Chương 1467: Thức tỉnh tàn hồn yêu linh
Nghịch Thương Thiên
08/06/2020
Nàng im lặng chờ.
Một lát sau, một tia sáng kỳ dị đó, giống như dần dần cố lấy dũng khí, chủ động lơ lửng đến.
Tia sáng như một sợi tóc nhỏ bé, chậm rãi dừng ở trên đầu ngón tay long lanh của Thâm Lam, từng luồng khí tức linh hồn mỏng manh, cũng thử thành lập liên hệ với Thâm Lam.
Nụ cười khóe miệng Thâm Lam càng thêm sáng lạn.
Không bao lâu, càng nhiều tia sáng nhỏ bé năm màu lượn lờ ở bên cạnh Thâm Lam, nhất nhất chủ động quấn quanh ở trên người nàng.
Thâm Lam chậm rãi nhắm mắt, cũng không quản lực lượng huyết mạch trong cơ thể bị giam cầm, mà là mở ra tâm linh của mình, tới đón những linh hồn dao động kỳ dị kia.
Nàng nghiêm túc cảm ngộ, lấy linh hồn bí thuật chỉ nàng có, đi thử câu thông, nghe thanh âm những tia sáng kia.
“Ô!”
Xa xa, các luyện khí sư lấy Dương Thanh cầm đầu, đều là vẻ mặt kinh dị.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Thâm Lam, nhìn nàng ở sau khi bị giam cầm lực lượng thân thể cùng huyết mạch, phóng ra linh hồn kỳ dị, thế mà lại dẫn tới những tia sáng kỳ diệu kia, giống như nhất nhất tụ tập đến trên người nàng.
Lúc này, bọn họ phát hiện những tia sáng phân tán kia. Mạch lạc mật chú bọn họ cho rằng, tựa như đã bị linh hồn Thâm Lam hấp dẫn, đều đang biến ảo vị trí.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện Thâm Lam đã bị những tia sáng kỳ dị kia bao phủ.
Một cái lốc xoáy trong tay to lớn thâm u tối đen, ở sau khi những tia sáng đó ùn ùn hội tụ về phía Thâm Lam, từ sâu trong những đá san hô kia hiện ra từng chút một.
“Thâm uyên thông đạo!” Một luyện khí sư kinh hô.
Vẻ mặt Dương Thanh chấn động, nói: “Cô ta đã phá giải mật chú phong ấn thâm uyên thông đạo!”
“Cô ta... Sao có thể tinh thông ảo diệu của trận đồ?” Có người khó hiểu nói.
Dương Thanh chần chờ một chút, nói: “Tựa như không phải tinh thông, mà là... Giam cầm mật chú nơi đây, chủ động mở ra thâm uyên thông đạo cho nàng.”
Những luyện khí sư kia nghe hắn giải thích như vậy, đều sợ hãi biến sắc, nói: “Chủ động mở ra? Những mật chú kia... Chẳng lẽ có được trí tuệ ý thức hay sao?”
“Hình như là thế.” Dương Thanh lẩm bẩm. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ: [email protected]
Cũng ở lúc này, một khối phân thân Hồn Thú kia của Tần Liệt đột nhiên kịch liệt co rút lại.
Ngắn ngủn mười mấy giây thời gian, khối phân thân Hồn Thú này của Tần Liệt lại lợi dụng thiên phú huyết mạch “Hóa Hình”, ngưng tụ thành bộ dáng tướng mạo bản thể.
Áp lực khủng bố chân thân mang đến cho đám người Dương Thanh, ở sau khi hắn hóa thành hình người, lập tức không còn sót lại chút gì.
Lấy bộ mặt Tần Liệt hiện ra trước người, một đôi con ngươi của hắn bày ra màu xanh biếc, tỏ ra có chút tà dị quỷ bí, trong con ngươi lóe lên các tia màu xanh, tựa như còn đang tiêu hóa linh hồn đám người Bùi Bình Minh.
Hắn tò mò đi về phía Thâm Lam, một luồng linh hồn ý niệm chợt phóng thích, “Chuyện gì xảy ra?”
