Chương 408: Nên cứu hay không?
Vũ Văn Trường Cung
01/09/2021
“Trong quá trình hấp dẫn lẫn nhau giữa Cổ độc Tử - Mẫu, một khi tâm trạng của người uống vào xuất hiện dao động lớn, cổ độc bên trong sẽ bị mất kiểm soát và cơ thể của người đó sẽ phải gánh chịu nỗi đau vì bị cổ độc cắn xé - đây chính là ‘Tru tâm.’ Trong quá trình Tru tâm, người Thiên sư đó sẽ hỏi lý do vì sao phản bội, ép buộc người đó phải thừa nhận hành vi phản bội, tự nguyện chịu phạt. Giai đoạn này chính là ‘Vấn đạo’ đấy.”
Bóng đèn trần hắt ra ánh sáng màu vàng mờ, phản chiếu nụ cười đang dần mất đi của tôi. Tru tâm Vấn đạo chính là một cuộc tra tấn kép về cả thể xác lẫn tinh thần. Đây là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho những kẻ phản bội tông môn.
“Vậy, nếu người bị tra tấn không thẹn với lương tâm, hoặc kẻ đó có thể chứng minh mình oan uổng...”
Tôi bị anh Lưu mù xen ngang khi chưa kịp nói xong: “Cho dù Mẫu cổ có thể hút toàn bộ Tử cổ ra, thì người bị trừng phạt cũng bị độc khí công tâm, khó mà sống sót qua được nửa năm. Hơn nữa, trong thời gian nửa năm đó, người ấy sẽ bị thối rửa từ bên trong nội tạng ra tới bên ngoài, cuối cùng phải chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm.”
Tôi siết chặt nắm đấm. Bản thân Lục Cẩn là một tên đạo sĩ đến từ danh môn Diệu Chân đạo, thế mà lại dùng phương pháp này để đối phó với mình à? Rốt cuộc, gã ấy hận thù tôi nhiều đến nhường nào chứ?
“Anh Lưu, nếu người thân của em bị bọn chúng hạ độc, em phải phá giải thế nào?”
“Quân tử trả thù, 10 năm không muộn. Nếu chú mày thật sự muốn anh góp ý, thì anh khuyên chú mày một cậu: Tạm thời trốn đi. Tử cổ sẽ gặm nhấm thân thể của người mang quan hệ huyết thống với chú mày. Lúc này, Thiên sư đạo trưởng sẽ dùng thủ pháp đặc thù để kết nối với phần huyết thống ấy, cắt đứt vận may của chú mày, từ đó gây ra ‘Tam tai Ngũ họa.’ Dù chú mày không chết, thì cũng bị lột nhẹ một lớp da.” Anh Lưu nhẹ nhàng thở dài: “Đi cứu người thân ruột thịt thì chết chắc, rồi có thể là bị nhục nhã bằng mọi hình thức trong lúc ấy. Còn nếu chú mày chấp nhận lẩn trốn đi, tuy sẽ bị ảnh hưởng đến tinh thần, nhưng ít ra là vẫn giữ được một cái mạng, chờ ngay sau lập chí trả thù.”
“Không có cách nào tốt hơn ư?”
“Kẻ ra tay với chú mày không phải là Lục Cẩn, mà là Lục Trần. Người này rất nổi tiếng, có đạo pháp cao thâm, được xếp vào hàng ngũ đứng đầu trong số các Thiên sư của Diệu Chân đạo. Cho dù 100 người như anh đây cũng không phải đối thủ của gã đó. Vì lẽ đó, anh khuyên chú mày đừng nên xung đột trực tiếp với gã, khi còn có thể tránh né thì cứ tránh né đi.”
Ý tứ của anh Lưu mù đã quá rõ ràng. Cho dù người thân ruột thịt của tôi bị bắt và bị ép uống cổ độc vào người, anh ấy cũng hy vọng tôi không nên can thiệp, trước tiên phải tự bảo vệ lấy mình.
