Chương 234: Mệnh Quỷ đáng sợ
Vũ Văn Trường Cung
13/09/2020
Dịch: Thỏ Thỉnh Thần
Biên: Niệm Di
Vị khán giả Socrates - Biện Luận Giả này quả thật kiến thức phong phú, lối suy nghĩ cũng rất khác người. Lời nói tuy chẳng có vẻ gì là của kẻ tu phật ngộ đạo, nhưng co1 thể mang đến một cảm giác rất đặc biệt.
Câu từ dễ nghe, lập luận lại thuyết phục đến mức lạ thường. Nếu như lời nói của anh ấy có phần khó nghe, ắt là do chính bản thân cố tình nói hươu nói vượn. Tôi tuyệt nhiên không tìm được lí do để phản đối điều đó.
Socrates - Biện Luận Giả comment:
- Trong tâm lí học, có rất nhiều ý kiến đưa ra xoay quanh ý nghĩa của chiếc gương. Có người ví nó với mặt trời, với ánh sáng, lại có kẻ coi nó như nguyên nhân của xui xẻo.- Riêng bản thân, tôi thích lập luận thứ hai hơn. Có một nhà thôi miên đã từng nói với tôi, nếu như khi mình đang mơ trong một giấc mơ mà gặp phải một cái gương, khi ấy phải cảnh giác cao độ.
- Bản thể trong gương thực chất tách biệt hoàn toàn với chúng ta, làm mình cảm thấy đơn giản vô cùng. Khi chúng ta mơ, tức là linh hồn đã rời khỏi thể xác, mà lại nhìn thấy một chiếc gương, sau khi tỉnh lại một hồi, hoặc là thói quen sinh hoạt, hoặc là trên cơ thể ít nhiều cũng sẽ hao tổn.- Gương có thể tái hiện vẻ ngoài của mình thật, nhưng liệu cái người trong gương ấy, có chắc chắn là chính bản thân ta không?
Socrates - Biện Luận Giả bắn comment ra như đạn, vượt qua cả phạm trù triết học, nhưng cũng chưa chạm đến huyền học. Trong phòng chat, không một ai có đủ kiến thức để cùng bàn luận về vấn đề này, tôi cũng đành lặng người theo dõi.
“Đại ca, nếu tôi ví tư duy của anh với một chú ngựa hoang cũng không sai đâu ha, trước hết cứ tạm hiểu như thế đã.” Tôi thấy Socrates - Biện Luận Giả ngày càng đẩy câu chuyện đi xa, đành phải ngắt lời: “Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này dưới góc nhìn triết học nưày. Đối với con quỷ chui ra từ gương này, không biết anh có biện pháp nào không?”
Chiếc gương kia tuy vỡ thành trăm mảnh, nhưng tôi không mấy lạc quan rằng nó sẽ làm hỏng kế hoạch của những kẻ đang trốn sau tấm màn tối. Chúng đã vất vả lắm mới kéo được tôi đến trung tâm của mê cung gương, nhất định sẽ không dễ dàng thả tôi đi như vậy.
Từ lần đầu vào đây, tôi đã cảm giác có gì đó không ổn, lúc nào cũng có cảm giác mình bị theo dõi. Bây giờ nghĩ lại mới để ý, những thứ trốn sau gương cứ chằm chằm nhìn vào tôi rất có thể là đám quỷ gương kia. Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi cũng đủ thấy đau đầu rồi. Đáng sợ thật, suýt chút nữa một cái gương đã lấy mạng mình. Toàn bộ hành lang bên ngoài được tạo nên từ những tấm gương, một khi bị lạc trong đó, đến vĩnh viễn cũng không có cơ hội thoát.
- Không cần quá lo lắng đâu, cậu streamer. Việc đối phương dẫn cậu tới trung tâm mê cung mới hành động đã chứng minh rất nhiều thứ; việc sử dụng quỷ gương có rất nhiều hạn chế, lại nói, không phải tất cả những chiếc gương ở đây đều là mối đe dọa lúc này.
“Lên kế hoạch từ trước bao giờ cũng tốt mà.”
Socrates - Biện Luận Giả nói:
- Cậu streamer à, không biết cậu có để ý chi tiết này không? Cô bé mặc bộ đồ đỏ ấy luôn bảo vệ cậu, nên mới duỗi tay che lại hai mắt cậu, hẳn là cô bé không muốn cậu nhìn vào tấm gương. Cậu thử tưởng tượng nếu như cô bé ấy không che lại mắt cậu, vậy khi ấy hai mắt cậu sẽ trực tiếp nhìn thấy thứ gì ở trong gương?
