Chương 28: Ai đang đánh đàn?
Vũ Văn Trường Cung
12/03/2020
Dịch: Vạn Cổ
***
Đó là một hỗn hợp bùn đất màu nâu đỏ với những hạt đất cát bé li ti. Cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến khiến tôi nhận ra đó cũng không hẳn là dung dịch máu.
"Sợ bóng sợ gió một hồi." Khóa vòi nước lại, tiếng òng ọc bên trong đường ống nước cũng dừng lại ngay.
"Nơi này toàn chuyện kỳ lạ khắp nơi, nhưng chẳng thấy dấu hiệu của yêu ma quỷ quái, tựa như có thứ bẩn thỉu nào đó đang chơi trốn tìm cùng mình vậy." Tôi vẫn cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Nhiệm vụ livestream lần này có cảm giác dằn vặt hơn rất nhiều so với việc ngồi chờ chết tại Nhà trọ An Tâm. Tựa như, có một bàn tay lớn vô hình trong bóng tối đang thao túng vận mệnh của tôi vậy. Cảm giác này rất hỏng bét từ tận xương.
Đẩy cánh cửa lớn ngăn cách khu vực rửa tay và khu vực vệ sinh ra, tôi trông thấy từng buồng vệ sinh nhỏ bên trong.
"Trầm Mộng? Em ở đâu?" Không ai trả lời cả, tôi thử đẩy ra một cánh cửa tại buồng vệ sinh nhỏ.
"Chờ đã!"
Chẳng biết Tú Mộc đi vào lúc nào, cậu ta chộp lấy cánh tay tôi: "Anh streamer, anh phải biết mấy điều cấm kỵ trong nhà vệ sinh chứ. Muốn mở cửa đang khép hờ tại nhà vệ sinh đêm khuya, coi chừng bị ma búp bê bên trong bắt hồn."
"Ma búp bê à?"
"Trước đây, ngôi trường này có một cô bé ăn mày, nghe đâu mới 16 tuổi mà bị người khác lạm dụng tình dục, dẫn đến mang thai. Thế là, thằng khốn nạn đó lập tức chuyển trường, xóa mọi dấu vết. Cô bé ăn mày đáng thương kia đành phải tự sát trong chính căn phòng vệ sinh này."
"Nếu thằng đó đủ tuổi vị thành niên, nó ăn đạn tử hình là cái chắc." Tôi lạnh lùng nói, hất tay Tú Mộc ra, mở cánh cửa buồng vệ sinh đầu tiên.
Từng mảng gạch men sứ vỡ vụn, phủ đầy rêu xanh. Có dấu vết gì đó dính đầy trên vách tường loang lổ.
"Anh đừng xem thường vụ này nha! Những câu chuyện ma lan truyền trong ngôi trường này chắc chắn phải có một căn cứ nào đó." Tú Mộc chạy đến buồng phòng thứ hai: "Trước khi mở cửa, anh nên gõ cửa xin phép."
Nói xong, cậu ta đưa tay gõ "cốc, cốc": "Có ai không? Cô bé ăn mày, anh đến chơi với em nè."
Cử chỉ quái dị kết hợp với âm thanh trầm thấp ấy lại diễn ra trong cái khung cảnh đặc biệt thế này khiến một nỗi sợ bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, giơ máy camera lên, dùng tốc độ nhanh nhất mở hết tất cả cánh cửa còn lại.
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!.... Đùng!"
Chạm đến cánh cửa cuối cùng, tôi bỗng nghe âm thanh "Đùng đùng" ban nãy xuất hiện lần nữa.
"Lạ thật, sao cánh cửa buồng vệ sinh này bị khóa rồi?" Ai ai cũng biết, cửa phòng vệ sinh chỉ có thể bị khóa chốt từ bên trong. Tôi bèn ra hiệu cho bọn nhóc lui lại ra phía sau, nhích nhẹ chân phải.
"Anh tính làm gì?"
"Đùng" - một âm thanh ầm ĩ vang lên cả dãy phòng học.
Tôi tung một cú đá, sút tung cánh cửa phòng rớt ra.
Tôi canh me camera quay đúng cảnh tượng trước mặt, dù trên màn hình không có bất cứ thứ u linh quỷ quái nào, nhưng hình ảnh ấy vẫn làm tôi kinh hãi.
