Chương 89: Những phòng giam liền kề
Vũ Văn Trường Cung
28/04/2020
Dịch: Âm Gian Tú Tràng
"Trong móng tay có đọng đất, da tay thô ráp... Ngón tay này ắt hẳn của một người đàn ông hay làm việc nặng nhọc." Tôi gạt con chuột sang một bên, quan sát đoạn ngón tay trước mặt: "Vết cắt ngay ngắn, cắt ngay khớp nối xương... Như vậy, hung thủ phải là người có thường thức y học, hoặc hiểu rõ về kết cấu cơ thể con người."
Trong cái nhìn của tôi về thế giới tội phạm giết người, bác sĩ là một quần thể khá đặc thù. Bọn họ nắm giữ kiến thức rất chuyên nghiệp, lại vô cùng phong phú, lại có tố chất tâm lý hơn người. Hơn nữa, trí óc của bọn họ khá rành mạch, bình tĩnh, quả đoán, cực kỳ khó đối phó.
...Chít chít...
Tôi vừa lơ là, con chuột kia liền há mồm đớp ngón tay trước mặt rồi nhảy xuống rãnh nước, trốn biệt tăm trong nháy mắt.
"Phòng này không hề có lỗ thông gió nào, con chuột kia ra vào nơi đây, chỉ có thể lội qua cái rãnh nước duy nhất này." Tôi nhìn xuống rãnh nước rộng 30 centimet, bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc này: "Muốn thăm dò bố cục của khu kiến trúc ngầm này, đây chính là con đường duy nhất."
Tôi đi loanh quanh trong căn ngục giam một hồi lâu nhưng chẳng phát hiện thêm bất cứ manh mối nào khác. Cuối cùng, tôi đành nhìn lại mặt nước đen ngòm dưới chân.
"Con chuột có thể ra vào nơi này, ắt hẳn mình cũng có thể." Rãnh nước bẩn bốc lên mùi vị gay mũi, khiến tôi muốn nôn ọe. Đây là vị trí duy nhất để tôi có thể phá vỡ cục diện bế tắc này. Thế nhưng mà, chưa bàn đến việc ngâm cả thân thể bên trong, chỉ cần tôi muốn nhúng một bàn tay vào trong làn nước ấy, cũng đã phải bỏ ra một sự dũng cảm vô cùng lớn lao.
Nước bên trong cái rãnh này chính là nước giội rửa thi thể. Người bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi mùi tanh tưởi lắng đọng lâu năm thế này.
Nhìn kỹ lại, ngoại trừ máu hòa vào nước, tôi còn trông thấy một vài sợi tóc dài, có lẽ là tóc phụ nữ, và những mảnh xương vụn khắp nơi: "Quá tán nhẫn rồi! Cuối cùng đã có bao nhiêu người từng bị hành hạ đến chết ở đây?"
Tôi híp mắt lại, nhận ra mình chỉ còn hai sự lựa chọn duy nhất.
Thứ nhất, tôi đành phải chờ đợi. Kẻ địch giam tôi tại đây, chắc chắn sẽ đến ra tay với tôi. Lúc ấy, ngay khi đối phương mở cửa, lợi dụng gã không biết tôi có thể tự cởi trói, bèn tấn công gã, rồi bỏ chạy ra khỏi khu vực này.
Nếu dùng cách này, tôi chỉ có đúng một lần thực hiện. Một khi xuất hiện sai lầm, tôi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lựa chọn thứ hai ổn thỏa hơn nhiều. Tôi sẽ rời khỏi căn phòng này thông qua rãnh nước, tiếp theo là đi lục soát manh mối, không chừng sẽ có phát hiện mới.
Lý trí bảo tôi nên chọn phương pháp thứ hai, nhưng nhìn vào dòng máu vừa trộn lẫn vào rãnh nước bên dưới, sự do dự lại xuất hiện.
"Các bạn khán gia ơi, mình nên làm thế nào bây giờ?"
