Live Stream Hiện Trường Án Mạng
Chương 13: Tôi tìm thấy nhật ký Chu Nam Tùng làm mất rồi
Thối Qua
02/04/2021
Edit: Cải Trắng
Khung Thương lập tức nhắn tin cho đối phương.
Khung Thương: Xin chào, xin hỏi hộp bưu kiện bạn nhận mấy ngày trước có phải địa chỉ gửi đi điền trường Nhất Trung, thành phố A không?
Khung Thương: Người gửi bưu phẩm cho bạn là học sinh trường Nhất Trung, bạn ấy mới tự sát hồi tháng Ba năm nay [link web]. Hiện tại, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân tự sát của bạn ấy. Nếu có thể, tôi hi vọng bạn sẽ giữ bí mật chuyện này, chuyển bưu phẩm chứa sổ ghi chép đến cục công an.”
Nhờ giả thiết trong game nên đối phương trả lời rất nhanh.
Chú mèo trên gác mái: Tôi có thể tin bạn không?
Chú mèo trên gác mái: Gần đây nhiều người nhàm chán làm chuyện vô bổ lắm, ai cũng nhắn tin cho tôi nhận mình là chủ bưu phẩm. Riêng lý do của bạn là đặc biệt nhất.
Khung Thương chuyển giao diện nhắn tin.
Khung Thương: Chụp thẻ công tác cho tôi.
Hạ Quyết Vân:???
Hạ Quyết Vân: [ảnh] Đừng có mượn thiết lập game làm chuyện xấu đấy.
Cô nhấn lưu ảnh thẻ anh mới chụp gửi qua cho bạn kia.
Khung Thương: Nạn nhân đã xóa tài khoản douyin, những tin tức liên quan cô có thể lên mạng tra thử. Hãy tra với từ khóa sau “Nhất Trung thành phố A”, “tự sát”.
Khung Thương: Đây có phải là số điện thoại và địa chỉ liên lạc bạn ấy đề trên bưu phẩm gửi cô không?
Sau đó, cô gửi số di động của Chu Nam Tùng và địa chỉ trường qua xác nhận.
Chú mèo trên gác mái: Ôi… tôi vừa đi tra thử. Thả nào tôi gọi mãi mà không có người nhận. Trời ạ! Đáng tiếc quá!
Chú mèo trên gác mái: Số di động anh vừa gửi đúng là số trước kia cô ấy cho tôi để tiện liên lạc, nhưng địa chỉ gửi đi là nơi khác. [ảnh] Nơi này.
Chú mèo trên gác mái: Còn nữa, món hàng này được giao đúng giờ lắm. Cô ấy cố ý hẹn đến giờ mới giao đến chỗ tôi có phải có ẩn ý gì khác không?
Khung Thương mở phần mềm chỉ đường, nhập địa chỉ vừa xem vào, phát hiện kết quả hiển thị là đường XX, tuyến đường dẫn đến cục cảnh sát thành phố A.
Dòng chữ trắng được đánh dấu đập vào mắt Khung Thương. Tích tắc sau, cô hiểu ngay ý Chu Nam Tùng muốn biểu đạt, đồng thời cũng cảm nhận được mỗi một bước sắp xếp của nữ sinh xa lạ ấy vừa dịu dàng lại yếu ớt.
Ngón tay gập nhẹ, ngừng lại giữa không trung, nhất thời không biết phải nhấn vào đâu cho đúng. Cuối cùng, cô không nén nổi tiếng thở dài.
Trước khi chết, tinh thần Chu Nam Tùng không ổn định, chịu đủ loại tra tấn từ tâm lý. Cô ấy luôn giãy dụa do dự, không biết mình có nên tố cáo mặt dơ bẩn của trường không. Dù cho đến cuối cùng, cô ấy lựa chọn tự sát nhưng nội tâm chẳng bình thản nổi. Vì thế, Chu Nam Tùng chọn gửi gắm những thứ ấy cho người xa lạ, hi vọng khi mình khỏi nhân gian, có người sẽ thay mình thúc đẩy vụ án điều tra sâu hơn.
Hẳn cô ấy rất tín nhiệm chủ tài khoản này, biết người đó không vì ham lợi nhỏ mà bỏ qua những chi tiết kỳ quái. Có lẽ sau một thời gian dài không liên lạc được cho người gửi, cô bạn ấy sẽ gửi món hàng lỗi về đúng địa chỉ trên bưu phẩm.
Chờ cục cảnh sát thu được bưu phẩm, xem xét, hẳn họ lập tức nảy sinh nghi ngờ với hai vụ tự sát ở Nhất Trung trước đó. Sau một vòng kiên nhẫn kiểm chứng, nói không chừng sẽ lôi được tên ác ma đứng sau tấm màn. Nếu không được, vậy thì đó cũng là nỗ lực cuối cùng cô ấy có thể làm được, coi như chút an ủi tâm hồn.
Chu Nam Tùng cố ý hẹn ngày gửi vào tháng Năm, hẳn là muốn kéo dài phát hiện sự việc. Nếu cảnh sát thật sự điều tra ra theo đúng kế hoạch của cô ấy thì lúc đó cũng là mùa tốt nghiệp, nhóm người bị hại đã ra trường hết, sẽ không phải chịu tổn thương quá lớn.