“Em chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, vì người có quan hệ huyết thống với em không sinh sống tại đất Giang Thành này. Chắc chắn, kế hoạch của Lục Cẩn chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.” Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Lục Cẩn muốn dùng Tru tâm Vấn đạo đối với tôi, chuyện này chính là một tín hiệu nguy hiểm. Gã đó đã chắc mẩm rằng, tôi từng học được Diệu Chân đạo pháp, thế nên mới bất chấp mọi thủ đoạn, dùng sức mạnh của tông môn để diệt trừ tôi. Cho dù may mắn vượt qua được số kiếp này, e rằng sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn nữa: “Nếu muốn một lần vất vã - suốt đời nhàn nhã, hay mình tiễn đưa gã Lục Cẩn ấy biến mất khỏi thế giới một cách âm thầm nhỉ?”
Tôi hạ giọng thì thào, còn anh Lưu mù chỉ ho khan, giả vờ như không nghe thấy gì: “Cao Kiện, vừa nghe chú mày kể lại ban nãy, anh nhận ra một chi tiết. Kẻ thù lớn nhất của chú mày hiện tại cũng không phải Diệu Chân đạo, mà là Tam Âm tông bản địa tại Giang Thành này.”
“Anh cũng biết họ à?”
“Đương nhiên. Người tu luyện nhìn thấu sáu phương, nghe rõ tám hướng. Dù nhà họ Lưu của anh bị mắc kẹt ở Giang Thành và ở ẩn trong nhân gian, nhưng anh vẫn có thể hiểu được một vài chuyện lớn nhỏ trong thành phố này.” Anh Lưu mù tháo miếng vải đen bịt mắt xuống, đi tới cạnh bàn, dùng bút lông nhúng một ít mực chu sa từ nghiên mực: “Truyền thừa của Tam Âm tông là một sự bí ẩn. Bọn chúng vốn dĩ cũng ẩn thế ở đây giống như nhà họ Lưu của anh. Cho đến hơn 20 năm trước, bọn chúng bất ngờ hợp tác với Giang Đắc Thao, bước ra khỏi hậu trường, gây ra từng trận mưa gió giữa lòng thành phố. Cuối cùng, thế lực ấy đã ngăn chặn Long mạch, đóng đô giữa Giang Thành này.
Bọn chúng rất mạnh, nhưng anh không rõ là mạnh đến mức độ nào. Thế cho nên, anh cho chú mày một ví dụ đơn giản. Trong Tam Âm tông, nhánh Mạnh Bà bí ẩn khó lường, không bao giờ lộ diện trước mặt mọi người. Nhánh Quỷ Anh đã từng so tài với 36 Động trên Mao Sơn vào nhiều năm trước, tuy bại nhưng vẻ vang. Ngày nay, chỉ còn lại nhánh Xà Công ra mặt duy trì trật tự ngầm của Giang Thành. Chắc hẳn chú mày vẫn còn nhớ vụ Thần sát Nguyên Thần đại náo trường trung học Tân Hỗ cách đây 5 năm chứ? Vào thời điểm đó, có tổng cộng từ 20 - 30 tu sĩ cùng hợp tác nhau để có thể phong ấn lá bùa Đồng Tang vào tên Nguyên Thần kia. Và trong số 20 - 30 tu sĩ ấy, hơn một nửa số lượng đều đến từ nhánh Xà Công! Mỗi một nhánh ấy thôi, mà đã có hơn 10 tu sĩ trẻ tuổi có đạo hạnh không thua kém gì anh đây. Vốn liếng của cả tông môn ấy rất hùng hậu, vượt quá sự tưởng tượng của chú mày đấy.”
“Dù mạnh mẽ cỡ nào, vậy có mạnh hơn Song Diện Phật hay không?” Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, không hề sợ hãi.
Anh Lưu mù im lặng một hồi, sau đó lắc đầu: “Chú mày toát ra quá nhiều sự sắc bén, thế nên anh cũng không biết đây là tốt hay xấu nữa. Mỗi người đều có định mệnh riêng, chú mày cứ cân nhắc rồi tự xử lý vậy.”