- Cắn răng, nhắm mắt... rồi nhảy xuống thôi! Ủng hộ chụp một tấm hình dưới dòng nước bẩn nha!- Yolo!!! Đây là kênh livestream bốc mùi nha!!!- Hôi thối có gì đâu mà sợ... Chỉ sợ anh xuống dưới rồi bị kẹt lại phân nữa! Lúc đó là mang tiếng xấu muôn đời nha baby!
Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định thử một lần. Chuyện này liên quan đến vấn đề sống - chết, tôi không được bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Tôi cởi quần dài ra, cho điện thoại livestream vào túi ni lon, rồi dùng băng keo quấn chặt lên đùi lần nữa. Tôi dùng hai tay lung lay miếng hàng rào sắt chắn ngang cái rãnh, rồi gỡ nó ra sau 05 phút đồng hồ.
Tôi cho một tay vào làn nước, độ sâu hơn một khuỷu tay. Độ sâu này có thể miễn cưỡng đủ cho cả người tôi đi qua.
"Liều mạng thôi!" Hít sâu một hơi, tôi thả mình vào trong rãnh nước. Từng mùi tanh tưởi kinh khủng tiến qua lỡ chân lông, thấm sâu vào cơ thể tôi. Dù tôi ngậm kín miệng, bóp chặt mũi, vẫn suýt nữa ngất đi vì cái mùi tởm lợm đó.
Thầm đọc tâm pháp Diệu Chân trong đầu, khiến ý niệm tọa vong tại Linh Đài, tôi cố gắng lê từng bước giữa rãnh nước kinh tởm này.
Theo tôi nghĩ, đây chỉ là những gian phòng liền kề nhau. Tôi chỉ đi chừng vài giây, nhưng cảm giác đã qua gần cả tiếng đồng hồ.
Một tia sáng nhạt xuất hiện phía trên đỉnh đầu. Tôi nổi lên khỏi mặt nước, miệng mũi có thể hô hấp làn không khí mới mẻ, tựa như vừa thoát khỏi một lằn ranh sinh tử vậy.
Tôi lê thân lên khỏi rãnh nước, bắt đầu quan sát căn phòng cạnh bên này.
Nơi đây giam giữ một cậu bé trai. Thằng nhóc đang nấp ở góc tường, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, chất chứa sợ hãi.
"Đừng sợ... Chú đến đây cứu cháu!" Dù tự thân chưa lo được chu toàn, nhưng tôi vẫn mạnh miệng nói khoác.
Dĩ nhiên, thằng nhóc bị tôi hù hoảng sợ, không nói không rằng, tự ôm cứng lấy cơ thể, hận không có một cái hốc nào đó trên tường để chui vào.
Tôi giữ một khoảng cách nhất định với thằng bé, ngồi tựa vào một góc tường khác. Không gian căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Từng giọt nước rơi xuống tích tách. Tranh thủ lúc này, tôi quan sát thằng nhóc kia một cách cẩn thận. Môi của nó xanh tím, da dẻ trắng bệch, ắt hẳn đã không ra nắng trong một thời gian rất dài.
Người nó hơi mập, tóc bù xù. Quần áo trên người còn nguyên vẹn, cũng không thấy dấu vết từng bị hành hạ.
Khi tôi nhìn nó, nó cũng nhìn trộm tôi. Hơn 15 phút, thấy ánh mắt của nó không còn hoảng loạn nữa, tôi bèn ướm lời.
"Cháu tên gì?"
"Tống Tiểu Phượng."
"Khi ba con lấy mẹ con, thì mẹ con qua đời. Bởi vậy, ba liền lấy tên của mẹ con đặt cho ba anh em con."
"Ba anh em à?"
"Dạ, anh con là Tổng Tiểu Uông, em con là Tống Tiểu Dao."
"Vậy mẹ con tên Uông Phượng Dao à?"
Thằng nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin: "Sao chú biết hay vậy?"
