Chương 391: Khen thưởng
Vũ Văn Trường Cung
12/08/2021
Nhấn tắt camera trên ghim cài, tôi chưa kịp nói lời tạm biệt thì chương trình livestream cũng đã dừng lại rồi.
Ánh mặt trời chiếu vào mặt, một sms mới xuất hiện trong mục inbox trên điện thoại.
Tính tong...!
“Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 01 điểm; đạt hơn 3000 lượt views khi livestream: 08 điểm; nhận được phần thưởng từ người xem vượt hơn 05 nguyên bảo: 05 điểm; hoàn thành ủy thác từ âm gian: 01 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 1: Hoàn thành - Đã tìm ra người bị thừa, + 05 điểm”
“Nhiệm vụ tùy chọn 2: Thất bại - Không giết được kẻ phản bội.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 3: Giết 1 người, + 01 điểm”
“Không sử dụng chức năng [Gọi điện thoại nhờ hỗ trợ] trong buổi livestream lần này. Cơ hội sử dụng miễn phí được bảo lưu đến buổi kế tiếp.”
“Hoàn thành thống kê! Tổng điểm trong buổi livestream này là 21 điểm. Tổng số điểm hiện tại là 89 điểm.”
“Thống kê điểm công đức trong buổi livestream lần này: Giết chết kẻ sát nhân cũng là giúp giải oan cho vong hồn, + 10 công đức.”
“Hoàn thành livestream lần thứ 10: Mục lục vật phẩm trong Shop hối đoái khả dụng với bạn đã được làm mới, hiện tại bao gồm:
Đại Nhật Kim Hoa đan (Kim Hoa hộ thể, có thể giúp tẩy mệnh cho quỷ hồn, mở linh trí, 30 điểm), Thái Sơn Phong Thiện thạch (Núi lớn nổi danh khắp năm châu, truyền thuyết kéo dài khắp đại hoang từ nghìn năm trước; Trung Hoa có vô số đá lạ, chỉ mỗi Thái Sơn Thạch Cảm Đương có thể chống đỡ được mọi thứ. Đá này có thể trấn nơi ở, phong ấn tà ác, ngưng tụ ý chí của tổ tiên, 5 điểm), thuyền Hoàng Tuyền (đưa đò U minh, có thể tiến vào Âm mạch, 50 điểm ), Diễm quỷ (cực kỳ quyến rũ, 03 điểm), Uế qủy (sinh ra bởi sự thối tha, rụt rè, nhát gan, 03 điểm), Dục quỷ (hung tàn và mạnh mẽ, cực kỳ khó kiểm soát, 04 điểm), Âm Dương Phân Cốt kính (báu vật truyền kỳ của Trung y, 20 điểm), Sổ hướng dẫn dành cho sát nhân biến thái (01 điểm), Pháp giảng đạo công đức (10 điểm), Tế Giang từ (thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng, 10 điểm), Lục Tiết Tạng Tượng Luận (bí mật của y học cổ truyền Trung Quốc, 10 điểm), Vòng quỷ Âm Dương bản hỏng hóc (bảo vật của Quỷ tu, tích trữ âm khí, biến quỷ hồn thành từng viên ngọc, có thể tinh luyện khí âm sát, 10 điểm)...”
Buổi livestream thứ 10 chính thức kết thúc, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần livestream này có thể nói là vô cùng ly kỳ; tuy rằng tội ác của nhân loại rất kinh khủng, nhưng với tôi thì đó không phải là mối đe dọa lớn.
10 sau, ca-nô máy chạy đến thôn họ Hạ, nơi Hạ Ba sinh sống. Vị trí này khá hẻo lánh, khuất bóng núi và không có đường bộ thông đến thế giới bên ngoài. Để ra khỏi thôn, chỉ có một phương tiện duy nhất là ngồi thuyền.
“Trước đây, có hai con đường đất ở phía bắc có thể dẫn đến nhà tù Hận Sơn. Bây giờ, đường sông đã bị thay đổi, nên mấy con đường kia đều bị sạt lở hết rồi. Người dân trong thôn chúng tôi cũng đã di cư với quy mô lớn vào thời điểm đó.” Sau khi cột chặt ca-nô xong, Hạ Ba bước về phía bến tàu dã chiến do gã tự đóng.
