Chương 1279: Thái Dương Thần cung
Nghịch Thương Thiên
08/06/2020
“Giúp chúng ta cảm ơn Tần Liệt tiểu tử đó.” Đằng Viễn nghiêm túc nói.
“Ta sẽ.” Miêu Phong Thiên đáp lại.
Rời khỏi nơi này, hắn lại hướng tới nơi nhân tộc tụ tập mà đến.
Đồng minh do các thế lực lớn của nhân tộc Bạo Loạn Chi Địa hình thành, ở giữa các cây cột băng.
Nhân tộc gần đây học được thông minh, chưa tìm thâm uyên ác ma mạnh mẽ săn bắn, chỉ động thủ với lạc đàn, bọn họ coi như có điều thu hoạch.
Rất nhiều người cảnh giới ngưng trệ, trải qua áp lực của thâm uyên ác ma mạnh mẽ kích thích, dần dần bày biện ra dấu hiệu đột phá bình cảnh.
Còn có một số người, người sắp đột phá cảnh giới, ở dưới chém giết, vậy mà quả thật thuận buồm xuôi gió bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Thậm chí có người, thông qua cắn nuốt máu thịt những thâm uyên ác ma bắt được, người tu luyện bí thuật về máu thịt, thực lực ai cũng tăng vọt.
Nhất là các võ giả Vạn Thú sơn.
Bọn họ ở sau khi dùng máu thịt của thâm uyên ác ma, hầu như ai cũng tăng lên cảnh giới tầng thứ rèn luyện thân thể, sau khi thú hóa sức bật của thân thể tăng vọt, cơ thể cũng biến thành cứng như sắt đá.
Nhưng làm các thế lực lớn của nhân tộc hưng phấn nhất, lại là Đoạn Thiên Kiếp trải qua một lần trước bị thương nặng, thế mà lại mượn dùng một thâm uyên ác ma cấp tám, bước vào Hư Không cảnh sơ kì.
Lúc này, Đoạn Thiên Kiếp đã mượn dùng Lí Mục cùng Viêm Nhật đảo trợ giúp, bắt đầu xây dựng tầng hồn đàn thứ tư.
Đoạn Thiên Kiếp đột phá, khiến thủ lãnh các phe bị kẹt ở Bất Diệt cảnh đều đỏ mắt.
Bọn họ sau khi từ Viêm Nhật đảo lấy được Liệt Diễm Huyền Lôi, tích lũy lực lượng, cũng đều bẻ tay rôm rốp, chuẩn bị đại triển quyền cước.
Nhưng vào lúc này, Miêu Phong Thiên tìm được người phụ trách của Viêm Nhật đảo ở đây -- Đường Bắc Đẩu, đem một cái nhẫn không gian khác giao cho hắn.
“Đều là máu thịt thâm uyên ác ma cấp tám cùng cấp bảy? Lấy từ đâu?!”
Đường Bắc Đẩu tiếp nhận nhẫn không gian, linh hồn ý thức đảo qua, chợt kinh ngạc hô lên.
“Chủ nhân từ tầng diện khác của thâm uyên bắt giết được.” Miêu Phong Thiên cúi đầu, nói: “Những máu thịt này, một bộ phận rất lớn đều thích hợp hỏa diễm linh quyết của ngươi, chủ nhân hy vọng ngươi lợi dụng tiến thêm một bước.”
Đường Bắc Đẩu phấn chấn nói: “Đều là cho ta?”
“Ừm.” Miêu Phong Thiên bình tĩnh nói.
“Rất nhiều thi thể thâm uyên ác ma cấp tám, còn có thể là linh tài trân quý cấu tạo bốn tầng hỏa diễm hồn đàn! Mà máu thịt thâm uyên ác ma cấp tám, chất chứa dư thừa lực lượng hỏa diễm, đối với ta cũng có trợ giúp thật lớn!” Đường Bắc Đẩu vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
“Chủ nhân cũng hy vọng ngươi có thể xây dựng ra tầng hồn đàn thứ tư.” Miêu Phong Thiên nói.