Chắc cô ấy không ngờ rằng, sau khi mình chết, chuyện đó vẫn chưa dừng lại, ngược lại còn phát triển theo xu hướng ngày một nghiêm trọng. Và vật cô ấy để lại, trở thành chìa khóa đột phá, vật chứng quan trọng chứng minh lời nói dối.
Ở đây chỉ có duy nhất một chuyện ngoài ý muốn, đó chính là việc Chu Nam Tùng hẹn thời gian gửi quá lâu, khiến mãi về sau nó mới được công chúng quan tâm.
Nhẩm tính thử, nếu hôm nay Khung Thương không phát hiện ra sự tồn tại của nó thì hẳn nó sẽ được gửi về thành phố A vào khoảng thời gian Vương Đông Nhan tự sát.
Giai đoạn ấy vừa hay là lúc chính phủ chú ý đến vấn đề này nhất, đảm bảo món hàng đó không bị coi như bưu phẩm thường mà bỏ qua.
Có đôi khi, chúng ta không thể không thừa nhận sự an bài của vận mệnh. Nó trùng hợp đến lạ kỳ, xuất hiện vừa đúng lúc vừa chậm trễ.
… Rõ ràng, cô ấy là một người luôn hướng về tương lai.
Khung Thương kìm nén tiếc thương trào dâng trong lòng.
Khung Thương: Tên đường trong địa chỉ là tuyến đường có cục cảnh sát, cô có thể xác minh qua phần mềm chỉ đường.
Chú mèo trên gác mái: Tôi biết. Tôi thử tìm rồi. Lúc ấy tôi còn chẳng hiểu sao địa chỉ lạ thế, tưởng ghi sai.
Khung Thương: Hẳn nạn nhân muốn báo cảnh sát nhưng vẫn e dè chưa dám, cuối cùng chọn gửi chứng cứ ra bên ngoài. Làm phiền cô gửi lại cho tôi toàn bộ vật chứng đến cục cảnh sát thành phố A. Tôi có thể mua chúng với giá gốc, trả phí ship. Cảm ơn cô đã phối hợp!
Chú mèo trên gác mái: Không cần, không cần. Tôi sẵn lòng vì nhân dân phục vụ. Lát nữa tôi sẽ đi gửi, chọn công ty vận chuyển tốt nhất. Đúng rồi, các anh chỉ cần mấy quyển sổ đầy chữ hay lấy tất các món hàng trong bưu phẩm?
Khung Thương: Tốt nhất cứ gửi tất để chúng tôi kiểm tra. Sau kiểm tra, nếu món đồ nào không liên quan đến vụ án, tôi sẽ gửi lại cho cô. À, giờ cô có tiện chụp cho tôi nội dung quyển sổ không? Để tôi xem nó nhanh nhất có thể.
Chú mèo trên gác mái: Được. Anh chờ chút, tôi đi chụp ngay.
Chú mèo trên gác mái: Thật ra trước đó tôi có liếc mắt đọc thử nhưng nội dung quá ghê rợn, không hiểu cô ấy đang viết gì. Tôi chẳng dám nhìn kỹ vì sợ xâm phạm quyền riêng tư người khác.
Khung Thương: Cảm ơn. Chúng tôi sẽ kiểm chứng.
Khung Thương buông di động, giơ hai tay day huyệt thái dương thả lỏng tinh thần, chờ đối phương trả lời.
(*)Góc giải đáp (nếu có thắc mắc): Phía trên, mình để nhân vật “Chú mèo trên gác mái” xưng tôi-anh với Khung Thương là vì đoạn trên Khung Thương lấy thân phận của Hạ Quyết Vân để nói chuyện.
*
Khán giả xem live stream lúc này hưng phấn đến nỗi muốn đốt pháo ăn mừng. Ngồi ở phòng phát sóng của Khung Thương, tình tiết luôn thay đổi cực nhanh, bạn sẽ chẳng tưởng nổi chứng cứ bao giờ đến và dùng phương thức nào xuất hiện. Mọi biến chuyển chưa lần nào làm người xem thất vọng.
Giờ mà nhấn mở sóng comment, đảm bảo màn hình của bạn sẽ dày đặc chữ, không có chút kẽ hở nào để xem được hình ảnh.
“Ôi… my idol! Ngành công an nước nhà bỏ lỡ nhân tài như này thật đáng tiếc!”
“Đệch! Cô ấy nghiêm túc đấy à? Tốc độ dò cốt truyện như ngồi trên tàu bay ấy. Dùng động cơ hãng nào mà chị bay nhanh thế ạ?”
“Mị mà có năng lực tình báo và trinh thám như cô ấy thì lo gì không làm nên nghiệp lớn!”
“Em chỉ muốn hỏi một câu thôi, phó bản này người tham gia có phải điều tra viên không thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người bị hại tự mình hoàn tất quá trình suy luận. [sợ quá chạy hoii]”
“Học thần cần xem đề bài hai lần mới giải được. Vấn đề đến rồi đây! Xin hỏi, bọn học ngu như em phải làm sao ạ?”
Khán giả trong phòng live stream có rộn ràng đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến Khung Thương. Cô bình tĩnh sắp xếp lại đồ trên bàn.
Bạn “chú mèo trên gác mái” thao tác rất nhanh, nhiệt tình nén ảnh thành file, lọc ảnh theo thứ tự rồi gửi qua cho Khung Thương.