Khoảnh khắc con bé bỏ tay ra, hình như có thứ gì đó phi ra từ trong gương, như muốn chui thẳng vào não tôi. Cái cảm giác này bây giờ tôi vẫn nhớ
“Có thứ gì đó muốn chui vào trong mắt tôi.”
Socrates - Biện Luận Giả đáp:
- Đôi mắt là tấm gương của tâm hồn. Nhìn vào một đôi mắt, chúng ta thấy được bản chất của người đó. Con quỷ gương muốn chui vào mắt cậu, hẳn là muốn lấy đi một phần kí ức. Tôi cũng không muốn dông dài, cậu cứ nhớ lại Lý Mạn Mạn và Tiểu Bắc, hai người bọn họ tuy rằng đã bị kẻ khác cải trang, nhưng những thói quen sinh hoạt lại cực kì giống người bình thường.
Nghe Socrates - Biện Luận Giả nhắc nhở như vậy, tôi mới nhận ra thứ quan trọng nhất mà đối phương muốn lấy ở tôi không phải là tính mạng, mà chính là lấy đi kí ức.
“Chúng muốn đạt được Thiên Ất Quý Nhân, hay là……” Đôi mắt tôi chậm rãi nheo lại: “Gã muốn giả dạng thàng tôi và tiếp cận Thiết Ngưng Hương.”
Hợp Tâm ngọc vẫn chưa có gì lạ thường, xem ra Thiết Ngưng Hương vẫn chưa gặp nguy hiểm. Không được coi thường cái cô nữ cảnh sát này, cô ấy không hề mong manh, yếu đuối như Giang Phi. Nếu quá tự tin mà coi thường cô ấy, ắt bạn sẽ phải trả giá đắt.
“Đối phương đã chuẩn bị lâu như thế, tính kế nhiều như vậy, nhưng cả tôi và Thiết Ngưng Hương đều không bị gì nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, bọn chúng rơi vào thế chó cùng rứt giậu, quá túng quẫn quá nên dồn hết khả năng, xuất ra chiêu cuối.”
Không nên lưu lại đây lâu, tôi suy nghĩ kĩ một lúc, bèn thu hồi Mệnh Quỷ, rồi dẫn cô bé váy hồng đi theo.
Nhưng vừa quay đầu lại, chẳng thấy con quái vật chui ra từ gương kia đâu. Tôi lại thấy toàn thân Mệnh Quỷ được tóc đen vây quanh, uốn lượn như dòng nước, bước đến gần con bé với ý đồ không tốt.
“Mệnh Quỷ, không được làm con bé bị thương.” Tôi không biết làm thế nào để sai khiến quỷ, nhưng may thay Mệnh Quỷ đã mở mang đầu óc, có thể dễ dàng nghe hiểu lời nói.
Những sợi tóc đen trôi dần, rồi chậm rãi biến mất, dừng lại ở những mảnh gương vỡ, như thể con quỷ gương kia vẫn chưa làm nó đủ no, vẫn còn muốn ăn thêm cho đỡ đói.
“Mày thật là tham ăn.” Tôi nhìn về phía những sợi tóc đen quấn quanh Mệnh Quỷ. Ban nãy, những sợi tóc đen ấy bao quanh người nó tạo cho tôi một cảm giác khó chịu, nhưng riết rồi tôi cũng quen.
Sau khi ăn con tiểu quỷ ở nhà Diệp Băng, trên người Mệnh Quỷ bắt đầu xuất hiện những thay đổi. Con mắt thứ ba bỗng mọc lên giữa hai lông mày, mặc dù mới chỉ là một khe nhỏ, vẫn chưa mở mắt ra, nhưng càng ngày nó càng trưởng thành. Không sớm thì muộn, đôi mắt ấy cũng sẽ làm bọn quỷ kia run sợ.
Từ lúc thu nhặt nó về, nó đã ăn rất nhiều con quỷ khác: con Mệnh Quỷ của Lộc Hưng, linh hồn của ông già trong Tất Mộc quan, tên xui xẻo muốn gửi Diêm Vương thiếp cho tôi, con tiểu quỷ, nay lại đến con quỷ gương.
Những vật âm tà như vậy càng làm tăng tốc độ trưởng thành của nó, nhưng trong lòng tôi cũng có chút bất an, sợ một ngày nào đó nó sẽ phản lại mình.
