Chương 43: Khiêu Dâm (2)
Ương Noãn
31/01/2024
Muốn tự sát trước mặt anh, nằm mơ đi!
Cho đến giờ phút này, người đàn ông rốt cuộc bắt đầu sợ hãi, cả người run lên, hắn ta hết sức áp chế phản ứng này, nhưng Lê Trú vẫn nhận ra được.
Đây là một màn đánh cược, người đàn ông đang chờ Lê Trú hứa sẽ không giết hắn ta, giống như một tên tù nhân, "Chỉ cần khai ra bí mật, mày có thể sống."
Nhưng Lê Trú không làm vậy.
Anh không đảm bảo rằng anh sẽ không bắn.
Hoàn toàn không thèm thương lượng hay thỏa thuận gì cả.
Người đàn ông này, như Diêm vương trong địa ngục trần gian, thỏa thuận điều kiện với anh? Ôi, e rằng chỉ bị anh lột da.
Ngộ nhỡ, nếu nói ra ai đứng đằng sau, vẫn sẽ bị giết. Lợi bất cập hại.
Trên trán người đàn ông toát ra mồ hôi lạnh, hắn ta nhìn thấy ánh mắt Lê Trú càng lúc càng lạnh, ánh mắt đó như đang nhìn thứ gì đó đã chết, chứ không phải người sống.
Ý nghĩ này khiến hắn ta rất sợ hãi.
Người đi ngang ban nãy đã gọi cảnh sát, cảnh sát canh giữ ở phía sau lập tức xông lên, hắn ta muốn dây dưa cho đến khi tất cả cảnh sát khác đến, Lê Trú không thể nổ súng.
Tuy nhiên…
"Thịch thịch thịch." Có tiếng bước chân rõ ràng, càng ngày càng gần, cảnh sát quả thực nghe tin chạy tới.
"Đội trưởng Lê, đội trưởng Lê! Anh bên đó sao rồi?"
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chúng tôi sẽ có mặt sớm!"
Cấp dưới đang cầm máy bộ đàm thấy bên kia không có phản ứng lại càng thêm bối rối, sợ đội trưởng Lê hy sinh vì công việc nên đẩy nhanh tiến độ, nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Tiếng động lớn làm đau màng nhĩ của họ, cảnh sát đột ngột dừng lại.
Sự im lặng quỷ dị lan ra, bầu không khí trở nên ngưng trọng. Một lúc sau, có người run giọng hỏi: "Vừa rồi là tiếng súng sao?"
Người bên cạnh nghẹn ngào nói: "Hình như vậy."
"Đội trưởng Lê sẽ không..."
Họ chạy lên như điên.
*
Sau khi Uyển Thu ghi lại khẩu cung, cô đã được vô tội phóng thích. Lúc chuẩn bị rời đi, cô vô tình phát hiện có nữ cảnh sát vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Nhưng khi cô nhìn cô ta, cô ta lại ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Uyển Thu muốn nổi giận, ít nhất là để trả lại sự sỉ nhục cho cô ta, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn nhịn. Ra tay vào thời điểm nhạy cảm này không tốt cho bản thân, thậm chí cô còn muốn rời khỏi đồn cảnh sát nghiêm khắc quỷ quái này càng sớm càng tốt.
Lê Trú nói lúc rời đi nhất định phải thông báo cho anh, thế là Uyển Thu gửi cho anh một tin nhắn.
Một phút sau, cô nhận được một cuộc gọi.
"Đến khách sạn tìm tôi."
Chỉ một câu này rồi cúp máy.
Uyển Thu muốn hỏi anh xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không, cuối cùng khi cô rời khỏi đồn cảnh sát, bên trong có chút lộn xộn, trong lúc cuống cuồng thì nghe thấy "Gay go rồi! Đội trưởng Lê bị thương khi làm nhiệm vụ."
Nhưng giọng điệu anh nói chuyện với cô ban nãy rất mạnh mẽ, liệu anh có sao không? Cho dù bị thương chắc cũng không nghiêm trọng lắm.
Mặc dù vậy, khi Uyển Thu đẩy cửa khách sạn ra, trái tim vẫn rung lên dữ dội, thật đáng sợ.