Khung Thương nhấn phóng to, đọc từng trang một.
Chu Nam Tùng là một người cực kỳ cẩn thận. Cô ấy không bày tỏ thẳng những gì mình quan sát được mà viết rải rác theo thứ tự, từ từ phác lên bức tranh chân thật về câu chuyện xưa.
Người hoàn toàn không hay biết gì đọc được, họ sẽ chỉ nghĩ đây là truyện kinh dị. Nhưng chỉ cần là người biết chút manh mối, sẽ dễ dàng suy ra được ẩn ý bên trong câu từ.
—- Bọn ma quỷ hèn hạ đến rồi! Chúng khoác bên ngoài lớp da lịch thiệp, ẩn náu trong xã hội loài người. Chúng áo mũ chỉnh tề, thể hiện ra ngoài dáng vẻ hiền từ nho nhã nhất, cẩn thận đến gần những người nhỏ bé đáng thương.
—- Những con người nghèo khó ấy mang ơn họ, nhưng chẳng ai hay, trong mắt chúng, các cô gái đó chỉ là vật tiêu khiển không đáng nhắc tới, là bàn đồ ăn đối phương lựa chọn từ trước. Ác mộng lẳng lặng đến gần…
Từng chữ Chu Nam Tùng viết chứa đầy hàm ý. Do cảm xúc dao động kịch liệt nên đôi chỗ đọc hơi rối nghĩa. Khung Thương phiên dịch sơ qua mấy câu trong vở, phác thảo được sơ lược quá trình vụ án.
Nhất Trung đẩy mạnh việc chiêu mộ học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhập học vào mấy năm trước, đối tượng chủ yếu trường nhắm đến là nữ sinh.
Đối với các bạn học sinh có hoàn cảnh đặc biệt mà nói, đây là một cơ hội tốt để các bạn ấy được thay đổi môi trường sống. Bọn họ mang theo bao ước vọng tốt đẹp đặt chân đến ngưỡng cửa ngôi trường cấp ba trọng điểm này.
Lãnh đạo nhà trường bày ra dáng vẻ hiền từ và thân thiết nhất, cẩn thận trợ giúp và chào đón học sinh. Bọn họ chủ động trao học bổng, giám học phí, phát thẻ cơm hỗ trợ, săn sóc từng li từng tí, lo đến cả việc bé tí teo bằng con kiến, làm các bạn học sinh đó mất đi tâm lý đề phòng, càng thêm cảm kích tấm lòng thương thiện của nhà trường.
Dần dần, ác quỷ ngo ngoe rục rịch.
Bọn họ lấy lý do muốn tâm sự, vì các em vẽ sẵn tương lai, dẫn dắt người tham gia đủ loại thi đấu các cấp hoặc dùng lý do chính đáng khác để được ở riêng với học sinh. Đồng thời, họ dần hé lộ thân phận, địa vị của mình ngoài xã hội trước mặt học sinh, xây dựng ấn tượng giả trên tâm lý.
Ban đầu, họ chỉ “vô tình” quấy rối, lấy hành vi “thân thiết” hòng che đậy bản chất bên trong, khiến học sinh lầm tưởng ấy là ảo giác của bản thân. Rồi họ chầm chậm xâm nhập vào sinh hoạt của các cô ấy. Cuối cùng, có thể nhờ hạ thuốc hoặc chuốc rượu, tiến hành xâm phạm.
Không chỉ thế, họ còn lén chụp ảnh. Chỉ cần đối phương có ý định phản kháng, bọn họ sẽ dùng quyền lực của mình để uy hiếp, lấy lợi ích dụ dỗ, trực tiếp đánh tan lớp phòng bị mới gây dựng.
Học sinh nghèo phải đắn đo nhiều thứ. Vì sinh trưởng trong hoàn cảnh khó khăn nên có rất nhiều bạn tính tình nhút nhát, sợ mình gây chuyện lớn. Nhờ thế, quyền uy và năng lực của lãnh đạo nhà trường càng được phóng đại. Đối với bọn họ mà nói, chuyện quan trọng nhất là bình yên vượt qua ba năm cấp ba. Những người kia toàn tinh anh trong xã hội, có tiền tài địa vị, bọn họ không phản kháng nổi.
Hơn nữa, không phải học sinh có hoàn cảnh khó khăn nào cũng lọt vào mắt “ác quỷ”. Chúng không ngừng quan sát, chọn lựa con mồi, cố ý tóm lấy đầu độc những ai không có năng lực phản kháng.
Các nữ sinh khi bị hại lần đầu sẽ khờ dại cho rằng đó chỉ là việc ngoài ý muốn, chỉ có một người thôi mà, không sao cả. Nhưng sau đó, khi xuất hiện lần thứ hai, lần thứ ba và n lần khác nữa, bọn họ có hối hận cũng đã muộn, nỗi sợ đã ăn mòn dũng khí của bọn họ.
Vì vậy, các cô ấy lựa chọn thỏa hiệp.
Điền Vận là nữ sinh có hoàn cảnh khá bất hạnh. Cô nàng không chỉ sinh ra trong gia đình nghèo khó mà bậc cha mẹ còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Gia đình Điền Vận có ba người con, dưới cô nàng có một em trai một em gái. Người lớn trong nhà không ai quan tâm đến cô nàng, thậm chí còn cắt xén tiền chu cấp cho cô nàng để nuôi em trai.
