Chương 360: Những viên kẹo
Vũ Văn Trường Cung
15/05/2021
Tiễn Đỗ Dự đi, lòng tôi vơi đi phần nào áp lực, cũng có chút tự tin trong lần livestream này hơn.
Tôi ở lại cửa hàng trong khoảng thời gian còn lại, ngồi thiền tu hành, củng cố Diệu Chân Tâm Pháp và Âm Dương Quỷ Thuật.
Ngoài cửa sổ, trời dần chuyển sắc tối, các quán nhỏ bên đường vẫn chưa bật đèn; nghe tiếng đồng hồ cứ chầm chậm nhảy từng nhịp bên tai, tôi chầm chậm mở mắt.
Màn đêm đã giăng xuống khắp cả thành phố, điện thoại của Âm Gian Tú Tràng bỗng lóe lên một tia sáng trắng từ trên bàn.
“8 giờ……”
Đặt chiếc điện thoại bên tai, tôi hít một hơi, bấm nút trả lời: “A lô?”
Không thấy có dấu hiệu của người sống ở phía bên kia đầu dây, đáp lại tôi chỉ có tiếng gió lạnh gào thét. Chờ đợi một lúc lâu, tôi mới nghe thấy một giọng nữ vang lên đầy sợ hãi.
“Em, em bị lạc đường, trong tay chỉ có cái điện thoại này là gọi được, anh có thể giúp em không?”
Nghe thấy giọng nữ này, tôi cảm giác như đầu mình muốt nứt toạt cả ra, da gà nổi lên đầy người, tim đập thình thịch: “Em muốn anh giúp như nào chứ?”
“Anh trai của em nói sẽ đến đón em, nhưng đã lâu lắm rồi vẫn chưa thấy, anh có thể giúp em tìm anh trai không?” Giọng cô ấy bỗng nhiên trở nên rất mơ hồ. Đồng thời, con bé có vẻ rất lương thiện; dường như nhận ra yêu cầu của mình hơi quá đáng, giọng con bé dịu xuống dần: “Em biết như vậy là làm khó anh, nhưng em rất cần muốn gặp lại anh trai mình, làm ơn.”
Nhịp tim tôi trở lại bình thường, giọng cũng bình tĩnh trở lại: “Có thể nói cho anh biết, em đang ở đâu không? Xung quanh có thứ gì đặc biệt hay không?”
“Em đang ở trong một bốt điện thoại. Em chưa tới đây bao giờ, xung quanh không có chút ánh đèn, toàn là mấy con đường nhỏ đen tối, y như là một thị trấn hoang vậy. Nhân tiện, ở trên vách tường hay dưới lòng đường đều có những vệt nước có chiều cao và kích thước tương tự người bình thường. Chúng dính vào nhau trên mặt đất, có chỗ còn thấm vào vách tường, nhìn rất kỳ quái. Mỗi khi em nhìn vào, có cảm giác như chúng cũng đang quan sát mình vậy.”
Giọng cô bé càng trở nên bất ổn, như thể đang ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu thẳm; dường như cô ấy vẫn đang giấu một nỗi niềm nào đó không thể nói ra. Tôi đập ngón tay lên mặt bàn, đầu óc quay cuồng: “Em đến đó từ khi nào? Trước khi đi, anh trai của em có nói điều gì quan trọng không?”
“Nơi này chỉ có đêm tối, em cũng không biết mình đã tới đây bao lâu. Lúc trước anh em đi cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo rằng sẽ nhanh chóng đến đón em mà thôi.” Giọng cô bé run run, như thể toàn thân cô bé cũng đang run rẩy.
Trong đầu tôi hiện ra một số hình ảnh: Bầu trời đêm đen tối, một thành phố xa lạ đầy vết tích quỷ quái kỳ dị, có một cô bé sợ hãi trốn trong bốt điện thoại cầu xin sự giúp đỡ.
“Anh sẽ nhận nhiệm vụ em giao, anh sẽ đi tìm anh trai của em, nhưng có thể nói cho anh biết... tên của em là gì không?”
“Cảm ơn anh, anh trai của em là Hạ Trì, còn em... là Hạ Tình Chi.”
Điện thoại vừa dứt, hai tiếng tít tít nhẹ nhàng truyền vào tai tôi, ba từ cuối cùng của con bé cứ cuốn lấy tâm trí tôi như một cơn lốc.
