Chương 141: Ý cảnh
Nghịch Thương Thiên
11/02/2014
"Nữ nhân, người nào cũng thích lắm lời!" Tần Liệt lầm rầm trong lòng.
Hắn nhập ý thức linh hồn vào trong Trấn Hồn Châu, nên vẫn có thể nghe được Đường Tư Kỳ nói chuyện.
Nghe cô cứ lẩm nhẩm một mình, Tần Liệt không biết nên khóc hay cười, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước kia hồi còn ở Lăng Gia trấn, Lăng Ngữ Thi nghĩ là hắn ngốc, nghĩ hắn nghe không hiểu cô muốn nói cái gì, nên cứ ở trước mặt hắn lẩm nhẩm kể lể đủ thứ.
Hôm nay, Đường Tư Kỳ này cũng cho là hắn đã mất ý thức, nên cũng ở đây lầm rầm đủ chuyện.
"Không lẽ nữ nhân ai cũng thích như vậy?" Tần Liệt tức cười.
Nghe thấy Đường Tư Kỳ bảo hắn đến Khí Cụ Tông là vì cô, làm bao nhiêu chuyện cũng là để thu hút sự chú ý của cô, dùng thủ đoạn khác thường để theo đuổi cô gì đó vân vân... càng nghe, Tần Liệt càng bó tay.
"Ta không tiếp nhận ngươi được đâu." Đường Tư Kỳ lắc đầu, đôi mắt sáng trong veo nhìn hắn, "Tông chủ và Mặc Hải trưởng lão kỳ vọng rất lớn vào ta, hi vọng ta có thể trở thành tông chủ tương lai của Khí Cụ Tông, thay họ tiếp nhận Khí Cụ Tông. Ta đã đáp ứng họ, ta sẽ dồn toàn lực vào việc này, đem tất cả tinh huyết suốt đời vào việc luyện khí!"
"Nam nhân sẽ làm cho lòng ta rối loạn, sẽ làm cho ta không tập trung được, ta đã sớm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không dây dưa với bất kỳ nam nhân nào!"
Cô nói với Tần Liệt, cũng là nói với chính mình, "Đừng nói là ngươi, dù có là kẻ nào ưu tú gấp 10 lần hơn nữa, ta cũng không động tâm đâu!"
Cô cúi đầu nhìn Tần Liệt chăm chú: "Huống chi ngươi cũng không có gì đặc biệt, bộ dáng chỉ có thể coi là tuấn tú, cảnh giới cũng thấp kém, so với ta kém quá xa, chỉ có một ưu điểm là làm việc chăm chú nghiêm túc mà thôi..."
"Hi vọng sau khi ngươi tỉnh lại, có thể bỏ qua sự tưởng tượng này, tập trung hết tâm tư vào việc luyện khí, chuẩn bị linh tài thật tốt cho ta. Nếu có khả năng, ta sẽ đề cử ngươi vào nội tông, để ngươi trở thành sư đệ của ta, tốt hơn nhiều so với bây giờ hôm nào cũng bỏ bao tâm tư làm ra mấy cái kế sách hèn hạ."
"..."
Tần Liệt đầy bụng oan uổng, rất muốn giải thích rõ ràng, tiếc là không mở miệng ra được, chỉ có thể nghe Đường Tư Kỳ lải nhải về sự hiểu lầm của mình.
Bây giờ hắn đã hiểu, thì ra Đường Tư Kỳ cũng giống những người khác, nghĩ hắn làm mọi việc là để theo đuổi cô, nên mới luôn trong tư thế đề phòng hắn.
"Xem ra thực phải giải thích cặn kẽ một phen."
Tần Liệt thầm hạ quyết tâm, sau khi giải độc Âm Thực Trùng, chuyện đầu tiên phải làm chính là giải thích rõ ràng cho Đường Tư Kỳ, để cô khỏi nghi thần nghi quỷ, khỏi nghĩ mọi việc hắn làm đều vì cô, đều vì muốn làm cho cô chú ý.
"Hay cho một cô nàng tự cao tự đại! Lúc nào cũng tưởng tất cả nam nhân trong thiên hạ tới Khí Cụ Tông này đều là vì mình hay sao? Nữ nhân này, sao lúc nào cũng cho là mình đúng vậy chứ!" Tần Liệt thầm than.
Nửa canh giờ sau, Dĩ Uyên tới, đổi phiên cho Đường Tư Kỳ, tiếp tục lải nhải lầu bầu nói nhảm.