Một món đồ chơi cụt đầu bằng vải bông nằm lăn lóc trên bồn cầu.
Phủi nhẹ lớp tro bụi trên mặt, tôi huơ camera vào: "Trông có vẻ món đồ chơi này có tuổi đời khá lâu rồi."
Đầu của món đồ chơi này bị ai đó dùng kéo cắt xuống khiến sợi bông rách nát bên trong ló ra. Tôi quan sát cẩn thận, bèn phát hiện ra hai con chữ mờ nhạt trên bụng món đồ chơi này.
"Tiết Phi?"
Thời gian đã qua lâu rồi, chữ viết quá mờ, tôi chỉ có thể nửa tin nửa ngờ: "Là trùng tên trùng họ? Hay là...?"
"Anh streamer, anh tìm thấy gì vậy?" Tú Mộc và Tiết Phi tiến đến.
"Không có gì, món đồ chơi rách nát mà thôi." Tôi tiện tay ném đi con đồ chơi kia, không hề thay đổi sắc mặt: "Trầm Mộng không có ở đây, chúng ta đi tìm tiếp đi. Đêm dài lắm mộng, không thể lãng phí thời gian được nữa."
Rời khỏi phòng vệ sinh tầng 01, chúng tôi đi lên lầu 02. Tú Mộc còn chủ tâm đếm bậc thang nữa, nhưng cậu ta đành thất vọng vì chỉ có 12 bậc thang mà thôi, chẳng hề ra thêm bậc nào nữa.
Đại đa số phòng học trên tầng 02 đều bị khóa kín, chỉ có phòng y tế và phòng âm nhạc có thể mở ra.
Hai phòng này cách nhau khá xa, tôi bèn xách camera đi đến mở cửa phòng y tế trước tiên. Trước mặt tôi, từng giường bệnh được ngăn cách nhau bởi những tấm màn che, rất kín kẽ, khó mà nhìn có thứ gì bên trong nếu nhìn từ bên ngoài.
"Muối Iodophor, cồn, thuốc thử..." Hàng tá loại thuốc bày biện lung tung trong ngăn kéo tủ, những mảnh băng gạc vàng vọt đã được dùng qua nằm ngổn ngang trên mặt đất. Tôi tiến lên vài bước, liền thấy vài tờ bệnh án nằm rải rác khắp nơi.
Tôi cúi xuống nhặt chúng lên, trông số năm ghi trên tờ bệnh án, nhẩm tính chính là cách đây 05 năm. Trang giấy bị chuột gặm qua, chữ viết mờ nhạt, ngờ ngợ nhìn vào cột họ và tên có thể trông thấy ba chữ Quách Quân Kiệt.
"Xem ra đứa nhóc kia là khách quen tại đây. Nó chẳng những gánh chịu nỗi nhục nhã tinh thần, mà còn bị hành hạ thể xác thường xuyên." Tôi hơi bất ngờ ở chỗ, tất cả ảnh chân dung trên mấy tờ giấy bệnh án này đều bị gỡ sạch. Tựa như, tướng mạo của thằng bé kia là một sự bí mật mà ngôi trường này không muốn công khai.
"Vết thương nhẹ bên tai trái, nứt xương ngón tay út, máu bầm nhiều nơi trên đùi..." Chẩn đoán trên bệnh án không nghiêm trọng lắm, nhưng có rất nhiều trên thân thể cùng một người, điều đó nói lên rất nhiều vấn đề.
"Kẻ bị ức hiếp, nếu không phản kháng lại mà đi lặng thầm chịu đựng, thì bọn ăn hiếp người kia sẽ có những hành động càng lúc càng quá đáng."
Tôi kéo màn che một cái giường bệnh ra, bèn trông thấy từng vết máu khô cũ dính trên chiếc đệm cũ nát.
Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng nhìn vết máu khô dính trên ga trải giường thế kìa, dù màu sắc không phải là đỏi chói nhưng tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình đang run nhẹ.
"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao giường này lại máu me đến thế?"
Tôi bèn lục lọi chiếc tủ cạnh bên, cuối cùng nhìn thấy một tờ bệnh án có thời gian gần đây nhất, dù cách đây 05 năm.
