Chương 506: Lôi linh nói hết
Nghịch Thương Thiên
04/07/2017
Chỗ vực đầm lôi điện.
Đám người Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần, phân tán ở bên đầm, nhô đầu ra nhìn về phía đáy đầm.
Lúc này, Sâm Dã dẫn những đồng bạn người Đông Di, đã sớm hồn phi phách tán bỏ chạy rồi.
Mấy chục thi thể người Đông Di, phân tán ở trong ngoài vực đầm lôi điện, những người Đông Di kia cũng chưa kịp mang theo, hiển nhiên chạy cực kỳ chật vật vội vàng.
“Tần Liệt!”. Đỗ Hướng Dương ở phía trên gọi.
Đáy đầm, Tần Liệt ngẩng đầu nhìn hướng về phía trước: “Các ngươi không có việc gì chứ?”.
“Chúng ta đều không có việc gì, ngươi thì sao? Ngươi như thế nào?”. Tống Đình Ngọc thân thiết nói.
“Ta không sao”. Tần Liệt cười nhạt một cái, trầm ngâm chút, nói: “Các ngươi tạm thời không nên xuống, giúp ta thủ miệng đầm, cũng không được để người ta tiến vào lần nữa”.
“Được”. Đỗ Hướng Dương đáp ứng.
Chợt, hắn thu đầu, liền ngồi xuống ở bên đầm, thần thái bình yên.
Đám người Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền cùng Tuyết Mạch Viêm, cũng rất yên tâm, cũng đều liên tiếp ngồi xuống thủ hộ.
Chỉ có Lạc Trần lạnh mặt, tỏ ra có chút không tình nguyện, không chịu đem tầm mắt từ đáy đầm thu hồi.
“Lạc Trần, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”. Đỗ Hướng Dương vỗ vỗ một chỗ bên người, cười hô hố.
“Hắn không chịu để chúng ta đi xuống, có phải muốn độc chiếm Vô Cấu Hồn Tuyền hay không?”. Lạc Trần không quá yên tâm.
Đỗ Hướng Dương cười ha ha: “Lôi Linh còn ở phía dưới, cho dù là hắn muốn độc chiếm Vô Cấu Hồn Tuyền, ngươi cũng không có cách nào ngăn cản nhỉ?”.
Lạc Trần khẽ nhíu mày.
“Chúng ta có thể làm, cũng đều làm rồi, về phần cuối cùng có thể được Vô Cấu Hồn Tuyền hay không, hắc, vậy chỉ có thể xem số phận, miễn cưỡng không thể”. Đỗ Hướng Dương thản nhiên.
Lạc Trần trầm mặt, do dự một chút, rốt cuộc bất đắc dĩ tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Đáy đầm.
Trên một bãi hồn tinh sáng ngời, Tần Liệt bỗng than nhẹ một tiếng, nói: “Ta tới là vì lấy Phong Ma Bi phong ấn ngươi”.
Lôi Tinh thú núp ở trước người hắn, từng luồng Vô Cấu Hồn Tuyền trong suốt, như sáu dòng suối lơ lửng ở bên cạnh nó, trong một đôi mắt tràn ngập trí tuệ của nó lóe ra nét bi thương bất đắc dĩ.
Một luồng tinh thần ý niệm, từ trong điện quang trong con ngươi của nó phóng ra: “Ta hiểu. Trên người ngươi có máu Hỏa Linh, có ba giọt tinh phách Mộc Linh, ta biết ngươi cầm Phong Ma Bi”.
“Ta đến, còn là vì thu hoạch Vô Cấu Hồn Tuyền, vì hồn tinh đáy đầm”. Tần Liệt không chút giấu giếm ý đồ của mình.
“Không chỉ có ngươi. Toàn bộ sinh linh bước vào Lôi chi cấm địa, đều là vì Vô Cấu Hồn Tuyền cùng hồn tinh, vì phong cấm ta”. Trong mỗi một đạo thiểm điện, giống như đều truyền đến Lôi Tinh thú thở dài, nó lẳng lặng nhìn Tần Liệt, trên thân thể như tinh khối, xuất hiện các vết rạn.
