Livestream Đoán Mệnh Quá Chuẩn, Đại Sư Huyền Học Bị Quốc Gia Để Ý
Chương 12:
Tiểu Thỏ Bôn Nguyệt
31/10/2024
"Chuyện này…" Bà Lý nghe như sét đánh ngang tai, đầu óc quay cuồng, đứng không vững.
Đúng lúc này, cửa phòng sinh mở ra.
Hạ Tình Tình, vừa sinh xong, nằm yếu ớt trên giường, được y tá đẩy ra. Bên cạnh cô là một y tá khác đang bế đứa bé quấn trong tã.
"Chúc mừng, cháu trai của gia đình đã ra đời, là bé trai, nặng 3,7 kg," y tá tươi cười thông báo.
Bà Lý bước nhanh tới, chăm chú nhìn kỹ đứa bé trai. Càng nhìn, sắc mặt bà càng trở nên kinh hãi.
Đứa nhỏ này hoàn toàn không giống Vương Cường lúc còn nhỏ! Không hề thừa hưởng chút gien nào của nhà họ Vương!
"Mẹ..." Hạ Tình Tình thấy sắc mặt đáng sợ của bà Lý, trong lòng bỗng chột dạ, không lẽ bà ấy đã phát hiện ra điều gì? Không thể nào...
"Mẹ, mẹ đã sắp xếp trung tâm chăm sóc sau sinh chưa?" Hạ Tình Tình ngập ngừng hỏi.
"Sắp xếp cái con khỉ!" Bà Lý quay lại, tức giận quát lên, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt Hạ Tình Tình một cái thật mạnh!
Tiếng bạt tai vang lên chát chúa trong hành lang bệnh viện. Cái tát làm Hạ Tình Tình choáng váng, mắt hoa lên, tai ù đi, miệng còn nghe thoang thoảng mùi máu.
Cú tát không chỉ làm Hạ Tình Tình sững sờ mà còn khiến y tá bế đứa bé đứng bên cạnh cũng hoảng hốt.
Người thân và nhân viên y tế xung quanh nghe tiếng liền tụ lại xem chuyện gì xảy ra.
"Mẹ, con làm gì sai mà mẹ đánh con?" Hạ Tình Tình ấm ức nhìn bà Lý. Rõ ràng trước đây bà rất chiều chuộng cô, biết cô mang thai liền thuê người chăm sóc, còn hứa chi 10 triệu đồng một tháng cho trung tâm sau sinh, vậy mà sao bây giờ bà lại thay đổi thái độ?
"Đúng vậy, cô ấy vừa sinh xong, sức khỏe còn yếu, sao bà lại đánh cô ấy?" Y tá bế đứa bé cũng bực bội lên tiếng.
"Đánh cô ta à? Tôi phải đánh cho cô ta tỉnh ra!" Bà Lý nghiến răng nhìn chằm chằm Hạ Tình Tình, giọng đầy căm phẫn: "Con đàn bà lăng loàn, nói thật đi, đứa con hoang này rốt cuộc là của ai?!"
Hạ Tình Tình chết lặng, sững sờ trước lời buộc tội của bà Lý. Sao bà ấy lại biết? Chẳng lẽ bà đã phát hiện ra điều gì?
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đứa bé này dĩ nhiên là con của Vương Cường!" Hạ Tình Tình ấm ức cắn môi, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Vương Cường đang đứng cách đó không xa. "Vương Cường, anh nói gì đi chứ? Em vừa sinh xong, mẹ lại nghi ngờ em vô cớ như vậy, sức khỏe em còn chưa hồi phục..."
Hạ Tình Tình vốn tưởng rằng Vương Cường sẽ như mọi lần, lập tức đứng ra che chở và an ủi cô. Nhưng lần này, anh chỉ đứng đó, như một người ngoài cuộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không có chút cảm thông nào.
Sự thờ ơ này khiến cô hoảng loạn.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cô sinh đứa con này ra là để bước chân vào gia đình giàu có, hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao bây giờ mọi thứ lại trở nên ngoài tầm kiểm soát?
"Đừng có mà đóng kịch nữa!" Bà Lý nghiến răng, giận dữ nhìn cô. "Đồ đàn bà trơ trẽn, đến giờ còn không chịu thú nhận! Nói mau, đứa con hoang này rốt cuộc là của ai?"
"Đứa bé này thật sự là con của Vương Cường... Sao mẹ không tin con chứ? Sao mẹ lại vu khống con vô cớ như vậy..." Hạ Tình Tình nước mắt rơi lã chã, giọng đầy uất ức.
Lý Vân thấy Hạ Tình Tình dù rơi vào đường cùng vẫn cứng đầu, càng thêm giận sôi máu, bất ngờ đưa tay bóp chặt lấy cổ cô, mắt đỏ ngầu vì tức giận. "Đồ đàn bà lăng loàn, không biết xấu hổ! Có chửa với thằng khác còn dám mạo nhận là con nhà họ Vương! Dám lừa gạt tình cảm của mẹ chồng chúng ta! Còn xúi giục ta dùng mấy cái chiêu ác độc để ép con dâu cũ phải đi! Sao ngươi lại mặt dày đến mức này chứ?"
"Bấy lâu nay ta cơm ngon nước ngọt hầu hạ ngươi, chi cả trăm triệu cho ngươi vào trung tâm chăm sóc sau sinh, thế mà ngươi đáp lại nhà họ Vương chúng ta thế này sao? Ngươi có còn biết xấu hổ không? Ngươi nghĩ là nhà họ Vương ta thật thà dễ bị lừa à? Bắt con trai ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngậm đắng nuốt cay cưới ngươi về sao?"