“Mệnh Quỷ có thể cứu chủ nhân một mạng. Tại sao hành động của mày lại khác hẳn những gì mà Lưu Hạt Tử nói với tao vậy nhỉ?”
Không biết nó có hiểu tôi nói gì không, nhưng biểu hiện của nó có phần hưng phấn, giống như mới đạt được một thành tích nào đó, nóng lòng muốn khoe với cha mẹ.
Nó giơ một mảnh kính vỡ lên trước mặt tôi.
“Mày muốn làm gì?” Mảnh kính sắc nằm đối diện cổ tôi. Tôi lấy lá bùa Trấn Áp còn sót lại ra, mắt cảnh giác nhìn nó.
Mảnh gương vỡ dừng lại trước mắt tôi, những sợi tóc đen của Mệnh Quỷ bám vào tấm gương, đợi đến lúc nó tản ra, tôi giật mình nhận ra có một sợi tóc chui vào trong gương!
Tôi mới lật cái mảnh gương lại, không thể nhìn thấy sợi tóc xuyên qua mặt sau, như thể nó đã đi vào một thế giới khác rồi, cứ đung đưa trong gương.
“Đây là kĩ năng của quỷ gương!” Tuy rằng mới chỉ có một sợi tóc có thể chui vào trong gương, nhưng Mệnh Quỷ mới chỉ nuốt con quỷ gương được mấy phút. Nếu để cho nó nuốt hàng giờ liền, hoặc là cho nó ăn càng nhiều quỷ gương, có khi nào nó sẽ có thêm một năng lực mới nữa?
Tôi nhìn Mệnh Quỷ, đứng hình mất vài giây, trong lòng man mác một nỗi sợ không tên. So với con quỷ gương, Mệnh Quỷ trước mặt này mới là con quái vật thật sự nha. Thậm chí, cả gã hàng đầu sư đã nuôi dưỡng nó cũng không tưởng tượng được nó mạnh đến nhường này!
Tôi đang định nhét Mệnh Quỷ vào túi, nhưng lại nghĩ, dù sao cũng đã đối đầu với đối thuủ, trong mê cung gương này lại trải đầy sát khí, chi bằng cứ để nó đi theo sau ta.
Nhìn vào con bé đang đứng góc tường, xem ra con bé cũng có chút sợ hãi Mệnh Quỷ, ý chừng không dám bước lên phía trước, nhưng cũng không muốn rời đi.
“Đừng sợ, nó sẽ không tổn thương cháu đâu.” Mỗi lần nhìn đến những vết sẹo cùng vết máu đông lâu ngày trên người con bé, tôi đều cảm thấy đau lòng. Tuy rằng nó và tôi âm dương cách biệt, nhưng tôi vẫn muốn truyền cho con bé chút hơi ấm, như là một chút bù đắp của nhân sinh.
Tôi đẩy cửa, chân còn chưa bước ra ngoài, đã thấy một bản thể của mình hiện lên trên một mặt gương.
Chúng có khuôn mặt cực kì giống tôi, nhưng nét mặt lại cực kì lạ, chẳng có một chút nào thiện ý, cứ chằm chằm nhìn tôi, như thể sắp bước ra từ gương và kéo tôi trở lại sau đó.
Tôi bước một bước ra ngoài, tất cả những “tôi” trong gương cũng hướng ra ngoài một bước, rấr chỉnh tề. Chúng bắt chước từng động tác của tôi, bước đến rìa gương.
Lá bùa trong tay tôi bị mồ hôi chảy ướt một góc, chưa bao giờ tôi lại thấy hồi hộp đến thế.
Có một sự im lặng chết chóc trong mê cung, trong bóng đêm kia có vô số những bản thể với vẻ mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lại nhấc chân, những bản thể trong gương cũng làm hệt như vậy, chỉ là giờ chúng đã đứng cạnh cái gương. Tôi đặt bước chân này xuống, thân thể sẽ rời khỏi phòng báu vật, còn chúng lại đi ra khỏi cái gương!
Trán tôi toát đầy mồ hôi lạnh, chân tôi như đứng yên giữa không trung, chỉ chậm rãi đặt xuống. Những “tôi” trong gương cũng làm y hệt như vậy, chúng giơ chân lên, chạm vào mặt gương, nụ cười trên mặt chúng ngày càng đáng sợ!
Một tia lạnh lẽo truyền dọc từ cô tôi, thì ra con bé đang ôm vào cổ tôi, tựa hồ không muốn tôi đi ra khỏi phòng.
