Chương 10: Luyện Thể cấp sáu
Nghịch Thương Thiên
03/07/2013
"Động tới thứ không nên động vào? Ý ngươi là cái gì cơ?"
Trên đường đi tới đầm lầy trong thung lũng, Khang Trí nghiêng đầu qua, trên vẻ mặt mập mạp của hắn hiện lên một nụ cười gượng, hiển nhiên là có chút lo lắng.
"Rắn Băng Phách!" Tần Liệt nhíu mày nói: "Gần đầm lầy là khu vực hoạt động của rắn Băng Phách. Thỉnh thoảng cũng sẽ có con tới đầm lầy để tắm rửa bùn lầy trên người. Nếu không may gặp phải rắn Băng Phách thì sẽ có chút rắc rối đó."
Rắn Băng Phách là linh thú cấp hai ngang tầm với võ giả cảnh giới Khai Nguyên. Nếu so sánh một con một thì lực sát thương của nó lớn hơn chim U Ảnh Điện rất nhiều. Chỉ một luồng khí lạnh cũng đủ làm cho rất nhiều võ giả cảnh giới Luyện Thể không chịu nổi rồi.
Lăng Phong ở Lăng gia năm xưa cũng từng theo nhóm người Lăng Thừa Chí vào dãy núi Cực Hàn, gặp phải một con rắn Băng Phách, bị trúng một luồng khí lạnh, nếu không có Hỏa Vân chùy giúp chống lại khí lạnh thì e là độc lạnh đã sớm xâm nhập vào người dẫn tới chết rồi.
Mặc dù hắn còn sống nhưng Hỏa Vân chùy cũng bị hỏng. Nếu không phải Tần Sơn giúp hắn chữa trị thì e là linh khí này đã hoàn toàn bị phá hủy.
Từ đó có thể thấy được rắn Băng Phách không phải loại dễ chơi.
Trong ngực của Tần Liệt có pho tượng của ông nội. Theo lời của ông nội thì ở một vài nơi có linh thú chiếm cứ, pho tượng này có thể phát huy được tác dụng.
Nhưng vùng đầm lầy này lại không được đánh dấu trong đó, chứng tỏ rằng rắn Băng Phách cũng không phải đối tượng mà ông nội nói tới, hiển nhiên là pho tượng cũng không thể dùng được.
Vừa nghe rắn Băng Phách là cả đám phát hoảng, thầm hãi.
Ngoại trừ Đồ Trạch, Trác Thiến ra thì những người còn lại đều thấy khó xử. Lúc này, Trác Thiến cười một tiếng: "Rắn Băng Phách lợi hại hơn cả chim U Ảnh Điện. Có điều linh thú này không bao giờ sống bầy đàn, chắc chắn là một con một mà thôi. Nếu so sánh một con rắn Băng Phách với hơn ba mươi con chim U Ảnh Điện thì cái nào nguy hiểm hơn? Chúng ta có bảy người, hơn nữa lại thêm Tần Liệt. Chẳng lẽ lại không giải quyết được một con rắn Băng Phách sao? Hơn nữa, chưa chắc đã gặp phải đâu. Nhìn bộ dạng các ngươi kìa? Dọa người hay tự dọa mình thế?"
Vừa nói xong thì đám người kia cũng cười gượng, ý thức được biểu hiện của mình có vẻ hơi tệ.
"Liệt huynh đệ, chuyện này cũng không liên quan với ngươi. Ngươi không cần phải đi cùng với chúng ta đâu." Đồ Trạch trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nói: "Ngươi đã chỉ phương hướng cho chúng ta. Chúng ta thật sự rất cảm kích, không cần phải đi mạo hiểm với chúng ta làm gì đâu. Bây giờ có thể tạm biệt ở đây được rồi. . ."
"Không, ta sẽ đi cùng mọi người." Tần Liệt lắc đầu. Trên vẻ mặt non nớt của hắn hiện lên vẻ bình tĩnh vững chắc. "Mọi người còn cần ta để chỉ phương hướng. Hơn nữa, ta cũng cần tới đầm lầy đó để tìm vài thứ. . ."
Tinh thiết Tinh Thần là tài liệu Phàm cấp loại bảy. Nghe đồn đó là những mảnh của thiên thạch rơi xuống. Nếu dùng để luyện hóa dung nhập vào linh khí sẽ làm cho linh khí rắn chắc lên rất nhiều. Có thể coi là vật quý hiếm.
