Livestream Giám Định Bảo Vật, Chúc Mừng Nhận Được Cơm Tù
Chương 37: Gặp Gỡ Đại Gia Tặng Quà Nhiều Nhất Trong Buổi Đấu Giá 1
Địa Than Thượng Tha Hài
13/05/2024
"Em gái à, tiền mất rồi thì kiếm lại được."
"Tình thân vẫn quan trọng hơn tiền." Trương Dương khuyên nhủ.
Hắn đặt mình vào góc độ của cô gái đối diện, huyết áp đã tăng cao, năm mươi nghìn biến thành một nghìn, hơn nữa còn mười mấy món đồ chưa giám định.
"Em biết mà, Trương đại sư." Cô gái cười khổ: "Đây là tiền của mẹ em, bà ấy muốn tiêu thế nào cũng là chuyện của bà ấy, chỉ là bị lừa nên trong lòng hơi khó chịu."
"Chuyện này cũng không có cách nào, coi như là nộp tiền học phí vậy."
"Thôi, đành vậy." Cô gái thở dài: "Trương đại sư, anh xem nốt những món còn lại giúp em đi, cơ bản đều mua ở khu du lịch."
"Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi."
"Được!" Trương Dương trả lời dứt khoát.
[Cô em này có tâm lý cũng khá tốt]
[Chắc là không thiếu tiền, đổi lại là người bình thường thì đã sụp đổ từ lâu rồi]
[Người bình thường cũng sẽ không bỏ ra ba mươi nghìn để mua đá cẩm thạch đâu]
[Đoán mò là hai mươi món này lỗ hơn mười vạn]
Mười phút sau, khi Trương Dương tắt cuộc gọi, cả người hắn đã hơi tê liệt.
Cô gái kia đã giám định tổng cộng hai mươi mốt món đồ, trong đó chỉ có một món tượng Quan m là có giá trị, giá trị khoảng năm nghìn, kết quả lại mua với giá một vạn.
Cộng lại, theo số liệu thống kê của bình luận, lỗ khoảng mười sáu vạn.
Đến cuối, cảm giác như cô gái giám bảo kia đã không chịu đựng nổi nữa, thậm chí còn lười nói đã mua với giá bao nhiêu, dù sao đều là lỗ.
Anh em ơi, giờ phải tắt livestream thật rồi, anh em Cửu Môn tối còn hoạt động.
[888]
[Hy vọng ngày mai vẫn chưa thấy streamer bị bắt]
[Ngày mai cuối tuần, đại sư có sắp xếp gì không]
Trương Dương vốn đã chuẩn bị tắt livestream nhưng thấy hai chữ cuối tuần, hắn bỗng nhớ ra, ngày mai là buổi đấu giá đồ sứ của Lâm Hải.
Bình hoa màu phấn của hắn đã gửi đến nơi đấu giá, ngày mai dù thế nào cũng phải đi xem một chút, như vậy mới yên tâm được.
Nhưng công ty sẽ cho nghỉ không?
Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định chém trước t tấu sau: "Anh em, thời gian livestream ngày mai có thể sẽ lùi lại một chút, tôi phải đi tham gia một buổi đấu giá."
[Thời đại này còn có buổi đấu giá sao?]
[Tại sao lại không được livestream buổi đấu giá, phát sóng ngoài trời đi]
"Không được, livestream ngoài trời phải làm thủ tục. Tôi off đây, mọi người mai gặp."
Livestream đóng lại, đạo diễn giơ tay ra hiệu OK với Trương Dương, ám chỉ công việc của hắn hôm nay đã kết thúc.
"Giỏi lắm, Trương Dương." Tổng giám đốc Kim dẫn theo quay phim đi đến, chỉ tay vào hắn nói: "Nhanh lên, chụp lại hậu trường của đại sư Trương đi."
"Tổng giám đốc Kim, ngày mai tôi..."
"Buổi đấu giá đúng không, đi đi, tối bù thời gian livestream lại là được."
"Được ạ."
Trương Dương không ngờ tổng giám đốc Kim lại dễ nói chuyện như vậy.
Khi tẩy trang, từ miệng Cao tỷ hắn mới biết, hóa ra anh chàng quay phim đi theo tổng giám đốc Kim là bạn trai mới của cô ta. Mượn cớ chụp ảnh cho Trương Dương, tổng giám đốc Kim đã nhét bạn trai vào công ty thành công nên thuận tiện cũng tốt bụng với Trương Dương.
Về chuyện này, Trương Dương chỉ có một suy nghĩ: Quá đỉnh.
...
...
Chiều hôm sau, hai giờ, Trương Dương đến trước hiện trường.
Người phụ trách của Lâm Hải đấu giá hành tiếp đón hắn.
Trong phòng tiếp khách.
"Chào buổi chiều, anh Trương, đây là biên lai mà anh đã xác nhận trên mạng trước đó, làm phiền anh xem lại một chút."
"Được." Trương Dương nhận lấy một cái bìa màu xanh từ tay cô lễ tân xinh đẹp, bên trong là những thứ hắn đã xác nhận trên mạng trước đó, như hợp đồng, chi tiết về phí,...