"Rơi từ trên cao, khoang chậu vỡ nát, nội tạng bị xuất huyết diện rộng, xương sọ rạn nứt..."
Những triệu chứng thế này khiến tôi nhớ đến vài lời đồn trên mạng mà mình từng thấy. Trước khi ngôi trường bị niêm phong chính thức, từng có rất nhiều học sinh đã nhảy lầu tập thể tại nơi này.
Tờ bệnh án giấu trong hộc tủ này đã chứng minh tin tức nhảy lầu chắc chắn không phải lời đồn vô căn cứ. Nhìn chiếc giường nhuốm máu kia, tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Thông thường, nếu có học sinh nhảy lầu tại trường học, phương pháp xử lý đầu tiên là cách ly hiện trường, sau đó gọi 110 và 120 chứ không hề tự ý động chạm vào thi thể, huống chi là mang đến phòng y tế như thế này.
Tôi bèn tiếp tục kiểm tra vào tờ bệnh án khác, cuối cùng đanh lại sắc mặt.
"Không chỉ một người chết." Trước khi trường học bị niêm phong, ghi chép cho ra con số 05 người chết, nhưng nếu bỏ qua trường hợp bị người cố ý xóa sạch chứng cớ, chẳng phải còn rất nhiều người chết nữa sao?
"Là do áp lực học tập à? Hay tranh giành tình cảm?" Tôi lắc đầu: "Dường như có một quy luật nào đó trong vụ tự sát tập thể này, dạng như, tất cả bọn họ đều ước định cùng nhau chết như thế."
"Có chuyện gì xảy ra trên người bọn học sinh này ư?" Thời gian 05 năm đủ để xóa đi mọi chân tướng, trong khi bệnh án này cũng là bản thiếu, ghi chép không đầy đủ. Ngay cả phần họ và tên cũng bị tô mờ, chỉ thấy vài gương mặt mờ nhạt hình trắng đen.
"Nguyên nhân dẫn đến cái chết chắc chắn chính là chìa khóa quan trọng để phá giải câu đố tại ngôi trường này. Chắc mình phải lần mò tại phòng y tế này lâu hơn một chút." Tôi bèn xốc lên tấm màn che của chiếc giường thứ hai, liền thấy một tấm ga trải giường khô quánh bị máu tươi nhuộm đen toàn bộ.
Tôi tiện tay xốc cả tấm ga lên, ngay lúc ấy, bèn thấy một bộ đồng phục học sinh giấu bên trong.
Tôi cố kiềm nén chịu đựng cái mùi hôi thối tanh tưởi này, lấy bộ đồng phục học sinh bày ra trên giường: "Vương Tú...?"
Có một cái tên in trước ngực bộ đồng phục học sinh, do 03 chữ tạo thành, chỉ là quá mờ nên tôi không thể nào thấy rõ chữ cuối cùng.
Tôi tiếp tục xốc mấy tấm che của những cái giường còn lại, nhưng tình hình đều tương tự. Mãi đến cái giường cuối cùng, tôi vừa đưa tay nắm lấy màn che, bỗng có cảm giác ai đó phía sau tấm màn chạm vào tôi một cái.
"Trầm Mộng?" Tôi sợ hết hồn, lui về sau hai bước. Tôi chắc chắn có thứ gì đó phía sau tấm màn ấy, dựa theo xúc cảm vừa rồi.
Tôi soi sáng khu vực trước mắt bằng ánh sáng điện thoại, bèn thấy tấm màn nhẹ rơi xuống, tựa như một con cá vừa bị câu dính lại lặn ngụt xuống mặt hồ.
"Là em à? Em trả lời đi!" Chẳng ai trả lời tôi, thấy thế, tôi bước đến gần lần nữa, vương tay chộp lấy bức màn.
Tình tang... tính tang...
Có tiếng đàn dương cầm vang lên dồn dập ở cuối dãy hành lang bên kia. Tôi hoảng sợ đến nổi giật mạnh tay một cái, cuối cùng vẫn không xốc tấm màn này lên.
Cầm lấy camera, tôi nhanh chóng chạy đến căn phòng có tiếng đàn phát ra.
