Chương 137: Chương 101.1
Ảm Hương
19/04/2017
Editor: June_duahau
Đại Lận ngồi trong công viên, mãi đến khi chạng vạng, chiều ngả về tây. Lúc trở về, lại nhìn thấy trên màn hình ngoài trời phát lại hiện trường hôn lễ của Tiêu Tử, nhìn thấy anh cùng cô dâu uống rượu giao bôi, có che chở cùng nhu tình như nước.
Mà một màn cô bị nhục mạ trước cửa giáo đường cũng không bị truyền ra, thay vào đó là hình ảnh cha con họ Lý, không ngừng tua đi phát lại.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, rồi đơn độc bước đi trên đường.
Đêm cuối thu rất lạnh, bước đi một mình càng thêm cô quạnh, giống như giữa chốn phồn hoa đô thị này chỉ còn lại mỗi bản thân mình.
Đến khi nào, cô mới có thể có một mái nhà, mới có thể cảm nhận được hơi ấm của nhà một lần nữa??
Ven hai bên đường là một dãy những nhà hàng quán ăn tấp nập, bên trong, đôi tình nhân, vợ chồng, một nhà ba người đang ngồi bên cửa sổ ăn uống, không ai câu nệ lễ tiết, ăn uống thật thoải mái, người một nhà cùng nhau hưởng thụ bữa cơm gia đình, có một người đàn ông giống hệt Tiêu Tử, ngồi nhặt xương cá cho cô gái đối diện mình, ánh mắt cưng chiều khẽ nững mũi cô gái nhỏ.
Cô gái kia giống như một tiểu công chúa, cười đến ngọt ngào đáng yêu.
Cô đứng cạnh cửa sổ, nhìn người đàn ông xa lạ đó thành Tiêu Tử, mà xem cô gái kia là bản thân mình.
Lúc cô mới ra tù, Tiêu Tử cũng từng đối với cô như vậy, coi cô như một nàng công chúa, vì cô mà bung dù che mưa, mang cô đi ăn cơm, đưa cô đi bênh viện.... Cô buồn bã cười rộ lên, nhìn đôi tình nhân bên trong cửa sổ, khóe mặt chợt ẩm ướt. Thật sự rất giống cô và Tiêu Tử ngày trước, nhất là vẻ mặt sủng nịch của người đàn ông kia, ôn nhu mà săn sóc, chăm chú nhìn cô gái ngồi đối diện, sợ cô ấy ăn vướng phải xương cá....
Thu hồi tầm mắt, xoay người bước tiếp, hòa vào dòng người đông đúc trên đường cái.
Trên màn ảnh vẫn còn phát lại hôn lễ trong giáo đường, không có âm thanh, nhưng dáng vẻ hạnh phúc của cô dâu chú rể vẫn có thể thấy được, lúc trao nhau nhẫn cưới, tới nụ hôn ngọt ngào. Cô ngửa đầu lên xem, cánh môi khẽ cong lên ý cười, nhưng khóe mắt ngấn lệ không nhịn được mà rơi xuống.
Cô nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi, cúi đầu không nhìn nữa, cùng dòng người bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Yêu, nếu trở lại ngày trước
Lỡ mất hoa nở
Có phải vẫn còn xinh đẹp như thuở ban đầu
Yêu, nếu vẫn còn tiếp tục
Ta dắt tay nhau
Có thể nắm chặt nhau
Trao nhau hơi ấm hay không
Yêu, ở trên đường
Bất chấp mưa bão
Yêu, muốn hạnh phúc
Chẳng sợ giọt nước mắt tuôn rơi....
(Triệu Vi - Phát hiện)
Bước qua phần đường dành cho người đi bộ, đi qua lối nhỏ, bóng dáng cao gầy lập tức bị đám người đông đúc che khuất, rồi chậm rãi biến mất không thấy.
--- ------ ------ ---
Hẹn ngày mai nhé!
