Chương 376: Ngươi có thể chết được rồi
Nghịch Thương Thiên
26/06/2017
“Đáng đời!”.
Một góc nhỏ ở chân Dược sơn, Tống Đình Ngọc một thân váy dài xinh đẹp, như một đóa hoa hồng tươi đẹp, mềm mại, tia sáng kỳ dị trong đôi mắt đẹp lăn tăn, nhịn không được mà âm thầm hô nhẹ một tiếng.
Tống Trí chỉ là bàng chi của Tống gia, cũng không phải là huynh đệ với phụ thân nàng. Trước kia Tống Đình Ngọc còn có chút kính trọng hắn, xem hắn như trưởng bối.
Nhưng mà, sau khi trải qua việc này, nàng xem như thấy rõ bộ mặt thật của người này.
Tống Trí dùng độc kế, lợi dụng quan hệ giữa nàng và Tần Liệt, để giao dịch cùng Tà tộc, chẳng những đổi lấy ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên, mà còn để cho Mạc Hà, Thường Khi phá hủy Tà Minh thông đạo.
Lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, còn dùng Tịch Diệt Huyền Lôi của nàng vừa mới có được, tất cả đều là đề nghị của Tống Trí.
Lần này, nàng cùng Tạ Tĩnh Tuyền âm thanh lặng lẽ đi đến Dược sơn, lại là Tống Trí phát hiện manh mối đầu tiên, lén lút theo dõi đợi thời cơ ra tay.
Đối với người này, Tống Đình Ngọc một bụng lửa giận, cảm thấy Huyền Thiên Minh sở dĩ trở mặt với Tần Liệt, rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, đều là do Tống Trí hèn hạ đê tiện.
Vì vậy, nhìn thấy Tần Liệt giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, ngưng kết ra lôi điện cầu, cho nổ tung Tống Trí, nàng cảm thấy âm thầm sảng khoái.
Nhưng nàng còn chưa kịp cao hứng được bao lâu, liền thấy lệ quang trong mắt Tần Liệt chợt lóe, bỗng nhiên nhìn về phía phụ thân Tống Vũ của nàng.
Tống Đình Ngọc lập tức khẩn trương.
“Tần, Tần Liệt!”.
Nàng không kìm chế được lo lắng căng thẳng trong lòng, nhìn thấy Tần Liệt muốn xuống tay với Tống Vũ, bỗng nhiên hô nhẹ.
Dùng lôi điện mãng và quấn quanh toàn thân, từng đạo thiểm điện quanh thân như hình với bóng với Tần Liệt, lơ lửng giữa không trung trên Dược sơn, nghe được nàng khẽ gọi, không khỏi nhìn xa xa về phía nàng.
Ngay lúc này, Tần Liệt có thể tùy ý dùng lực lượng cuồng bạo của Mãng Vọng, khi sử dụng liền cảm thấy lực lượng như cuồn cuộn không dứt, sinh ra khí thế vô cùng ham thích chiến đấu, phóng ra dục vọng tràn trề.
Trong mỗi đồng tử của hắn, từng đạo lôi điện đan xen vào nhau. Cả khi giơ tay nhấc chân thì người bên cạnh cũng đều là lôi điện ầm ầm đùng đùng.
Nếu không có nhìn thấy Tống Đình Ngọc đang hy vọng hắn hạ thủ lưu tình, hắn đã lập tức xuống tay giết chết với Tống Vũ.
“Ta...”.
Dưới cái nhìn của hắn, sắc mặt Tống Đình Ngọc lúng túng, ngập ngừng nói nhẹ: “Tần Liệt, Tống Trí tội đáng chết vạn phần, nhưng cha ta... Hắn chỉ là bị Tống Trí mê hoặc, hắn... Hắn dù sao cũng là cha ta...”.
Tần Liệt cau mày, trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói: “Được, ta không động thủ với cha ngươi”.
Hắn chỉ nói là hắn không động thủ chứ hắn không có nói không cho người khác động thủ.
Tống Đình Ngọc nghe hắn trả lời, hiểu được ý của hắn, một mảng buồn bã trong lòng.
Tần Liệt cũng không có nhiều lời, bỏ lại lời nói này sau lưng, hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nhìn theo Mạc Hà.
Kim Y sứ giả Bát Cực thánh điện này, lúc trước ở Độc Vụ trạch vẫn luôn rình hắn như hổ rình mồi, muốn đánh chết hắn, sưu hồn hắn để cướp đoạt không gian linh khí.
Phá hủy Tà Minh thông đạo cũng là người này, trong mắt Tần Liệt, Mạc Hà này cần phải chết là không thể nghi ngờ.
“Mạc Hà!”.
Giữa không trung, Tần Liệt quát chói tai một tiếng, toàn thân như khoác lên vô số đạo lôi đình thiểm điện, ngưng thành một cự long như hồng mang lôi điện rồi đột nhiên xông tới muốn đánh chết Mạc Hà.
“Ngao!”.
Thân hình Mãng Vọng thu nhỏ lại mấy trăm lần, trong tiếng gầm gừ rít gào, mấy ngàn đạo thiểm thiện từ trên trời ầm ầm lao xuống.