Tôi vừa rời đi, cả căn phòng y tế liền rơi vào tình trạng tĩnh mịch. Chỉ là, có một cánh tay bằng nhựa của hình nhân thò ra từ cái giường cuối cùng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Vừa chạy đến cuối hàng lang, tôi thở hổn hển vì gấp gáp. Ba đứa nhỏ kia đang vây quanh một chiếc đàn dương cầm, "Ban nãy là bọn em đàn à?"
"Anh hỏi nó kìa, đây là do thằng nhãi này phá đấy!" Tiết Phi đẩy Tú Mộc ra trước mặt tôi.
Tú Mộc bèn kêu oan: "Lần này em bị oan uổng nha, em không hề chạm vào cây đàn dương cầm này!"
"Tao với Anh Tử đều đứng trong hành lang, lúc đó trong phòng này chỉ có mình mày, mày không làm thì ai làm? Chẳng lẽ cây đàn tự nhấn phím?" Tiết Phi nắm chặt cổ áo của Tú Mộc, nâng gã nhấc lên.
Tú Mộc bị nâng hỏng chân khỏi mặt đất, nhưng vẫn giữ vững sự cứng cỏi của mình: "Không phải em! Không phải em! Chắc chắn còn ai đó trong phòng này!"
"Mày hay lắm! Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mà không tìm ra Trầm Mộng, mày cũng đừng hòng về nhà!"
"Đừng nháo lên như thế, lúc nãy có lẽ không phải là Tú Mộc đâu." Tôi nắm chặt camera, mồ hôi rịn ra ướt cả bàn tay: "Bốn người chúng ta đều đang ở trong phòng, nhưng mấy em lắng lỗ tai lên nghe kỹ xem..."
Có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài hành lang, âm thanh đang dần đến gần.
"Là Trầm Mộng à?" Tiết Phi liền buông cổ áo Tú Mộc ra lập tức, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài xem xét.
Tôi vừa định đưa tay cản nó lại, nhưng không kịp.
"Trầm Mộng, em quay lại rồi à?" Tiếng bước chân dừng lại ngay cửa. Tiết Phi ngẩng đầu với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng cuối cùng lại trông thấy một gương mặt hình nhân bằng nhựa ngây dại tại cửa phòng!
***
Đó là một hỗn hợp bùn đất màu nâu đỏ với những hạt đất cát bé li ti. Cảm giác từ đầu ngón tay truyền đến khiến tôi nhận ra đó cũng không hẳn là dung dịch máu.
"Sợ bóng sợ gió một hồi." Khóa vòi nước lại, tiếng òng ọc bên trong đường ống nước cũng dừng lại ngay.
"Nơi này toàn chuyện kỳ lạ khắp nơi, nhưng chẳng thấy dấu hiệu của yêu ma quỷ quái, tựa như có thứ bẩn thỉu nào đó đang chơi trốn tìm cùng mình vậy." Tôi vẫn cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Nhiệm vụ livestream lần này có cảm giác dằn vặt hơn rất nhiều so với việc ngồi chờ chết tại Nhà trọ An Tâm. Tựa như, có một bàn tay lớn vô hình trong bóng tối đang thao túng vận mệnh của tôi vậy. Cảm giác này rất hỏng bét từ tận xương.
Đẩy cánh cửa lớn ngăn cách khu vực rửa tay và khu vực vệ sinh ra, tôi trông thấy từng buồng vệ sinh nhỏ bên trong.
"Trầm Mộng? Em ở đâu?" Không ai trả lời cả, tôi thử đẩy ra một cánh cửa tại buồng vệ sinh nhỏ.
"Chờ đã!"
Chẳng biết Tú Mộc đi vào lúc nào, cậu ta chộp lấy cánh tay tôi: "Anh streamer, anh phải biết mấy điều cấm kỵ trong nhà vệ sinh chứ. Muốn mở cửa đang khép hờ tại nhà vệ sinh đêm khuya, coi chừng bị ma búp bê bên trong bắt hồn."
"Ma búp bê à?"
"Trước đây, ngôi trường này có một cô bé ăn mày, nghe đâu mới 16 tuổi mà bị người khác lạm dụng tình dục, dẫn đến mang thai. Thế là, thằng khốn nạn đó lập tức chuyển trường, xóa mọi dấu vết. Cô bé ăn mày đáng thương kia đành phải tự sát trong chính căn phòng vệ sinh này."
