mắt đờ đẫn, như bị mất hồn.
Như đã bị tràng diện khủng khiếp này làm cho choáng váng.
"Đồng Tể Hoa! Ngươi đi với Trình Bình đi!" Kỷ Liễu cười điên cuồng, như một chiến xa bằng thép, hất văng mười môn nhân Khí Cụ Tông, ai nấy huyết nhục mơ hồ.
Hắn đã xông tới trước mặt Đồng Tể Hoa, thần sắc dữ tợn tóm lấy cổ Đồng Tể Hoa, muốn bóp nát lão.
Những người của ngũ phương còn sống sót, đều bị Tịch Diệt Huyền Lôi khơi dậy sát ý điên cuồng trong lòng, giết chóc không hề ghê tay.
Mỗi một khắc, mỗi một giây, đều có môn nhân của Khí Cụ Tông tử vong!
Huyết Lệ nhắm mắt lại, tuân thủ ước định với ba người Chiêm Thiên Dật, không nói một lời.
Lão không nhìn ai cả.
—— lão đang truyền thụ ảo diệu của mười hai cây Linh Văn trụ cho Tần Liệt.
Đột nhiên, Huyết Lệ mở mắt ra, dưới con mắt khẩn trương, bất an soi mói của ba người Chiêm Thiên Dật, lão nhe răng cười toe toét.
Ba người Chiêm Thiên Dật không hiểu gì.
Tần Liệt vốn đang đờ đẫn, rung người, mắt lóe thần quang.
Hắn nhìn vào cây cột Linh Văn trụ gần nhất.
Cây trụ có khắc Tinh Hà Quang Diệu Đồ!
"Khởi!"
Tần Liệt bỗng vung tay.
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Lòng đất nổ vang, rung chuyển, chấn tất cả mọi người đều lung lay!
Cây Linh Văn trụ, lay động kịch liệt, Tinh Hà Quang Diệu Đồ, mãnh liệt bắn ra vô số Tinh Quang sáng chói!
Tinh Hà Quang Diệu Đồ lập tức trở nên sống động, một bức Tinh Hà cự đồ sáng đến chói mắt, chiếu rọi hư không, hiện ra một cách thần kỳ trên đỉnh đầu mọi người!
"Ầm ầm!"
Cơn chấn động càng thêm kịch liệt, cả Diễm Hỏa Sơn đều lay động, vô số tảng đá cực lớn từ trên đỉnh núi và sườn núi rơi xuống, vô và khí thế.
"Khởi!"
Tần Liệt lại hét to.
"Ầm!"
Cây cột đá cao mấy chục thước, đột nhiên phóng lên không trung, tỏa ra vô số tinh quang, chiếu khắp không trung!
Những chùm ánh sáng chói mắt như sao thần từ trong Tinh Hà cự đồ bay ra, bắn về phía võ giả thế lực ngũ phương.
"Oành!"
Một Võ Giả Vạn Tượng cảnh Vân Tiêu Sơn, bị chùm sao đánh trúng, cả người vỡ tung, chết ngay lập tức.
"Tinh Lạc!"
Tần Liệt mắt đỏ bừng gào lên.
Vô số ngôi sao sáng chói, từ trong tấm cự độ bay ra ngoài, đồng loạt bay tới oanh kích người của thế lực ngũ phương!
Những tiếng kêu gào thảm thiết của võ giả ngũ phương vang lên, mỗi kêu, nghĩa là đã có một người bị ngôi sao hủy diệt!
"Một cây nữa, lên!" Tần Liệt điên cuồng gào to.
Cây Linh Văn trụ khắc Thiên Võng Cấm Ma Đồ, tiếp tục rung chuyển kịch liệt, từ dưới đất bay lên!
Cây Linh Văn trụ vừa lên, vô số yêu ma cuồng vũ trên trụ điên cuồng giãy dụa lấy, gầm thét, nhưng bị mạng lưới ngũ sắc khổng lồ trói chặt, không thể nào ra được.
"Tạm thời bỏ lệnh cấm!" mắt Tần Liệt rực lên khát máu.
Tấm lưới trói yêu ma không biết đã bao nhiêu năm, bỗng nhiên rời ra.
Đám yêu ma khủng bố từ Cửu U Địa Ngục, ngửi thấy mùi máu tươi , điên cuồng lao xuống.
Tần Liệt nhìn Cưu Lưu Du.
Đám cự ma vừa thoát khốn như nhận được mục tiêu, tạo thành một lớp mây đen ào ạt xông tới chỗ Cưu Lưu Du.
Chúng bao phủ Cưu Lưu Du hoàn toàn!
Cưu Lưu Du hét lên điên cuồng !
