Livestream Giám Định Bảo Vật, Chúc Mừng Nhận Được Cơm Tù
Chương 13: Đồ Sứ Phấn Hồng Hình Vuông 1
Địa Than Thượng Tha Hài
13/05/2024
"Cửa hàng đồ cổ số một Lâm Hải." Trương Dương lẩm bẩm trong lòng: "Nghe tên thì có vẻ ổn nhưng không biết có chuyên nghiệp như thế không nhỉ?"
Đang giữa ban ngày ban mặt, cửa hàng đồ cổ to đùng như thế này mà chẳng thấy một bóng khách nào.
Trương Dương đứng ở cửa quan sát một hồi, trong cửa hàng đồ cổ, một nữ nhân viên mặc đồng phục công sở màu đen chú ý đến hắn, lập tức nở nụ cười tươi đi tới.
Cô gái đi tới, mặc vest đen, đôi chân dài miên man, đi giày cao gót màu đỏ, tiếng "Cạch cạch." vang lên trên sàn gỗ, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ, vừa đủ để lộ tám chiếc răng trắng.
Thực sự rất chuyên nghiệp.
Trương Dương chỉ đánh giá sơ qua khí chất của cô gái, trong lòng đã tin bảy tám phần lời của ông anh mặc áo khoác quân đội lúc nãy.
Trong đó có sáu phần là dành cho cô nhân viên trước mắt này.
"Thưa anh, chào anh, anh cần tìm gì ạ?" Nữ nhân viên đi tới, vô cùng lễ phép hỏi.
Trương Dương nhìn bảng tên của cô ấy, Phương Điềm Điềm, nhân viên bán hàng.
"Chào cô, tôi muốn tìm đồ hời, ở đây có đồ hời để tôi tìm không?" Trương Dương hỏi rất thẳng thắn.
Câu hỏi này có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng lại là một mắt xích trong kế hoạch của Trương Dương.
Nụ cười trên khuôn mặt Phương Điềm Điềm không hề giảm, cô ấy lễ phép trả lời: "Tất nhiên là có đồ hời rồi! Mặc dù đồ cổ ở đây đều đã qua thẩm định nhưng dù là bậc thầy lợi hại đến mấy thì cũng có lúc nhầm lẫn mà đúng không?"
"Cho nên chỉ cần anh may mắn, hoặc là có con mắt tinh tường thì sẽ có rất nhiều đồ hời cho anh tìm."
"Cho dù không may mắn thì cũng không sao, đồ ở đây của chúng tôi rẻ hơn nhiều so với những nơi khác, mang ra chợ bên ngoài bán vẫn có thể kiếm được chút tiền."
Đối phương nói rất khéo léo nhưng Trương Dương hiểu rằng, đối phương chỉ là một người đứng ở cửa ra vào xem hàng thôi nhưng đối phương cũng sẵn sàng bỏ công sức ra với hắn, vậy thì chắc chắn là thường xuyên kiếm được không ít tiền.
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy tôi tự đi dạo trước. Nếu cần sẽ gọi cô."
"Vâng, tôi sẽ chỉ đường sơ qua cho anh. Những tủ bên này chủ yếu là đồ đồng, bên kia là đồ sứ, bên kia là tiền cổ..."
Trương Dương im lặng nghe xong, đi thẳng đến khu đồ sứ, trước tiên xem đồ lớn.
Đồ sứ trông có vẻ đơn giản nhất, chẳng cần quan tâm gì cả, chỉ cần xem năm sản xuất là được, nói chung là năm sản xuất càng sớm thì càng có giá trị, đồ quan diêu thì có giá trị hơn đồ dân dụng.
"Thời gian sản xuất: 1953", đồ dân dụng của những năm 1950, không có giá trị;
"Thời gian sản xuất: 1972", đồ sứ ngoại tệ, đáng tiếc là bị vỡ, không đáng giá;
"Thời gian sản xuất: 2001", đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại thuần túy;
...