Do Điền Vận không thuận theo sự sắp xếp của nhà trường nên bị bọn họ dồn ép. Áp lực tinh thần quá lớn cộng thêm không có chỗ phát tiết dẫn đến ảnh hưởng thành tích học tập, vuột mất cơ hội nhận tiền trợ cấp, cuối cùng lâm vào tình cảnh suy sụp.
Chính lúc này, Điền Vận phát hiện trong lớp mình có một bạn học sinh nghèo khác gặp hoàn cảnh tương tự, bị giáo viên trong trường quấy rối. Quan hệ giữa hai nữ sinh khá tốt nên cô nàng đứng ra khuyên nhủ người bạn kia đứng lên phản kháng cùng mình.
Cô nàng gọi mời tên đàn ông quấy rối mình đến khách sạn, hạ thuốc đánh ngất ông ta, trộm điện thoại moi tin tức.
Vốn định dùng chút chứng cứ uy hiếp đối phương, ai ngờ lại thu được chứng cứ phạm tội suốt bao nhiêu năm qua của ông ta.
Bên trong lưu vô số ảnh chụp, liên lụy đến đông đảo người. Một khi chuyện bị đưa ra ngoài ánh sáng, chắc chắn sẽ làm dấy lên một hồi sóng to gió lớn. Nữ sinh đi cùng sợ hãi, khuyên Điền Vận từ bỏ.
Ngày ấy, hai người cùng nhau rời đi, sau đó không quay lại đấy nữa. Trước khi rời khỏi thế gian, cô nàng chuyển đồ lại cho Chu Nam Tùng, để bạn thay mình lưu giữ chứng cứ.
Về sau, khi rộ lên tin Điền Vận tự sát, nhà trường đã động tay động chân vào camera, tạo tuyến thời gian giả. Chu Nam Tùng nhận ra sự tình không đúng, nhưng chẳng biết xử lý thế nào.
Những người bị lôi vào cuộc có bạn thân cô, có bạn học và có rất nhiều học sinh vô tội khác. Có người đã tốt nghiệp rời đi, bắt đầu cuộc sống mới, trận phong ba một khi nổ ra hoàn toàn quấn các cô ấy quay lại vòng xoáy.
Họ hèn mọn cầu xin cô, khóc lóc kể lể thảm thương. Chu Nam Tùng cũng rơi vào tuyệt vọng.
Cô không thể làm tổn thương họ nhưng cũng không cách nào nhắm mắt làm ngơ cái chết của Điền Vận. Và rồi, bệnh trầm cảm tái phát, xúi giục người dùng phương thức tàn nhẫn nhất rời khỏi thế giới.
Trước khi tự sát, Chu Nam Tùng mang chứng cứ Điền Vận chụp được chôn ở bãi đất trống đằng sau ký túc xá.
Trong thâm tâm, cô hi vọng tội phạm sẽ gặp báo ứng, bị khiển trách.
Đọc xong nhật ký, Khung Thương hít sâu một hơi, chuyển giao diện, báo kết quả cho Hạ Quyết Vân.
Khung Thương: [tài liệu] Tôi tìm thấy nhật ký Chu Nam Tùng làm mất rồi.
Hạ Quyết Vân: … Tôi vừa mới ra khỏi công ty chuyển phát nhanh.
Hạ Quyết Vân: Ơ, sao cô tìm được? [hoảng sợ]
Khung Thương bắt đầu kể cho anh nghe quá trình tìm kiếm.
Hạ Quyết Vân hoài nghi nhân sinh.
Khung Thương “khiêm tốn” nói: Thường thôi, chẳng qua tôi may mắn. Không phải anh bảo muốn tôi khiêng anh qua màn sao?
Hạ Quyết Vân: “…” Mẹ nó chứ, anh đùa thôi mà!
Khung Thương: [hình ảnh] Đây là địa chỉ nhà cô gái kia. Cô ấy ở ngay tỉnh kế bên, đánh xe qua lại giữa hai tỉnh chắc mất tầm sáu tiếng. Còn chờ cô ấy đóng gói gửi đồ xong chắc cũng mất hai ngày hàng mới đến cục cảnh sát.
Hạ Quyết Vân: Ừm, giờ tôi sẽ lái xe đi lấy sổ [mỉm cười] Gửi tôi số điện thoại đi, ba tiếng sau tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy, lấy đồ mang về cho cô.
Khung Thương: Được, tôi đi xem ảnh chụp tiếp đây.
Hạ Quyết Vân: Mức độ muốn tự sát của cô?
Cô không ngờ anh nhớ vấn đề ấy dai vậy. Quét mắt xem thử thông tin nhân vật, phát hiện thanh hiển thị cực nể tình rớt 1%.
Khung Thương: 95%
Hạ Quyết Vân: Ok, tôi sẽ về nhanh thôi, tự cô cẩn thận chút.
Hạ Quyết Vân đi lấy sổ, Khung Thương đeo cặp sách lên, quyết định về trường học lấy bằng chứng.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng lại nghe thấy ngoài cửa nhà có tiếng động.
Khung Thương thả chậm bước chân, sau đó đập vào mắt cô là bóng hình một người phụ nữ xa lạ.
Hệ thống nhắc nhở bằng dòng giới thiệu đơn giản hiện bên cạnh nhân vật, đấy là mẹ Vương Đông Nhan.