“Cả làng đều đi rồi, sao anh không đi chung?”
“Bên chính quyền quy hoạch cho thôn chúng tôi sống trong huyện, cách xa sông lớn. Mà như thế thì Âm quan Trấn thủy chúng tôi biết trấn cái gì bây giờ?” Hạ Ba dẫn đường phía trước: “Thật đáng tiếc, với bản lĩnh của tôi, ngay cả Thủy long vương cũng không dám tìm đến gây sự. Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể kiếm ăn qua việc nhặt rác trên sông, giữ gìn môi trường sinh thái, tái chế chai nhựa... Thời đại đổi thay, cuộc sống cũng đành thay đổi.”
Ba người bước vào ngôi làng, và nơi đây cũng được coi là một vùng đất xinh đẹp khi được bao bọc bởi những ngọn núi xanh, ba mặt đều là sông nước. Cứ đi vào bước là tôi có thể nhìn thấy một gốc cây ăn quả đung đưa, thỉnh thoảng còn có một đàn gà vịt thả rông nào đó chạy ngang ngoài đồng.
“Muốn ăn gì thì cứ hái, đều là cây trái mọc tự nhiên cả.” Cuối con đường đất, Hạ Ba dẫn chúng tôi vào một ngôi nhà lợp ngói: “Ngôi nhà này vốn là của Bí thư chi bộ thôn. Sau khi ông ta dẫn vợ đi khỏi đây, tôi lập tức dọn sang ở luôn. Hai người cứ tùy tiện ngồi nghỉ chân nhé.”
Hạ Ba ra ngoài hái ít trái cây, chạy ra bờ sông rửa sơ rồi mang vào.
Nhìn cách bài trí của ngôi nhà, trong sân có những tấm lưới đánh cá được đan dở, mớ chai nhựa chất thành đống ở các góc tường; trông nơi đây không hề giống như chỗ cư trú của một cao thủ ẩn thân khỏi sự đời gì cả. Mặc dù anh Lưu rất khổ sở, còn thường xuyên bị quản lý đô thị rượt đuổi, nhưng nhà anh ấy chứa toàn sách vở về Đạo giáo, thoạt nhìn là biết gia thế thuộc dạng phi thường, ắt hẳn có nhân vật lợi hại trong gia phả.
Có lẽ do nhận ra sự nghi ngờ của tôi, Hạ Ba bối rối gãi đầu: “Tôi đưa các anh đến đây chủ yếu là để bồi thường mà. Tên tội phạm truy nã mà tôi từng cứu tên là Lộc Hưng, đúng không? Trò chơi sám hối này hầu như là do gã đó nghĩ kế giúp tôi đấy. Sau khi sắp đặt kế hoạch với tôi xong, gã đã bỏ đi, còn nói là đến Tân Hỗ để tìm gặp sư phụ. Tôi không rõ gã có nói dối không, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh rằng, có lẽ gã ta đang ở thành phố Tân Hỗ.”
“Đây là một manh mối rất quan trọng, cảm ơn anh.” Hạ Ba gây ra từng ấy việc là do bị Lộc Hưng lừa gạt. Không biết không có tội, tôi không định so đo với gã.
“Không có gì đâu, tôi là người có lỗi trước.” Hạ Ba lấy ra hai chiếc hộp gỗ lớn nhỏ từ trong phòng ngủ ra rồi đưa cho tôi và Đỗ Dự: “Chiếc hộp nhỏ đựng một đôi mắt của cá chép năm màu, sau khi uống vào sẽ có tác dụng bồi bổ thị lực, làm đẹp da mặt, thanh nhiệt, rất bổ dưỡng cho cơ thể. Hộp to đựng một hạt ngọc, là thứ mà tôi từng mổ ra trong bụng một con cá to trong đợt lũ lụt kỳ trước. Viên ngọc trong thân cá ấy chính là Tị thủy châu mà người đời hay nói. Nếu ngậm trong miệng sẽ tạo ra tinh khí đi vào cơ thể, giúp các anh có khả năng chịu đựng hơn 10 nhịp thở dưới nước.”
Tôi và Đỗ Dự mở nắp hộp ra. Đôi mắt của cá chép năm màu trong chiếc hộp nhỏ trông long lanh như một viên trân châu, quả đúng với câu vàng thau lẫn lộn mà.