- Đó là dấu hiệu bị thương nặng.
Trầm ngâm hồi lâu, Tần Liệt bình tĩnh nói: “Nói một chút tình huống của ngươi đi”.
“Lôi Tinh thú chúng ta, sinh ra ở nơi sấm sét cuồng bạo, vâng chịu lôi điện lực thiên địa mà sinh. Trời sinh có thể điều khiển sấm sét tia chớp, cũng lấy lôi điện mà sống”.
“Ta từ khi có ký ức, đã bị bắt ở chỗ này, làm mắt trận Lôi chi cấm địa này. Khi đó, ta còn nhỏ tuổi, còn chưa biết mình là ai, ở trong Lôi chi cấm địa, ta có thể mượn dùng sấm sét tia chớp tiến hóa tu luyện. Có thể khống chế nơi đây”.
“Tương tự, Lôi chi cấm địa này, Thần Táng tràng này, cùng trói buộc ta, làm ta không có cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể ở khu vực lôi điện này hoạt động”.
“Ở sau khi ta dần dần trưởng thành tiến hóa hẳn lên, có sinh linh cường đại vô cùng, đem hồn cường giả ném đến nơi này, báo cho ta phương pháp luyện hóa, bảo ta lấy lôi điện đem hồn một đám cường giả ngưng luyện hẳn lên”.
“Ta vẫn chưa từng gặp cường giả đó, ta chỉ có thể nghe được thanh âm hắn. Hắn nói cho ta biết, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, đem hồn các cường giả kia luyện thành chín Vô Cấu Hồn Tuyền cho hắn, ta liền có thể giải thoát, hắn sẽ thả ta rời khỏi nơi này”.
“Hồn một đám cường gia bị ném vào. Rất nhiều linh hồn không thừa nhận được sấm sét tia chớp tẩy luyện, lập tức hồn phi phách tán. Một bộ phận linh hồn lợi hại, lúc hồn phách nổ tung, hình thành hồn tinh”.
“Vô số năm qua, nhiều hồn cường giả như vậy, chỉ hình thành sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền”.
“Chín Vô Cấu Hồn Tuyền, còn thiếu ba cái”.
“Đáng tiếc, cường giả kia đã rất lâu chưa ném hồn cường giả vào nữa, cũng không có thanh âm truyền đến nữa. Người kia đem ta nhốt lại đây, chủ nhân nơi này, tựa như đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn...”.
“Hắn còn từng nói, nếu hắn lâu chưa xuất hiện, tương lai sẽ có người cầm Phong Ma Bi tiến vào, mà ta, cần ngoan ngoãn bị Phong Ma Bi phong ấn, đem tất cả Lôi chi cấm địa chắp tay nhường ra, chỉ cần ta chịu như vậy, trong tương lai, ta sẽ còn một tia hy vọng giải thoát, có thể không bị nơi này nhốt trói buộc nữa”.
Nói đến đây, Lôi Tinh thú đột nhiên tạm dừng một chút, nó nhìn thật sâu về phía Tần Liệt.
“Từ khi ngươi tới nơi đây, ta đã từ khí tức Mộc Linh, Hỏa Linh trên người ngươi, biết ngươi có được Phong Ma Bi, biết ngươi chính là người kia theo như lời hắn”.
“Nhưng ta không muốn tin tưởng hắn, ta không muốn lại một lần nữa bị phong cấm, không muốn ở lại trong một khối bia mộ”.
“Ta muốn thử một chút, xem có thể thông qua biện pháp khác, thông qua năng lực bản thân ta, từ nơi này giãy thoát, tiến vào thiên địa bên ngoài hay không”.
“Cho nên ta làm ngươi không có cách nào vận dụng lôi điện lực, ta hy vọng ngươi bị người ta giết chết, để Phong Ma Bi không có chủ nhân, ta cảm thấy như vậy có lẽ có thể giúp ta giải thoát”.
“Có thể tất cả sớm đã định sẵn”.
“Những người kia đã đến”.
