Chương 34: Nơi Ngọt Ngào (3)
Ương Noãn
31/01/2024
Hiếm khi thấy Lê Trú quay về nhà lấy một lần như này, vậy mà hôm nay anh lại quay về nhà, vẫn là vì chuyện công mà thôi, chính là vì chuyện kiếm manh mối cho vụ án. Viện trưởng viện kiểm sát đương nhiệm không phải người ngoài, mà chính là anh trai ruột của Lê Trú.
“Hôm nay anh tan làm sớm vậy hả?” Lê Trú đây cửa phòng sách ra, viện trưởng viện kiểm sát ngồi đằng sau chiếc bàn rộng, đang đọc tập tài liệu trên tay.
“Bởi vì hôm nay em sẽ đến, nên anh đặc biệt ở đây đợi em.”
Lê Trú nghe vậy liền mỉm cười, sải bước bước nhanh vào phòng.
“Anh là người bận rộn,nên em sẽ không làm lãng phí thời gian của anh nữa, em nói xơ qua về vụ án em đang điều tra cho anh nghe, rồi anh xem xem tiếp theo cần làm gì nữa”
Người đàn ông ngồi sau bàn gật đầu, rồi chăm chú lắng nghe.
“Cảnh sát của bộ phận kỹ thuật, lần này đã truy được đến một dịa điểm, nhưng theo em thấy, chỗ đó là do người ta cố ý phơi ra cho em tìm thấy, bởi vì, vị trí đó vừa hay lại là ở ngay đối diện với phòng em ở.”
“Cho nên người em muốn bắt, chính là người đang ở đối diện phòng em.” Nhưng Lê Tĩnh Hoành biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy chút nào, “Em muốn thả lưới bắt cá lớn, lợi dụng một nữ streamer, để bắt gọn hết đám người đứng sau cô ta, đúng không?”
Đối phương đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, thì Lê Trú còn cần nói gì nhiều nữa.
“Nhưng em có từng nghĩ qua, bọn chúng dám mạnh dạn cho em con mồi như vậy, vậy thì nó có ý nghĩa là gì đây, không lẽ là không sợ em điều tra ra sao, vậy thôi chắc phải là vì phía sau chúng phải có chỗ chống lưng rất lớn.”
Lê Trú lấy một điếu thuốc ra, đưa lên miệng, “Em thấy cái người họ Bạch kia hình như là có quen biết với bọn chúng.”
“Ồ,” Lê Tĩnh Hoành bình thản trả lời lại, một tay để trên bàn, ngón tay đeo nhẫn và ngón giữa ngõ nhẹ lên bàn, “Vậy em sao em không hỏi thẳng ông ta luôn?”
‘Cạch’ một tiếng, ngọn lửa từ bật lửa cháy bùng lên, dưới ánh lửa lông mày của Lê Trú càng sắc bén hơn.
“Em bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực về ông ta, tất cả cũng chỉ là do em phỏng đoán thôi, cho nên em có hỏi, ông ta cũng sẽ không nói hay thừa nhận đâu.”
“Vậy thì bắt cái cô nữ streamer kia lại, rồi gian giữ cô ta vài ngày, đưa đi thẩm vấn, bọn họ nhát gan lắm, có khi em còn nói ra được cả một danh sách dài ấy chứ.”
“Chỉ trông chờ vào bọn họ?” Lê Trú khẽ cau mày, kinh thường, “Bọn họ căn bản chả hiểu gì cả, chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi.”
Lê Tĩnh Hoành đẩy ghế ra và đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt em trai ruột của mình.
“Anh sao cứ có cảm giác, câu nói này của em có lẫn chút tình cảm riêng tư cá nhân vào đây vậy nhỉ, hửm?”
Lê Trú thẳng thắn thừa nhận, “Không sai, em tạm thời chưa muốn đụng đến cô ấy.”
“Bởi vì cô ta còn có giá trị lợi dùng với em, hay là, do tình cảm riêng tư của em?”
Lê Trú cúi đầu hút thuốc, khói thuốc phả ra từ mũi anh.