“Nếu con bé vừa nói chuyện xong là Hạ Tình Chi thật, vậy con bé đã đưa cho mình tấm thẻ quảng cáo Âm Gian Tú Tràng, bầu bạn với mình trong thời gian qua thực ra là ai? Tất cả mọi người đều quên mất anh trai của con bé, chỉ có mình nó nhớ rõ, cuối cùng thì con bé đó là ai chứ? Liệu con bé có phải Hạ Tình Chi? Hay vẫn còn một người khác?”
Tôi cứ đắm chìm trong vô số những suy đoán bất chợt hiện lên, chẳng để ý việc cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tính tangggg!” Cuộc gọi kết thúc, một cái tin nhắn được gửi đến từ Âm Gian Tú Tràng.
“Không cần phải đổ lỗi của những tội ác cho các thế lực siêu nhiên; chính con người cũng đủ khả năng để thực hiện mọi hành vi xấu xa ấy.”
“Đa phần, bọn ma quỷ thật sự chính là những người trông rất tầm thường, không có lấy bất cứ sút hút nào. Chúng vẫn luôn ngồi chung bàn với ta, vẫn luôn ngủ cùng gối với ta.”
“Nhiệm vụ Livestream: Đến khách sạn An Tâm, phòng 206, ăn viên kẹo tại đó trước 10 giờ tối.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 1: Tìm ra người bị thừa, +05 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 2: Giết chết kẻ phản bội, +10 điểm và có cơ hội được bỏ một lần livestream.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 3: Cứ giết 1 người, +01 điểm.”
“Chú ý: Chức năng đặc biệt “xin giúp đỡ” trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt. Khi gặp phải trường hợp không giải quyết được, có thể gọi đến số này. Người nhận cuộc gọi có thể giúp bạn thoát nạn, cũng có thể sẽ đẩy cậu xuống hố sâu tuyệt vọng. Cuộc gọi đầu miễn phí, kéo dài 3 phút; mỗi cuộc gọi từ lần tiếp theo đều sẽ tốn 10 điểm tích lũy/lần.”
Nội dung tin nhắn của Âm Gian Tú Tràng vẫn ngắn gọn như vậy. Tôi rơi vào suy tư một hồi lâu từ sau khi đọc xong.
“Lần livestream này chắc chắn có vấn đề!”
Những tin nhắn được gửi đến trước buổi livestream thường sẽ vô tình để lại những gợi ý, hoặc đúng hơn là sử dụng những gợi ý.
“Địa điểm livestream lần này là ở khách sạn An Tâm, cũng chính là nơi đầu tiên mình livestream. Tuy khả năng livestream 2 lần ở cùng một địa điểm là không cao, song cũng không thể loại bỏ khả năng này. Lại nữa, trong nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng còn một số điểm khả nghi khác.
Mình không chỉ đơn giản là phải đến khách sạn An Tâm đúng giờ, lại phải ăn kẹo nữa, rốt cuộc thì kẹo này nghĩa là gì đây?”
Từ những kinh nghiệm trong những lần livestream trước, tôi suy đoán cẩn thận: “Lần livestream này phải đến trước 10 giờ, nhưng đa số các lần livestream trước lại đều là 12 giờ đêm.”
Trong những lần livestream trước, quả thật cũng có một lần như vậy, chính là khi mình bị bắt cóc trong nhiệm vụ livestream ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn. Xem ra lúc đó chính là chiêu trò của Âm Gian Tú Tràng, khiến cho mình không chút hoài nghi, cứ thế tiến vào giữa hang ổ của gã Hàng Đầu sư kia.
“Lần livestream này hạn là 10 giờ, liệu có giống như lần trước hay không?” Trong lòng tôi có chút bất an, dứt khoát không mang cái túi đen theo, chỉ để điện thoại Âm Gian Tú Tràng cùng mấy lá bùa vào trong túi, dùng băng dính dán vào chân, cài lại khuy áo.
Nhìn xung quanh một hồi vẫn thấy không yên tâm, trên người còn giấu vài thứ hữu ích kích thước nhỏ, một đoạn dây thép, cả con dao gọt hoa quả nữa.