Cầm bút lông trên tay, anh Lưu mù liên tục viết xuống tờ giấy màu vàng: “Nhà họ Lưu đã bị mắc kẹt ở Giang Thành từ bao đời nay. Nếu chú mày tranh đấu với Tam Âm tông, anh cũng không tiện ra tay. Bộ bùa chú Thanh Huy Tụng Nguyệt này là món quà anh dành cho chú mày. Tuy được cấu thành từ bùa chú phổ thông, nhưng nếu chú mày kết hợp sử dụng cả bộ thì uy lực có thể sánh ngang với các lá bùa Tiểu thừa mạnh nhất. Hơn nữa, bộ bùa giấy này có thể dẫn dắt lấy ánh trăng mà xua tan ma quỷ, rất thích hợp trong những lúc giao chiến với bọn tà tu lúc đêm về.”
Tôi cũng thông cảm cho hoàn cảnh của anh Lưu mù, thế nên không giả bộ sĩ diện gì cả, lập tức nhận ngay bộ bùa chú mà anh ta vừa vẽ xong: “Đại ân của anh, em không biết phải nói lời cảm ơn thế nào cho đủ. Anh đã giúp em rất nhiều lần. Cao Kiện sẽ ghi khắc phần ân tình này, về sau chắc chắn sẽ báo đáp.”
“Nếu chú mày quả thật muốn báo đáp, vậy ít đi gây chuyện một chút đi, đừng có sống mỗi ngày mà cứ như sống hôm nay không nghĩ tới ngày mai nữa. Mỗi ngày gặp mặt, anh đều thấy gương mặt của chú mày toàn là mây đen che phũ, đại họa giáng xuống đầu, rồi hết lần này tới lần khác bộc lộ cái dáng vẻ có điềm dữ sắp xảy đến. Anh cũng không biết phải khuyên chú mày thế nào.” Anh Lưu mù nói một cách đầy cay đắng: “Hiên tại, anh đã ném hết tiền đặt cược vào chú mày rồi, hy vọng chú mày có thể sống sót đến ngày học được Cầm Long thuật.”
“Anh Lưu, đừng bi quan như vậy. Xe đến trước núi, ắt sẽ có đường ra.” Thái độ lạc quan của tôi hoàn toàn là do hoàn cảnh ép buộc mà nên đấy. Dù gì đi nữa đều là muốn sống sót, thay vì than trời trách đất như anh ấy, thôi thì tôi biến mọi sợ hãi thành sức mạnh sẽ tốt hơn.
“Cũng không rõ là do anh quá bi quan, hay do chú mày quá lạc quan nữa?” Sau khi trả lời mọi câu hỏi của tôi một cách chi tiết, anh Lưu mù bèn đưa cho tôi khá nhiều công cụ để vẽ bùa. Cuối cùng còn chưa yên tâm, anh ấy lại rộng rãi tặng thêm hai lá bùa hộ mệnh của tổ tiên nhà mình, sau đó mới cho tôi ra về.
Lúc gần 3:00 sáng, tôi bước ra khỏi căn nhà trệt của anh Lưu mù. Chờ cho đến khi tôi bước ra khỏi con hẻm, ánh đèn vàng trong ngôi nhà ấy mới tắt hẳn.
Khi màn đêm bao trùm mọi thứ, tôi châm một điếu thuốc, đứng im ở lối vào con hẻm.
“Trong lần livestream thứ 10, Hạ Trì từng nói rằng, có gián điệp của Âm Gian Tú Tràng ẩn giấu bên cạnh mình. Người đó sẽ là ai đây?” Lòng nghi ngờ cứ như một mũi gai nhọn, cứ đâm nhói tận tâm can. Tôi hút hết điếu thuốc, thực lòng không muốn quay đầu nhìn lại.
Dù là bất cứ tình huống nào, anh Lưu mù đều có thể khiến tôi cảm thấy an tâm đôi chút. Tuy anh ấy không quá mạnh mẽ để có thể trực tiếp giúp tôi vượt qua cơn hoạn nạn, nhưng rõ ràng anh ấy chính là người dìu dắt tôi bước vào con đường tu hành. Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi đã chết từ mấy lần livestream trước đây rồi.