“Bọn họ quen thuộc ảo diệu của nơi này hơn các ngươi, bọn họ còn mang theo thứ khắc chế ta, bọn họ nói muốn bắt giữ ta, muốn đem ta sống sờ sờ đến bên ngoài luyện hóa thành tế phẩm”.
“Ta hiện tại bị thương nặng, lực lượng hao tổn nghiêm trọng, ta còn cảm giác được nơi này đã xảy ra biến hóa lớn. Ta... Chỉ sợ không có năng lực rời khỏi, ta cũng không muốn bị những người đó bắt, ta hiện tại đã tiếp nhận số mệnh, ta sẽ bị Phong Ma Bi phong ấn, ta sẽ theo kế hoạch của người kia làm việc”.
Lôi Tinh thú sau khi trải qua phen biến cố lớn này, giống như đã tiếp nhận số mệnh, như Hỏa Linh của Viêm Hỏa chi địa, muốn chủ động dung nhập Phong Ma Bi.
Có lẽ, bất luận là Hỏa Linh, Mộc Linh hoặc là Lôi Linh, đều từng được hứa hẹn.
- Chỉ cần chịu ngoan ngoãn bị Phong Ma Bi phong ấn, tương lai có một ngày, chúng nó còn có hy vọng giải thoát.
Đây là hứa hẹn chủ nhân Thần Táng tràng từng cho.
Mộc Linh từng đấu tranh, từng muốn thông qua Dạ Ức Hạo ra khỏi Thần Táng tràng, đáng tiếc thất bại, cuối cùng vẫn là bị nhốt vào Phong Ma Bi.
Lôi Tinh thú cũng từng đấu tranh, nay đến xem, tựa như cũng chưa thành công, cho nên cũng đã tiếp nhận số mệnh.
“Đối với nơi đây, ngươi biết vẻn vẹn chỉ là những cái này? Có ảo diệu khác hay không?”. Tần Liệt chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Về Thần Táng tràng, hắn biết tất cả, đều đến từ Phùng Nhất Vưu cùng Sở Ly kể.
Đám người Đỗ Hướng Dương, Lạc Trần, phân tán ở bên đầm, nhô đầu ra nhìn về phía đáy đầm.
Lúc này, Sâm Dã dẫn những đồng bạn người Đông Di, đã sớm hồn phi phách tán bỏ chạy rồi.
Mấy chục thi thể người Đông Di, phân tán ở trong ngoài vực đầm lôi điện, những người Đông Di kia cũng chưa kịp mang theo, hiển nhiên chạy cực kỳ chật vật vội vàng.
“Tần Liệt!”. Đỗ Hướng Dương ở phía trên gọi.
Đáy đầm, Tần Liệt ngẩng đầu nhìn hướng về phía trước: “Các ngươi không có việc gì chứ?”.
“Chúng ta đều không có việc gì, ngươi thì sao? Ngươi như thế nào?”. Tống Đình Ngọc thân thiết nói.
“Ta không sao”. Tần Liệt cười nhạt một cái, trầm ngâm chút, nói: “Các ngươi tạm thời không nên xuống, giúp ta thủ miệng đầm, cũng không được để người ta tiến vào lần nữa”.
“Được”. Đỗ Hướng Dương đáp ứng.
Chợt, hắn thu đầu, liền ngồi xuống ở bên đầm, thần thái bình yên.
Đám người Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền cùng Tuyết Mạch Viêm, cũng rất yên tâm, cũng đều liên tiếp ngồi xuống thủ hộ.
Chỉ có Lạc Trần lạnh mặt, tỏ ra có chút không tình nguyện, không chịu đem tầm mắt từ đáy đầm thu hồi.
“Lạc Trần, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”. Đỗ Hướng Dương vỗ vỗ một chỗ bên người, cười hô hố.
“Hắn không chịu để chúng ta đi xuống, có phải muốn độc chiếm Vô Cấu Hồn Tuyền hay không?”. Lạc Trần không quá yên tâm.