Thâm Lam thu được linh hồn ý niệm của hắn, hé miệng cười, sau đó mở mắt ra, những tia sáng kỳ dị như bèo năm màu quấn quanh lơ lửng ở cạnh nàng, chưa bởi vì nàng mở mắt mà có dị động.
Chúng nó tựa như đã tiếp nhận Thâm Lam.
“Ta sẽ dẫn các ngươi về nhà.” Thâm Lam dịu dàng nói.
Đột nhiên, ngàn vạn tia sáng kỳ dị kia, liền nhanh chóng hội tụ ở trong lòng bàn tay nàng, trong chốc lát thời gian, những tia sáng đó biến thành một quả cầu nhỏ lập lòe tỏa sáng.
Mảng cấm chú kỳ dị tồn tại ở vùng biển sâu này nhiều năm, chỉ chốc lát như vậy đã hoàn toàn biến mất.
Tần Liệt ngạc nhiên.
Bàn tay nhỏ của Thâm Lam khẽ động, một quả cầu ánh sáng trong suốt kia cũng bị nàng thu lại.
Lúc này, nàng mới giải thích với Tần Liệt, “Ta lúc trước từng nói với ngươi, cái gọi là thâm uyên thông đạo này, thật ra là Tinh Môn ma sủng Bát Mục Yêu Linh của mẫu thân ta ngưng kết. Tinh Môn ngưng kết, hao phí chính là lực lượng huyết mạch của Bát Mục Yêu Linh, một điểm này ngươi phi thường rõ ràng.”
Tần Liệt gật đầu, “Ta biết. Chẳng qua... thời gian Tinh Môn này tồn tại có chút dài.”
Hắn cũng có được huyết mạch Bát Mục Yêu Linh, Tinh Môn hắn lấy lực lượng huyết mạch ngưng luyện, chỉ có thể duy trì một thời gian, tuyệt đối không có khả năng như cửa không gian thật sự tồn tại vĩnh hằng như vậy.
Nhưng Tinh Môn này ẩn sâu đáy biển, đã tồn tại khoảng ba vạn năm, từ sau khi Hồn chi thuỷ tổ và mẫu thân của Thâm Lam tới đây, tựa như chưa từng biến mất.
Điều này làm hắn có chút khó có thể lý giải.
“Tinh Môn này sở dĩ có thể tồn tại đến nay, là vì Bát Mục Yêu Linh ở huyết mạch cấp chín. Mặt khác, nó ở lúc ngưng luyện Tinh Môn này, còn thêm bản mạng tinh huyết ở trong.” Thâm Lam mỉm cười, giải thích: “Bản mạng tinh huyết của nó, ẩn chứa ảo diệu đích thực của huyết mạch nó, có thể chủ động dẫn dắt thiên địa linh khí của biển sâu để duy trì Tinh Môn.”
“Nhiều năm sau, sau khi năm đại thuỷ tổ đem nơi đây giam cầm, bản mạng tinh huyết Bát Mục Yêu Linh giấu ở trong Tinh Môn dần dần thức tỉnh linh hồn ý thức mỏng manh.”
“Chúng nó chậm rãi hướng ra phía ngoài thẩm thấu, thẩm thấu đến trong cấm chú Chú chi thuỷ tổ ký kết, đem cấm chú cũng dung hợp lại.”
“Cho nên chúng nó cuối cùng là tự mình bảo hộ chính mình.”
“Bởi vì ta là con của mẫu thân, chúng nó cảm nhận được khí tức của ta, cho nên đã tiếp nhận ta, cũng đã tiếp nhận ta.”
“Bản thể của ngươi ở Bổn Nguyên Thủy Giới, dẫn tới ngươi không cảm giác được chúng nó tồn tại. Nếu là bản thể ngươi đến, huyết mạch Bát Mục Yêu Linh trong cơ thể ngươi sẽ phát hiện chúng nó nhanh hơn ta.”
