Chương 1656: Mở rộng cửa (2)
Nghịch Thương Thiên
08/06/2020
Hắn tin tưởng những người đó chỉ sợ nằm mơ cũng muốn nhìn thấy kì trận bảo vệ Kình Thiên thành mất hiệu lực.
Nay, mộng tưởng xa vời của những người đó, rốt cuộc đã thực hiện...
Một khắc này, ngoài Kình Thiên thành, đứng vẫn là cường giả đỉnh phong Vực Thủy cảnh của sáu đại thế lực lấy Bùi Đức Hồng, Hồng Cự cầm đầu.
Bọn họ luôn là người cầm lái thực sự phía sau màn của sáu đại thế lực!
Tần Liệt mặt trầm như nước, đã lặng lẽ kích phát lực lượng trong cơ thể, tùy thời chuẩn bị biến hóa thành Ám Hồn Thú tham chiến.
Hắn đã âm thầm liên hệ hồn nô, còn có phân thân Huyết Hồn Thú, thậm chí bản thể xa ở Viêm Nhật Thâm Uyên, cũng tạm ngừng cảm ngộ huyết mạch.
Hắn không biết những người ngoài thành, có thể ở ngay sau đó, đột nhiên lao về phía Kình Thiên thành hay không.
“Hô!”
Băng đế một thân đồ trắng, tiêu sái hạ xuống ở bên cạnh hắn cùng ông nội hắn Tần Sơn.
Băng đế sau khi đứng thẳng, nhìn nhau cười với Tần Sơn, lại không nói một lời.
Phương hướng bọn họ đứng đối mặt đám người Bùi Đức Hồng ngoài thành.
Bọn họ giống như đang đợi đám người Bùi Đức Hồng và Hồng Cự quyết định.
Rất nhiều võ giả vừa rồi còn hoan hô, bỗng cảm giác được không khí áp lực, tất cả cũng đều trầm mặc không nói.
Trên không, rất nhiều võ giả lơ lửng, có Tần gia, có Bổ Thiên cung và Cơ gia, cũng có người tới từ bên ngoài sống nhiều năm ở Kình Thiên thành.
Bọn họ đều sinh ra một loại cảm giác khẩn trương mưa bão sắp tới.
Cả Kình Thiên thành, giờ phút này đều tựa như cấm thanh rồi, lực chú ý của mọi người cũng đều tập trung ở ngoài thành.
Nay Kình Thiên thành, ở trạng thái hoàn toàn không bố trí phòng ngự, mà dừng lại trên không ngoài thành thì là đám người Bùi Đức Hồng, Hồng Cự.
Hiện tại là thời cơ tốt ngàn năm khó gặp để bọn họ bước vào Kình Thiên thành.
Mà trong thành, kẻ mạnh nhất Tần gia Tần Hạo, lại rõ ràng không ở đây.
Ở bên cạnh Tần Sơn và Tần Liệt, chỉ có Băng đế áo trắng một trong tam đế...
Ngoài thành.
Cường giả đỉnh phong sáu đại thế lực lấy Bùi Đức Hồng, Hồng Cự cầm đầu, sắc mặt khó coi, ánh mắt âm trầm bất định.
Bọn họ cũng trầm mặc một thời gian dài.
Trong đó, ánh mắt đại đa số người đều nhìn về phía Bùi Đức Hồng, như đang đợi hắn quyết định.
Rất lâu rất lâu sau, Bùi Đức Hồng hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, lưng hướng mọi người nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Dứt lời, hắn tiến vào cánh cửa không gian đầu tiên, lóe lên rồi biến mất.
Một đám cường giả của sáu đại thế lực, đều giống như âm thầm thở phào một hơi, cũng chợt nhanh chóng biến mất.
Nháy mắt thời gian, cường giả sáu đại thế lực tụ tập ở đây, bao gồm cánh cửa không gian chi kia đều không còn bóng dáng.
