Chương 288: Trăm xác bái Hồ (hạ)
Vũ Văn Trường Cung
30/11/2020
"Vân Xuyên, mặt của cậu..." Tôi đứng im một chỗ, không dám tới gần.
"Khuôn mặt của tôi làm sao?" Vân Xuyên lúc này không thể nhúc nhích. Gã lắc lắc đầu, nhưng dù lắc thế nào cũng không nhìn thấy gò má của mình.
"Cậu đừng nhúc nhích." Tôi nhặt chiếc khăn trắng trên đất lên, lót ở trong lòng bàn tay, đưa về phía hàm dưới của Vân Xuyên.
Khi chạm vào có cảm giác rất ngứa, như chạm vào lông tơ của ấu thú nào đó.
"Có lông trắng mọc trên mặt cậu." Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cũng không biết nên miêu tả ra sao, chỉ có thể nói hình thú của vật mà mình nhìn thấy cho Vân Xuyên.
"Lông của cái xác? Không đúng, vì sao trên người tôi sẽ mọc ra thứ này?" Trước khi phát sinh thi biến, trên thi thể sẽ xuất hiện một loạt dấu hiệu, cái xác mọc lông chính là một trong số đó.
"Cái này không giống như xác mọc lông, ngược lại hơi giống như lông của hồ ly." Tôi còn nhớ Nhàn Thanh đạo trưởng từng nói, hồ tiên tuy toàn thân đỏ choét, nhưng bản thân nó vốn là bạch hồ, do dính quá nhiều máu cho nên mới biến thành huyết hồ: “Có phải do thi thể là trên lưng của cậu đã phát sinh biến hóa hay không? Hay là..."
Tôi cực kỳ cẩn thận lui về phía sau, cẩn thận quan sát Vân Xuyên, hồ tiên giả dối, tôi sợ lúc này Vân Xuyên này thật ra lại là hồ tiên giả trang.
"Hỏng rồi, duyên chủ, nhanh đi gọi sư phụ, hồ tiên sắp thi biến! Nhanh đi!"
Vân Xuyên đứng ở trong tế đàn, sắc mặt khẩn trương, thân thể lại không chút hư hao.
Tôi cũng phát hiện khác thường, lúc này trạng thái của Vân Xuyên hết sức kỳ quái. Ý thức vẫn còn, nhưng lại không điều khiển được thân thể. Dường như cơ thể của cậu ấy đang bị hồ tiên đoạt đi.
Nhàn Thanh đạo trưởng vốn đang dùng mạng kéo dài thời gian, cái xác hồ tiên này lại gây loạn, tôi thật không biết nên làm thế nào cho phải. Rất có thể Khâu Nhậm đang ẩn núp trong bóng tối, xung quanh còn có cảnh sát vũ trang lúc nào cũng có thể xông lên bắt giữ tôi, cục diện này gần như hoàn toàn bế tắc.
"Được, cậu chờ ở đây!" Lông trắng ở trên mặt của Vân Xuyên càng mọc càng nhiều, tôi thấy mà kinh hồn táng đảm, nhanh chóng rời khỏi gian nhà đi tìm Nhàn Thanh đạo trưởng.
Hai bên đồng thời xuất hiện biến cố, so với Diệp Băng, cứu Vân Xuyên quan trọng hơn. Nếu như hồ tiên lại thi biến thoát khỏi khống chế, đêm nay sẽ hỏng hết mọi việc.
Tôi vẫn chưa ra khỏi gian nhà, bên ngoài đã vang lên tiếng súng. Đứng ở cửa nhìn hai lần, tim của tôi trực tiếp thót lên tới cổ họng.
Nhàn Thanh đạo trưởng nằm trong bùn ,sống chết chưa rõ, vài tên cảnh sát vũ trang đang đánh nhau với Diệp Băng.