Mãng Vọng cùng với thân thể Tần Liệt hợp nhất, ngưng thành một đạo lôi điện to, ngay lúc đó, lại xuất hiện lôi điện từ sâu trong chín tầng mây ầm ầm đánh xuống, Mạc Hà trong nháy mắt không có đường lui.
Mạc Hà đang cùng với Lý Dịch và Thường Khi đang liên thủ ứng phó với một con cự vượn, cầm một cây trường thương hoàng kim sáng chói, lực lượng thần thánh trên người bắt đầu phát huy mãnh liệt.
Ngay tại lúc này, Tần Liệt đột nhiên nhắm mục tiêu vào hắn, lập tức chọc giận hắn.
“Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng dựa vào ngoại lực là có thể muốn làm gì thì làm?”. Mạc Hà hừ lạnh một tiếng.
Hắn xoay người đánh ra một quyền.
“Oành!”.
Trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề, trong quyền thế của Mạc Hà mang theo một cỗ ý cảnh cuồn cuộn dai dẳng như chưa từng có từ trước tới nay, liền xuất hiện linh lực màu vàng sáng chói lóa ngưng lại thành một con sông dài lưu chuyển lăn tăn.
Sông dài trong không trung bắt đầu chuyển động, truyền ra một cỗ khí thế mãnh liệt mênh mông, như muốn phá tan toàn bộ trở ngại.
“Thánh Quang Thiên Hà!”.
Mạc Hà xoay lại niết quyền, linh lực màu vàng trên nắm tay liên miên không dứt, không ngừng tụ hội về hướng bên trong sông dài.
Sông lớn cuồn cuộn đung đưa, từ linh lực tinh thuần ngưng tụ thành, ở trong không trung hùng dũng tuôn về phía Tần Liệt, khí thế kinh người đến cực điểm.
Trong lúc sông lớn xông đến Tần Liệt, một cỗ khí tức linh hồn lay động cuồn cuộn khác cũng lao đến.
Khí tức đó, Tần Liệt có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, cảm thấy con sông dài cuồn cuộn đung đưa đó trùng kích vào bản thân chính là một hòn đá nhỏ, chỉ là một phiến lá cây mỏng manh, sẽ bị sông dài nuốt chửng, liền trực tiếp bị bóp chết, sẽ hoàn toàn mất đi bản thân.
Đây là linh hồn của võ giả đẳng cấp cao áp chế võ giả cấp thấp hơn, là một khoảng cách cảnh giới rất xa nhau.
“Trùng kích vào linh hồn, ý chí bản thân ngươi cần phải cứng rắn chống lại, khi lực lượng thật sự trùng kích vào, ta có thể giúp ngươi ngăn chặn lại toàn bộ!”. Âm thanh Mãng Vọng quát nhẹ vang lên trong đầu Tần Liệt, chỉ hắn kháng cự như thế nào với võ giả có cảnh giới cao hơn.
Tần Liệt nhanh chóng ngừng lại, thần quang trong đồng tử hắn bắn mạnh ra, gắt gao nhìn sông dài màu vàng đang tuôn tới, cảm thụ được ý cảnh kinh người trong sông dài.
“Bất luận là con sông tấn công vào như thế nào, phiến đá đều cũng sừng sững bất động!”.
Tần Liệt ngưng kết lực lượng, thân thể thành khối băng thật dày, trong nháy mắt như hóa thành một phiến đá luôn đứng vững vàng bên bờ biển trăm triệu năm, bất luận là trải qua bao nhiêu sóng gió, thủy triều tận trời, khối đá đều sừng sững bất động.
Hắn như cắm rễ ở trong không trung, bản thân gắt gao nhập vào thiên không, trên người sinh ra một loại khí thế trầm ổn.
Gặp phải khí thế này, linh hồn áp chế của Mạc Hà như lập tức mất đi tác dụng.
“Tốt! Chỉ cần ý chí đủ kiên cường, mặc cho phong ba bão táp, thân hình vẫn đứng sừng sừng không ngã!”. Mãng Vọng tán thưởng một câu.
“Oành!”.
Một cỗ năng lượng lôi điện mênh mông không gì địch nổi, phút chốc từ trong thân thể Mãng Vọng phóng ra, nhanh phủ đầy quanh thân Tần Liệt.
Đây là “Thiên Lôi thánh thể” sơ thành, trong chốc lát, thần huy lóa mắt nở rộ ra, mỗi đạo lôi điện thiểm điện to dài từ lỗ chân lông toàn thân hắn, từ trong cổ tay áo, mũi, mắt đều ào ào xuất ra, chỉ một thoáng sau, còn có mấy ngàn đạo lôi điện điên cuồng ngưng kết.
Trong nháy mắt Tần Liệt nắm được năng lượng lôi điện không thuộc về hắn.
Hắn dùng linh lực ngự động ngàn đạo lôi điện điên cuồng phóng ra, một bản thân bên trong ngưng thành quang hà lôi điện vắt ngang bầu trời, nhưng lại lập tức nhảy vào bên trong sông dài màu vàng của Mạc Hà phóng xuất ra.
