Livestream Đoán Mệnh: Thời Tổng, Phu Nhân Giục Ngài Ly Hôn
Chương 2:
Cửu Cửu Nhất Lạp Túc
08/11/2024
Không ngờ…
Anh lại tự mình đào hố rồi nhảy xuống!
Thời Dật xoa xoa trán đau nhức.
Đúng là bà nội tốt của anh!
Ruột thịt có khác!
Một năm sau sẽ ly hôn, mục đích kết hôn của người phụ nữ đó không rõ ràng nên anh không định công khai.
Vì sẽ rất phiền phức.
Ví dụ như bây giờ…
Giọng nói tò mò bên kia lại vang lên.
“A Dật, vợ cậu là ai vậy? Bí mật thế? Tôi có biết không? Đưa ra gặp mặt đi.”
Giang Bạch Nguyên tò mò nháy mắt.
Vòng bạn bè của bà nội chỉ đăng bìa giấy chứng nhận kết hôn, nên anh ấy không biết người kết hôn với Thời Dật là ai.
Đợi mãi không nghe thấy tiếng Thời Dật, anh ấy nhìn xuống điện thoại.
Màn hình đen thui!
“Chết tiệt!” Giang Bạch Nguyên chửi thề, “Thời Dật, cậu dám cúp máy của tôi!”
Nhưng anh ấy càng tò mò hơn.
Người bạn dị ứng với phụ nữ của mình rốt cuộc bị ai bắt cóc rồi?
Muốn biết quá đi mất!
…
“Thẩm tiểu thư, đến rồi.”
Chú Chung dừng xe ở đầu phố cổ.
Ban đầu Thẩm Sơ Cẩn định tự đi, nhưng chú Chung nói ông được bà cụ phái đến để đưa cô, nếu cô không đi xe của ông, ông về không biết ăn nói thế nào nên cô đành nhận lời.
“Cảm ơn.”
Thẩm Sơ Cẩn bước ra khỏi xe, lịch sự cảm ơn rồi định rời đi.
Nhưng ngay sau đó cô quay lại nhìn chú Chung.
“Ông có một cô con gái đang học đại học à?”
Chú Chung ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, Thẩm tiểu thư.”
Đây không phải là bí mật, đối phương biết cũng không lạ.
Chỉ là ông không hiểu tại sao Thẩm Sơ Cẩn lại nhắc đến con gái ông vào lúc này.
“Bây giờ ông nên liên lạc với cô ấy, nếu không, cô ấy sẽ chết.”
Chú Chung: “!!!”
Sao tự nhiên Thẩm tiểu thư lại nguyền rủa con gái ông?
Con gái ông khỏe mạnh, tính tình tốt, bình thường không gây thù chuốc oán với ai, sao có thể chết được!
Nếu không phải Thẩm Sơ Cẩn là cháu dâu được bà cụ coi trọng, ông chắc chắn đã mắng người rồi.
Ông cười gượng hai tiếng, “Không… không thể nào.”
Chỉ cần nhìn, Thẩm Sơ Cẩn liền biết ông không tin.
Cũng đúng, người đời đều cho rằng huyền học là mê tín phong kiến, lừa đảo.
Nhưng dù sao cũng là một mạng người.
Cô gặp được thì nghĩa là giữa cô và đối phương có duyên.
“Ông tốt nhất nên liên lạc với cô ấy, nếu không cô ấy thật sự không cứu được nữa đâu.”
Lời Thẩm Sơ Cẩn không có chút cảm xúc, nhẹ nhàng, nhưng như một cái đinh cắm vào lòng chú Chung.
Tuy rằng ông không tin, nhưng có câu nói rất hay, thà tin là có còn hơn không.
Chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi, dù sao ông cũng muốn hỏi con gái có về nhà vào thứ Sáu này không.
Hơn nữa, đối phương là cháu dâu nhà họ Thời, nể mặt nhà họ Thời, cuộc điện thoại này cũng phải gọi.
Nghĩ vậy, ông lấy điện thoại ra.
Lần đầu gọi, bên kia không nghe máy.
Mặt chú Chung tuy cười nói con gái ông có lẽ đang bận, nhưng tay cầm điện thoại lại siết chặt hơn nhiều.
Cuộc gọi tự động kết thúc, ông lo lắng gọi lại lần nữa.
Lần này cũng đổ chuông rất lâu, gần tự động ngắt thì mới có người nghe máy.
Biểu cảm của chú Chung rõ ràng thả lỏng.
Ông nói mà, con gái ông chắc chắn không có chuyện gì.
Nhưng giây tiếp theo, trong ống nghe vang lên giọng nói nghẹn ngào.
“Bố~”
Chú Chung lập tức nhận ra có điều không ổn.
“Tiểu Huệ, con sao vậy?” Ông lo lắng hỏi.
Hỏi xong, ông lờ mờ nghe thấy bên kia có tiếng người khác.
“Cô bé, em còn trẻ, còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Tìm cóc ba chân thì khó chứ đàn ông hai chân thì đầy rẫy. Thật sự không cần phải kết thúc cuộc đời mình vì một kẻ tồi tệ đâu.”
“Đúng vậy, em nghĩ đến gia đình và bạn bè của mình đi. Họ đều rất yêu thương em. Nếu em xảy ra chuyện, họ sẽ ra sao?”