Lúc đầu bọn họ không muốn tổn thương Diệp Băng, đối đầu một người phụ nữ xinh đẹp, bọn họ có chút chủ quan. Kết quả là, cả bọn bị Diệp Băng đánh cho sấp mặt. Âm khí tựa như cuồng phong ẩn giấu đao nhọn, cảnh sát vũ trang đều không phải đối thủ.
"Cái quái gì vậy!" Cảnh sát vũ trang thuộc bộ võ trang, thuộc về lực lượng vũ trang chính quy, những kẻ có kỹ năng cực tốt cũng không phải là đối thủ, chớ nói chi là tôi.
"Có thể biến một người phụ nữ trói gà không chặt thành như vậy, yêu tà trên người cô ta thật không tầm thường." Nhìn Diệp Băng lúc này, tôi lại nhớ đến Tiểu Phượng ở nhà nghỉ An Tâm bị lệ quỷ nhập, sức lực cũng rất lớn, không sợ đau đớn, giống như kích phát năng lực tiềm ẩn bên trong cơ thể con người.
Tôi nắm khẩu súng trong tay, bên trong vẫn còn đạn, nhắm ngay đầu của Diệp Băng, nhưng làm sao cũng không bấm cò được.
Vừa rồi tuy cảnh sát vũ trang đã nổ súng, nhưng chỉ nổ súng lên trời để cảnh cáo. Giờ bọn họ muốn nổ súng thì đã muộn, Diệp Băng đem những cảnh sát vũ trang đã đánh ngã xuống đất, làm thành tấm khiên thịt người, vừa đánh đập, vừa chú ý tình hình xung quanh.
2 đội cảnh sát vũ trang đã qua đào tạo bài bản cũng không bắt được bị phụ thân Diệp Băng, tôi đi cũng không giúp được gì, sờ sờ đầu của Bạch Khởi, chỉ về phía Giang Thần: “Nếu như nó muốn chạy, cứ cắn đứt cổ của nó."
Nghe được lời của tôi, Giang Thần tức đến mức môi run lẩy bẩy, dĩ nhiên không nói được lời nào.
Tôi tới chỗ hầm đốt rác, khom người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhàn Thanh đạo trưởng, đưa ông ấy cõng lên.
"Duyên chủ, không cần làm như vậy, tối nay tránh không thoát được kiếp nạn này, nếu như cậu có thể đi, thì đi nhanh lên."
Giọng của Nhàn Thanh đạo trưởng hết sức yếu ớt, sắc mặt xám trắng, thân thể lạnh như băng.
"Vân Xuyên gặp phiền toái, con hồ ly kia hình như sắp thi biến, trên mặt của cậu ta đã mọc đầy lông rồi!" Động tác của tôi rất nhanh, cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện, ai ngờ Diệp Băng đã nhìn ra được.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức thay đổi mục tiêu, từ bỏ đám cảnh sát vũ trang trực tiếp chạy tới chỗ tôi.
"Tình huống gì đây?" Tôi không dám chần chờ, vọt vào nhà trệt, khép cửa phòng lại.
"Đỡ đạo trưởng vào buồng trong!"
Tôi hét lớn với Giang Thần, gã thờ ơ: “Sao tao phải giúp mày?"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị tông mạnh một phát, nếu không phải là tôi dùng thân thể chống đỡ, cánh cửa gỗ cũ kỹ này chắc đã bị tông văng.
"Đi!"
Giang Thần vẫn đứng im, trái lại Nhàn Thanh đạo trưởng một tay vịn tường, đang từ từ bước vào trong: “Tôi đi xem Vân Xuyên."
"Rầm rầm!"
Cửa phòng lại bị tông một phát rất nặng, hổ khẩu của tôi tê dại, cột sống cứ như sắp nát đến nơi.
"Rầm!"
3 lần va chạm không có kết quả, sau một lúc lâu, tại cửa sổ bên cạnh vang lên một tiếng nổ vang.