Hai luồng ánh sáng va chạm vào nhau giữa không trung!
Hào quang lóa mắt, nổ thành diễm quang sáng lấp lánh, bầu trời đang xám xịt bỗng nhiên trở nên sáng chói bởi hào quang hòa quyện vào nhau, còn muốn sáng lộng lẫy hơn ánh sáng mặt trời.
Mọi người nhìn lên theo bản năng.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Hai luồng ánh sáng giao nhau nhìn vô cùng lóa mắt, đạo năng lượng như muốn chọc mù mắt người khác, đột nhiên tăng mạnh cùng với âm thanh của lôi điện.
Cuối cùng cũng xông về phía trước ngực Mạc Hà trong tức khắc.
Dọc đường, hào quang màu vàng đều ầm ầm nổ vang, hóa thành ánh sao li ti bắn ra tung tóe.
Mạc Hà dùng linh lực ngưng kết ra quyền ý, ngay lúc này rõ ràng là đứng không vững, trên mặt hắn hiện ra một chút kinh hãi, theo bản năng muốn ngưng tụ ra một màn hào quang hộ thân.
“Khôi Đình Tỏa Hồn!”.
Ánh mắt Mãng Vọng lạnh như băng nhìn Mạc Hà, từ trong mắt Mãng Vọng bắn ra hai đạo điện quang mỏng.
Điện quang thoáng qua rồi biến mất.
Trong não hải Mạc Hà bỗng nhiên xuất hiện hai con lôi điện cự mãng đang quay cuồng, phá hoại linh hồn cường đại của hắn.
Vô số đạo lôi hỏa điện mang lóng lánh đốt cháy bên trong não hải Mạc Hà, giết chết ý chí của hắn, chém vỡ ý niệm trong đầu.
Cái này cũng gọi là cảnh giới linh hồn cao hơn áp chế linh hồn có cảnh giới thấp hơn, tinh thần niệm trong đầu Mãng Vọng có thể biến hóa thành lôi đình cự mãng trong nháy mắt, có xuyên thẳng đến linh hồn Mạc Hà và hủy hoại linh hồn hắn.
“Ô!”.
Thất khiếu Mạch Hà chảy ra luồng điện lưu nhè nhẹ, bỗng nhiên ôm đầu kêu gào thảm thiết, ánh mắt hắn dần dần xuất hiện dấu vết cháy khét.
Từng đợt sương khói màu xám tro, mơ hồ từ trong lỗ chân lông toàn thân phóng xuất ra, trong cơ thể hắn như bị lôi điện tàn phá nổ mạnh, cả người co rút, run lên bần bật, thân thể dần dần biến thành thịt nướng.
Mạc Hà chết thảm!
Trong bầu trời đầy ánh sáng lôi điện, điện mang trên người Tần Liệt vẫn đẹp mắt như vậy mà không hề tiêu tán, chớp mắt một cái, hắn lại bỗng nhiên nhìn về phía Nhiếp Khám.
Nhiếp Khám cùng đông đảo tộc nhân Nhiếp gia, liều chết che chở gia chủ Nhiếp Vân Nhiếp gia, khi vừa tấn công vào Tần Liệt, bị Mãng Vọng dùng vô số đạo thiểm điện bắn vào ầm ầm nổ tung, bị thương nặng nề còn chưa có khôi phục được
Liền thấy Tần Liệt bỗng nhiên nhìn sang, Nhiếp Khám miệng hùm gan sứa nói: “Tần Liệt! Ngươi cấu kết với Tà tộc, giết các võ giả Xích Lan đại lục không gớm tay, cả thiên hạ này sẽ xem ngươi như phản tặc mà đánh chết! Ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu!”.
“Thật vậy sao?” Vẻ mặt Tần Liệt với giọng châm biếm mỉa mai nhìn Nhiếp Vân bên cạnh hắn: “Ta đắc ý được bao lâu thì ta không rõ lắm, nhưng ngươi chỉ sợ là ngươi không nhìn được sau này”.
Tần Liệt chuẩn bị ra tay.
Lập tức vào lúc này, con nhện to lớn đột nhiên xông thẳng về phía trước, từng trảo nhện thật lớn như đao nhọn chói lóa cắt tới lia lịa đám người Nhiếp gia.
Tộc nhân Nhiếp gia thành từng khối huyết nhục bay tứ tung, theo bước chân của con nhện, đầu và tay chân họ bay khắp nơi xung quanh Tần Liệt.
Ngay cả Nhiếp Vân cũng bị một trảo nhện đâm về phía lồng ngực, thượng phẩm bảo giáp còn có màn hào quang hộ thân hoàn toàn không có một chút lực phòng ngự.
Nhiếp Khám bị xuyên thủng tâm tạng, bị trảo nhện đóng đinh trên mặt đất, hai mắt đột nhiên nổ tung, lập tức chết thảm.
“Tần Liệt! Ta liều mạng với ngươi”.
Nhiếp Vân cầm trong tay một thuẫn bài đầy hoa văn, từng đạo ánh sáng màu lam nhập vào trong thuẫn bài muốn thi triển bí kỹ nào đó.