Tần Liệt nghe đến phát phiền, nên quyết định không nghe nữa, tập trung tinh thần vào bức tranh hàn băng trong Trấn Hồn Châu.
Hắn cẩn thận cảm thụ từng đường cong trong bức tranh, cảm thụ sự tinh diệu của Hàn Băng chi ý bên trong đó.
Tâm thần hắn phiêu hốt đi vào thế giới hàn băng, cả linh hồn run rẩy.
Hắn phảng phất nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét, nghe thấy thanh âm Thiên Địa đóng băng, nghe thấy Băng Lăng, băng trùy bay tới bay lui, nghe thấy băng nham nổ...
Hắn sa vào trong thế giới đó.
"Ồ!"
Dĩ Uyên đột nhiên ngừng nói, quay phắt sang nhìn Tần Liệt chăm chú, mắt lóe tinh quang.
"Ý cảnh! Cực Hàn ý cảnh! Loại ý cảnh có thể đóng băng vạn vật, biến Thiên Địa thành thế giới băng tinh!" Dĩ Uyên thoáng cảm nhận, hàm răng đóng băng cứng đờ muốn vỡ, hắn kinh hãi vội đẩy ghế, cách xa Tần Liệt.
"Thằng này rốt cuộc có lai lịch gì?" Dĩ Uyên cau mày, "Có thể tự đóng băng bản thân, mà trong trạng thái đóng băng, linh hồn vẫn còn sống động? Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, làm sao có thể lĩnh ngộ lực linh hồn? Kỳ quái, quá kì quái, thực là đủ thứ khác thường, Tần Băng này... chắc chắn là không đơn giản!"
Ý cảnh là một trạng thái huyền diệu rất khó giải thích, Võ Giả rất khó bắt được, rất khó giải thích ý cảnh là cái gì.
Cũng chỉ có loại người như từ nhỏ lớn lên trong Tử Vụ Hải, tiếp xúc với nhiều việc, mới có thể giải thích một chút chỗ kỳ diệu của ý cảnh.
Hắn nghe nói khi thi triển Linh quyết, linh kỹ, nếu có thể phối hợp với ý cảnh tương ứng, có thể tăng uy lực lên mấy lần!
Chính hắn bởi vì nguyên nhân cảnh giới, tạm thời chưa lĩnh ngộ được sự thần kỳ của ý cảnh, nhưng hắn đã từng nhìn thấy một người thi triển Hỏa Chi Ý Cảnh ở Tử Vụ Hải.
Ý cảnh kia sau khi khuếch tán, cả người lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng như bị lửa đốt, huyết dịch như bị thiêu đốt...
Hắn đã ở ngay đó, đến giờ hắn vận không thể quên cảm giác nóng khô đáng sợ lúc đó, không quên được cảm giác sợ hãi —— những tưởng cả ngũ tạng lục phủ đều bị thiêu đốt đó!
" Hàn Băng ý cảnh này tuy còn rất yếu, nhưng bên trong lại phong ấn ý chí Thiên Địa, khiến cho tất cả vạn vật đều bị đóng băng, vô cùng khủng bố!" Dĩ Uyên hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc hẳn, "Ý cảnh này, Tần Băng chắc chắn chưa cảm ngộ sâu, nếu không thì không chỉ có như vậy."
Ý cảnh từ người Tần Liệt khiến Dĩ Uyên có ảo giác như đang ở trong thế giới băng tuyết, khắp nơi đều là nham thạch đóng băng, khắp nơi đều là sông băng lạnh lẽo.
Dĩ Uyên nhìn Tần Liệt chăm chú, càng lúc càng ngạc nhiên, hắn thầm quyết định sau này sẽ tới lui với Tần Liệt nhiều hơn.
Trước khi trời tối.
Liên Nhu và Đường Tư Kỳ tới cùng một lúc, hai người vừa vào nhà, đều rùng mình một cái.
"Ý cảnh!" Đường Tư Kỳ thoáng cảm nhận, la hoảng: "Ta không cảm giác sai chứ? Thực sự là ý cảnh đúng không?"
Liên Nhu vô ý thức nắm chặt vạt áo, kéo giãn khoảng cách với Tần Liệt, rồi lại tiến lại gần, cẩn thận cảm nhận, gật đầu: "Đúng vậy, đích thực là ý cảnh! Ta đứng ở cửa, cơ thể không hề thấy lạnh, lạnh chính là ở cảm giác, tâm lý... đây quả là ý cảnh."