"Nếu thằng đó đủ tuổi vị thành niên, nó ăn đạn tử hình là cái chắc." Tôi lạnh lùng nói, hất tay Tú Mộc ra, mở cánh cửa buồng vệ sinh đầu tiên.
Từng mảng gạch men sứ vỡ vụn, phủ đầy rêu xanh. Có dấu vết gì đó dính đầy trên vách tường loang lổ.
"Anh đừng xem thường vụ này nha! Những câu chuyện ma lan truyền trong ngôi trường này chắc chắn phải có một căn cứ nào đó." Tú Mộc chạy đến buồng phòng thứ hai: "Trước khi mở cửa, anh nên gõ cửa xin phép."
Nói xong, cậu ta đưa tay gõ "cốc, cốc": "Có ai không? Cô bé ăn mày, anh đến chơi với em nè."
Cử chỉ quái dị kết hợp với âm thanh trầm thấp ấy lại diễn ra trong cái khung cảnh đặc biệt thế này khiến một nỗi sợ bắt đầu nhen nhóm trong lòng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, giơ máy camera lên, dùng tốc độ nhanh nhất mở hết tất cả cánh cửa còn lại.
"Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!.... Đùng!"
Chạm đến cánh cửa cuối cùng, tôi bỗng nghe âm thanh "Đùng đùng" ban nãy xuất hiện lần nữa.
"Lạ thật, sao cánh cửa buồng vệ sinh này bị khóa rồi?" Ai ai cũng biết, cửa phòng vệ sinh chỉ có thể bị khóa chốt từ bên trong. Tôi bèn ra hiệu cho bọn nhóc lui lại ra phía sau, nhích nhẹ chân phải.
"Anh tính làm gì?"
"Đùng" - một âm thanh ầm ĩ vang lên cả dãy phòng học.
Tôi tung một cú đá, sút tung cánh cửa phòng rớt ra.
Tôi canh me camera quay đúng cảnh tượng trước mặt, dù trên màn hình không có bất cứ thứ u linh quỷ quái nào, nhưng hình ảnh ấy vẫn làm tôi kinh hãi.
Một món đồ chơi cụt đầu bằng vải bông nằm lăn lóc trên bồn cầu.
Phủi nhẹ lớp tro bụi trên mặt, tôi huơ camera vào: "Trông có vẻ món đồ chơi này có tuổi đời khá lâu rồi."
Đầu của món đồ chơi này bị ai đó dùng kéo cắt xuống khiến sợi bông rách nát bên trong ló ra. Tôi quan sát cẩn thận, bèn phát hiện ra hai con chữ mờ nhạt trên bụng món đồ chơi này.
"Tiết Phi?"
Thời gian đã qua lâu rồi, chữ viết quá mờ, tôi chỉ có thể nửa tin nửa ngờ: "Là trùng tên trùng họ? Hay là...?"
"Anh streamer, anh tìm thấy gì vậy?" Tú Mộc và Tiết Phi tiến đến.
"Không có gì, món đồ chơi rách nát mà thôi." Tôi tiện tay ném đi con đồ chơi kia, không hề thay đổi sắc mặt: "Trầm Mộng không có ở đây, chúng ta đi tìm tiếp đi. Đêm dài lắm mộng, không thể lãng phí thời gian được nữa."
Rời khỏi phòng vệ sinh tầng 01, chúng tôi đi lên lầu 02. Tú Mộc còn chủ tâm đếm bậc thang nữa, nhưng cậu ta đành thất vọng vì chỉ có 12 bậc thang mà thôi, chẳng hề ra thêm bậc nào nữa.
Đại đa số phòng học trên tầng 02 đều bị khóa kín, chỉ có phòng y tế và phòng âm nhạc có thể mở ra.
Hai phòng này cách nhau khá xa, tôi bèn xách camera đi đến mở cửa phòng y tế trước tiên. Trước mặt tôi, từng giường bệnh được ngăn cách nhau bởi những tấm màn che, rất kín kẽ, khó mà nhìn có thứ gì bên trong nếu nhìn từ bên ngoài.
"Muối Iodophor, cồn, thuốc thử..." Hàng tá loại thuốc bày biện lung tung trong ngăn kéo tủ, những mảnh băng gạc vàng vọt đã được dùng qua nằm ngổn ngang trên mặt đất. Tôi tiến lên vài bước, liền thấy vài tờ bệnh án nằm rải rác khắp nơi.
