Chương 73: Tích lũy
Nghịch Thương Thiên
28/11/2013
Trong phòng cỡ lớn chuyên dành cho chiến đấu của Tinh Vân Các, có hòn
non bộ, có rừng cây, có quảng trường, có sông suối, giúp võ giả quen
biết nhiều hoàn cảnh chiến đấu khác nhau, tăng cường kinh nghiệm thực
chiến cho võ giả.
“Hưu hưu hưu!”
Hai thân ảnh lướt nhanh trong khu non bộ, hai luồng bạch quang khi thì va vào nhau, khi thì công kích vào những tảng đá, khiến vụn đá bay tứ tung.
Một luồng bạch quang vọt lên khối đá, đột nhiên dừng lại, là Cao Vũ.
“Cao Vũ, dù ta với ngươi đều không dùng công quyết, ngươi cũng không hơn được ta.” Luồng bạch quang kia rơi xuống, hiện thành Tần Liệt.
Hôm nay hắn đã cao lớn hơn một chút, tuy cơ thể vẫn thon gầy, nhưng không còn trông yếu ớt như trước.
“Ngươi là tên quái thai, cơ thể còn cường hãn hơn cả võ giả Khai Nguyên cảnh, muốn hơn ngươi cũng không dễ gì.” Cao Vũ hừ một tiếng, cả người mồ hôi đầm đìa.
So tài xong, sắc mặt Cao Vũ càng thêm tái nhợt, như bệnh nhân bị bệnh nặng vừa rời giường, trông như sắp gục xuống không đứng dậy nổi.
Nhưng Tần Liệt biết rõ sự đáng sợ của Cao Vũ, biết tên này trông như bệnh nặng thế, như thực chất lại vô cùng ác độc quỷ quái.
Thời gian vừa qua, ban ngày hắn theo Diêu Thái học luyện khí, tối lại thường xuyên cùng Cao Vũ vào khu chiến đấu đánh nhau.
Qua lần trước cùng Phùng Khải giao phong, hắn biết mình thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nên sau đó vào Tàng kinh lâu mượn sách vở xem xét một phen, trùng hợp Cao Vũ đang muốn thắng hắn, chủ động khiêu chiến với hắn, hắn lập tức sảng khoái đồng ý ngay.
Lúc ban đầu, Cao Vũ dùng công quyết Cửu U Phù Hồn Lục giao phong với Thiên Lôi Cức của Tần Liệt nhiều lần, kết quả rất là kinh ngạc.
Thiên Lôi Cức là pháp quyết lôi pháp khắc tinh của tất cả các loại âm hồn oán linh, nên Cửu U Phù Hồn Lục căn bản là tự rước lấy nhục.
Bao nhiêu âm hồn ác quỷ vừa hiển hiện lập tức bị Thiên Lôi điện đánh cho một phát là tan thành mây khói.
Đánh mấy lần, Cao Vũ cuối cùng phải thừa nhận Tần Liệt chính là khắc tinh của hắn, nhưng vẫn không cam lòng chịu thua, nên hai người đổi sang một loại chiến đấu khác hắn không sử dụng Cửu U Phù Hồn Lục, Tần Liệt cũng không được thi triển Thiên Lôi Cức.
Chỉ thuần túy chiến đấu bằng linh lực và sức mạnh thân thể mà thôi.
Cao Vũ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lần đầu giao chiến chiếm được thượng phong, làm cho Tần Liệt vất vả đỡ trái hở phải, chật vật vô cùng.
Nhưng Tần Liệt có cơ thể cường hãn hơn người, tuy luôn trong thế hạ phong nhưng vẫn không chính thức bại trận, dù có bị Cao Vũ đánh trúng vẫn không đủ để trọng thương, không mất đi sức chiến đấu.
Chiến đấu mấy lần, Tần Liệt dần tìm được bí quyết, từ từ cán cân đảo lại, tình thế đảo ngược.