“Tình cảm riêng tư.”
“Có tư tình với nghi phạm, gan em cũng càng ngày càng lớn rồi đó, không sự bị đuổi đi hả?”
“Đây là chiều hướng mà bọn chúng muốn, để em cho chúng được toại nguyện, rồi xem xem tiếp theo chúng sẽ lại giở trò gì tiếp.” Lê Trú cười híp mắt, bộ dạng không sợ trời không sợ đất, không coi cái đám người ấy ra thể thống gì cả.
“Em lúc nào cũng không bao giờ chịu làm theo lẽ thường, không bao giờ quan tâm đến quy tắc, tất cả mọi trật tự đều bị em phá hỏng hết.” Lê Tĩnh Hoành nói đầy ẩn ý, nhưng Lê Trú nghe hiểu được ẩn ý bất thường trong lời nói của anh ta. Không ngờ lúc này anh trai anh lại ngừng lại một lúc, sau đó chuyển chủ đề, “Không tiếp tục điều tra nữa, tất cả sẽ kết thúc tại đây?”
Anh ta cứ lấp lửng không nói rõ ra với Lê Trú, bởi vì một khi lật bài, Lê Trú sẽ để ý đến.
Chắc chắn khi đó anh sẽ không mấy vui vẻ cho lắm đâu.
“Em qua đây để hỏi anh tiếp theo cần phải làm gì, anh lại nói với em đừng có điều tra nữa là sao?”
Ánh mắt Lê Trú sắc bén như dao, nghi phạm bình thường khác mà thấy sẽ phải rùng mình run sợ, nhưng đối phương là anh trai anh nên chả có gì đáng sợ cả, còn thẳng thắn nói: “Không sai.” Sau đó, anh ta đưa ra một tập tài liệu để vào tay anh, rồi còn vỗ vai anh, dặn dò “Lần này em đã vất vả rồi, quay về kết thúc án lần này đi.”
Sự im lặng lan tỏa, bầu không khí trở nên không hề tốt chút nào.
Một lúc sau, Lê Trú ném xấp hồ sơ lên, toàn bộ giấy tờ trong đó bay hết xuống đất.
“Đừng có nói với em, anh cũng tham gia vào cái đám chết tiệt đó đấy nhá?”
Sau đó, anh trai anh cũng không chính diện trả lời lại câu hỏi đó của anh, mà nói: “Trong đó có rất nhiều người tham gia vào, đó là một mạng lưới khổng lồ, một khi em động vào lợi ích của chúng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Rút lui mới là quyết định đúng đắn, vụ án này sẽ có người khác điều tra, nhưng người đó không phải là em.” Lê Tĩnh Hoành nói với giọng nói đầy đe dọa, nói xong còn hỏi anh, “Lê Trú, em hiểu ý của anh chứ?”
Anh nhìn chăm chăm vào anh trai anh, như nhìn một người xa lạ anh gặp trên đường tuần tra, lập tức, sắc mặt anh tối sầm lại.
“Có anh là viện trưởng viện kiểm sát ở đây, anh chính là để bảo vệ cho cái bọn chó má đó đúng không?”
“Sắc dục thì có gì sai sao? Làm tình thì có gì sai sao?” Lê Tĩnh Hoành cau mày, “Em trước đây đâm phụ nữ như nào, đều quên rồi sao? Đó còn như một cái ‘huy chương’ mà em đầy tự hào cơ mà. A Trú.” Anh ta đột nhiên đổi sang gọi tên anh một cách thân mật, giọng nói cũng rất dịu dàng, “Anh biết em muốn thay đổi bản thân, nhưng em cũng không cần làm quá mức đúng chứ? Đột nhiên lại biến mình thành người đi tìm công lý sao?”
Lê Trú không nói gì, cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng, không quan tâm đến nó còn đang cháy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hai người họ mặc dù là anh em ruột, nhưng tính cách khác nhau rất nhiều, Lê Tĩnh Hoành là con trai cả, anh ta luôn xuất sắc và ưu tú, trong nhà anh ta là niềm tự hào, anh ta tham gia chính trị không chút sợ hãi, làm quan chức, ở trên vị trí cao nhất.