Nhưng ông nội hắn đánh dấu đầm lầy kia không phải vi tinh thiết Tinh Thần mà là vì bên khe đá cạnh đầm lầy đó có cỏ Băng Hành.
Cỏ Băng Hành là linh thảo Phàm cấp loại năm. Là một dược thảo quan trọng để luyện chế Bách Mạch đan. Bách Mạch đan có thể làm cho gân mạch cứng cỏi lên, làm cho tốc độ chảy của linh lực trong mạch của võ giả tăng cường lên. Mà ăn cái đó vào thì có tốc độ hấp thu linh lực cao hơn luyện hóa linh thạch, thú hạch rất nhiều.
Dùng cỏ Băng Hành trực tiếp thì cũng có công hiệu gần như tương tự. Nó có thể giúp cho Tần Liệt nhanh chóng luyện hóa được lực lượng tia chớp trong thú hạch, giúp đẩy nhanh tốc độ tích lũy linh lực.
Hắn chịu đi cùng tới đầm lầy kia không phải vì có cảm tình với Đồ Trạch, Trác Thiến mà chính là do cỏ Băng Hành kia.
Dù sao, nếu hắn một mình đi tới đầm lầy, một khi động phải rắn Băng Phách thì sẽ lập tức rơi vào cảnh đường cùng, cửu tử nhất sinh.
Không có bảy người nhóm Đồ Trạch thì hắn sẽ không bao giờ đi mạo hiểm ở giai đoạn này. Bây giờ đã có bảy người thì dĩ nhiên hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội.
Đám người Đồ Trạch tỏ vẻ cảm động với thái độ của hắn. Cả đám cùng hướng ánh mắt về phía hắn với ý tốt.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, một hàng tám người vừa đi vừa nói chuyện, tới lúc giữa trưa thì cũng tới được thung lũng.
Trong dãy núi Cực Hàn có nhiều vô số kể thung lũng. Thung lũng này cũng không hề có tên. Có lẽ là do gần sông băng Tuyết Phong quá thành ra ở đây gió lạnh thổi vù vù, không khí lạnh hơn U Tịch lĩnh rất nhiều.
Mọi người cùng mặc thật chặt quần áo. Thấy trong thung lũng có đầy cỏ gai, bụi cây, mỗi người cùng lấy binh khí ra mở đường tiến vào trong thung lũng.
Quả nhiên ở trong thung lũng có một cái đầm lầy. Bên cạnh đầm lầy cỏ mọc um tùm cùng một con suối chảy. Hơi nước lượn lờ trên mặt đầm làm cho nhìn thoáng qua thì vùng thung lũng tràn ngập sương mù này có một nét phong cảnh đẹp đẽ huyền ảo.
"Tinh thiết Tinh Thần ở ngay dưới đáy đầm sao?" Đồ Trạch kích động nhìn về phía Tần Liệt, hỏi lại cho chắc.
Tần Liệt gật đầu.
Đồ Trạch hoan hô một tiếng rồi không thèm để ý đầm lầy sâu cạn nóng lạnh ra sao, cứ thể nhảy thẳng xuống.
"A! Nước thật lạnh con mẹ nó quá!" Bỗng nhiên Đồ Trạch ngoi cái đầu ướt sũng lên, cười ha hả. "Cùng nhảy xuống tắm rửa cái đi! Chúng ta đã ở trong núi lâu thế, đây là lần đầu gặp được cái đầm có nước sạch tới vậy. Ngàn vạn lần không thể bỏ qua được."
Phụ nữ vốn thích sạch sẽ. Trác Thiến lúc bình thường có thể thoải mái nhưng lúc này thì cũng không kìm nén được. Sau một cái cười duyên, nàng đã nhẹ nhàng nhảy xuống.
Sáu người còn lại đều cười ha hả rồi người này nối người kia rửa sạch cơ thể, lặn xuống đáy đầm.
Trong chốc lát, Tần Liệt thấy bọn họ đã bắt tay vào tìm kiếm tinh thiết Tinh Thần. Hắn cũng lập tức bắt đầu đi tới vùng giữa khe đá và đầm nước.