Khung Thương lập tức nhắn tin cho đối phương.
Khung Thương: Xin chào, xin hỏi hộp bưu kiện bạn nhận mấy ngày trước có phải địa chỉ gửi đi điền trường Nhất Trung, thành phố A không?
Khung Thương: Người gửi bưu phẩm cho bạn là học sinh trường Nhất Trung, bạn ấy mới tự sát hồi tháng Ba năm nay [link web]. Hiện tại, cảnh sát đang điều tra nguyên nhân tự sát của bạn ấy. Nếu có thể, tôi hi vọng bạn sẽ giữ bí mật chuyện này, chuyển bưu phẩm chứa sổ ghi chép đến cục công an.”
Nhờ giả thiết trong game nên đối phương trả lời rất nhanh.
Chú mèo trên gác mái: Tôi có thể tin bạn không?
Chú mèo trên gác mái: Gần đây nhiều người nhàm chán làm chuyện vô bổ lắm, ai cũng nhắn tin cho tôi nhận mình là chủ bưu phẩm. Riêng lý do của bạn là đặc biệt nhất.
Khung Thương chuyển giao diện nhắn tin.
Khung Thương: Chụp thẻ công tác cho tôi.
Hạ Quyết Vân:???
Hạ Quyết Vân: [ảnh] Đừng có mượn thiết lập game làm chuyện xấu đấy.
Cô nhấn lưu ảnh thẻ anh mới chụp gửi qua cho bạn kia.
Khung Thương: Nạn nhân đã xóa tài khoản douyin, những tin tức liên quan cô có thể lên mạng tra thử. Hãy tra với từ khóa sau “Nhất Trung thành phố A”, “tự sát”.
Khung Thương: Đây có phải là số điện thoại và địa chỉ liên lạc bạn ấy đề trên bưu phẩm gửi cô không?
Sau đó, cô gửi số di động của Chu Nam Tùng và địa chỉ trường qua xác nhận.
Chú mèo trên gác mái: Ôi… tôi vừa đi tra thử. Thả nào tôi gọi mãi mà không có người nhận. Trời ạ! Đáng tiếc quá!
Chú mèo trên gác mái: Số di động anh vừa gửi đúng là số trước kia cô ấy cho tôi để tiện liên lạc, nhưng địa chỉ gửi đi là nơi khác. [ảnh] Nơi này.
Chú mèo trên gác mái: Còn nữa, món hàng này được giao đúng giờ lắm. Cô ấy cố ý hẹn đến giờ mới giao đến chỗ tôi có phải có ẩn ý gì khác không?
Khung Thương mở phần mềm chỉ đường, nhập địa chỉ vừa xem vào, phát hiện kết quả hiển thị là đường XX, tuyến đường dẫn đến cục cảnh sát thành phố A.
Dòng chữ trắng được đánh dấu đập vào mắt Khung Thương. Tích tắc sau, cô hiểu ngay ý Chu Nam Tùng muốn biểu đạt, đồng thời cũng cảm nhận được mỗi một bước sắp xếp của nữ sinh xa lạ ấy vừa dịu dàng lại yếu ớt.
Ngón tay gập nhẹ, ngừng lại giữa không trung, nhất thời không biết phải nhấn vào đâu cho đúng. Cuối cùng, cô không nén nổi tiếng thở dài.
Trước khi chết, tinh thần Chu Nam Tùng không ổn định, chịu đủ loại tra tấn từ tâm lý. Cô ấy luôn giãy dụa do dự, không biết mình có nên tố cáo mặt dơ bẩn của trường không. Dù cho đến cuối cùng, cô ấy lựa chọn tự sát nhưng nội tâm chẳng bình thản nổi. Vì thế, Chu Nam Tùng chọn gửi gắm những thứ ấy cho người xa lạ, hi vọng khi mình khỏi nhân gian, có người sẽ thay mình thúc đẩy vụ án điều tra sâu hơn.
Hẳn cô ấy rất tín nhiệm chủ tài khoản này, biết người đó không vì ham lợi nhỏ mà bỏ qua những chi tiết kỳ quái. Có lẽ sau một thời gian dài không liên lạc được cho người gửi, cô bạn ấy sẽ gửi món hàng lỗi về đúng địa chỉ trên bưu phẩm.
Chờ cục cảnh sát thu được bưu phẩm, xem xét, hẳn họ lập tức nảy sinh nghi ngờ với hai vụ tự sát ở Nhất Trung trước đó. Sau một vòng kiên nhẫn kiểm chứng, nói không chừng sẽ lôi được tên ác ma đứng sau tấm màn. Nếu không được, vậy thì đó cũng là nỗ lực cuối cùng cô ấy có thể làm được, coi như chút an ủi tâm hồn.
Chu Nam Tùng cố ý hẹn ngày gửi vào tháng Năm, hẳn là muốn kéo dài phát hiện sự việc. Nếu cảnh sát thật sự điều tra ra theo đúng kế hoạch của cô ấy thì lúc đó cũng là mùa tốt nghiệp, nhóm người bị hại đã ra trường hết, sẽ không phải chịu tổn thương quá lớn.
Chắc cô ấy không ngờ rằng, sau khi mình chết, chuyện đó vẫn chưa dừng lại, ngược lại còn phát triển theo xu hướng ngày một nghiêm trọng. Và vật cô ấy để lại, trở thành chìa khóa đột phá, vật chứng quan trọng chứng minh lời nói dối.