Trương Dương xem qua loa, chỉ mất khoảng một phút, nhìn thông tin ngày tháng, dùng điện thoại tra giá tham khảo rồi đi luôn, như vậy rất hiệu quả. Chỉ là hành vi của hắn trông có vẻ hơi kỳ lạ đối với người ngoài.
"Điềm Điềm, người mà cô vừa dẫn vào, không phải là đến từ cửa hàng khác đến đây để dò la tin tức chứ?" Ở phía sau quầy, một nữ nhân viên mập mạp nhỏ giọng thì thầm với Phương Điềm Điềm.
"Tôi thấy lần nào hắn cũng chỉ xem một lát, sau đó lấy điện thoại ra ghi chép gì đó."
"Hắn á? Không thể nào, tôi thấy trên cặp hắn có huy hiệu trường Đại học Lâm Hải, chắc là một sinh viên nghèo thôi."
"Cô biết hắn vừa nói gì không?" Phương Điềm Điềm cố ý làm ra vẻ bí ẩn.
"Nói gì?"
"Hắn nói hắn muốn hớt hẻo." Trên mặt Phương Điềm Điềm không giấu nổi vẻ cười cợt, còn lộ ra một chút khinh thường.
Cô đã gặp nhiều người đến cửa hàng đồ cổ để hớt hẻo rồi nhưng một sinh viên trẻ tuổi như vậy, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện hớt hẻo làm giàu thì đúng là vô dụng.
"Ha ha, nói được như vậy thì chắc đầu óc cũng không tốt lắm, chắc là một đứa mọt sách." Nữ nhân viên mập mạp bĩu môi nói: "Nhưng vẫn tốt hơn mấy đứa livestream săn đồ cổ, một đám người ùa vào, mua một món trước ống kính, quay xong lại hoàn trả, đúng là đồ ngốc."
"Thôi, ai bảo mình chỉ là người đi làm thuê chứ." Phương Điềm Điềm có chút buồn bã cảm thán, ánh mắt vừa liếc ra ngoài cửa thì thấy mấy người đang đứng trước cửa hàng, trong đó có một người đàn ông trung niên đeo kính đang nói gì đó với ống kính máy quay.
Phương Điềm Điềm dùng khuỷu tay huých bạn thân mình.
Đang giữa ban ngày ban mặt, cửa hàng đồ cổ to đùng như thế này mà chẳng thấy một bóng khách nào.
Trương Dương đứng ở cửa quan sát một hồi, trong cửa hàng đồ cổ, một nữ nhân viên mặc đồng phục công sở màu đen chú ý đến hắn, lập tức nở nụ cười tươi đi tới.
Cô gái đi tới, mặc vest đen, đôi chân dài miên man, đi giày cao gót màu đỏ, tiếng "Cạch cạch." vang lên trên sàn gỗ, nụ cười trên khuôn mặt rạng rỡ, vừa đủ để lộ tám chiếc răng trắng.
Thực sự rất chuyên nghiệp.
Trương Dương chỉ đánh giá sơ qua khí chất của cô gái, trong lòng đã tin bảy tám phần lời của ông anh mặc áo khoác quân đội lúc nãy.
Trong đó có sáu phần là dành cho cô nhân viên trước mắt này.
"Thưa anh, chào anh, anh cần tìm gì ạ?" Nữ nhân viên đi tới, vô cùng lễ phép hỏi.
Trương Dương nhìn bảng tên của cô ấy, Phương Điềm Điềm, nhân viên bán hàng.
"Chào cô, tôi muốn tìm đồ hời, ở đây có đồ hời để tôi tìm không?" Trương Dương hỏi rất thẳng thắn.
Câu hỏi này có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng lại là một mắt xích trong kế hoạch của Trương Dương.
Nụ cười trên khuôn mặt Phương Điềm Điềm không hề giảm, cô ấy lễ phép trả lời: "Tất nhiên là có đồ hời rồi! Mặc dù đồ cổ ở đây đều đã qua thẩm định nhưng dù là bậc thầy lợi hại đến mấy thì cũng có lúc nhầm lẫn mà đúng không?"