Nhưng mà, sợ cái gì chứ? Lẽ nào là lo lắng cho anh?
Cô nhìn thoáng qua thấy vết máu khô trên người anh, một mảng lớn, rất khiếp người.
Đột nhiên ngây ra ở cửa, kinh hãi trợn to hai mắt, không nói được lời nào.
“Không phải máu của tôi.” Lê Trú rất ổn, giọng nói đầy năng lượng.
Uyển Thu lập tức tin tưởng, trong vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng này của cô dường như làm anh hài lòng, anh dịu đi vẻ mặt, vỗ nhẹ vào chân mình, ra hiệu cho Uyển Thu đến và ngồi vào lòng anh.
"Đừng nhìn tôi như vậy, biết không, em là người không nên sợ tôi nhất."
“Tại sao?” Ban đầu cô hơi lo lắng, nhưng khi thực sự bước đến, cô lại thả lỏng.
Hai bờ mông mềm mại vểnh cao áp vào cặp đùi săn chắc và cứng rắn của anh, tạo thành hai viên thịt trắng nõn tròn dẹp.
"Bởi vì em là người phụ nữ của tôi."
Mặt anh đang đối diện ngực cô, hai bầu ngực phình lên, căng ra khỏi khe áo.
Anh dùng răng cắn mở cúc áo của cô, mở ra đến chiếc thứ ba, bộ ngực đã căng ra khỏi áo.
"Cởi áo ngực đi."
Móc áo ngực rườm rà, đàn ông khi cởi không biết phải làm sao, có lẽ phải tốn thời gian rất lâu, đối với anh đang thiếu kiên nhẫn mà nói, hoàn toàn là một chướng ngại chết tiệt.
Dương vật của anh đang cứng và to lên.
Muốn nhìn thấy vú của cô, muốn bạo hành âm đạo của cô.
"Chờ đã, lúc trước không phải có một đám cảnh sát đi cùng anh sao, bọn họ bây giờ đang ở đâu?"
Anh không muốn nghe lời nói thừa thãi của cô, gắt gao ra lệnh: "Cởi ra, mau lên."
Cho đến giờ phút này, người đàn ông rốt cuộc bắt đầu sợ hãi, cả người run lên, hắn ta hết sức áp chế phản ứng này, nhưng Lê Trú vẫn nhận ra được.
Đây là một màn đánh cược, người đàn ông đang chờ Lê Trú hứa sẽ không giết hắn ta, giống như một tên tù nhân, "Chỉ cần khai ra bí mật, mày có thể sống."
Nhưng Lê Trú không làm vậy.
Anh không đảm bảo rằng anh sẽ không bắn.
Hoàn toàn không thèm thương lượng hay thỏa thuận gì cả.
Người đàn ông này, như Diêm vương trong địa ngục trần gian, thỏa thuận điều kiện với anh? Ôi, e rằng chỉ bị anh lột da.
Ngộ nhỡ, nếu nói ra ai đứng đằng sau, vẫn sẽ bị giết. Lợi bất cập hại.
Trên trán người đàn ông toát ra mồ hôi lạnh, hắn ta nhìn thấy ánh mắt Lê Trú càng lúc càng lạnh, ánh mắt đó như đang nhìn thứ gì đó đã chết, chứ không phải người sống.
Ý nghĩ này khiến hắn ta rất sợ hãi.
Người đi ngang ban nãy đã gọi cảnh sát, cảnh sát canh giữ ở phía sau lập tức xông lên, hắn ta muốn dây dưa cho đến khi tất cả cảnh sát khác đến, Lê Trú không thể nổ súng.
Tuy nhiên…
"Thịch thịch thịch." Có tiếng bước chân rõ ràng, càng ngày càng gần, cảnh sát quả thực nghe tin chạy tới.
"Đội trưởng Lê, đội trưởng Lê! Anh bên đó sao rồi?"
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chúng tôi sẽ có mặt sớm!"
Cấp dưới đang cầm máy bộ đàm thấy bên kia không có phản ứng lại càng thêm bối rối, sợ đội trưởng Lê hy sinh vì công việc nên đẩy nhanh tiến độ, nhưng đúng lúc này.