Đại Lận ngồi trong công viên, mãi đến khi chạng vạng, chiều ngả về tây. Lúc trở về, lại nhìn thấy trên màn hình ngoài trời phát lại hiện trường hôn lễ của Tiêu Tử, nhìn thấy anh cùng cô dâu uống rượu giao bôi, có che chở cùng nhu tình như nước.
Mà một màn cô bị nhục mạ trước cửa giáo đường cũng không bị truyền ra, thay vào đó là hình ảnh cha con họ Lý, không ngừng tua đi phát lại.
Cô chỉ nhìn thoáng qua, rồi đơn độc bước đi trên đường.
Đêm cuối thu rất lạnh, bước đi một mình càng thêm cô quạnh, giống như giữa chốn phồn hoa đô thị này chỉ còn lại mỗi bản thân mình.
Đến khi nào, cô mới có thể có một mái nhà, mới có thể cảm nhận được hơi ấm của nhà một lần nữa??
Ven hai bên đường là một dãy những nhà hàng quán ăn tấp nập, bên trong, đôi tình nhân, vợ chồng, một nhà ba người đang ngồi bên cửa sổ ăn uống, không ai câu nệ lễ tiết, ăn uống thật thoải mái, người một nhà cùng nhau hưởng thụ bữa cơm gia đình, có một người đàn ông giống hệt Tiêu Tử, ngồi nhặt xương cá cho cô gái đối diện mình, ánh mắt cưng chiều khẽ nững mũi cô gái nhỏ.
Cô gái kia giống như một tiểu công chúa, cười đến ngọt ngào đáng yêu.
Cô đứng cạnh cửa sổ, nhìn người đàn ông xa lạ đó thành Tiêu Tử, mà xem cô gái kia là bản thân mình.
Lúc cô mới ra tù, Tiêu Tử cũng từng đối với cô như vậy, coi cô như một nàng công chúa, vì cô mà bung dù che mưa, mang cô đi ăn cơm, đưa cô đi bênh viện.... Cô buồn bã cười rộ lên, nhìn đôi tình nhân bên trong cửa sổ, khóe mặt chợt ẩm ướt. Thật sự rất giống cô và Tiêu Tử ngày trước, nhất là vẻ mặt sủng nịch của người đàn ông kia, ôn nhu mà săn sóc, chăm chú nhìn cô gái ngồi đối diện, sợ cô ấy ăn vướng phải xương cá....
Thu hồi tầm mắt, xoay người bước tiếp, hòa vào dòng người đông đúc trên đường cái.
Trên màn ảnh vẫn còn phát lại hôn lễ trong giáo đường, không có âm thanh, nhưng dáng vẻ hạnh phúc của cô dâu chú rể vẫn có thể thấy được, lúc trao nhau nhẫn cưới, tới nụ hôn ngọt ngào. Cô ngửa đầu lên xem, cánh môi khẽ cong lên ý cười, nhưng khóe mắt ngấn lệ không nhịn được mà rơi xuống.
Cô nhẹ nhàng dùng mu bàn tay lau đi, cúi đầu không nhìn nữa, cùng dòng người bước qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Yêu, nếu trở lại ngày trước
Lỡ mất hoa nở
Có phải vẫn còn xinh đẹp như thuở ban đầu
Yêu, nếu vẫn còn tiếp tục
Ta dắt tay nhau
Có thể nắm chặt nhau
Trao nhau hơi ấm hay không
Yêu, ở trên đường
Bất chấp mưa bão
Yêu, muốn hạnh phúc
Chẳng sợ giọt nước mắt tuôn rơi....
(Triệu Vi - Phát hiện)
Bước qua phần đường dành cho người đi bộ, đi qua lối nhỏ, bóng dáng cao gầy lập tức bị đám người đông đúc che khuất, rồi chậm rãi biến mất không thấy.
--- ------ ------ ---
Hẹn ngày mai nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.