“Ngươi có thể chết được rồi!”. Tần Liệt lắc lắc đầu.
Một sợi tơ lớn trong suốt cỡ bằng ngón tay được phun ra từ trong miệng con nhện khổng lồ, lập tức dính trên người Nhiếp Vân.
Sợi tơ trong suốt vừa thu lại, liền kéo theo thân thể Nhiếp Vân nằm gọn trong miệng con nhện.
Không bao lâu sau, liền thấy khóe miệng đầy lông mao của con nhện chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
***
“Đi! Rời khỏi nơi này!”.
Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện gặp phải hung thú hung tợn, tự biết bản thân không thể chống lại, bỗng nhiên hét lên một tiếng giận dữ.
Cự liễn màu vàng dừng ở chân Dược sơn, ngưng thành một đạo hồng quang ánh vàng rực rỡ, cấp tốc phi về hướng bên cạnh hắn.
Lý Dịch cũng không tiếp tục dây dưa cùng hung thú, thân thể chạy trối chết liền nhảy vào cự liễn màu vàng, gào thét mà phóng đi về hướng Thông Thiên sơn.
Triệu Trường Sinh phó tông chủ Hợp Hoan tông thấy thủ hạ tổn hại vô cùng thê thảm, cũng không nghĩ sẽ ở lại lâu.
Hắn cũng nhảy lên Thủy Tinh chiến xa, mang theo Triệu Hiên con hắn, và một vài thân tín, vội vội vàng vàng muốn liều chết chạy thoát ra ngoài.
Tống Vũ Huyền Thiên Minh, Tạ Diệu Dương đã chú ý tới Nhiếp gia gần như bị giết sạch không còn người nào, bọn họ cũng bị đàn hung thú giết chết thê thảm, mọi người cũng đều gào to lên để cho những người Huyền Thiên Minh chạy tán loạn.
“Rống!”.
Thân hình Mãng Vọng từ trên người Tần Liệt bay ra, toàn thân run lên, nhanh chóng phóng đại lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mãng Vọng lại hóa thành thân hình trăm thước, toàn thân ngưng kết ra thiểm điện phích lịch, ở trong không trung phát huy năng lượng khổng lồ.
“Ngao! Hào!”.
Âm thanh rống to kinh thiên động địa từ trong miệng hung thú viễn cổ này, đàn hung thú cũng hưởng ứng theo, Mãng Vọng gầm lên giận dữ, đàn hung thú phân chia nhau đuổi giết theo võ giả Huyền Thiên Minh và Bát Cực thánh điện.
Tần Liệt bỗng nhiên rơi xuống Dược sơn.
Dược sơn tuy vẫn lung la lung lay nhưng cho dù võ giả ba phương thế lực hay là đàn hung thú cũng đều không có thật sự phá hư Dược sơn.
Từ đầu đến cuối Dược sơn vẫn bình yên vô sự.
Trong lòng ba phương thế lực còn nhớ tới Không Gian Truyền Tống trận bên trong, Tần Liệt cũng dặn dò Mãng Vọng không để cho tộc nhân hắn phá hủy Dược sơn.
Cũng vì như vậy, sau khi thế lực bị tan rã, từ Dược sơn chạy đi cũng không có phá đi một cành cây cọng cỏ nào.
“Phân ra đuổi theo giết!”.
Mãng Vọng nhìn theo chăm chú, Tần Liệt cau mày, chỉ hướng tam đại thế lực đang chạy tán loạn.
Mãng Vọng lại khàn giọng hét lên giận dữ.
Đàn hung thú lấy Dược sơn làm trung tâm, truy đuổi theo bốn phương tám hướng, thân hình khổng lồ bọn họ uốn lượn, mặt đất khắp nơi truyền đến tiếng vang nặng nề, đánh trống trong lòng mỗi người.
“Tần Liệt...”.
Đỉnh núi Dược sơn có hai thân ảnh còn chưa rời khỏi, sau khi hắn rơi xuống, vẻ mặt hai người phức tạp đi tới.
Hai người đó là Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền.
Thân hình Mãng Vọng như thiên long lôi điện, đang uốn lượn, vặn vẹo trôi nổi giữa bầu trời trên Dược sơn, chấn nhiếp phiến thiên địa này.
Tần Liệt đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền vẫn chưa có rời khỏi, cũng âm thầm thở dài.
“Ta vốn không muốn làm như vậy”. Dưới ánh mắt của hai nàng, Tần Liệt đi vào một đóng cự thạch vỡ vụn, đưa lưng về phía nàng, từ trên cao nhìn xuống từng đầu hung thú đang truy kích bốn phương tám hướng: “Ta có năng lực làm thức tỉnh hung thú ngủ say lâu ngày. Ta hiểu rất rõ, một khi bọn họ thức tỉnh thì Xích Lan đại lục sẽ gặp phải đại biến. Ta từng nhiều lần kìm chế đi tới bước này, nhưng kết quả cũng làm ra việc này”.
Một góc nhỏ ở chân Dược sơn, Tống Đình Ngọc một thân váy dài xinh đẹp, như một đóa hoa hồng tươi đẹp, mềm mại, tia sáng kỳ dị trong đôi mắt đẹp lăn tăn, nhịn không được mà âm thầm hô nhẹ một tiếng.