“Xuống đây đi, đừng nhảy lầu nữa. Chỉ vì một kẻ tồi tệ mà không đáng đâu!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Anh lại tự mình đào hố rồi nhảy xuống!
Thời Dật xoa xoa trán đau nhức.
Đúng là bà nội tốt của anh!
Ruột thịt có khác!
Một năm sau sẽ ly hôn, mục đích kết hôn của người phụ nữ đó không rõ ràng nên anh không định công khai.
Vì sẽ rất phiền phức.
Ví dụ như bây giờ…
Giọng nói tò mò bên kia lại vang lên.
“A Dật, vợ cậu là ai vậy? Bí mật thế? Tôi có biết không? Đưa ra gặp mặt đi.”
Giang Bạch Nguyên tò mò nháy mắt.
Vòng bạn bè của bà nội chỉ đăng bìa giấy chứng nhận kết hôn, nên anh ấy không biết người kết hôn với Thời Dật là ai.
Đợi mãi không nghe thấy tiếng Thời Dật, anh ấy nhìn xuống điện thoại.
Màn hình đen thui!
“Chết tiệt!” Giang Bạch Nguyên chửi thề, “Thời Dật, cậu dám cúp máy của tôi!”
Nhưng anh ấy càng tò mò hơn.
Người bạn dị ứng với phụ nữ của mình rốt cuộc bị ai bắt cóc rồi?
Muốn biết quá đi mất!
…
“Thẩm tiểu thư, đến rồi.”
Chú Chung dừng xe ở đầu phố cổ.
Ban đầu Thẩm Sơ Cẩn định tự đi, nhưng chú Chung nói ông được bà cụ phái đến để đưa cô, nếu cô không đi xe của ông, ông về không biết ăn nói thế nào nên cô đành nhận lời.
“Cảm ơn.”
Thẩm Sơ Cẩn bước ra khỏi xe, lịch sự cảm ơn rồi định rời đi.
Nhưng ngay sau đó cô quay lại nhìn chú Chung.
“Ông có một cô con gái đang học đại học à?”
Chú Chung ngạc nhiên, sau đó gật đầu.
“Đúng vậy, Thẩm tiểu thư.”
Đây không phải là bí mật, đối phương biết cũng không lạ.
Chỉ là ông không hiểu tại sao Thẩm Sơ Cẩn lại nhắc đến con gái ông vào lúc này.
“Bây giờ ông nên liên lạc với cô ấy, nếu không, cô ấy sẽ chết.”
Chú Chung: “!!!”
Sao tự nhiên Thẩm tiểu thư lại nguyền rủa con gái ông?
Con gái ông khỏe mạnh, tính tình tốt, bình thường không gây thù chuốc oán với ai, sao có thể chết được!
Nếu không phải Thẩm Sơ Cẩn là cháu dâu được bà cụ coi trọng, ông chắc chắn đã mắng người rồi.
Ông cười gượng hai tiếng, “Không… không thể nào.”
Chỉ cần nhìn, Thẩm Sơ Cẩn liền biết ông không tin.
Cũng đúng, người đời đều cho rằng huyền học là mê tín phong kiến, lừa đảo.
Nhưng dù sao cũng là một mạng người.
Cô gặp được thì nghĩa là giữa cô và đối phương có duyên.
“Ông tốt nhất nên liên lạc với cô ấy, nếu không cô ấy thật sự không cứu được nữa đâu.”
Lời Thẩm Sơ Cẩn không có chút cảm xúc, nhẹ nhàng, nhưng như một cái đinh cắm vào lòng chú Chung.
Tuy rằng ông không tin, nhưng có câu nói rất hay, thà tin là có còn hơn không.
Chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi, dù sao ông cũng muốn hỏi con gái có về nhà vào thứ Sáu này không.
Hơn nữa, đối phương là cháu dâu nhà họ Thời, nể mặt nhà họ Thời, cuộc điện thoại này cũng phải gọi.
Nghĩ vậy, ông lấy điện thoại ra.
Lần đầu gọi, bên kia không nghe máy.
Mặt chú Chung tuy cười nói con gái ông có lẽ đang bận, nhưng tay cầm điện thoại lại siết chặt hơn nhiều.
Cuộc gọi tự động kết thúc, ông lo lắng gọi lại lần nữa.
Lần này cũng đổ chuông rất lâu, gần tự động ngắt thì mới có người nghe máy.
Biểu cảm của chú Chung rõ ràng thả lỏng.
Ông nói mà, con gái ông chắc chắn không có chuyện gì.
Nhưng giây tiếp theo, trong ống nghe vang lên giọng nói nghẹn ngào.
“Bố~”
Chú Chung lập tức nhận ra có điều không ổn.
“Tiểu Huệ, con sao vậy?” Ông lo lắng hỏi.
Hỏi xong, ông lờ mờ nghe thấy bên kia có tiếng người khác.
“Cô bé, em còn trẻ, còn cả một tương lai tươi sáng phía trước. Tìm cóc ba chân thì khó chứ đàn ông hai chân thì đầy rẫy. Thật sự không cần phải kết thúc cuộc đời mình vì một kẻ tồi tệ đâu.”
“Đúng vậy, em nghĩ đến gia đình và bạn bè của mình đi. Họ đều rất yêu thương em. Nếu em xảy ra chuyện, họ sẽ ra sao?”
“Xuống đây đi, đừng nhảy lầu nữa. Chỉ vì một kẻ tồi tệ mà không đáng đâu!”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.