"Có gì đâu mà hay?" Tôi cạn lời, hình như thằng nhóc này suy nghĩ không nhanh nhẹn cho lắm: "Cháu bị giam từ khi nào vậy?"
"Con không biết." Thằng bé lắc đầu: "Có cảm giác lâu lắm rồi đó."
Tôi xoa cằm, đổi một cách hỏi khác: "Cháu bị giam ở đây, thì người bắt giam phải cho cháu cơm ăn, nước uống. Cháu có nhớ mình ăn bao nhiêu bữa cơm rồi không?"
"Con ăn qua nhiều loại cơm lắm, khát thì uống nước trong cái rãnh này." Thằng nhóc trả lời một cách nghiêm túc, rành rọt, nhưng chẳng thể cung cấp bất cứ thông tin hữu dụng nào.
"Uống nước trong cái rãnh này à? Cháu còn sống được... đúng là kỳ tích." Có lẽ thằng bé này từng bị kích thích gì đó, nhìn dọc nhìn nghiêng, nó có vẻ khác khác với những đứa bé thông thường.
"Từ lúc cháu bị giam vào đây, có từng nghe âm thanh đặc biệt gì không, hoặc là gặp bất cứ người nào khác, ngoại trừ chú ra?"
Tống Tiểu Phượng cắn ngắn tay, vò đầu bứt tóc: "Con chưa từng thấy ai khác, chỉ là hay nghe có tiếng khóc đâu đây, nghe giọng y chang tiếng của mẹ con."
"Giống y chang tiếng của mẹ cháu à?" Tôi chậm rãi tiếng gần bé trai: "Cháu có nhớ mình đang làm gì, ngay khoảnh khắc cuối cùng, trước khi vào đây hay không?"
"Cháu cùng người nhà chơi trốn tìm. Ba ba dẫn em con đi trốn, rồi kêu con với anh hai đi tìm. Sau đó, con ngủ. Khi thức dậy, là con thấy mình đang ở đây."
"Chơi trốn tìm? Ba ba dẫn em con đi trốn à?" Tôi chẳng hiểu bất cứ một câu nào của Tống Tiểu Phượng. Tôi cứ thấy có vấn đề đâu đó, nhưng đoán hoài không ra.
"Thôi kệ đi, đều là những người cùng khổ. Một hồi, nếu chú có thể chạy đi, cháu phải bám sát sau lưng chú. Chú kêu cháu chạy, thì cháu phải chạy, nhớ không?"
Tôi chẳng biết thằng nhóc này có hiểu rõ ý mình hay không nữa. Nó chỉ nhìn tôi, cười khà khà một cách ngờ nghệch.
Sau đó, tôi đứng dậy, đi đến cạnh rãnh nước, gỡ hàng rào sắt chắn ngang ra.
"Chú đang làm gì vậy?" Thằng nhóc hiếu kỳ, ngồi xổm xuống bên cạnh mé kia của rãnh nước.
"Chú cứu cháu!" Tôi cắn răng, dùng hết cả sức bú tí mẹ mới giật được cái hàng rào ra. Ngón tay của tôi bị xước nhẹ, vừa đau vừa nhức: "Mẹ kiếp, bị dính rỉ sét trong vết thương rồi. Nếu mình không trị sớm, xui xui dính phong đòn gánh chứ chẳng đùa."
Tôi vừa định ném hàng rào sang một bên, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
"Suỵt! Đừng nói chuyện!" Tôi cảm giác như ngừng thở, tim muốn lột ngược ra khỏi lồng ngực. Chỉ sợ lúc này có người đi vào, mọi công sức từ nãy đến giờ của tôi coi như đổ sông đổ biển.
Còn may, nhờ vào cánh cửa sắt đặc chất này, mà người bên ngoài không thể thấy cảnh bên trong, và tôi trong này cũng chẳng thể thấy có chuyện gì đang xảy ra ngoài đó
Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, đi kèm với anh thanh cửa sắt bị đóng lại đâu đó. Dãy hành lang ngoài kia lại chìm vào sự yên tĩnh.