Tống Trí chỉ là bàng chi của Tống gia, cũng không phải là huynh đệ với phụ thân nàng. Trước kia Tống Đình Ngọc còn có chút kính trọng hắn, xem hắn như trưởng bối.
Nhưng mà, sau khi trải qua việc này, nàng xem như thấy rõ bộ mặt thật của người này.
Tống Trí dùng độc kế, lợi dụng quan hệ giữa nàng và Tần Liệt, để giao dịch cùng Tà tộc, chẳng những đổi lấy ba gốc Huyền Âm Cửu Diệp Liên, mà còn để cho Mạc Hà, Thường Khi phá hủy Tà Minh thông đạo.
Lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, còn dùng Tịch Diệt Huyền Lôi của nàng vừa mới có được, tất cả đều là đề nghị của Tống Trí.
Lần này, nàng cùng Tạ Tĩnh Tuyền âm thanh lặng lẽ đi đến Dược sơn, lại là Tống Trí phát hiện manh mối đầu tiên, lén lút theo dõi đợi thời cơ ra tay.
Đối với người này, Tống Đình Ngọc một bụng lửa giận, cảm thấy Huyền Thiên Minh sở dĩ trở mặt với Tần Liệt, rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, đều là do Tống Trí hèn hạ đê tiện.
Vì vậy, nhìn thấy Tần Liệt giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, ngưng kết ra lôi điện cầu, cho nổ tung Tống Trí, nàng cảm thấy âm thầm sảng khoái.
Nhưng nàng còn chưa kịp cao hứng được bao lâu, liền thấy lệ quang trong mắt Tần Liệt chợt lóe, bỗng nhiên nhìn về phía phụ thân Tống Vũ của nàng.
Tống Đình Ngọc lập tức khẩn trương.
“Tần, Tần Liệt!”.
Nàng không kìm chế được lo lắng căng thẳng trong lòng, nhìn thấy Tần Liệt muốn xuống tay với Tống Vũ, bỗng nhiên hô nhẹ.
Dùng lôi điện mãng và quấn quanh toàn thân, từng đạo thiểm điện quanh thân như hình với bóng với Tần Liệt, lơ lửng giữa không trung trên Dược sơn, nghe được nàng khẽ gọi, không khỏi nhìn xa xa về phía nàng.
Ngay lúc này, Tần Liệt có thể tùy ý dùng lực lượng cuồng bạo của Mãng Vọng, khi sử dụng liền cảm thấy lực lượng như cuồn cuộn không dứt, sinh ra khí thế vô cùng ham thích chiến đấu, phóng ra dục vọng tràn trề.
Trong mỗi đồng tử của hắn, từng đạo lôi điện đan xen vào nhau. Cả khi giơ tay nhấc chân thì người bên cạnh cũng đều là lôi điện ầm ầm đùng đùng.
Nếu không có nhìn thấy Tống Đình Ngọc đang hy vọng hắn hạ thủ lưu tình, hắn đã lập tức xuống tay giết chết với Tống Vũ.
“Ta...”.
Dưới cái nhìn của hắn, sắc mặt Tống Đình Ngọc lúng túng, ngập ngừng nói nhẹ: “Tần Liệt, Tống Trí tội đáng chết vạn phần, nhưng cha ta... Hắn chỉ là bị Tống Trí mê hoặc, hắn... Hắn dù sao cũng là cha ta...”.
Tần Liệt cau mày, trầm ngâm một chút, gật gật đầu nói: “Được, ta không động thủ với cha ngươi”.
Hắn chỉ nói là hắn không động thủ chứ hắn không có nói không cho người khác động thủ.
Tống Đình Ngọc nghe hắn trả lời, hiểu được ý của hắn, một mảng buồn bã trong lòng.
Tần Liệt cũng không có nhiều lời, bỏ lại lời nói này sau lưng, hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nhìn theo Mạc Hà.
Kim Y sứ giả Bát Cực thánh điện này, lúc trước ở Độc Vụ trạch vẫn luôn rình hắn như hổ rình mồi, muốn đánh chết hắn, sưu hồn hắn để cướp đoạt không gian linh khí.
Phá hủy Tà Minh thông đạo cũng là người này, trong mắt Tần Liệt, Mạc Hà này cần phải chết là không thể nghi ngờ.
“Mạc Hà!”.
Giữa không trung, Tần Liệt quát chói tai một tiếng, toàn thân như khoác lên vô số đạo lôi đình thiểm điện, ngưng thành một cự long như hồng mang lôi điện rồi đột nhiên xông tới muốn đánh chết Mạc Hà.
“Ngao!”.
Thân hình Mãng Vọng thu nhỏ lại mấy trăm lần, trong tiếng gầm gừ rít gào, mấy ngàn đạo thiểm thiện từ trên trời ầm ầm lao xuống.
Mãng Vọng cùng với thân thể Tần Liệt hợp nhất, ngưng thành một đạo lôi điện to, ngay lúc đó, lại xuất hiện lôi điện từ sâu trong chín tầng mây ầm ầm đánh xuống, Mạc Hà trong nháy mắt không có đường lui.