“Ta hiểu rồi.” Đường Bắc Đẩu cười hắc hắc nói.
...
Dưới lòng đất Bạc La giới.
A Tạp Lạc Tư sau khi đem một phần ba máu thịt của thâm uyên lĩnh chủ cắn nuốt, Tần Liệt lập tức mở ra Tinh Môn, đem hắn đưa về Cực Viêm Thâm Uyên.
Vùng lãnh địa vốn thuộc về A Đặc Kim Tư, chung quanh thâm uyên ma khí nồng đậm vô cùng, lòng đất còn có nham thạch nóng chảy của núi lửa tiềm tàng, trợ giúp A Tạp Lạc Tư thật sự lột xác thành thâm uyên lĩnh chủ cấp chín.
Sau khi tiễn bước A Tạp Lạc Tư, hắn lại để đám người Kha Đế Tư một lần nữa trở lại Hàn Tịch Thâm Uyên.
Dưới lòng đất u ám, vì thế chỉ còn lại có bản thể hắn và phân thân Hồn Thú.
“Luyện hóa đệ nhất vu trùng, trước tạm thời hoãn lại, có cái sừng duy nhất màu vàng của A Đặc Kim Tư, chúng ta phải đem lưỡi hái xương trắng cầm về để tế luyện một lần nữa.” Tần Liệt lẩm bẩm.
Con mắt của phân thân Hồn Thú, cũng chợt hiện ra lục quang quỷ dị, như đem vô số linh hồn ý thức nhỏ vỡ kéo dài ra ngoài.
Bản thể Tần Liệt ngồi ngay ngắn ở dưới phân thân, cũng dần dần nhắm mắt, lấy tâm hồn cảm ứng.
Linh hồn hắn như vắt ngang hư không, trôi giạt, theo tơ hồn của phân thân, chậm rãi tiến vào không gian gửi lưỡi hái xương trắng.
Vẫn như cũ là hư không loạn lưu vực tầng ngoài Linh Vực.
Mâu Di Tư áo trắng như sương, lấy không gian lực dẫn dắt cây lưỡi hái xương trắng cực lớn đó, rời khỏi bí cảnh sở hữu riêng của nàng.
Nàng phóng ra sáu tầng hồn đàn kỳ dị như thời không chồng xếp, cơ thể yêu kiều lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trên sáu tầng hồn đàn, lấy hồn đàn khống chế lưỡi hái xương trắng phía dưới, trôi nổi ở sâu trong hư không loạn lưu vực.
Tinh thông không gian bí thuật, nàng ở sâu trong hư không loạn lưu, như con cá bình yên tới lui ở biển sâu, không chịu những gió lốc, hố đen, cương phong vực ngoại ảnh hưởng chút nào cả.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng dẫn cây lưỡi hái xương trắng đó bay tới miệng một hố đen không biết tên.
Nàng ngừng lại ở đây.
Nhìn hố đen đó, nàng khẽ nhíu mày ngài, tựa như có chút do dự.
Trong hố đen, thánh huy như mặt trời đột nhiên lóe lên, một nam tử trung niên cao lớn anh tuấn, từ trong hố đen, trong một đoàn thánh quang dâng lên.
Mặt hắn đầy nét cười ấm áp, ở trong thánh quang khom người, làm ra tư thế mời.
Mâu Di Tư lẳng lặng nhìn hắn, nhìn nụ cười rạng rỡ ấm áp trên mặt hắn, cuối cùng mang theo cây lưỡi hái xương trắng cực lớn đó bước vào hố đen.
Nàng và lưỡi hái xương trắng cùng nhau từ hư không loạn lưu vực biến mất.
Quảng trường một tòa cung điện to lớn đắm chìm trong dưới ánh mặt trời, rất nhiều võ giả vẻ mặt nghiêm túc, phân tán ở phụ cận cánh cửa vực giới trung ương quảng trường.
Mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm một cánh cửa vực giới đó.