Trong thành, Băng đế đầu tiên là sắc mặt hờ hững nhìn theo những người đó rời khỏi, sau đó mới thất vọng lắc lắc đầu, khóe miệng tràn ra một nụ cười chế nhạo, đánh giá: “Vẫn là lo đầu lo đuôi như trước kia, lúc mấu chốt không đủ quyết đoán, chung quy là khó thành châu báu.”
***
Cửu Trọng Thiên.
Mười mấy lão giả đỉnh phong nhân tộc cấp bậc Vực Thủy cảnh, im lặng tĩnh tọa, sắc mặt u ám.
Bọn họ vừa mới từ Kình Thiên thành quay về.
Sáu đại thế lực cấp Hoàng Kim, từ khi hình thành đồng minh tới nay, không chỉ xưng hùng Linh Vực, chủng tộc vực ngoại khác cũng đều coi bọn họ là lực lượng mạnh nhất.
Đã bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng có một ngày chật vật như hôm nay.
-- không đánh mà lui.
Rõ ràng biết Kình Thiên thành triệt tiêu đại trận bảo vệ thành, biết rõ Tần Hạo không ở trong thành, biết rõ vũ lực của Tần gia không có khả năng tụ tập hết ở Kình Thiên thành...
Nhưng bọn họ lại không dám bước vào Kình Thiên thành.
Chỉ vì Kình Thiên thành lúc này, trong thành có một nhân vật bọn họ không muốn đối mặt, cũng không muốn trêu chọc -- nhân tộc Băng đế.
Bùi Đức Hồng, Hồng Cự, cũng là võ giả có chín tầng hồn đàn, nhìn từ cảnh giới bọn hắn là nhân vật không thua kém Băng đế chút nào.
Nhưng, bọn họ ở lúc đối mặt Băng đế, đều cảm giác được thất bại.
Đây là bởi vì, ở sâu trong lòng bọn họ, đối với tam đế có sự sợ hãi thâm căn cố đế!
Tam đế chính là thánh nhân nhân tộc, nhân tộc là ở dưới tam đế dẫn dắt, khai sáng thịnh thế hôm nay.
Không có tam đế, nhân tộc và trăm tộc, có lẽ ngày nay vẫn bị Thần tộc nô dịch.
Không có tam đế, thì không có nhân tộc hưng thịnh, không có cục diện hôm nay.
“Bùi huynh...”
Hồng Cự liếm liếm môi, thanh âm có chút khô, muốn nói lại thôi.
Lão giả cấp bậc Vực Thủy cảnh còn lại, cũng đều im lặng nhìn Bùi Đức Hồng, tựa như chờ hắn đưa ra một cái giải thích hợp lý.
Trong mắt Bùi Đức Hồng tràn đầy cay đắng, thở dài một hơi, nói: “Lấy thực lực chúng ta, nếu thật đánh vào Kình Thiên thành. Cho dù là có Băng đế, hẳn cũng có thể lấy được.”
“Vậy...” Tổ Ương ngạc nhiên nói.
“Băng đế đại biểu nhân tộc tam đế, bọn họ ở nhân tộc có thanh vọng không ai có thể với tới, chúng ta nếu đối địch với Băng đế.” Sắc mặt Bùi Đức Hồng âm u, lắc lắc đầu, nói: “Vậy thanh vọng chúng ta ở nhân tộc sẽ xuống dốc không phanh. Toàn bộ thế lực cấp Hoàng Kim thấp một cấp dựa vào chúng ta, bao gồm tộc nhân bên trong chúng ta, đều đem tam đế coi là thánh nhân nhân tộc, chúng ta đối địch với thánh nhân nhân tộc, sẽ chỉ mất đi lòng người, ngay cả người của mình cũng sẽ thất vọng đối với chúng ta.”
Lời vừa nói ra, người khác đều một lần nữa trầm mặc xuống.
Bọn họ biết Bùi Đức Hồng nói không sai.
Không chỉ ở trong những thế lực dựa vào bọn họ, ở trong tộc bọn họ, gần như tuyệt đại đa số tộc nhân cũng coi tam đế là anh hùng của nhân tộc.