Cỏ Băng Hành chỉ dài có nửa cánh tay, thường bám vào khe đá, phần nổi trên mặt nước rất ít, lại thường lẫn giữa đám cỏ khác nên bình thường rất khó phát hiện.
Nếu Tần Liệt không có tấm bản đồ của ông nội, biết được ở đây có cỏ Băng Hành thì e là dù hắn có đi tới gần thì cũng không tìm kiếm kỹ càng nên cũng chẳng thể nào phát hiện ra sự tồn tại của cỏ Băng Hành.
Đương nhiên, chỗ cỏ Băng Hành này chắc chắn sẽ không mọc ở chỗ lúc trước.
Tần Liệt không nhanh không chậm, cứ thế bình tĩnh đi quanh bờ đầm, cẩn thận tìm kiếm. . .
Không bao lâu sau, một gốc cỏ nhỏ hiện ra trước mắt hắn. Tần Liệt vui mừng lao tới, cẩn thận nhổ gốc cỏ đó từ mớ cỏ loằng ngoằng bên cạnh.
Cây cỏ Băng Hành được nhổ lên dài nửa thước, thân rễ cỡ hai ngón tay.
Cỏ Băng Hành có lá màu xanh nâu, sờ vào thấy lạnh, ở chỗ giữa rễ cây và lá có hình hoa văn, vừa nhìn qua thì thấy như hình kinh lạc trong cơ thể con người, ẩn chứa không ít thần bí.
"Phàm cấp loại năm. . ."
Tần Liệt nói thầm sau đó buộc gốc cỏ Băng Hành này vào túi áo da bên hông, sau đó tiếp tục tìm.
"Ha ha ha! Ta tìm được rồi, ta tìm được một ít tinh thiết Tinh Thần. Đúng là có!"
Tiếng cười vui sướng của tên béo Khang Trí truyền tới từ góc đầm. Hắn đang giơ lên một khối đá cỡ bắp tay màu bạc rồi cứ thế quơ lên.
Khối đá phát ra ánh sáng như một loại kim loại hiếm. Dưới ánh nắng, nó sáng lấp lánh như một ngôi sao băng lao xuống.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến ở đáy đầm nghe thấy tiếng cười thì liên tiếp ngoi lên mặt nước nhìn vẻ đắc ý của Khang Trí cùng mấy lời không biết xấu hổ như 'Ông trời quan tâm' 'Con cưng của đất'.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến coi khinh cái vẻ ngạo mạn của Khang Trí. Ánh mắt cháy bỏng đều hướng về khối đá tỏa ra màu bạc. Bỗng chốc cả đám cùng reo hò, tinh thần phấn chấn rồi cùng lao xuống đáy đầm tìm tiếp.
Sau khi xác định đáy đầm có tinh thiết Tinh Thần, bảy người quơ tay lặn xuống như kiểu đánh tiết gà, tới tận lúc không nín nổi hơi nữa thì mới ngoi lên thở một cái.
Tần Liệt cũng không thèm để ý lắm. Hắn vẫn cố gắng tìm kiếm thêm cỏ Băng Hành, tiện thể canh gác cho cả bảy người.
Nhoáng một cái mà năm ngày đã trôi qua.
Trong năm ngày này, Tần Liệt tìm được hơn mười gốc cỏ Băng Hành. Mỗi khi tới ban đêm là hắn lại dùng cỏ Băng Hành để luyện hóa thú hạch chim U Ảnh Điện.
Có cỏ Băng Hành trợ giúp, tốc độ luyện hóa thú hạch của hắn quả nhiên tăng lên rất nhiều. Chỉ trong năm ngày mà tổng cộng đã có hơn hai mươi viên thú hạch được luyện hóa. Linh hải đan điền trong cơ thể cũng đã có chút ít linh lực.
Cảm giác linh lực tràn lên trong linh hải cùng với sức nặng dồi dào trong đó làm cho lòng hắn thêm rất nhiều tự tin.
Cũng trong năm ngày này, bảy người Đồ Trạch, Trác Thiến dùng mọi sức lực để tìm kiếm tinh thiết Tinh Thần. Không biết có phải vận may của bảy người quá kém hay không mà mãi vẫn chỉ thu hoạch được có mười khối tinh thiết Tinh Thần nho nhỏ. Tổng cộng tất cả cùng lắm mới chỉ đủ cho nhu cầu luyện khí của Đồ Trạch.