“Giọng bên trong điện thoại là của Hạ Tình Chi, nhiệm vụ là tìm được Hạ Trì. Điều này cũng chứng minh rằng, rất có thể mình sẽ gặp lại Hạ Trì, chính là cậu streamer tiền nhiệm đã mất tích, trong lần livestream này!”
Tâm trí tôi quay cuồng, nhớ lại những nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng, “Nhưng nhiệm vụ tùy chọn thứ hai lại là giết chết kẻ phản bội, lại còn được thưởng đến mười điểm, cộng thêm một lần miễn trừ livestream. Phần thưởng lần này quả thực rất lớn, xem ra lần này Âm Gian Tú Tràng nghiêm túc muốn mình hoàn thành nhiệm vụ đó rồi. Đến bước này, chẳng lẽ Hạ Trì chính là kẻ phản bội theo lời Âm Gian Tú Tràng à? Chỉ cần giết cậu ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ tùy chọn thứ hai sao?”
Bất kể kết quả nhiệm vụ lần này có như nào, Hạ Trì lúc này cũng rất quan trọng đối với tôi. Sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng quả thực chỉ như một làn sương mù, vậy mà Hạ Trì lại có gan phản bội. Nếu không phải cậu ta chỉ là một gã ngốc, xem ra vẫn còn một số điểm mà tôi vẫn còn chưa biết.
“Nhưng giết chết kẻ phản bội chỉ là nhiệm vụ tùy chọn, mình hoàn toàn có thể bỏ qua nhiệm vụ này, đồng thời âm thầm cứu Hạ Trì, miễn sao cậu ta phải giải đáp được câu hỏi mình đang cần là được.” Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có chút kích động, có thể lần livestream lần này sẽ có những thay đổi lớn.
Hút xong hai điếu thuốc, chờ đến khi tâm trạng mình dần ổn định, tôi lấy ra điện thoại của mình, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Đỗ Dự.
Trước khi gửi tin nhắn cho cậu ấy, tôi vận Phán Nhãn nhìn quanh một lượt trong phòng. Âm Gian Tú Tràng nắm rõ mọi việc của thành phố Giang Thành này trong lòng bàn tay, có thể vẫn có những thứ gì đó theo dõi xung quanh tôi. Kiểm tra an toàn xong một lượt, tôi mới bắt đầu soạn tin nhắn: “Buổi tối từ 9 giờ 50 đến 10 giờ, tới khách sạn An Tâm, phòng 206, ăn kẹo, phải hành động thật cẩn thận! Đừng trả lời tin nhắn này.”
Từ lúc soạn tin nhắn đến lúc gửi chỉ có vài giây, trong cửa hàng cũng chẳng có gì thay đổi, chắc chắn Âm Gian Tú Tràng không thể phát hiện ra những hành động nhỏ như này.
Cất điện thoại, đóng cửa hàng, tôi bắt xe đến khách sạn An Tâm.
Khoảng 9 giờ 05 phút, tôi đã tới nơi. Khách sạn An Tâm nằm ở khu ngoại ô Giang Thành, rất gần nhà tù Hận Sơn, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, xe cộ đi lại không hề nhiều.
“Đã là buổi livestream thứ 10 rồi, không hiểu sao tâm trạng của tôi vẫn giống như lần đầu tiên, vừa vội vàng, vừa có chút chờ mong nhỉ?” Đi trên con đường đất cũ nát, mơ hồ nhìn thấy khách sạn An Tâm phía xa. Bản hiệu khách sạn Ân Tâm từng được trang hoàng bằng những bóng đèn màu mè rực rỡ, nay đã rơi vào tình trạng hỏng hóc, mơ hồ; xem ra, kể từ sau vụ giấu xác ấy, có rất ít người lui tới đây.
Xé tờ niêm phong trên cửa, tôi dùng điện thoại chiếu sáng bên trong: “Lần livestream trước, mình ở phòng 203, lần này lại là ở 206. Cái người chết lần trước hình như đã từng sống trong căn phòng này.”
Tôi lấy một chân đạp tung cánh cửa phòng. Đồ đạc bên trong rất đơn giản, chỉ có một điểm đặc biệt là ở cái đĩa đồ ăn nằm trên chiếc khăn trải giường, bên trong có hai chiếc kẹo, một màu đỏ, và một màu xanh.