Địa vị cao thượng của tam đế ở trong cảm nhận của tộc nhân nhân tộc căn bản không thể thay thế, đối địch với tam đế, chính là đối địch với nhân tộc chính thống.
Bọn họ dám đem tam đế coi là kẻ địch, tin tức này một khi truyền ra, nội bộ bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề lớn trước.
Rất nhiều thế lực cấp Hoàng Kim thấp một bậc, thế lực Bạch Ngân, còn lại thế lực các cấp bậc dựa vào bọn họ, rất rất nhiều cung phụng, có thể sẽ bởi vậy chủ động thoát li bọn họ.
Tam đế không cần nhiều lời một câu, chỉ bằng thanh vọng của bọn họ, có thể cho sáu đại thế lực tổn thương to lớn.
Như vậy, lực lượng bọn họ vất vả kinh doanh vạn năm, có lẽ trong một buổi sẽ hủy hoại.
Đây tuyệt không phải kết quả bọn họ muốn.
“Nếu không thể đắc tội tam đế, mà bọn họ lại rõ ràng khuynh hướng Tần gia, vậy như thế nào mới tốt?” Tổ Ương hỏi tiếp.
“Tộc nhân Thần tộc Huyền Băng gia tộc, giờ phút này không phải ở Toái Băng vực sao?” Sắc mặt Bùi Đức Hồng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ta nghĩ Băng đế xuất hiện, chính là bởi vì Thần tộc xâm nhập lần nữa. Các ngươi cũng đã thấy, ở sau khi hai Thâm Uyên ma vương kia hiện thân, cũng là Băng đế vội vã đi ngăn cản. Theo ta thấy, bọn họ tiếp xúc với Tần gia, hẳn cũng là vì Thần tộc xâm nhập. Cái này ý nghĩa lực lượng lấy tam đế làm đại biểu, là cố ý hướng tới Thần tộc, nghe nói Tần Hạo cũng là ở dưới Băng đế bày mưu đặt kế, đi Tu La giới đối phó hai đại ma vương kia.”
Nay, mộng tưởng xa vời của những người đó, rốt cuộc đã thực hiện...
Một khắc này, ngoài Kình Thiên thành, đứng vẫn là cường giả đỉnh phong Vực Thủy cảnh của sáu đại thế lực lấy Bùi Đức Hồng, Hồng Cự cầm đầu.
Bọn họ luôn là người cầm lái thực sự phía sau màn của sáu đại thế lực!
Tần Liệt mặt trầm như nước, đã lặng lẽ kích phát lực lượng trong cơ thể, tùy thời chuẩn bị biến hóa thành Ám Hồn Thú tham chiến.
Hắn đã âm thầm liên hệ hồn nô, còn có phân thân Huyết Hồn Thú, thậm chí bản thể xa ở Viêm Nhật Thâm Uyên, cũng tạm ngừng cảm ngộ huyết mạch.
Hắn không biết những người ngoài thành, có thể ở ngay sau đó, đột nhiên lao về phía Kình Thiên thành hay không.
“Hô!”
Băng đế một thân đồ trắng, tiêu sái hạ xuống ở bên cạnh hắn cùng ông nội hắn Tần Sơn.
Băng đế sau khi đứng thẳng, nhìn nhau cười với Tần Sơn, lại không nói một lời.
Phương hướng bọn họ đứng đối mặt đám người Bùi Đức Hồng ngoài thành.
Bọn họ giống như đang đợi đám người Bùi Đức Hồng và Hồng Cự quyết định.
Rất nhiều võ giả vừa rồi còn hoan hô, bỗng cảm giác được không khí áp lực, tất cả cũng đều trầm mặc không nói.
Trên không, rất nhiều võ giả lơ lửng, có Tần gia, có Bổ Thiên cung và Cơ gia, cũng có người tới từ bên ngoài sống nhiều năm ở Kình Thiên thành.