Ban đêm, Tần Liệt mượn Đồ Trạch một khối đá trắc cảnh, sau đó tìm một chỗ để thử xem cảnh giới thật sự của mình là bao.
Đá trắc cảnh có hình thoi nhiều mặt, trong suốt. Sau khi từ từ truyền linh lực vào viên đá ở lòng bàn tay, viên đá trắc cảnh u ám bỗng sáng lóa lên một mặt rồi từ từ tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Cứ một ánh xanh lam là đại biểu cho một cấp. Sau khi linh lực của Tần Liệt truyền thêm vào, mặt ngoài của đá trắc cảnh cứ thế sáng thêm một đường nối một đường.
Một đường, hai đường, ba đường, bốn đường, năm đường, sáu đường!
Luyện Thể cấp sáu.
"Linh hải vẫn chưa tới mức bão hòa. Nếu luyện hóa thêm thú hạch thì nhất định mức độ sẽ còn cao hơn nữa. Tới khi linh hải thật sự tràn đầy, không chừng lại đạt tới Luyện Thể cấp bảy ấy chứ!"
Tần Liệt thở ra một hơi, ngừng rót linh lực, hai mắt dần sáng lên, tin tưởng vào tương lai sau này.
Ngày thứ sáu. Đám người Đồ Trạch vẫn tiếp tục tìm tinh thiết Tinh Thần. Tần Liệt vẫn tìm cỏ Băng Hành tiếp. Tất cả vẫn như trước.
"Xì xì, xì xì."
Đột nhiên từ trong bụi cỏ truyền tới tiếng xì của rắn.
Tần Liệt đang đứng trong chỗ bụi cỏ um tùm nghe thế thì đầu óc chợt căng thẳng. Bỗng hắn cảm thấy lành lạnh đằng sau, vẻ mặt lập tức biến đổi. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức cầm hòn đá ở bên cạnh, ném thẳng xuống đầm nước, quát: "Có rắn Băng Phách."
Trong tiếng hét, Tần Liệt nhanh chóng thay đổi vị trí cách xa chỗ có tiếng rít, cố gắng không tiếp xúc với rắn Băng Phách.
Trong đầm nước, sau khi thấy từng khối đá nặng rơi xuống, bảy người Đồ Trạch đều kinh ngạc. Cả đàm cùng lao lên mặt nước với tốc độ nhanh nhất, phóng về phía Tần Liệt.
Rắn Băng Phách là linh thú sống lưỡng cư. Bất kể là dưới nước hay trên mặt đất, sức chiến đấu của nó đều rất mạnh. Ở dưới nước nó vẫn có thể phát huy đầy đủ sức mạnh mà không hề bị dòng nước làm giảm.
Đám người Đồ Trạch lại không làm được như vậy.
Nếu chiến đấu dưới nước thì thực lực của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Đòn tấn công mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ phải giảm đi không ít.
Bởi vậy, vừa nghe thấy có rắn Băng Phách tới là cả đám lập tức quyết định ngoi lên khỏi đầm lầy.
Ở một chỗ có bụi cây mọc ngang gối phát ra tiếng cây gãy, đá vỡ, cùng tiếng linh thú đang trườn tới.
Không bao lâu sau, một con rắn dài gần chín thước, cơ thể to như con trăn hiện ra.
Rắn Băng Phách có cơ thể trắng muốt, vân dọc theo người, đầu rắn hình tam giác, cái miệng mở ra thụt vào phun ra khí lạnh thấu xương màu trắng.
Tốc độ bò của nó cực nhanh. Thân thể cực kỳ linh hoạt. Đôi con ngươi màu xanh đậm nhấp nháy tỏa ra một ánh sáng xanh tối làm người khác phải sợ tới tận tim gan.
"Nó tới rồi." Khang Trí thét lên.
"Vậy thì làm thịt nó thôi."
Trác Thiến điều chỉnh tư thế đứng. Đôi chân khỏe đẹp của nàng khom xuống, một tay cầm tên một tay cầm cung. Cây cung nhanh chóng được kéo ra tới mức cong nhất. Nàng là người đầu tiên chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu.