Đỗ Hướng Dương cười ha ha: “Lôi Linh còn ở phía dưới, cho dù là hắn muốn độc chiếm Vô Cấu Hồn Tuyền, ngươi cũng không có cách nào ngăn cản nhỉ?”.
Lạc Trần khẽ nhíu mày.
“Chúng ta có thể làm, cũng đều làm rồi, về phần cuối cùng có thể được Vô Cấu Hồn Tuyền hay không, hắc, vậy chỉ có thể xem số phận, miễn cưỡng không thể”. Đỗ Hướng Dương thản nhiên.
Lạc Trần trầm mặt, do dự một chút, rốt cuộc bất đắc dĩ tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Đáy đầm.
Trên một bãi hồn tinh sáng ngời, Tần Liệt bỗng than nhẹ một tiếng, nói: “Ta tới là vì lấy Phong Ma Bi phong ấn ngươi”.
Lôi Tinh thú núp ở trước người hắn, từng luồng Vô Cấu Hồn Tuyền trong suốt, như sáu dòng suối lơ lửng ở bên cạnh nó, trong một đôi mắt tràn ngập trí tuệ của nó lóe ra nét bi thương bất đắc dĩ.
Một luồng tinh thần ý niệm, từ trong điện quang trong con ngươi của nó phóng ra: “Ta hiểu. Trên người ngươi có máu Hỏa Linh, có ba giọt tinh phách Mộc Linh, ta biết ngươi cầm Phong Ma Bi”.
“Ta đến, còn là vì thu hoạch Vô Cấu Hồn Tuyền, vì hồn tinh đáy đầm”. Tần Liệt không chút giấu giếm ý đồ của mình.
“Không chỉ có ngươi. Toàn bộ sinh linh bước vào Lôi chi cấm địa, đều là vì Vô Cấu Hồn Tuyền cùng hồn tinh, vì phong cấm ta”. Trong mỗi một đạo thiểm điện, giống như đều truyền đến Lôi Tinh thú thở dài, nó lẳng lặng nhìn Tần Liệt, trên thân thể như tinh khối, xuất hiện các vết rạn.
- Đó là dấu hiệu bị thương nặng.
Trầm ngâm hồi lâu, Tần Liệt bình tĩnh nói: “Nói một chút tình huống của ngươi đi”.
“Lôi Tinh thú chúng ta, sinh ra ở nơi sấm sét cuồng bạo, vâng chịu lôi điện lực thiên địa mà sinh. Trời sinh có thể điều khiển sấm sét tia chớp, cũng lấy lôi điện mà sống”.
“Ta từ khi có ký ức, đã bị bắt ở chỗ này, làm mắt trận Lôi chi cấm địa này. Khi đó, ta còn nhỏ tuổi, còn chưa biết mình là ai, ở trong Lôi chi cấm địa, ta có thể mượn dùng sấm sét tia chớp tiến hóa tu luyện. Có thể khống chế nơi đây”.
“Tương tự, Lôi chi cấm địa này, Thần Táng tràng này, cùng trói buộc ta, làm ta không có cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể ở khu vực lôi điện này hoạt động”.
“Ở sau khi ta dần dần trưởng thành tiến hóa hẳn lên, có sinh linh cường đại vô cùng, đem hồn cường giả ném đến nơi này, báo cho ta phương pháp luyện hóa, bảo ta lấy lôi điện đem hồn một đám cường giả ngưng luyện hẳn lên”.
“Ta vẫn chưa từng gặp cường giả đó, ta chỉ có thể nghe được thanh âm hắn. Hắn nói cho ta biết, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, đem hồn các cường giả kia luyện thành chín Vô Cấu Hồn Tuyền cho hắn, ta liền có thể giải thoát, hắn sẽ thả ta rời khỏi nơi này”.
“Hồn một đám cường gia bị ném vào. Rất nhiều linh hồn không thừa nhận được sấm sét tia chớp tẩy luyện, lập tức hồn phi phách tán. Một bộ phận linh hồn lợi hại, lúc hồn phách nổ tung, hình thành hồn tinh”.