Ngược lại, “Tị thủy châu” quý giá hơn trong chiếc hộp to nhìn rất bình thường, rõ ràng là ẩn giấu tính quý báu ở bên trong.
“Cảm ơn anh Hạ nhé.” Đỗ Dự chỉ lấy một trong hai con mắt cá chép, sau đó đẩy cả hai chiếc hộp lớn, nhỏ đến trước mặt tôi: “Nếu không có anh, tôi đã chết rồi. Bây giờ, Cao Kiện, tôi tôi nợ anh một mạng.”
“Anh nói quá rồi.” Tôi cũng không sĩ diện hảo, lập tức cất hai chiếc hộp vào ngay. Sau khi tán gẫu thêm dăm ba câu, Hạ Ba lấy ca-nô chở chúng tôi rời khỏi nơi này.
Trở lại bờ sông bên kia, nơi này cách nhà tù Hận Sơn không xa lắm. Tôi và Đỗ Dự lê thân thể mệt mỏi đi bộ trên đường cái, tiến về phía nội thành.
Trên đường đi, Đỗ Dự vẫn luôn nghịch chiếc điện thoại cũ nát ngấm nước kia. Tôi không muốn làm phiền gã, nhưng sau đó chợt nghĩ ra một chuyện: “Đỗ Dự, tôi có thể xem cái tài khoản mà anh dùng để sign in khi xem livestream hay không? Tôi đang nghĩ, liệu giao diện App của khán giả có khác gì với giao diện của streamer như tôi hay không?”
“Anh không thể xem được đâu, vì tôi đã từng thử đưa người khác xem rồi. Tôi chỉ có thể mở App lên khi ở một mình.” Đỗ Dự lấy điện thoại di động ra, chỉ vào tấm ảnh đen trắng của chính mình trên đó rồi bấm vào: “Nhìn này, màn hình không hề load gì cả.”
“Đây nên coi như là một biện pháp bảo vệ hữu ích cho các lượt livestream nhỉ?” Tôi gật đầu, đưa một tay quàng qua vai Đỗ Dự, thì thầm ý định thực sự của mình: “Luật sư Đỗ, chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch nhé?”
“Sao tự nhiên anh thân thiết như vậy? Tôi cảm giác không quen đâu nha.”
“Đây là chuyện không thể để người khác biết. Tôi cần một người mà tôi có thể tin tưởng.” Tôi lại hạ giọng xuống: “Trong lúc các anh xem livestream, phần tặng thưởng của các anh rất có giá trị với bản thân tôi đấy. Khen thưởng càng nhiều, tôi có thể đổi được các vật phẩm càng quý giá hơn. Thế nên...”
“Thế nên, anh muốn tôi tặng thưởng cho anh nhiều hơn à?”
“Tôi có thể thanh toán toán tiền lại cho anh mà. Đó giờ tôi vẫn muốn thực hiện kế hoạch này nhưng không tìm ra ai đủ tin tưởng cả.” 01 điểm tích lũy có thể đổi được 100 gam vàng, nhưng 100 gam vàng nguyên chất thì kém hiệu quả hơn 01 điểm rất nhiều. Tôi đã có ý định này từ sớm nhưng khổ nỗi là tìm ra đối tượng hợp tác phù hợp.
“Tôi không thể giúp được dù rất muốn hỗ trợ anh.” Đỗ Dự bất lực đưa tay ra: “Không thể nào nạp tiền vào App xem livestream được đâu. Đồng thời, tất cả những món quà để tặng cho streamer trong App đều không thể mua được bằng tiền.”
“Không phải mua bằng tiền ư?”
“Đúng vậy, chỉ có đổi lấy quà tặng bằng một số thứ đặc biệt, chẳng hạn như công đức và phước lành mà anh Hạ từng đề cập trước đó, và cả...” Sắc mặt Đỗ Dự chợt trở nên kỳ quái, giọng nói ngập ngừng: “...còn có cả tuổi thọ và âm đức nữa...”