Trên đường đi tới đầm lầy trong thung lũng, Khang Trí nghiêng đầu qua, trên vẻ mặt mập mạp của hắn hiện lên một nụ cười gượng, hiển nhiên là có chút lo lắng.
"Rắn Băng Phách!" Tần Liệt nhíu mày nói: "Gần đầm lầy là khu vực hoạt động của rắn Băng Phách. Thỉnh thoảng cũng sẽ có con tới đầm lầy để tắm rửa bùn lầy trên người. Nếu không may gặp phải rắn Băng Phách thì sẽ có chút rắc rối đó."
Rắn Băng Phách là linh thú cấp hai ngang tầm với võ giả cảnh giới Khai Nguyên. Nếu so sánh một con một thì lực sát thương của nó lớn hơn chim U Ảnh Điện rất nhiều. Chỉ một luồng khí lạnh cũng đủ làm cho rất nhiều võ giả cảnh giới Luyện Thể không chịu nổi rồi.
Lăng Phong ở Lăng gia năm xưa cũng từng theo nhóm người Lăng Thừa Chí vào dãy núi Cực Hàn, gặp phải một con rắn Băng Phách, bị trúng một luồng khí lạnh, nếu không có Hỏa Vân chùy giúp chống lại khí lạnh thì e là độc lạnh đã sớm xâm nhập vào người dẫn tới chết rồi.
Mặc dù hắn còn sống nhưng Hỏa Vân chùy cũng bị hỏng. Nếu không phải Tần Sơn giúp hắn chữa trị thì e là linh khí này đã hoàn toàn bị phá hủy.
Từ đó có thể thấy được rắn Băng Phách không phải loại dễ chơi.
Trong ngực của Tần Liệt có pho tượng của ông nội. Theo lời của ông nội thì ở một vài nơi có linh thú chiếm cứ, pho tượng này có thể phát huy được tác dụng.
Nhưng vùng đầm lầy này lại không được đánh dấu trong đó, chứng tỏ rằng rắn Băng Phách cũng không phải đối tượng mà ông nội nói tới, hiển nhiên là pho tượng cũng không thể dùng được.
Vừa nghe rắn Băng Phách là cả đám phát hoảng, thầm hãi.
Ngoại trừ Đồ Trạch, Trác Thiến ra thì những người còn lại đều thấy khó xử. Lúc này, Trác Thiến cười một tiếng: "Rắn Băng Phách lợi hại hơn cả chim U Ảnh Điện. Có điều linh thú này không bao giờ sống bầy đàn, chắc chắn là một con một mà thôi. Nếu so sánh một con rắn Băng Phách với hơn ba mươi con chim U Ảnh Điện thì cái nào nguy hiểm hơn? Chúng ta có bảy người, hơn nữa lại thêm Tần Liệt. Chẳng lẽ lại không giải quyết được một con rắn Băng Phách sao? Hơn nữa, chưa chắc đã gặp phải đâu. Nhìn bộ dạng các ngươi kìa? Dọa người hay tự dọa mình thế?"
Vừa nói xong thì đám người kia cũng cười gượng, ý thức được biểu hiện của mình có vẻ hơi tệ.
"Liệt huynh đệ, chuyện này cũng không liên quan với ngươi. Ngươi không cần phải đi cùng với chúng ta đâu." Đồ Trạch trầm ngâm một chút, bỗng nhiên nói: "Ngươi đã chỉ phương hướng cho chúng ta. Chúng ta thật sự rất cảm kích, không cần phải đi mạo hiểm với chúng ta làm gì đâu. Bây giờ có thể tạm biệt ở đây được rồi. . ."
"Không, ta sẽ đi cùng mọi người." Tần Liệt lắc đầu. Trên vẻ mặt non nớt của hắn hiện lên vẻ bình tĩnh vững chắc. "Mọi người còn cần ta để chỉ phương hướng. Hơn nữa, ta cũng cần tới đầm lầy đó để tìm vài thứ. . ."
Tinh thiết Tinh Thần là tài liệu Phàm cấp loại bảy. Nghe đồn đó là những mảnh của thiên thạch rơi xuống. Nếu dùng để luyện hóa dung nhập vào linh khí sẽ làm cho linh khí rắn chắc lên rất nhiều. Có thể coi là vật quý hiếm.