Tôi ở lại cửa hàng trong khoảng thời gian còn lại, ngồi thiền tu hành, củng cố Diệu Chân Tâm Pháp và Âm Dương Quỷ Thuật.
Ngoài cửa sổ, trời dần chuyển sắc tối, các quán nhỏ bên đường vẫn chưa bật đèn; nghe tiếng đồng hồ cứ chầm chậm nhảy từng nhịp bên tai, tôi chầm chậm mở mắt.
Màn đêm đã giăng xuống khắp cả thành phố, điện thoại của Âm Gian Tú Tràng bỗng lóe lên một tia sáng trắng từ trên bàn.
“8 giờ……”
Đặt chiếc điện thoại bên tai, tôi hít một hơi, bấm nút trả lời: “A lô?”
Không thấy có dấu hiệu của người sống ở phía bên kia đầu dây, đáp lại tôi chỉ có tiếng gió lạnh gào thét. Chờ đợi một lúc lâu, tôi mới nghe thấy một giọng nữ vang lên đầy sợ hãi.
“Em, em bị lạc đường, trong tay chỉ có cái điện thoại này là gọi được, anh có thể giúp em không?”
Nghe thấy giọng nữ này, tôi cảm giác như đầu mình muốt nứt toạt cả ra, da gà nổi lên đầy người, tim đập thình thịch: “Em muốn anh giúp như nào chứ?”
“Anh trai của em nói sẽ đến đón em, nhưng đã lâu lắm rồi vẫn chưa thấy, anh có thể giúp em tìm anh trai không?” Giọng cô ấy bỗng nhiên trở nên rất mơ hồ. Đồng thời, con bé có vẻ rất lương thiện; dường như nhận ra yêu cầu của mình hơi quá đáng, giọng con bé dịu xuống dần: “Em biết như vậy là làm khó anh, nhưng em rất cần muốn gặp lại anh trai mình, làm ơn.”
Nhịp tim tôi trở lại bình thường, giọng cũng bình tĩnh trở lại: “Có thể nói cho anh biết, em đang ở đâu không? Xung quanh có thứ gì đặc biệt hay không?”
“Em đang ở trong một bốt điện thoại. Em chưa tới đây bao giờ, xung quanh không có chút ánh đèn, toàn là mấy con đường nhỏ đen tối, y như là một thị trấn hoang vậy. Nhân tiện, ở trên vách tường hay dưới lòng đường đều có những vệt nước có chiều cao và kích thước tương tự người bình thường. Chúng dính vào nhau trên mặt đất, có chỗ còn thấm vào vách tường, nhìn rất kỳ quái. Mỗi khi em nhìn vào, có cảm giác như chúng cũng đang quan sát mình vậy.”
Giọng cô bé càng trở nên bất ổn, như thể đang ẩn chứa một nỗi sợ hãi sâu thẳm; dường như cô ấy vẫn đang giấu một nỗi niềm nào đó không thể nói ra. Tôi đập ngón tay lên mặt bàn, đầu óc quay cuồng: “Em đến đó từ khi nào? Trước khi đi, anh trai của em có nói điều gì quan trọng không?”
“Nơi này chỉ có đêm tối, em cũng không biết mình đã tới đây bao lâu. Lúc trước anh em đi cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo rằng sẽ nhanh chóng đến đón em mà thôi.” Giọng cô bé run run, như thể toàn thân cô bé cũng đang run rẩy.
Trong đầu tôi hiện ra một số hình ảnh: Bầu trời đêm đen tối, một thành phố xa lạ đầy vết tích quỷ quái kỳ dị, có một cô bé sợ hãi trốn trong bốt điện thoại cầu xin sự giúp đỡ.
“Anh sẽ nhận nhiệm vụ em giao, anh sẽ đi tìm anh trai của em, nhưng có thể nói cho anh biết... tên của em là gì không?”
“Cảm ơn anh, anh trai của em là Hạ Trì, còn em... là Hạ Tình Chi.”
Điện thoại vừa dứt, hai tiếng tít tít nhẹ nhàng truyền vào tai tôi, ba từ cuối cùng của con bé cứ cuốn lấy tâm trí tôi như một cơn lốc.