"Hết hồn hết vía." Tôi đặt hàng rào sắt xuống một cách nhẹ nhàng, không hề gấp gáp lôi nước sang căn phòng tiếp theo, mà nhớ lại tiếng bước chân ban nãy.
Từ gần đến xa, khoảng chừng ba mươi bước chân, sau đó là nghe ra có tiếng cửa sắt đóng lại.
"Ba mươi bước dài tương đương 15 mét. Giả thuyết rằng, kết cấu của mỗi nhà tù tương tự nhau. Thế, nếu tôi muốn đi đến căn phòng mà gã đó từng xuất phát, vậy tôi phải đi thêm 03 căn phòng nữa." Tôi quay đầu lại, nói với thằng nhóc đang tỏ vẻ đầy hiếu kỳ này: "Cháu ở yên trong này, không được đi lung tung. Nếu có ai vào phòng, thì cháu nhảy liền xuống rãnh nước này. Sau đó, lội thẳng đến một phòng khác trốn nha."
Sau khi dặn dò bé trai kĩ càng, tôi hít sâu một hơi, nhìn làn nước dơ bẩn dưới chân, rồi nhảy vào lần nữa mà không hề do dự.
Có lẽ do giác quan của tôi đã quen với mùi hôi thối gay mũi này rồi, nên động tác lúc này của tôi nhanh nhẹn hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Tầm vài giây sau, tôi nhô đầu lên, nhận ra căn phòng này vẫn có cách bày trí tương tự với hai căn phòng mà tôi từng ở.
Chỉ có một điểm duy nhất không giống, đó là người đang bị giam giữ nơi này.
Sau khi chờ cho đôi mắt thích ứng với ánh sáng lờ mờ này, tôi và người đó liền bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều nhận ra vẻ khiếp sợ trong ánh nhìn của đối phương.
"Suỵt... Giữ yên lặng đi!"
"Trong móng tay có đọng đất, da tay thô ráp... Ngón tay này ắt hẳn của một người đàn ông hay làm việc nặng nhọc." Tôi gạt con chuột sang một bên, quan sát đoạn ngón tay trước mặt: "Vết cắt ngay ngắn, cắt ngay khớp nối xương... Như vậy, hung thủ phải là người có thường thức y học, hoặc hiểu rõ về kết cấu cơ thể con người."
Trong cái nhìn của tôi về thế giới tội phạm giết người, bác sĩ là một quần thể khá đặc thù. Bọn họ nắm giữ kiến thức rất chuyên nghiệp, lại vô cùng phong phú, lại có tố chất tâm lý hơn người. Hơn nữa, trí óc của bọn họ khá rành mạch, bình tĩnh, quả đoán, cực kỳ khó đối phó.
...Chít chít...
Tôi vừa lơ là, con chuột kia liền há mồm đớp ngón tay trước mặt rồi nhảy xuống rãnh nước, trốn biệt tăm trong nháy mắt.
"Phòng này không hề có lỗ thông gió nào, con chuột kia ra vào nơi đây, chỉ có thể lội qua cái rãnh nước duy nhất này." Tôi nhìn xuống rãnh nước rộng 30 centimet, bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc này: "Muốn thăm dò bố cục của khu kiến trúc ngầm này, đây chính là con đường duy nhất."
Tôi đi loanh quanh trong căn ngục giam một hồi lâu nhưng chẳng phát hiện thêm bất cứ manh mối nào khác. Cuối cùng, tôi đành nhìn lại mặt nước đen ngòm dưới chân.