Tôi ngẩn người ngay lập tức, cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi vẫn luôn suy đoán về nguyên nhân thành lập nên Âm Gian Tú Tràng. Hiện tại xem ra, phần thưởng đến từ nhóm khán giả xem livestream rất quan trọng rồi. Tú Tràng sẽ không bao giờ làm ăn lỗ lã cả. Nó vịn vào các buổi livestream để thu lấy tuổi thọ của khán giả. Và trong số những người xem livestream trong khắp cả đất nước, sẽ có những người mang số mệnh rất đặc thù. Dĩ nhiên, trong lúc lơ đãng thì họ cũng bị nó âm thầm lấy đi.
Đã có nhiều khác giả từng xem livestream ở thời điểm ban đầu biến mất, ví dụ như Cảnh sát Hoàng hai năm, ba lớp sống cùng thành phố với tôi, hay thằng con út của Hoàng Bá Nguyên đều đã chết. Vậy, còn rất nhiều khán giả sống ở các thành phố khác, và tôi cũng không thấy họ online trở lại. Họ biến mất vì thoát khỏi sự liên quan với Tú Tràng? Hay họ không còn trên thế giới này nữa bởi một tai nạn nào đó rồi?
“Đúng nhỉ, đâu thể nào đánh giá một con quái vật kinh khủng khổng lồ như thế bằng tiền tài được!” Tôi tự cười nhạo chính mình, biết rõ là không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Thấy tôi chán nản như thế, Đỗ Dự bèn vỗ vai tôi: “Tôi có rất nhiều điều mà chẳng thể nói ra, và cũng có nhiều câu hỏi mà tôi biết là bản thân mình không nên hỏi. Tuy vậy, tôi tin là mình có đủ sức giúp đỡ anh, cũng tin là có nhiều khán giả khác trong room livestream có cùng suy nghĩ với mình.”
Một chiếc taxi đến gần cuối đường, gã vẫy tay chào chào tôi dưới ánh nắng mặt trời: “Chỉ cần anh tiếp tục quay livestream, anh sẽ không bao giờ cô đơn cả. Mặc dù nhóm khán giả chúng tôi cũng có lúc không đáng tin cậy cho lắm, nhưng ở những thời điểm quan trọng lại rất hữu dụng đấy nhé.”
Ánh mặt trời chiếu vào mặt, một sms mới xuất hiện trong mục inbox trên điện thoại.
Tính tong...!
“Hoàn thành nhiệm vụ livestream: 01 điểm; đạt hơn 3000 lượt views khi livestream: 08 điểm; nhận được phần thưởng từ người xem vượt hơn 05 nguyên bảo: 05 điểm; hoàn thành ủy thác từ âm gian: 01 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 1: Hoàn thành - Đã tìm ra người bị thừa, + 05 điểm”
“Nhiệm vụ tùy chọn 2: Thất bại - Không giết được kẻ phản bội.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 3: Giết 1 người, + 01 điểm”
“Không sử dụng chức năng [Gọi điện thoại nhờ hỗ trợ] trong buổi livestream lần này. Cơ hội sử dụng miễn phí được bảo lưu đến buổi kế tiếp.”
“Hoàn thành thống kê! Tổng điểm trong buổi livestream này là 21 điểm. Tổng số điểm hiện tại là 89 điểm.”
“Thống kê điểm công đức trong buổi livestream lần này: Giết chết kẻ sát nhân cũng là giúp giải oan cho vong hồn, + 10 công đức.”