Quầng sáng vặn vẹo biến ảo, một lưỡi hái xương trắng cực lớn dẫn đầu từ trong đó xuyên qua đi ra.
Mùi máu tanh hung lệ ngập trời, từ trên cây lưỡi hái xương trắng đó chui ra, làm không khí của quảng trường càng thêm áp lực.
Chợt, Mâu Di Tư áo trắng như tuyết, cũng từ cánh cửa vực giới lóe lên đi ra.
Bóng người yêu kiều của nàng vừa đi ra, một cánh cửa vực giới vừa mới xuyên qua đó đột nhiên nổ tung.
Khuôn mặt xinh đẹp làm người ta tự biết xấu hổ đó của Mâu Di Tư, ở sau khi cánh cửa vực giới sau người nổ tung, đột nhiên biến đổi.
Ngay sau đó, nàng liền phát hiện không gian quanh thân, như bị đá lớn không nhìn thấy được trấn trụ, nàng vậy mà không thể vận dụng không gian bí thuật.
Đôi mắt sáng của nàng chợt lạnh lẽo như băng.
Lại nhìn trận thế bên cạnh, nàng mới phát hiện các phương cung chủ của Thái Dương cung, còn có vài tên điện chủ của Thái Âm điện, rõ ràng tụ tập hết ở đây.
Lúc trước ở tropng hố đen, cung chủ Thái Dương cung mặt cười ấm áp sáng lạn kia, trên khuôn mặt tuấn tú đó lại là toát ra nụ cười hơi tỏ ra xấu hổ.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía người này, trái tim như bị không gian lợi nhận hung hăng đâm một cái, “Quân Thiên Diệu, ngươi đem ta từ hư không loạn lưu lừa đến, lại bày ra trận thế như vậy, là muốn giết ta sao?”
Tu luyện không gian bí thuật, sáu tầng hồn đàn nàng đều ẩn chứa không gian huyền ảo, chỉ cần nàng ở sâu trong hư không loạn lưu, cho dù là cường giả Vực Thủy cảnh muốn đối phó nàng, nàng cũng có thể thong dong mà lui.
“Ta sẽ.” Miêu Phong Thiên đáp lại.
Rời khỏi nơi này, hắn lại hướng tới nơi nhân tộc tụ tập mà đến.
Đồng minh do các thế lực lớn của nhân tộc Bạo Loạn Chi Địa hình thành, ở giữa các cây cột băng.
Nhân tộc gần đây học được thông minh, chưa tìm thâm uyên ác ma mạnh mẽ săn bắn, chỉ động thủ với lạc đàn, bọn họ coi như có điều thu hoạch.
Rất nhiều người cảnh giới ngưng trệ, trải qua áp lực của thâm uyên ác ma mạnh mẽ kích thích, dần dần bày biện ra dấu hiệu đột phá bình cảnh.
Còn có một số người, người sắp đột phá cảnh giới, ở dưới chém giết, vậy mà quả thật thuận buồm xuôi gió bước vào cảnh giới hoàn toàn mới.
Thậm chí có người, thông qua cắn nuốt máu thịt những thâm uyên ác ma bắt được, người tu luyện bí thuật về máu thịt, thực lực ai cũng tăng vọt.
Nhất là các võ giả Vạn Thú sơn.
Bọn họ ở sau khi dùng máu thịt của thâm uyên ác ma, hầu như ai cũng tăng lên cảnh giới tầng thứ rèn luyện thân thể, sau khi thú hóa sức bật của thân thể tăng vọt, cơ thể cũng biến thành cứng như sắt đá.
Nhưng làm các thế lực lớn của nhân tộc hưng phấn nhất, lại là Đoạn Thiên Kiếp trải qua một lần trước bị thương nặng, thế mà lại mượn dùng một thâm uyên ác ma cấp tám, bước vào Hư Không cảnh sơ kì.
Lúc này, Đoạn Thiên Kiếp đã mượn dùng Lí Mục cùng Viêm Nhật đảo trợ giúp, bắt đầu xây dựng tầng hồn đàn thứ tư.