“Hôm nay anh tan làm sớm vậy hả?” Lê Trú đây cửa phòng sách ra, viện trưởng viện kiểm sát ngồi đằng sau chiếc bàn rộng, đang đọc tập tài liệu trên tay.
“Bởi vì hôm nay em sẽ đến, nên anh đặc biệt ở đây đợi em.”
Lê Trú nghe vậy liền mỉm cười, sải bước bước nhanh vào phòng.
“Anh là người bận rộn,nên em sẽ không làm lãng phí thời gian của anh nữa, em nói xơ qua về vụ án em đang điều tra cho anh nghe, rồi anh xem xem tiếp theo cần làm gì nữa”
Người đàn ông ngồi sau bàn gật đầu, rồi chăm chú lắng nghe.
“Cảnh sát của bộ phận kỹ thuật, lần này đã truy được đến một dịa điểm, nhưng theo em thấy, chỗ đó là do người ta cố ý phơi ra cho em tìm thấy, bởi vì, vị trí đó vừa hay lại là ở ngay đối diện với phòng em ở.”
“Cho nên người em muốn bắt, chính là người đang ở đối diện phòng em.” Nhưng Lê Tĩnh Hoành biết mọi chuyện không hề đơn giản như vậy chút nào, “Em muốn thả lưới bắt cá lớn, lợi dụng một nữ streamer, để bắt gọn hết đám người đứng sau cô ta, đúng không?”
Đối phương đã nói rất rõ ràng như vậy rồi, thì Lê Trú còn cần nói gì nhiều nữa.
“Nhưng em có từng nghĩ qua, bọn chúng dám mạnh dạn cho em con mồi như vậy, vậy thì nó có ý nghĩa là gì đây, không lẽ là không sợ em điều tra ra sao, vậy thôi chắc phải là vì phía sau chúng phải có chỗ chống lưng rất lớn.”
Lê Trú lấy một điếu thuốc ra, đưa lên miệng, “Em thấy cái người họ Bạch kia hình như là có quen biết với bọn chúng.”
“Ồ,” Lê Tĩnh Hoành bình thản trả lời lại, một tay để trên bàn, ngón tay đeo nhẫn và ngón giữa ngõ nhẹ lên bàn, “Vậy em sao em không hỏi thẳng ông ta luôn?”
‘Cạch’ một tiếng, ngọn lửa từ bật lửa cháy bùng lên, dưới ánh lửa lông mày của Lê Trú càng sắc bén hơn.
“Em bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực về ông ta, tất cả cũng chỉ là do em phỏng đoán thôi, cho nên em có hỏi, ông ta cũng sẽ không nói hay thừa nhận đâu.”
“Vậy thì bắt cái cô nữ streamer kia lại, rồi gian giữ cô ta vài ngày, đưa đi thẩm vấn, bọn họ nhát gan lắm, có khi em còn nói ra được cả một danh sách dài ấy chứ.”
“Chỉ trông chờ vào bọn họ?” Lê Trú khẽ cau mày, kinh thường, “Bọn họ căn bản chả hiểu gì cả, chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi.”
Lê Tĩnh Hoành đẩy ghế ra và đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt em trai ruột của mình.
“Anh sao cứ có cảm giác, câu nói này của em có lẫn chút tình cảm riêng tư cá nhân vào đây vậy nhỉ, hửm?”
Lê Trú thẳng thắn thừa nhận, “Không sai, em tạm thời chưa muốn đụng đến cô ấy.”
“Bởi vì cô ta còn có giá trị lợi dùng với em, hay là, do tình cảm riêng tư của em?”
Lê Trú cúi đầu hút thuốc, khói thuốc phả ra từ mũi anh.
“Tình cảm riêng tư.”
“Có tư tình với nghi phạm, gan em cũng càng ngày càng lớn rồi đó, không sự bị đuổi đi hả?”
