Chương 101: Chương 88. (4)
Ảm Hương
20/09/2016
Sau khi mạo hiểm trời mưa lớn về nhà, sau khi tắm rửa xong, mệt mỏi lên giường ngủ luôn.
Phu nhân bí thư nhìn thấy con gái sau khi trở về thì mặt mày không vui, ngồi bên cạnh giường hết lòng khuyên bảo: "Con gái ngoan, cho dù ở trước mặt cậu ta bị khi dễ đến mức nào, con nhất định phải duy trì bộ mặt khéo léo nhu mì, nhã nhặn. Lúc nào cũng phải từ tốn, thấu tình đạt lý, chì cần con bảo trì được diện mạo đoan trang rộng lượng này, một ngày nào đó cậu ta chắc chắn sẽ quay đầu. Hôm nay mẹ nhìn thấy cậu ta đối với con cũng không tệ nha."
"Lúc đầu đúng là không tệ." Trâu Tiểu Hàm chui trong chăn ấp úng nói, không muốn để mẹ cô ta nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, "Mẹ, mẹ nói Đại Lận và anh Tiêu Tử đến lúc nào mới kết hôn? Ngày đính hôn hôm đó của anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cảm xúc của anh Tiêu Tử hình như luôn không được tốt."
Nếu Đại Lận sớm gả cho anh Tiêu Tử thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa!
Mấy ngày nay Đằng Duệ Triết mất tích, nhất định là đã mang Đại Lận đến trốn ở một nơi nào đó, hai người từ ghét biến thành yêu, không biết đã thân mật đến độ nào rồi! Cho nên, một màn hôn nhau kích tình trong mưa đó mới chỉ là món khai vị thôi, những cử chỉ thân mật khác e là đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, mà người nhà Trâu gia, Tiêu gia bị lừa không mảy may biết chút gì!
Tô Đại Lận à, Tô Đại Lận, tôi quả nhiên đã quá xem thường cô rồi! Sau khi ra tù, cô vẫn còn bản lĩnh dây dưa với anh Duệ Triết như vậy.
Nghĩ đến điều này, cô ta đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, nhìn mẹ mình, hai mắt sưng đỏ kể hết mọi chuyện: "Mẹ, hôm nay Duệ Triết mang con đến nhà riêng của anh ấy cùng nhau trải qua đêm Thất Tịch, nhưng con lại gặp Đại Lận ở đó. Bọn họ, có quan hệ nam nữ không bình thường."
"Cái gì?!" Phu nhân bí thư liền hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn con gái: "Con nhỏ Tô Đại Lận này dám quyến rũ Duệ Triết? Con nói là sự thật?"
"Dạ!" Tiểu Hàm khóc gật đầu.
"Cái đồ không có đạo đức, vô giáo dục!" Phu nhân bí thư mắng to một tiếng, vỗ mạnh một cái lên chăn mền.
----
Đêm đó, phu nhân bí thư Lam Thị liền đem chuyện này báo cho chồng mình biết, vừa ngồi thoe kem dưỡng da, vừa nhìn bí thư Trâu đang nằm trên giường nói: "Lão Trâu, hóa ra Duệ Triết thực sự có phụ nữ bên ngoài, ông có biết cô ta là ai không? Chúng ta đều biết cả đấy!"
"Ai?" Bí thư Trâu nâng mí mắt.
"Con gái Tô Cẩm Phong." Lam Thị leo lên giường, ngồi bên cạnh chồng, vô cùng tức giận nói: "Con ranh Đại Lận này, nhà chúng ta đối xử với nó không tệ, vậy mà nó lại quay ngược lại cắn Tiểu Hàm nhà ta một ngụm,,, còn chưa hết hi vọng với Duệ Triết! Lão Trâu, ông đến Đằng gia nói một tiếng, nhất định phải bắt Đằng gia mau chóng cử hành hôn lễ, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Bí thư Trâu làm như suy nghĩ một lát, tháo gọng kính xuống, gật gật đầu nói: "Đúng thế. Trâu gia chúng ta đã cho Đằng gia bọn họ mặt mũi, cha con nhà họ Đằng bọn họ cũng không nên quá phận."