"Con chuột có thể ra vào nơi này, ắt hẳn mình cũng có thể." Rãnh nước bẩn bốc lên mùi vị gay mũi, khiến tôi muốn nôn ọe. Đây là vị trí duy nhất để tôi có thể phá vỡ cục diện bế tắc này. Thế nhưng mà, chưa bàn đến việc ngâm cả thân thể bên trong, chỉ cần tôi muốn nhúng một bàn tay vào trong làn nước ấy, cũng đã phải bỏ ra một sự dũng cảm vô cùng lớn lao.
Nước bên trong cái rãnh này chính là nước giội rửa thi thể. Người bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi mùi tanh tưởi lắng đọng lâu năm thế này.
Nhìn kỹ lại, ngoại trừ máu hòa vào nước, tôi còn trông thấy một vài sợi tóc dài, có lẽ là tóc phụ nữ, và những mảnh xương vụn khắp nơi: "Quá tán nhẫn rồi! Cuối cùng đã có bao nhiêu người từng bị hành hạ đến chết ở đây?"
Tôi híp mắt lại, nhận ra mình chỉ còn hai sự lựa chọn duy nhất.
Thứ nhất, tôi đành phải chờ đợi. Kẻ địch giam tôi tại đây, chắc chắn sẽ đến ra tay với tôi. Lúc ấy, ngay khi đối phương mở cửa, lợi dụng gã không biết tôi có thể tự cởi trói, bèn tấn công gã, rồi bỏ chạy ra khỏi khu vực này.
Nếu dùng cách này, tôi chỉ có đúng một lần thực hiện. Một khi xuất hiện sai lầm, tôi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lựa chọn thứ hai ổn thỏa hơn nhiều. Tôi sẽ rời khỏi căn phòng này thông qua rãnh nước, tiếp theo là đi lục soát manh mối, không chừng sẽ có phát hiện mới.
Lý trí bảo tôi nên chọn phương pháp thứ hai, nhưng nhìn vào dòng máu vừa trộn lẫn vào rãnh nước bên dưới, sự do dự lại xuất hiện.
"Các bạn khán gia ơi, mình nên làm thế nào bây giờ?"
- Cắn răng, nhắm mắt... rồi nhảy xuống thôi! Ủng hộ chụp một tấm hình dưới dòng nước bẩn nha!- Yolo!!! Đây là kênh livestream bốc mùi nha!!!- Hôi thối có gì đâu mà sợ... Chỉ sợ anh xuống dưới rồi bị kẹt lại phân nữa! Lúc đó là mang tiếng xấu muôn đời nha baby!
Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định thử một lần. Chuyện này liên quan đến vấn đề sống - chết, tôi không được bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Tôi cởi quần dài ra, cho điện thoại livestream vào túi ni lon, rồi dùng băng keo quấn chặt lên đùi lần nữa. Tôi dùng hai tay lung lay miếng hàng rào sắt chắn ngang cái rãnh, rồi gỡ nó ra sau 05 phút đồng hồ.
Tôi cho một tay vào làn nước, độ sâu hơn một khuỷu tay. Độ sâu này có thể miễn cưỡng đủ cho cả người tôi đi qua.
"Liều mạng thôi!" Hít sâu một hơi, tôi thả mình vào trong rãnh nước. Từng mùi tanh tưởi kinh khủng tiến qua lỡ chân lông, thấm sâu vào cơ thể tôi. Dù tôi ngậm kín miệng, bóp chặt mũi, vẫn suýt nữa ngất đi vì cái mùi tởm lợm đó.
Thầm đọc tâm pháp Diệu Chân trong đầu, khiến ý niệm tọa vong tại Linh Đài, tôi cố gắng lê từng bước giữa rãnh nước kinh tởm này.
Theo tôi nghĩ, đây chỉ là những gian phòng liền kề nhau. Tôi chỉ đi chừng vài giây, nhưng cảm giác đã qua gần cả tiếng đồng hồ.
Một tia sáng nhạt xuất hiện phía trên đỉnh đầu. Tôi nổi lên khỏi mặt nước, miệng mũi có thể hô hấp làn không khí mới mẻ, tựa như vừa thoát khỏi một lằn ranh sinh tử vậy.