Mảnh vỡ văng khắp nơi, tôi quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Diệp Băng lạnh nhạt, và quái dị ở ngoài cửa sổ.
Cánh tay đầy vệt màu xanh đen duỗi vào từ cửa sổ, cách tôi càng ngày càng gần. Thậm chí tôi còn có thể thấy rõ mảnh kiếng bể còn sót lại trên cánh tay của cô ta.
Đâm vào trong thịt, giọt máu đông đặc ở gần vết thương.
Chứng kiến mặt của vợ mình ở ngoài cửa sổ, Giang Thần lui về sau mấy bước, trong nhà trệt không có chỗ trốn. Gã chỉ có thể nhận mệnh, dìu Nhàn Thanh đạo trưởng tiến vào buồng trong.
"Rầm rầm!"
Cửa phòng lại bị tông, bả vai sưng đỏ, dần mất cảm giác.
"Sao mày lại bám lấy tao?"
Ngoài cửa sổ, Diệp Băng vẫn chăm chú nhìn tôi, không chút cảm xúc. Không biết cô ta đang suy nghĩ gì, nhưng tôi chỉ thấy vẻ sợ hãi trong mắt của cô ta.
Trục cửa trở nên lỏng, tôi nhìn thấy đinh ốc rỉ sét ở mặt trên bị rung ra, ổ khóa va đập kịch liệt.
"Tỉnh táo lại đi, Diệp Băng!"
Biểu cảm có thể ngụy trang, thế nhưng ánh mắt lại rất khó lừa dối người khác. Trong con ngươi của Diệp Băng có 2 sợi dây nhỏ dựng đứng, đây là biểu hiện trúng phù thuật hoặc Hàng Đầu. Trừ cái đó ra, đáy mắt của cô ta cũng chỉ còn lại cô độc và van xin, hai loại cảm xúc chiếm cứ toàn bộ tâm trí của cô ta.
Tiếng tông cửa vang lên bên tai không dứt, nửa thân của tôi đều đã tê dại, nhưng nghèo còn gặp cái eo, đúng lúc này trục cửa bị gãy, khung cửa làm bằng mộc rơi xuống một miếng lớn.
Thầm nghĩ tiêu rồi, tôi không kịp lùi lại, cả cánh cửa đổ sầm lên người tôi.
Cơ thể bị đè ngã, cái ót dập mạnh trên đất, tôi liều mạng đạp đất, dịch về phía sau. Dùng toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể lò đầu ra khỏi cánh cửa. Khi nhìn lên, chào đón tôi không phải hy vọng chạy trốn, mà là một gương mặt đã hằn sâu trong tim.
Diệp Băng nằm đè lên cánh cửa. 5 năm qua, tôi chưa bao giờ ở gần cô ta đến thế. Chóp mũi của cô ta gần như sắp chạm vào con mắt của tôi! Tôi có thể cảm nhận được cơn lạnh thấu xương toả ra từ cô ta.
Phản ứng của Diệp Băng rất kỳ quặc, cô ta không trực tiếp công kích tôi, miệng mở ra ở ngay trên đôi mắt của tôi, màu da đang chuyển biến giữa xanh đen và trắng nõn.
"Xẹt!"
Bóng người màu vàng nhạt chợt lóe lên, Diệp Băng bị đánh văng qua một bên, tôi vội vã chạy vào buồng trong: “Đạo trưởng, cô ta xông vào rồi!"
Đứng ở cửa buồng trong, tôi vừa mới tỉnh thở phào một hơi lại bị nghẹn trở lại, khung cảnh trong phòng càng quỷ dị hơn.
Vân Xuyên cõng xác của hồ tiên, hai người bọn họ lưng tựa lưng dính chặt vào nhau, giống như song sinh dính liền, càng nhìn càng thấy khủng khiếp.
Nhàn Thanh đạo trưởng cầm trong tay chuông Nhiếp Hồn, lẩm nhẩm đọc, lông trắng trên mặt của Vân Xuyên chậm rãi biến mất, hồi phục hình dáng con người.