Tôi cúi xuống nhặt chúng lên, trông số năm ghi trên tờ bệnh án, nhẩm tính chính là cách đây 05 năm. Trang giấy bị chuột gặm qua, chữ viết mờ nhạt, ngờ ngợ nhìn vào cột họ và tên có thể trông thấy ba chữ Quách Quân Kiệt.
"Xem ra đứa nhóc kia là khách quen tại đây. Nó chẳng những gánh chịu nỗi nhục nhã tinh thần, mà còn bị hành hạ thể xác thường xuyên." Tôi hơi bất ngờ ở chỗ, tất cả ảnh chân dung trên mấy tờ giấy bệnh án này đều bị gỡ sạch. Tựa như, tướng mạo của thằng bé kia là một sự bí mật mà ngôi trường này không muốn công khai.
"Vết thương nhẹ bên tai trái, nứt xương ngón tay út, máu bầm nhiều nơi trên đùi..." Chẩn đoán trên bệnh án không nghiêm trọng lắm, nhưng có rất nhiều trên thân thể cùng một người, điều đó nói lên rất nhiều vấn đề.
"Kẻ bị ức hiếp, nếu không phản kháng lại mà đi lặng thầm chịu đựng, thì bọn ăn hiếp người kia sẽ có những hành động càng lúc càng quá đáng."
Tôi kéo màn che một cái giường bệnh ra, bèn trông thấy từng vết máu khô cũ dính trên chiếc đệm cũ nát.
Dù đã trôi qua rất lâu, nhưng nhìn vết máu khô dính trên ga trải giường thế kìa, dù màu sắc không phải là đỏi chói nhưng tôi vẫn cảm thấy cơ thể mình đang run nhẹ.
"Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao giường này lại máu me đến thế?"
Tôi bèn lục lọi chiếc tủ cạnh bên, cuối cùng nhìn thấy một tờ bệnh án có thời gian gần đây nhất, dù cách đây 05 năm.
"Rơi từ trên cao, khoang chậu vỡ nát, nội tạng bị xuất huyết diện rộng, xương sọ rạn nứt..."
Những triệu chứng thế này khiến tôi nhớ đến vài lời đồn trên mạng mà mình từng thấy. Trước khi ngôi trường bị niêm phong chính thức, từng có rất nhiều học sinh đã nhảy lầu tập thể tại nơi này.
Tờ bệnh án giấu trong hộc tủ này đã chứng minh tin tức nhảy lầu chắc chắn không phải lời đồn vô căn cứ. Nhìn chiếc giường nhuốm máu kia, tôi bắt đầu cảm thấy hoang mang.
Thông thường, nếu có học sinh nhảy lầu tại trường học, phương pháp xử lý đầu tiên là cách ly hiện trường, sau đó gọi 110 và 120 chứ không hề tự ý động chạm vào thi thể, huống chi là mang đến phòng y tế như thế này.
Tôi bèn tiếp tục kiểm tra vào tờ bệnh án khác, cuối cùng đanh lại sắc mặt.
"Không chỉ một người chết." Trước khi trường học bị niêm phong, ghi chép cho ra con số 05 người chết, nhưng nếu bỏ qua trường hợp bị người cố ý xóa sạch chứng cớ, chẳng phải còn rất nhiều người chết nữa sao?
"Là do áp lực học tập à? Hay tranh giành tình cảm?" Tôi lắc đầu: "Dường như có một quy luật nào đó trong vụ tự sát tập thể này, dạng như, tất cả bọn họ đều ước định cùng nhau chết như thế."
"Có chuyện gì xảy ra trên người bọn học sinh này ư?" Thời gian 05 năm đủ để xóa đi mọi chân tướng, trong khi bệnh án này cũng là bản thiếu, ghi chép không đầy đủ. Ngay cả phần họ và tên cũng bị tô mờ, chỉ thấy vài gương mặt mờ nhạt hình trắng đen.
"Nguyên nhân dẫn đến cái chết chắc chắn chính là chìa khóa quan trọng để phá giải câu đố tại ngôi trường này. Chắc mình phải lần mò tại phòng y tế này lâu hơn một chút." Tôi bèn xốc lên tấm màn che của chiếc giường thứ hai, liền thấy một tấm ga trải giường khô quánh bị máu tươi nhuộm đen toàn bộ.