Dĩ Uyên phụ họa, "Cái gọi là ý cảnh, chính là đối phương chưa hề thi triển, người khác đã có thể cảm nhận được từ linh hồn. Chúng ta đứng ở cửa ra vào, cách Tần Băng khá xa, trên người không có cảm giác gì lạ, nhưng linh hồn và trong lòng lại cảm thấy hình như mình đang ở trong một thế giới băng hàn, đây không phải ý cảnh thì là cái gì?"
" Phạm vi ý cảnh chỉ có trong một gian phòng sao?" Đường Tư Kỳ mắt lộ dị sắc, "Nghe nói, người lĩnh ngộ được ý cảnh, một khi xuất nó ra, có thể bao phủ một khu vực rất lớn, người lợi hại thậm chí có thể dựa vào ý cảnh bao phủ cả một tòa thành!"
"Truyền thuyết đúng là như vậy." Dĩ Uyên hạ giọng: "Ta nghe nói, trước kia có người từng lấy tử ý bao lấy một tòa thành, chỉ trong vòng nửa canh giờ, tất cả mọi sinh linh trong thành đó, dù là người hay gia súc, lớn hay bé, đều liên tiếp tự sát. Sau nửa canh giờ, tòa thành đó đã trở thành tòa thành chết, cả chó cũng không sống nổi. "
Liên Nhu, Đường Tư Kỳ giật mình một cái, không biết là bị Dĩ Uyên hù, hay là bị hàn ý trong Thạch Lâu làm cho.
" Ý cảnh của Tần Băng hiện giờ còn quá yếu, nên chỉ có thể ảnh hưởng trong phạm vi một cái phòng, hơn nữa hắn cũng mới chỉ nhập môn về ý cảnh mà thôi." Dĩ Uyên nói thêm, "Nhưng dù yếu, nó vẫn là ý cảnh! Tương lai sau này khi hắn tăng cảnh giới, càng hiểu sâu về ý cảnh, thì nó sẽ trở nên càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng đáng sợ! Tương lai, một khi ý cảnh, Linh quyết và thân thể băng hàn dung hợp, Tần Băng... hoàn toàn có thể tạo nên lực sát thương khó mà tưởng tượng!"
Liên Nhu và Đường Tư Kỳ càng kinh dị, ánh mắt nhìn Tần Liệt mang ý sợ hãi.
"Giải độc đi." Dĩ Uyên nhắc.
"A, a, biết rồi." Liên Nhu sắc mặt hơi mất tự nhiên, suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một cái bát sứ từ nhẫn không gian, trong bát đựng đầy chất lỏng đặc dính màu đen, cô đưa bát cho Dĩ Uyên: "Ngươi giội chất lỏng trong chén lên người Tần Liệt, phải đều đặn một chút, đầu và mặt là mấu chốt, nhất định phải chú ý."
"Xin cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực." Dĩ Uyên cười ôn hòa, cầm lấy bát sứ tới cạnh Tần Liệt, theo lời dặn của Liên Nhu từ từ giội chất lỏng kia xuống.
Chất lỏng đen sì sì, vừa rơi lên người Tần Liệt, lập tức xuyên qua lớp băng tinh, chui vào trong da hắn.
Thật thần kỳ, làn da Tần Liệt vốn xanh xám, sau khi được chất lỏng màu đen rót vào, lập tức trở lại màu da bình thường.
"Nhu tỷ, quả là giỏi nha!" Đường Tư Kỳ khen.
"Đương nhiên." Liên Nhu ngửa đầu, "Trước khi ta tới Khí Cụ Tông, ta từng ở khu đầm độc phía nam, gia tộc bọn ta bao đời đều giải đủ thứ độc vật độc trùng ở đó, đây chỉ là độc của Âm Thực Trùng, làm sao làm khó được ta?"
"Ta biết Liên Nhu của ta nhất định làm được mà!" Dĩ Uyên cũng đầy mặt tán thưởng.
"Ngươi, Liên Nhu của ngươi? Ngươi nói cái gì hả? Đáng ghét, ngươi dám lập lại lần nữa xem!" Liên Nhu sững sờ, hằm hằm nhìn Dĩ Uyên, quát lớn: "Ngươi là đồ điên! Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ta… ta sẽ khiến ngươi nửa tháng cũng không bước được ra khỏi cửa!"