Nhưng ông nội hắn đánh dấu đầm lầy kia không phải vi tinh thiết Tinh Thần mà là vì bên khe đá cạnh đầm lầy đó có cỏ Băng Hành.
Cỏ Băng Hành là linh thảo Phàm cấp loại năm. Là một dược thảo quan trọng để luyện chế Bách Mạch đan. Bách Mạch đan có thể làm cho gân mạch cứng cỏi lên, làm cho tốc độ chảy của linh lực trong mạch của võ giả tăng cường lên. Mà ăn cái đó vào thì có tốc độ hấp thu linh lực cao hơn luyện hóa linh thạch, thú hạch rất nhiều.
Dùng cỏ Băng Hành trực tiếp thì cũng có công hiệu gần như tương tự. Nó có thể giúp cho Tần Liệt nhanh chóng luyện hóa được lực lượng tia chớp trong thú hạch, giúp đẩy nhanh tốc độ tích lũy linh lực.
Hắn chịu đi cùng tới đầm lầy kia không phải vì có cảm tình với Đồ Trạch, Trác Thiến mà chính là do cỏ Băng Hành kia.
Dù sao, nếu hắn một mình đi tới đầm lầy, một khi động phải rắn Băng Phách thì sẽ lập tức rơi vào cảnh đường cùng, cửu tử nhất sinh.
Không có bảy người nhóm Đồ Trạch thì hắn sẽ không bao giờ đi mạo hiểm ở giai đoạn này. Bây giờ đã có bảy người thì dĩ nhiên hắn cũng muốn nắm lấy cơ hội.
Đám người Đồ Trạch tỏ vẻ cảm động với thái độ của hắn. Cả đám cùng hướng ánh mắt về phía hắn với ý tốt.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, một hàng tám người vừa đi vừa nói chuyện, tới lúc giữa trưa thì cũng tới được thung lũng.
Trong dãy núi Cực Hàn có nhiều vô số kể thung lũng. Thung lũng này cũng không hề có tên. Có lẽ là do gần sông băng Tuyết Phong quá thành ra ở đây gió lạnh thổi vù vù, không khí lạnh hơn U Tịch lĩnh rất nhiều.
Mọi người cùng mặc thật chặt quần áo. Thấy trong thung lũng có đầy cỏ gai, bụi cây, mỗi người cùng lấy binh khí ra mở đường tiến vào trong thung lũng.
Quả nhiên ở trong thung lũng có một cái đầm lầy. Bên cạnh đầm lầy cỏ mọc um tùm cùng một con suối chảy. Hơi nước lượn lờ trên mặt đầm làm cho nhìn thoáng qua thì vùng thung lũng tràn ngập sương mù này có một nét phong cảnh đẹp đẽ huyền ảo.
"Tinh thiết Tinh Thần ở ngay dưới đáy đầm sao?" Đồ Trạch kích động nhìn về phía Tần Liệt, hỏi lại cho chắc.
Tần Liệt gật đầu.
Đồ Trạch hoan hô một tiếng rồi không thèm để ý đầm lầy sâu cạn nóng lạnh ra sao, cứ thể nhảy thẳng xuống.
"A! Nước thật lạnh con mẹ nó quá!" Bỗng nhiên Đồ Trạch ngoi cái đầu ướt sũng lên, cười ha hả. "Cùng nhảy xuống tắm rửa cái đi! Chúng ta đã ở trong núi lâu thế, đây là lần đầu gặp được cái đầm có nước sạch tới vậy. Ngàn vạn lần không thể bỏ qua được."
Phụ nữ vốn thích sạch sẽ. Trác Thiến lúc bình thường có thể thoải mái nhưng lúc này thì cũng không kìm nén được. Sau một cái cười duyên, nàng đã nhẹ nhàng nhảy xuống.
Sáu người còn lại đều cười ha hả rồi người này nối người kia rửa sạch cơ thể, lặn xuống đáy đầm.
Trong chốc lát, Tần Liệt thấy bọn họ đã bắt tay vào tìm kiếm tinh thiết Tinh Thần. Hắn cũng lập tức bắt đầu đi tới vùng giữa khe đá và đầm nước.