Kinh nghiệm chiến đấu dần tăng lên, cộng thêm phát huy ưu thế cường hãn về mặt cơ thể, khiến Tần Liệt từ thủ chuyển dần sang công, đánh đấm cũng có kết cấu hơn, kết quả khiến Cao Vũ dần lộ ra mệt mỏi.
Đến mấy lần gần đây thì Cao Vũ không còn địch lại nổi.
Lần nào hắn cũng bị Tần Liệt dùng sức mạnh thân thể cường công, công kích liên miên khiến cơ thể không chịu nổi, phải bại trận.
Cao Vũ tính cách quái gở, luôn khiến người ta cảm thấy âm trầm nguy hiểm, lại ít giao thiệp với người khác nên ở Tinh Vân Các không hề có bằng hữu.
Nhưng vì thường cùng Tần Liệt giao chiến với nhau nên hai người dần quen thân, Tần Liệt trở thành bằng hữu duy nhất của Cao Vũ.
“Trong Tinh Vân Các này, võ giả cảnh giới tương đương có lẽ không ai hơn ta với ngươi được.” Cao Vũ đứng trên tảng đá, nét mặt vẫn âm hàn hung ác như trước: “Nhưng không có cái gì là tuyệt đối, trong chiến đấu luôn có biến cố, nếu người ta có linh khí phẩm giai cao, uy lực cường hãn trong tay, thì vẫn có thể dùng ưu thế linh khí đánh bại ta với ngươi.”
“Linh khí của ngươi rất bất phàm, ngươi dùng linh khí có thể đánh cho Phương Thống là Khai Nguyên cảnh sơ kỳ chật vật, chẳng qua công quyết tu luyện của ta vừa đúng khắc chế ngươi mà thôi, nếu đổi là người khác cùng ngươi quyết đấu, dù cảnh giới có cao hơn một chút cũng có thể bị ngươi áp chế mà.” Tần Liệt đáp.
“Ừ, chính là vậy đó.” Cao Vũ gật đầu. “Ta có linh khí lợi hại, người khác cũng có thể có, nên ta với ngươi phải cẩn thận.”
“Sao lại nói những lời này?”
“Sắp tới ngoài kia sẽ có biến động, linh thú trong Cực hàn sơn mạch đang ra ngoài, đã tập kích mấy thị trấn nhỏ xung quanh rồi. Cao gia ta cũng đã có tộc nhân bị linh thú cắn chết, nghe cha ta nói, dạo này linh thú rất khác thường, hoạt động trên phạm vi rất rộng, có thể sắp phát sinh dị động.”
“Nếu không có gì thay đổi, Tinh Vân Các sẽ phái võ giả tới càn quét linh thú, điểm cống hiến của ta chẳng còn bao nhiêu, nên ta chuẩn bị đi nhận nhiệm vụ này.”
Nghe Cao Vũ nhắc tới điểm cống hiến, Tần Liệt cũng nhăn nhó mặt mày: “Điểm cống hiến của ta cũng sắp hết rồi.”
Mượn sách trong Tàng kinh lâu mất điểm cống hiến, dùng phòng trọng lực, phòng tĩnh tâm, phòng chiến đấu đều phải dùng điểm cống hiến.
Muốn kiếm điểm cống hiến phải ra ngoài săn linh thú, tìm linh tài, hoặc giết võ giả thế lực đối địch.
Muốn sử dụng tài nguyên tu luyện phải dùng điểm cống hiến để đổi, nếu không Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu, các phòng tu luyện đều không được vào.
“Ngươi đi theo Diêu Thái chắc chắn chẳng có cách gì kiếm được điểm cống hiến, gần đây ngươi lại tu luyện chăm chỉ, ta nghĩ điểm cống hiến của ngươi chắc sắp hết sạch rồi.” Cao Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Để ta đi hỏi xem, xem nhiệm vụ nào không, nếu ngươi không bận việc gì, thì chúng ta cùng nhau đi.”
“Ừ, đi xem thử có nhiệm vụ gì không.” Tần Liệt gật đầu.
“Phanh!”