Ở đây chỉ có duy nhất một chuyện ngoài ý muốn, đó chính là việc Chu Nam Tùng hẹn thời gian gửi quá lâu, khiến mãi về sau nó mới được công chúng quan tâm.
Nhẩm tính thử, nếu hôm nay Khung Thương không phát hiện ra sự tồn tại của nó thì hẳn nó sẽ được gửi về thành phố A vào khoảng thời gian Vương Đông Nhan tự sát.
Giai đoạn ấy vừa hay là lúc chính phủ chú ý đến vấn đề này nhất, đảm bảo món hàng đó không bị coi như bưu phẩm thường mà bỏ qua.
Có đôi khi, chúng ta không thể không thừa nhận sự an bài của vận mệnh. Nó trùng hợp đến lạ kỳ, xuất hiện vừa đúng lúc vừa chậm trễ.
… Rõ ràng, cô ấy là một người luôn hướng về tương lai.
Khung Thương kìm nén tiếc thương trào dâng trong lòng.
Khung Thương: Tên đường trong địa chỉ là tuyến đường có cục cảnh sát, cô có thể xác minh qua phần mềm chỉ đường.
Chú mèo trên gác mái: Tôi biết. Tôi thử tìm rồi. Lúc ấy tôi còn chẳng hiểu sao địa chỉ lạ thế, tưởng ghi sai.
Khung Thương: Hẳn nạn nhân muốn báo cảnh sát nhưng vẫn e dè chưa dám, cuối cùng chọn gửi chứng cứ ra bên ngoài. Làm phiền cô gửi lại cho tôi toàn bộ vật chứng đến cục cảnh sát thành phố A. Tôi có thể mua chúng với giá gốc, trả phí ship. Cảm ơn cô đã phối hợp!
Chú mèo trên gác mái: Không cần, không cần. Tôi sẵn lòng vì nhân dân phục vụ. Lát nữa tôi sẽ đi gửi, chọn công ty vận chuyển tốt nhất. Đúng rồi, các anh chỉ cần mấy quyển sổ đầy chữ hay lấy tất các món hàng trong bưu phẩm?
Khung Thương: Tốt nhất cứ gửi tất để chúng tôi kiểm tra. Sau kiểm tra, nếu món đồ nào không liên quan đến vụ án, tôi sẽ gửi lại cho cô. À, giờ cô có tiện chụp cho tôi nội dung quyển sổ không? Để tôi xem nó nhanh nhất có thể.
Chú mèo trên gác mái: Được. Anh chờ chút, tôi đi chụp ngay.
Chú mèo trên gác mái: Thật ra trước đó tôi có liếc mắt đọc thử nhưng nội dung quá ghê rợn, không hiểu cô ấy đang viết gì. Tôi chẳng dám nhìn kỹ vì sợ xâm phạm quyền riêng tư người khác.
Khung Thương: Cảm ơn. Chúng tôi sẽ kiểm chứng.
Khung Thương buông di động, giơ hai tay day huyệt thái dương thả lỏng tinh thần, chờ đối phương trả lời.
(*)Góc giải đáp (nếu có thắc mắc): Phía trên, mình để nhân vật “Chú mèo trên gác mái” xưng tôi-anh với Khung Thương là vì đoạn trên Khung Thương lấy thân phận của Hạ Quyết Vân để nói chuyện.
*
Khán giả xem live stream lúc này hưng phấn đến nỗi muốn đốt pháo ăn mừng. Ngồi ở phòng phát sóng của Khung Thương, tình tiết luôn thay đổi cực nhanh, bạn sẽ chẳng tưởng nổi chứng cứ bao giờ đến và dùng phương thức nào xuất hiện. Mọi biến chuyển chưa lần nào làm người xem thất vọng.
Giờ mà nhấn mở sóng comment, đảm bảo màn hình của bạn sẽ dày đặc chữ, không có chút kẽ hở nào để xem được hình ảnh.
“Ôi… my idol! Ngành công an nước nhà bỏ lỡ nhân tài như này thật đáng tiếc!”
“Đệch! Cô ấy nghiêm túc đấy à? Tốc độ dò cốt truyện như ngồi trên tàu bay ấy. Dùng động cơ hãng nào mà chị bay nhanh thế ạ?”
“Mị mà có năng lực tình báo và trinh thám như cô ấy thì lo gì không làm nên nghiệp lớn!”
“Em chỉ muốn hỏi một câu thôi, phó bản này người tham gia có phải điều tra viên không thế? Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người bị hại tự mình hoàn tất quá trình suy luận. [sợ quá chạy hoii]”
“Học thần cần xem đề bài hai lần mới giải được. Vấn đề đến rồi đây! Xin hỏi, bọn học ngu như em phải làm sao ạ?”
Khán giả trong phòng live stream có rộn ràng đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến Khung Thương. Cô bình tĩnh sắp xếp lại đồ trên bàn.
Bạn “chú mèo trên gác mái” thao tác rất nhanh, nhiệt tình nén ảnh thành file, lọc ảnh theo thứ tự rồi gửi qua cho Khung Thương.
Khung Thương nhấn phóng to, đọc từng trang một.