“Hoàn thành livestream lần thứ 10: Mục lục vật phẩm trong Shop hối đoái khả dụng với bạn đã được làm mới, hiện tại bao gồm:
Đại Nhật Kim Hoa đan (Kim Hoa hộ thể, có thể giúp tẩy mệnh cho quỷ hồn, mở linh trí, 30 điểm), Thái Sơn Phong Thiện thạch (Núi lớn nổi danh khắp năm châu, truyền thuyết kéo dài khắp đại hoang từ nghìn năm trước; Trung Hoa có vô số đá lạ, chỉ mỗi Thái Sơn Thạch Cảm Đương có thể chống đỡ được mọi thứ. Đá này có thể trấn nơi ở, phong ấn tà ác, ngưng tụ ý chí của tổ tiên, 5 điểm), thuyền Hoàng Tuyền (đưa đò U minh, có thể tiến vào Âm mạch, 50 điểm ), Diễm quỷ (cực kỳ quyến rũ, 03 điểm), Uế qủy (sinh ra bởi sự thối tha, rụt rè, nhát gan, 03 điểm), Dục quỷ (hung tàn và mạnh mẽ, cực kỳ khó kiểm soát, 04 điểm), Âm Dương Phân Cốt kính (báu vật truyền kỳ của Trung y, 20 điểm), Sổ hướng dẫn dành cho sát nhân biến thái (01 điểm), Pháp giảng đạo công đức (10 điểm), Tế Giang từ (thân ký tử hề thần dĩ linh, hồn phách nghị hề vi quỷ hùng, 10 điểm), Lục Tiết Tạng Tượng Luận (bí mật của y học cổ truyền Trung Quốc, 10 điểm), Vòng quỷ Âm Dương bản hỏng hóc (bảo vật của Quỷ tu, tích trữ âm khí, biến quỷ hồn thành từng viên ngọc, có thể tinh luyện khí âm sát, 10 điểm)...”
Buổi livestream thứ 10 chính thức kết thúc, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần livestream này có thể nói là vô cùng ly kỳ; tuy rằng tội ác của nhân loại rất kinh khủng, nhưng với tôi thì đó không phải là mối đe dọa lớn.
10 sau, ca-nô máy chạy đến thôn họ Hạ, nơi Hạ Ba sinh sống. Vị trí này khá hẻo lánh, khuất bóng núi và không có đường bộ thông đến thế giới bên ngoài. Để ra khỏi thôn, chỉ có một phương tiện duy nhất là ngồi thuyền.
“Trước đây, có hai con đường đất ở phía bắc có thể dẫn đến nhà tù Hận Sơn. Bây giờ, đường sông đã bị thay đổi, nên mấy con đường kia đều bị sạt lở hết rồi. Người dân trong thôn chúng tôi cũng đã di cư với quy mô lớn vào thời điểm đó.” Sau khi cột chặt ca-nô xong, Hạ Ba bước về phía bến tàu dã chiến do gã tự đóng.
“Cả làng đều đi rồi, sao anh không đi chung?”
“Bên chính quyền quy hoạch cho thôn chúng tôi sống trong huyện, cách xa sông lớn. Mà như thế thì Âm quan Trấn thủy chúng tôi biết trấn cái gì bây giờ?” Hạ Ba dẫn đường phía trước: “Thật đáng tiếc, với bản lĩnh của tôi, ngay cả Thủy long vương cũng không dám tìm đến gây sự. Nhưng hiện tại, tôi chỉ có thể kiếm ăn qua việc nhặt rác trên sông, giữ gìn môi trường sinh thái, tái chế chai nhựa... Thời đại đổi thay, cuộc sống cũng đành thay đổi.”
Ba người bước vào ngôi làng, và nơi đây cũng được coi là một vùng đất xinh đẹp khi được bao bọc bởi những ngọn núi xanh, ba mặt đều là sông nước. Cứ đi vào bước là tôi có thể nhìn thấy một gốc cây ăn quả đung đưa, thỉnh thoảng còn có một đàn gà vịt thả rông nào đó chạy ngang ngoài đồng.
“Muốn ăn gì thì cứ hái, đều là cây trái mọc tự nhiên cả.” Cuối con đường đất, Hạ Ba dẫn chúng tôi vào một ngôi nhà lợp ngói: “Ngôi nhà này vốn là của Bí thư chi bộ thôn. Sau khi ông ta dẫn vợ đi khỏi đây, tôi lập tức dọn sang ở luôn. Hai người cứ tùy tiện ngồi nghỉ chân nhé.”
Hạ Ba ra ngoài hái ít trái cây, chạy ra bờ sông rửa sơ rồi mang vào.
Nhìn cách bài trí của ngôi nhà, trong sân có những tấm lưới đánh cá được đan dở, mớ chai nhựa chất thành đống ở các góc tường; trông nơi đây không hề giống như chỗ cư trú của một cao thủ ẩn thân khỏi sự đời gì cả. Mặc dù anh Lưu rất khổ sở, còn thường xuyên bị quản lý đô thị rượt đuổi, nhưng nhà anh ấy chứa toàn sách vở về Đạo giáo, thoạt nhìn là biết gia thế thuộc dạng phi thường, ắt hẳn có nhân vật lợi hại trong gia phả.