Một miếng đá vụn đột nhiên từ khu vực huấn luyện bên cạnh phóng qua, nện trúng ngay tảng đá dưới chân Cao Vũ, Cao Vũ mặt lạnh băng, u ám nói: “Con chó hoang nào ném đá loạn xạ vậy?”
“Thằng đê tiện kia, ngươi nói ai hả?” từ khu huấn luyện kia một vài võ giả trẻ tuổi thò đầu ra, một tên cao to trong bọn giương giọng quát.
“Ngụy Lập, kệ mấy con chó điên đó đi, chúng ta tập tiếp.” Liễu Đình mặc một bộ võ phục màu đỏ, phong thái hiên ngang nhíu mày gọi to.
Tần Liệt quay sang nhìn, thấy Liễu Đình và Ngụy Lập, Liễu Đình là con gái phó các chủ Liễu Vân Đào, còn Ngụy Lập là con trai trưởng lão Ngụy Hưng.
Phe Ngụy Hưng Liễu Vân Đào đang có tiềm năng tiếp quản chức vị các chủ.
Cao Vũ thần sắc âm lãnh, cúi đầu lượm một cục đá to bằng nắm tay, nhắm ngay ngực Ngụy Lập ném tới.
Cục đá rít lên vù vù, tốc độ nhanh và mạnh, nếu Ngụy Lập bị ném trúng, chắc chắn phải nằm giường mấy ngày.
Ngụy Lập có tư chất rất tầm thường, chỉ có cảnh giới Luyện thể bát trọng thiên, so với Tần Liệt Cao Vũ kém hơn một bậc, nên thấy hòn đá kia vù vù bay tới, mặt liền biến sắc.
Liễu Đình quát lên một tiếng, tay trái nhanh như chớp thò ra tóm ngay cục đá, cơ thể khẽ run lên mấy cái.
Liễu Đình hừ một tiếng: “Quả nhiên là một con chó điên, gặp ai cũng cắn, Ngụy Lập, không cần để ý, chỉ là hai thằng nghèo kiết xác, điểm cống hiến sắp hết sạch, chẳng còn sống nổi mấy ngày, chúng ta sắp chẳng còn phải nhìn thấy bọn chúng trong khu tu luyện nữa. Gần đây bên ngoài không yên ổn, sẽ có rất nhiều người bị điều ra ngoài làm nhiệm vụ, nói không chừng có người ra ngoài chẳng về nổi đâu, để ý tới làm cái gì!”
“Đình tỷ nói rất đúng.” Ngụy Lập thở ra một hơi, lợi dụng thời cơ vuốt đuôi.
“Lần sau các ngươi còn dám ném đá loạn xạ, sẽ không được trả lại bằng đá đâu, ta sẽ cho các ngươi nếm thử hương vị oan hồn.” Cao Vũ mặt vẫn lạnh như tiền đáp trả, rồi cùng Tần Liệt sóng vai bỏ đi.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, trong lúc theo Diêu Thái học luyện khí, Tần Liệt nhận thấy không ngừng có võ giả tới nhờ Diêu Thái sửa linh khí.
“Gần đây người bị phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hình như hơi nhiều, bao nhiêu là linh khí hư, thực là phiền phức, lãng phí bao nhiêu thời gian luyện khí của ta.” Diêu Thái càm ràm, “Chất liệu linh khí hư cũng không nặng, vẫn còn dùng được, nhưng linh trận đồ cũng hư, phải sửa chữa. Mà sửa linh trận đồ đâu có đơn giản, đối với ngươi mà nói thì thâm sâu quá, nên sắp tới ngươi không cần phải tới nữa.”
Vì vậy Tần Liệt tạm thời rảnh rỗi không việc gì làm.
“Tần Liệt, qua đây nói chuyện với ta.” Lúc Tần Liệt vừa về phòng, liền nghe thấy tiếng gào của Trác Thiến.
Quay sang nhìn, thấy Trác Thiến đang đứng dựa cửa sổ trong tiểu lâu, ngoắc ngoắc tay với hắn.