Dĩ Uyên cười ha ha, không đáp lời, chỉ giương ra vẻ mặt thâm tình nhìn cô, như muốn dùng ánh mắt để làm lòng cô tan chảy.
Bị nhìn như vậy, toàn thân Liên Nhu nổi da gà, cảm thấy không được tự nhiên, vội vọt đến bên cạnh Đường Tư Kỳ, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: "Đụng phải thứ bệnh tâm thần, đúng là không may, Tần Băng còn đỡ hơn, ít nhất không bị biến thái!"
"Ừ, bây giờ xem ra, Tần Băng tuy có hơi hèn hạ vô sỉ, nhưng những mặt khác nhìn thuận mắt hơn Dĩ Uyên một chút." Đường Tư Kỳ cười dịu dàng.
"Ai hèn hạ vô sỉ?" tiếng Tần Băng yếu ớt chen vào, hắn mở mắt ra, gắng gượng nhìn Đường Tư Kỳ, "Ngay từ ban đầu, chính là ngươi giở trò quấy rối trước, ta bắn tia lửa cũng chỉ để đuổi ngươi, đâu có ngờ..."
"Còn nói xạo?" Đường Tư Kỳ chống nạnh, trợn mắt: "Ngươi làm hại lão nương thiếu chút nữa mắc cỡ chết người, phải ôm lấy ngươi để dập lửa, ngươi còn dám nói ngươi không cố ý tính toán hay sao?"
Tần Liệt nhìn sắc xám xanh trên người biến mất dần, cảm giác đã hơi khôi phục được khả năng động đậy, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: "Dĩ Uyên huynh, Liên Nhu sư tỷ, ta xin cám ơn hai vị. Kính xin hai vị đi ra ngoài một chút, ta muốn nói với Đường sư tỷ vài lời."
"Không vấn đề." Dĩ Uyên bật cười lớn, chủ động đi ra trước, đến cạnh Liên Nhu, nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi!"
Liên Nhu tuy khó chịu, nhưng nghe Tần Liệt nói vậy, cũng phải gật đầu, sóng vai Dĩ Uyên đia ra, để lại Tần Liệt và Đường Tư Kỳ bên trong.
Hắn nhập ý thức linh hồn vào trong Trấn Hồn Châu, nên vẫn có thể nghe được Đường Tư Kỳ nói chuyện.
Nghe cô cứ lẩm nhẩm một mình, Tần Liệt không biết nên khóc hay cười, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trước kia hồi còn ở Lăng Gia trấn, Lăng Ngữ Thi nghĩ là hắn ngốc, nghĩ hắn nghe không hiểu cô muốn nói cái gì, nên cứ ở trước mặt hắn lẩm nhẩm kể lể đủ thứ.
Hôm nay, Đường Tư Kỳ này cũng cho là hắn đã mất ý thức, nên cũng ở đây lầm rầm đủ chuyện.
"Không lẽ nữ nhân ai cũng thích như vậy?" Tần Liệt tức cười.
Nghe thấy Đường Tư Kỳ bảo hắn đến Khí Cụ Tông là vì cô, làm bao nhiêu chuyện cũng là để thu hút sự chú ý của cô, dùng thủ đoạn khác thường để theo đuổi cô gì đó vân vân... càng nghe, Tần Liệt càng bó tay.
"Ta không tiếp nhận ngươi được đâu." Đường Tư Kỳ lắc đầu, đôi mắt sáng trong veo nhìn hắn, "Tông chủ và Mặc Hải trưởng lão kỳ vọng rất lớn vào ta, hi vọng ta có thể trở thành tông chủ tương lai của Khí Cụ Tông, thay họ tiếp nhận Khí Cụ Tông. Ta đã đáp ứng họ, ta sẽ dồn toàn lực vào việc này, đem tất cả tinh huyết suốt đời vào việc luyện khí!"
"Nam nhân sẽ làm cho lòng ta rối loạn, sẽ làm cho ta không tập trung được, ta đã sớm hạ quyết tâm, tuyệt đối sẽ không dây dưa với bất kỳ nam nhân nào!"
Cô nói với Tần Liệt, cũng là nói với chính mình, "Đừng nói là ngươi, dù có là kẻ nào ưu tú gấp 10 lần hơn nữa, ta cũng không động tâm đâu!"