Tay lau mồ hôi trên trán, không dám bước một bước cuối cùng này.
Biên: Niệm Di
Vị khán giả Socrates - Biện Luận Giả này quả thật kiến thức phong phú, lối suy nghĩ cũng rất khác người. Lời nói tuy chẳng có vẻ gì là của kẻ tu phật ngộ đạo, nhưng co1 thể mang đến một cảm giác rất đặc biệt.
Câu từ dễ nghe, lập luận lại thuyết phục đến mức lạ thường. Nếu như lời nói của anh ấy có phần khó nghe, ắt là do chính bản thân cố tình nói hươu nói vượn. Tôi tuyệt nhiên không tìm được lí do để phản đối điều đó.
Socrates - Biện Luận Giả comment:
- Trong tâm lí học, có rất nhiều ý kiến đưa ra xoay quanh ý nghĩa của chiếc gương. Có người ví nó với mặt trời, với ánh sáng, lại có kẻ coi nó như nguyên nhân của xui xẻo.- Riêng bản thân, tôi thích lập luận thứ hai hơn. Có một nhà thôi miên đã từng nói với tôi, nếu như khi mình đang mơ trong một giấc mơ mà gặp phải một cái gương, khi ấy phải cảnh giác cao độ.
- Bản thể trong gương thực chất tách biệt hoàn toàn với chúng ta, làm mình cảm thấy đơn giản vô cùng. Khi chúng ta mơ, tức là linh hồn đã rời khỏi thể xác, mà lại nhìn thấy một chiếc gương, sau khi tỉnh lại một hồi, hoặc là thói quen sinh hoạt, hoặc là trên cơ thể ít nhiều cũng sẽ hao tổn.- Gương có thể tái hiện vẻ ngoài của mình thật, nhưng liệu cái người trong gương ấy, có chắc chắn là chính bản thân ta không?
Socrates - Biện Luận Giả bắn comment ra như đạn, vượt qua cả phạm trù triết học, nhưng cũng chưa chạm đến huyền học. Trong phòng chat, không một ai có đủ kiến thức để cùng bàn luận về vấn đề này, tôi cũng đành lặng người theo dõi.
“Đại ca, nếu tôi ví tư duy của anh với một chú ngựa hoang cũng không sai đâu ha, trước hết cứ tạm hiểu như thế đã.” Tôi thấy Socrates - Biện Luận Giả ngày càng đẩy câu chuyện đi xa, đành phải ngắt lời: “Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện này dưới góc nhìn triết học nưày. Đối với con quỷ chui ra từ gương này, không biết anh có biện pháp nào không?”
Chiếc gương kia tuy vỡ thành trăm mảnh, nhưng tôi không mấy lạc quan rằng nó sẽ làm hỏng kế hoạch của những kẻ đang trốn sau tấm màn tối. Chúng đã vất vả lắm mới kéo được tôi đến trung tâm của mê cung gương, nhất định sẽ không dễ dàng thả tôi đi như vậy.
Từ lần đầu vào đây, tôi đã cảm giác có gì đó không ổn, lúc nào cũng có cảm giác mình bị theo dõi. Bây giờ nghĩ lại mới để ý, những thứ trốn sau gương cứ chằm chằm nhìn vào tôi rất có thể là đám quỷ gương kia. Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi cũng đủ thấy đau đầu rồi. Đáng sợ thật, suýt chút nữa một cái gương đã lấy mạng mình. Toàn bộ hành lang bên ngoài được tạo nên từ những tấm gương, một khi bị lạc trong đó, đến vĩnh viễn cũng không có cơ hội thoát.
- Không cần quá lo lắng đâu, cậu streamer. Việc đối phương dẫn cậu tới trung tâm mê cung mới hành động đã chứng minh rất nhiều thứ; việc sử dụng quỷ gương có rất nhiều hạn chế, lại nói, không phải tất cả những chiếc gương ở đây đều là mối đe dọa lúc này.
“Lên kế hoạch từ trước bao giờ cũng tốt mà.”
Socrates - Biện Luận Giả nói:
- Cậu streamer à, không biết cậu có để ý chi tiết này không? Cô bé mặc bộ đồ đỏ ấy luôn bảo vệ cậu, nên mới duỗi tay che lại hai mắt cậu, hẳn là cô bé không muốn cậu nhìn vào tấm gương. Cậu thử tưởng tượng nếu như cô bé ấy không che lại mắt cậu, vậy khi ấy hai mắt cậu sẽ trực tiếp nhìn thấy thứ gì ở trong gương?