...
Trở lại phố Đinh Đường vào lúc 3:30 sáng; mặt trời vẫn chưa mọc, hiện tại là thời điểm tối tăm nhất trong đêm.
Tôi mở cửa sổ ra, ngồi xếp bằng trên giường, quan sát về hướng xa xa giữa lòng thành phố. Chân trời đen kịt mơ hồ kia cứ giống như một con mãnh thú, đang chọn lấy từng người để ăn tươi nuốt sống vậy.
Cảm giác trong tim cứ bồn chồn, mí mắt phải giật mạnh liên tục, dù đã cố tình vận dụng Diệu Chân tâm pháp nhưng tôi khó mà xua tan được nỗi lo lắng trong lòng.
Khoảng 4:00 sáng, điện thoại đột nhiên rung lên, tiếng chuông báo nghe vô cùng chói tai.
Khi nhìn thấy đó là cuộc gọi của Cổ tiên sinh, điềm báo không lành trong lòng từ từ biến thành sự thật.
“A lô?”
“Cao Kiện! Đến Viện điều dưỡng Tĩnh Anh ngay đi! Vương Ngữ mất tích rồi!” Cổ tiên sinh thở hổn hển, giọng điệu gấp gáp, như thể ông ta đang phải chạy trốn ở đâu đó vậy.
“Đừng lo lắng, từ từ nói.” Ánh mắt tôi sa sầm hẳn, trong đầu dần dà suy đoán từng chuyện có khả năng xảy ra.
“Hôm nay, bác sĩ trị liệu tâm lý cho Vương Ngữ bận chuyện đột xuất nên không đến. Bạch Khởi vẫn luôn bầu bạn cùng Vương Ngữ. Thấy cả hai vẫn nô đùa trong phòng ngủ như ngày thường, tôi cũng không để ý lắm. Lúc đêm về, tôi mới đi ra ngoài hứng lấy ánh trăng để luyện Cổ độc. Nhưng khi trở lại, tôi nhận ra là Bạch Khởi đang bị một lá bùa màu vàng trói chặt, còn bóng dáng của Vương Ngữ thì chẳng thấy đâu!”
“Bị một lá bùa màu vàng trói chặt à?” Tôi nhờ Cổ tiên sinh mô tả kỹ hình dạng và hoạ tiết trên lá bùa, để rồi xác định chắc chắn rằng, đó chính là bùa Họa Địa Vi Lao của Diệu Chân đạo.
“Quả nhiên là bọn mày!” Hành vi để lại lá bùa màu vàng của Diệu Chân đạo kia chứng tỏ rằng, bọn chúng không sợ bị phát hiện. Thậm chí, có thể là bọn chúng đang cố ý truyền lời với tôi rằng, chính là Diệu Chân quan bắt Vương Ngữ đi đấy. Nếu muốn cứu sống Vương Ngữ, cứ ngoan ngoãn đến tìm bọn chúng, nghe theo sự sắp đặt của bọn chúng.
Kết hợp với lá thư của Lãnh Thanh Huyền khi trước, tôi đã biết rõ tiền căn hậu quả. Chẳng biết Lục Cẩn và Lục Trần hỏi thăm từ đâu để rồi biết được sự tồn tại của Vương Ngữ, còn hiểu lầm mối quan hệ của tôi với thằng nhóc. Thế là, bọn chúng muốn dùng Vương Ngữ làm mồi nhữ, ép tôi tình nguyện nhận lấy hình phạt Tru tâm Vấn đạo.
“Bọn hèn hạ! Hành vi này rõ ràng là tác phong của tà giáo, còn mở miệng tự xưng mình là danh môn chính phái được ư?”