“Tới đây.” Tần Liệt cười, đi tới chỗ Trác Thiến.
Gần đây hắn thường tới nói chuyện phiếm với Trác Thiến, có khi là chuyện về tu luyện, khi lại tâm sự chuyện ở Sâm La điện và Thất sát cốc.
“Thiến tỷ gần đây làm gì?” Tần Liệt vừa bước vào đã hỏi.
“Thu thập linh tài, chuẩn bị nhờ người luyện giúp cho một món linh khí phù hợp, mới về các được hai ngày.” Trác Thiến mặc áo ngủ, dáng vẻ lười nhác, vuốt vuốt trán, giọng hơi lo âu: “Ai, linh tài tìm đủ rồi, cũng đưa qua rồi, nhưng không biết có thành công hay không, nếu mà thất bại thì coi như xong.”
Võ giả Tinh Vân Các muốn có linh khí cũng không khó, có thể dùng điểm cống hiến tới Tàng khí lâu đổi, chỉ là linh khí trong Tàng khí lâu đều có phẩm giai thấp, do Diêu Thái làm ra.
Nếu trong tay có đủ linh thạch, có thể tới thương phố, vào Khí cụ các mua linh khí.
-linh khí ở đây phẩm chất tốt hơn của Diêu Thái, uy lực cũng mạnh hơn.
Đương nhiên, phương pháp hay nhất là đi tìm linh tài đặc thù, tìm Luyện khí sư nhờ luyện riêng linh khí cho mình, linh khí này sẽ phù hợp với cảnh giới và công quyết tu luyện đặc thù của võ giả, nên là độc nhất vô nhị, là linh khí thích hợp nhất đối với võ giả.
Loại linh khí này là ước mơ của tất cả võ giả, cũng là loại linh khí quý giá nhất.
Trác Thiến với Đồ Trạch đều có người thân làm thống lĩnh ở Sâm La điện, họ có thể dùng phương pháp này, mời Luyện khí sư cao giai chế tạo riêng linh khí cho mình.
“Đồ Trạch đi Sâm La điện rồi, mang theo cả linh tài của hắn và của ta, ta như thế nào hắn biết rõ, nên có thể mô tả kỹ lưỡng chi tiết cho Luyện khí sư, nhưng mà linh khí có thể luyện ra thành công hay không thì … chẳng ai nói trước được.”
Trác Thiến vẻ mặt rất lo lắng: “Đây đã là lần thứ ba rồi, nếu thất bại lần này, ta sợ ta không chịu nổi nữa.”
“Đã thất bại hai lần rồi à?” Tần Liệt ngạc nhiên.
“Chứ ngươi tưởng sao?”
Trác Thiến cười khổ: “Tỷ lệ thất bại trong luyện khí còn cao hơn thành công, linh khí cấp càng cao, tỷ lệ thất bại cũng càng cao. Ai, muốn có linh khí độc nhất vô nhị, phù hợp hoàn mỹ với công quyết của mình thì phải chịu chấp nhận cay đắng.”
“Ta còn đỡ, Đồ Trạch lần này là lần thứ tư đó, hắn còn thảm hơn ta…”
“Ồ, vậy nếu thất bại, Luyện khí sư có phải chịu trách nhiệm không?”
“Chịu trách nhiệm cái gì?” Trác Thiến vẻ mặt không hiểu, “Ngay cả Luyện khí sư cao cấp nhất cũng không dám cam đoan lần nào luyện khí cũng thành công một trăm phần trăm, thất bại là chuyện bình thường, đâu có gì kỳ quái. Dù có thất bại, chúng ta vẫn phải nộp phí, ngươi tưởng Luyện khí sư làm việc không công à?”
“Thất bại cũng phải nộp phí?” Tần Liệt nhướng mày.
“Đương nhiên, tuy thấp hơn trường hợp thành công nhưng cũng không ít đâu.” Trác Thiến gật đầu, ra vẻ đây là chuyện đương nhiên: “Luyện khí sư chẳng bao giờ làm không công, dù thành công hay thất bại cũng phải trả thù lao cho họ, đây là quy tắc cơ bản của giới luyện khí.”