Khoảnh khắc con bé bỏ tay ra, hình như có thứ gì đó phi ra từ trong gương, như muốn chui thẳng vào não tôi. Cái cảm giác này bây giờ tôi vẫn nhớ
“Có thứ gì đó muốn chui vào trong mắt tôi.”
Socrates - Biện Luận Giả đáp:
- Đôi mắt là tấm gương của tâm hồn. Nhìn vào một đôi mắt, chúng ta thấy được bản chất của người đó. Con quỷ gương muốn chui vào mắt cậu, hẳn là muốn lấy đi một phần kí ức. Tôi cũng không muốn dông dài, cậu cứ nhớ lại Lý Mạn Mạn và Tiểu Bắc, hai người bọn họ tuy rằng đã bị kẻ khác cải trang, nhưng những thói quen sinh hoạt lại cực kì giống người bình thường.
Nghe Socrates - Biện Luận Giả nhắc nhở như vậy, tôi mới nhận ra thứ quan trọng nhất mà đối phương muốn lấy ở tôi không phải là tính mạng, mà chính là lấy đi kí ức.
“Chúng muốn đạt được Thiên Ất Quý Nhân, hay là……” Đôi mắt tôi chậm rãi nheo lại: “Gã muốn giả dạng thàng tôi và tiếp cận Thiết Ngưng Hương.”
Hợp Tâm ngọc vẫn chưa có gì lạ thường, xem ra Thiết Ngưng Hương vẫn chưa gặp nguy hiểm. Không được coi thường cái cô nữ cảnh sát này, cô ấy không hề mong manh, yếu đuối như Giang Phi. Nếu quá tự tin mà coi thường cô ấy, ắt bạn sẽ phải trả giá đắt.
“Đối phương đã chuẩn bị lâu như thế, tính kế nhiều như vậy, nhưng cả tôi và Thiết Ngưng Hương đều không bị gì nguy hiểm đến tính mạng. Lúc này, bọn chúng rơi vào thế chó cùng rứt giậu, quá túng quẫn quá nên dồn hết khả năng, xuất ra chiêu cuối.”
Không nên lưu lại đây lâu, tôi suy nghĩ kĩ một lúc, bèn thu hồi Mệnh Quỷ, rồi dẫn cô bé váy hồng đi theo.
Nhưng vừa quay đầu lại, chẳng thấy con quái vật chui ra từ gương kia đâu. Tôi lại thấy toàn thân Mệnh Quỷ được tóc đen vây quanh, uốn lượn như dòng nước, bước đến gần con bé với ý đồ không tốt.
“Mệnh Quỷ, không được làm con bé bị thương.” Tôi không biết làm thế nào để sai khiến quỷ, nhưng may thay Mệnh Quỷ đã mở mang đầu óc, có thể dễ dàng nghe hiểu lời nói.
Những sợi tóc đen trôi dần, rồi chậm rãi biến mất, dừng lại ở những mảnh gương vỡ, như thể con quỷ gương kia vẫn chưa làm nó đủ no, vẫn còn muốn ăn thêm cho đỡ đói.
“Mày thật là tham ăn.” Tôi nhìn về phía những sợi tóc đen quấn quanh Mệnh Quỷ. Ban nãy, những sợi tóc đen ấy bao quanh người nó tạo cho tôi một cảm giác khó chịu, nhưng riết rồi tôi cũng quen.
Sau khi ăn con tiểu quỷ ở nhà Diệp Băng, trên người Mệnh Quỷ bắt đầu xuất hiện những thay đổi. Con mắt thứ ba bỗng mọc lên giữa hai lông mày, mặc dù mới chỉ là một khe nhỏ, vẫn chưa mở mắt ra, nhưng càng ngày nó càng trưởng thành. Không sớm thì muộn, đôi mắt ấy cũng sẽ làm bọn quỷ kia run sợ.
Từ lúc thu nhặt nó về, nó đã ăn rất nhiều con quỷ khác: con Mệnh Quỷ của Lộc Hưng, linh hồn của ông già trong Tất Mộc quan, tên xui xẻo muốn gửi Diêm Vương thiếp cho tôi, con tiểu quỷ, nay lại đến con quỷ gương.
Những vật âm tà như vậy càng làm tăng tốc độ trưởng thành của nó, nhưng trong lòng tôi cũng có chút bất an, sợ một ngày nào đó nó sẽ phản lại mình.