Trên thực tế, tôi bỗng dưng mang về một đứa bé, còn sắp xếp cho nó vào trú ngụ trong Viện điều dưỡng Tĩnh Anh cao cấp này, sau đó còn không tiếc tiền thuê bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho thằng bé trong suốt một thời gian dài... Những hành động này đúng thật dễ khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng thật ra, tôi chăm sóc Vương Ngữ chỉ vì một lời hứa, một lời hứa đã từng nói ra với mẹ ruột của Vương Ngữ. Chỉ vậy thôi!
Bóng đèn trần hắt ra ánh sáng màu vàng mờ, phản chiếu nụ cười đang dần mất đi của tôi. Tru tâm Vấn đạo chính là một cuộc tra tấn kép về cả thể xác lẫn tinh thần. Đây là hình phạt nghiêm khắc nhất dành cho những kẻ phản bội tông môn.
“Vậy, nếu người bị tra tấn không thẹn với lương tâm, hoặc kẻ đó có thể chứng minh mình oan uổng...”
Tôi bị anh Lưu mù xen ngang khi chưa kịp nói xong: “Cho dù Mẫu cổ có thể hút toàn bộ Tử cổ ra, thì người bị trừng phạt cũng bị độc khí công tâm, khó mà sống sót qua được nửa năm. Hơn nữa, trong thời gian nửa năm đó, người ấy sẽ bị thối rửa từ bên trong nội tạng ra tới bên ngoài, cuối cùng phải chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm.”
Tôi siết chặt nắm đấm. Bản thân Lục Cẩn là một tên đạo sĩ đến từ danh môn Diệu Chân đạo, thế mà lại dùng phương pháp này để đối phó với mình à? Rốt cuộc, gã ấy hận thù tôi nhiều đến nhường nào chứ?
“Anh Lưu, nếu người thân của em bị bọn chúng hạ độc, em phải phá giải thế nào?”
“Quân tử trả thù, 10 năm không muộn. Nếu chú mày thật sự muốn anh góp ý, thì anh khuyên chú mày một cậu: Tạm thời trốn đi. Tử cổ sẽ gặm nhấm thân thể của người mang quan hệ huyết thống với chú mày. Lúc này, Thiên sư đạo trưởng sẽ dùng thủ pháp đặc thù để kết nối với phần huyết thống ấy, cắt đứt vận may của chú mày, từ đó gây ra ‘Tam tai Ngũ họa.’ Dù chú mày không chết, thì cũng bị lột nhẹ một lớp da.” Anh Lưu nhẹ nhàng thở dài: “Đi cứu người thân ruột thịt thì chết chắc, rồi có thể là bị nhục nhã bằng mọi hình thức trong lúc ấy. Còn nếu chú mày chấp nhận lẩn trốn đi, tuy sẽ bị ảnh hưởng đến tinh thần, nhưng ít ra là vẫn giữ được một cái mạng, chờ ngay sau lập chí trả thù.”
“Không có cách nào tốt hơn ư?”
“Kẻ ra tay với chú mày không phải là Lục Cẩn, mà là Lục Trần. Người này rất nổi tiếng, có đạo pháp cao thâm, được xếp vào hàng ngũ đứng đầu trong số các Thiên sư của Diệu Chân đạo. Cho dù 100 người như anh đây cũng không phải đối thủ của gã đó. Vì lẽ đó, anh khuyên chú mày đừng nên xung đột trực tiếp với gã, khi còn có thể tránh né thì cứ tránh né đi.”
Ý tứ của anh Lưu mù đã quá rõ ràng. Cho dù người thân ruột thịt của tôi bị bắt và bị ép uống cổ độc vào người, anh ấy cũng hy vọng tôi không nên can thiệp, trước tiên phải tự bảo vệ lấy mình.
“Em chỉ tùy tiện hỏi thế thôi, vì người có quan hệ huyết thống với em không sinh sống tại đất Giang Thành này. Chắc chắn, kế hoạch của Lục Cẩn chỉ là dã tràng xe cát mà thôi.” Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. Lục Cẩn muốn dùng Tru tâm Vấn đạo đối với tôi, chuyện này chính là một tín hiệu nguy hiểm. Gã đó đã chắc mẩm rằng, tôi từng học được Diệu Chân đạo pháp, thế nên mới bất chấp mọi thủ đoạn, dùng sức mạnh của tông môn để diệt trừ tôi. Cho dù may mắn vượt qua được số kiếp này, e rằng sau này sẽ còn nhiều rắc rối hơn nữa: “Nếu muốn một lần vất vã - suốt đời nhàn nhã, hay mình tiễn đưa gã Lục Cẩn ấy biến mất khỏi thế giới một cách âm thầm nhỉ?”