Nhưng Nhàn Thanh đạo trưởng làm vậy cũng không hẳn không phải trả giá, đầu ngón tay của ông chảy máu, trên chuông đồng tràn đầy vết xước.
Kinh khủng hơn là, do bị âm thanh của chuông Nhiếp Hồn hấp dẫn, những cái xác học sinh vốn đang phân tán ở trong nhà phảng phất đều sống lại. Sau một lúc ngơ ngác, đều chuyển hướng, xoay mặt về phía giữa nhà, cứ như là hàng rào xác chết, vây kín không chuts kẽ hở.
"Đạo trưởng!" Lúc tôi chỉ có thể trông cậy vào Nhàn Thanh đạo trưởng, lá bùa đặt ở trong ngực của tôi thuộc loại gì cũng không biết, càng chưa nói lấy ra để đối phó với kẻ địch.
Nhàn Thanh đạo trưởng cũng không quay đầu lại, ở trong đám xác chết niệm chú, tốc độ đọc càng lúc càng nhanh.
Tôi đang chuẩn bị xâm nhập vào bầy xác chết, phía sau vang lên tiếng sủa liên hồi của Bạch Khởi, bèn quay đầu nhìn lại: “Tiêu rồi!"
Bả vai bị đè xuống, là một bàn tay màu xanh đen đang khoác lên trên vai của tôi.
Cũng chính vào lúc này, từ buồng trong truyền ra một tiếng vang thật lớn, Nhàn Thanh đạo trưởng dừng niệm chú, nâng bàn tay chảy đầy máu tươi, ở trong lòng bàn tay đang cầm lấy nửa quả Chuông Nhiếp Hồn vỡ nát.
"Chuông đồng... vỡ."
Âm khí cuốn ngược, một luồng âm khí còn mạnh hơn cả của Diệp Băng ở trong nhà kéo tới, ép cho tất cả xác chết phải cúi đầu.
"Khuôn mặt của tôi làm sao?" Vân Xuyên lúc này không thể nhúc nhích. Gã lắc lắc đầu, nhưng dù lắc thế nào cũng không nhìn thấy gò má của mình.
"Cậu đừng nhúc nhích." Tôi nhặt chiếc khăn trắng trên đất lên, lót ở trong lòng bàn tay, đưa về phía hàm dưới của Vân Xuyên.
Khi chạm vào có cảm giác rất ngứa, như chạm vào lông tơ của ấu thú nào đó.
"Có lông trắng mọc trên mặt cậu." Tôi chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế này, cũng không biết nên miêu tả ra sao, chỉ có thể nói hình thú của vật mà mình nhìn thấy cho Vân Xuyên.
"Lông của cái xác? Không đúng, vì sao trên người tôi sẽ mọc ra thứ này?" Trước khi phát sinh thi biến, trên thi thể sẽ xuất hiện một loạt dấu hiệu, cái xác mọc lông chính là một trong số đó.
"Cái này không giống như xác mọc lông, ngược lại hơi giống như lông của hồ ly." Tôi còn nhớ Nhàn Thanh đạo trưởng từng nói, hồ tiên tuy toàn thân đỏ choét, nhưng bản thân nó vốn là bạch hồ, do dính quá nhiều máu cho nên mới biến thành huyết hồ: “Có phải do thi thể là trên lưng của cậu đã phát sinh biến hóa hay không? Hay là..."
Tôi cực kỳ cẩn thận lui về phía sau, cẩn thận quan sát Vân Xuyên, hồ tiên giả dối, tôi sợ lúc này Vân Xuyên này thật ra lại là hồ tiên giả trang.
"Hỏng rồi, duyên chủ, nhanh đi gọi sư phụ, hồ tiên sắp thi biến! Nhanh đi!"