Tôi lê thân lên khỏi rãnh nước, bắt đầu quan sát căn phòng cạnh bên này.
Nơi đây giam giữ một cậu bé trai. Thằng nhóc đang nấp ở góc tường, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, chất chứa sợ hãi.
"Đừng sợ... Chú đến đây cứu cháu!" Dù tự thân chưa lo được chu toàn, nhưng tôi vẫn mạnh miệng nói khoác.
Dĩ nhiên, thằng nhóc bị tôi hù hoảng sợ, không nói không rằng, tự ôm cứng lấy cơ thể, hận không có một cái hốc nào đó trên tường để chui vào.
Tôi giữ một khoảng cách nhất định với thằng bé, ngồi tựa vào một góc tường khác. Không gian căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Từng giọt nước rơi xuống tích tách. Tranh thủ lúc này, tôi quan sát thằng nhóc kia một cách cẩn thận. Môi của nó xanh tím, da dẻ trắng bệch, ắt hẳn đã không ra nắng trong một thời gian rất dài.
Người nó hơi mập, tóc bù xù. Quần áo trên người còn nguyên vẹn, cũng không thấy dấu vết từng bị hành hạ.
Khi tôi nhìn nó, nó cũng nhìn trộm tôi. Hơn 15 phút, thấy ánh mắt của nó không còn hoảng loạn nữa, tôi bèn ướm lời.
"Cháu tên gì?"
"Tống Tiểu Phượng."
"Khi ba con lấy mẹ con, thì mẹ con qua đời. Bởi vậy, ba liền lấy tên của mẹ con đặt cho ba anh em con."
"Ba anh em à?"
"Dạ, anh con là Tổng Tiểu Uông, em con là Tống Tiểu Dao."
"Vậy mẹ con tên Uông Phượng Dao à?"
Thằng nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin: "Sao chú biết hay vậy?"
"Có gì đâu mà hay?" Tôi cạn lời, hình như thằng nhóc này suy nghĩ không nhanh nhẹn cho lắm: "Cháu bị giam từ khi nào vậy?"
"Con không biết." Thằng bé lắc đầu: "Có cảm giác lâu lắm rồi đó."
Tôi xoa cằm, đổi một cách hỏi khác: "Cháu bị giam ở đây, thì người bắt giam phải cho cháu cơm ăn, nước uống. Cháu có nhớ mình ăn bao nhiêu bữa cơm rồi không?"
"Con ăn qua nhiều loại cơm lắm, khát thì uống nước trong cái rãnh này." Thằng nhóc trả lời một cách nghiêm túc, rành rọt, nhưng chẳng thể cung cấp bất cứ thông tin hữu dụng nào.
"Uống nước trong cái rãnh này à? Cháu còn sống được... đúng là kỳ tích." Có lẽ thằng bé này từng bị kích thích gì đó, nhìn dọc nhìn nghiêng, nó có vẻ khác khác với những đứa bé thông thường.
"Từ lúc cháu bị giam vào đây, có từng nghe âm thanh đặc biệt gì không, hoặc là gặp bất cứ người nào khác, ngoại trừ chú ra?"
Tống Tiểu Phượng cắn ngắn tay, vò đầu bứt tóc: "Con chưa từng thấy ai khác, chỉ là hay nghe có tiếng khóc đâu đây, nghe giọng y chang tiếng của mẹ con."
"Giống y chang tiếng của mẹ cháu à?" Tôi chậm rãi tiếng gần bé trai: "Cháu có nhớ mình đang làm gì, ngay khoảnh khắc cuối cùng, trước khi vào đây hay không?"
"Cháu cùng người nhà chơi trốn tìm. Ba ba dẫn em con đi trốn, rồi kêu con với anh hai đi tìm. Sau đó, con ngủ. Khi thức dậy, là con thấy mình đang ở đây."
