Chương 38: Nơi Ngọt Ngào (7)
Ương Noãn
31/01/2024
Trong sự lo sợ, nó khiến cô theo bản năng mở chương trình livestream lên bằng điện thoại. Nhưng cô kinh ngạc phát hiện ra, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà chương trình đã ngừng hoạt động, bị khóa lại, cô là streamer, thông qua mạng nội bộ cũng không thể vào được!
Điều này có nghĩa gì đấy? Cô đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Nếu cảnh sát thật sự bắt được toàn bộ đường dây của ngành công nghiệp này rồi, ai cần bắt sẽ bắt hết, lẽ nào lại buông tha cho cô sao? Không đâu. Lần trước ở trong khách sạn đã bắt được một đám ‘tú bà’, nhưng mấy cô gái ấy, đến giờ vẫn chưa thấy có ai được thả ra.
Uyển Thu lập tức lạnh hết sống lưng, cô muốn bỏ chạy, muốn rời khỏi đây! Nhưng nghĩ đến phản ứng và những lời nói của Lê Trú trước đây, cô lại muốn tiếp tục ở lại và lựa chọn tin tưởng anh.
Anh đã nói, anh sẽ bảo vệ cô.
Uyển Thu đã đánh cược mạng sống, ở lại chờ đợi anh.
Vậy mà những gì cô chờ đợi, lại là một…..
Một thảm họa.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nó như một cuộc đột kích, cảnh sát mà đã có quyết định bắt người, thì sẽ rất chính xác và phải bắt được, tuyệt đối không để cho bất cứ ai có cơ hội chạy thoát nào.
Một đám đàn ông bước vào quán ăn, nó khiến cho tất cả mọi người gồm khách và cả nhân viên trong quán đều vô cũng kinh hãi.
“Làm gì vậy?” Nhân viên phục vụ lập tức đến trước ngăn cản, nhưng lại bị một người trong số đó khống chế, khiến cho khách trong quán đều hoảng loạn.
Ngay khi mọi thứ chuẩn bị trở nên hỗn loạn,thì nhóm người đó giơ thẻ ngành lên, rồi nói to: “Cảnh sát đây!”
“Đến để điều tra án, tất cả ngồi im không được động đậy, làm phiền mọi người phối hợp một chút. Ai dám làm loạn, sẽ coi như nghi phạm và dẫn đi.”
Hai cảnh sát phía sau tay kè kè hông, rõ ràng là có đem theo súng, thật đáng sợ! Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi xem bọn họ sẽ điều tra cái gì.
Cả người Uyển Thu run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn, cứ nhìn chăm chăm vào tường, như muốn hòa làm một với bức tường vậy!
“Cộp cộp cộp.” Tiếng bước chân thô bao càng ngàng càng gần cô hơn.
Đừng đừng đừng…cô dùng toàn lực nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn nước mắt chảy ra, hai hàm răng bị cô cắn chặt đến mức như muốn vỡ vụn.
Đám người đó không hỏi gì, tiến thẳng đến, ‘cạch’ một cái.
Không chút phòng bị, không chút cảnh giác. Cổ tay nhỏ bé của cô bị còng vào chiếc còng lạnh lẽo, khiến cho cô cảm thấy rất đau.
“Cô tên là Uyển Thu, có đúng không?” Cảnh sát trực tiếp kêu rõ tên họ cô ra, “Phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cô khống nói được lấy một câu, cứ như có gì đó nghẹn ở cổ họng, cô còn có thể cái được gì sao? Đối phương rõ ràng là có mục đích, đi thẳng đến chỗ cô, rõ ràng cô đã bị lộ, cô đã bị bọn họ nhận định là tội phạm.
Cứ như vậy, cả đám đông nhìn cô, dưới cái nhìn đầy tò mò của mọi người, cô bị cảnh sát đưa ra ngoài một cách lộ liễu.
Nhưng thứ làm cô tan nát cõi lòng còn ở phía sau.
Cô vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh xe cảnh sát, trên tay cầm điếu thuốc, hút liên tục.
Khói thuốc hơi che lấp đi khuôn mặt anh, nhưng với dáng người cao thẳng ấy, cô nhìn một cái là nhận ra ngay anh.
Uyển Thu thật sự không dám tin, cô còn nghĩ mắt cô có vấn đề!
Cô còn ngây ngốc cho rằng tất cả chuyện này Lê Trú không hề hay biết, đợi anh biết sẽ nhanh chóng đến cứu cô ra. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy anh và cô đã hiểu ra, bản thân cô bị bắt, mới là mấu chốt và mục đích chính của anh! Chỉ có anh biết bí mật của cô, nếu như không có sự chỉ dẫn của anh, những cảnh sát khác căn bản không thể nào tra ra cô nhanh như vậy được.
Mà, gương mặt của Lê Trú đã nói lên tất cả.
Ánh mắt của anh, lạnh lùng và vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không có chút tình cảm gì trong đó, thậm chí trong mắt anh còn có cả sự u tối.
Lúc bị dẫn đi có đi ngang qua anh, cô lúc đó rất gần anh, gần đến mức mùi thuốc là trên người anh cô cũng ngửi được rất rõ. Nó như buổi tối hôm đó, mùi hương thân mật mà anh lưu lại trên người cô.
Anh không nhìn cô, không nhìn lấy một cái.
Uyển Thu cúi đầu ngồi vào trong xe, ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào chiếc còng trên tay, nước mắt không ngừng rơi ra từ đôi mắt đỏ hoe của cô, cô cố gắng, nhưng không kìm được, nước mắt vẫn cứ rơi.