---
Ngày thứ Hai, bên trong văn phòng, Đằng Duệ TRiết đang tập trung xử lý công việc, Trâu Tiểu Hàm đột nhiên bưng một tách cà phê đi vào, mặt sưng lên, lẳng lặng nhìn anh.
Anh không nghĩ tới cô ta còn có thể đến công ty làm việc, liếc nhìn cô ta một cái, thái độ ôn hòa: "Bây giờ em có thể ra ngoài rồi!"
Trâu Tiểu Hàm không đi ra ngoài, nhìn anh dịu dàng nói: "Duệ Triết, anh thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều."
"Thay đổi chỗ nào?" Anh lạnh lùng cười, ngước mắt nhìn cặp mắt đoan trang vì khóc mà sưng húp lên của Trâu Tiểu Hàm, hừ khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Người đương nhiên sẽ có lúc phải thay đổi, bằng không làm sao xã hội có thể phát triển được! Hôm nay tìm tôi là có chuyện gì?"
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắ tà mị nhìn cô.
Trâu Tiểu Hàm thấy anh vô tình như thế, trong lòng càng khó chịu hơn, cầm đơn từ chức trong tay đưa đến nói: "Đây là đơn xin từ chức của em, mọi thứ đã thu thập xong, hôm nay sẽ rời đi."
"Vì sao muốn từ chức?" Mày kiếm hơi nhếch, cố ý hỏi cô.
"Không thích hợp với công việc này, không muốn đem đến phiền phức cho anh." Trâu Tiểu Hàm ôn nhu trả lời, đặt đơn từ chức lên trên bàn làm việc của anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn theo bóng lưng cô ta, hừ nhẹ một tiếng, cánh môi mỏng khẽ nhếch, nhận lấy đơn từ chức, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trâu Tiểu Hàm sau khi rời khỏi phòng thấy vậy, trong lòng càng ủy khuất hơn.
Cô ta bước nhanh đến trước bàn làm việc của mình, lên tiếng chào hỏi với các đồng nghiệp khác, sau đó ôm lấy hộp chứa đồ cá nhân rời đi.
"Mấy ngày này con cứ ở nhà nghỉ ngơi trước, hôn sự với Đằng gia, đã có ba con lo liệu, nhất định sẽ thành. Con gái ngoan đừng buồn." Lam Thị căn dặn con gái.
"Mẹ, con thật sự rất lo lắng." Trâu Tiểu Hàm nằm trong ngực mẹ mình khóc lên, trong lòng cực kỳ ủy khuất: "Duệ Triết dường như anh ấy không hề yêu con một chút nào...."
"Trước tiên mặc kệ cậu ta có yêu hay không, chỉ cần người cậu ta cưới là con, nhận thức người vợ như con là được! Cái thứ tình cảm kia tự nhiên sẽ tới thôi, là chuyện 'lâu ngày sinh tình' ấy mà! Hàm, không cần so đo không đáng với đứa con gái Tô gia kia, nó không có chỗ dựa, lại đã từng ngồi tù, sẽ không chịu nổi một kích đâu. Xã hội bây giờ, đừng nói là Duệ Triết, cho dù là đàn ông bình thường, sẽ chẳng có ai đi cưới một kẻ phóng hỏa làm vợ cả. Duệ Triết - cậu ta, nhất định phải là con rể nhà họ Trâu chúng ta!" Lam Thị tận tình khuyên nhủ nói, tiếp tục thương lượng với con gái: "Trước kia Duệ Triết chán ghét Đại Lận như vậy, hiện tại cũng không có khả năng thích nó nhanh như thế. Nếu Tiêu Tử mau chóng cưới nó, Duệ Triết cho dù có muốn cũng phải để ý đến đạo đức cùng mặt mũi của gia tộc mình, không thể làm bậy! Con nghĩ xem, làm thế nào để hai người chúng nó không gặp lại nhau, khiến cho Tiểu Tử mau chóng lấy nó đi sao?"
" Duệ Triết trước kia chán ghét nhất chính là Tô Đại Lận ương ngạnh xảo quyệt." Tiểu Hàm nghĩ nghĩ nói, nâng mắt lên, đôi mắt xinh đẹp dần lóe lên một tia sáng sắc lạnh, khóe môi giương lên: "Nếu anh ấy biết Đại Lận tật xấu không đổi, lại đánh người bị thương, nhất định sẽ lại chán ghét cô ta!"