“Đây là chiều hướng mà bọn chúng muốn, để em cho chúng được toại nguyện, rồi xem xem tiếp theo chúng sẽ lại giở trò gì tiếp.” Lê Trú cười híp mắt, bộ dạng không sợ trời không sợ đất, không coi cái đám người ấy ra thể thống gì cả.
“Em lúc nào cũng không bao giờ chịu làm theo lẽ thường, không bao giờ quan tâm đến quy tắc, tất cả mọi trật tự đều bị em phá hỏng hết.” Lê Tĩnh Hoành nói đầy ẩn ý, nhưng Lê Trú nghe hiểu được ẩn ý bất thường trong lời nói của anh ta. Không ngờ lúc này anh trai anh lại ngừng lại một lúc, sau đó chuyển chủ đề, “Không tiếp tục điều tra nữa, tất cả sẽ kết thúc tại đây?”
Anh ta cứ lấp lửng không nói rõ ra với Lê Trú, bởi vì một khi lật bài, Lê Trú sẽ để ý đến.
Chắc chắn khi đó anh sẽ không mấy vui vẻ cho lắm đâu.
“Em qua đây để hỏi anh tiếp theo cần phải làm gì, anh lại nói với em đừng có điều tra nữa là sao?”
Ánh mắt Lê Trú sắc bén như dao, nghi phạm bình thường khác mà thấy sẽ phải rùng mình run sợ, nhưng đối phương là anh trai anh nên chả có gì đáng sợ cả, còn thẳng thắn nói: “Không sai.” Sau đó, anh ta đưa ra một tập tài liệu để vào tay anh, rồi còn vỗ vai anh, dặn dò “Lần này em đã vất vả rồi, quay về kết thúc án lần này đi.”
Sự im lặng lan tỏa, bầu không khí trở nên không hề tốt chút nào.
Một lúc sau, Lê Trú ném xấp hồ sơ lên, toàn bộ giấy tờ trong đó bay hết xuống đất.
“Đừng có nói với em, anh cũng tham gia vào cái đám chết tiệt đó đấy nhá?”
Sau đó, anh trai anh cũng không chính diện trả lời lại câu hỏi đó của anh, mà nói: “Trong đó có rất nhiều người tham gia vào, đó là một mạng lưới khổng lồ, một khi em động vào lợi ích của chúng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Rút lui mới là quyết định đúng đắn, vụ án này sẽ có người khác điều tra, nhưng người đó không phải là em.” Lê Tĩnh Hoành nói với giọng nói đầy đe dọa, nói xong còn hỏi anh, “Lê Trú, em hiểu ý của anh chứ?”
Anh nhìn chăm chăm vào anh trai anh, như nhìn một người xa lạ anh gặp trên đường tuần tra, lập tức, sắc mặt anh tối sầm lại.
“Có anh là viện trưởng viện kiểm sát ở đây, anh chính là để bảo vệ cho cái bọn chó má đó đúng không?”
“Sắc dục thì có gì sai sao? Làm tình thì có gì sai sao?” Lê Tĩnh Hoành cau mày, “Em trước đây đâm phụ nữ như nào, đều quên rồi sao? Đó còn như một cái ‘huy chương’ mà em đầy tự hào cơ mà. A Trú.” Anh ta đột nhiên đổi sang gọi tên anh một cách thân mật, giọng nói cũng rất dịu dàng, “Anh biết em muốn thay đổi bản thân, nhưng em cũng không cần làm quá mức đúng chứ? Đột nhiên lại biến mình thành người đi tìm công lý sao?”
Lê Trú không nói gì, cầm lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng, không quan tâm đến nó còn đang cháy, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hai người họ mặc dù là anh em ruột, nhưng tính cách khác nhau rất nhiều, Lê Tĩnh Hoành là con trai cả, anh ta luôn xuất sắc và ưu tú, trong nhà anh ta là niềm tự hào, anh ta tham gia chính trị không chút sợ hãi, làm quan chức, ở trên vị trí cao nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.