Đúng lúc này, cửa phòng sinh mở ra.
Hạ Tình Tình, vừa sinh xong, nằm yếu ớt trên giường, được y tá đẩy ra. Bên cạnh cô là một y tá khác đang bế đứa bé quấn trong tã.
"Chúc mừng, cháu trai của gia đình đã ra đời, là bé trai, nặng 3,7 kg," y tá tươi cười thông báo.
Bà Lý bước nhanh tới, chăm chú nhìn kỹ đứa bé trai. Càng nhìn, sắc mặt bà càng trở nên kinh hãi.
Đứa nhỏ này hoàn toàn không giống Vương Cường lúc còn nhỏ! Không hề thừa hưởng chút gien nào của nhà họ Vương!
"Mẹ..." Hạ Tình Tình thấy sắc mặt đáng sợ của bà Lý, trong lòng bỗng chột dạ, không lẽ bà ấy đã phát hiện ra điều gì? Không thể nào...
"Mẹ, mẹ đã sắp xếp trung tâm chăm sóc sau sinh chưa?" Hạ Tình Tình ngập ngừng hỏi.
"Sắp xếp cái con khỉ!" Bà Lý quay lại, tức giận quát lên, rồi giơ tay tát thẳng vào mặt Hạ Tình Tình một cái thật mạnh!
Tiếng bạt tai vang lên chát chúa trong hành lang bệnh viện. Cái tát làm Hạ Tình Tình choáng váng, mắt hoa lên, tai ù đi, miệng còn nghe thoang thoảng mùi máu.
Cú tát không chỉ làm Hạ Tình Tình sững sờ mà còn khiến y tá bế đứa bé đứng bên cạnh cũng hoảng hốt.
Người thân và nhân viên y tế xung quanh nghe tiếng liền tụ lại xem chuyện gì xảy ra.
"Mẹ, con làm gì sai mà mẹ đánh con?" Hạ Tình Tình ấm ức nhìn bà Lý. Rõ ràng trước đây bà rất chiều chuộng cô, biết cô mang thai liền thuê người chăm sóc, còn hứa chi 10 triệu đồng một tháng cho trung tâm sau sinh, vậy mà sao bây giờ bà lại thay đổi thái độ?
"Đúng vậy, cô ấy vừa sinh xong, sức khỏe còn yếu, sao bà lại đánh cô ấy?" Y tá bế đứa bé cũng bực bội lên tiếng.
"Đánh cô ta à? Tôi phải đánh cho cô ta tỉnh ra!" Bà Lý nghiến răng nhìn chằm chằm Hạ Tình Tình, giọng đầy căm phẫn: "Con đàn bà lăng loàn, nói thật đi, đứa con hoang này rốt cuộc là của ai?!"
Hạ Tình Tình chết lặng, sững sờ trước lời buộc tội của bà Lý. Sao bà ấy lại biết? Chẳng lẽ bà đã phát hiện ra điều gì?
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đứa bé này dĩ nhiên là con của Vương Cường!" Hạ Tình Tình ấm ức cắn môi, nước mắt lưng tròng, nhìn về phía Vương Cường đang đứng cách đó không xa. "Vương Cường, anh nói gì đi chứ? Em vừa sinh xong, mẹ lại nghi ngờ em vô cớ như vậy, sức khỏe em còn chưa hồi phục..."
Hạ Tình Tình vốn tưởng rằng Vương Cường sẽ như mọi lần, lập tức đứng ra che chở và an ủi cô. Nhưng lần này, anh chỉ đứng đó, như một người ngoài cuộc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, không có chút cảm thông nào.
Sự thờ ơ này khiến cô hoảng loạn.
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Cô sinh đứa con này ra là để bước chân vào gia đình giàu có, hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao bây giờ mọi thứ lại trở nên ngoài tầm kiểm soát?
"Đừng có mà đóng kịch nữa!" Bà Lý nghiến răng, giận dữ nhìn cô. "Đồ đàn bà trơ trẽn, đến giờ còn không chịu thú nhận! Nói mau, đứa con hoang này rốt cuộc là của ai?"
"Đứa bé này thật sự là con của Vương Cường... Sao mẹ không tin con chứ? Sao mẹ lại vu khống con vô cớ như vậy..." Hạ Tình Tình nước mắt rơi lã chã, giọng đầy uất ức.
Lý Vân thấy Hạ Tình Tình dù rơi vào đường cùng vẫn cứng đầu, càng thêm giận sôi máu, bất ngờ đưa tay bóp chặt lấy cổ cô, mắt đỏ ngầu vì tức giận. "Đồ đàn bà lăng loàn, không biết xấu hổ! Có chửa với thằng khác còn dám mạo nhận là con nhà họ Vương! Dám lừa gạt tình cảm của mẹ chồng chúng ta! Còn xúi giục ta dùng mấy cái chiêu ác độc để ép con dâu cũ phải đi! Sao ngươi lại mặt dày đến mức này chứ?"
"Bấy lâu nay ta cơm ngon nước ngọt hầu hạ ngươi, chi cả trăm triệu cho ngươi vào trung tâm chăm sóc sau sinh, thế mà ngươi đáp lại nhà họ Vương chúng ta thế này sao? Ngươi có còn biết xấu hổ không? Ngươi nghĩ là nhà họ Vương ta thật thà dễ bị lừa à? Bắt con trai ta làm anh hùng cứu mỹ nhân, ngậm đắng nuốt cay cưới ngươi về sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.