“Hưu hưu hưu!”
Hai thân ảnh lướt nhanh trong khu non bộ, hai luồng bạch quang khi thì va vào nhau, khi thì công kích vào những tảng đá, khiến vụn đá bay tứ tung.
Một luồng bạch quang vọt lên khối đá, đột nhiên dừng lại, là Cao Vũ.
“Cao Vũ, dù ta với ngươi đều không dùng công quyết, ngươi cũng không hơn được ta.” Luồng bạch quang kia rơi xuống, hiện thành Tần Liệt.
Hôm nay hắn đã cao lớn hơn một chút, tuy cơ thể vẫn thon gầy, nhưng không còn trông yếu ớt như trước.
“Ngươi là tên quái thai, cơ thể còn cường hãn hơn cả võ giả Khai Nguyên cảnh, muốn hơn ngươi cũng không dễ gì.” Cao Vũ hừ một tiếng, cả người mồ hôi đầm đìa.
So tài xong, sắc mặt Cao Vũ càng thêm tái nhợt, như bệnh nhân bị bệnh nặng vừa rời giường, trông như sắp gục xuống không đứng dậy nổi.
Nhưng Tần Liệt biết rõ sự đáng sợ của Cao Vũ, biết tên này trông như bệnh nặng thế, như thực chất lại vô cùng ác độc quỷ quái.
Thời gian vừa qua, ban ngày hắn theo Diêu Thái học luyện khí, tối lại thường xuyên cùng Cao Vũ vào khu chiến đấu đánh nhau.
Qua lần trước cùng Phùng Khải giao phong, hắn biết mình thiếu kinh nghiệm chiến đấu, nên sau đó vào Tàng kinh lâu mượn sách vở xem xét một phen, trùng hợp Cao Vũ đang muốn thắng hắn, chủ động khiêu chiến với hắn, hắn lập tức sảng khoái đồng ý ngay.
Lúc ban đầu, Cao Vũ dùng công quyết Cửu U Phù Hồn Lục giao phong với Thiên Lôi Cức của Tần Liệt nhiều lần, kết quả rất là kinh ngạc.
Thiên Lôi Cức là pháp quyết lôi pháp khắc tinh của tất cả các loại âm hồn oán linh, nên Cửu U Phù Hồn Lục căn bản là tự rước lấy nhục.
Bao nhiêu âm hồn ác quỷ vừa hiển hiện lập tức bị Thiên Lôi điện đánh cho một phát là tan thành mây khói.
Đánh mấy lần, Cao Vũ cuối cùng phải thừa nhận Tần Liệt chính là khắc tinh của hắn, nhưng vẫn không cam lòng chịu thua, nên hai người đổi sang một loại chiến đấu khác hắn không sử dụng Cửu U Phù Hồn Lục, Tần Liệt cũng không được thi triển Thiên Lôi Cức.
Chỉ thuần túy chiến đấu bằng linh lực và sức mạnh thân thể mà thôi.
Cao Vũ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lần đầu giao chiến chiếm được thượng phong, làm cho Tần Liệt vất vả đỡ trái hở phải, chật vật vô cùng.
Nhưng Tần Liệt có cơ thể cường hãn hơn người, tuy luôn trong thế hạ phong nhưng vẫn không chính thức bại trận, dù có bị Cao Vũ đánh trúng vẫn không đủ để trọng thương, không mất đi sức chiến đấu.
Chiến đấu mấy lần, Tần Liệt dần tìm được bí quyết, từ từ cán cân đảo lại, tình thế đảo ngược.
Kinh nghiệm chiến đấu dần tăng lên, cộng thêm phát huy ưu thế cường hãn về mặt cơ thể, khiến Tần Liệt từ thủ chuyển dần sang công, đánh đấm cũng có kết cấu hơn, kết quả khiến Cao Vũ dần lộ ra mệt mỏi.