Như thể bà ta đang bị gặm huyết nhục, cắn xé linh hồn, tiếng hét thê lương khiến người nghe sởn hết cả gai ốc, cả người run rẩy, vô và kinh hãi và tuyệt vọng!
Lăng Ngữ Thi, Lăng Huyên Huyên đi ra cửa động.
Sáu viên Tịch Diệt huyền lôi nổ vang kinh thiên động địa, làm cho Diễm Hỏa Sơn rung chấn kịch liệt, hòn đá phong bế cửa hang bị hất tung ra.
Hai người sợ hang bị sụp, chôn vùi họ bên trong, nên không chờ người Thất Sát cốc tới gọi, vội vàng đi ra.
Ngoài cửa hiện giờ không còn Võ Giả Huyết Mâu nào canh chừng nữa, tất cả đều đã tụ tập ở quảng trường.
Nên hai tỉ muội thoải mái ra ngoài.
Hai người đi tới một vách đá, từ trên nhìn xuống quảng trường, thì nghe thấy tiếng gào thê lương của Cưu Lưu Du.
"Là sư phụ!"
Lăng Huyên Huyên kinh hô, nhìn quanh tìm kiếm, mới nhìn thấy sáu cái hố cực lớn như Thâm Uyên.
Cũng nhìn thấy tràng cảnh tàn khốc như Luyện Ngục nơi đó.
"Trời ơi!Chuyện gì vừa xảy ra? Sao như vậy? Sao như vậy?" gương mặt thanh tú của Lăng Ngữ Thi không giấu nổi vẻ sợ hãi, thân thể mềm mại run lên, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
"Nhiều người chết quá, người trong cốc ta đều chết hết, ta, ta nhìn thấy thi thể của họ, trời ơi, chết hết ..." Lăng Huyên Huyên run rẩy, gương mặt ngây thơ sợ hãi vô và.
"Sư phụ! Sư phụ đâu?"
Hai người cố gắng tìm hình ảnh Cưu Lưu Du.
"Tần Liệt! Lão thân muốn phanh thây xé xác ngươi! Rút gân lột da ngươi!" tiếng Cưu Lưu đột nhiên vang lên.
Cuối và, hai tỉ muội nhìn thấy người họ muốn tìm.
——tóc tai bù xù, nhìn như Lệ Quỷ, Cưu Lưu Du.
"Tỷ tỷ, sư phụ, sư phụ muốn giết Tần Liệt a!" Lăng Huyên Huyên hét ầm lên.
Toàn thân Lăng Ngữ Thi mềm nhũn, thiếu chút rớt khỏi vách đá, gương mặt xinh đẹp sợ hãi đến cực hạn.
"Bắt sống! Dùng cực hình luyện chết hắn!" tiếng Kỷ Liễu điên cuồng gào thét.
Lúc này hai người mới hiểu, Tần Liệt, đang là đích nhắm bị bao người chỉ trích, nhìn vào.
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? !" Lăng Huyên Huyên gấp rút đến cuống cuồng.
"Sư phụ! Xin người tha cho Tần Liệt!" Lăng Ngữ Thi đầy nước mắt, đau đớn kêu to.
Tiếng khóc la của nàng từ trên sườn núi vọng xuống, nhiều người đều nghe thấy.
Sắc mặt Cưu Lưu Du càng thêm dữ tợn, ánh mắt thêm băng hàn ác liệt, như Cửu U Lệ Quỷ, tốc đột nhiên nhanh hơn!
Kỷ Liễu, dẫn đầu những người còn sống của thế lực ngũ phương, không thèm bận tâm đến tiếng kêu của Lăng Ngữ Thi, như sài lang khát máu, tiếp tục phóng tới.
Ba Đại cung phụng và bảy đại trưởng lão tông, lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn giây phút kết thúc của Tần Liệt.
"Giết cho ta!" tiếng Phùng Dung bỗng nhiên vang lên.
Tất cả Võ Giả Huyết Mâu còn sống lập tức vây quanh ở Tần Liệt, quyết tâm bảo vệ hắn!
Đã trải qua hai lần tàn sát huyết tinh, số võ giả Huyết Mâu may mắn còn sống này, hiện giờ còn không tới hai thành.
Nhưng, dưới mệnh lệnh của Phùng Dung, họ vẫn dồn tới bảo vệ xung quanh Tần Liệt!
"Trước khi Tần Liệt chết! Các ngươi đều phải chết trước cho ta!" Phùng Dung nghiến răng đến bật máu, tàn khốc quát.
"Tuân lệnh Phùng huấn luyện viên!" Tất cả Võ Giả Huyết Mâu sát khí trùng thiên, gầm lên.
"Giết! Giết sạch bọn chúng!" Tương Viên hạ lệnh.
"Đều ra tay đi." Phó Trác Huy gật đầu.