Cô cúi đầu nhìn Tần Liệt chăm chú: "Huống chi ngươi cũng không có gì đặc biệt, bộ dáng chỉ có thể coi là tuấn tú, cảnh giới cũng thấp kém, so với ta kém quá xa, chỉ có một ưu điểm là làm việc chăm chú nghiêm túc mà thôi..."
"Hi vọng sau khi ngươi tỉnh lại, có thể bỏ qua sự tưởng tượng này, tập trung hết tâm tư vào việc luyện khí, chuẩn bị linh tài thật tốt cho ta. Nếu có khả năng, ta sẽ đề cử ngươi vào nội tông, để ngươi trở thành sư đệ của ta, tốt hơn nhiều so với bây giờ hôm nào cũng bỏ bao tâm tư làm ra mấy cái kế sách hèn hạ."
"..."
Tần Liệt đầy bụng oan uổng, rất muốn giải thích rõ ràng, tiếc là không mở miệng ra được, chỉ có thể nghe Đường Tư Kỳ lải nhải về sự hiểu lầm của mình.
Bây giờ hắn đã hiểu, thì ra Đường Tư Kỳ cũng giống những người khác, nghĩ hắn làm mọi việc là để theo đuổi cô, nên mới luôn trong tư thế đề phòng hắn.
"Xem ra thực phải giải thích cặn kẽ một phen."
Tần Liệt thầm hạ quyết tâm, sau khi giải độc Âm Thực Trùng, chuyện đầu tiên phải làm chính là giải thích rõ ràng cho Đường Tư Kỳ, để cô khỏi nghi thần nghi quỷ, khỏi nghĩ mọi việc hắn làm đều vì cô, đều vì muốn làm cho cô chú ý.
"Hay cho một cô nàng tự cao tự đại! Lúc nào cũng tưởng tất cả nam nhân trong thiên hạ tới Khí Cụ Tông này đều là vì mình hay sao? Nữ nhân này, sao lúc nào cũng cho là mình đúng vậy chứ!" Tần Liệt thầm than.
Nửa canh giờ sau, Dĩ Uyên tới, đổi phiên cho Đường Tư Kỳ, tiếp tục lải nhải lầu bầu nói nhảm.
Tần Liệt nghe đến phát phiền, nên quyết định không nghe nữa, tập trung tinh thần vào bức tranh hàn băng trong Trấn Hồn Châu.
Hắn cẩn thận cảm thụ từng đường cong trong bức tranh, cảm thụ sự tinh diệu của Hàn Băng chi ý bên trong đó.
Tâm thần hắn phiêu hốt đi vào thế giới hàn băng, cả linh hồn run rẩy.
Hắn phảng phất nghe thấy tiếng gió lạnh gào thét, nghe thấy thanh âm Thiên Địa đóng băng, nghe thấy Băng Lăng, băng trùy bay tới bay lui, nghe thấy băng nham nổ...
Hắn sa vào trong thế giới đó.
"Ồ!"
Dĩ Uyên đột nhiên ngừng nói, quay phắt sang nhìn Tần Liệt chăm chú, mắt lóe tinh quang.
"Ý cảnh! Cực Hàn ý cảnh! Loại ý cảnh có thể đóng băng vạn vật, biến Thiên Địa thành thế giới băng tinh!" Dĩ Uyên thoáng cảm nhận, hàm răng đóng băng cứng đờ muốn vỡ, hắn kinh hãi vội đẩy ghế, cách xa Tần Liệt.
"Thằng này rốt cuộc có lai lịch gì?" Dĩ Uyên cau mày, "Có thể tự đóng băng bản thân, mà trong trạng thái đóng băng, linh hồn vẫn còn sống động? Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, làm sao có thể lĩnh ngộ lực linh hồn? Kỳ quái, quá kì quái, thực là đủ thứ khác thường, Tần Băng này... chắc chắn là không đơn giản!"
Ý cảnh là một trạng thái huyền diệu rất khó giải thích, Võ Giả rất khó bắt được, rất khó giải thích ý cảnh là cái gì.
Cũng chỉ có loại người như từ nhỏ lớn lên trong Tử Vụ Hải, tiếp xúc với nhiều việc, mới có thể giải thích một chút chỗ kỳ diệu của ý cảnh.
Hắn nghe nói khi thi triển Linh quyết, linh kỹ, nếu có thể phối hợp với ý cảnh tương ứng, có thể tăng uy lực lên mấy lần!