Đoạn Thiên Kiếp đột phá, khiến thủ lãnh các phe bị kẹt ở Bất Diệt cảnh đều đỏ mắt.
Bọn họ sau khi từ Viêm Nhật đảo lấy được Liệt Diễm Huyền Lôi, tích lũy lực lượng, cũng đều bẻ tay rôm rốp, chuẩn bị đại triển quyền cước.
Nhưng vào lúc này, Miêu Phong Thiên tìm được người phụ trách của Viêm Nhật đảo ở đây -- Đường Bắc Đẩu, đem một cái nhẫn không gian khác giao cho hắn.
“Đều là máu thịt thâm uyên ác ma cấp tám cùng cấp bảy? Lấy từ đâu?!”
Đường Bắc Đẩu tiếp nhận nhẫn không gian, linh hồn ý thức đảo qua, chợt kinh ngạc hô lên.
“Chủ nhân từ tầng diện khác của thâm uyên bắt giết được.” Miêu Phong Thiên cúi đầu, nói: “Những máu thịt này, một bộ phận rất lớn đều thích hợp hỏa diễm linh quyết của ngươi, chủ nhân hy vọng ngươi lợi dụng tiến thêm một bước.”
Đường Bắc Đẩu phấn chấn nói: “Đều là cho ta?”
“Ừm.” Miêu Phong Thiên bình tĩnh nói.
“Rất nhiều thi thể thâm uyên ác ma cấp tám, còn có thể là linh tài trân quý cấu tạo bốn tầng hỏa diễm hồn đàn! Mà máu thịt thâm uyên ác ma cấp tám, chất chứa dư thừa lực lượng hỏa diễm, đối với ta cũng có trợ giúp thật lớn!” Đường Bắc Đẩu vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
“Chủ nhân cũng hy vọng ngươi có thể xây dựng ra tầng hồn đàn thứ tư.” Miêu Phong Thiên nói.
“Ta hiểu rồi.” Đường Bắc Đẩu cười hắc hắc nói.
...
Dưới lòng đất Bạc La giới.
A Tạp Lạc Tư sau khi đem một phần ba máu thịt của thâm uyên lĩnh chủ cắn nuốt, Tần Liệt lập tức mở ra Tinh Môn, đem hắn đưa về Cực Viêm Thâm Uyên.
Vùng lãnh địa vốn thuộc về A Đặc Kim Tư, chung quanh thâm uyên ma khí nồng đậm vô cùng, lòng đất còn có nham thạch nóng chảy của núi lửa tiềm tàng, trợ giúp A Tạp Lạc Tư thật sự lột xác thành thâm uyên lĩnh chủ cấp chín.
Sau khi tiễn bước A Tạp Lạc Tư, hắn lại để đám người Kha Đế Tư một lần nữa trở lại Hàn Tịch Thâm Uyên.
Dưới lòng đất u ám, vì thế chỉ còn lại có bản thể hắn và phân thân Hồn Thú.
“Luyện hóa đệ nhất vu trùng, trước tạm thời hoãn lại, có cái sừng duy nhất màu vàng của A Đặc Kim Tư, chúng ta phải đem lưỡi hái xương trắng cầm về để tế luyện một lần nữa.” Tần Liệt lẩm bẩm.
Con mắt của phân thân Hồn Thú, cũng chợt hiện ra lục quang quỷ dị, như đem vô số linh hồn ý thức nhỏ vỡ kéo dài ra ngoài.
Bản thể Tần Liệt ngồi ngay ngắn ở dưới phân thân, cũng dần dần nhắm mắt, lấy tâm hồn cảm ứng.
Linh hồn hắn như vắt ngang hư không, trôi giạt, theo tơ hồn của phân thân, chậm rãi tiến vào không gian gửi lưỡi hái xương trắng.
Vẫn như cũ là hư không loạn lưu vực tầng ngoài Linh Vực.