“Nếu con bé vừa nói chuyện xong là Hạ Tình Chi thật, vậy con bé đã đưa cho mình tấm thẻ quảng cáo Âm Gian Tú Tràng, bầu bạn với mình trong thời gian qua thực ra là ai? Tất cả mọi người đều quên mất anh trai của con bé, chỉ có mình nó nhớ rõ, cuối cùng thì con bé đó là ai chứ? Liệu con bé có phải Hạ Tình Chi? Hay vẫn còn một người khác?”
Tôi cứ đắm chìm trong vô số những suy đoán bất chợt hiện lên, chẳng để ý việc cả người mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tính tangggg!” Cuộc gọi kết thúc, một cái tin nhắn được gửi đến từ Âm Gian Tú Tràng.
“Không cần phải đổ lỗi của những tội ác cho các thế lực siêu nhiên; chính con người cũng đủ khả năng để thực hiện mọi hành vi xấu xa ấy.”
“Đa phần, bọn ma quỷ thật sự chính là những người trông rất tầm thường, không có lấy bất cứ sút hút nào. Chúng vẫn luôn ngồi chung bàn với ta, vẫn luôn ngủ cùng gối với ta.”
“Nhiệm vụ Livestream: Đến khách sạn An Tâm, phòng 206, ăn viên kẹo tại đó trước 10 giờ tối.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 1: Tìm ra người bị thừa, +05 điểm.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 2: Giết chết kẻ phản bội, +10 điểm và có cơ hội được bỏ một lần livestream.”
“Nhiệm vụ tùy chọn 3: Cứ giết 1 người, +01 điểm.”
“Chú ý: Chức năng đặc biệt “xin giúp đỡ” trong điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã được kích hoạt. Khi gặp phải trường hợp không giải quyết được, có thể gọi đến số này. Người nhận cuộc gọi có thể giúp bạn thoát nạn, cũng có thể sẽ đẩy cậu xuống hố sâu tuyệt vọng. Cuộc gọi đầu miễn phí, kéo dài 3 phút; mỗi cuộc gọi từ lần tiếp theo đều sẽ tốn 10 điểm tích lũy/lần.”
Nội dung tin nhắn của Âm Gian Tú Tràng vẫn ngắn gọn như vậy. Tôi rơi vào suy tư một hồi lâu từ sau khi đọc xong.
“Lần livestream này chắc chắn có vấn đề!”
Những tin nhắn được gửi đến trước buổi livestream thường sẽ vô tình để lại những gợi ý, hoặc đúng hơn là sử dụng những gợi ý.
“Địa điểm livestream lần này là ở khách sạn An Tâm, cũng chính là nơi đầu tiên mình livestream. Tuy khả năng livestream 2 lần ở cùng một địa điểm là không cao, song cũng không thể loại bỏ khả năng này. Lại nữa, trong nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng còn một số điểm khả nghi khác.
Mình không chỉ đơn giản là phải đến khách sạn An Tâm đúng giờ, lại phải ăn kẹo nữa, rốt cuộc thì kẹo này nghĩa là gì đây?”
Từ những kinh nghiệm trong những lần livestream trước, tôi suy đoán cẩn thận: “Lần livestream này phải đến trước 10 giờ, nhưng đa số các lần livestream trước lại đều là 12 giờ đêm.”
Trong những lần livestream trước, quả thật cũng có một lần như vậy, chính là khi mình bị bắt cóc trong nhiệm vụ livestream ở bệnh viện tâm thần Hận Sơn. Xem ra lúc đó chính là chiêu trò của Âm Gian Tú Tràng, khiến cho mình không chút hoài nghi, cứ thế tiến vào giữa hang ổ của gã Hàng Đầu sư kia.
“Lần livestream này hạn là 10 giờ, liệu có giống như lần trước hay không?” Trong lòng tôi có chút bất an, dứt khoát không mang cái túi đen theo, chỉ để điện thoại Âm Gian Tú Tràng cùng mấy lá bùa vào trong túi, dùng băng dính dán vào chân, cài lại khuy áo.
Nhìn xung quanh một hồi vẫn thấy không yên tâm, trên người còn giấu vài thứ hữu ích kích thước nhỏ, một đoạn dây thép, cả con dao gọt hoa quả nữa.