Có lẽ do nhận ra sự nghi ngờ của tôi, Hạ Ba bối rối gãi đầu: “Tôi đưa các anh đến đây chủ yếu là để bồi thường mà. Tên tội phạm truy nã mà tôi từng cứu tên là Lộc Hưng, đúng không? Trò chơi sám hối này hầu như là do gã đó nghĩ kế giúp tôi đấy. Sau khi sắp đặt kế hoạch với tôi xong, gã đã bỏ đi, còn nói là đến Tân Hỗ để tìm gặp sư phụ. Tôi không rõ gã có nói dối không, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh rằng, có lẽ gã ta đang ở thành phố Tân Hỗ.”
“Đây là một manh mối rất quan trọng, cảm ơn anh.” Hạ Ba gây ra từng ấy việc là do bị Lộc Hưng lừa gạt. Không biết không có tội, tôi không định so đo với gã.
“Không có gì đâu, tôi là người có lỗi trước.” Hạ Ba lấy ra hai chiếc hộp gỗ lớn nhỏ từ trong phòng ngủ ra rồi đưa cho tôi và Đỗ Dự: “Chiếc hộp nhỏ đựng một đôi mắt của cá chép năm màu, sau khi uống vào sẽ có tác dụng bồi bổ thị lực, làm đẹp da mặt, thanh nhiệt, rất bổ dưỡng cho cơ thể. Hộp to đựng một hạt ngọc, là thứ mà tôi từng mổ ra trong bụng một con cá to trong đợt lũ lụt kỳ trước. Viên ngọc trong thân cá ấy chính là Tị thủy châu mà người đời hay nói. Nếu ngậm trong miệng sẽ tạo ra tinh khí đi vào cơ thể, giúp các anh có khả năng chịu đựng hơn 10 nhịp thở dưới nước.”
Tôi và Đỗ Dự mở nắp hộp ra. Đôi mắt của cá chép năm màu trong chiếc hộp nhỏ trông long lanh như một viên trân châu, quả đúng với câu vàng thau lẫn lộn mà.
Ngược lại, “Tị thủy châu” quý giá hơn trong chiếc hộp to nhìn rất bình thường, rõ ràng là ẩn giấu tính quý báu ở bên trong.
“Cảm ơn anh Hạ nhé.” Đỗ Dự chỉ lấy một trong hai con mắt cá chép, sau đó đẩy cả hai chiếc hộp lớn, nhỏ đến trước mặt tôi: “Nếu không có anh, tôi đã chết rồi. Bây giờ, Cao Kiện, tôi tôi nợ anh một mạng.”
“Anh nói quá rồi.” Tôi cũng không sĩ diện hảo, lập tức cất hai chiếc hộp vào ngay. Sau khi tán gẫu thêm dăm ba câu, Hạ Ba lấy ca-nô chở chúng tôi rời khỏi nơi này.
Trở lại bờ sông bên kia, nơi này cách nhà tù Hận Sơn không xa lắm. Tôi và Đỗ Dự lê thân thể mệt mỏi đi bộ trên đường cái, tiến về phía nội thành.
Trên đường đi, Đỗ Dự vẫn luôn nghịch chiếc điện thoại cũ nát ngấm nước kia. Tôi không muốn làm phiền gã, nhưng sau đó chợt nghĩ ra một chuyện: “Đỗ Dự, tôi có thể xem cái tài khoản mà anh dùng để sign in khi xem livestream hay không? Tôi đang nghĩ, liệu giao diện App của khán giả có khác gì với giao diện của streamer như tôi hay không?”
“Anh không thể xem được đâu, vì tôi đã từng thử đưa người khác xem rồi. Tôi chỉ có thể mở App lên khi ở một mình.” Đỗ Dự lấy điện thoại di động ra, chỉ vào tấm ảnh đen trắng của chính mình trên đó rồi bấm vào: “Nhìn này, màn hình không hề load gì cả.”
“Đây nên coi như là một biện pháp bảo vệ hữu ích cho các lượt livestream nhỉ?” Tôi gật đầu, đưa một tay quàng qua vai Đỗ Dự, thì thầm ý định thực sự của mình: “Luật sư Đỗ, chúng ta thực hiện một cuộc giao dịch nhé?”