Chu Nam Tùng là một người cực kỳ cẩn thận. Cô ấy không bày tỏ thẳng những gì mình quan sát được mà viết rải rác theo thứ tự, từ từ phác lên bức tranh chân thật về câu chuyện xưa.
Người hoàn toàn không hay biết gì đọc được, họ sẽ chỉ nghĩ đây là truyện kinh dị. Nhưng chỉ cần là người biết chút manh mối, sẽ dễ dàng suy ra được ẩn ý bên trong câu từ.
—- Bọn ma quỷ hèn hạ đến rồi! Chúng khoác bên ngoài lớp da lịch thiệp, ẩn náu trong xã hội loài người. Chúng áo mũ chỉnh tề, thể hiện ra ngoài dáng vẻ hiền từ nho nhã nhất, cẩn thận đến gần những người nhỏ bé đáng thương.
—- Những con người nghèo khó ấy mang ơn họ, nhưng chẳng ai hay, trong mắt chúng, các cô gái đó chỉ là vật tiêu khiển không đáng nhắc tới, là bàn đồ ăn đối phương lựa chọn từ trước. Ác mộng lẳng lặng đến gần…
Từng chữ Chu Nam Tùng viết chứa đầy hàm ý. Do cảm xúc dao động kịch liệt nên đôi chỗ đọc hơi rối nghĩa. Khung Thương phiên dịch sơ qua mấy câu trong vở, phác thảo được sơ lược quá trình vụ án.
Nhất Trung đẩy mạnh việc chiêu mộ học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhập học vào mấy năm trước, đối tượng chủ yếu trường nhắm đến là nữ sinh.
Đối với các bạn học sinh có hoàn cảnh đặc biệt mà nói, đây là một cơ hội tốt để các bạn ấy được thay đổi môi trường sống. Bọn họ mang theo bao ước vọng tốt đẹp đặt chân đến ngưỡng cửa ngôi trường cấp ba trọng điểm này.
Lãnh đạo nhà trường bày ra dáng vẻ hiền từ và thân thiết nhất, cẩn thận trợ giúp và chào đón học sinh. Bọn họ chủ động trao học bổng, giám học phí, phát thẻ cơm hỗ trợ, săn sóc từng li từng tí, lo đến cả việc bé tí teo bằng con kiến, làm các bạn học sinh đó mất đi tâm lý đề phòng, càng thêm cảm kích tấm lòng thương thiện của nhà trường.
Dần dần, ác quỷ ngo ngoe rục rịch.
Bọn họ lấy lý do muốn tâm sự, vì các em vẽ sẵn tương lai, dẫn dắt người tham gia đủ loại thi đấu các cấp hoặc dùng lý do chính đáng khác để được ở riêng với học sinh. Đồng thời, họ dần hé lộ thân phận, địa vị của mình ngoài xã hội trước mặt học sinh, xây dựng ấn tượng giả trên tâm lý.
Ban đầu, họ chỉ “vô tình” quấy rối, lấy hành vi “thân thiết” hòng che đậy bản chất bên trong, khiến học sinh lầm tưởng ấy là ảo giác của bản thân. Rồi họ chầm chậm xâm nhập vào sinh hoạt của các cô ấy. Cuối cùng, có thể nhờ hạ thuốc hoặc chuốc rượu, tiến hành xâm phạm.
Không chỉ thế, họ còn lén chụp ảnh. Chỉ cần đối phương có ý định phản kháng, bọn họ sẽ dùng quyền lực của mình để uy hiếp, lấy lợi ích dụ dỗ, trực tiếp đánh tan lớp phòng bị mới gây dựng.
Học sinh nghèo phải đắn đo nhiều thứ. Vì sinh trưởng trong hoàn cảnh khó khăn nên có rất nhiều bạn tính tình nhút nhát, sợ mình gây chuyện lớn. Nhờ thế, quyền uy và năng lực của lãnh đạo nhà trường càng được phóng đại. Đối với bọn họ mà nói, chuyện quan trọng nhất là bình yên vượt qua ba năm cấp ba. Những người kia toàn tinh anh trong xã hội, có tiền tài địa vị, bọn họ không phản kháng nổi.
Hơn nữa, không phải học sinh có hoàn cảnh khó khăn nào cũng lọt vào mắt “ác quỷ”. Chúng không ngừng quan sát, chọn lựa con mồi, cố ý tóm lấy đầu độc những ai không có năng lực phản kháng.
Các nữ sinh khi bị hại lần đầu sẽ khờ dại cho rằng đó chỉ là việc ngoài ý muốn, chỉ có một người thôi mà, không sao cả. Nhưng sau đó, khi xuất hiện lần thứ hai, lần thứ ba và n lần khác nữa, bọn họ có hối hận cũng đã muộn, nỗi sợ đã ăn mòn dũng khí của bọn họ.
Vì vậy, các cô ấy lựa chọn thỏa hiệp.
Điền Vận là nữ sinh có hoàn cảnh khá bất hạnh. Cô nàng không chỉ sinh ra trong gia đình nghèo khó mà bậc cha mẹ còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Gia đình Điền Vận có ba người con, dưới cô nàng có một em trai một em gái. Người lớn trong nhà không ai quan tâm đến cô nàng, thậm chí còn cắt xén tiền chu cấp cho cô nàng để nuôi em trai.