Bọn họ đều sinh ra một loại cảm giác khẩn trương mưa bão sắp tới.
Cả Kình Thiên thành, giờ phút này đều tựa như cấm thanh rồi, lực chú ý của mọi người cũng đều tập trung ở ngoài thành.
Nay Kình Thiên thành, ở trạng thái hoàn toàn không bố trí phòng ngự, mà dừng lại trên không ngoài thành thì là đám người Bùi Đức Hồng, Hồng Cự.
Hiện tại là thời cơ tốt ngàn năm khó gặp để bọn họ bước vào Kình Thiên thành.
Mà trong thành, kẻ mạnh nhất Tần gia Tần Hạo, lại rõ ràng không ở đây.
Ở bên cạnh Tần Sơn và Tần Liệt, chỉ có Băng đế áo trắng một trong tam đế...
Ngoài thành.
Cường giả đỉnh phong sáu đại thế lực lấy Bùi Đức Hồng, Hồng Cự cầm đầu, sắc mặt khó coi, ánh mắt âm trầm bất định.
Bọn họ cũng trầm mặc một thời gian dài.
Trong đó, ánh mắt đại đa số người đều nhìn về phía Bùi Đức Hồng, như đang đợi hắn quyết định.
Rất lâu rất lâu sau, Bùi Đức Hồng hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người, lưng hướng mọi người nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Dứt lời, hắn tiến vào cánh cửa không gian đầu tiên, lóe lên rồi biến mất.
Một đám cường giả của sáu đại thế lực, đều giống như âm thầm thở phào một hơi, cũng chợt nhanh chóng biến mất.
Nháy mắt thời gian, cường giả sáu đại thế lực tụ tập ở đây, bao gồm cánh cửa không gian chi kia đều không còn bóng dáng.
Trong thành, Băng đế đầu tiên là sắc mặt hờ hững nhìn theo những người đó rời khỏi, sau đó mới thất vọng lắc lắc đầu, khóe miệng tràn ra một nụ cười chế nhạo, đánh giá: “Vẫn là lo đầu lo đuôi như trước kia, lúc mấu chốt không đủ quyết đoán, chung quy là khó thành châu báu.”
***
Cửu Trọng Thiên.
Mười mấy lão giả đỉnh phong nhân tộc cấp bậc Vực Thủy cảnh, im lặng tĩnh tọa, sắc mặt u ám.
Bọn họ vừa mới từ Kình Thiên thành quay về.
Sáu đại thế lực cấp Hoàng Kim, từ khi hình thành đồng minh tới nay, không chỉ xưng hùng Linh Vực, chủng tộc vực ngoại khác cũng đều coi bọn họ là lực lượng mạnh nhất.
Đã bao nhiêu năm, bọn họ chưa từng có một ngày chật vật như hôm nay.
-- không đánh mà lui.
Rõ ràng biết Kình Thiên thành triệt tiêu đại trận bảo vệ thành, biết rõ Tần Hạo không ở trong thành, biết rõ vũ lực của Tần gia không có khả năng tụ tập hết ở Kình Thiên thành...
Nhưng bọn họ lại không dám bước vào Kình Thiên thành.
Chỉ vì Kình Thiên thành lúc này, trong thành có một nhân vật bọn họ không muốn đối mặt, cũng không muốn trêu chọc -- nhân tộc Băng đế.
Bùi Đức Hồng, Hồng Cự, cũng là võ giả có chín tầng hồn đàn, nhìn từ cảnh giới bọn hắn là nhân vật không thua kém Băng đế chút nào.
Nhưng, bọn họ ở lúc đối mặt Băng đế, đều cảm giác được thất bại.
Đây là bởi vì, ở sâu trong lòng bọn họ, đối với tam đế có sự sợ hãi thâm căn cố đế!
Tam đế chính là thánh nhân nhân tộc, nhân tộc là ở dưới tam đế dẫn dắt, khai sáng thịnh thế hôm nay.
Không có tam đế, nhân tộc và trăm tộc, có lẽ ngày nay vẫn bị Thần tộc nô dịch.