“Chẳng qua, chúng nó dù sao cũng là hồn niệm ma sủng của mẫu thân ta lưu lại, cho nên, vẫn là do ta đem chúng nó mang về Linh tộc, tiến hành đào tạo một lần nữa đối với chúng nó, tương lai... Ta sẽ làm nó sống lại, để nó giống như trước đây bảo vệ ta.”
Nó theo như lời nàng, chính là Bát Mục Yêu Linh Tần Liệt từng ở trong cấm địa của người Đông Di chứng kiến.
Năm đó, bọn họ đem hết thủ đoạn, vận dụng vài tên cường giả Hư Không cảnh, mới đem Bát Mục Yêu Linh chém giết.
Nay, bản mạng tinh huyết Bát Mục Yêu Linh để lại ở trong Tinh Môn, ở dưới đủ loại cơ duyên, vậy mà lại đã thức tỉnh linh hồn ý thức, chỉ cần Thâm Lam đem linh hồn toái niệm của nó, còn có những bản mạng tinh huyết kia mang về Linh tộc, nàng có thể làm sống lại Bát Mục Yêu Linh.
Tần Liệt sửng sốt một lúc, mới dần dần làm rõ ảo diệu trong đó, lập tức nói: “Nói như vậy, ở sau khi bản mạng tinh huyết cùng hồn niệm vỡ nát của nó bị ngươi mang vào Linh tộc, Tinh Môn... Rất nhanh sẽ biến mất?”
Thâm Lam nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta vốn chuẩn bị lúc trở về, thuận tiện đem Tinh Môn phá huỷ.”
“Vì sao?” Tần Liệt nói.
Thâm Lam do dự một chút, nói: “Tinh Môn vốn quả thực nối liền thâm uyên thông đạo. Chẳng qua, khi ta mượn nó, nó sẽ phát sinh thay đổi, mà là nối liền với đất tổ của Linh tộc chúng ta.”
“Nếu, Linh tộc biết có thể thông qua một cái Tinh Môn này, trực tiếp tràn vào biển sâu của Bạo Loạn Chi Địa, bọn họ...”
Một lát sau, một tia sáng kỳ dị đó, giống như dần dần cố lấy dũng khí, chủ động lơ lửng đến.
Tia sáng như một sợi tóc nhỏ bé, chậm rãi dừng ở trên đầu ngón tay long lanh của Thâm Lam, từng luồng khí tức linh hồn mỏng manh, cũng thử thành lập liên hệ với Thâm Lam.
Nụ cười khóe miệng Thâm Lam càng thêm sáng lạn.
Không bao lâu, càng nhiều tia sáng nhỏ bé năm màu lượn lờ ở bên cạnh Thâm Lam, nhất nhất chủ động quấn quanh ở trên người nàng.
Thâm Lam chậm rãi nhắm mắt, cũng không quản lực lượng huyết mạch trong cơ thể bị giam cầm, mà là mở ra tâm linh của mình, tới đón những linh hồn dao động kỳ dị kia.
Nàng nghiêm túc cảm ngộ, lấy linh hồn bí thuật chỉ nàng có, đi thử câu thông, nghe thanh âm những tia sáng kia.
“Ô!”
Xa xa, các luyện khí sư lấy Dương Thanh cầm đầu, đều là vẻ mặt kinh dị.
Bọn họ kinh ngạc nhìn Thâm Lam, nhìn nàng ở sau khi bị giam cầm lực lượng thân thể cùng huyết mạch, phóng ra linh hồn kỳ dị, thế mà lại dẫn tới những tia sáng kỳ diệu kia, giống như nhất nhất tụ tập đến trên người nàng.
Lúc này, bọn họ phát hiện những tia sáng phân tán kia. Mạch lạc mật chú bọn họ cho rằng, tựa như đã bị linh hồn Thâm Lam hấp dẫn, đều đang biến ảo vị trí.
Rất nhanh, bọn họ phát hiện Thâm Lam đã bị những tia sáng kỳ dị kia bao phủ.