Tôi hạ giọng thì thào, còn anh Lưu mù chỉ ho khan, giả vờ như không nghe thấy gì: “Cao Kiện, vừa nghe chú mày kể lại ban nãy, anh nhận ra một chi tiết. Kẻ thù lớn nhất của chú mày hiện tại cũng không phải Diệu Chân đạo, mà là Tam Âm tông bản địa tại Giang Thành này.”
“Anh cũng biết họ à?”
“Đương nhiên. Người tu luyện nhìn thấu sáu phương, nghe rõ tám hướng. Dù nhà họ Lưu của anh bị mắc kẹt ở Giang Thành và ở ẩn trong nhân gian, nhưng anh vẫn có thể hiểu được một vài chuyện lớn nhỏ trong thành phố này.” Anh Lưu mù tháo miếng vải đen bịt mắt xuống, đi tới cạnh bàn, dùng bút lông nhúng một ít mực chu sa từ nghiên mực: “Truyền thừa của Tam Âm tông là một sự bí ẩn. Bọn chúng vốn dĩ cũng ẩn thế ở đây giống như nhà họ Lưu của anh. Cho đến hơn 20 năm trước, bọn chúng bất ngờ hợp tác với Giang Đắc Thao, bước ra khỏi hậu trường, gây ra từng trận mưa gió giữa lòng thành phố. Cuối cùng, thế lực ấy đã ngăn chặn Long mạch, đóng đô giữa Giang Thành này.
Bọn chúng rất mạnh, nhưng anh không rõ là mạnh đến mức độ nào. Thế cho nên, anh cho chú mày một ví dụ đơn giản. Trong Tam Âm tông, nhánh Mạnh Bà bí ẩn khó lường, không bao giờ lộ diện trước mặt mọi người. Nhánh Quỷ Anh đã từng so tài với 36 Động trên Mao Sơn vào nhiều năm trước, tuy bại nhưng vẻ vang. Ngày nay, chỉ còn lại nhánh Xà Công ra mặt duy trì trật tự ngầm của Giang Thành. Chắc hẳn chú mày vẫn còn nhớ vụ Thần sát Nguyên Thần đại náo trường trung học Tân Hỗ cách đây 5 năm chứ? Vào thời điểm đó, có tổng cộng từ 20 - 30 tu sĩ cùng hợp tác nhau để có thể phong ấn lá bùa Đồng Tang vào tên Nguyên Thần kia. Và trong số 20 - 30 tu sĩ ấy, hơn một nửa số lượng đều đến từ nhánh Xà Công! Mỗi một nhánh ấy thôi, mà đã có hơn 10 tu sĩ trẻ tuổi có đạo hạnh không thua kém gì anh đây. Vốn liếng của cả tông môn ấy rất hùng hậu, vượt quá sự tưởng tượng của chú mày đấy.”
“Dù mạnh mẽ cỡ nào, vậy có mạnh hơn Song Diện Phật hay không?” Tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy, không hề sợ hãi.
Anh Lưu mù im lặng một hồi, sau đó lắc đầu: “Chú mày toát ra quá nhiều sự sắc bén, thế nên anh cũng không biết đây là tốt hay xấu nữa. Mỗi người đều có định mệnh riêng, chú mày cứ cân nhắc rồi tự xử lý vậy.”