Không có tam đế, thì không có nhân tộc hưng thịnh, không có cục diện hôm nay.
“Bùi huynh...”
Hồng Cự liếm liếm môi, thanh âm có chút khô, muốn nói lại thôi.
Lão giả cấp bậc Vực Thủy cảnh còn lại, cũng đều im lặng nhìn Bùi Đức Hồng, tựa như chờ hắn đưa ra một cái giải thích hợp lý.
Trong mắt Bùi Đức Hồng tràn đầy cay đắng, thở dài một hơi, nói: “Lấy thực lực chúng ta, nếu thật đánh vào Kình Thiên thành. Cho dù là có Băng đế, hẳn cũng có thể lấy được.”
“Vậy...” Tổ Ương ngạc nhiên nói.
“Băng đế đại biểu nhân tộc tam đế, bọn họ ở nhân tộc có thanh vọng không ai có thể với tới, chúng ta nếu đối địch với Băng đế.” Sắc mặt Bùi Đức Hồng âm u, lắc lắc đầu, nói: “Vậy thanh vọng chúng ta ở nhân tộc sẽ xuống dốc không phanh. Toàn bộ thế lực cấp Hoàng Kim thấp một cấp dựa vào chúng ta, bao gồm tộc nhân bên trong chúng ta, đều đem tam đế coi là thánh nhân nhân tộc, chúng ta đối địch với thánh nhân nhân tộc, sẽ chỉ mất đi lòng người, ngay cả người của mình cũng sẽ thất vọng đối với chúng ta.”
Lời vừa nói ra, người khác đều một lần nữa trầm mặc xuống.
Bọn họ biết Bùi Đức Hồng nói không sai.
Không chỉ ở trong những thế lực dựa vào bọn họ, ở trong tộc bọn họ, gần như tuyệt đại đa số tộc nhân cũng coi tam đế là anh hùng của nhân tộc.
Địa vị cao thượng của tam đế ở trong cảm nhận của tộc nhân nhân tộc căn bản không thể thay thế, đối địch với tam đế, chính là đối địch với nhân tộc chính thống.
Bọn họ dám đem tam đế coi là kẻ địch, tin tức này một khi truyền ra, nội bộ bọn họ sẽ xuất hiện vấn đề lớn trước.
Rất nhiều thế lực cấp Hoàng Kim thấp một bậc, thế lực Bạch Ngân, còn lại thế lực các cấp bậc dựa vào bọn họ, rất rất nhiều cung phụng, có thể sẽ bởi vậy chủ động thoát li bọn họ.
Tam đế không cần nhiều lời một câu, chỉ bằng thanh vọng của bọn họ, có thể cho sáu đại thế lực tổn thương to lớn.
Như vậy, lực lượng bọn họ vất vả kinh doanh vạn năm, có lẽ trong một buổi sẽ hủy hoại.
Đây tuyệt không phải kết quả bọn họ muốn.
“Nếu không thể đắc tội tam đế, mà bọn họ lại rõ ràng khuynh hướng Tần gia, vậy như thế nào mới tốt?” Tổ Ương hỏi tiếp.
“Tộc nhân Thần tộc Huyền Băng gia tộc, giờ phút này không phải ở Toái Băng vực sao?” Sắc mặt Bùi Đức Hồng bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ta nghĩ Băng đế xuất hiện, chính là bởi vì Thần tộc xâm nhập lần nữa. Các ngươi cũng đã thấy, ở sau khi hai Thâm Uyên ma vương kia hiện thân, cũng là Băng đế vội vã đi ngăn cản. Theo ta thấy, bọn họ tiếp xúc với Tần gia, hẳn cũng là vì Thần tộc xâm nhập. Cái này ý nghĩa lực lượng lấy tam đế làm đại biểu, là cố ý hướng tới Thần tộc, nghe nói Tần Hạo cũng là ở dưới Băng đế bày mưu đặt kế, đi Tu La giới đối phó hai đại ma vương kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.