Một cái lốc xoáy trong tay to lớn thâm u tối đen, ở sau khi những tia sáng đó ùn ùn hội tụ về phía Thâm Lam, từ sâu trong những đá san hô kia hiện ra từng chút một.
“Thâm uyên thông đạo!” Một luyện khí sư kinh hô.
Vẻ mặt Dương Thanh chấn động, nói: “Cô ta đã phá giải mật chú phong ấn thâm uyên thông đạo!”
“Cô ta... Sao có thể tinh thông ảo diệu của trận đồ?” Có người khó hiểu nói.
Dương Thanh chần chờ một chút, nói: “Tựa như không phải tinh thông, mà là... Giam cầm mật chú nơi đây, chủ động mở ra thâm uyên thông đạo cho nàng.”
Những luyện khí sư kia nghe hắn giải thích như vậy, đều sợ hãi biến sắc, nói: “Chủ động mở ra? Những mật chú kia... Chẳng lẽ có được trí tuệ ý thức hay sao?”
“Hình như là thế.” Dương Thanh lẩm bẩm. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ: [email protected]
Cũng ở lúc này, một khối phân thân Hồn Thú kia của Tần Liệt đột nhiên kịch liệt co rút lại.
Ngắn ngủn mười mấy giây thời gian, khối phân thân Hồn Thú này của Tần Liệt lại lợi dụng thiên phú huyết mạch “Hóa Hình”, ngưng tụ thành bộ dáng tướng mạo bản thể.
Áp lực khủng bố chân thân mang đến cho đám người Dương Thanh, ở sau khi hắn hóa thành hình người, lập tức không còn sót lại chút gì.
Lấy bộ mặt Tần Liệt hiện ra trước người, một đôi con ngươi của hắn bày ra màu xanh biếc, tỏ ra có chút tà dị quỷ bí, trong con ngươi lóe lên các tia màu xanh, tựa như còn đang tiêu hóa linh hồn đám người Bùi Bình Minh.
Hắn tò mò đi về phía Thâm Lam, một luồng linh hồn ý niệm chợt phóng thích, “Chuyện gì xảy ra?”
Thâm Lam thu được linh hồn ý niệm của hắn, hé miệng cười, sau đó mở mắt ra, những tia sáng kỳ dị như bèo năm màu quấn quanh lơ lửng ở cạnh nàng, chưa bởi vì nàng mở mắt mà có dị động.
Chúng nó tựa như đã tiếp nhận Thâm Lam.
“Ta sẽ dẫn các ngươi về nhà.” Thâm Lam dịu dàng nói.
Đột nhiên, ngàn vạn tia sáng kỳ dị kia, liền nhanh chóng hội tụ ở trong lòng bàn tay nàng, trong chốc lát thời gian, những tia sáng đó biến thành một quả cầu nhỏ lập lòe tỏa sáng.
Mảng cấm chú kỳ dị tồn tại ở vùng biển sâu này nhiều năm, chỉ chốc lát như vậy đã hoàn toàn biến mất.
Tần Liệt ngạc nhiên.
Bàn tay nhỏ của Thâm Lam khẽ động, một quả cầu ánh sáng trong suốt kia cũng bị nàng thu lại.
Lúc này, nàng mới giải thích với Tần Liệt, “Ta lúc trước từng nói với ngươi, cái gọi là thâm uyên thông đạo này, thật ra là Tinh Môn ma sủng Bát Mục Yêu Linh của mẫu thân ta ngưng kết. Tinh Môn ngưng kết, hao phí chính là lực lượng huyết mạch của Bát Mục Yêu Linh, một điểm này ngươi phi thường rõ ràng.”
Tần Liệt gật đầu, “Ta biết. Chẳng qua... thời gian Tinh Môn này tồn tại có chút dài.”
Hắn cũng có được huyết mạch Bát Mục Yêu Linh, Tinh Môn hắn lấy lực lượng huyết mạch ngưng luyện, chỉ có thể duy trì một thời gian, tuyệt đối không có khả năng như cửa không gian thật sự tồn tại vĩnh hằng như vậy.