Do Điền Vận không thuận theo sự sắp xếp của nhà trường nên bị bọn họ dồn ép. Áp lực tinh thần quá lớn cộng thêm không có chỗ phát tiết dẫn đến ảnh hưởng thành tích học tập, vuột mất cơ hội nhận tiền trợ cấp, cuối cùng lâm vào tình cảnh suy sụp.
Chính lúc này, Điền Vận phát hiện trong lớp mình có một bạn học sinh nghèo khác gặp hoàn cảnh tương tự, bị giáo viên trong trường quấy rối. Quan hệ giữa hai nữ sinh khá tốt nên cô nàng đứng ra khuyên nhủ người bạn kia đứng lên phản kháng cùng mình.
Cô nàng gọi mời tên đàn ông quấy rối mình đến khách sạn, hạ thuốc đánh ngất ông ta, trộm điện thoại moi tin tức.
Vốn định dùng chút chứng cứ uy hiếp đối phương, ai ngờ lại thu được chứng cứ phạm tội suốt bao nhiêu năm qua của ông ta.
Bên trong lưu vô số ảnh chụp, liên lụy đến đông đảo người. Một khi chuyện bị đưa ra ngoài ánh sáng, chắc chắn sẽ làm dấy lên một hồi sóng to gió lớn. Nữ sinh đi cùng sợ hãi, khuyên Điền Vận từ bỏ.
Ngày ấy, hai người cùng nhau rời đi, sau đó không quay lại đấy nữa. Trước khi rời khỏi thế gian, cô nàng chuyển đồ lại cho Chu Nam Tùng, để bạn thay mình lưu giữ chứng cứ.
Về sau, khi rộ lên tin Điền Vận tự sát, nhà trường đã động tay động chân vào camera, tạo tuyến thời gian giả. Chu Nam Tùng nhận ra sự tình không đúng, nhưng chẳng biết xử lý thế nào.
Những người bị lôi vào cuộc có bạn thân cô, có bạn học và có rất nhiều học sinh vô tội khác. Có người đã tốt nghiệp rời đi, bắt đầu cuộc sống mới, trận phong ba một khi nổ ra hoàn toàn quấn các cô ấy quay lại vòng xoáy.
Họ hèn mọn cầu xin cô, khóc lóc kể lể thảm thương. Chu Nam Tùng cũng rơi vào tuyệt vọng.
Cô không thể làm tổn thương họ nhưng cũng không cách nào nhắm mắt làm ngơ cái chết của Điền Vận. Và rồi, bệnh trầm cảm tái phát, xúi giục người dùng phương thức tàn nhẫn nhất rời khỏi thế giới.
Trước khi tự sát, Chu Nam Tùng mang chứng cứ Điền Vận chụp được chôn ở bãi đất trống đằng sau ký túc xá.
Trong thâm tâm, cô hi vọng tội phạm sẽ gặp báo ứng, bị khiển trách.
Đọc xong nhật ký, Khung Thương hít sâu một hơi, chuyển giao diện, báo kết quả cho Hạ Quyết Vân.
Khung Thương: [tài liệu] Tôi tìm thấy nhật ký Chu Nam Tùng làm mất rồi.
Hạ Quyết Vân: … Tôi vừa mới ra khỏi công ty chuyển phát nhanh.
Hạ Quyết Vân: Ơ, sao cô tìm được? [hoảng sợ]
Khung Thương bắt đầu kể cho anh nghe quá trình tìm kiếm.
Hạ Quyết Vân hoài nghi nhân sinh.
Khung Thương “khiêm tốn” nói: Thường thôi, chẳng qua tôi may mắn. Không phải anh bảo muốn tôi khiêng anh qua màn sao?
Hạ Quyết Vân: “…” Mẹ nó chứ, anh đùa thôi mà!
Khung Thương: [hình ảnh] Đây là địa chỉ nhà cô gái kia. Cô ấy ở ngay tỉnh kế bên, đánh xe qua lại giữa hai tỉnh chắc mất tầm sáu tiếng. Còn chờ cô ấy đóng gói gửi đồ xong chắc cũng mất hai ngày hàng mới đến cục cảnh sát.
Hạ Quyết Vân: Ừm, giờ tôi sẽ lái xe đi lấy sổ [mỉm cười] Gửi tôi số điện thoại đi, ba tiếng sau tôi sẽ xuất hiện trước mặt cô ấy, lấy đồ mang về cho cô.
Khung Thương: Được, tôi đi xem ảnh chụp tiếp đây.
Hạ Quyết Vân: Mức độ muốn tự sát của cô?
Cô không ngờ anh nhớ vấn đề ấy dai vậy. Quét mắt xem thử thông tin nhân vật, phát hiện thanh hiển thị cực nể tình rớt 1%.
Khung Thương: 95%
Hạ Quyết Vân: Ok, tôi sẽ về nhanh thôi, tự cô cẩn thận chút.
Hạ Quyết Vân đi lấy sổ, Khung Thương đeo cặp sách lên, quyết định về trường học lấy bằng chứng.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi phòng lại nghe thấy ngoài cửa nhà có tiếng động.
Khung Thương thả chậm bước chân, sau đó đập vào mắt cô là bóng hình một người phụ nữ xa lạ.
Hệ thống nhắc nhở bằng dòng giới thiệu đơn giản hiện bên cạnh nhân vật, đấy là mẹ Vương Đông Nhan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.