Cao thủ ngũ phương còn lại, lướt qua sáu hố sâu, phóng tới quảng trường, và với Cưu Lưu Du, Kỷ Liễu, bắt đầu tàn sát.
Gió tanh mưa máu, lại bắt đầu!
Quảng trường, nơi có mười hai cây Linh Văn trụ, nằm dưới chân Diễm Hỏa Sơn, có một hồ nước lớn, nhiều tòa thạch lâu bao quanh, vô và rộng lớn.
Ba Đại cung phụng và bảy đại trưởng lão tông, Chiêm Thiên Dật, Tống Tư Nguyên, Tạ Chi Chướng, ba người Tô Tử Anh, và Huyết Lệ, đều ở trên quảng trường.
Tần Liệt, tất cả đệ tử Khí Cụ Tông, Võ Giả Huyết Mâu, môn nhân còn sống, đều ở bên ngoài quảng trường.
Họ dùng thân mình tạo thành phòng tuyến, sống chết che chở cho Tần Liệt, che chở cho ba Đại cung phụng, bảy đại trưởng lão tông, che chở cho mười hai cây Linh Văn trụ, biểu tượng lập tông hơn chín trăm năm của Khí Cụ Tông!
"Huyền Âm Địa Quỷ Phiên!"
Cưu Lưu Du thét to, một lá cờ màu tím sậm, từ trong tay áo bà ta bay ra.
Trên cờ lưu chuyển những ngọn lửa màu tím, từng đợt Huyền Âm tà lực như muốn chôn vùi linh hồn, từ lá cờ bay ra, bắn về phía những người phòng hộ của Khí Cụ Tông i.
Những ngọn lửa tím này, chỉ cần chạm vào võ giả Khí Cụ Tông, là khiến người đó phải lập tức ôm đầu kêu lên thảm thiết, thất khiếu đều bốc khói tím.
"Lão quỷ bà! Ta liều mạng với ngươi!"
Phùng Dung xông ra, há mồm phun ra một búng máu tươi, búng máu xoay tròn, tỏa ra khí tức Huyết Sát cực mạnh, đập vào những lá cờ.
"Cút ngay!" Vân Tiêu Sơn Kỷ Liễu dữ dằn vọt tới.
Cả người hắn đâm thẳng vào Phùng Dung, một nắm đấm cuồn cuộn màu vàng xám, như thiên thạch đập vào búng máu của Phùng Dung.
Vân Tiêu Sơn Phù Thường cười nhạt, trong người bay ra năm thanh trường kiếm bạc, kéo theo hồng quang kinh người, chém thẳng vào Phùng Dung.
"Rầm rầm rầm!"
Thiên thạch màu vàng xám, đập vào búng máu, búng máu nổ tung.
Những giọt máu tươi cỡ đầu ngón tay bắn tung tóe lên đất đá xung quanh.
Phùng Dung rên lên , trọng thương chưa khỏi, lần này lại càng thêm nặng.
Đồng Tể Hoa, Trình Bình dốc hết sức quăng hết linh khí bên trong Không Gian Giới ra, cố gắng chống lại năm thanh kiếm bạc của Phù Thường, đỡ đòn giúp Phùng Dung thoát nạn.
"Phốc xích!"
Trình Bình, né không kịp, bị một thanh kiếm bạc xuyên qua ngực.
Khí tuyệt thân vong.
"Lão Trình!" Đồng Tể Hoa đỏ bừng mắt.
"Giết!" Tương Viên hét.
Những người còn sống sót sau vụ nổ của Tịch Diệt Huyền Lôi đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, là những người mạnh nhất, là hung tàn nhất!
Những người này, đều đang vây quanh Võ giả Khí Cụ Tông bên ngoài quảng trường vung vẩy dao mổ, không ngừng chém giết người của Khí Cụ Tông.
Cưu Lưu Du là người đầu tiên phá tan phòng tuyến, trên đỉnh đầu bà ta lơ lửng một cây cờ với những ngọn lửa tím cháy quanh, không ngừng tới lui, thiêu cháy Võ giả Khí Cụ Tông.
Không ai cản đường được bà ta!
Từng môn nhân Khí Cụ Tông, dùng chính thân thể mình làm vật chắn, mỗi người bị lá cờ kia đụng tới, đều thất khiếu bốc lửa tím, cả người bốc cháy.
Ánh mắt ngoan độc của bà ta luôn nhìn chằm chằm vào Tần Liệt, sắc mặt vô và tàn nhẫn điên cuồng.
Còn Tần Liệt, thì ánh mắt đờ đẫn, như bị mất hồn.
Như đã bị tràng diện khủng khiếp này làm cho choáng váng.
