Chương 12: Chỉ có tự ti.
Ảm Hương
28/05/2016
Đó là một vết sẹo màu hồng nhạt, nằm ở dưới khóe mắt, làm cho đôi mắt to tròn xinh đẹp của Diệp Tố không còn hoàn hảo.
Đại Lận nhìn, nhớ tới lỗi lầm ba năm trước mình gây ra, cô đánh Diệp Tố Tố, phóng hỏa ở cửa hàng hoa, làm cho cô ấy bị thương...
Vì thế khóe mắt cô rũ xuống, vội bước nhanh ra khỏi thang máy.
Cô rời khỏi ngân hàng, chạy qua trung tâm việc làm, điền sơ yếu lý lịch tại quầy tiếp tân, việc chỉ yêu cầu bằng cấp sơ trung và trung học, hưởng ứng lệnh kêu gọi những người bán hàng
Buổi tối ở Trâu gia, Tiểu Hàm cao hứng phấn chấn kể cho cô nghe chuyện mình được nhận vào làm ở công ty Duệ Triết, ngày mai phải đi làm, công ty vẫn còn tuyển người, không biết Đại Lận có muốn làm hay không. Đại lận xem liếc mắt một cái tránh ở góc nghe lén trương đêm dung, lắc đầu, nói muốn tự mình tìm việc làm.
“Đại Lận, cô xem tôi mặc bộ váy này thế nào?” Tiểu Hàm tay cầm váy dày hàng hiệu, dán lên người đo một chút, váy tinh tế màu tím, tôn lên gương mặt Tiểu Hàm trắng như ngọc, mái tóc như thác nước dài, như một công chúa nhỏ, có một chút tự phụ cùng hào phóng, lại càng không mất đi vẻ xinh đẹp.
“Còn dây chuyền và giày nữa. Đại Lận, cô xem tôi mặc màu hồng hay là tím đẹp hơn? Cái này tôi cố tình mua về, mẹ chọn giày không hợp với váy tí nào......”
Đại Lận nhìn đôi chân thon thả của Tiểu Hàm, trắng nõn trơn bóng, không có một chút tì vết nào; đầu ngón chân trắng noãn, khép mình dưới giày cao gót, như được phủ một lớp tuyết, trong suốt mà sáng lạng, Đại Lận theo bản năng rụt chân của mình lại.
Trước kia các cô đều thích nơ bướm, giày cao gót phải đính một chú bướm nhỏ, khi mặc váy ngắn thì ở mắt cá chân sẽ để lộ nơ con bướm, lúc cột tóc đuôi ngựa cũng nhất định phải dùng nơ con bướm kẹp tóc.
Lúc đó Tiểu Hàm luôn tỏ ra thẹn thùng, luôn luôn mặc váy dài công chúa do mẹ chuẩn bị, tay chân che đi hết, quá lắm thì để lộ bắp chân xinh đẹp, tóc dài đen mượt cài một chú bướm nhỏ, trông như một búp bê.
Cô thích tết tóc dài của mình lại, hoặc cột cao đuôi ngựa, luôn luôn tràn trề sức sống đùa giỡn trong biệt thự Đằng gia.
Lúc đó cả cô và Tiểu Hàm đều thích hồng nhạt, cả hai thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ, sau đó cùng lăn ra nằm trên bãi cỏ, ánh mặt trời chiếu xuống soi bóng làm người ta có cảm giác xinh đẹp thần bí.
Tiểu Hàm thường khen chân tay của cô xinh đẹp, người ngón tay thon dài như được điêu khắc tinh tế, chân ngọc be bé. Váy dài tôn lên bộ dạng khuê cát ngượng ngùng.
Nhưng mà ba năm sau, Tô Đại Lận chỉ muốn thu mình trốn tránh, chân cô thô bỉ đến không dịu nổi. Trâu Tiểu Hàm vẫn như công chúa nhỏ, da càng ngày càng trắng nõn, xinh đẹp, đôi chân thon gọn mượt mà.