Cỏ Băng Hành chỉ dài có nửa cánh tay, thường bám vào khe đá, phần nổi trên mặt nước rất ít, lại thường lẫn giữa đám cỏ khác nên bình thường rất khó phát hiện.
Nếu Tần Liệt không có tấm bản đồ của ông nội, biết được ở đây có cỏ Băng Hành thì e là dù hắn có đi tới gần thì cũng không tìm kiếm kỹ càng nên cũng chẳng thể nào phát hiện ra sự tồn tại của cỏ Băng Hành.
Đương nhiên, chỗ cỏ Băng Hành này chắc chắn sẽ không mọc ở chỗ lúc trước.
Tần Liệt không nhanh không chậm, cứ thế bình tĩnh đi quanh bờ đầm, cẩn thận tìm kiếm. . .
Không bao lâu sau, một gốc cỏ nhỏ hiện ra trước mắt hắn. Tần Liệt vui mừng lao tới, cẩn thận nhổ gốc cỏ đó từ mớ cỏ loằng ngoằng bên cạnh.
Cây cỏ Băng Hành được nhổ lên dài nửa thước, thân rễ cỡ hai ngón tay.
Cỏ Băng Hành có lá màu xanh nâu, sờ vào thấy lạnh, ở chỗ giữa rễ cây và lá có hình hoa văn, vừa nhìn qua thì thấy như hình kinh lạc trong cơ thể con người, ẩn chứa không ít thần bí.
"Phàm cấp loại năm. . ."
Tần Liệt nói thầm sau đó buộc gốc cỏ Băng Hành này vào túi áo da bên hông, sau đó tiếp tục tìm.
"Ha ha ha! Ta tìm được rồi, ta tìm được một ít tinh thiết Tinh Thần. Đúng là có!"
Tiếng cười vui sướng của tên béo Khang Trí truyền tới từ góc đầm. Hắn đang giơ lên một khối đá cỡ bắp tay màu bạc rồi cứ thế quơ lên.
Khối đá phát ra ánh sáng như một loại kim loại hiếm. Dưới ánh nắng, nó sáng lấp lánh như một ngôi sao băng lao xuống.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến ở đáy đầm nghe thấy tiếng cười thì liên tiếp ngoi lên mặt nước nhìn vẻ đắc ý của Khang Trí cùng mấy lời không biết xấu hổ như 'Ông trời quan tâm' 'Con cưng của đất'.
Đám người Đồ Trạch, Trác Thiến coi khinh cái vẻ ngạo mạn của Khang Trí. Ánh mắt cháy bỏng đều hướng về khối đá tỏa ra màu bạc. Bỗng chốc cả đám cùng reo hò, tinh thần phấn chấn rồi cùng lao xuống đáy đầm tìm tiếp.
Sau khi xác định đáy đầm có tinh thiết Tinh Thần, bảy người quơ tay lặn xuống như kiểu đánh tiết gà, tới tận lúc không nín nổi hơi nữa thì mới ngoi lên thở một cái.
Tần Liệt cũng không thèm để ý lắm. Hắn vẫn cố gắng tìm kiếm thêm cỏ Băng Hành, tiện thể canh gác cho cả bảy người.
Nhoáng một cái mà năm ngày đã trôi qua.
Trong năm ngày này, Tần Liệt tìm được hơn mười gốc cỏ Băng Hành. Mỗi khi tới ban đêm là hắn lại dùng cỏ Băng Hành để luyện hóa thú hạch chim U Ảnh Điện.
Có cỏ Băng Hành trợ giúp, tốc độ luyện hóa thú hạch của hắn quả nhiên tăng lên rất nhiều. Chỉ trong năm ngày mà tổng cộng đã có hơn hai mươi viên thú hạch được luyện hóa. Linh hải đan điền trong cơ thể cũng đã có chút ít linh lực.
Cảm giác linh lực tràn lên trong linh hải cùng với sức nặng dồi dào trong đó làm cho lòng hắn thêm rất nhiều tự tin.
Cũng trong năm ngày này, bảy người Đồ Trạch, Trác Thiến dùng mọi sức lực để tìm kiếm tinh thiết Tinh Thần. Không biết có phải vận may của bảy người quá kém hay không mà mãi vẫn chỉ thu hoạch được có mười khối tinh thiết Tinh Thần nho nhỏ. Tổng cộng tất cả cùng lắm mới chỉ đủ cho nhu cầu luyện khí của Đồ Trạch.
