Lỗ Ái

Chương 105: Chương 89. (4)

Ảm Hương

29/09/2016

Editor: June_duahau

Hai cô gái kia lui về sau hai bước, không tiếp tục nhào lên muốn xé quần áo của cô nữa, mà là xoay người chạy tới nâng mấy chị em của bọn họ lên, sau đó liền chạy hết ra ngoài.

Lúc này, cả người Đại Lận mới bắt đầu run lên, hai vai thẳng băng suy sụp rũ cuống, mềm yếu ngồi xuống ghế.

Nhân viên bảo vệ trong trường nghe được tin liền chạy tới, hai người đuổi theo đám người vừa chạy trốn, một người khác thì đưa Đại Lận đến gặp thầy cô để xử lý, tra hỏi cô nguyên nhân vì sao đánh nhau.

"Em không hề đánh nhau, là bọn họ đánh em trước." Đại Lận lạnh giọng giải thích.

"Xin Tô tiểu thư chờ một chút, chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho Tiêu thiếu gia." Giáo viên chủ nhiệm cầm điện thoại lên, để Đại Lận ngồi chờ một lát.

Nhưng điện thoại của Tiêu Tử luôn trong trạng thái không gọi được, chủ nhiệm chỉ còn cách từ bỏ.

"Để xảy ra loại chuyện này, đối với Tô tiểu thư chỉ có tồn hại danh dự, trường học chúng ta cũng chịu không ít áp lực. Dù sao các người đã công khai xảy ra xung đột ở đây, còn bị đối phương nói ra chuyện trước kia, còn động thủ, sẽ bị đám người biết chuyện đào móc tin tức lên." Cuối cùng, giáo viên chủ nhiêm nói: "Tô tiểu thư nên chuẩn bị tâm lý trước."

"Chủ nhiệm, em biết rồi." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Lận đã trở nên ảm đạm, cô sớm biết ngày này sẽ đến mà.

Buổi tối tại bệnh viện, ba Tiêu đứng trên hành lang lạnh lùng mà nghiêm nghị ngăn cản cô, nhìn chằm chằm nói: "Chuyện ban ngày ở trường học, trường học đã gọi điện thoại về Tiêu gia, cô cũng thật có bản lĩnh, lại còn đánh nhau với người ta!"

"Ba, không phải con muốn đánh nhau với người ta, là bọn họ đánh con trước, còn cố ý phơi bày mọi chuyện trước kia...." Đại Lận vô cùng ủy khuất, khó khăn mở miệng giải thích với ba Tiêu, ánh mắt cầu xin ba chồng nghiêm khắc này. Nếu lúc đó cô không phản kháng, bọn họ thực sự sẽ lột quần áo của cô làm nhục cô.

"Đừng gọi tôi là ba!" Ba Tiêu chán ghét ngắt lời cô, trợn trừng mắt: "Về sau bớt gây chuyện chút, đừng có cản trở Tiêu Tử! Tiêu gia ta xấu hổ không chịu được!"

Đại Lận co rụt cả người lại, sợ hãi nhìn thần thái nghiêm nghị cùng lời nói sắc bén của ba Tiêu.

Đợi đến khi ba Tiêu phất áo ra đi, cô mới đến toilet rửa mặt, nhìn bản thân trong gương.

Nếu có thể kết hôn với Tiêu Tử, cô sẽ không níu kéo chân anh.

--- ------

Đêm nay cô ở lại gác đêm, mẹ Tiêu nói váy cưới đã được đưa tới, tổng cộng có 3 bộ, thêm hai bộ sườn xám để kính rượu nữa. Trước ngày cưới hai hôm, thiệp cưới đã được phát ra ngoài.

"Là ý của Tiêu Tử sao ạ?" Cô nghe xong không khỏi cảm thấy khẩn trương.



"Nó đã sớm trông mong ngày này, váy cưới là nó gọi người ta mang tới." Mẹ Tiêu mỉm cười khó khăn mở miệng nói: "Bác sĩ nói, qua lần hóa trị này, bệnh của mẹ sẽ có khởi sắc..... Đại Lận, sau khi kết hôn, nhất định con phải cùng Tiêu Tử tương thân tương ái."

Đại Lận gật đầu, nắm chặt tay mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu nghỉ ngơi một lát, lại nói: "Hôn lễ nhà bác Đằng con cũng tiến hành trong nay mai, có thể Duệ Triết kia biết con kết hôn nên cũng quyết định kết hôn rồi."

Đại Lận không hề kinh ngạc, chỉ lặng yên nhìn mẹ Tiêu.

Ý tứ của mẹ Tiêu cô hiểu, cô phải khiến cho bọn họ an tâm.

Mẹ Tiêu nhắm mắt nghỉ ngơi, không lên tiếng nữa, mi tâm nhíu chặt lúc này mới dần dần giãn ra.

Đối với đứa nhỏ này, chỉ có kết hôn, trên vai gánh trọng trách cùng nghĩa vụ, mới có thể dần tĩnh tâm lại, mới có thể trở nên thành thục được.

Đại Lận nhìn bộ áo cưới đang trải rộng trên giường, cô không mặc thử mà là cầm lấy cái ô Tiêu Tử tặng cô trước kia, ngồi ở trước bàn trang điểm.

Ô vẫn còn mới tinh, được người gấp ngay ngắn chỉnh tề, ngay cả một nếp gấp cũng không có.

Cô dùng đầu ngón tay vuốt ve, luôn luôn luyến tiếc không nỡ mở nó.

Cô đã từng cho rằng tặng ô ngụ ý chính là 'che chở', tuy chưa hề có kết quả. Nhưng cuối cùng, cô vẫn cùng Tiêu Tử bước vào cung điện hôn nhân.