Đến mấy lần gần đây thì Cao Vũ không còn địch lại nổi.
Lần nào hắn cũng bị Tần Liệt dùng sức mạnh thân thể cường công, công kích liên miên khiến cơ thể không chịu nổi, phải bại trận.
Cao Vũ tính cách quái gở, luôn khiến người ta cảm thấy âm trầm nguy hiểm, lại ít giao thiệp với người khác nên ở Tinh Vân Các không hề có bằng hữu.
Nhưng vì thường cùng Tần Liệt giao chiến với nhau nên hai người dần quen thân, Tần Liệt trở thành bằng hữu duy nhất của Cao Vũ.
“Trong Tinh Vân Các này, võ giả cảnh giới tương đương có lẽ không ai hơn ta với ngươi được.” Cao Vũ đứng trên tảng đá, nét mặt vẫn âm hàn hung ác như trước: “Nhưng không có cái gì là tuyệt đối, trong chiến đấu luôn có biến cố, nếu người ta có linh khí phẩm giai cao, uy lực cường hãn trong tay, thì vẫn có thể dùng ưu thế linh khí đánh bại ta với ngươi.”
“Linh khí của ngươi rất bất phàm, ngươi dùng linh khí có thể đánh cho Phương Thống là Khai Nguyên cảnh sơ kỳ chật vật, chẳng qua công quyết tu luyện của ta vừa đúng khắc chế ngươi mà thôi, nếu đổi là người khác cùng ngươi quyết đấu, dù cảnh giới có cao hơn một chút cũng có thể bị ngươi áp chế mà.” Tần Liệt đáp.
“Ừ, chính là vậy đó.” Cao Vũ gật đầu. “Ta có linh khí lợi hại, người khác cũng có thể có, nên ta với ngươi phải cẩn thận.”
“Sao lại nói những lời này?”
“Sắp tới ngoài kia sẽ có biến động, linh thú trong Cực hàn sơn mạch đang ra ngoài, đã tập kích mấy thị trấn nhỏ xung quanh rồi. Cao gia ta cũng đã có tộc nhân bị linh thú cắn chết, nghe cha ta nói, dạo này linh thú rất khác thường, hoạt động trên phạm vi rất rộng, có thể sắp phát sinh dị động.”
“Nếu không có gì thay đổi, Tinh Vân Các sẽ phái võ giả tới càn quét linh thú, điểm cống hiến của ta chẳng còn bao nhiêu, nên ta chuẩn bị đi nhận nhiệm vụ này.”
Nghe Cao Vũ nhắc tới điểm cống hiến, Tần Liệt cũng nhăn nhó mặt mày: “Điểm cống hiến của ta cũng sắp hết rồi.”
Mượn sách trong Tàng kinh lâu mất điểm cống hiến, dùng phòng trọng lực, phòng tĩnh tâm, phòng chiến đấu đều phải dùng điểm cống hiến.
Muốn kiếm điểm cống hiến phải ra ngoài săn linh thú, tìm linh tài, hoặc giết võ giả thế lực đối địch.
Muốn sử dụng tài nguyên tu luyện phải dùng điểm cống hiến để đổi, nếu không Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu, các phòng tu luyện đều không được vào.
“Ngươi đi theo Diêu Thái chắc chắn chẳng có cách gì kiếm được điểm cống hiến, gần đây ngươi lại tu luyện chăm chỉ, ta nghĩ điểm cống hiến của ngươi chắc sắp hết sạch rồi.” Cao Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Để ta đi hỏi xem, xem nhiệm vụ nào không, nếu ngươi không bận việc gì, thì chúng ta cùng nhau đi.”
“Ừ, đi xem thử có nhiệm vụ gì không.” Tần Liệt gật đầu.
“Phanh!”
Một miếng đá vụn đột nhiên từ khu vực huấn luyện bên cạnh phóng qua, nện trúng ngay tảng đá dưới chân Cao Vũ, Cao Vũ mặt lạnh băng, u ám nói: “Con chó hoang nào ném đá loạn xạ vậy?”