Cầm bút lông trên tay, anh Lưu mù liên tục viết xuống tờ giấy màu vàng: “Nhà họ Lưu đã bị mắc kẹt ở Giang Thành từ bao đời nay. Nếu chú mày tranh đấu với Tam Âm tông, anh cũng không tiện ra tay. Bộ bùa chú Thanh Huy Tụng Nguyệt này là món quà anh dành cho chú mày. Tuy được cấu thành từ bùa chú phổ thông, nhưng nếu chú mày kết hợp sử dụng cả bộ thì uy lực có thể sánh ngang với các lá bùa Tiểu thừa mạnh nhất. Hơn nữa, bộ bùa giấy này có thể dẫn dắt lấy ánh trăng mà xua tan ma quỷ, rất thích hợp trong những lúc giao chiến với bọn tà tu lúc đêm về.”
Tôi cũng thông cảm cho hoàn cảnh của anh Lưu mù, thế nên không giả bộ sĩ diện gì cả, lập tức nhận ngay bộ bùa chú mà anh ta vừa vẽ xong: “Đại ân của anh, em không biết phải nói lời cảm ơn thế nào cho đủ. Anh đã giúp em rất nhiều lần. Cao Kiện sẽ ghi khắc phần ân tình này, về sau chắc chắn sẽ báo đáp.”
“Nếu chú mày quả thật muốn báo đáp, vậy ít đi gây chuyện một chút đi, đừng có sống mỗi ngày mà cứ như sống hôm nay không nghĩ tới ngày mai nữa. Mỗi ngày gặp mặt, anh đều thấy gương mặt của chú mày toàn là mây đen che phũ, đại họa giáng xuống đầu, rồi hết lần này tới lần khác bộc lộ cái dáng vẻ có điềm dữ sắp xảy đến. Anh cũng không biết phải khuyên chú mày thế nào.” Anh Lưu mù nói một cách đầy cay đắng: “Hiên tại, anh đã ném hết tiền đặt cược vào chú mày rồi, hy vọng chú mày có thể sống sót đến ngày học được Cầm Long thuật.”
“Anh Lưu, đừng bi quan như vậy. Xe đến trước núi, ắt sẽ có đường ra.” Thái độ lạc quan của tôi hoàn toàn là do hoàn cảnh ép buộc mà nên đấy. Dù gì đi nữa đều là muốn sống sót, thay vì than trời trách đất như anh ấy, thôi thì tôi biến mọi sợ hãi thành sức mạnh sẽ tốt hơn.
“Cũng không rõ là do anh quá bi quan, hay do chú mày quá lạc quan nữa?” Sau khi trả lời mọi câu hỏi của tôi một cách chi tiết, anh Lưu mù bèn đưa cho tôi khá nhiều công cụ để vẽ bùa. Cuối cùng còn chưa yên tâm, anh ấy lại rộng rãi tặng thêm hai lá bùa hộ mệnh của tổ tiên nhà mình, sau đó mới cho tôi ra về.
Lúc gần 3:00 sáng, tôi bước ra khỏi căn nhà trệt của anh Lưu mù. Chờ cho đến khi tôi bước ra khỏi con hẻm, ánh đèn vàng trong ngôi nhà ấy mới tắt hẳn.
Khi màn đêm bao trùm mọi thứ, tôi châm một điếu thuốc, đứng im ở lối vào con hẻm.
“Trong lần livestream thứ 10, Hạ Trì từng nói rằng, có gián điệp của Âm Gian Tú Tràng ẩn giấu bên cạnh mình. Người đó sẽ là ai đây?” Lòng nghi ngờ cứ như một mũi gai nhọn, cứ đâm nhói tận tâm can. Tôi hút hết điếu thuốc, thực lòng không muốn quay đầu nhìn lại.
Dù là bất cứ tình huống nào, anh Lưu mù đều có thể khiến tôi cảm thấy an tâm đôi chút. Tuy anh ấy không quá mạnh mẽ để có thể trực tiếp giúp tôi vượt qua cơn hoạn nạn, nhưng rõ ràng anh ấy chính là người dìu dắt tôi bước vào con đường tu hành. Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi đã chết từ mấy lần livestream trước đây rồi.
...
Trở lại phố Đinh Đường vào lúc 3:30 sáng; mặt trời vẫn chưa mọc, hiện tại là thời điểm tối tăm nhất trong đêm.