Hiện tại đối mặt với Trâu Tiểu Hàm, cô chỉ còn lại tự ti.
Đại Lận nhìn, nhớ tới lỗi lầm ba năm trước mình gây ra, cô đánh Diệp Tố Tố, phóng hỏa ở cửa hàng hoa, làm cho cô ấy bị thương...
Vì thế khóe mắt cô rũ xuống, vội bước nhanh ra khỏi thang máy.
Cô rời khỏi ngân hàng, chạy qua trung tâm việc làm, điền sơ yếu lý lịch tại quầy tiếp tân, việc chỉ yêu cầu bằng cấp sơ trung và trung học, hưởng ứng lệnh kêu gọi những người bán hàng
Buổi tối ở Trâu gia, Tiểu Hàm cao hứng phấn chấn kể cho cô nghe chuyện mình được nhận vào làm ở công ty Duệ Triết, ngày mai phải đi làm, công ty vẫn còn tuyển người, không biết Đại Lận có muốn làm hay không. Đại lận xem liếc mắt một cái tránh ở góc nghe lén trương đêm dung, lắc đầu, nói muốn tự mình tìm việc làm.
“Đại Lận, cô xem tôi mặc bộ váy này thế nào?” Tiểu Hàm tay cầm váy dày hàng hiệu, dán lên người đo một chút, váy tinh tế màu tím, tôn lên gương mặt Tiểu Hàm trắng như ngọc, mái tóc như thác nước dài, như một công chúa nhỏ, có một chút tự phụ cùng hào phóng, lại càng không mất đi vẻ xinh đẹp.
“Còn dây chuyền và giày nữa. Đại Lận, cô xem tôi mặc màu hồng hay là tím đẹp hơn? Cái này tôi cố tình mua về, mẹ chọn giày không hợp với váy tí nào......”
Đại Lận nhìn đôi chân thon thả của Tiểu Hàm, trắng nõn trơn bóng, không có một chút tì vết nào; đầu ngón chân trắng noãn, khép mình dưới giày cao gót, như được phủ một lớp tuyết, trong suốt mà sáng lạng, Đại Lận theo bản năng rụt chân của mình lại.
Trước kia các cô đều thích nơ bướm, giày cao gót phải đính một chú bướm nhỏ, khi mặc váy ngắn thì ở mắt cá chân sẽ để lộ nơ con bướm, lúc cột tóc đuôi ngựa cũng nhất định phải dùng nơ con bướm kẹp tóc.
Lúc đó Tiểu Hàm luôn tỏ ra thẹn thùng, luôn luôn mặc váy dài công chúa do mẹ chuẩn bị, tay chân che đi hết, quá lắm thì để lộ bắp chân xinh đẹp, tóc dài đen mượt cài một chú bướm nhỏ, trông như một búp bê.
Cô thích tết tóc dài của mình lại, hoặc cột cao đuôi ngựa, luôn luôn tràn trề sức sống đùa giỡn trong biệt thự Đằng gia.
Lúc đó cả cô và Tiểu Hàm đều thích hồng nhạt, cả hai thường xuyên đánh nhau vì tranh giành đồ, sau đó cùng lăn ra nằm trên bãi cỏ, ánh mặt trời chiếu xuống soi bóng làm người ta có cảm giác xinh đẹp thần bí.
Tiểu Hàm thường khen chân tay của cô xinh đẹp, người ngón tay thon dài như được điêu khắc tinh tế, chân ngọc be bé. Váy dài tôn lên bộ dạng khuê cát ngượng ngùng.
Nhưng mà ba năm sau, Tô Đại Lận chỉ muốn thu mình trốn tránh, chân cô thô bỉ đến không dịu nổi. Trâu Tiểu Hàm vẫn như công chúa nhỏ, da càng ngày càng trắng nõn, xinh đẹp, đôi chân thon gọn mượt mà.
Hiện tại đối mặt với Trâu Tiểu Hàm, cô chỉ còn lại tự ti.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.