“Thằng đê tiện kia, ngươi nói ai hả?” từ khu huấn luyện kia một vài võ giả trẻ tuổi thò đầu ra, một tên cao to trong bọn giương giọng quát.
“Ngụy Lập, kệ mấy con chó điên đó đi, chúng ta tập tiếp.” Liễu Đình mặc một bộ võ phục màu đỏ, phong thái hiên ngang nhíu mày gọi to.
Tần Liệt quay sang nhìn, thấy Liễu Đình và Ngụy Lập, Liễu Đình là con gái phó các chủ Liễu Vân Đào, còn Ngụy Lập là con trai trưởng lão Ngụy Hưng.
Phe Ngụy Hưng Liễu Vân Đào đang có tiềm năng tiếp quản chức vị các chủ.
Cao Vũ thần sắc âm lãnh, cúi đầu lượm một cục đá to bằng nắm tay, nhắm ngay ngực Ngụy Lập ném tới.
Cục đá rít lên vù vù, tốc độ nhanh và mạnh, nếu Ngụy Lập bị ném trúng, chắc chắn phải nằm giường mấy ngày.
Ngụy Lập có tư chất rất tầm thường, chỉ có cảnh giới Luyện thể bát trọng thiên, so với Tần Liệt Cao Vũ kém hơn một bậc, nên thấy hòn đá kia vù vù bay tới, mặt liền biến sắc.
Liễu Đình quát lên một tiếng, tay trái nhanh như chớp thò ra tóm ngay cục đá, cơ thể khẽ run lên mấy cái.
Liễu Đình hừ một tiếng: “Quả nhiên là một con chó điên, gặp ai cũng cắn, Ngụy Lập, không cần để ý, chỉ là hai thằng nghèo kiết xác, điểm cống hiến sắp hết sạch, chẳng còn sống nổi mấy ngày, chúng ta sắp chẳng còn phải nhìn thấy bọn chúng trong khu tu luyện nữa. Gần đây bên ngoài không yên ổn, sẽ có rất nhiều người bị điều ra ngoài làm nhiệm vụ, nói không chừng có người ra ngoài chẳng về nổi đâu, để ý tới làm cái gì!”
“Đình tỷ nói rất đúng.” Ngụy Lập thở ra một hơi, lợi dụng thời cơ vuốt đuôi.
“Lần sau các ngươi còn dám ném đá loạn xạ, sẽ không được trả lại bằng đá đâu, ta sẽ cho các ngươi nếm thử hương vị oan hồn.” Cao Vũ mặt vẫn lạnh như tiền đáp trả, rồi cùng Tần Liệt sóng vai bỏ đi.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, trong lúc theo Diêu Thái học luyện khí, Tần Liệt nhận thấy không ngừng có võ giả tới nhờ Diêu Thái sửa linh khí.
“Gần đây người bị phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ hình như hơi nhiều, bao nhiêu là linh khí hư, thực là phiền phức, lãng phí bao nhiêu thời gian luyện khí của ta.” Diêu Thái càm ràm, “Chất liệu linh khí hư cũng không nặng, vẫn còn dùng được, nhưng linh trận đồ cũng hư, phải sửa chữa. Mà sửa linh trận đồ đâu có đơn giản, đối với ngươi mà nói thì thâm sâu quá, nên sắp tới ngươi không cần phải tới nữa.”
Vì vậy Tần Liệt tạm thời rảnh rỗi không việc gì làm.
“Tần Liệt, qua đây nói chuyện với ta.” Lúc Tần Liệt vừa về phòng, liền nghe thấy tiếng gào của Trác Thiến.
Quay sang nhìn, thấy Trác Thiến đang đứng dựa cửa sổ trong tiểu lâu, ngoắc ngoắc tay với hắn.
“Tới đây.” Tần Liệt cười, đi tới chỗ Trác Thiến.