Vân Xuyên đứng ở trong tế đàn, sắc mặt khẩn trương, thân thể lại không chút hư hao.
Tôi cũng phát hiện khác thường, lúc này trạng thái của Vân Xuyên hết sức kỳ quái. Ý thức vẫn còn, nhưng lại không điều khiển được thân thể. Dường như cơ thể của cậu ấy đang bị hồ tiên đoạt đi.
Nhàn Thanh đạo trưởng vốn đang dùng mạng kéo dài thời gian, cái xác hồ tiên này lại gây loạn, tôi thật không biết nên làm thế nào cho phải. Rất có thể Khâu Nhậm đang ẩn núp trong bóng tối, xung quanh còn có cảnh sát vũ trang lúc nào cũng có thể xông lên bắt giữ tôi, cục diện này gần như hoàn toàn bế tắc.
"Được, cậu chờ ở đây!" Lông trắng ở trên mặt của Vân Xuyên càng mọc càng nhiều, tôi thấy mà kinh hồn táng đảm, nhanh chóng rời khỏi gian nhà đi tìm Nhàn Thanh đạo trưởng.
Hai bên đồng thời xuất hiện biến cố, so với Diệp Băng, cứu Vân Xuyên quan trọng hơn. Nếu như hồ tiên lại thi biến thoát khỏi khống chế, đêm nay sẽ hỏng hết mọi việc.
Tôi vẫn chưa ra khỏi gian nhà, bên ngoài đã vang lên tiếng súng. Đứng ở cửa nhìn hai lần, tim của tôi trực tiếp thót lên tới cổ họng.
Nhàn Thanh đạo trưởng nằm trong bùn ,sống chết chưa rõ, vài tên cảnh sát vũ trang đang đánh nhau với Diệp Băng.
Lúc đầu bọn họ không muốn tổn thương Diệp Băng, đối đầu một người phụ nữ xinh đẹp, bọn họ có chút chủ quan. Kết quả là, cả bọn bị Diệp Băng đánh cho sấp mặt. Âm khí tựa như cuồng phong ẩn giấu đao nhọn, cảnh sát vũ trang đều không phải đối thủ.
"Cái quái gì vậy!" Cảnh sát vũ trang thuộc bộ võ trang, thuộc về lực lượng vũ trang chính quy, những kẻ có kỹ năng cực tốt cũng không phải là đối thủ, chớ nói chi là tôi.
"Có thể biến một người phụ nữ trói gà không chặt thành như vậy, yêu tà trên người cô ta thật không tầm thường." Nhìn Diệp Băng lúc này, tôi lại nhớ đến Tiểu Phượng ở nhà nghỉ An Tâm bị lệ quỷ nhập, sức lực cũng rất lớn, không sợ đau đớn, giống như kích phát năng lực tiềm ẩn bên trong cơ thể con người.
Tôi nắm khẩu súng trong tay, bên trong vẫn còn đạn, nhắm ngay đầu của Diệp Băng, nhưng làm sao cũng không bấm cò được.
Vừa rồi tuy cảnh sát vũ trang đã nổ súng, nhưng chỉ nổ súng lên trời để cảnh cáo. Giờ bọn họ muốn nổ súng thì đã muộn, Diệp Băng đem những cảnh sát vũ trang đã đánh ngã xuống đất, làm thành tấm khiên thịt người, vừa đánh đập, vừa chú ý tình hình xung quanh.
2 đội cảnh sát vũ trang đã qua đào tạo bài bản cũng không bắt được bị phụ thân Diệp Băng, tôi đi cũng không giúp được gì, sờ sờ đầu của Bạch Khởi, chỉ về phía Giang Thần: “Nếu như nó muốn chạy, cứ cắn đứt cổ của nó."
Nghe được lời của tôi, Giang Thần tức đến mức môi run lẩy bẩy, dĩ nhiên không nói được lời nào.