Chính hắn bởi vì nguyên nhân cảnh giới, tạm thời chưa lĩnh ngộ được sự thần kỳ của ý cảnh, nhưng hắn đã từng nhìn thấy một người thi triển Hỏa Chi Ý Cảnh ở Tử Vụ Hải.
Ý cảnh kia sau khi khuếch tán, cả người lập tức cảm thấy toàn thân khô nóng như bị lửa đốt, huyết dịch như bị thiêu đốt...
Hắn đã ở ngay đó, đến giờ hắn vận không thể quên cảm giác nóng khô đáng sợ lúc đó, không quên được cảm giác sợ hãi —— những tưởng cả ngũ tạng lục phủ đều bị thiêu đốt đó!
" Hàn Băng ý cảnh này tuy còn rất yếu, nhưng bên trong lại phong ấn ý chí Thiên Địa, khiến cho tất cả vạn vật đều bị đóng băng, vô cùng khủng bố!" Dĩ Uyên hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm túc hẳn, "Ý cảnh này, Tần Băng chắc chắn chưa cảm ngộ sâu, nếu không thì không chỉ có như vậy."
Ý cảnh từ người Tần Liệt khiến Dĩ Uyên có ảo giác như đang ở trong thế giới băng tuyết, khắp nơi đều là nham thạch đóng băng, khắp nơi đều là sông băng lạnh lẽo.
Dĩ Uyên nhìn Tần Liệt chăm chú, càng lúc càng ngạc nhiên, hắn thầm quyết định sau này sẽ tới lui với Tần Liệt nhiều hơn.
Trước khi trời tối.
Liên Nhu và Đường Tư Kỳ tới cùng một lúc, hai người vừa vào nhà, đều rùng mình một cái.
"Ý cảnh!" Đường Tư Kỳ thoáng cảm nhận, la hoảng: "Ta không cảm giác sai chứ? Thực sự là ý cảnh đúng không?"
Liên Nhu vô ý thức nắm chặt vạt áo, kéo giãn khoảng cách với Tần Liệt, rồi lại tiến lại gần, cẩn thận cảm nhận, gật đầu: "Đúng vậy, đích thực là ý cảnh! Ta đứng ở cửa, cơ thể không hề thấy lạnh, lạnh chính là ở cảm giác, tâm lý... đây quả là ý cảnh."
Dĩ Uyên phụ họa, "Cái gọi là ý cảnh, chính là đối phương chưa hề thi triển, người khác đã có thể cảm nhận được từ linh hồn. Chúng ta đứng ở cửa ra vào, cách Tần Băng khá xa, trên người không có cảm giác gì lạ, nhưng linh hồn và trong lòng lại cảm thấy hình như mình đang ở trong một thế giới băng hàn, đây không phải ý cảnh thì là cái gì?"
" Phạm vi ý cảnh chỉ có trong một gian phòng sao?" Đường Tư Kỳ mắt lộ dị sắc, "Nghe nói, người lĩnh ngộ được ý cảnh, một khi xuất nó ra, có thể bao phủ một khu vực rất lớn, người lợi hại thậm chí có thể dựa vào ý cảnh bao phủ cả một tòa thành!"
"Truyền thuyết đúng là như vậy." Dĩ Uyên hạ giọng: "Ta nghe nói, trước kia có người từng lấy tử ý bao lấy một tòa thành, chỉ trong vòng nửa canh giờ, tất cả mọi sinh linh trong thành đó, dù là người hay gia súc, lớn hay bé, đều liên tiếp tự sát. Sau nửa canh giờ, tòa thành đó đã trở thành tòa thành chết, cả chó cũng không sống nổi. "
Liên Nhu, Đường Tư Kỳ giật mình một cái, không biết là bị Dĩ Uyên hù, hay là bị hàn ý trong Thạch Lâu làm cho.
" Ý cảnh của Tần Băng hiện giờ còn quá yếu, nên chỉ có thể ảnh hưởng trong phạm vi một cái phòng, hơn nữa hắn cũng mới chỉ nhập môn về ý cảnh mà thôi." Dĩ Uyên nói thêm, "Nhưng dù yếu, nó vẫn là ý cảnh! Tương lai sau này khi hắn tăng cảnh giới, càng hiểu sâu về ý cảnh, thì nó sẽ trở nên càng ngày càng khủng bố, càng ngày càng đáng sợ! Tương lai, một khi ý cảnh, Linh quyết và thân thể băng hàn dung hợp, Tần Băng... hoàn toàn có thể tạo nên lực sát thương khó mà tưởng tượng!"