Mạc Hà đang cùng với Lý Dịch và Thường Khi đang liên thủ ứng phó với một con cự vượn, cầm một cây trường thương hoàng kim sáng chói, lực lượng thần thánh trên người bắt đầu phát huy mãnh liệt.
Ngay tại lúc này, Tần Liệt đột nhiên nhắm mục tiêu vào hắn, lập tức chọc giận hắn.
“Tiểu tử, ngươi thật sự cho rằng dựa vào ngoại lực là có thể muốn làm gì thì làm?”. Mạc Hà hừ lạnh một tiếng.
Hắn xoay người đánh ra một quyền.
“Oành!”.
Trên bầu trời truyền đến một tiếng nổ vang nặng nề, trong quyền thế của Mạc Hà mang theo một cỗ ý cảnh cuồn cuộn dai dẳng như chưa từng có từ trước tới nay, liền xuất hiện linh lực màu vàng sáng chói lóa ngưng lại thành một con sông dài lưu chuyển lăn tăn.
Sông dài trong không trung bắt đầu chuyển động, truyền ra một cỗ khí thế mãnh liệt mênh mông, như muốn phá tan toàn bộ trở ngại.
“Thánh Quang Thiên Hà!”.
Mạc Hà xoay lại niết quyền, linh lực màu vàng trên nắm tay liên miên không dứt, không ngừng tụ hội về hướng bên trong sông dài.
Sông lớn cuồn cuộn đung đưa, từ linh lực tinh thuần ngưng tụ thành, ở trong không trung hùng dũng tuôn về phía Tần Liệt, khí thế kinh người đến cực điểm.
Trong lúc sông lớn xông đến Tần Liệt, một cỗ khí tức linh hồn lay động cuồn cuộn khác cũng lao đến.
Khí tức đó, Tần Liệt có cảm giác mình vô cùng nhỏ bé, cảm thấy con sông dài cuồn cuộn đung đưa đó trùng kích vào bản thân chính là một hòn đá nhỏ, chỉ là một phiến lá cây mỏng manh, sẽ bị sông dài nuốt chửng, liền trực tiếp bị bóp chết, sẽ hoàn toàn mất đi bản thân.
Đây là linh hồn của võ giả đẳng cấp cao áp chế võ giả cấp thấp hơn, là một khoảng cách cảnh giới rất xa nhau.
“Trùng kích vào linh hồn, ý chí bản thân ngươi cần phải cứng rắn chống lại, khi lực lượng thật sự trùng kích vào, ta có thể giúp ngươi ngăn chặn lại toàn bộ!”. Âm thanh Mãng Vọng quát nhẹ vang lên trong đầu Tần Liệt, chỉ hắn kháng cự như thế nào với võ giả có cảnh giới cao hơn.
Tần Liệt nhanh chóng ngừng lại, thần quang trong đồng tử hắn bắn mạnh ra, gắt gao nhìn sông dài màu vàng đang tuôn tới, cảm thụ được ý cảnh kinh người trong sông dài.
“Bất luận là con sông tấn công vào như thế nào, phiến đá đều cũng sừng sững bất động!”.
Tần Liệt ngưng kết lực lượng, thân thể thành khối băng thật dày, trong nháy mắt như hóa thành một phiến đá luôn đứng vững vàng bên bờ biển trăm triệu năm, bất luận là trải qua bao nhiêu sóng gió, thủy triều tận trời, khối đá đều sừng sững bất động.
Hắn như cắm rễ ở trong không trung, bản thân gắt gao nhập vào thiên không, trên người sinh ra một loại khí thế trầm ổn.
Gặp phải khí thế này, linh hồn áp chế của Mạc Hà như lập tức mất đi tác dụng.
“Tốt! Chỉ cần ý chí đủ kiên cường, mặc cho phong ba bão táp, thân hình vẫn đứng sừng sừng không ngã!”. Mãng Vọng tán thưởng một câu.
“Oành!”.
Một cỗ năng lượng lôi điện mênh mông không gì địch nổi, phút chốc từ trong thân thể Mãng Vọng phóng ra, nhanh phủ đầy quanh thân Tần Liệt.
Đây là “Thiên Lôi thánh thể” sơ thành, trong chốc lát, thần huy lóa mắt nở rộ ra, mỗi đạo lôi điện thiểm điện to dài từ lỗ chân lông toàn thân hắn, từ trong cổ tay áo, mũi, mắt đều ào ào xuất ra, chỉ một thoáng sau, còn có mấy ngàn đạo lôi điện điên cuồng ngưng kết.
Trong nháy mắt Tần Liệt nắm được năng lượng lôi điện không thuộc về hắn.
Hắn dùng linh lực ngự động ngàn đạo lôi điện điên cuồng phóng ra, một bản thân bên trong ngưng thành quang hà lôi điện vắt ngang bầu trời, nhưng lại lập tức nhảy vào bên trong sông dài màu vàng của Mạc Hà phóng xuất ra.
Hai luồng ánh sáng va chạm vào nhau giữa không trung!