Tôi tới chỗ hầm đốt rác, khom người nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nhàn Thanh đạo trưởng, đưa ông ấy cõng lên.
"Duyên chủ, không cần làm như vậy, tối nay tránh không thoát được kiếp nạn này, nếu như cậu có thể đi, thì đi nhanh lên."
Giọng của Nhàn Thanh đạo trưởng hết sức yếu ớt, sắc mặt xám trắng, thân thể lạnh như băng.
"Vân Xuyên gặp phiền toái, con hồ ly kia hình như sắp thi biến, trên mặt của cậu ta đã mọc đầy lông rồi!" Động tác của tôi rất nhanh, cứ nghĩ sẽ không bị phát hiện, ai ngờ Diệp Băng đã nhìn ra được.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức thay đổi mục tiêu, từ bỏ đám cảnh sát vũ trang trực tiếp chạy tới chỗ tôi.
"Tình huống gì đây?" Tôi không dám chần chờ, vọt vào nhà trệt, khép cửa phòng lại.
"Đỡ đạo trưởng vào buồng trong!"
Tôi hét lớn với Giang Thần, gã thờ ơ: “Sao tao phải giúp mày?"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị tông mạnh một phát, nếu không phải là tôi dùng thân thể chống đỡ, cánh cửa gỗ cũ kỹ này chắc đã bị tông văng.
"Đi!"
Giang Thần vẫn đứng im, trái lại Nhàn Thanh đạo trưởng một tay vịn tường, đang từ từ bước vào trong: “Tôi đi xem Vân Xuyên."
"Rầm rầm!"
Cửa phòng lại bị tông một phát rất nặng, hổ khẩu của tôi tê dại, cột sống cứ như sắp nát đến nơi.
"Rầm!"
3 lần va chạm không có kết quả, sau một lúc lâu, tại cửa sổ bên cạnh vang lên một tiếng nổ vang.
Mảnh vỡ văng khắp nơi, tôi quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Diệp Băng lạnh nhạt, và quái dị ở ngoài cửa sổ.
Cánh tay đầy vệt màu xanh đen duỗi vào từ cửa sổ, cách tôi càng ngày càng gần. Thậm chí tôi còn có thể thấy rõ mảnh kiếng bể còn sót lại trên cánh tay của cô ta.
Đâm vào trong thịt, giọt máu đông đặc ở gần vết thương.
Chứng kiến mặt của vợ mình ở ngoài cửa sổ, Giang Thần lui về sau mấy bước, trong nhà trệt không có chỗ trốn. Gã chỉ có thể nhận mệnh, dìu Nhàn Thanh đạo trưởng tiến vào buồng trong.
"Rầm rầm!"
Cửa phòng lại bị tông, bả vai sưng đỏ, dần mất cảm giác.
"Sao mày lại bám lấy tao?"
Ngoài cửa sổ, Diệp Băng vẫn chăm chú nhìn tôi, không chút cảm xúc. Không biết cô ta đang suy nghĩ gì, nhưng tôi chỉ thấy vẻ sợ hãi trong mắt của cô ta.
Trục cửa trở nên lỏng, tôi nhìn thấy đinh ốc rỉ sét ở mặt trên bị rung ra, ổ khóa va đập kịch liệt.
"Tỉnh táo lại đi, Diệp Băng!"
Biểu cảm có thể ngụy trang, thế nhưng ánh mắt lại rất khó lừa dối người khác. Trong con ngươi của Diệp Băng có 2 sợi dây nhỏ dựng đứng, đây là biểu hiện trúng phù thuật hoặc Hàng Đầu. Trừ cái đó ra, đáy mắt của cô ta cũng chỉ còn lại cô độc và van xin, hai loại cảm xúc chiếm cứ toàn bộ tâm trí của cô ta.
Tiếng tông cửa vang lên bên tai không dứt, nửa thân của tôi đều đã tê dại, nhưng nghèo còn gặp cái eo, đúng lúc này trục cửa bị gãy, khung cửa làm bằng mộc rơi xuống một miếng lớn.