“Vô số năm qua, nhiều hồn cường giả như vậy, chỉ hình thành sáu cái Vô Cấu Hồn Tuyền”.
“Chín Vô Cấu Hồn Tuyền, còn thiếu ba cái”.
“Đáng tiếc, cường giả kia đã rất lâu chưa ném hồn cường giả vào nữa, cũng không có thanh âm truyền đến nữa. Người kia đem ta nhốt lại đây, chủ nhân nơi này, tựa như đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn...”.
“Hắn còn từng nói, nếu hắn lâu chưa xuất hiện, tương lai sẽ có người cầm Phong Ma Bi tiến vào, mà ta, cần ngoan ngoãn bị Phong Ma Bi phong ấn, đem tất cả Lôi chi cấm địa chắp tay nhường ra, chỉ cần ta chịu như vậy, trong tương lai, ta sẽ còn một tia hy vọng giải thoát, có thể không bị nơi này nhốt trói buộc nữa”.
Nói đến đây, Lôi Tinh thú đột nhiên tạm dừng một chút, nó nhìn thật sâu về phía Tần Liệt.
“Từ khi ngươi tới nơi đây, ta đã từ khí tức Mộc Linh, Hỏa Linh trên người ngươi, biết ngươi có được Phong Ma Bi, biết ngươi chính là người kia theo như lời hắn”.
“Nhưng ta không muốn tin tưởng hắn, ta không muốn lại một lần nữa bị phong cấm, không muốn ở lại trong một khối bia mộ”.
“Ta muốn thử một chút, xem có thể thông qua biện pháp khác, thông qua năng lực bản thân ta, từ nơi này giãy thoát, tiến vào thiên địa bên ngoài hay không”.
“Cho nên ta làm ngươi không có cách nào vận dụng lôi điện lực, ta hy vọng ngươi bị người ta giết chết, để Phong Ma Bi không có chủ nhân, ta cảm thấy như vậy có lẽ có thể giúp ta giải thoát”.
“Có thể tất cả sớm đã định sẵn”.
“Những người kia đã đến”.
“Bọn họ quen thuộc ảo diệu của nơi này hơn các ngươi, bọn họ còn mang theo thứ khắc chế ta, bọn họ nói muốn bắt giữ ta, muốn đem ta sống sờ sờ đến bên ngoài luyện hóa thành tế phẩm”.
“Ta hiện tại bị thương nặng, lực lượng hao tổn nghiêm trọng, ta còn cảm giác được nơi này đã xảy ra biến hóa lớn. Ta... Chỉ sợ không có năng lực rời khỏi, ta cũng không muốn bị những người đó bắt, ta hiện tại đã tiếp nhận số mệnh, ta sẽ bị Phong Ma Bi phong ấn, ta sẽ theo kế hoạch của người kia làm việc”.
Lôi Tinh thú sau khi trải qua phen biến cố lớn này, giống như đã tiếp nhận số mệnh, như Hỏa Linh của Viêm Hỏa chi địa, muốn chủ động dung nhập Phong Ma Bi.
Có lẽ, bất luận là Hỏa Linh, Mộc Linh hoặc là Lôi Linh, đều từng được hứa hẹn.
- Chỉ cần chịu ngoan ngoãn bị Phong Ma Bi phong ấn, tương lai có một ngày, chúng nó còn có hy vọng giải thoát.
Đây là hứa hẹn chủ nhân Thần Táng tràng từng cho.
Mộc Linh từng đấu tranh, từng muốn thông qua Dạ Ức Hạo ra khỏi Thần Táng tràng, đáng tiếc thất bại, cuối cùng vẫn là bị nhốt vào Phong Ma Bi.
Lôi Tinh thú cũng từng đấu tranh, nay đến xem, tựa như cũng chưa thành công, cho nên cũng đã tiếp nhận số mệnh.
“Đối với nơi đây, ngươi biết vẻn vẹn chỉ là những cái này? Có ảo diệu khác hay không?”. Tần Liệt chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Về Thần Táng tràng, hắn biết tất cả, đều đến từ Phùng Nhất Vưu cùng Sở Ly kể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.