Tại Lâm Hải đấu giá hành, bất kể vật phẩm có được bán ra hay không, đều phải trả 2% phí bảo quản.
"Tình thân vẫn quan trọng hơn tiền." Trương Dương khuyên nhủ.
Hắn đặt mình vào góc độ của cô gái đối diện, huyết áp đã tăng cao, năm mươi nghìn biến thành một nghìn, hơn nữa còn mười mấy món đồ chưa giám định.
"Em biết mà, Trương đại sư." Cô gái cười khổ: "Đây là tiền của mẹ em, bà ấy muốn tiêu thế nào cũng là chuyện của bà ấy, chỉ là bị lừa nên trong lòng hơi khó chịu."
"Chuyện này cũng không có cách nào, coi như là nộp tiền học phí vậy."
"Thôi, đành vậy." Cô gái thở dài: "Trương đại sư, anh xem nốt những món còn lại giúp em đi, cơ bản đều mua ở khu du lịch."
"Anh đã chuẩn bị tâm lý rồi."
"Được!" Trương Dương trả lời dứt khoát.
[Cô em này có tâm lý cũng khá tốt]
[Chắc là không thiếu tiền, đổi lại là người bình thường thì đã sụp đổ từ lâu rồi]
[Người bình thường cũng sẽ không bỏ ra ba mươi nghìn để mua đá cẩm thạch đâu]
[Đoán mò là hai mươi món này lỗ hơn mười vạn]
Mười phút sau, khi Trương Dương tắt cuộc gọi, cả người hắn đã hơi tê liệt.
Cô gái kia đã giám định tổng cộng hai mươi mốt món đồ, trong đó chỉ có một món tượng Quan m là có giá trị, giá trị khoảng năm nghìn, kết quả lại mua với giá một vạn.
Cộng lại, theo số liệu thống kê của bình luận, lỗ khoảng mười sáu vạn.
Đến cuối, cảm giác như cô gái giám bảo kia đã không chịu đựng nổi nữa, thậm chí còn lười nói đã mua với giá bao nhiêu, dù sao đều là lỗ.
Anh em ơi, giờ phải tắt livestream thật rồi, anh em Cửu Môn tối còn hoạt động.
[888]
[Hy vọng ngày mai vẫn chưa thấy streamer bị bắt]
[Ngày mai cuối tuần, đại sư có sắp xếp gì không]
Trương Dương vốn đã chuẩn bị tắt livestream nhưng thấy hai chữ cuối tuần, hắn bỗng nhớ ra, ngày mai là buổi đấu giá đồ sứ của Lâm Hải.
Bình hoa màu phấn của hắn đã gửi đến nơi đấu giá, ngày mai dù thế nào cũng phải đi xem một chút, như vậy mới yên tâm được.
Nhưng công ty sẽ cho nghỉ không?
Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định chém trước t tấu sau: "Anh em, thời gian livestream ngày mai có thể sẽ lùi lại một chút, tôi phải đi tham gia một buổi đấu giá."
[Thời đại này còn có buổi đấu giá sao?]
[Tại sao lại không được livestream buổi đấu giá, phát sóng ngoài trời đi]
"Không được, livestream ngoài trời phải làm thủ tục. Tôi off đây, mọi người mai gặp."
Livestream đóng lại, đạo diễn giơ tay ra hiệu OK với Trương Dương, ám chỉ công việc của hắn hôm nay đã kết thúc.
"Giỏi lắm, Trương Dương." Tổng giám đốc Kim dẫn theo quay phim đi đến, chỉ tay vào hắn nói: "Nhanh lên, chụp lại hậu trường của đại sư Trương đi."
"Tổng giám đốc Kim, ngày mai tôi..."
"Buổi đấu giá đúng không, đi đi, tối bù thời gian livestream lại là được."
"Được ạ."
Trương Dương không ngờ tổng giám đốc Kim lại dễ nói chuyện như vậy.
Khi tẩy trang, từ miệng Cao tỷ hắn mới biết, hóa ra anh chàng quay phim đi theo tổng giám đốc Kim là bạn trai mới của cô ta. Mượn cớ chụp ảnh cho Trương Dương, tổng giám đốc Kim đã nhét bạn trai vào công ty thành công nên thuận tiện cũng tốt bụng với Trương Dương.
Về chuyện này, Trương Dương chỉ có một suy nghĩ: Quá đỉnh.
...
...
Chiều hôm sau, hai giờ, Trương Dương đến trước hiện trường.
Người phụ trách của Lâm Hải đấu giá hành tiếp đón hắn.
Trong phòng tiếp khách.
"Chào buổi chiều, anh Trương, đây là biên lai mà anh đã xác nhận trên mạng trước đó, làm phiền anh xem lại một chút."
"Được." Trương Dương nhận lấy một cái bìa màu xanh từ tay cô lễ tân xinh đẹp, bên trong là những thứ hắn đã xác nhận trên mạng trước đó, như hợp đồng, chi tiết về phí,...
Tại Lâm Hải đấu giá hành, bất kể vật phẩm có được bán ra hay không, đều phải trả 2% phí bảo quản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.