Mâu Di Tư áo trắng như sương, lấy không gian lực dẫn dắt cây lưỡi hái xương trắng cực lớn đó, rời khỏi bí cảnh sở hữu riêng của nàng.
Nàng phóng ra sáu tầng hồn đàn kỳ dị như thời không chồng xếp, cơ thể yêu kiều lẳng lặng ngồi ngay ngắn ở trên sáu tầng hồn đàn, lấy hồn đàn khống chế lưỡi hái xương trắng phía dưới, trôi nổi ở sâu trong hư không loạn lưu vực.
Tinh thông không gian bí thuật, nàng ở sâu trong hư không loạn lưu, như con cá bình yên tới lui ở biển sâu, không chịu những gió lốc, hố đen, cương phong vực ngoại ảnh hưởng chút nào cả.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng dẫn cây lưỡi hái xương trắng đó bay tới miệng một hố đen không biết tên.
Nàng ngừng lại ở đây.
Nhìn hố đen đó, nàng khẽ nhíu mày ngài, tựa như có chút do dự.
Trong hố đen, thánh huy như mặt trời đột nhiên lóe lên, một nam tử trung niên cao lớn anh tuấn, từ trong hố đen, trong một đoàn thánh quang dâng lên.
Mặt hắn đầy nét cười ấm áp, ở trong thánh quang khom người, làm ra tư thế mời.
Mâu Di Tư lẳng lặng nhìn hắn, nhìn nụ cười rạng rỡ ấm áp trên mặt hắn, cuối cùng mang theo cây lưỡi hái xương trắng cực lớn đó bước vào hố đen.
Nàng và lưỡi hái xương trắng cùng nhau từ hư không loạn lưu vực biến mất.
Quảng trường một tòa cung điện to lớn đắm chìm trong dưới ánh mặt trời, rất nhiều võ giả vẻ mặt nghiêm túc, phân tán ở phụ cận cánh cửa vực giới trung ương quảng trường.
Mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm một cánh cửa vực giới đó.
Quầng sáng vặn vẹo biến ảo, một lưỡi hái xương trắng cực lớn dẫn đầu từ trong đó xuyên qua đi ra.
Mùi máu tanh hung lệ ngập trời, từ trên cây lưỡi hái xương trắng đó chui ra, làm không khí của quảng trường càng thêm áp lực.
Chợt, Mâu Di Tư áo trắng như tuyết, cũng từ cánh cửa vực giới lóe lên đi ra.
Bóng người yêu kiều của nàng vừa đi ra, một cánh cửa vực giới vừa mới xuyên qua đó đột nhiên nổ tung.
Khuôn mặt xinh đẹp làm người ta tự biết xấu hổ đó của Mâu Di Tư, ở sau khi cánh cửa vực giới sau người nổ tung, đột nhiên biến đổi.
Ngay sau đó, nàng liền phát hiện không gian quanh thân, như bị đá lớn không nhìn thấy được trấn trụ, nàng vậy mà không thể vận dụng không gian bí thuật.
Đôi mắt sáng của nàng chợt lạnh lẽo như băng.
Lại nhìn trận thế bên cạnh, nàng mới phát hiện các phương cung chủ của Thái Dương cung, còn có vài tên điện chủ của Thái Âm điện, rõ ràng tụ tập hết ở đây.
Lúc trước ở tropng hố đen, cung chủ Thái Dương cung mặt cười ấm áp sáng lạn kia, trên khuôn mặt tuấn tú đó lại là toát ra nụ cười hơi tỏ ra xấu hổ.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía người này, trái tim như bị không gian lợi nhận hung hăng đâm một cái, “Quân Thiên Diệu, ngươi đem ta từ hư không loạn lưu lừa đến, lại bày ra trận thế như vậy, là muốn giết ta sao?”
Tu luyện không gian bí thuật, sáu tầng hồn đàn nàng đều ẩn chứa không gian huyền ảo, chỉ cần nàng ở sâu trong hư không loạn lưu, cho dù là cường giả Vực Thủy cảnh muốn đối phó nàng, nàng cũng có thể thong dong mà lui.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.