Điều này có nghĩa gì đấy? Cô đột nhiên có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.
Nếu cảnh sát thật sự bắt được toàn bộ đường dây của ngành công nghiệp này rồi, ai cần bắt sẽ bắt hết, lẽ nào lại buông tha cho cô sao? Không đâu. Lần trước ở trong khách sạn đã bắt được một đám ‘tú bà’, nhưng mấy cô gái ấy, đến giờ vẫn chưa thấy có ai được thả ra.
Uyển Thu lập tức lạnh hết sống lưng, cô muốn bỏ chạy, muốn rời khỏi đây! Nhưng nghĩ đến phản ứng và những lời nói của Lê Trú trước đây, cô lại muốn tiếp tục ở lại và lựa chọn tin tưởng anh.
Anh đã nói, anh sẽ bảo vệ cô.
Uyển Thu đã đánh cược mạng sống, ở lại chờ đợi anh.
Vậy mà những gì cô chờ đợi, lại là một…..
Một thảm họa.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nó như một cuộc đột kích, cảnh sát mà đã có quyết định bắt người, thì sẽ rất chính xác và phải bắt được, tuyệt đối không để cho bất cứ ai có cơ hội chạy thoát nào.
Một đám đàn ông bước vào quán ăn, nó khiến cho tất cả mọi người gồm khách và cả nhân viên trong quán đều vô cũng kinh hãi.
“Làm gì vậy?” Nhân viên phục vụ lập tức đến trước ngăn cản, nhưng lại bị một người trong số đó khống chế, khiến cho khách trong quán đều hoảng loạn.
Ngay khi mọi thứ chuẩn bị trở nên hỗn loạn,thì nhóm người đó giơ thẻ ngành lên, rồi nói to: “Cảnh sát đây!”
“Đến để điều tra án, tất cả ngồi im không được động đậy, làm phiền mọi người phối hợp một chút. Ai dám làm loạn, sẽ coi như nghi phạm và dẫn đi.”
Hai cảnh sát phía sau tay kè kè hông, rõ ràng là có đem theo súng, thật đáng sợ! Tất cả mọi người đều im lặng, chờ đợi xem bọn họ sẽ điều tra cái gì.
Cả người Uyển Thu run rẩy, không dám ngẩng đầu lên nhìn, cứ nhìn chăm chăm vào tường, như muốn hòa làm một với bức tường vậy!
“Cộp cộp cộp.” Tiếng bước chân thô bao càng ngàng càng gần cô hơn.
Đừng đừng đừng…cô dùng toàn lực nhắm chặt mắt lại, cố gắng ngăn nước mắt chảy ra, hai hàm răng bị cô cắn chặt đến mức như muốn vỡ vụn.
Đám người đó không hỏi gì, tiến thẳng đến, ‘cạch’ một cái.
Không chút phòng bị, không chút cảnh giác. Cổ tay nhỏ bé của cô bị còng vào chiếc còng lạnh lẽo, khiến cho cô cảm thấy rất đau.
“Cô tên là Uyển Thu, có đúng không?” Cảnh sát trực tiếp kêu rõ tên họ cô ra, “Phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Cô khống nói được lấy một câu, cứ như có gì đó nghẹn ở cổ họng, cô còn có thể cái được gì sao? Đối phương rõ ràng là có mục đích, đi thẳng đến chỗ cô, rõ ràng cô đã bị lộ, cô đã bị bọn họ nhận định là tội phạm.
Cứ như vậy, cả đám đông nhìn cô, dưới cái nhìn đầy tò mò của mọi người, cô bị cảnh sát đưa ra ngoài một cách lộ liễu.
Nhưng thứ làm cô tan nát cõi lòng còn ở phía sau.
Cô vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh xe cảnh sát, trên tay cầm điếu thuốc, hút liên tục.
Khói thuốc hơi che lấp đi khuôn mặt anh, nhưng với dáng người cao thẳng ấy, cô nhìn một cái là nhận ra ngay anh.
Uyển Thu thật sự không dám tin, cô còn nghĩ mắt cô có vấn đề!
Cô còn ngây ngốc cho rằng tất cả chuyện này Lê Trú không hề hay biết, đợi anh biết sẽ nhanh chóng đến cứu cô ra. Nhưng ngay khi cô nhìn thấy anh và cô đã hiểu ra, bản thân cô bị bắt, mới là mấu chốt và mục đích chính của anh! Chỉ có anh biết bí mật của cô, nếu như không có sự chỉ dẫn của anh, những cảnh sát khác căn bản không thể nào tra ra cô nhanh như vậy được.
Mà, gương mặt của Lê Trú đã nói lên tất cả.
Ánh mắt của anh, lạnh lùng và vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không có chút tình cảm gì trong đó, thậm chí trong mắt anh còn có cả sự u tối.
Lúc bị dẫn đi có đi ngang qua anh, cô lúc đó rất gần anh, gần đến mức mùi thuốc là trên người anh cô cũng ngửi được rất rõ. Nó như buổi tối hôm đó, mùi hương thân mật mà anh lưu lại trên người cô.
Anh không nhìn cô, không nhìn lấy một cái.
Uyển Thu cúi đầu ngồi vào trong xe, ánh mắt cô nhìn chăm chăm vào chiếc còng trên tay, nước mắt không ngừng rơi ra từ đôi mắt đỏ hoe của cô, cô cố gắng, nhưng không kìm được, nước mắt vẫn cứ rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.