Gần đây hắn thường tới nói chuyện phiếm với Trác Thiến, có khi là chuyện về tu luyện, khi lại tâm sự chuyện ở Sâm La điện và Thất sát cốc.
“Thiến tỷ gần đây làm gì?” Tần Liệt vừa bước vào đã hỏi.
“Thu thập linh tài, chuẩn bị nhờ người luyện giúp cho một món linh khí phù hợp, mới về các được hai ngày.” Trác Thiến mặc áo ngủ, dáng vẻ lười nhác, vuốt vuốt trán, giọng hơi lo âu: “Ai, linh tài tìm đủ rồi, cũng đưa qua rồi, nhưng không biết có thành công hay không, nếu mà thất bại thì coi như xong.”
Võ giả Tinh Vân Các muốn có linh khí cũng không khó, có thể dùng điểm cống hiến tới Tàng khí lâu đổi, chỉ là linh khí trong Tàng khí lâu đều có phẩm giai thấp, do Diêu Thái làm ra.
Nếu trong tay có đủ linh thạch, có thể tới thương phố, vào Khí cụ các mua linh khí.
-linh khí ở đây phẩm chất tốt hơn của Diêu Thái, uy lực cũng mạnh hơn.
Đương nhiên, phương pháp hay nhất là đi tìm linh tài đặc thù, tìm Luyện khí sư nhờ luyện riêng linh khí cho mình, linh khí này sẽ phù hợp với cảnh giới và công quyết tu luyện đặc thù của võ giả, nên là độc nhất vô nhị, là linh khí thích hợp nhất đối với võ giả.
Loại linh khí này là ước mơ của tất cả võ giả, cũng là loại linh khí quý giá nhất.
Trác Thiến với Đồ Trạch đều có người thân làm thống lĩnh ở Sâm La điện, họ có thể dùng phương pháp này, mời Luyện khí sư cao giai chế tạo riêng linh khí cho mình.
“Đồ Trạch đi Sâm La điện rồi, mang theo cả linh tài của hắn và của ta, ta như thế nào hắn biết rõ, nên có thể mô tả kỹ lưỡng chi tiết cho Luyện khí sư, nhưng mà linh khí có thể luyện ra thành công hay không thì … chẳng ai nói trước được.”
Trác Thiến vẻ mặt rất lo lắng: “Đây đã là lần thứ ba rồi, nếu thất bại lần này, ta sợ ta không chịu nổi nữa.”
“Đã thất bại hai lần rồi à?” Tần Liệt ngạc nhiên.
“Chứ ngươi tưởng sao?”
Trác Thiến cười khổ: “Tỷ lệ thất bại trong luyện khí còn cao hơn thành công, linh khí cấp càng cao, tỷ lệ thất bại cũng càng cao. Ai, muốn có linh khí độc nhất vô nhị, phù hợp hoàn mỹ với công quyết của mình thì phải chịu chấp nhận cay đắng.”
“Ta còn đỡ, Đồ Trạch lần này là lần thứ tư đó, hắn còn thảm hơn ta…”
“Ồ, vậy nếu thất bại, Luyện khí sư có phải chịu trách nhiệm không?”
“Chịu trách nhiệm cái gì?” Trác Thiến vẻ mặt không hiểu, “Ngay cả Luyện khí sư cao cấp nhất cũng không dám cam đoan lần nào luyện khí cũng thành công một trăm phần trăm, thất bại là chuyện bình thường, đâu có gì kỳ quái. Dù có thất bại, chúng ta vẫn phải nộp phí, ngươi tưởng Luyện khí sư làm việc không công à?”
“Thất bại cũng phải nộp phí?” Tần Liệt nhướng mày.
“Đương nhiên, tuy thấp hơn trường hợp thành công nhưng cũng không ít đâu.” Trác Thiến gật đầu, ra vẻ đây là chuyện đương nhiên: “Luyện khí sư chẳng bao giờ làm không công, dù thành công hay thất bại cũng phải trả thù lao cho họ, đây là quy tắc cơ bản của giới luyện khí.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.