Tôi mở cửa sổ ra, ngồi xếp bằng trên giường, quan sát về hướng xa xa giữa lòng thành phố. Chân trời đen kịt mơ hồ kia cứ giống như một con mãnh thú, đang chọn lấy từng người để ăn tươi nuốt sống vậy.
Cảm giác trong tim cứ bồn chồn, mí mắt phải giật mạnh liên tục, dù đã cố tình vận dụng Diệu Chân tâm pháp nhưng tôi khó mà xua tan được nỗi lo lắng trong lòng.
Khoảng 4:00 sáng, điện thoại đột nhiên rung lên, tiếng chuông báo nghe vô cùng chói tai.
Khi nhìn thấy đó là cuộc gọi của Cổ tiên sinh, điềm báo không lành trong lòng từ từ biến thành sự thật.
“A lô?”
“Cao Kiện! Đến Viện điều dưỡng Tĩnh Anh ngay đi! Vương Ngữ mất tích rồi!” Cổ tiên sinh thở hổn hển, giọng điệu gấp gáp, như thể ông ta đang phải chạy trốn ở đâu đó vậy.
“Đừng lo lắng, từ từ nói.” Ánh mắt tôi sa sầm hẳn, trong đầu dần dà suy đoán từng chuyện có khả năng xảy ra.
“Hôm nay, bác sĩ trị liệu tâm lý cho Vương Ngữ bận chuyện đột xuất nên không đến. Bạch Khởi vẫn luôn bầu bạn cùng Vương Ngữ. Thấy cả hai vẫn nô đùa trong phòng ngủ như ngày thường, tôi cũng không để ý lắm. Lúc đêm về, tôi mới đi ra ngoài hứng lấy ánh trăng để luyện Cổ độc. Nhưng khi trở lại, tôi nhận ra là Bạch Khởi đang bị một lá bùa màu vàng trói chặt, còn bóng dáng của Vương Ngữ thì chẳng thấy đâu!”
“Bị một lá bùa màu vàng trói chặt à?” Tôi nhờ Cổ tiên sinh mô tả kỹ hình dạng và hoạ tiết trên lá bùa, để rồi xác định chắc chắn rằng, đó chính là bùa Họa Địa Vi Lao của Diệu Chân đạo.
“Quả nhiên là bọn mày!” Hành vi để lại lá bùa màu vàng của Diệu Chân đạo kia chứng tỏ rằng, bọn chúng không sợ bị phát hiện. Thậm chí, có thể là bọn chúng đang cố ý truyền lời với tôi rằng, chính là Diệu Chân quan bắt Vương Ngữ đi đấy. Nếu muốn cứu sống Vương Ngữ, cứ ngoan ngoãn đến tìm bọn chúng, nghe theo sự sắp đặt của bọn chúng.
Kết hợp với lá thư của Lãnh Thanh Huyền khi trước, tôi đã biết rõ tiền căn hậu quả. Chẳng biết Lục Cẩn và Lục Trần hỏi thăm từ đâu để rồi biết được sự tồn tại của Vương Ngữ, còn hiểu lầm mối quan hệ của tôi với thằng nhóc. Thế là, bọn chúng muốn dùng Vương Ngữ làm mồi nhữ, ép tôi tình nguyện nhận lấy hình phạt Tru tâm Vấn đạo.
“Bọn hèn hạ! Hành vi này rõ ràng là tác phong của tà giáo, còn mở miệng tự xưng mình là danh môn chính phái được ư?”
Trên thực tế, tôi bỗng dưng mang về một đứa bé, còn sắp xếp cho nó vào trú ngụ trong Viện điều dưỡng Tĩnh Anh cao cấp này, sau đó còn không tiếc tiền thuê bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho thằng bé trong suốt một thời gian dài... Những hành động này đúng thật dễ khiến người khác hiểu lầm.
Nhưng thật ra, tôi chăm sóc Vương Ngữ chỉ vì một lời hứa, một lời hứa đã từng nói ra với mẹ ruột của Vương Ngữ. Chỉ vậy thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.