"Chơi trốn tìm? Ba ba dẫn em con đi trốn à?" Tôi chẳng hiểu bất cứ một câu nào của Tống Tiểu Phượng. Tôi cứ thấy có vấn đề đâu đó, nhưng đoán hoài không ra.
"Thôi kệ đi, đều là những người cùng khổ. Một hồi, nếu chú có thể chạy đi, cháu phải bám sát sau lưng chú. Chú kêu cháu chạy, thì cháu phải chạy, nhớ không?"
Tôi chẳng biết thằng nhóc này có hiểu rõ ý mình hay không nữa. Nó chỉ nhìn tôi, cười khà khà một cách ngờ nghệch.
Sau đó, tôi đứng dậy, đi đến cạnh rãnh nước, gỡ hàng rào sắt chắn ngang ra.
"Chú đang làm gì vậy?" Thằng nhóc hiếu kỳ, ngồi xổm xuống bên cạnh mé kia của rãnh nước.
"Chú cứu cháu!" Tôi cắn răng, dùng hết cả sức bú tí mẹ mới giật được cái hàng rào ra. Ngón tay của tôi bị xước nhẹ, vừa đau vừa nhức: "Mẹ kiếp, bị dính rỉ sét trong vết thương rồi. Nếu mình không trị sớm, xui xui dính phong đòn gánh chứ chẳng đùa."
Tôi vừa định ném hàng rào sang một bên, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
"Suỵt! Đừng nói chuyện!" Tôi cảm giác như ngừng thở, tim muốn lột ngược ra khỏi lồng ngực. Chỉ sợ lúc này có người đi vào, mọi công sức từ nãy đến giờ của tôi coi như đổ sông đổ biển.
Còn may, nhờ vào cánh cửa sắt đặc chất này, mà người bên ngoài không thể thấy cảnh bên trong, và tôi trong này cũng chẳng thể thấy có chuyện gì đang xảy ra ngoài đó
Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, đi kèm với anh thanh cửa sắt bị đóng lại đâu đó. Dãy hành lang ngoài kia lại chìm vào sự yên tĩnh.
"Hết hồn hết vía." Tôi đặt hàng rào sắt xuống một cách nhẹ nhàng, không hề gấp gáp lôi nước sang căn phòng tiếp theo, mà nhớ lại tiếng bước chân ban nãy.
Từ gần đến xa, khoảng chừng ba mươi bước chân, sau đó là nghe ra có tiếng cửa sắt đóng lại.
"Ba mươi bước dài tương đương 15 mét. Giả thuyết rằng, kết cấu của mỗi nhà tù tương tự nhau. Thế, nếu tôi muốn đi đến căn phòng mà gã đó từng xuất phát, vậy tôi phải đi thêm 03 căn phòng nữa." Tôi quay đầu lại, nói với thằng nhóc đang tỏ vẻ đầy hiếu kỳ này: "Cháu ở yên trong này, không được đi lung tung. Nếu có ai vào phòng, thì cháu nhảy liền xuống rãnh nước này. Sau đó, lội thẳng đến một phòng khác trốn nha."
Sau khi dặn dò bé trai kĩ càng, tôi hít sâu một hơi, nhìn làn nước dơ bẩn dưới chân, rồi nhảy vào lần nữa mà không hề do dự.
Có lẽ do giác quan của tôi đã quen với mùi hôi thối gay mũi này rồi, nên động tác lúc này của tôi nhanh nhẹn hơn lần đầu tiên rất nhiều.
Tầm vài giây sau, tôi nhô đầu lên, nhận ra căn phòng này vẫn có cách bày trí tương tự với hai căn phòng mà tôi từng ở.
Chỉ có một điểm duy nhất không giống, đó là người đang bị giam giữ nơi này.
Sau khi chờ cho đôi mắt thích ứng với ánh sáng lờ mờ này, tôi và người đó liền bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều nhận ra vẻ khiếp sợ trong ánh nhìn của đối phương.
"Suỵt... Giữ yên lặng đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.