“Giọng bên trong điện thoại là của Hạ Tình Chi, nhiệm vụ là tìm được Hạ Trì. Điều này cũng chứng minh rằng, rất có thể mình sẽ gặp lại Hạ Trì, chính là cậu streamer tiền nhiệm đã mất tích, trong lần livestream này!”
Tâm trí tôi quay cuồng, nhớ lại những nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng, “Nhưng nhiệm vụ tùy chọn thứ hai lại là giết chết kẻ phản bội, lại còn được thưởng đến mười điểm, cộng thêm một lần miễn trừ livestream. Phần thưởng lần này quả thực rất lớn, xem ra lần này Âm Gian Tú Tràng nghiêm túc muốn mình hoàn thành nhiệm vụ đó rồi. Đến bước này, chẳng lẽ Hạ Trì chính là kẻ phản bội theo lời Âm Gian Tú Tràng à? Chỉ cần giết cậu ta là sẽ hoàn thành nhiệm vụ tùy chọn thứ hai sao?”
Bất kể kết quả nhiệm vụ lần này có như nào, Hạ Trì lúc này cũng rất quan trọng đối với tôi. Sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng quả thực chỉ như một làn sương mù, vậy mà Hạ Trì lại có gan phản bội. Nếu không phải cậu ta chỉ là một gã ngốc, xem ra vẫn còn một số điểm mà tôi vẫn còn chưa biết.
“Nhưng giết chết kẻ phản bội chỉ là nhiệm vụ tùy chọn, mình hoàn toàn có thể bỏ qua nhiệm vụ này, đồng thời âm thầm cứu Hạ Trì, miễn sao cậu ta phải giải đáp được câu hỏi mình đang cần là được.” Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có chút kích động, có thể lần livestream lần này sẽ có những thay đổi lớn.
Hút xong hai điếu thuốc, chờ đến khi tâm trạng mình dần ổn định, tôi lấy ra điện thoại của mình, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Đỗ Dự.
Trước khi gửi tin nhắn cho cậu ấy, tôi vận Phán Nhãn nhìn quanh một lượt trong phòng. Âm Gian Tú Tràng nắm rõ mọi việc của thành phố Giang Thành này trong lòng bàn tay, có thể vẫn có những thứ gì đó theo dõi xung quanh tôi. Kiểm tra an toàn xong một lượt, tôi mới bắt đầu soạn tin nhắn: “Buổi tối từ 9 giờ 50 đến 10 giờ, tới khách sạn An Tâm, phòng 206, ăn kẹo, phải hành động thật cẩn thận! Đừng trả lời tin nhắn này.”
Từ lúc soạn tin nhắn đến lúc gửi chỉ có vài giây, trong cửa hàng cũng chẳng có gì thay đổi, chắc chắn Âm Gian Tú Tràng không thể phát hiện ra những hành động nhỏ như này.
Cất điện thoại, đóng cửa hàng, tôi bắt xe đến khách sạn An Tâm.
Khoảng 9 giờ 05 phút, tôi đã tới nơi. Khách sạn An Tâm nằm ở khu ngoại ô Giang Thành, rất gần nhà tù Hận Sơn, xung quanh hoang tàn vắng vẻ, xe cộ đi lại không hề nhiều.
“Đã là buổi livestream thứ 10 rồi, không hiểu sao tâm trạng của tôi vẫn giống như lần đầu tiên, vừa vội vàng, vừa có chút chờ mong nhỉ?” Đi trên con đường đất cũ nát, mơ hồ nhìn thấy khách sạn An Tâm phía xa. Bản hiệu khách sạn Ân Tâm từng được trang hoàng bằng những bóng đèn màu mè rực rỡ, nay đã rơi vào tình trạng hỏng hóc, mơ hồ; xem ra, kể từ sau vụ giấu xác ấy, có rất ít người lui tới đây.
Xé tờ niêm phong trên cửa, tôi dùng điện thoại chiếu sáng bên trong: “Lần livestream trước, mình ở phòng 203, lần này lại là ở 206. Cái người chết lần trước hình như đã từng sống trong căn phòng này.”
Tôi lấy một chân đạp tung cánh cửa phòng. Đồ đạc bên trong rất đơn giản, chỉ có một điểm đặc biệt là ở cái đĩa đồ ăn nằm trên chiếc khăn trải giường, bên trong có hai chiếc kẹo, một màu đỏ, và một màu xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.