"Cho nên chỉ cần anh may mắn, hoặc là có con mắt tinh tường thì sẽ có rất nhiều đồ hời cho anh tìm."
"Cho dù không may mắn thì cũng không sao, đồ ở đây của chúng tôi rẻ hơn nhiều so với những nơi khác, mang ra chợ bên ngoài bán vẫn có thể kiếm được chút tiền."
Đối phương nói rất khéo léo nhưng Trương Dương hiểu rằng, đối phương chỉ là một người đứng ở cửa ra vào xem hàng thôi nhưng đối phương cũng sẵn sàng bỏ công sức ra với hắn, vậy thì chắc chắn là thường xuyên kiếm được không ít tiền.
Trương Dương suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy tôi tự đi dạo trước. Nếu cần sẽ gọi cô."
"Vâng, tôi sẽ chỉ đường sơ qua cho anh. Những tủ bên này chủ yếu là đồ đồng, bên kia là đồ sứ, bên kia là tiền cổ..."
Trương Dương im lặng nghe xong, đi thẳng đến khu đồ sứ, trước tiên xem đồ lớn.
Đồ sứ trông có vẻ đơn giản nhất, chẳng cần quan tâm gì cả, chỉ cần xem năm sản xuất là được, nói chung là năm sản xuất càng sớm thì càng có giá trị, đồ quan diêu thì có giá trị hơn đồ dân dụng.
"Thời gian sản xuất: 1953", đồ dân dụng của những năm 1950, không có giá trị;
"Thời gian sản xuất: 1972", đồ sứ ngoại tệ, đáng tiếc là bị vỡ, không đáng giá;
"Thời gian sản xuất: 2001", đồ thủ công mỹ nghệ hiện đại thuần túy;
...
Trương Dương xem qua loa, chỉ mất khoảng một phút, nhìn thông tin ngày tháng, dùng điện thoại tra giá tham khảo rồi đi luôn, như vậy rất hiệu quả. Chỉ là hành vi của hắn trông có vẻ hơi kỳ lạ đối với người ngoài.
"Điềm Điềm, người mà cô vừa dẫn vào, không phải là đến từ cửa hàng khác đến đây để dò la tin tức chứ?" Ở phía sau quầy, một nữ nhân viên mập mạp nhỏ giọng thì thầm với Phương Điềm Điềm.
"Tôi thấy lần nào hắn cũng chỉ xem một lát, sau đó lấy điện thoại ra ghi chép gì đó."
"Hắn á? Không thể nào, tôi thấy trên cặp hắn có huy hiệu trường Đại học Lâm Hải, chắc là một sinh viên nghèo thôi."
"Cô biết hắn vừa nói gì không?" Phương Điềm Điềm cố ý làm ra vẻ bí ẩn.
"Nói gì?"
"Hắn nói hắn muốn hớt hẻo." Trên mặt Phương Điềm Điềm không giấu nổi vẻ cười cợt, còn lộ ra một chút khinh thường.
Cô đã gặp nhiều người đến cửa hàng đồ cổ để hớt hẻo rồi nhưng một sinh viên trẻ tuổi như vậy, đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện hớt hẻo làm giàu thì đúng là vô dụng.
"Ha ha, nói được như vậy thì chắc đầu óc cũng không tốt lắm, chắc là một đứa mọt sách." Nữ nhân viên mập mạp bĩu môi nói: "Nhưng vẫn tốt hơn mấy đứa livestream săn đồ cổ, một đám người ùa vào, mua một món trước ống kính, quay xong lại hoàn trả, đúng là đồ ngốc."
"Thôi, ai bảo mình chỉ là người đi làm thuê chứ." Phương Điềm Điềm có chút buồn bã cảm thán, ánh mắt vừa liếc ra ngoài cửa thì thấy mấy người đang đứng trước cửa hàng, trong đó có một người đàn ông trung niên đeo kính đang nói gì đó với ống kính máy quay.
Phương Điềm Điềm dùng khuỷu tay huých bạn thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.