"Đồng Tể Hoa! Ngươi đi với Trình Bình đi!" Kỷ Liễu cười điên cuồng, như một chiến xa bằng thép, hất văng mười môn nhân Khí Cụ Tông, ai nấy huyết nhục mơ hồ.
Hắn đã xông tới trước mặt Đồng Tể Hoa, thần sắc dữ tợn tóm lấy cổ Đồng Tể Hoa, muốn bóp nát lão.
Những người của ngũ phương còn sống sót, đều bị Tịch Diệt Huyền Lôi khơi dậy sát ý điên cuồng trong lòng, giết chóc không hề ghê tay.
Mỗi một khắc, mỗi một giây, đều có môn nhân của Khí Cụ Tông tử vong!
Huyết Lệ nhắm mắt lại, tuân thủ ước định với ba người Chiêm Thiên Dật, không nói một lời.
Lão không nhìn ai cả.
—— lão đang truyền thụ ảo diệu của mười hai cây Linh Văn trụ cho Tần Liệt.
Đột nhiên, Huyết Lệ mở mắt ra, dưới con mắt khẩn trương, bất an soi mói của ba người Chiêm Thiên Dật, lão nhe răng cười toe toét.
Ba người Chiêm Thiên Dật không hiểu gì.
Tần Liệt vốn đang đờ đẫn, rung người, mắt lóe thần quang.
Hắn nhìn vào cây cột Linh Văn trụ gần nhất.
Cây trụ có khắc Tinh Hà Quang Diệu Đồ!
"Khởi!"
Tần Liệt bỗng vung tay.
"Ầm ầm! Ầm ầm!"
Lòng đất nổ vang, rung chuyển, chấn tất cả mọi người đều lung lay!
Cây Linh Văn trụ, lay động kịch liệt, Tinh Hà Quang Diệu Đồ, mãnh liệt bắn ra vô số Tinh Quang sáng chói!
Tinh Hà Quang Diệu Đồ lập tức trở nên sống động, một bức Tinh Hà cự đồ sáng đến chói mắt, chiếu rọi hư không, hiện ra một cách thần kỳ trên đỉnh đầu mọi người!
"Ầm ầm!"
Cơn chấn động càng thêm kịch liệt, cả Diễm Hỏa Sơn đều lay động, vô số tảng đá cực lớn từ trên đỉnh núi và sườn núi rơi xuống, vô và khí thế.
"Khởi!"
Tần Liệt lại hét to.
"Ầm!"
Cây cột đá cao mấy chục thước, đột nhiên phóng lên không trung, tỏa ra vô số tinh quang, chiếu khắp không trung!
Những chùm ánh sáng chói mắt như sao thần từ trong Tinh Hà cự đồ bay ra, bắn về phía võ giả thế lực ngũ phương.
"Oành!"
Một Võ Giả Vạn Tượng cảnh Vân Tiêu Sơn, bị chùm sao đánh trúng, cả người vỡ tung, chết ngay lập tức.
"Tinh Lạc!"
Tần Liệt mắt đỏ bừng gào lên.
Vô số ngôi sao sáng chói, từ trong tấm cự độ bay ra ngoài, đồng loạt bay tới oanh kích người của thế lực ngũ phương!
Những tiếng kêu gào thảm thiết của võ giả ngũ phương vang lên, mỗi kêu, nghĩa là đã có một người bị ngôi sao hủy diệt!
"Một cây nữa, lên!" Tần Liệt điên cuồng gào to.
Cây Linh Văn trụ khắc Thiên Võng Cấm Ma Đồ, tiếp tục rung chuyển kịch liệt, từ dưới đất bay lên!
Cây Linh Văn trụ vừa lên, vô số yêu ma cuồng vũ trên trụ điên cuồng giãy dụa lấy, gầm thét, nhưng bị mạng lưới ngũ sắc khổng lồ trói chặt, không thể nào ra được.
"Tạm thời bỏ lệnh cấm!" mắt Tần Liệt rực lên khát máu.
Tấm lưới trói yêu ma không biết đã bao nhiêu năm, bỗng nhiên rời ra.
Đám yêu ma khủng bố từ Cửu U Địa Ngục, ngửi thấy mùi máu tươi , điên cuồng lao xuống.
Tần Liệt nhìn Cưu Lưu Du.
Đám cự ma vừa thoát khốn như nhận được mục tiêu, tạo thành một lớp mây đen ào ạt xông tới chỗ Cưu Lưu Du.
Chúng bao phủ Cưu Lưu Du hoàn toàn!
Cưu Lưu Du hét lên điên cuồng !
Như thể bà ta đang bị gặm huyết nhục, cắn xé linh hồn, tiếng hét thê lương khiến người nghe sởn hết cả gai ốc, cả người run rẩy, vô và kinh hãi và tuyệt vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.