Phu nhân bí thư nhìn thấy con gái sau khi trở về thì mặt mày không vui, ngồi bên cạnh giường hết lòng khuyên bảo: "Con gái ngoan, cho dù ở trước mặt cậu ta bị khi dễ đến mức nào, con nhất định phải duy trì bộ mặt khéo léo nhu mì, nhã nhặn. Lúc nào cũng phải từ tốn, thấu tình đạt lý, chì cần con bảo trì được diện mạo đoan trang rộng lượng này, một ngày nào đó cậu ta chắc chắn sẽ quay đầu. Hôm nay mẹ nhìn thấy cậu ta đối với con cũng không tệ nha."
"Lúc đầu đúng là không tệ." Trâu Tiểu Hàm chui trong chăn ấp úng nói, không muốn để mẹ cô ta nhìn thấy hai mắt sưng đỏ, "Mẹ, mẹ nói Đại Lận và anh Tiêu Tử đến lúc nào mới kết hôn? Ngày đính hôn hôm đó của anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cảm xúc của anh Tiêu Tử hình như luôn không được tốt."
Nếu Đại Lận sớm gả cho anh Tiêu Tử thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa!
Mấy ngày nay Đằng Duệ Triết mất tích, nhất định là đã mang Đại Lận đến trốn ở một nơi nào đó, hai người từ ghét biến thành yêu, không biết đã thân mật đến độ nào rồi! Cho nên, một màn hôn nhau kích tình trong mưa đó mới chỉ là món khai vị thôi, những cử chỉ thân mật khác e là đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, mà người nhà Trâu gia, Tiêu gia bị lừa không mảy may biết chút gì!
Tô Đại Lận à, Tô Đại Lận, tôi quả nhiên đã quá xem thường cô rồi! Sau khi ra tù, cô vẫn còn bản lĩnh dây dưa với anh Duệ Triết như vậy.
Nghĩ đến điều này, cô ta đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, nhìn mẹ mình, hai mắt sưng đỏ kể hết mọi chuyện: "Mẹ, hôm nay Duệ Triết mang con đến nhà riêng của anh ấy cùng nhau trải qua đêm Thất Tịch, nhưng con lại gặp Đại Lận ở đó. Bọn họ, có quan hệ nam nữ không bình thường."
"Cái gì?!" Phu nhân bí thư liền hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn con gái: "Con nhỏ Tô Đại Lận này dám quyến rũ Duệ Triết? Con nói là sự thật?"
"Dạ!" Tiểu Hàm khóc gật đầu.
"Cái đồ không có đạo đức, vô giáo dục!" Phu nhân bí thư mắng to một tiếng, vỗ mạnh một cái lên chăn mền.
----
Đêm đó, phu nhân bí thư Lam Thị liền đem chuyện này báo cho chồng mình biết, vừa ngồi thoe kem dưỡng da, vừa nhìn bí thư Trâu đang nằm trên giường nói: "Lão Trâu, hóa ra Duệ Triết thực sự có phụ nữ bên ngoài, ông có biết cô ta là ai không? Chúng ta đều biết cả đấy!"
"Ai?" Bí thư Trâu nâng mí mắt.
"Con gái Tô Cẩm Phong." Lam Thị leo lên giường, ngồi bên cạnh chồng, vô cùng tức giận nói: "Con ranh Đại Lận này, nhà chúng ta đối xử với nó không tệ, vậy mà nó lại quay ngược lại cắn Tiểu Hàm nhà ta một ngụm,,, còn chưa hết hi vọng với Duệ Triết! Lão Trâu, ông đến Đằng gia nói một tiếng, nhất định phải bắt Đằng gia mau chóng cử hành hôn lễ, tránh cho đêm dài lắm mộng."
Bí thư Trâu làm như suy nghĩ một lát, tháo gọng kính xuống, gật gật đầu nói: "Đúng thế. Trâu gia chúng ta đã cho Đằng gia bọn họ mặt mũi, cha con nhà họ Đằng bọn họ cũng không nên quá phận."
---
Ngày thứ Hai, bên trong văn phòng, Đằng Duệ TRiết đang tập trung xử lý công việc, Trâu Tiểu Hàm đột nhiên bưng một tách cà phê đi vào, mặt sưng lên, lẳng lặng nhìn anh.