Hào quang lóa mắt, nổ thành diễm quang sáng lấp lánh, bầu trời đang xám xịt bỗng nhiên trở nên sáng chói bởi hào quang hòa quyện vào nhau, còn muốn sáng lộng lẫy hơn ánh sáng mặt trời.
Mọi người nhìn lên theo bản năng.
“Xẹt xẹt xẹt!”.
Hai luồng ánh sáng giao nhau nhìn vô cùng lóa mắt, đạo năng lượng như muốn chọc mù mắt người khác, đột nhiên tăng mạnh cùng với âm thanh của lôi điện.
Cuối cùng cũng xông về phía trước ngực Mạc Hà trong tức khắc.
Dọc đường, hào quang màu vàng đều ầm ầm nổ vang, hóa thành ánh sao li ti bắn ra tung tóe.
Mạc Hà dùng linh lực ngưng kết ra quyền ý, ngay lúc này rõ ràng là đứng không vững, trên mặt hắn hiện ra một chút kinh hãi, theo bản năng muốn ngưng tụ ra một màn hào quang hộ thân.
“Khôi Đình Tỏa Hồn!”.
Ánh mắt Mãng Vọng lạnh như băng nhìn Mạc Hà, từ trong mắt Mãng Vọng bắn ra hai đạo điện quang mỏng.
Điện quang thoáng qua rồi biến mất.
Trong não hải Mạc Hà bỗng nhiên xuất hiện hai con lôi điện cự mãng đang quay cuồng, phá hoại linh hồn cường đại của hắn.
Vô số đạo lôi hỏa điện mang lóng lánh đốt cháy bên trong não hải Mạc Hà, giết chết ý chí của hắn, chém vỡ ý niệm trong đầu.
Cái này cũng gọi là cảnh giới linh hồn cao hơn áp chế linh hồn có cảnh giới thấp hơn, tinh thần niệm trong đầu Mãng Vọng có thể biến hóa thành lôi đình cự mãng trong nháy mắt, có xuyên thẳng đến linh hồn Mạc Hà và hủy hoại linh hồn hắn.
“Ô!”.
Thất khiếu Mạch Hà chảy ra luồng điện lưu nhè nhẹ, bỗng nhiên ôm đầu kêu gào thảm thiết, ánh mắt hắn dần dần xuất hiện dấu vết cháy khét.
Từng đợt sương khói màu xám tro, mơ hồ từ trong lỗ chân lông toàn thân phóng xuất ra, trong cơ thể hắn như bị lôi điện tàn phá nổ mạnh, cả người co rút, run lên bần bật, thân thể dần dần biến thành thịt nướng.
Mạc Hà chết thảm!
Trong bầu trời đầy ánh sáng lôi điện, điện mang trên người Tần Liệt vẫn đẹp mắt như vậy mà không hề tiêu tán, chớp mắt một cái, hắn lại bỗng nhiên nhìn về phía Nhiếp Khám.
Nhiếp Khám cùng đông đảo tộc nhân Nhiếp gia, liều chết che chở gia chủ Nhiếp Vân Nhiếp gia, khi vừa tấn công vào Tần Liệt, bị Mãng Vọng dùng vô số đạo thiểm điện bắn vào ầm ầm nổ tung, bị thương nặng nề còn chưa có khôi phục được
Liền thấy Tần Liệt bỗng nhiên nhìn sang, Nhiếp Khám miệng hùm gan sứa nói: “Tần Liệt! Ngươi cấu kết với Tà tộc, giết các võ giả Xích Lan đại lục không gớm tay, cả thiên hạ này sẽ xem ngươi như phản tặc mà đánh chết! Ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu!”.
“Thật vậy sao?” Vẻ mặt Tần Liệt với giọng châm biếm mỉa mai nhìn Nhiếp Vân bên cạnh hắn: “Ta đắc ý được bao lâu thì ta không rõ lắm, nhưng ngươi chỉ sợ là ngươi không nhìn được sau này”.
Tần Liệt chuẩn bị ra tay.
Lập tức vào lúc này, con nhện to lớn đột nhiên xông thẳng về phía trước, từng trảo nhện thật lớn như đao nhọn chói lóa cắt tới lia lịa đám người Nhiếp gia.
Tộc nhân Nhiếp gia thành từng khối huyết nhục bay tứ tung, theo bước chân của con nhện, đầu và tay chân họ bay khắp nơi xung quanh Tần Liệt.
Ngay cả Nhiếp Vân cũng bị một trảo nhện đâm về phía lồng ngực, thượng phẩm bảo giáp còn có màn hào quang hộ thân hoàn toàn không có một chút lực phòng ngự.
Nhiếp Khám bị xuyên thủng tâm tạng, bị trảo nhện đóng đinh trên mặt đất, hai mắt đột nhiên nổ tung, lập tức chết thảm.
“Tần Liệt! Ta liều mạng với ngươi”.
Nhiếp Vân cầm trong tay một thuẫn bài đầy hoa văn, từng đạo ánh sáng màu lam nhập vào trong thuẫn bài muốn thi triển bí kỹ nào đó.
“Ngươi có thể chết được rồi!”. Tần Liệt lắc lắc đầu.