Tôi tiện tay xốc cả tấm ga lên, ngay lúc ấy, bèn thấy một bộ đồng phục học sinh giấu bên trong.
Tôi cố kiềm nén chịu đựng cái mùi hôi thối tanh tưởi này, lấy bộ đồng phục học sinh bày ra trên giường: "Vương Tú...?"
Có một cái tên in trước ngực bộ đồng phục học sinh, do 03 chữ tạo thành, chỉ là quá mờ nên tôi không thể nào thấy rõ chữ cuối cùng.
Tôi tiếp tục xốc mấy tấm che của những cái giường còn lại, nhưng tình hình đều tương tự. Mãi đến cái giường cuối cùng, tôi vừa đưa tay nắm lấy màn che, bỗng có cảm giác ai đó phía sau tấm màn chạm vào tôi một cái.
"Trầm Mộng?" Tôi sợ hết hồn, lui về sau hai bước. Tôi chắc chắn có thứ gì đó phía sau tấm màn ấy, dựa theo xúc cảm vừa rồi.
Tôi soi sáng khu vực trước mắt bằng ánh sáng điện thoại, bèn thấy tấm màn nhẹ rơi xuống, tựa như một con cá vừa bị câu dính lại lặn ngụt xuống mặt hồ.
"Là em à? Em trả lời đi!" Chẳng ai trả lời tôi, thấy thế, tôi bước đến gần lần nữa, vương tay chộp lấy bức màn.
Tình tang... tính tang...
Có tiếng đàn dương cầm vang lên dồn dập ở cuối dãy hành lang bên kia. Tôi hoảng sợ đến nổi giật mạnh tay một cái, cuối cùng vẫn không xốc tấm màn này lên.
Cầm lấy camera, tôi nhanh chóng chạy đến căn phòng có tiếng đàn phát ra.
Tôi vừa rời đi, cả căn phòng y tế liền rơi vào tình trạng tĩnh mịch. Chỉ là, có một cánh tay bằng nhựa của hình nhân thò ra từ cái giường cuối cùng.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Vừa chạy đến cuối hàng lang, tôi thở hổn hển vì gấp gáp. Ba đứa nhỏ kia đang vây quanh một chiếc đàn dương cầm, "Ban nãy là bọn em đàn à?"
"Anh hỏi nó kìa, đây là do thằng nhãi này phá đấy!" Tiết Phi đẩy Tú Mộc ra trước mặt tôi.
Tú Mộc bèn kêu oan: "Lần này em bị oan uổng nha, em không hề chạm vào cây đàn dương cầm này!"
"Tao với Anh Tử đều đứng trong hành lang, lúc đó trong phòng này chỉ có mình mày, mày không làm thì ai làm? Chẳng lẽ cây đàn tự nhấn phím?" Tiết Phi nắm chặt cổ áo của Tú Mộc, nâng gã nhấc lên.
Tú Mộc bị nâng hỏng chân khỏi mặt đất, nhưng vẫn giữ vững sự cứng cỏi của mình: "Không phải em! Không phải em! Chắc chắn còn ai đó trong phòng này!"
"Mày hay lắm! Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mà không tìm ra Trầm Mộng, mày cũng đừng hòng về nhà!"
"Đừng nháo lên như thế, lúc nãy có lẽ không phải là Tú Mộc đâu." Tôi nắm chặt camera, mồ hôi rịn ra ướt cả bàn tay: "Bốn người chúng ta đều đang ở trong phòng, nhưng mấy em lắng lỗ tai lên nghe kỹ xem..."
Có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài hành lang, âm thanh đang dần đến gần.
"Là Trầm Mộng à?" Tiết Phi liền buông cổ áo Tú Mộc ra lập tức, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài xem xét.
Tôi vừa định đưa tay cản nó lại, nhưng không kịp.
"Trầm Mộng, em quay lại rồi à?" Tiếng bước chân dừng lại ngay cửa. Tiết Phi ngẩng đầu với ánh mắt đầy hy vọng, nhưng cuối cùng lại trông thấy một gương mặt hình nhân bằng nhựa ngây dại tại cửa phòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.