“Sao tự nhiên anh thân thiết như vậy? Tôi cảm giác không quen đâu nha.”
“Đây là chuyện không thể để người khác biết. Tôi cần một người mà tôi có thể tin tưởng.” Tôi lại hạ giọng xuống: “Trong lúc các anh xem livestream, phần tặng thưởng của các anh rất có giá trị với bản thân tôi đấy. Khen thưởng càng nhiều, tôi có thể đổi được các vật phẩm càng quý giá hơn. Thế nên...”
“Thế nên, anh muốn tôi tặng thưởng cho anh nhiều hơn à?”
“Tôi có thể thanh toán toán tiền lại cho anh mà. Đó giờ tôi vẫn muốn thực hiện kế hoạch này nhưng không tìm ra ai đủ tin tưởng cả.” 01 điểm tích lũy có thể đổi được 100 gam vàng, nhưng 100 gam vàng nguyên chất thì kém hiệu quả hơn 01 điểm rất nhiều. Tôi đã có ý định này từ sớm nhưng khổ nỗi là tìm ra đối tượng hợp tác phù hợp.
“Tôi không thể giúp được dù rất muốn hỗ trợ anh.” Đỗ Dự bất lực đưa tay ra: “Không thể nào nạp tiền vào App xem livestream được đâu. Đồng thời, tất cả những món quà để tặng cho streamer trong App đều không thể mua được bằng tiền.”
“Không phải mua bằng tiền ư?”
“Đúng vậy, chỉ có đổi lấy quà tặng bằng một số thứ đặc biệt, chẳng hạn như công đức và phước lành mà anh Hạ từng đề cập trước đó, và cả...” Sắc mặt Đỗ Dự chợt trở nên kỳ quái, giọng nói ngập ngừng: “...còn có cả tuổi thọ và âm đức nữa...”
Tôi ngẩn người ngay lập tức, cảm thấy sau lưng mình ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tôi vẫn luôn suy đoán về nguyên nhân thành lập nên Âm Gian Tú Tràng. Hiện tại xem ra, phần thưởng đến từ nhóm khán giả xem livestream rất quan trọng rồi. Tú Tràng sẽ không bao giờ làm ăn lỗ lã cả. Nó vịn vào các buổi livestream để thu lấy tuổi thọ của khán giả. Và trong số những người xem livestream trong khắp cả đất nước, sẽ có những người mang số mệnh rất đặc thù. Dĩ nhiên, trong lúc lơ đãng thì họ cũng bị nó âm thầm lấy đi.
Đã có nhiều khác giả từng xem livestream ở thời điểm ban đầu biến mất, ví dụ như Cảnh sát Hoàng hai năm, ba lớp sống cùng thành phố với tôi, hay thằng con út của Hoàng Bá Nguyên đều đã chết. Vậy, còn rất nhiều khán giả sống ở các thành phố khác, và tôi cũng không thấy họ online trở lại. Họ biến mất vì thoát khỏi sự liên quan với Tú Tràng? Hay họ không còn trên thế giới này nữa bởi một tai nạn nào đó rồi?
“Đúng nhỉ, đâu thể nào đánh giá một con quái vật kinh khủng khổng lồ như thế bằng tiền tài được!” Tôi tự cười nhạo chính mình, biết rõ là không cần phải nhiều lời thêm nữa.
Thấy tôi chán nản như thế, Đỗ Dự bèn vỗ vai tôi: “Tôi có rất nhiều điều mà chẳng thể nói ra, và cũng có nhiều câu hỏi mà tôi biết là bản thân mình không nên hỏi. Tuy vậy, tôi tin là mình có đủ sức giúp đỡ anh, cũng tin là có nhiều khán giả khác trong room livestream có cùng suy nghĩ với mình.”
Một chiếc taxi đến gần cuối đường, gã vẫy tay chào chào tôi dưới ánh nắng mặt trời: “Chỉ cần anh tiếp tục quay livestream, anh sẽ không bao giờ cô đơn cả. Mặc dù nhóm khán giả chúng tôi cũng có lúc không đáng tin cậy cho lắm, nhưng ở những thời điểm quan trọng lại rất hữu dụng đấy nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.