“Mệnh Quỷ có thể cứu chủ nhân một mạng. Tại sao hành động của mày lại khác hẳn những gì mà Lưu Hạt Tử nói với tao vậy nhỉ?”
Không biết nó có hiểu tôi nói gì không, nhưng biểu hiện của nó có phần hưng phấn, giống như mới đạt được một thành tích nào đó, nóng lòng muốn khoe với cha mẹ.
Nó giơ một mảnh kính vỡ lên trước mặt tôi.
“Mày muốn làm gì?” Mảnh kính sắc nằm đối diện cổ tôi. Tôi lấy lá bùa Trấn Áp còn sót lại ra, mắt cảnh giác nhìn nó.
Mảnh gương vỡ dừng lại trước mắt tôi, những sợi tóc đen của Mệnh Quỷ bám vào tấm gương, đợi đến lúc nó tản ra, tôi giật mình nhận ra có một sợi tóc chui vào trong gương!
Tôi mới lật cái mảnh gương lại, không thể nhìn thấy sợi tóc xuyên qua mặt sau, như thể nó đã đi vào một thế giới khác rồi, cứ đung đưa trong gương.
“Đây là kĩ năng của quỷ gương!” Tuy rằng mới chỉ có một sợi tóc có thể chui vào trong gương, nhưng Mệnh Quỷ mới chỉ nuốt con quỷ gương được mấy phút. Nếu để cho nó nuốt hàng giờ liền, hoặc là cho nó ăn càng nhiều quỷ gương, có khi nào nó sẽ có thêm một năng lực mới nữa?
Tôi nhìn Mệnh Quỷ, đứng hình mất vài giây, trong lòng man mác một nỗi sợ không tên. So với con quỷ gương, Mệnh Quỷ trước mặt này mới là con quái vật thật sự nha. Thậm chí, cả gã hàng đầu sư đã nuôi dưỡng nó cũng không tưởng tượng được nó mạnh đến nhường này!
Tôi đang định nhét Mệnh Quỷ vào túi, nhưng lại nghĩ, dù sao cũng đã đối đầu với đối thuủ, trong mê cung gương này lại trải đầy sát khí, chi bằng cứ để nó đi theo sau ta.
Nhìn vào con bé đang đứng góc tường, xem ra con bé cũng có chút sợ hãi Mệnh Quỷ, ý chừng không dám bước lên phía trước, nhưng cũng không muốn rời đi.
“Đừng sợ, nó sẽ không tổn thương cháu đâu.” Mỗi lần nhìn đến những vết sẹo cùng vết máu đông lâu ngày trên người con bé, tôi đều cảm thấy đau lòng. Tuy rằng nó và tôi âm dương cách biệt, nhưng tôi vẫn muốn truyền cho con bé chút hơi ấm, như là một chút bù đắp của nhân sinh.
Tôi đẩy cửa, chân còn chưa bước ra ngoài, đã thấy một bản thể của mình hiện lên trên một mặt gương.
Chúng có khuôn mặt cực kì giống tôi, nhưng nét mặt lại cực kì lạ, chẳng có một chút nào thiện ý, cứ chằm chằm nhìn tôi, như thể sắp bước ra từ gương và kéo tôi trở lại sau đó.
Tôi bước một bước ra ngoài, tất cả những “tôi” trong gương cũng hướng ra ngoài một bước, rấr chỉnh tề. Chúng bắt chước từng động tác của tôi, bước đến rìa gương.
Lá bùa trong tay tôi bị mồ hôi chảy ướt một góc, chưa bao giờ tôi lại thấy hồi hộp đến thế.
Có một sự im lặng chết chóc trong mê cung, trong bóng đêm kia có vô số những bản thể với vẻ mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi lại nhấc chân, những bản thể trong gương cũng làm hệt như vậy, chỉ là giờ chúng đã đứng cạnh cái gương. Tôi đặt bước chân này xuống, thân thể sẽ rời khỏi phòng báu vật, còn chúng lại đi ra khỏi cái gương!
Trán tôi toát đầy mồ hôi lạnh, chân tôi như đứng yên giữa không trung, chỉ chậm rãi đặt xuống. Những “tôi” trong gương cũng làm y hệt như vậy, chúng giơ chân lên, chạm vào mặt gương, nụ cười trên mặt chúng ngày càng đáng sợ!
Một tia lạnh lẽo truyền dọc từ cô tôi, thì ra con bé đang ôm vào cổ tôi, tựa hồ không muốn tôi đi ra khỏi phòng.
Tay lau mồ hôi trên trán, không dám bước một bước cuối cùng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.