Thầm nghĩ tiêu rồi, tôi không kịp lùi lại, cả cánh cửa đổ sầm lên người tôi.
Cơ thể bị đè ngã, cái ót dập mạnh trên đất, tôi liều mạng đạp đất, dịch về phía sau. Dùng toàn bộ sức lực cũng chỉ có thể lò đầu ra khỏi cánh cửa. Khi nhìn lên, chào đón tôi không phải hy vọng chạy trốn, mà là một gương mặt đã hằn sâu trong tim.
Diệp Băng nằm đè lên cánh cửa. 5 năm qua, tôi chưa bao giờ ở gần cô ta đến thế. Chóp mũi của cô ta gần như sắp chạm vào con mắt của tôi! Tôi có thể cảm nhận được cơn lạnh thấu xương toả ra từ cô ta.
Phản ứng của Diệp Băng rất kỳ quặc, cô ta không trực tiếp công kích tôi, miệng mở ra ở ngay trên đôi mắt của tôi, màu da đang chuyển biến giữa xanh đen và trắng nõn.
"Xẹt!"
Bóng người màu vàng nhạt chợt lóe lên, Diệp Băng bị đánh văng qua một bên, tôi vội vã chạy vào buồng trong: “Đạo trưởng, cô ta xông vào rồi!"
Đứng ở cửa buồng trong, tôi vừa mới tỉnh thở phào một hơi lại bị nghẹn trở lại, khung cảnh trong phòng càng quỷ dị hơn.
Vân Xuyên cõng xác của hồ tiên, hai người bọn họ lưng tựa lưng dính chặt vào nhau, giống như song sinh dính liền, càng nhìn càng thấy khủng khiếp.
Nhàn Thanh đạo trưởng cầm trong tay chuông Nhiếp Hồn, lẩm nhẩm đọc, lông trắng trên mặt của Vân Xuyên chậm rãi biến mất, hồi phục hình dáng con người.
Nhưng Nhàn Thanh đạo trưởng làm vậy cũng không hẳn không phải trả giá, đầu ngón tay của ông chảy máu, trên chuông đồng tràn đầy vết xước.
Kinh khủng hơn là, do bị âm thanh của chuông Nhiếp Hồn hấp dẫn, những cái xác học sinh vốn đang phân tán ở trong nhà phảng phất đều sống lại. Sau một lúc ngơ ngác, đều chuyển hướng, xoay mặt về phía giữa nhà, cứ như là hàng rào xác chết, vây kín không chuts kẽ hở.
"Đạo trưởng!" Lúc tôi chỉ có thể trông cậy vào Nhàn Thanh đạo trưởng, lá bùa đặt ở trong ngực của tôi thuộc loại gì cũng không biết, càng chưa nói lấy ra để đối phó với kẻ địch.
Nhàn Thanh đạo trưởng cũng không quay đầu lại, ở trong đám xác chết niệm chú, tốc độ đọc càng lúc càng nhanh.
Tôi đang chuẩn bị xâm nhập vào bầy xác chết, phía sau vang lên tiếng sủa liên hồi của Bạch Khởi, bèn quay đầu nhìn lại: “Tiêu rồi!"
Bả vai bị đè xuống, là một bàn tay màu xanh đen đang khoác lên trên vai của tôi.
Cũng chính vào lúc này, từ buồng trong truyền ra một tiếng vang thật lớn, Nhàn Thanh đạo trưởng dừng niệm chú, nâng bàn tay chảy đầy máu tươi, ở trong lòng bàn tay đang cầm lấy nửa quả Chuông Nhiếp Hồn vỡ nát.
"Chuông đồng... vỡ."
Âm khí cuốn ngược, một luồng âm khí còn mạnh hơn cả của Diệp Băng ở trong nhà kéo tới, ép cho tất cả xác chết phải cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.