Ban đêm, Tần Liệt mượn Đồ Trạch một khối đá trắc cảnh, sau đó tìm một chỗ để thử xem cảnh giới thật sự của mình là bao.
Đá trắc cảnh có hình thoi nhiều mặt, trong suốt. Sau khi từ từ truyền linh lực vào viên đá ở lòng bàn tay, viên đá trắc cảnh u ám bỗng sáng lóa lên một mặt rồi từ từ tỏa ra ánh sáng màu xanh lam.
Cứ một ánh xanh lam là đại biểu cho một cấp. Sau khi linh lực của Tần Liệt truyền thêm vào, mặt ngoài của đá trắc cảnh cứ thế sáng thêm một đường nối một đường.
Một đường, hai đường, ba đường, bốn đường, năm đường, sáu đường!
Luyện Thể cấp sáu.
"Linh hải vẫn chưa tới mức bão hòa. Nếu luyện hóa thêm thú hạch thì nhất định mức độ sẽ còn cao hơn nữa. Tới khi linh hải thật sự tràn đầy, không chừng lại đạt tới Luyện Thể cấp bảy ấy chứ!"
Tần Liệt thở ra một hơi, ngừng rót linh lực, hai mắt dần sáng lên, tin tưởng vào tương lai sau này.
Ngày thứ sáu. Đám người Đồ Trạch vẫn tiếp tục tìm tinh thiết Tinh Thần. Tần Liệt vẫn tìm cỏ Băng Hành tiếp. Tất cả vẫn như trước.
"Xì xì, xì xì."
Đột nhiên từ trong bụi cỏ truyền tới tiếng xì của rắn.
Tần Liệt đang đứng trong chỗ bụi cỏ um tùm nghe thế thì đầu óc chợt căng thẳng. Bỗng hắn cảm thấy lành lạnh đằng sau, vẻ mặt lập tức biến đổi. Hắn không nghĩ nhiều, lập tức cầm hòn đá ở bên cạnh, ném thẳng xuống đầm nước, quát: "Có rắn Băng Phách."
Trong tiếng hét, Tần Liệt nhanh chóng thay đổi vị trí cách xa chỗ có tiếng rít, cố gắng không tiếp xúc với rắn Băng Phách.
Trong đầm nước, sau khi thấy từng khối đá nặng rơi xuống, bảy người Đồ Trạch đều kinh ngạc. Cả đàm cùng lao lên mặt nước với tốc độ nhanh nhất, phóng về phía Tần Liệt.
Rắn Băng Phách là linh thú sống lưỡng cư. Bất kể là dưới nước hay trên mặt đất, sức chiến đấu của nó đều rất mạnh. Ở dưới nước nó vẫn có thể phát huy đầy đủ sức mạnh mà không hề bị dòng nước làm giảm.
Đám người Đồ Trạch lại không làm được như vậy.
Nếu chiến đấu dưới nước thì thực lực của bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. Đòn tấn công mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ phải giảm đi không ít.
Bởi vậy, vừa nghe thấy có rắn Băng Phách tới là cả đám lập tức quyết định ngoi lên khỏi đầm lầy.
Ở một chỗ có bụi cây mọc ngang gối phát ra tiếng cây gãy, đá vỡ, cùng tiếng linh thú đang trườn tới.
Không bao lâu sau, một con rắn dài gần chín thước, cơ thể to như con trăn hiện ra.
Rắn Băng Phách có cơ thể trắng muốt, vân dọc theo người, đầu rắn hình tam giác, cái miệng mở ra thụt vào phun ra khí lạnh thấu xương màu trắng.
Tốc độ bò của nó cực nhanh. Thân thể cực kỳ linh hoạt. Đôi con ngươi màu xanh đậm nhấp nháy tỏa ra một ánh sáng xanh tối làm người khác phải sợ tới tận tim gan.
"Nó tới rồi." Khang Trí thét lên.
"Vậy thì làm thịt nó thôi."
Trác Thiến điều chỉnh tư thế đứng. Đôi chân khỏe đẹp của nàng khom xuống, một tay cầm tên một tay cầm cung. Cây cung nhanh chóng được kéo ra tới mức cong nhất. Nàng là người đầu tiên chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.