Anh không nghĩ tới cô ta còn có thể đến công ty làm việc, liếc nhìn cô ta một cái, thái độ ôn hòa: "Bây giờ em có thể ra ngoài rồi!"
Trâu Tiểu Hàm không đi ra ngoài, nhìn anh dịu dàng nói: "Duệ Triết, anh thay đổi rồi, thay đổi rất nhiều."
"Thay đổi chỗ nào?" Anh lạnh lùng cười, ngước mắt nhìn cặp mắt đoan trang vì khóc mà sưng húp lên của Trâu Tiểu Hàm, hừ khẽ một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Người đương nhiên sẽ có lúc phải thay đổi, bằng không làm sao xã hội có thể phát triển được! Hôm nay tìm tôi là có chuyện gì?"
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắ tà mị nhìn cô.
Trâu Tiểu Hàm thấy anh vô tình như thế, trong lòng càng khó chịu hơn, cầm đơn từ chức trong tay đưa đến nói: "Đây là đơn xin từ chức của em, mọi thứ đã thu thập xong, hôm nay sẽ rời đi."
"Vì sao muốn từ chức?" Mày kiếm hơi nhếch, cố ý hỏi cô.
"Không thích hợp với công việc này, không muốn đem đến phiền phức cho anh." Trâu Tiểu Hàm ôn nhu trả lời, đặt đơn từ chức lên trên bàn làm việc của anh, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt lạnh lẽo của anh nhìn theo bóng lưng cô ta, hừ nhẹ một tiếng, cánh môi mỏng khẽ nhếch, nhận lấy đơn từ chức, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Trâu Tiểu Hàm sau khi rời khỏi phòng thấy vậy, trong lòng càng ủy khuất hơn.
Cô ta bước nhanh đến trước bàn làm việc của mình, lên tiếng chào hỏi với các đồng nghiệp khác, sau đó ôm lấy hộp chứa đồ cá nhân rời đi.
"Mấy ngày này con cứ ở nhà nghỉ ngơi trước, hôn sự với Đằng gia, đã có ba con lo liệu, nhất định sẽ thành. Con gái ngoan đừng buồn." Lam Thị căn dặn con gái.
"Mẹ, con thật sự rất lo lắng." Trâu Tiểu Hàm nằm trong ngực mẹ mình khóc lên, trong lòng cực kỳ ủy khuất: "Duệ Triết dường như anh ấy không hề yêu con một chút nào...."
"Trước tiên mặc kệ cậu ta có yêu hay không, chỉ cần người cậu ta cưới là con, nhận thức người vợ như con là được! Cái thứ tình cảm kia tự nhiên sẽ tới thôi, là chuyện 'lâu ngày sinh tình' ấy mà! Hàm, không cần so đo không đáng với đứa con gái Tô gia kia, nó không có chỗ dựa, lại đã từng ngồi tù, sẽ không chịu nổi một kích đâu. Xã hội bây giờ, đừng nói là Duệ Triết, cho dù là đàn ông bình thường, sẽ chẳng có ai đi cưới một kẻ phóng hỏa làm vợ cả. Duệ Triết - cậu ta, nhất định phải là con rể nhà họ Trâu chúng ta!" Lam Thị tận tình khuyên nhủ nói, tiếp tục thương lượng với con gái: "Trước kia Duệ Triết chán ghét Đại Lận như vậy, hiện tại cũng không có khả năng thích nó nhanh như thế. Nếu Tiêu Tử mau chóng cưới nó, Duệ Triết cho dù có muốn cũng phải để ý đến đạo đức cùng mặt mũi của gia tộc mình, không thể làm bậy! Con nghĩ xem, làm thế nào để hai người chúng nó không gặp lại nhau, khiến cho Tiểu Tử mau chóng lấy nó đi sao?"
" Duệ Triết trước kia chán ghét nhất chính là Tô Đại Lận ương ngạnh xảo quyệt." Tiểu Hàm nghĩ nghĩ nói, nâng mắt lên, đôi mắt xinh đẹp dần lóe lên một tia sáng sắc lạnh, khóe môi giương lên: "Nếu anh ấy biết Đại Lận tật xấu không đổi, lại đánh người bị thương, nhất định sẽ lại chán ghét cô ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.