Liên Nhu và Đường Tư Kỳ càng kinh dị, ánh mắt nhìn Tần Liệt mang ý sợ hãi.
"Giải độc đi." Dĩ Uyên nhắc.
"A, a, biết rồi." Liên Nhu sắc mặt hơi mất tự nhiên, suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một cái bát sứ từ nhẫn không gian, trong bát đựng đầy chất lỏng đặc dính màu đen, cô đưa bát cho Dĩ Uyên: "Ngươi giội chất lỏng trong chén lên người Tần Liệt, phải đều đặn một chút, đầu và mặt là mấu chốt, nhất định phải chú ý."
"Xin cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực." Dĩ Uyên cười ôn hòa, cầm lấy bát sứ tới cạnh Tần Liệt, theo lời dặn của Liên Nhu từ từ giội chất lỏng kia xuống.
Chất lỏng đen sì sì, vừa rơi lên người Tần Liệt, lập tức xuyên qua lớp băng tinh, chui vào trong da hắn.
Thật thần kỳ, làn da Tần Liệt vốn xanh xám, sau khi được chất lỏng màu đen rót vào, lập tức trở lại màu da bình thường.
"Nhu tỷ, quả là giỏi nha!" Đường Tư Kỳ khen.
"Đương nhiên." Liên Nhu ngửa đầu, "Trước khi ta tới Khí Cụ Tông, ta từng ở khu đầm độc phía nam, gia tộc bọn ta bao đời đều giải đủ thứ độc vật độc trùng ở đó, đây chỉ là độc của Âm Thực Trùng, làm sao làm khó được ta?"
"Ta biết Liên Nhu của ta nhất định làm được mà!" Dĩ Uyên cũng đầy mặt tán thưởng.
"Ngươi, Liên Nhu của ngươi? Ngươi nói cái gì hả? Đáng ghét, ngươi dám lập lại lần nữa xem!" Liên Nhu sững sờ, hằm hằm nhìn Dĩ Uyên, quát lớn: "Ngươi là đồ điên! Ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, ta… ta sẽ khiến ngươi nửa tháng cũng không bước được ra khỏi cửa!"
Dĩ Uyên cười ha ha, không đáp lời, chỉ giương ra vẻ mặt thâm tình nhìn cô, như muốn dùng ánh mắt để làm lòng cô tan chảy.
Bị nhìn như vậy, toàn thân Liên Nhu nổi da gà, cảm thấy không được tự nhiên, vội vọt đến bên cạnh Đường Tư Kỳ, miệng vẫn không ngừng mắng chửi: "Đụng phải thứ bệnh tâm thần, đúng là không may, Tần Băng còn đỡ hơn, ít nhất không bị biến thái!"
"Ừ, bây giờ xem ra, Tần Băng tuy có hơi hèn hạ vô sỉ, nhưng những mặt khác nhìn thuận mắt hơn Dĩ Uyên một chút." Đường Tư Kỳ cười dịu dàng.
"Ai hèn hạ vô sỉ?" tiếng Tần Băng yếu ớt chen vào, hắn mở mắt ra, gắng gượng nhìn Đường Tư Kỳ, "Ngay từ ban đầu, chính là ngươi giở trò quấy rối trước, ta bắn tia lửa cũng chỉ để đuổi ngươi, đâu có ngờ..."
"Còn nói xạo?" Đường Tư Kỳ chống nạnh, trợn mắt: "Ngươi làm hại lão nương thiếu chút nữa mắc cỡ chết người, phải ôm lấy ngươi để dập lửa, ngươi còn dám nói ngươi không cố ý tính toán hay sao?"
Tần Liệt nhìn sắc xám xanh trên người biến mất dần, cảm giác đã hơi khôi phục được khả năng động đậy, ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói: "Dĩ Uyên huynh, Liên Nhu sư tỷ, ta xin cám ơn hai vị. Kính xin hai vị đi ra ngoài một chút, ta muốn nói với Đường sư tỷ vài lời."
"Không vấn đề." Dĩ Uyên bật cười lớn, chủ động đi ra trước, đến cạnh Liên Nhu, nói: "Chúng ta đi ra ngoài đi!"
Liên Nhu tuy khó chịu, nhưng nghe Tần Liệt nói vậy, cũng phải gật đầu, sóng vai Dĩ Uyên đia ra, để lại Tần Liệt và Đường Tư Kỳ bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.