Bùm!
Tiếng động lớn làm đau màng nhĩ của họ, cảnh sát đột ngột dừng lại.
Sự im lặng quỷ dị lan ra, bầu không khí trở nên ngưng trọng. Một lúc sau, có người run giọng hỏi: "Vừa rồi là tiếng súng sao?"
Người bên cạnh nghẹn ngào nói: "Hình như vậy."
"Đội trưởng Lê sẽ không..."
Họ chạy lên như điên.
*
Sau khi Uyển Thu ghi lại khẩu cung, cô đã được vô tội phóng thích. Lúc chuẩn bị rời đi, cô vô tình phát hiện có nữ cảnh sát vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Nhưng khi cô nhìn cô ta, cô ta lại ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Uyển Thu muốn nổi giận, ít nhất là để trả lại sự sỉ nhục cho cô ta, nhưng sau khi nghĩ lại, cô vẫn nhịn. Ra tay vào thời điểm nhạy cảm này không tốt cho bản thân, thậm chí cô còn muốn rời khỏi đồn cảnh sát nghiêm khắc quỷ quái này càng sớm càng tốt.
Lê Trú nói lúc rời đi nhất định phải thông báo cho anh, thế là Uyển Thu gửi cho anh một tin nhắn.
Một phút sau, cô nhận được một cuộc gọi.
"Đến khách sạn tìm tôi."
Chỉ một câu này rồi cúp máy.
Uyển Thu muốn hỏi anh xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không, cuối cùng khi cô rời khỏi đồn cảnh sát, bên trong có chút lộn xộn, trong lúc cuống cuồng thì nghe thấy "Gay go rồi! Đội trưởng Lê bị thương khi làm nhiệm vụ."
Nhưng giọng điệu anh nói chuyện với cô ban nãy rất mạnh mẽ, liệu anh có sao không? Cho dù bị thương chắc cũng không nghiêm trọng lắm.
Mặc dù vậy, khi Uyển Thu đẩy cửa khách sạn ra, trái tim vẫn rung lên dữ dội, thật đáng sợ.
Nhưng mà, sợ cái gì chứ? Lẽ nào là lo lắng cho anh?
Cô nhìn thoáng qua thấy vết máu khô trên người anh, một mảng lớn, rất khiếp người.
Đột nhiên ngây ra ở cửa, kinh hãi trợn to hai mắt, không nói được lời nào.
“Không phải máu của tôi.” Lê Trú rất ổn, giọng nói đầy năng lượng.
Uyển Thu lập tức tin tưởng, trong vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Phản ứng này của cô dường như làm anh hài lòng, anh dịu đi vẻ mặt, vỗ nhẹ vào chân mình, ra hiệu cho Uyển Thu đến và ngồi vào lòng anh.
"Đừng nhìn tôi như vậy, biết không, em là người không nên sợ tôi nhất."
“Tại sao?” Ban đầu cô hơi lo lắng, nhưng khi thực sự bước đến, cô lại thả lỏng.
Hai bờ mông mềm mại vểnh cao áp vào cặp đùi săn chắc và cứng rắn của anh, tạo thành hai viên thịt trắng nõn tròn dẹp.
"Bởi vì em là người phụ nữ của tôi."
Mặt anh đang đối diện ngực cô, hai bầu ngực phình lên, căng ra khỏi khe áo.
Anh dùng răng cắn mở cúc áo của cô, mở ra đến chiếc thứ ba, bộ ngực đã căng ra khỏi áo.
"Cởi áo ngực đi."
Móc áo ngực rườm rà, đàn ông khi cởi không biết phải làm sao, có lẽ phải tốn thời gian rất lâu, đối với anh đang thiếu kiên nhẫn mà nói, hoàn toàn là một chướng ngại chết tiệt.
Dương vật của anh đang cứng và to lên.
Muốn nhìn thấy vú của cô, muốn bạo hành âm đạo của cô.
"Chờ đã, lúc trước không phải có một đám cảnh sát đi cùng anh sao, bọn họ bây giờ đang ở đâu?"
Anh không muốn nghe lời nói thừa thãi của cô, gắt gao ra lệnh: "Cởi ra, mau lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.