Một sợi tơ lớn trong suốt cỡ bằng ngón tay được phun ra từ trong miệng con nhện khổng lồ, lập tức dính trên người Nhiếp Vân.
Sợi tơ trong suốt vừa thu lại, liền kéo theo thân thể Nhiếp Vân nằm gọn trong miệng con nhện.
Không bao lâu sau, liền thấy khóe miệng đầy lông mao của con nhện chảy ra một vệt máu đỏ tươi.
***
“Đi! Rời khỏi nơi này!”.
Lý Dịch thánh chủ Bát Cực thánh điện gặp phải hung thú hung tợn, tự biết bản thân không thể chống lại, bỗng nhiên hét lên một tiếng giận dữ.
Cự liễn màu vàng dừng ở chân Dược sơn, ngưng thành một đạo hồng quang ánh vàng rực rỡ, cấp tốc phi về hướng bên cạnh hắn.
Lý Dịch cũng không tiếp tục dây dưa cùng hung thú, thân thể chạy trối chết liền nhảy vào cự liễn màu vàng, gào thét mà phóng đi về hướng Thông Thiên sơn.
Triệu Trường Sinh phó tông chủ Hợp Hoan tông thấy thủ hạ tổn hại vô cùng thê thảm, cũng không nghĩ sẽ ở lại lâu.
Hắn cũng nhảy lên Thủy Tinh chiến xa, mang theo Triệu Hiên con hắn, và một vài thân tín, vội vội vàng vàng muốn liều chết chạy thoát ra ngoài.
Tống Vũ Huyền Thiên Minh, Tạ Diệu Dương đã chú ý tới Nhiếp gia gần như bị giết sạch không còn người nào, bọn họ cũng bị đàn hung thú giết chết thê thảm, mọi người cũng đều gào to lên để cho những người Huyền Thiên Minh chạy tán loạn.
“Rống!”.
Thân hình Mãng Vọng từ trên người Tần Liệt bay ra, toàn thân run lên, nhanh chóng phóng đại lên.
Trong khoảng thời gian ngắn, Mãng Vọng lại hóa thành thân hình trăm thước, toàn thân ngưng kết ra thiểm điện phích lịch, ở trong không trung phát huy năng lượng khổng lồ.
“Ngao! Hào!”.
Âm thanh rống to kinh thiên động địa từ trong miệng hung thú viễn cổ này, đàn hung thú cũng hưởng ứng theo, Mãng Vọng gầm lên giận dữ, đàn hung thú phân chia nhau đuổi giết theo võ giả Huyền Thiên Minh và Bát Cực thánh điện.
Tần Liệt bỗng nhiên rơi xuống Dược sơn.
Dược sơn tuy vẫn lung la lung lay nhưng cho dù võ giả ba phương thế lực hay là đàn hung thú cũng đều không có thật sự phá hư Dược sơn.
Từ đầu đến cuối Dược sơn vẫn bình yên vô sự.
Trong lòng ba phương thế lực còn nhớ tới Không Gian Truyền Tống trận bên trong, Tần Liệt cũng dặn dò Mãng Vọng không để cho tộc nhân hắn phá hủy Dược sơn.
Cũng vì như vậy, sau khi thế lực bị tan rã, từ Dược sơn chạy đi cũng không có phá đi một cành cây cọng cỏ nào.
“Phân ra đuổi theo giết!”.
Mãng Vọng nhìn theo chăm chú, Tần Liệt cau mày, chỉ hướng tam đại thế lực đang chạy tán loạn.
Mãng Vọng lại khàn giọng hét lên giận dữ.
Đàn hung thú lấy Dược sơn làm trung tâm, truy đuổi theo bốn phương tám hướng, thân hình khổng lồ bọn họ uốn lượn, mặt đất khắp nơi truyền đến tiếng vang nặng nề, đánh trống trong lòng mỗi người.
“Tần Liệt...”.
Đỉnh núi Dược sơn có hai thân ảnh còn chưa rời khỏi, sau khi hắn rơi xuống, vẻ mặt hai người phức tạp đi tới.
Hai người đó là Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền.
Thân hình Mãng Vọng như thiên long lôi điện, đang uốn lượn, vặn vẹo trôi nổi giữa bầu trời trên Dược sơn, chấn nhiếp phiến thiên địa này.
Tần Liệt đứng trên đỉnh núi, nhìn thấy Tống Đình Ngọc và Tạ Tĩnh Tuyền vẫn chưa có rời khỏi, cũng âm thầm thở dài.
“Ta vốn không muốn làm như vậy”. Dưới ánh mắt của hai nàng, Tần Liệt đi vào một đóng cự thạch vỡ vụn, đưa lưng về phía nàng, từ trên cao nhìn xuống từng đầu hung thú đang truy kích bốn phương tám hướng: “Ta có năng lực làm thức tỉnh hung thú ngủ say lâu ngày. Ta hiểu rất rõ, một khi bọn họ thức tỉnh thì Xích Lan đại lục sẽ gặp phải đại biến. Ta từng nhiều lần kìm chế đi tới bước này, nhưng kết quả cũng làm ra việc này”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.