Nhưng Tinh Môn này ẩn sâu đáy biển, đã tồn tại khoảng ba vạn năm, từ sau khi Hồn chi thuỷ tổ và mẫu thân của Thâm Lam tới đây, tựa như chưa từng biến mất.
Điều này làm hắn có chút khó có thể lý giải.
“Tinh Môn này sở dĩ có thể tồn tại đến nay, là vì Bát Mục Yêu Linh ở huyết mạch cấp chín. Mặt khác, nó ở lúc ngưng luyện Tinh Môn này, còn thêm bản mạng tinh huyết ở trong.” Thâm Lam mỉm cười, giải thích: “Bản mạng tinh huyết của nó, ẩn chứa ảo diệu đích thực của huyết mạch nó, có thể chủ động dẫn dắt thiên địa linh khí của biển sâu để duy trì Tinh Môn.”
“Nhiều năm sau, sau khi năm đại thuỷ tổ đem nơi đây giam cầm, bản mạng tinh huyết Bát Mục Yêu Linh giấu ở trong Tinh Môn dần dần thức tỉnh linh hồn ý thức mỏng manh.”
“Chúng nó chậm rãi hướng ra phía ngoài thẩm thấu, thẩm thấu đến trong cấm chú Chú chi thuỷ tổ ký kết, đem cấm chú cũng dung hợp lại.”
“Cho nên chúng nó cuối cùng là tự mình bảo hộ chính mình.”
“Bởi vì ta là con của mẫu thân, chúng nó cảm nhận được khí tức của ta, cho nên đã tiếp nhận ta, cũng đã tiếp nhận ta.”
“Bản thể của ngươi ở Bổn Nguyên Thủy Giới, dẫn tới ngươi không cảm giác được chúng nó tồn tại. Nếu là bản thể ngươi đến, huyết mạch Bát Mục Yêu Linh trong cơ thể ngươi sẽ phát hiện chúng nó nhanh hơn ta.”
“Chẳng qua, chúng nó dù sao cũng là hồn niệm ma sủng của mẫu thân ta lưu lại, cho nên, vẫn là do ta đem chúng nó mang về Linh tộc, tiến hành đào tạo một lần nữa đối với chúng nó, tương lai... Ta sẽ làm nó sống lại, để nó giống như trước đây bảo vệ ta.”
Nó theo như lời nàng, chính là Bát Mục Yêu Linh Tần Liệt từng ở trong cấm địa của người Đông Di chứng kiến.
Năm đó, bọn họ đem hết thủ đoạn, vận dụng vài tên cường giả Hư Không cảnh, mới đem Bát Mục Yêu Linh chém giết.
Nay, bản mạng tinh huyết Bát Mục Yêu Linh để lại ở trong Tinh Môn, ở dưới đủ loại cơ duyên, vậy mà lại đã thức tỉnh linh hồn ý thức, chỉ cần Thâm Lam đem linh hồn toái niệm của nó, còn có những bản mạng tinh huyết kia mang về Linh tộc, nàng có thể làm sống lại Bát Mục Yêu Linh.
Tần Liệt sửng sốt một lúc, mới dần dần làm rõ ảo diệu trong đó, lập tức nói: “Nói như vậy, ở sau khi bản mạng tinh huyết cùng hồn niệm vỡ nát của nó bị ngươi mang vào Linh tộc, Tinh Môn... Rất nhanh sẽ biến mất?”
Thâm Lam nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ta vốn chuẩn bị lúc trở về, thuận tiện đem Tinh Môn phá huỷ.”
“Vì sao?” Tần Liệt nói.
Thâm Lam do dự một chút, nói: “Tinh Môn vốn quả thực nối liền thâm uyên thông đạo. Chẳng qua, khi ta mượn nó, nó sẽ phát sinh thay đổi, mà là nối liền với đất tổ của Linh tộc chúng ta.”
“Nếu, Linh tộc biết có thể thông qua một cái Tinh Môn này, trực tiếp tràn vào biển sâu của Bạo Loạn Chi Địa, bọn họ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.