Sự bao dung của Tiêu Tử và mẹ Tiêu chính là vách tường che mưa chắn gió mưa cho cô, làm cô hết lần này đến lần khác từ trong khuất nhục mà đứng thẳng người.

Mà cũng nhờ phần bao dung này khiến cho cô sau cái đêm mưa kia, không ngừng cắn rứt lương tâm.

Nếu Tiêu Tử vẫn còn nguyện ý cưới cô, cô sẽ rất vui mừng cũng thật hạnh phúc. Cô là một tội nhân, không chỉ có 3 năm ngồi tù, mà còn phạm phải sai lầm chẳng khác gì 3 năm trước, nếu anh còn cho cô cơ hội, cô sẽ như 3 năm sau này học lại làm người, chuộc tội, bù đắp lại cho anh.

Cô vươn tay, nhẹ vỗ về gương mặt mình, nhớ ngày thứ hai sau khi ra tù, dừng chân tại quán tạp hóa nhỏ kia.

Khi đó cô đã tự nói với mình rằng 'Thật tốt, Tô Đại Lận, mày rốt cuộc vẫn còn sống.' Mà lúc này đây, cô đang tự nói vời mình 'Tô Đại Lận, mày phải biết quý trọng Tiêu Tử hãy dùng tất cả những gì mình có để bù đắp lại cho anh ấy, còn phải báo đáp tình yêu thương của mẹ Tiêu với mày nữa.

Bọn họ là chồng, người thân, là người mà mày giao phó bản thân. Nếu bọn họ còn cho mày cơ hội, nhất định phải biết quý trọng và báo đáp.'



Cô đứng lên, đi đến bên giường, nhìn 3 bộ áo cưới mới tinh trên đó.

Đây là bộ áo cười Tiêu Tử đặt may riêng cho cô, nói dáng vẻ cô còn quá trẻ, không thích hợp mặc váy cưới cô dâu thành thục, liền chọn phong cách đơn giản thời thượng, còn có một bộ bên dưới làn váy thiết kế dạng gợn sóng to nhìn đặc biệt trẻ con, anh nói là thích nhìn bộ dạng cô khi mặc nó, làn váy bồng bềnh, trông thật đáng yêu.

Lễ phục của anh cũng đặt ở bên cạnh, vest trắng, thẳng thớm cao quý, lúc anh mặc vào càng tôn thêm khí chất nho nhã phong thần tuấn lãng.

"Tiêu Tử." Cô ngồi trên giường, nửa người trên nằm sấp xuống bên cạnh lễ phục của anh, nhắm mắt lại tưởng tượng cảnh ngày bọn họ kết hôn, sẽ có bộ dáng gì.

-----

Đằng Duệ TRiết nhìn thấy thiệp cưới của Tiêu gia đưa tới, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, môi mỏng khẽ nhếch, buông khỏi tay.

Torn đứng trước bàn làm việc của anh, lúc này đây không hề có chút vẻ cợt nhả nào, cũng không có cầu xin lão đại nhà mình đừng khấu trừ tiền lương của cô, mà là nghiêm túc nhìn Đằng tổng cúi đầu làm việc.

Bởi vì cô hiểu, Tô Đại Lận đã nhận định gả cho người Tiêu gia rồi, hôn lễ sẽ tiến hành vào ngày mai.

Đằng tổng cho dù là cướp hôn, bắt người, hay dùng bất kỳ thù đoạn phá hoại nào, cũng đều không thể ngăn cản hôn lễ ngay mai. Bởi vì 'âm kém dương sai', cô đã tự mình thúc đẩy để Đằng tổng cùng Tô tiểu thư trước khi cười có một lần triền miên cùng ly biệt.

Tô tiểu thư lựa chọn Tiêu Tử, không phải Tiêu Tử không gả. Cô lừa cô ấy đến nhà riêng, chẳng qua là muốn cô ấy buông lỏng mình xuống, để tình cảm của bản thân được một lần phá kén. Dù sao cũng đã từng yêu Đằng Tổng nhiều năm như vậy, cho dù là cỏ cây, cũng có cảm tình.

Mà Đằng tổng, cũng hoàn toàn lĩnh hội được cảm giác bị người ta cự tuyệt, hơn nữa thời điểm quan hệ hai người có khởi sắc, liền hết lần này đến lần khác bị khước từ.

Tiểu Bí* cô không biết nên cười lão đại nhà mình năm đó không biết quý trọng hay cười tạo hóa trêu ngươi.

(* Bí ở đây là chỉ thư ký nhé, Tiểu Bí = thư ký nhỏ, mình thấy để Tiểu Bí ngộ ngộ nên giữ nguyên :D :D )

Tóm lại, tâm trang cô cũng chẳng khác gì Đằng tổng đều bi thương chìm xuống, không muốn khóc thút thít, cũng không muốn lại khiến cho hôn lễ loạn hết lên nữa, chỉ khiến cho mọi người thêm gánh nặng.

"Đằng tổng, ba ngài gọi điện tới, muốn đêm nay ngài nhất định phải trở về một chuyến." Cô lên tiếng nói.

"Được, tôi biết rồi, cô ra ngoài làm việc của mình đi." Đằng Duệ Triết nhàn nhạt gật đầu, hia tròng mắt trầm tĩnh, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.

"Vâng!" Torn vốn còn có công việc khác muốn 'bẩm báo', nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Đằng tổng lúc này, cô quyết định sẽ báo lại sau, rồi xoay người đi ra ngoài.

Sau khi Torn rời khỏi, Đằng Duệ Triết lập tức dừng công việc trên tay, đứng cạnh cửa sổ lặng yên nhìn ra phương xa, mày kiếm nhíu chặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lỗ Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook